Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-542
Chương 542: Vòng vây trên biển cả
Hiện tại bá tước Phillips muốn rút lui khỏi chuyện này cũng không được, nơi đây là biển khơi mênh mông, nếu chỉ sử dụng con thuyền nhỏ rời đi cùng một đoàn người thì khả năng mất mạng giữa biển lênh đênh còn cao hơn là đối diện với hải tặc.
Vậy nên Doãn Tư Thần có nói cũng như không!
Bá tước Phillips nói tiếp: “Được rồi, nếu đã lên thuyền này, tôi sẽ theo mọi người đến cùng, nể tình anh đã chăm sóc con trai tôi suốt ba năm qua, đây xem như trả lại phần ân tình này. Bây giờ Hans đang ngáng đường chúng ta, anh có ý tưởng gì không?”
Doãn Tư Thần lắc đầu nói: “Tôi có thể có ý tưởng gì? Nơi đây là biển cả, nếu không muốn đầu hàng thì chỉ có con đường quyết chiến, người và vũ khí của chúng ta không thiếu, chỉ cần con tàu này không bị đánh chìm, vậy thì cứ liều mạng đánh trả đến cùng!”
Bá tước Phillips vô ngữ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài xem tình hình. Trời đã bắt đầu hửng sáng, mặt trời đang từ từ nhô lên từ phía đông, cảnh sắc trên mặt biển dần dần hiện rõ.
Ngẫm lại chuyện này đúng thật không có gì phải suy nghĩ. Ngoại trừ việc đánh trả thì hiển nhiên không còn còn cách nào khác, vì tất cả mọi người ở đây không ai muốn đầu hàng.
Danh tiếng thuyền trưởng Hans ở vùng biển Somalia thì khó thật mà diễn tả bằng lời nói thông thường. Ở vùng biển này có rất nhiều hải tặc, tất nhiên hải tặc vẫn có nguyên tắc hành đạo của họ, nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt đối không giết con tin. Nhưng những hải tặc dưới quyền thuyền trưởng Hans thì lại chưa từng tuân theo nguyên tắc này. Bọn chúng thường chặn các con tàu thương buôn lớn, sau khi cướp hết tài sản thì không có ý định bắt người đòi tiền chuộc, mà xử lý một cách đơn giản hơn là giết chết hết để tránh hậu hoạ về sau.
Thuyền trưởng Hans là kẻ vô cùng lãnh khốc và tàn nhẫn, cho dù là người dưới quyền cũng phải kính nhi viễn chi mà giữ khoảng cách.
Tuy rằng Doãn Tư Thần là người có thế lực ở Châu Phi, nhưng thế lực của anh lại không bao gồm hải vực. Vì vậy trước giờ hai bên xem như nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.
Bất quá thời điểm này họ lại chạm mặt tại đây, đã thế không ai chịu nhường ai. Hans muốn thử sức Doãn Tư Thần, đương nhiên Doãn Tư Thần sẽ không cam tâm chịu thiệt. Hai vị đế vương này một khi đã chạm trán nhau thì càng cường ngạnh đối đầu.
Ngay lúc này, Tiểu A, người vẫn đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ, liền chạy đến báo cáo: “Doãn chủ tịch, đa số các thiết bị theo dõi của chúng ta đều bị phát hiện, nhưng có một thiết bị đã được đem lên thuyền của Hans.”
Doãn Tư Thần tức khắc nở nụ cười ý vị thâm trường, gật gật đầu: “Trò chơi này càng lúc càng thú vị.”
Tiểu A nhịn không được hỏi tiếp: “Doãn chủ tịch, đối phương đang triển khai bao vây chúng ta theo hình vòng cung, chúng ta có nên rút lui về đất liền trước không?”
Doãn Tư Thần lắc đầu: “Đảo Hiva Oa là một đảo nhỏ thuộc địa phận của Pháp, nếu chúng ta tuỳ tiện quay trở lại đảo thì sẽ liên lụy đến dân trên đảo, đến lúc đó khó mà giải thích với chính phủ Pháp. Mấu chốt nhất là đại đa số các vũ khí đạn dược của chúng ta đều ở trên thuyền này, bây giờ di dời sẽ không kịp nữa rồi. Lúc đầu chỉ là phòng bất trắc mới mang theo nhiều vũ khí như vậy, không ngờ ở nơi này lại đụng phải Hans. Con người này cực kỳ giảo hoạt, hắn có biệt danh là hồ ly trên biển cả, là người vô cùng quái đản và nắm rõ tâm lý người khác, mọi việc phải cẩn trọng.”
Tiểu A ủ rũ mặt mày: “Nhưng bọn họ có hơn mười chiếc thuyền, chúng ta chỉ có một, có thể là đối thủ của họ sao?”
“Dĩ nhiên không dùng sức được, cho nên phải dùng trí. Trong những con tin Hans bắt giữ có Mặc lão gia tử, chắc chắn người của Mặc gia và chính phủ sẽ không thể ngồi yên. Tôi đã báo tin cho họ rồi, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian là được, chuyện còn lại sẽ có người đến đây xử lý.” Doãn Tư Thần thản nhiên nói tiếp: “Điều quan trọng nhất là không mất gì nhưng lại khiến Mặc gia phải nợ tôi một phần ân tình.”
Đáy lòng Tiểu A thầm thán phục, quả nhiên ông chủ của cậu vẫn phúc hắc một bụng đầy mưu kế như trước kia.
…
Phía bên kia, hạm đội của Hans đang toả ra bao vây thuyền của Doãn Tư Thần theo hình vòng cung, khiến cho thuyền của Doãn Tư Thần muốn tiến không được, lùi cũng không xong.
Ian đến bên cạnh Hans, khó hiểu hỏi: “Lão đại, nếu chúng ta đã hoàn toàn cô lập họ thì tại sao không xử lý họ ngay đi? Tuy vệ sĩ của họ là những người rất lợi hại, nhưng đó chỉ là trên đất liền, còn nơi biển cả này lại chính là địa bàn của chúng ta.”
Hans đang sử dụng ống nhòm để quan sát, tầm mắt dừng lại khi nhìn thấy Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, khẽ liếm môi nói: “Thì ra đây là người phụ nữ Trung Quốc đã nổi danh tại Nhật Bản, Vân gia nhị tiểu thư?”
“Hả? Lão đại, ngài đang nói gì vậy?” Ian mờ mịt nhìn Hans, không phải đang thảo luận xem nên đánh địch thế nào sao? Bỗng dưng lại nhắc đến phụ nữ? Lão đại nhà hắn anh tuấn, lại có tiền có quyền, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có.
Hans bỏ ống nhòm xuống, nở nụ cười tà mị, quay sang nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Ian mà nói: “Trên thế giới hấp dẫn nhất luôn là phụ nữ Phương Đông, nét đẹp của họ rất tinh tế, ưu nhã, bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của họ đều không bao giờ dư thừa. Mỗi khi chiếm đoạt được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy luôn khiến con người ta cảm thấy thật sự thoả mãn!”
Hans liếm liếm môi thêm lần nữa, dường như đang nghĩ về điều gì đó.
“Những người phụ nữ Phương Đông mà trước kia tôi từng thưởng thức, họ rất xinh đẹp ưu nhã, bất quá chỉ có vẻ ngoài, bên trong thật nhàm chán vô vị. Người phụ nữ này thì khác, biểu hiện của cô ta ở cuộc thì trà đạo tại Nhật Bản đúng là làm người ta phải thán phục kinh ngạc, thể hiện chuẩn mực nghi thức một cách vô cùng xuất sắc.” Hans lập tức ra lệnh: “Nói với họ, chỉ cần giao người phụ nữ kia ra, tôi sẽ cho họ một con đường sống!”
Ian đứng ngơ ngác tại chỗ, lão đại nhà hắn từ khi nào lại tha mạng cho người khác?
Nguyên nhân chỉ vì một người phụ nữ thôi sao?
Ian tò mò cầm ống nhòm nhìn thử, cảm thấy quả thật dung mạo hai người phụ nữ trên thuyền kia không tệ, nhất là người phụ nữ ngực bự, còn người còn lại kích cỡ cũng bình thường thôi. Phụ nữ Phương Đông thì ai nấy đều từa tựa như nhau, không phải sao? Tuy xinh đẹp ưu nhã nhưng lại không hợp khẩu vị của hắn.
Đối với Ian mà nói, Mộc Nhược Na mới đúng là gu của hắn, cơ bản là người da đen thường thích những gì ngoại cỡ.
Lời của Hans đã nhanh chóng truyền đến Doãn Tư Thần. Không có gì đáng ngạc nhiên khi toàn bộ người trên thuyền đều phẫn nộ. Tuy ngoài mặt Doãn Tư Thần rất bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt đã lộ ra sát khí chết người.
Rồng luôn có nghịch lân của mình, một khi đụng phải chỉ có con đường chết!
Cố Hề Hề luôn là tử huyệt và cũng là nghịch lân của anh!
Nếu Hans đòi tiền, địa bàn, quyền lực hay một thứ gì khác, có thể Doãn Tư Thần đã không nổi giận như vậy. Nhưng đối phương lại nhắm vào Cố Hề Hề, chuyện như vậy sao anh có thể nhẫn nhịn?
Ngay thời điểm mọi người đang hùng hổ khí thế muốn xông lên quyết chiến thì Cố Hề Hề lại đến tìm Doãn Tư Thần, dịu dàng mỉm cười nói: “Nếu anh tức giận thì sẽ trúng kế của hắn ta. Hắn muốn khiêu khích nên mới cố tình đánh vào điểm yếu của anh, cũng là muốn xem thử em ở trong lòng anh quan trọng đến mức nào.”
Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề vào lòng: “Yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.”
“Em hiểu, nhưng một chút thiệt thòi này mà còn không thể chịu được, thì tương lai sao em có thể đứng bên cạnh anh?” Cố Hề Hề ôm lấy eo Doãn Tư Thần, quay lại nhìn hạm đội của Hans ở phía xa, cười nhẹ nói: “Không phải hắn ta muốn có được em sao? Vậy thì sẽ cho hắn biết cái gì gọi là cầu mà không được.”
“Em định làm gì?” Doãn Tư Thần khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ mình cứ để yên để hắn nhắm vào điểm yếu của anh? Chúng ta không thể đáp trả lại vào điểm yếu của hắn sao?” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần: “Kế sách vườn không nhà trống đến lúc nên dùng rồi.”
Ánh mắt Doãn Tư Thần loé lên: “Em định dùng kế sách đó như thế nào?”
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Doãn Tư Thần: “Năm đó thời điểm bị Tư Mã Ý bao vây, Gia Cát Lượng đã khảy một khúc đàn tranh. Nếu thuyền trưởng Hans ngưỡng mộ nền văn hoá của người Trung Quốc chúng ta, sao em có thể làm hắn ta thất vọng được? Lần này chúng ta lại vô tình mang theo cả một bộ nhạc cụ, vậy thì cứ để em ở trên boong tàu này biểu diễn một khúc đi.”
Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề, hôn thật sâu một cái. Cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài lời đã nghĩ ra biện pháp tương kế tựu kế để đáp trả lại đối phương, thật không hổ danh là vợ của Lang Vương.
Doãn Tư Thần sai người đưa tin đáp lại: “Nếu thuyền trưởng Hans có hứng thú với văn hoá Trung Quốc như vậy, thì nhân cơ hội gặp mặt ngày hôm nay sẽ miễn phí diễn tấu một khúc nhạc gửi đến thuyền trưởng Hans.”
Nhận được lời nhắn này, thuyền trưởng Hans bật cười ha hả: “Thú vị, đúng là thú vị!”
Quả nhiên, tầm mười phút sau, một cây đàn tranh đã được đặt ngay trên boong tàu ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Cố Hề Hề đi cùng bốn cô gái xinh đẹp chậm rãi bước đến, cô ngồi quỳ trước đàn tranh, bốn cô gái theo sau cũng ngồi xuống, người đốt hương trầm, người pha trà, người vẽ tranh, người thêu thùa.
Cố Hề Hề điều chỉnh lại tư thế ngồi và bắt đầu lên tiếng, thanh âm của cô vang vọng trên mặt biển, thậm chí người ở gần đó trong vòng năm dặm đều có thể nghe rõ. Cho dù không nhìn thấy thì đối phương vẫn nghe được giọng nói của cô.
“Nghe nói thuyền trưởng Hans rất thích văn hoá của người Trung Quốc, thân là người thừa kế văn hoá Trung Hoa, điều này làm tôi vô cùng vui mừng. Chỉ là nguồn cội văn hoá của chúng tôi đã có từ xa xưa với lịch sử rất lâu đời, thuyền trưởng Hans có thể nghe hiểu được bao nhiêu còn phải tuỳ thuộc tài hoa của ngài.” Cố Hề Hề biết nhiệm vụ của cô là phải kéo dài thời gian để Mặc gia và chính phủ Trung Quốc có đủ thời gian đưa tiếp viện đến đây, bởi vậy cũng không ngại nói những lời hoa mỹ vô nghĩa: “Khúc nhạc Tướng Quân Lệnh này mời thuyền trưởng Hans thưởng thức.”
Hans rời khỏi phòng, bước ra đứng trên boong tàu, cầm ống nhòm nhìn về phía thuyền đối phương quan sát người phụ nữ Phương Đông kia.
Cố Hề Hề mặc một trang phục cổ của người Hán, tà váy lụa thướt tha đoan trang ưu nhã. Ngón tay vừa khẽ chạm dây đàn thì tiếng đàn đã vang lên âm hưởng cao vút, trong nháy mắt vọng đi khắp năm dặm biển. Cầm nghệ của Cố Hề Hề không được xem là xuất sắc, bất quá bản nhạc này là một bài học bắt buộc trong lễ nghi truyền thống cho nên cô có thể biểu diễn khá tốt.
Khúc nhạc Tướng Quân Lệnh này được thể hiện thành thạo khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải ngây người. Trong phòng giam trên con thuyền của Hans, đôi mắt Mặc lão gia tử lập tức sáng lên.
Người hiểu về âm nhạc, hẳn sẽ biết khúc nhạc này chủ yếu thể hiện khí khái của một tướng quân thời phong kiến khi xuất chinh đánh giặc, đây chính là một bản trường ca dành cho nhà binh. Nhưng, ngay lúc này thì khúc nhạc lại có một hàm ý khác, chính là gửi gắm đến Mặc lão gia tử rằng, chúng tôi đã biết ngài là Mặc lão gia tử.
Tuy Mặc lão gia tử cả đời theo nghiệp binh, rong ruổi trên chiến trường, nhưng ông lại không phải một võ phu, ngược lại khả năng cảm nhận nghệ thuật rất tinh tế. Vậy nên chỉ trong tích tắc ông đã hiểu ý của Cố Hề Hề.
Bản Tướng Quân Lệnh vừa dứt, Cố Hề Hề đã tiếp tục bằng khúc nhạc Thập Diện Mai Phục để ngầm nói cho Mặc lão gia tử về hoàn cảnh hiện tại, ý muốn nhắc ông không thể hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì tất cả đang ở trong vòng vây của thuyền trưởng Hans.
Edited by Cún
Beta by Airy
Hiện tại bá tước Phillips muốn rút lui khỏi chuyện này cũng không được, nơi đây là biển khơi mênh mông, nếu chỉ sử dụng con thuyền nhỏ rời đi cùng một đoàn người thì khả năng mất mạng giữa biển lênh đênh còn cao hơn là đối diện với hải tặc.
Vậy nên Doãn Tư Thần có nói cũng như không!
Bá tước Phillips nói tiếp: “Được rồi, nếu đã lên thuyền này, tôi sẽ theo mọi người đến cùng, nể tình anh đã chăm sóc con trai tôi suốt ba năm qua, đây xem như trả lại phần ân tình này. Bây giờ Hans đang ngáng đường chúng ta, anh có ý tưởng gì không?”
Doãn Tư Thần lắc đầu nói: “Tôi có thể có ý tưởng gì? Nơi đây là biển cả, nếu không muốn đầu hàng thì chỉ có con đường quyết chiến, người và vũ khí của chúng ta không thiếu, chỉ cần con tàu này không bị đánh chìm, vậy thì cứ liều mạng đánh trả đến cùng!”
Bá tước Phillips vô ngữ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài xem tình hình. Trời đã bắt đầu hửng sáng, mặt trời đang từ từ nhô lên từ phía đông, cảnh sắc trên mặt biển dần dần hiện rõ.
Ngẫm lại chuyện này đúng thật không có gì phải suy nghĩ. Ngoại trừ việc đánh trả thì hiển nhiên không còn còn cách nào khác, vì tất cả mọi người ở đây không ai muốn đầu hàng.
Danh tiếng thuyền trưởng Hans ở vùng biển Somalia thì khó thật mà diễn tả bằng lời nói thông thường. Ở vùng biển này có rất nhiều hải tặc, tất nhiên hải tặc vẫn có nguyên tắc hành đạo của họ, nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt đối không giết con tin. Nhưng những hải tặc dưới quyền thuyền trưởng Hans thì lại chưa từng tuân theo nguyên tắc này. Bọn chúng thường chặn các con tàu thương buôn lớn, sau khi cướp hết tài sản thì không có ý định bắt người đòi tiền chuộc, mà xử lý một cách đơn giản hơn là giết chết hết để tránh hậu hoạ về sau.
Thuyền trưởng Hans là kẻ vô cùng lãnh khốc và tàn nhẫn, cho dù là người dưới quyền cũng phải kính nhi viễn chi mà giữ khoảng cách.
Tuy rằng Doãn Tư Thần là người có thế lực ở Châu Phi, nhưng thế lực của anh lại không bao gồm hải vực. Vì vậy trước giờ hai bên xem như nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.
Bất quá thời điểm này họ lại chạm mặt tại đây, đã thế không ai chịu nhường ai. Hans muốn thử sức Doãn Tư Thần, đương nhiên Doãn Tư Thần sẽ không cam tâm chịu thiệt. Hai vị đế vương này một khi đã chạm trán nhau thì càng cường ngạnh đối đầu.
Ngay lúc này, Tiểu A, người vẫn đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ, liền chạy đến báo cáo: “Doãn chủ tịch, đa số các thiết bị theo dõi của chúng ta đều bị phát hiện, nhưng có một thiết bị đã được đem lên thuyền của Hans.”
Doãn Tư Thần tức khắc nở nụ cười ý vị thâm trường, gật gật đầu: “Trò chơi này càng lúc càng thú vị.”
Tiểu A nhịn không được hỏi tiếp: “Doãn chủ tịch, đối phương đang triển khai bao vây chúng ta theo hình vòng cung, chúng ta có nên rút lui về đất liền trước không?”
Doãn Tư Thần lắc đầu: “Đảo Hiva Oa là một đảo nhỏ thuộc địa phận của Pháp, nếu chúng ta tuỳ tiện quay trở lại đảo thì sẽ liên lụy đến dân trên đảo, đến lúc đó khó mà giải thích với chính phủ Pháp. Mấu chốt nhất là đại đa số các vũ khí đạn dược của chúng ta đều ở trên thuyền này, bây giờ di dời sẽ không kịp nữa rồi. Lúc đầu chỉ là phòng bất trắc mới mang theo nhiều vũ khí như vậy, không ngờ ở nơi này lại đụng phải Hans. Con người này cực kỳ giảo hoạt, hắn có biệt danh là hồ ly trên biển cả, là người vô cùng quái đản và nắm rõ tâm lý người khác, mọi việc phải cẩn trọng.”
Tiểu A ủ rũ mặt mày: “Nhưng bọn họ có hơn mười chiếc thuyền, chúng ta chỉ có một, có thể là đối thủ của họ sao?”
“Dĩ nhiên không dùng sức được, cho nên phải dùng trí. Trong những con tin Hans bắt giữ có Mặc lão gia tử, chắc chắn người của Mặc gia và chính phủ sẽ không thể ngồi yên. Tôi đã báo tin cho họ rồi, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian là được, chuyện còn lại sẽ có người đến đây xử lý.” Doãn Tư Thần thản nhiên nói tiếp: “Điều quan trọng nhất là không mất gì nhưng lại khiến Mặc gia phải nợ tôi một phần ân tình.”
Đáy lòng Tiểu A thầm thán phục, quả nhiên ông chủ của cậu vẫn phúc hắc một bụng đầy mưu kế như trước kia.
…
Phía bên kia, hạm đội của Hans đang toả ra bao vây thuyền của Doãn Tư Thần theo hình vòng cung, khiến cho thuyền của Doãn Tư Thần muốn tiến không được, lùi cũng không xong.
Ian đến bên cạnh Hans, khó hiểu hỏi: “Lão đại, nếu chúng ta đã hoàn toàn cô lập họ thì tại sao không xử lý họ ngay đi? Tuy vệ sĩ của họ là những người rất lợi hại, nhưng đó chỉ là trên đất liền, còn nơi biển cả này lại chính là địa bàn của chúng ta.”
Hans đang sử dụng ống nhòm để quan sát, tầm mắt dừng lại khi nhìn thấy Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, khẽ liếm môi nói: “Thì ra đây là người phụ nữ Trung Quốc đã nổi danh tại Nhật Bản, Vân gia nhị tiểu thư?”
“Hả? Lão đại, ngài đang nói gì vậy?” Ian mờ mịt nhìn Hans, không phải đang thảo luận xem nên đánh địch thế nào sao? Bỗng dưng lại nhắc đến phụ nữ? Lão đại nhà hắn anh tuấn, lại có tiền có quyền, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có.
Hans bỏ ống nhòm xuống, nở nụ cười tà mị, quay sang nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Ian mà nói: “Trên thế giới hấp dẫn nhất luôn là phụ nữ Phương Đông, nét đẹp của họ rất tinh tế, ưu nhã, bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của họ đều không bao giờ dư thừa. Mỗi khi chiếm đoạt được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy luôn khiến con người ta cảm thấy thật sự thoả mãn!”
Hans liếm liếm môi thêm lần nữa, dường như đang nghĩ về điều gì đó.
“Những người phụ nữ Phương Đông mà trước kia tôi từng thưởng thức, họ rất xinh đẹp ưu nhã, bất quá chỉ có vẻ ngoài, bên trong thật nhàm chán vô vị. Người phụ nữ này thì khác, biểu hiện của cô ta ở cuộc thì trà đạo tại Nhật Bản đúng là làm người ta phải thán phục kinh ngạc, thể hiện chuẩn mực nghi thức một cách vô cùng xuất sắc.” Hans lập tức ra lệnh: “Nói với họ, chỉ cần giao người phụ nữ kia ra, tôi sẽ cho họ một con đường sống!”
Ian đứng ngơ ngác tại chỗ, lão đại nhà hắn từ khi nào lại tha mạng cho người khác?
Nguyên nhân chỉ vì một người phụ nữ thôi sao?
Ian tò mò cầm ống nhòm nhìn thử, cảm thấy quả thật dung mạo hai người phụ nữ trên thuyền kia không tệ, nhất là người phụ nữ ngực bự, còn người còn lại kích cỡ cũng bình thường thôi. Phụ nữ Phương Đông thì ai nấy đều từa tựa như nhau, không phải sao? Tuy xinh đẹp ưu nhã nhưng lại không hợp khẩu vị của hắn.
Đối với Ian mà nói, Mộc Nhược Na mới đúng là gu của hắn, cơ bản là người da đen thường thích những gì ngoại cỡ.
Lời của Hans đã nhanh chóng truyền đến Doãn Tư Thần. Không có gì đáng ngạc nhiên khi toàn bộ người trên thuyền đều phẫn nộ. Tuy ngoài mặt Doãn Tư Thần rất bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt đã lộ ra sát khí chết người.
Rồng luôn có nghịch lân của mình, một khi đụng phải chỉ có con đường chết!
Cố Hề Hề luôn là tử huyệt và cũng là nghịch lân của anh!
Nếu Hans đòi tiền, địa bàn, quyền lực hay một thứ gì khác, có thể Doãn Tư Thần đã không nổi giận như vậy. Nhưng đối phương lại nhắm vào Cố Hề Hề, chuyện như vậy sao anh có thể nhẫn nhịn?
Ngay thời điểm mọi người đang hùng hổ khí thế muốn xông lên quyết chiến thì Cố Hề Hề lại đến tìm Doãn Tư Thần, dịu dàng mỉm cười nói: “Nếu anh tức giận thì sẽ trúng kế của hắn ta. Hắn muốn khiêu khích nên mới cố tình đánh vào điểm yếu của anh, cũng là muốn xem thử em ở trong lòng anh quan trọng đến mức nào.”
Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề vào lòng: “Yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.”
“Em hiểu, nhưng một chút thiệt thòi này mà còn không thể chịu được, thì tương lai sao em có thể đứng bên cạnh anh?” Cố Hề Hề ôm lấy eo Doãn Tư Thần, quay lại nhìn hạm đội của Hans ở phía xa, cười nhẹ nói: “Không phải hắn ta muốn có được em sao? Vậy thì sẽ cho hắn biết cái gì gọi là cầu mà không được.”
“Em định làm gì?” Doãn Tư Thần khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ mình cứ để yên để hắn nhắm vào điểm yếu của anh? Chúng ta không thể đáp trả lại vào điểm yếu của hắn sao?” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần: “Kế sách vườn không nhà trống đến lúc nên dùng rồi.”
Ánh mắt Doãn Tư Thần loé lên: “Em định dùng kế sách đó như thế nào?”
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Doãn Tư Thần: “Năm đó thời điểm bị Tư Mã Ý bao vây, Gia Cát Lượng đã khảy một khúc đàn tranh. Nếu thuyền trưởng Hans ngưỡng mộ nền văn hoá của người Trung Quốc chúng ta, sao em có thể làm hắn ta thất vọng được? Lần này chúng ta lại vô tình mang theo cả một bộ nhạc cụ, vậy thì cứ để em ở trên boong tàu này biểu diễn một khúc đi.”
Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề, hôn thật sâu một cái. Cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài lời đã nghĩ ra biện pháp tương kế tựu kế để đáp trả lại đối phương, thật không hổ danh là vợ của Lang Vương.
Doãn Tư Thần sai người đưa tin đáp lại: “Nếu thuyền trưởng Hans có hứng thú với văn hoá Trung Quốc như vậy, thì nhân cơ hội gặp mặt ngày hôm nay sẽ miễn phí diễn tấu một khúc nhạc gửi đến thuyền trưởng Hans.”
Nhận được lời nhắn này, thuyền trưởng Hans bật cười ha hả: “Thú vị, đúng là thú vị!”
Quả nhiên, tầm mười phút sau, một cây đàn tranh đã được đặt ngay trên boong tàu ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Cố Hề Hề đi cùng bốn cô gái xinh đẹp chậm rãi bước đến, cô ngồi quỳ trước đàn tranh, bốn cô gái theo sau cũng ngồi xuống, người đốt hương trầm, người pha trà, người vẽ tranh, người thêu thùa.
Cố Hề Hề điều chỉnh lại tư thế ngồi và bắt đầu lên tiếng, thanh âm của cô vang vọng trên mặt biển, thậm chí người ở gần đó trong vòng năm dặm đều có thể nghe rõ. Cho dù không nhìn thấy thì đối phương vẫn nghe được giọng nói của cô.
“Nghe nói thuyền trưởng Hans rất thích văn hoá của người Trung Quốc, thân là người thừa kế văn hoá Trung Hoa, điều này làm tôi vô cùng vui mừng. Chỉ là nguồn cội văn hoá của chúng tôi đã có từ xa xưa với lịch sử rất lâu đời, thuyền trưởng Hans có thể nghe hiểu được bao nhiêu còn phải tuỳ thuộc tài hoa của ngài.” Cố Hề Hề biết nhiệm vụ của cô là phải kéo dài thời gian để Mặc gia và chính phủ Trung Quốc có đủ thời gian đưa tiếp viện đến đây, bởi vậy cũng không ngại nói những lời hoa mỹ vô nghĩa: “Khúc nhạc Tướng Quân Lệnh này mời thuyền trưởng Hans thưởng thức.”
Hans rời khỏi phòng, bước ra đứng trên boong tàu, cầm ống nhòm nhìn về phía thuyền đối phương quan sát người phụ nữ Phương Đông kia.
Cố Hề Hề mặc một trang phục cổ của người Hán, tà váy lụa thướt tha đoan trang ưu nhã. Ngón tay vừa khẽ chạm dây đàn thì tiếng đàn đã vang lên âm hưởng cao vút, trong nháy mắt vọng đi khắp năm dặm biển. Cầm nghệ của Cố Hề Hề không được xem là xuất sắc, bất quá bản nhạc này là một bài học bắt buộc trong lễ nghi truyền thống cho nên cô có thể biểu diễn khá tốt.
Khúc nhạc Tướng Quân Lệnh này được thể hiện thành thạo khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải ngây người. Trong phòng giam trên con thuyền của Hans, đôi mắt Mặc lão gia tử lập tức sáng lên.
Người hiểu về âm nhạc, hẳn sẽ biết khúc nhạc này chủ yếu thể hiện khí khái của một tướng quân thời phong kiến khi xuất chinh đánh giặc, đây chính là một bản trường ca dành cho nhà binh. Nhưng, ngay lúc này thì khúc nhạc lại có một hàm ý khác, chính là gửi gắm đến Mặc lão gia tử rằng, chúng tôi đã biết ngài là Mặc lão gia tử.
Tuy Mặc lão gia tử cả đời theo nghiệp binh, rong ruổi trên chiến trường, nhưng ông lại không phải một võ phu, ngược lại khả năng cảm nhận nghệ thuật rất tinh tế. Vậy nên chỉ trong tích tắc ông đã hiểu ý của Cố Hề Hề.
Bản Tướng Quân Lệnh vừa dứt, Cố Hề Hề đã tiếp tục bằng khúc nhạc Thập Diện Mai Phục để ngầm nói cho Mặc lão gia tử về hoàn cảnh hiện tại, ý muốn nhắc ông không thể hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì tất cả đang ở trong vòng vây của thuyền trưởng Hans.
Edited by Cún
Beta by Airy
Bình luận facebook