Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-523
Chương 523: Thượng Kha đuổi theo tới Đế Đô
“Được rồi, chuyện này khoan nghĩ đến. Trước tiên cậu hãy nói chuyện với Cố Miểu đã, lắng nghe ý kiến của thằng bé rồi hãy quyết định.” Mộc Nhược Na lấy tay vỗ vỗ vào bả vai của Cố Hề Hề, chân thành khuyên nhủ.
Cố Hề Hề yên lặng, gật gật đầu.
Đột nhiên lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Nhược Na, Hề Hề!”
Cả hai người nghe gọi tên mình thì liền quay lại, thời điểm nhìn thấy đối phương thì gương mặt Mộc Nhược Na kinh ngạc như thể gặp quỷ, buột miệng nói: “Sao anh ta lại đến đây?”
Cố Hề Hề trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Tôi không biết! Đây là chương trình giao lưu văn hoá chứ đâu phải triển lãm về thương nghiệp!”
Người khiến Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề có biểu hiện khó tin như thế, không ai khác chính là Thượng Kha!
Cố Hề Hề nhìn thấy Thượng Kha đang tiến lại gần thì lập tức muốn quay người rời khỏi để lại không gian riêng tư cho hai người họ, nhưng Mộc Nhược Na sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy?
Mộc Nhược Na nhanh chóng nắm lấy cánh tay Cố Hề Hề: “Càng đông thì càng vui, cậu ở lại với tôi đi, để xem anh ta nói gì!”
Tránh không được nên Cố Hề Hề chỉ có thể tươi cười hướng về Thượng Kha: “Sao anh cũng đến đây? Nơi này đang tổ chức lễ hội giao lưu văn hoá, chủ đề trao đổi chỉ có văn hoá và nghiên cứu học thuật thôi, không phải anh bỗng dưng lại có hứng thú với chủ đề này chứ?”
“Tôi đến để tìm hai người.” Thượng Kha thẳng thắn trả lời: “Lễ khai mạc hôm nay đã kết thúc, nếu hai người không bận việc gì thì có thể để tôi mời cơm được không?”
À, đuổi theo đến tận Đế Đô này để mời cơm, có vẻ rất thành ý nha!
“Nhược Na, hiện tại Hề Hề đã khôi phục ký ức, không lẽ em vẫn chưa thể tha thứ cho tôi?” Vẻ mặt Thương Kha vô cùng đau khổ, nhìn Mộc Nhược Na mà cầu xin: “Dù cho em muốn trừng phạt thì có thể giảm nhẹ hình phạt được hay không? Biểu hiện của tôi trong nhiều năm qua chẳng lẽ chưa đủ hay sao?”
Cố Hề Hề lùi lại một bước, đẩy đẩy Mộc Nhược Na: “Thôi, hai người đi dùng cơm đi, tôi còn có việc…”
“Tôi với cậu sẽ cùng đi!” Mộc Nhược Na tuyệt đối không để Cố Hề Hề bỏ trốn mà để lại cô một mình, hoặc là hai người cùng đi, hoặc là không ăn uống gì cả.
Thượng Kha thấy cuối cùng Mộc Nhược Na đã chịu cho anh cơ hội thì tức khắc vui mừng khôn xiết: “Được, được! Cùng đi, cả ba chúng ta cùng đi!”
Cố Hề Hề đi tìm Vân lão gia để báo lại ông một tiếng, sau đó rời khỏi hội trường cùng với Thượng Kha và Mộc Nhược Na. Đây là lần đầu Cố Hề Hề đến Đế Đô nên cô khá xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, suốt quãng đường đi thì cô chỉ yên lặng, để hai người họ tuỳ ý sắp đặt mọi thứ.
Thượng Kha lái xe chở Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na đi một đoạn đường khá vòng vèo, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, sau cùng đến một nơi rất náo nhiệt. À mà ở trong mắt Cố Hề Hề thì hình như nơi nào cũng đều náo nhiệt sầm uất…
Ba người vừa ngồi xuống thì Thượng Kha đã nói thẳng vào chủ đề chính: “Nhược Na, tôi đã giải quyết được mọi vấn đề trước đây, em hãy cho tôi một cơ hội đi!”
Cố Hề Hề cầm ly nước ngồi yên, ngoan ngoãn làm phông nền.
Mộc Nhược Na nhíu mày: “Thượng Kha, mấy năm nay ngoại trừ chuyện này thì anh không còn gì khác để làm hay sao? Không phải tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi ư?”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng đã nói em, tôi sẽ không từ bỏ!” Thượng Kha nghiêm túc nhìn Mộc Nhược Na: “Trước kia là tôi không biết trân trọng em, mới suýt chút nữa đã đánh mất em! Nhưng bây giờ tôi thật sự đã biết sai lầm của mình, tôi sẽ không để em phải bị gia đình tôi làm khó dễ nữa!”
Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Điều tôi quan tâm không phải việc đó. Vấn đề ở đây là quan niệm sống của ba mẹ anh và tôi hoàn toàn bất đồng. Tôi không phải thứ tầm gửi sống dựa dẫm vào người khác, tôi sẽ đường đường chính chính tạo lập nên sự nghiệp của riêng mình, thực hiện mộng tưởng và hoài bão của bản thân. Những chuyện xa xôi tạm thời đừng nói tới, tôi chỉ hỏi một câu, nếu chúng ta yêu nhau, sau khi kết hôn thì tôi có được phép tiếp tục công việc tại công ty riêng hay không? Tôi có phải lập tức sinh con cho anh hay không? Khi đứa bé ra đời thì có phải tôi sẽ trở thành bà chủ của một gia đình, sớm tối đều phải ở nhà chăm con chờ chồng? Thượng Kha, tôi đã từng nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa hai chúng ta, tôi không phủ nhận tình cảm và sự chấp nhất của anh đã khiến tôi cảm động, nhưng tôi không còn là cô thiếu nữ mười tám tuổi coi tình yêu là tất cả nữa, tôi phải nhìn được khả năng gắn bó lâu dài trong tương lai. Làm bà chủ của một gia đình, xin lỗi, nhưng tôi không làm được! Thượng gia là gia tộc quyền quý nhà cao cửa rộng, liệu có thể cho phép con dâu của mình xuất đầu lộ diện lang bạt bên ngoài?”
Thượng Kha vừa định mở miệng, lời chưa kịp nói thì đối phương đã tiếp lời.
“Dù cho anh đồng ý, thì gia đình anh có thể tán thành sao? Tôi biết, từ đầu gia tộc của anh đã không thích tôi. Từng lời mẹ anh nói thì tôi đều nhớ rất rõ, cả bộ dáng cao cao tại thượng của bà ấy. Tôi không có nhu cầu tự rước lấy nhục vào bản thân mình, đó là lý do tôi luôn cự tuyệt anh. Hiện tại anh đã làm rất tốt mọi thứ, đã nắm được toàn bộ Thượng gia trong tay, nhưng anh có thể điều khiển được suy nghĩ của gia đình mình hay không? Tôi sẽ cho anh một ví dụ đơn giản nhất, Doãn gia có thể cho phép Cố Hề Hề làm một phiên dịch viên, cho phép Cố Hề Hề thành lập một công ty riêng ở bên ngoài tự kinh doanh, cho phép Cố Hề Hề dù chưa phục hôn nhưng vẫn thừa nhận thân phận của cô ấy. Thượng gia thì có thể hay không?”
Phông nền Cố Hề Hề thầm kháng nghị: Tôi vô tội nha!
“Thượng Kha, chúng ta không còn là thanh thiếu niên mới lớn nữa, đứng trên phương diện tình cảm thì càng phải suy nghĩ chín chắn hơn.” Từng lời của Mộc Nhược Na đều thấm thía: “Nếu anh bức bách dùng áp lực với gia đình, hiển nhiên họ sẽ không thể không tán thành tôi. Nhưng đó là miễn cưỡng vì bị ép buộc mà không phải là cam tâm tình nguyện thừa nhận. Mộc Nhược Na này tuy không phải con nhà đại phú đại quý gì, nhưng tôi vẫn có sự tự tôn và lòng tự trọng của mình. Anh nhìn Hề Hề đi, trước đây dù Hề Hề xuất thân từ Cố gia cũng được, hay là Vân gia cũng được, đối với Doãn gia thì họ hoàn toàn không coi trọng điều đó. Doãn gia tiếp nhận Hề Hề là thật tâm, thật lòng tán thành Hề Hề!”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Đúng vậy!”
“Chỉ cần chúng ta nỗ lực, tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi!” Thượng Kha kiềm nén cảm xúc mà trả lời.
Quả thật anh đã nỗ lực rất nhiều!
Trước đây anh là kẻ không quan tâm việc gì trong gia tộc của mình, cuộc sống của anh là một công tử hào môn thực thụ, đơn giản chỉ cần học hành cho giỏi, tốt nghiệp và được gia đình bỏ vốn đầu tư một công ty rồi làm ăn như những người khác.
Nhưng ngày hôm nay anh đã thay đổi, đã trưởng thành hơn, còn không phải là vì cô hay sao? Vì sao cô lại luôn muốn phủ nhận mọi sự cố gắng của anh?
“Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ nỗ lực là có thể thay đổi được. Điển hình như Hề Hề và Mặc Tử Hân đi, tình cảm của Mặc Tử Hân đối với Hề Hề thì ai lại không biết, nhưng trước giờ dù cho anh ta có làm gì thì Hề Hề vẫn không thể đáp lại.” Mộc Nhược Na lại tiếp tục ví dụ.
Cố Hề Hề thật muốn méo mặt, bộ làm phông nền là phải thành ví dụ sống luôn sao?
Mộc Nhược Na nhanh chóng chốt lời cuối cùng: “Thượng Kha, tôi không phủ nhận mình từng rung động với anh. Nhưng trước khi tôi trưởng thành đủ để ngang hàng sánh vai cùng anh thì tôi sẽ không thể bắt đầu bất kỳ mối quan hệ nào với anh. Dù anh có nỗ lực bao nhiêu cũng vậy, điều tôi muốn là sự bình đẳng trong tình cảm, chứ không phải kiểu bố thí ban ơn!”
Cố Hề Hề gật gật đầu ủng hộ: “Đúng vậy!”
Đôi mắt Thượng Kha thoáng ảm đạm: “Tôi sẽ chờ em!”
“Tuổi của anh không còn nhỏ nữa, gia đình anh sẽ cho phép anh chờ sao? Thượng Kha, từ bỏ đi!” Mộc Nhược Na điềm tĩnh nói: “Lời ba mẹ anh nói có lẽ là đúng, nếu anh nghe lời họ thì tương lai của anh sẽ thuận buồm xuôi gió. Với điều kiện của anh thì có hàng tá danh viện thục nữ trong đất nước này xếp hàng để anh chọn lựa, anh không cần phải tự làm khó mình, càng không cần đối nghịch với gia đình.”
“Em nói thế nào cũng được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ!” Thượng Kha âm trầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi sẽ chờ em trưởng thành, tôi sẽ chờ đến ngày em có thể sánh vai đứng bên cạnh tôi, để xem khi đó em còn dùng cớ gì để từ chối tôi?”
“Được!” Mộc Nhược Na nở nụ cười sáng lạn, một nụ cười đủ khiến ánh mắt Thượng Kha thẫn thờ.
Sau bữa cơm, trên đường trở về thì Cố Hề Hề không nén được tò mò, liền quay sang hỏi Mộc Nhược Na: “Rốt cuộc cậu đối với anh ta là như thế nào?”
“Thì là vậy thôi.” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Cậu đâu phải không biết thái độ của gia đình anh ta đối với tôi ác liệt ra sao.”
Cố Hề Hề vô ngữ: “Vậy cậu định để anh ta chờ đợi như vậy?”
“Đúng.” Mộc Nhược Na thẳng thắn trả lời: “Ý định của tôi chính là muốn để anh ta chờ, chờ đến khi anh ta thấy chuyện này quá nhàm chán rồi chủ động từ bỏ, vậy thì mọi người không phải ai nấy đều vui sao?”
“Cậu dám nói bản thân không có chút tình ý nào với anh ta?” Cố Hề Hề hừ lạnh một tiếng: “Trước kia cậu đi xem mắt cũng đâu thèm để ý nhớ nhung tới ai?”
“Này, không cần phải vạch trần tôi như vậy!” Mộc Nhược Na lấy tay nhéo má Cố Hề Hề: “Tốt xấu gì cũng chừa lại chút sĩ diện cho tôi chứ!”
Cố Hề Hề cười hì hì: “Bởi vì tôi hiểu cậu rõ nhất mà!”
Hai người đang cười đùa thì bỗng nhiên di động của Mộc Nhược Na vang lên, trên màn hình là một số điện thoại lạ. Mộc Nhược Na tuỳ ý bắt máy, thời điểm đối phương nói ra câu đầu tiên thì sắc mặt cô tức khắc thay đổi.
Thấy vẻ mặt tò mò của Cố Hề Hề thì Mộc Nhược Na không ngần ngại mở loa ngoài để hai người cùng nghe.
“Mộc tiểu thư, nghe nói Thượng Kha đã đến Đế Đô, là để tìm cô sao?” Một thanh âm uy nghiêm truyền đến từ đầu dây bên kia.
Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: “Thượng phu nhân, vì sao lại hỏi tôi?”
Đúng vậy, người gọi đến chính là Thượng phu nhân, mẹ ruột của Thượng Kha. Trong trí nhớ của Cố Hề Hề, cô rất ấn tượng với vị quý phu nhân có bộ dáng nghiêm túc lãnh đạm kia, kể cả khi tươi cười vẫn giữ nét ưu nhã lễ nghi của quý tộc.
Thật không ngờ mẹ của Thượng Kha lại đích thân gọi điện thoại cho Mộc Nhược Na!?
“Từ lâu tôi đã làm theo yêu cầu của phu nhân, luôn tránh né Thượng Kha, càng không có chuyện tôi chủ động liên hệ với anh ta.” Mộc Nhược Na nhẫn nại trả lời đối phương: “Tôi thật sự không biết mình còn phải làm gì nữa? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải chạy ra ngoài kiếm ngay một người chồng để kết hôn thì phu nhân mới vừa lòng?”
Thanh âm của Thượng phu nhân lạnh lùng cao ngạo: “Mộc tiểu thư đang ở nước ngoài khá yên ổn, sao tự nhiên lại về nước?”
Này! Tôi thích thì tôi về! Vậy cũng hỏi!?
Mộc Nhược Na thiếu chút nữa là nổi sùng!
Vị Thượng phu nhân này đúng là thích lo chuyện bao đồng, muốn quản hết mọi việc trong thiên hạ! Cô đã trốn tránh thế này rồi mà còn sợ cô trốn chưa đủ xa hay sao mà không muốn cô về nước?
“Ngại thật, Thượng phu nhân! Con trai của phu nhân lớn rồi, có chân biết chạy đi khắp nơi, tôi cũng không phải là cái gì của anh ta mà phải có trách nhiệm nhìn xem anh ta ở đâu để né.” Mộc Nhược Na trả lời rất xa cách: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa với phu nhân như trước đây, tránh xa anh ta!”
Thượng phu nhân bị Mộc Nhược Na nói móc thì nhíu mày không vui.
Một lát sau, Thượng phu nhân tiếp tục nói: “Nếu tất cả đều đang ở Đế Đô, vậy thì càng tốt. Vài ngày nữa tôi sẽ đến Đế Đô một chuyến để dự tiệc sinh nhật tiểu thư của ngài bộ trưởng bộ tài chính, lúc đó sẽ có rất nhiều vị khách cùng tham dự. Thượng gia cũng định nhân cơ hội này để tuyên bố về hôn ước của cô bé với Thượng Kha nhà chúng tôi. Hy vọng Mộc tiểu thư có thể dành chút thời gian ghé qua.”
“Được! Nếu rảnh tôi nhất định sẽ đến. Tôi còn phải gửi lời chúc phúc chân thành nhất cùng lễ vật thật trang trọng, hiện tại xin phép không quấy rầy phu nhân đi tìm con trai, gặp lại sau!” Mộc Nhược Na nói xong thì liền dập máy.
Cố Hề Hề ngồi bên cạnh nghe mà trân trối nghẹn họng: “Thượng Kha không phải nói anh ta đã xử lý được vấn đề trong gia đình của mình sao? Xử lý kiểu gì vậy?”
“À! Có lẽ vì lúc gần Tết thì tôi có thị uy với gia đình anh ta một chút, nên mới khiến họ cau có phản cảm như vậy?” Mộc Nhược Na thản nhiên đáp, điệu bộ không quan tâm.
Edited by Airy
Beta by Airy
“Được rồi, chuyện này khoan nghĩ đến. Trước tiên cậu hãy nói chuyện với Cố Miểu đã, lắng nghe ý kiến của thằng bé rồi hãy quyết định.” Mộc Nhược Na lấy tay vỗ vỗ vào bả vai của Cố Hề Hề, chân thành khuyên nhủ.
Cố Hề Hề yên lặng, gật gật đầu.
Đột nhiên lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Nhược Na, Hề Hề!”
Cả hai người nghe gọi tên mình thì liền quay lại, thời điểm nhìn thấy đối phương thì gương mặt Mộc Nhược Na kinh ngạc như thể gặp quỷ, buột miệng nói: “Sao anh ta lại đến đây?”
Cố Hề Hề trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Tôi không biết! Đây là chương trình giao lưu văn hoá chứ đâu phải triển lãm về thương nghiệp!”
Người khiến Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề có biểu hiện khó tin như thế, không ai khác chính là Thượng Kha!
Cố Hề Hề nhìn thấy Thượng Kha đang tiến lại gần thì lập tức muốn quay người rời khỏi để lại không gian riêng tư cho hai người họ, nhưng Mộc Nhược Na sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy?
Mộc Nhược Na nhanh chóng nắm lấy cánh tay Cố Hề Hề: “Càng đông thì càng vui, cậu ở lại với tôi đi, để xem anh ta nói gì!”
Tránh không được nên Cố Hề Hề chỉ có thể tươi cười hướng về Thượng Kha: “Sao anh cũng đến đây? Nơi này đang tổ chức lễ hội giao lưu văn hoá, chủ đề trao đổi chỉ có văn hoá và nghiên cứu học thuật thôi, không phải anh bỗng dưng lại có hứng thú với chủ đề này chứ?”
“Tôi đến để tìm hai người.” Thượng Kha thẳng thắn trả lời: “Lễ khai mạc hôm nay đã kết thúc, nếu hai người không bận việc gì thì có thể để tôi mời cơm được không?”
À, đuổi theo đến tận Đế Đô này để mời cơm, có vẻ rất thành ý nha!
“Nhược Na, hiện tại Hề Hề đã khôi phục ký ức, không lẽ em vẫn chưa thể tha thứ cho tôi?” Vẻ mặt Thương Kha vô cùng đau khổ, nhìn Mộc Nhược Na mà cầu xin: “Dù cho em muốn trừng phạt thì có thể giảm nhẹ hình phạt được hay không? Biểu hiện của tôi trong nhiều năm qua chẳng lẽ chưa đủ hay sao?”
Cố Hề Hề lùi lại một bước, đẩy đẩy Mộc Nhược Na: “Thôi, hai người đi dùng cơm đi, tôi còn có việc…”
“Tôi với cậu sẽ cùng đi!” Mộc Nhược Na tuyệt đối không để Cố Hề Hề bỏ trốn mà để lại cô một mình, hoặc là hai người cùng đi, hoặc là không ăn uống gì cả.
Thượng Kha thấy cuối cùng Mộc Nhược Na đã chịu cho anh cơ hội thì tức khắc vui mừng khôn xiết: “Được, được! Cùng đi, cả ba chúng ta cùng đi!”
Cố Hề Hề đi tìm Vân lão gia để báo lại ông một tiếng, sau đó rời khỏi hội trường cùng với Thượng Kha và Mộc Nhược Na. Đây là lần đầu Cố Hề Hề đến Đế Đô nên cô khá xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, suốt quãng đường đi thì cô chỉ yên lặng, để hai người họ tuỳ ý sắp đặt mọi thứ.
Thượng Kha lái xe chở Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na đi một đoạn đường khá vòng vèo, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, sau cùng đến một nơi rất náo nhiệt. À mà ở trong mắt Cố Hề Hề thì hình như nơi nào cũng đều náo nhiệt sầm uất…
Ba người vừa ngồi xuống thì Thượng Kha đã nói thẳng vào chủ đề chính: “Nhược Na, tôi đã giải quyết được mọi vấn đề trước đây, em hãy cho tôi một cơ hội đi!”
Cố Hề Hề cầm ly nước ngồi yên, ngoan ngoãn làm phông nền.
Mộc Nhược Na nhíu mày: “Thượng Kha, mấy năm nay ngoại trừ chuyện này thì anh không còn gì khác để làm hay sao? Không phải tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi ư?”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng đã nói em, tôi sẽ không từ bỏ!” Thượng Kha nghiêm túc nhìn Mộc Nhược Na: “Trước kia là tôi không biết trân trọng em, mới suýt chút nữa đã đánh mất em! Nhưng bây giờ tôi thật sự đã biết sai lầm của mình, tôi sẽ không để em phải bị gia đình tôi làm khó dễ nữa!”
Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Điều tôi quan tâm không phải việc đó. Vấn đề ở đây là quan niệm sống của ba mẹ anh và tôi hoàn toàn bất đồng. Tôi không phải thứ tầm gửi sống dựa dẫm vào người khác, tôi sẽ đường đường chính chính tạo lập nên sự nghiệp của riêng mình, thực hiện mộng tưởng và hoài bão của bản thân. Những chuyện xa xôi tạm thời đừng nói tới, tôi chỉ hỏi một câu, nếu chúng ta yêu nhau, sau khi kết hôn thì tôi có được phép tiếp tục công việc tại công ty riêng hay không? Tôi có phải lập tức sinh con cho anh hay không? Khi đứa bé ra đời thì có phải tôi sẽ trở thành bà chủ của một gia đình, sớm tối đều phải ở nhà chăm con chờ chồng? Thượng Kha, tôi đã từng nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa hai chúng ta, tôi không phủ nhận tình cảm và sự chấp nhất của anh đã khiến tôi cảm động, nhưng tôi không còn là cô thiếu nữ mười tám tuổi coi tình yêu là tất cả nữa, tôi phải nhìn được khả năng gắn bó lâu dài trong tương lai. Làm bà chủ của một gia đình, xin lỗi, nhưng tôi không làm được! Thượng gia là gia tộc quyền quý nhà cao cửa rộng, liệu có thể cho phép con dâu của mình xuất đầu lộ diện lang bạt bên ngoài?”
Thượng Kha vừa định mở miệng, lời chưa kịp nói thì đối phương đã tiếp lời.
“Dù cho anh đồng ý, thì gia đình anh có thể tán thành sao? Tôi biết, từ đầu gia tộc của anh đã không thích tôi. Từng lời mẹ anh nói thì tôi đều nhớ rất rõ, cả bộ dáng cao cao tại thượng của bà ấy. Tôi không có nhu cầu tự rước lấy nhục vào bản thân mình, đó là lý do tôi luôn cự tuyệt anh. Hiện tại anh đã làm rất tốt mọi thứ, đã nắm được toàn bộ Thượng gia trong tay, nhưng anh có thể điều khiển được suy nghĩ của gia đình mình hay không? Tôi sẽ cho anh một ví dụ đơn giản nhất, Doãn gia có thể cho phép Cố Hề Hề làm một phiên dịch viên, cho phép Cố Hề Hề thành lập một công ty riêng ở bên ngoài tự kinh doanh, cho phép Cố Hề Hề dù chưa phục hôn nhưng vẫn thừa nhận thân phận của cô ấy. Thượng gia thì có thể hay không?”
Phông nền Cố Hề Hề thầm kháng nghị: Tôi vô tội nha!
“Thượng Kha, chúng ta không còn là thanh thiếu niên mới lớn nữa, đứng trên phương diện tình cảm thì càng phải suy nghĩ chín chắn hơn.” Từng lời của Mộc Nhược Na đều thấm thía: “Nếu anh bức bách dùng áp lực với gia đình, hiển nhiên họ sẽ không thể không tán thành tôi. Nhưng đó là miễn cưỡng vì bị ép buộc mà không phải là cam tâm tình nguyện thừa nhận. Mộc Nhược Na này tuy không phải con nhà đại phú đại quý gì, nhưng tôi vẫn có sự tự tôn và lòng tự trọng của mình. Anh nhìn Hề Hề đi, trước đây dù Hề Hề xuất thân từ Cố gia cũng được, hay là Vân gia cũng được, đối với Doãn gia thì họ hoàn toàn không coi trọng điều đó. Doãn gia tiếp nhận Hề Hề là thật tâm, thật lòng tán thành Hề Hề!”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Đúng vậy!”
“Chỉ cần chúng ta nỗ lực, tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi!” Thượng Kha kiềm nén cảm xúc mà trả lời.
Quả thật anh đã nỗ lực rất nhiều!
Trước đây anh là kẻ không quan tâm việc gì trong gia tộc của mình, cuộc sống của anh là một công tử hào môn thực thụ, đơn giản chỉ cần học hành cho giỏi, tốt nghiệp và được gia đình bỏ vốn đầu tư một công ty rồi làm ăn như những người khác.
Nhưng ngày hôm nay anh đã thay đổi, đã trưởng thành hơn, còn không phải là vì cô hay sao? Vì sao cô lại luôn muốn phủ nhận mọi sự cố gắng của anh?
“Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ nỗ lực là có thể thay đổi được. Điển hình như Hề Hề và Mặc Tử Hân đi, tình cảm của Mặc Tử Hân đối với Hề Hề thì ai lại không biết, nhưng trước giờ dù cho anh ta có làm gì thì Hề Hề vẫn không thể đáp lại.” Mộc Nhược Na lại tiếp tục ví dụ.
Cố Hề Hề thật muốn méo mặt, bộ làm phông nền là phải thành ví dụ sống luôn sao?
Mộc Nhược Na nhanh chóng chốt lời cuối cùng: “Thượng Kha, tôi không phủ nhận mình từng rung động với anh. Nhưng trước khi tôi trưởng thành đủ để ngang hàng sánh vai cùng anh thì tôi sẽ không thể bắt đầu bất kỳ mối quan hệ nào với anh. Dù anh có nỗ lực bao nhiêu cũng vậy, điều tôi muốn là sự bình đẳng trong tình cảm, chứ không phải kiểu bố thí ban ơn!”
Cố Hề Hề gật gật đầu ủng hộ: “Đúng vậy!”
Đôi mắt Thượng Kha thoáng ảm đạm: “Tôi sẽ chờ em!”
“Tuổi của anh không còn nhỏ nữa, gia đình anh sẽ cho phép anh chờ sao? Thượng Kha, từ bỏ đi!” Mộc Nhược Na điềm tĩnh nói: “Lời ba mẹ anh nói có lẽ là đúng, nếu anh nghe lời họ thì tương lai của anh sẽ thuận buồm xuôi gió. Với điều kiện của anh thì có hàng tá danh viện thục nữ trong đất nước này xếp hàng để anh chọn lựa, anh không cần phải tự làm khó mình, càng không cần đối nghịch với gia đình.”
“Em nói thế nào cũng được, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ!” Thượng Kha âm trầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi sẽ chờ em trưởng thành, tôi sẽ chờ đến ngày em có thể sánh vai đứng bên cạnh tôi, để xem khi đó em còn dùng cớ gì để từ chối tôi?”
“Được!” Mộc Nhược Na nở nụ cười sáng lạn, một nụ cười đủ khiến ánh mắt Thượng Kha thẫn thờ.
Sau bữa cơm, trên đường trở về thì Cố Hề Hề không nén được tò mò, liền quay sang hỏi Mộc Nhược Na: “Rốt cuộc cậu đối với anh ta là như thế nào?”
“Thì là vậy thôi.” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Cậu đâu phải không biết thái độ của gia đình anh ta đối với tôi ác liệt ra sao.”
Cố Hề Hề vô ngữ: “Vậy cậu định để anh ta chờ đợi như vậy?”
“Đúng.” Mộc Nhược Na thẳng thắn trả lời: “Ý định của tôi chính là muốn để anh ta chờ, chờ đến khi anh ta thấy chuyện này quá nhàm chán rồi chủ động từ bỏ, vậy thì mọi người không phải ai nấy đều vui sao?”
“Cậu dám nói bản thân không có chút tình ý nào với anh ta?” Cố Hề Hề hừ lạnh một tiếng: “Trước kia cậu đi xem mắt cũng đâu thèm để ý nhớ nhung tới ai?”
“Này, không cần phải vạch trần tôi như vậy!” Mộc Nhược Na lấy tay nhéo má Cố Hề Hề: “Tốt xấu gì cũng chừa lại chút sĩ diện cho tôi chứ!”
Cố Hề Hề cười hì hì: “Bởi vì tôi hiểu cậu rõ nhất mà!”
Hai người đang cười đùa thì bỗng nhiên di động của Mộc Nhược Na vang lên, trên màn hình là một số điện thoại lạ. Mộc Nhược Na tuỳ ý bắt máy, thời điểm đối phương nói ra câu đầu tiên thì sắc mặt cô tức khắc thay đổi.
Thấy vẻ mặt tò mò của Cố Hề Hề thì Mộc Nhược Na không ngần ngại mở loa ngoài để hai người cùng nghe.
“Mộc tiểu thư, nghe nói Thượng Kha đã đến Đế Đô, là để tìm cô sao?” Một thanh âm uy nghiêm truyền đến từ đầu dây bên kia.
Mộc Nhược Na than nhẹ một tiếng: “Thượng phu nhân, vì sao lại hỏi tôi?”
Đúng vậy, người gọi đến chính là Thượng phu nhân, mẹ ruột của Thượng Kha. Trong trí nhớ của Cố Hề Hề, cô rất ấn tượng với vị quý phu nhân có bộ dáng nghiêm túc lãnh đạm kia, kể cả khi tươi cười vẫn giữ nét ưu nhã lễ nghi của quý tộc.
Thật không ngờ mẹ của Thượng Kha lại đích thân gọi điện thoại cho Mộc Nhược Na!?
“Từ lâu tôi đã làm theo yêu cầu của phu nhân, luôn tránh né Thượng Kha, càng không có chuyện tôi chủ động liên hệ với anh ta.” Mộc Nhược Na nhẫn nại trả lời đối phương: “Tôi thật sự không biết mình còn phải làm gì nữa? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải chạy ra ngoài kiếm ngay một người chồng để kết hôn thì phu nhân mới vừa lòng?”
Thanh âm của Thượng phu nhân lạnh lùng cao ngạo: “Mộc tiểu thư đang ở nước ngoài khá yên ổn, sao tự nhiên lại về nước?”
Này! Tôi thích thì tôi về! Vậy cũng hỏi!?
Mộc Nhược Na thiếu chút nữa là nổi sùng!
Vị Thượng phu nhân này đúng là thích lo chuyện bao đồng, muốn quản hết mọi việc trong thiên hạ! Cô đã trốn tránh thế này rồi mà còn sợ cô trốn chưa đủ xa hay sao mà không muốn cô về nước?
“Ngại thật, Thượng phu nhân! Con trai của phu nhân lớn rồi, có chân biết chạy đi khắp nơi, tôi cũng không phải là cái gì của anh ta mà phải có trách nhiệm nhìn xem anh ta ở đâu để né.” Mộc Nhược Na trả lời rất xa cách: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa với phu nhân như trước đây, tránh xa anh ta!”
Thượng phu nhân bị Mộc Nhược Na nói móc thì nhíu mày không vui.
Một lát sau, Thượng phu nhân tiếp tục nói: “Nếu tất cả đều đang ở Đế Đô, vậy thì càng tốt. Vài ngày nữa tôi sẽ đến Đế Đô một chuyến để dự tiệc sinh nhật tiểu thư của ngài bộ trưởng bộ tài chính, lúc đó sẽ có rất nhiều vị khách cùng tham dự. Thượng gia cũng định nhân cơ hội này để tuyên bố về hôn ước của cô bé với Thượng Kha nhà chúng tôi. Hy vọng Mộc tiểu thư có thể dành chút thời gian ghé qua.”
“Được! Nếu rảnh tôi nhất định sẽ đến. Tôi còn phải gửi lời chúc phúc chân thành nhất cùng lễ vật thật trang trọng, hiện tại xin phép không quấy rầy phu nhân đi tìm con trai, gặp lại sau!” Mộc Nhược Na nói xong thì liền dập máy.
Cố Hề Hề ngồi bên cạnh nghe mà trân trối nghẹn họng: “Thượng Kha không phải nói anh ta đã xử lý được vấn đề trong gia đình của mình sao? Xử lý kiểu gì vậy?”
“À! Có lẽ vì lúc gần Tết thì tôi có thị uy với gia đình anh ta một chút, nên mới khiến họ cau có phản cảm như vậy?” Mộc Nhược Na thản nhiên đáp, điệu bộ không quan tâm.
Edited by Airy
Beta by Airy