Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-521
Chương 521: Gia tộc Phillips đã đến
Cố Hề Hề không ngờ lại có người đứng sẵn phía sau lưng cô, nhất là trong khung cảnh tối hù như thế này… Ôi trời, thật sự là muốn hù chết cô hay sao!
Hirayama Jiro đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh đèn đường ban đêm rọi vào vóc dáng cao gầy khiến bóng của cậu ta trải dài trên mặt đường, phiêu phiêu chập chờn không khác gì ma quỷ ẩn nấp. Chưa dừng ở đó, câu tiếp theo của Hirayama Jiro càng khiến Cố Hề Hề hoảng hốt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Cô về trễ!” Hirayama Jiro lạnh giọng chỉ trích, câu nói này làm Cố Hề Hề cảm tưởng như cô đang bị chồng bắt gian đi ngoại tình vậy.
Cố Hề Hề còn đang ngơ ngáo chưa nói được gì thì Hirayama Jiro lại tiếp lời, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Có người ở trong phòng cô, đợi cô rất lâu rồi! Anh ta nói nếu đêm nay cô không về thì anh ta sẽ ngủ lại trong phòng cô! À, mà anh ta không phải Doãn Tư Thần.”
Cố Hề Hề giật thót người: “Cái gì!? Ai ở trong phòng tôi? Không phải có phòng nghỉ cho khách sao? Sao lại để anh ta vào phòng tôi?”
Cố Hề Hề hấp tập vội vã chạy vào nhà, tên Hirayama Jiro này không đáng tin cậy chút nào, còn dám để đàn ông lạ vào phòng cô!? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác chứ?
Hirayama Jiro từ từ đi theo phía sau Cố Hề Hề đến phòng của cô.
Cố Hề Hề đẩy mạnh cửa xông vào phòng, vừa định mở miệng mắng người thì lời chưa kịp thốt ra đã im bặt, trước mặt cô là Mộc Nhược Na đang nằm thư giãn đắp mặt nạ làm đẹp.
Mộc… Mộc Nhược Na…!?
Cố Hề Hề quay lại nhìn Hirayama Jiro đang ở phía sau mà cảm thấy tức tối đến bùng cháy!
Quỷ quái nhà cậu! Hirayama Jiro!
Tốt xấu gì cậu cũng nên phân biệt rõ đâu là anh ta và đâu là cô ta có được không? Cậu là người Nhật thì không nói tiếng Nhật đi? Nói chuyện bằng tiếng Trung làm gì? Cậu nói tiếng Nhật thì tôi đã biết rõ đối phương là nam hay nữ (*) rồi!
(*) Trong tiếng Trung thì anh ấy (他) và cô ấy (她) đều đọc đồng âm là tā (tha). Còn tiếng Nhật thì anh ấy là 彼 (kare) và cô ấy là 彼女 (Kanojo) sẽ dễ phân biệt hơn.
Vẻ mặt Hirayama Jiro vô tội ngơ ngác nhìn Mộc Nhược Na: “Được rồi, người đã về rồi, thứ cô hứa đưa cho tôi thì khi nào mới có?”
Mộc Nhược Na còn đang đắp mặt nạ: “Biết rồi, biết rồi! Lát tôi sẽ đưa cho cậu ngay!”
Nghe vậy thì Hirayama Jiro mới vui vẻ hài lòng, xoay người rời khỏi.
Hả? Lúc cô không có mặt ở đây thì chuyện gì đã xảy ra?
Cố Hề Hề thuận tay đóng cửa phòng lại rồi hỏi: “Cậu hứa đưa cho cậu ta cái gì vậy?”
Mộc Nhược Na đi đến ngồi trên sofa, nhàn nhạt nói: “Cậu ta nói muốn một chút máu của tôi để làm thí nghiệm.”
“Cậu đồng ý rồi?” Cố Hề Hề trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ừ, đồng ý rồi!” Mộc Nhược Na khó hiểu nhìn Cố Hề Hề: “Vẻ mặt của cậu là sao?”
Cố Hề Hề gian nan nuốt nước bọt: “Cậu có biết cậu ta là ai? Làm cái gì hay không?”
Mộc Nhược Na tỉnh rụi lắc đầu: “Nhìn gầy yếu vậy thì chắc chắn là không phải vận động viên thể thao rồi!”
Cố Hề Hề cảm thấy muốn say thật rồi…
Mộc nữ vương này, cậu thật sự hảo tâm vĩ đại thế sao?
Cậu không hỏi thử xem đối phương làm gì mà đã dám đồng ý, không lẽ cậu không sợ cậu ta tạo ra một bản sao thứ hai của cậu sao?
“Ai nha, thôi không sao đâu! Cho dù cậu ta có tạo ra một bản sao của tôi cũng đâu có sao!” Vẻ mặt Mộc Nhược Na không hề để tâm: “Cho dù có giống hệt tôi thì có thể thế nào? Kinh nghiệm của tôi, học thức tài hoa của tôi thì làm sao mà sao chép được? Vả lại, cậu với Vân Nặc không phải có ngoại hình y hệt như đúc sao, nhưng cậu và Vân Nặc đâu phải hoàn toàn giống nhau, đúng không?”
Lời này rất có lý, không có gì để phản bác!
Cố Hề Hề nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng là vậy thật!
Nhưng cô vẫn không yên tâm, suy đi nghĩ lại thì cô nên đi hỏi chuyện một chút xem rốt cuộc Hirayama Jiro muốn gì? Đừng nói là cậu ta lại cảm thấy thích thú với gien của Mộc Nhược Na và muốn kết hợp gien của hai người họ để tạo ra một đứa con chứ?
Nhưng hiển nhiên lần này Cố Hề Hề đã suy nghĩ quá nhiều.
Cố Hề Hề lập tức gọi điện thoại cho Hirayama Jiro, dò hỏi xem cậu ta tại sao lại muốn có máu của Mộc Nhược Na, câu trả lời của đối phương đã làm cô cảm thấy quá ứa gan.
“Hả? Tôi chỉ thấy người phụ nữ này có phần trái ngược với một câu thành ngữ của Trung Quốc nên muốn kiểm tra thử gien của cô ấy, coi có bị đột biến hay không thôi.” Hirayama Jiro chậm rãi nói.
“Câu thành ngữ gì?” Cố Hề Hề liền tò mò.
“Ngực to thì không có não.” Hirayama Jiro trả lời.
Cố Hề Hề: “…”
Càng ngày cô càng muốn đánh người, phải làm sao bây giờ?
…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố Hề Hề tỉnh dậy thì Mộc Nhược Na còn đang ngủ. Tối hôm qua cô bạn ngực bự này đã ở lì trong phòng, sống chết gì cũng không chịu đi, cuối cùng hai người đã ngủ cùng nhau.
Cố Hề Hề quả thật muốn ngủ nướng, nhưng cô biết mình không thể!
Bởi vì hôm nay chính là lễ khai mạc của lễ hội giao lưu văn hoá, thân là giám đốc học viện quý tộc San Diego thì cô nhất định phải có mặt. Còn Mộc Nhược Na chỉ đi cùng giáo sư Mộc đến đây, nên không đến cũng không thành vấn đề.
Nhìn Mộc Nhược Na ôm gối ngủ ngon lành mà Cố Hề Hề cảm thấy có chút ghen tị!
Cố Hề Hề đứng lên chống nạnh vươn vai, nhanh chóng bước vào phòng tắm để rửa mặt và sửa soạn đến hội trường của buổi lễ khai mạc.
Đế Đô chính là trung tâm hành chính kinh tế và văn hoá của cả đất nước, nên bất kỳ hoạt động nào cũng được tổ chức rất hoành tráng. Toàn bộ hội trường rộng hơn một ngàn mét vuông với hơn 800 chỗ ngồi đã gần như kín không còn một chỗ.
Cố Hề Hề vừa đến nơi thì thấy một nhóm người đang chậm rãi đi về hướng của cô. Thôi thì có muốn trốn cũng không được rồi, bởi vì đối phương thật sự đang đi về phía này.
Sở dĩ cô thầm khẳng định như vậy, bởi vì dẫn đầu nhóm người đó chính là bá tước Phillips và một người đàn ông lạ mặt cô chưa từng gặp, bất quá đôi mắt màu hồng bảo thạch đã đủ tiết lộ thân phận của người này.
Gia tộc Phillips ở thế hệ này chỉ có ba người con trai, ngoại trừ bá tước Phillips khoẻ mạnh bình thường ra, thì đại thiếu gia của họ lại bệnh tật liên miên, quanh năm không thể rời khỏi giường bệnh nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây. Vậy thì người đi bên cạnh bá tước chỉ có thể là nhị thiếu gia của gia tộc Phillips, là kẻ điên cuồng có tiếng về việc đam mê nghiên cứu khoa học.
Quả nhiên, tên điên cuồng nghiên cứu khoa học này chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Hề Hề một cái. Ở trong mắt anh ta thì cả nhân loại này chỉ có một hình thái duy nhất, chẳng cần phân biệt giới tính nam hay nữ. Nếu có phân chia sự khác biệt thì chính là dựa theo tuổi tác và đặc tính khoẻ mạnh của từng cá thể.
Bỗng dưng lúc này, Cố Hề Hề mới cảm thấy miêu tả của Hirayama Jiro thật chuẩn xác!
Ở trong mắt nhị thiếu gia của gia tộc Phillips thì người trên toàn thế giới này đều có chú chim nhỏ như mình!
“Hề Hề, chúng ta lại gặp nhau.” Từ xa bá tước Phillips đã lên tiếng chào hỏi: “Nghe nói em rất có hứng thú đối với anh trai của tôi, nên tôi đã dẫn theo anh ấy đến đây!”
Có ý gì chứ? Sao lại nói là cô hứng thú với anh trai của bá tước?
Người cảm thấy hứng thú là Hirayama Jiro mới đúng!
Cô chỉ thấy vui mừng vì ý tưởng của Hirayama Jiro chính là đi thuyết phục vị nhị thiếu gia này chịu có một đứa con, nếu thành công thì đứa bé sẽ là người thừa kế của gia tộc Phillips. Vậy thì gia tộc Phillips sẽ không đòi cướp lấy con trai của cô nữa!
Cố Hề Hề liếc mắt nhìn xung quanh, khi thấy được Hirayama Jiro thì cô vội vàng chạy nhào đến túm lấy cậu ta mà bất chấp việc giữ hình tượng của bản thân. Quả thật vừa nhìn thấy Hirayama Jiro thì nhị thiếu gia của gia tộc Phillips đã có phản ứng.
“À?” Nhị thiếu gia chỉ kêu lên một tiếng đơn giản, có phần khá thô lỗ.
Hirayama Jiro quay đầu yên lặng nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt như muốn nói: Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Anh ta mới là kẻ điên, còn tôi thì rất bình thường!
Hirayama Jiro nhìn về hướng của vị nhị thiếu gia kia, khẽ gật gật đầu, ngoài ra không nói gì cả. Nhưng mà đối với bọn họ vậy là đủ rồi! Chỉ một ánh mắt đã đủ giao lưu hơn cả ngàn lời nói!
Cố Hề Hề ở bên cạnh, thấp giọng nói nhỏ vào tai của Hirayama Jiro: “Chỉ cần cậu thuyết phục được anh ta chịu tạo ra một đứa trẻ làm người thừa kế, tôi sẽ lấy trộm ba cuốn kỳ phổ của ba tôi cho cậu!”
Hirayama Jiro ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, chốt!
Vì thế, Hirayama Jiro lập tức tiến đến lôi kéo vị nhị thiếu gia kia rời đi nơi khác để bàn bạc thương lượng chuyện của họ.
Bá tước Phillips nở nụ cười vui vẻ: “Muốn làm cho anh trai của tôi hiểu được đạo lý đối nhân xử thế thì có vẻ là việc không được khả thi cho lắm. Kỳ thật, chỉ cần em thừa nhận Cố Miểu là con trai của tôi thì không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết ổn thoả sao? Cố Miểu vẫn là con của em, lại có thể thừa kế toàn bộ gia tộc Phillips, vì sao em lại không đồng ý?”
“Bá tước Phillips, tiếng Trung của ngài đúng là tiến bộ không ít.” Cố Hề Hề hôm nay đến đây với tư cách giám đốc học viện quý tộc San Diego, nên hiển nhiên cô không thể cư xử thất lễ.
“Tôi đang nói rất nghiêm túc, Cố Miểu cần phải trở về với gia tộc Phillips.” Bá tước Phillips đột ngột tiến đến gần, hơi cúi người nói nhỏ bên tai Cố Hề Hề: “Không những là trở về, mà còn phải trở về càng nhanh chóng càng tốt!”
Cố Hề Hề tức khắc cảnh giác nhìn đối phương.
“Bởi vì huyết thống của gia tộc Phillips là dòng máu được tinh lọc rất đặc thù.” Bá tước Phillips thấp giọng nói: “Nếu không thì em nghĩ rằng, vì sao trên toàn thế giới này chỉ có duy nhất gia tộc Phillips có được những hậu nhân khoẻ mạnh với đôi mắt màu hồng bảo thạch? Người khác nếu có màu mắt này đều mang theo căn bệnh quái lạ và sức khoẻ suy yếu, chỉ có gia tộc của tôi mới là người bình thường. Bằng không thì em cứ chờ thêm một thời gian nữa, để xem Cố Miểu có phát bệnh hay không…”
Dứt lời thì bá tước Phillips đã ung dung xoay người rời khỏi.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng bá tước mà nở nụ cười lạnh.
Ha hả, nghĩ cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Lý do như vậy mà cũng đem ra để lừa gạt cô? Doãn Ngự Hàm nhà cô tuy mới chỉ có ba tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh lanh lợi, huống chi là cô?
Hằng năm thì Cố Miểu đều được kiểm tra sức khoẻ định kỳ một cách cẩn thận tỉ mỉ, các chỉ số sức khoẻ của thân thể đều phát triển rất tốt, cô là mẹ của thằng bé, sao cô lại không biết con trai của mình có khoẻ mạnh hay không?
Tất nhiên cơ thể Cố Miểu không thể khoẻ mạnh và có sức đề kháng cao như Doãn Ngự Hàm, nhưng so với bạn bè đồng trang lứa thì cậu bé phát triển rất vượt trội. Trong suốt hơn ba năm sống tại Doãn gia thì Cố Miểu chỉ bị sốt một lần, đau bụng một lần, sức khoẻ của cậu bé rất ổn định!
Vậy mà bá tước Phillips lại muốn dùng một lý do quá vớ vẩn để gạt cô?
Ha hả, thật là muốn cười vào mặt người này mà!
Cố Hề Hề không thèm để tâm đến những lời cảnh báo của bá tước Phillips, cô liền quay người đi để chào hỏi những người khác.
Lễ khai mạc sáng hôm nay diễn ra rất sôi nổi, hừng hực khí thế, đại diện của các quốc gia tham dự đều được sắp xếp tại ghế ngồi đại biểu của chương trình, đây chính là chỗ ngồi vinh dự trang trọng nhất của buổi lễ.
Đế Đô vốn dĩ là trung tâm kinh tế chính trị, văn hoá và quân sự của đất nước, các hoạt động được tổ chức tại đây đều là những sự kiện lớn. Huống chi, chương trình lần này lại do nước chủ nhà đứng ra thực hiện. Bởi vậy, các nhà tài trợ đều dốc sức đóng góp khiến cho lễ hội trở nên xa hoa không thua kém gì thế vận hội Olympic.
Từ xa xa, Cố Hề Hề đã bước đến chào hỏi Mặc phu nhân rồi tiếp chuyện giao lưu cùng những người khác. Cô chỉ có thể lễ phép chào hỏi bà, bởi lẽ ngày hôm nay không thuận tiện để nói chuyện riêng.
Khả năng giao tiếp lưu loát bằng ngoại ngữ, cộng thêm địa vị giám đốc học viện quý tộc San Diego càng khiến Cố Hề Hề trở nên nổi bật trong mắt mọi người. Còn Vân lão gia chính là vị giáo sư xuất sắc nhất của học viện San Diego, chỉ cần ông lên tiếng đàm đạo một chủ đề gì đó, tức thì đã có không ít người vây quanh để thỉnh giáo.
Phía trên sân khấu chương trình vẫn tiếp tục diễn ra, bên dưới thì mọi người không ngừng giao lưu trao đổi với nhau.
Lúc này, Hirayama Jiro đã trở lại, trông cậu rất nghiêm túc với bộ quần áo màu xám và đôi giày thể thao màu trắng.
Cố Hề Hề thấy nét mặt Hirayama Jiro có phần quái lạ so với ban nãy thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy? Cậu và kẻ cuồng nghiên cứu kia thương lượng đến đâu rồi?”
“Tôi có thể kiểm tra gien trong máu của Cố Miểu một chút không?” Hirayama Jiro nhìn thoáng qua Cố Hề Hề với ánh mắt kỳ lạ, không đợi Cố Hề Hề phản ứng thì cậu đã nói tiếp: “Máu của gia tộc Phillips quả nhiên có vấn đề!”
Edited by Cún
Beta by Airy
Cố Hề Hề không ngờ lại có người đứng sẵn phía sau lưng cô, nhất là trong khung cảnh tối hù như thế này… Ôi trời, thật sự là muốn hù chết cô hay sao!
Hirayama Jiro đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh đèn đường ban đêm rọi vào vóc dáng cao gầy khiến bóng của cậu ta trải dài trên mặt đường, phiêu phiêu chập chờn không khác gì ma quỷ ẩn nấp. Chưa dừng ở đó, câu tiếp theo của Hirayama Jiro càng khiến Cố Hề Hề hoảng hốt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Cô về trễ!” Hirayama Jiro lạnh giọng chỉ trích, câu nói này làm Cố Hề Hề cảm tưởng như cô đang bị chồng bắt gian đi ngoại tình vậy.
Cố Hề Hề còn đang ngơ ngáo chưa nói được gì thì Hirayama Jiro lại tiếp lời, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Có người ở trong phòng cô, đợi cô rất lâu rồi! Anh ta nói nếu đêm nay cô không về thì anh ta sẽ ngủ lại trong phòng cô! À, mà anh ta không phải Doãn Tư Thần.”
Cố Hề Hề giật thót người: “Cái gì!? Ai ở trong phòng tôi? Không phải có phòng nghỉ cho khách sao? Sao lại để anh ta vào phòng tôi?”
Cố Hề Hề hấp tập vội vã chạy vào nhà, tên Hirayama Jiro này không đáng tin cậy chút nào, còn dám để đàn ông lạ vào phòng cô!? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác chứ?
Hirayama Jiro từ từ đi theo phía sau Cố Hề Hề đến phòng của cô.
Cố Hề Hề đẩy mạnh cửa xông vào phòng, vừa định mở miệng mắng người thì lời chưa kịp thốt ra đã im bặt, trước mặt cô là Mộc Nhược Na đang nằm thư giãn đắp mặt nạ làm đẹp.
Mộc… Mộc Nhược Na…!?
Cố Hề Hề quay lại nhìn Hirayama Jiro đang ở phía sau mà cảm thấy tức tối đến bùng cháy!
Quỷ quái nhà cậu! Hirayama Jiro!
Tốt xấu gì cậu cũng nên phân biệt rõ đâu là anh ta và đâu là cô ta có được không? Cậu là người Nhật thì không nói tiếng Nhật đi? Nói chuyện bằng tiếng Trung làm gì? Cậu nói tiếng Nhật thì tôi đã biết rõ đối phương là nam hay nữ (*) rồi!
(*) Trong tiếng Trung thì anh ấy (他) và cô ấy (她) đều đọc đồng âm là tā (tha). Còn tiếng Nhật thì anh ấy là 彼 (kare) và cô ấy là 彼女 (Kanojo) sẽ dễ phân biệt hơn.
Vẻ mặt Hirayama Jiro vô tội ngơ ngác nhìn Mộc Nhược Na: “Được rồi, người đã về rồi, thứ cô hứa đưa cho tôi thì khi nào mới có?”
Mộc Nhược Na còn đang đắp mặt nạ: “Biết rồi, biết rồi! Lát tôi sẽ đưa cho cậu ngay!”
Nghe vậy thì Hirayama Jiro mới vui vẻ hài lòng, xoay người rời khỏi.
Hả? Lúc cô không có mặt ở đây thì chuyện gì đã xảy ra?
Cố Hề Hề thuận tay đóng cửa phòng lại rồi hỏi: “Cậu hứa đưa cho cậu ta cái gì vậy?”
Mộc Nhược Na đi đến ngồi trên sofa, nhàn nhạt nói: “Cậu ta nói muốn một chút máu của tôi để làm thí nghiệm.”
“Cậu đồng ý rồi?” Cố Hề Hề trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ừ, đồng ý rồi!” Mộc Nhược Na khó hiểu nhìn Cố Hề Hề: “Vẻ mặt của cậu là sao?”
Cố Hề Hề gian nan nuốt nước bọt: “Cậu có biết cậu ta là ai? Làm cái gì hay không?”
Mộc Nhược Na tỉnh rụi lắc đầu: “Nhìn gầy yếu vậy thì chắc chắn là không phải vận động viên thể thao rồi!”
Cố Hề Hề cảm thấy muốn say thật rồi…
Mộc nữ vương này, cậu thật sự hảo tâm vĩ đại thế sao?
Cậu không hỏi thử xem đối phương làm gì mà đã dám đồng ý, không lẽ cậu không sợ cậu ta tạo ra một bản sao thứ hai của cậu sao?
“Ai nha, thôi không sao đâu! Cho dù cậu ta có tạo ra một bản sao của tôi cũng đâu có sao!” Vẻ mặt Mộc Nhược Na không hề để tâm: “Cho dù có giống hệt tôi thì có thể thế nào? Kinh nghiệm của tôi, học thức tài hoa của tôi thì làm sao mà sao chép được? Vả lại, cậu với Vân Nặc không phải có ngoại hình y hệt như đúc sao, nhưng cậu và Vân Nặc đâu phải hoàn toàn giống nhau, đúng không?”
Lời này rất có lý, không có gì để phản bác!
Cố Hề Hề nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng là vậy thật!
Nhưng cô vẫn không yên tâm, suy đi nghĩ lại thì cô nên đi hỏi chuyện một chút xem rốt cuộc Hirayama Jiro muốn gì? Đừng nói là cậu ta lại cảm thấy thích thú với gien của Mộc Nhược Na và muốn kết hợp gien của hai người họ để tạo ra một đứa con chứ?
Nhưng hiển nhiên lần này Cố Hề Hề đã suy nghĩ quá nhiều.
Cố Hề Hề lập tức gọi điện thoại cho Hirayama Jiro, dò hỏi xem cậu ta tại sao lại muốn có máu của Mộc Nhược Na, câu trả lời của đối phương đã làm cô cảm thấy quá ứa gan.
“Hả? Tôi chỉ thấy người phụ nữ này có phần trái ngược với một câu thành ngữ của Trung Quốc nên muốn kiểm tra thử gien của cô ấy, coi có bị đột biến hay không thôi.” Hirayama Jiro chậm rãi nói.
“Câu thành ngữ gì?” Cố Hề Hề liền tò mò.
“Ngực to thì không có não.” Hirayama Jiro trả lời.
Cố Hề Hề: “…”
Càng ngày cô càng muốn đánh người, phải làm sao bây giờ?
…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố Hề Hề tỉnh dậy thì Mộc Nhược Na còn đang ngủ. Tối hôm qua cô bạn ngực bự này đã ở lì trong phòng, sống chết gì cũng không chịu đi, cuối cùng hai người đã ngủ cùng nhau.
Cố Hề Hề quả thật muốn ngủ nướng, nhưng cô biết mình không thể!
Bởi vì hôm nay chính là lễ khai mạc của lễ hội giao lưu văn hoá, thân là giám đốc học viện quý tộc San Diego thì cô nhất định phải có mặt. Còn Mộc Nhược Na chỉ đi cùng giáo sư Mộc đến đây, nên không đến cũng không thành vấn đề.
Nhìn Mộc Nhược Na ôm gối ngủ ngon lành mà Cố Hề Hề cảm thấy có chút ghen tị!
Cố Hề Hề đứng lên chống nạnh vươn vai, nhanh chóng bước vào phòng tắm để rửa mặt và sửa soạn đến hội trường của buổi lễ khai mạc.
Đế Đô chính là trung tâm hành chính kinh tế và văn hoá của cả đất nước, nên bất kỳ hoạt động nào cũng được tổ chức rất hoành tráng. Toàn bộ hội trường rộng hơn một ngàn mét vuông với hơn 800 chỗ ngồi đã gần như kín không còn một chỗ.
Cố Hề Hề vừa đến nơi thì thấy một nhóm người đang chậm rãi đi về hướng của cô. Thôi thì có muốn trốn cũng không được rồi, bởi vì đối phương thật sự đang đi về phía này.
Sở dĩ cô thầm khẳng định như vậy, bởi vì dẫn đầu nhóm người đó chính là bá tước Phillips và một người đàn ông lạ mặt cô chưa từng gặp, bất quá đôi mắt màu hồng bảo thạch đã đủ tiết lộ thân phận của người này.
Gia tộc Phillips ở thế hệ này chỉ có ba người con trai, ngoại trừ bá tước Phillips khoẻ mạnh bình thường ra, thì đại thiếu gia của họ lại bệnh tật liên miên, quanh năm không thể rời khỏi giường bệnh nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây. Vậy thì người đi bên cạnh bá tước chỉ có thể là nhị thiếu gia của gia tộc Phillips, là kẻ điên cuồng có tiếng về việc đam mê nghiên cứu khoa học.
Quả nhiên, tên điên cuồng nghiên cứu khoa học này chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Hề Hề một cái. Ở trong mắt anh ta thì cả nhân loại này chỉ có một hình thái duy nhất, chẳng cần phân biệt giới tính nam hay nữ. Nếu có phân chia sự khác biệt thì chính là dựa theo tuổi tác và đặc tính khoẻ mạnh của từng cá thể.
Bỗng dưng lúc này, Cố Hề Hề mới cảm thấy miêu tả của Hirayama Jiro thật chuẩn xác!
Ở trong mắt nhị thiếu gia của gia tộc Phillips thì người trên toàn thế giới này đều có chú chim nhỏ như mình!
“Hề Hề, chúng ta lại gặp nhau.” Từ xa bá tước Phillips đã lên tiếng chào hỏi: “Nghe nói em rất có hứng thú đối với anh trai của tôi, nên tôi đã dẫn theo anh ấy đến đây!”
Có ý gì chứ? Sao lại nói là cô hứng thú với anh trai của bá tước?
Người cảm thấy hứng thú là Hirayama Jiro mới đúng!
Cô chỉ thấy vui mừng vì ý tưởng của Hirayama Jiro chính là đi thuyết phục vị nhị thiếu gia này chịu có một đứa con, nếu thành công thì đứa bé sẽ là người thừa kế của gia tộc Phillips. Vậy thì gia tộc Phillips sẽ không đòi cướp lấy con trai của cô nữa!
Cố Hề Hề liếc mắt nhìn xung quanh, khi thấy được Hirayama Jiro thì cô vội vàng chạy nhào đến túm lấy cậu ta mà bất chấp việc giữ hình tượng của bản thân. Quả thật vừa nhìn thấy Hirayama Jiro thì nhị thiếu gia của gia tộc Phillips đã có phản ứng.
“À?” Nhị thiếu gia chỉ kêu lên một tiếng đơn giản, có phần khá thô lỗ.
Hirayama Jiro quay đầu yên lặng nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt như muốn nói: Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Anh ta mới là kẻ điên, còn tôi thì rất bình thường!
Hirayama Jiro nhìn về hướng của vị nhị thiếu gia kia, khẽ gật gật đầu, ngoài ra không nói gì cả. Nhưng mà đối với bọn họ vậy là đủ rồi! Chỉ một ánh mắt đã đủ giao lưu hơn cả ngàn lời nói!
Cố Hề Hề ở bên cạnh, thấp giọng nói nhỏ vào tai của Hirayama Jiro: “Chỉ cần cậu thuyết phục được anh ta chịu tạo ra một đứa trẻ làm người thừa kế, tôi sẽ lấy trộm ba cuốn kỳ phổ của ba tôi cho cậu!”
Hirayama Jiro ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, chốt!
Vì thế, Hirayama Jiro lập tức tiến đến lôi kéo vị nhị thiếu gia kia rời đi nơi khác để bàn bạc thương lượng chuyện của họ.
Bá tước Phillips nở nụ cười vui vẻ: “Muốn làm cho anh trai của tôi hiểu được đạo lý đối nhân xử thế thì có vẻ là việc không được khả thi cho lắm. Kỳ thật, chỉ cần em thừa nhận Cố Miểu là con trai của tôi thì không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết ổn thoả sao? Cố Miểu vẫn là con của em, lại có thể thừa kế toàn bộ gia tộc Phillips, vì sao em lại không đồng ý?”
“Bá tước Phillips, tiếng Trung của ngài đúng là tiến bộ không ít.” Cố Hề Hề hôm nay đến đây với tư cách giám đốc học viện quý tộc San Diego, nên hiển nhiên cô không thể cư xử thất lễ.
“Tôi đang nói rất nghiêm túc, Cố Miểu cần phải trở về với gia tộc Phillips.” Bá tước Phillips đột ngột tiến đến gần, hơi cúi người nói nhỏ bên tai Cố Hề Hề: “Không những là trở về, mà còn phải trở về càng nhanh chóng càng tốt!”
Cố Hề Hề tức khắc cảnh giác nhìn đối phương.
“Bởi vì huyết thống của gia tộc Phillips là dòng máu được tinh lọc rất đặc thù.” Bá tước Phillips thấp giọng nói: “Nếu không thì em nghĩ rằng, vì sao trên toàn thế giới này chỉ có duy nhất gia tộc Phillips có được những hậu nhân khoẻ mạnh với đôi mắt màu hồng bảo thạch? Người khác nếu có màu mắt này đều mang theo căn bệnh quái lạ và sức khoẻ suy yếu, chỉ có gia tộc của tôi mới là người bình thường. Bằng không thì em cứ chờ thêm một thời gian nữa, để xem Cố Miểu có phát bệnh hay không…”
Dứt lời thì bá tước Phillips đã ung dung xoay người rời khỏi.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng bá tước mà nở nụ cười lạnh.
Ha hả, nghĩ cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Lý do như vậy mà cũng đem ra để lừa gạt cô? Doãn Ngự Hàm nhà cô tuy mới chỉ có ba tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh lanh lợi, huống chi là cô?
Hằng năm thì Cố Miểu đều được kiểm tra sức khoẻ định kỳ một cách cẩn thận tỉ mỉ, các chỉ số sức khoẻ của thân thể đều phát triển rất tốt, cô là mẹ của thằng bé, sao cô lại không biết con trai của mình có khoẻ mạnh hay không?
Tất nhiên cơ thể Cố Miểu không thể khoẻ mạnh và có sức đề kháng cao như Doãn Ngự Hàm, nhưng so với bạn bè đồng trang lứa thì cậu bé phát triển rất vượt trội. Trong suốt hơn ba năm sống tại Doãn gia thì Cố Miểu chỉ bị sốt một lần, đau bụng một lần, sức khoẻ của cậu bé rất ổn định!
Vậy mà bá tước Phillips lại muốn dùng một lý do quá vớ vẩn để gạt cô?
Ha hả, thật là muốn cười vào mặt người này mà!
Cố Hề Hề không thèm để tâm đến những lời cảnh báo của bá tước Phillips, cô liền quay người đi để chào hỏi những người khác.
Lễ khai mạc sáng hôm nay diễn ra rất sôi nổi, hừng hực khí thế, đại diện của các quốc gia tham dự đều được sắp xếp tại ghế ngồi đại biểu của chương trình, đây chính là chỗ ngồi vinh dự trang trọng nhất của buổi lễ.
Đế Đô vốn dĩ là trung tâm kinh tế chính trị, văn hoá và quân sự của đất nước, các hoạt động được tổ chức tại đây đều là những sự kiện lớn. Huống chi, chương trình lần này lại do nước chủ nhà đứng ra thực hiện. Bởi vậy, các nhà tài trợ đều dốc sức đóng góp khiến cho lễ hội trở nên xa hoa không thua kém gì thế vận hội Olympic.
Từ xa xa, Cố Hề Hề đã bước đến chào hỏi Mặc phu nhân rồi tiếp chuyện giao lưu cùng những người khác. Cô chỉ có thể lễ phép chào hỏi bà, bởi lẽ ngày hôm nay không thuận tiện để nói chuyện riêng.
Khả năng giao tiếp lưu loát bằng ngoại ngữ, cộng thêm địa vị giám đốc học viện quý tộc San Diego càng khiến Cố Hề Hề trở nên nổi bật trong mắt mọi người. Còn Vân lão gia chính là vị giáo sư xuất sắc nhất của học viện San Diego, chỉ cần ông lên tiếng đàm đạo một chủ đề gì đó, tức thì đã có không ít người vây quanh để thỉnh giáo.
Phía trên sân khấu chương trình vẫn tiếp tục diễn ra, bên dưới thì mọi người không ngừng giao lưu trao đổi với nhau.
Lúc này, Hirayama Jiro đã trở lại, trông cậu rất nghiêm túc với bộ quần áo màu xám và đôi giày thể thao màu trắng.
Cố Hề Hề thấy nét mặt Hirayama Jiro có phần quái lạ so với ban nãy thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy? Cậu và kẻ cuồng nghiên cứu kia thương lượng đến đâu rồi?”
“Tôi có thể kiểm tra gien trong máu của Cố Miểu một chút không?” Hirayama Jiro nhìn thoáng qua Cố Hề Hề với ánh mắt kỳ lạ, không đợi Cố Hề Hề phản ứng thì cậu đã nói tiếp: “Máu của gia tộc Phillips quả nhiên có vấn đề!”
Edited by Cún
Beta by Airy
Bình luận facebook