Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-519
Chương 519: Gặp gỡ vợ chồng Mặc lão gia
Cố Hề Hề nhận được điện thoại của Mặc phu nhân thì trong lòng có chút hoảng hốt, cô không biết liệu có phải Mặc phu nhân đã biết việc cô cự tuyệt lời cầu hôn của Mặc Tử Hân hay không, nếu đã biết thì cô làm sao còn mặt mũi đến nhà bà dùng cơm? Nhưng ngay cả khi bà không biết, thì cô cũng chẳng còn mặt mũi để gặp Mặc Tử Hân…
Hơn nữa, Mặc phu nhân đang dùng thân phận gì để mời cô bữa cơm này đây? Bà mời cô với tư cách là mẹ chồng tương lai, hay với cương vị là bộ trưởng bộ văn hoá, hay chỉ đơn thuần là một trưởng bối quan tâm đến hậu bối?
Cố Hề Hề thoáng do dự một chút rồi ngập ngừng nói: “Để con hỏi ý kiến ba con một chút!”
Cô thấp thỏm lo lắng đi tìm Vân lão gia thì phát hiện ông vẫn còn đang miệt mài dụ dỗ Hirayama Jiro, cật lực thuyết phục tên cuồng nghiên cứu hoá sinh kia đến viện nghiên cứu Vân gia.
Thấy Vân lão gia thao thao bất tuyệt không dứt thế này, Cố Hề Hề biết ông sẽ không đi cùng, nên cô đành trả lời Mặc phu nhân: “Bá mẫu, ba con đang bận bàn về đề tài nghiên cứu.”
Dường như Mặc phu nhân đã đoán trước tình huống này nên chỉ khẽ cười: “Bá mẫu đã biết sẽ vậy mà. Không sao, con cứ đến đây đi. Đã lâu rồi bá mẫu không gặp con, con đến Pháp cả hai ba năm nay khiến bá mẫu muốn gặp cũng khó. Bá mẫu đã cho người hầu chuẩn bị rất nhiều món ăn đặc trưng của tỉnh Y, chúng ta thân là người đến từ tỉnh Y, dĩ nhiên phải thưởng thức chút món ăn quê nhà rồi, đúng không?”
Cố Hề Hề không còn cách nào để từ chối, đành bất đắc dĩ mỉm cười: “Vâng, đến lúc đó bá mẫu đừng chê bai con ăn nhiều nhé!”
Quyết định đến Mặc gia làm khách, Cố Hề Hề chỉ có thể cúp máy và hít một hơi thật sâu, sau đó liền gọi điện thoại cho Tiểu Vương để giúp cô chuẩn bị lễ vật gửi tặng vợ chồng Mặc lão gia, rồi tự mình bắt taxi đến gia trang của Mặc gia tại Đế Đô.
Đất đai ở Đế Đô này chính là tấc đất tấc vàng, lời nói này thật sự không ngoa chút nào! Tuy Mặc gia là gia tộc có thế lực vững chắc trong lĩnh vực quân chính, hơn nữa Mặc lão gia còn là thành viên của uỷ ban thường vụ, nhưng nơi ở của hai vợ chồng Mặc lão gia cũng không phải quá mức xa hoa, bất quá vẫn là một căn biệt thự cao cấp ở quận Triều Dương.
Căn biệt thự này rất lớn, gồm hai tầng với lối kiến trúc thông thoáng rộng rãi, diện tích hơn 500 mét vuông. Đây là một ngôi nhà mà người dân bình thường ở Đế Đô đều có thể mua được nếu chịu khó đi làm tích cóp hợp lý, điều này chứng minh vợ chồng Mặc lão gia có lối sống tương đối giản dị.
Mặc Tử Hân sở hữu rất nhiều bất động sản ở Đế Đô, tất cả đều đứng tên anh, và vợ chồng Mặc lão gia luôn phân biệt rất rạch ròi giữa tài sản chung của gia đình và tài sản riêng của con cái.
Cố Hề Hề cầm lễ vật đứng ngoài cổng biệt thự, sau khi bấm chuông không lâu thì đã có người bước ra mở cửa.
“Cô là Vân gia nhị tiểu thư? Phu nhân đang chờ cô ở trong nhà.” Một bảo mẫu lớn tuổi tiến đến mở cổng và mỉm cười với cô, người được chọn để làm bảo mẫu cho Mặc gia đều được đào tạo rất khuôn phép.
Mặc phu nhân đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, từ xa xa nhìn thấy Cố Hề Hề thì bà mỉm cười nói: “Cuối cùng con đã đến, mau qua đây uống với bá mẫu tách trà nào!”
“Con cảm ơn bá mẫu.” Cố Hề Hề lễ phép cười nói, rồi đưa phần lễ vật cho bảo mẫu giữ dùm.
Mặc phu nhân thấy lễ vật của cô thì tủm tỉm cười: “Con bé này, đến đây là được rồi, quà cáp làm gì? Chuyện này cứ để tương lai sau này hãy làm cũng được!”
Cố Hề Hề chột dạ, cười gượng: “Bá mẫu rất tốt với con, sao con lại có thể vô ý với người được?”
“Cái miệng nhỏ của con thật là ngọt đó, con thật lòng quan tâm bá mẫu vậy sao? Vậy thì hãy trở thành con dâu của bá mẫu đi! Bá mẫu rất trông đợi con sinh ra người thừa kế đời sau cho Mặc gia!” Mặc phu nhân dịu dàng nắm tay và vỗ về vào mu bàn tay của cô: “Con không còn trẻ nữa, nên tính chuyện hôn nhân đi.”
Trái tim Cố Hề Hề co thắt lại, cô không biết phải nói gì.
Với thân phận và địa vị tôn quý của Mặc phu nhân thì có chuyện gì mà bà không biết?
Nhưng hiện tại bà lại giả vờ hồ đồ không hiểu chuyện, khiến cô ngược lại không biết nên đối đáp như thế nào. Thà rằng bà nặng lời chất vấn trách cứ thì cô còn có thể mở miệng trả lời, đằng này bà rõ ràng đã biết nhưng lại cố tình vờ như không biết, khiến cô chỉ có thể cứng họng.
Thật may là Mặc phu nhân không thúc ép Cố Hề Hề phải trả lời câu hỏi của bà, bà tiếp tục nói: “Bình thường chúng ta không ở nơi này, bá phụ của con lại càng hiếm khi đến đây, căn biệt thự này vốn dĩ là để dành cho con.”
Đáng tiếc là có cho thì Cố Hề Hề cũng không dám nhận!
“Vị trí căn biệt thự này không tệ, tương lai nếu hai đứa thích sống tại Đế Đô thì ở chỗ này cũng được!” Mặc phu nhân vừa nói vừa gật gù tâm đắc.
Cố Hề Hề chỉ có thể há miệng thở dốc, cô định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên có tiếng mở cửa, ngước nhìn về hướng cửa phòng khách thì thấy Mặc lão gia đang tiến vào.
“Bá phụ!” Cố Hề Hề vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Đi theo phía sau Mặc lão gia là trợ lý và thư ký của ông, vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì ông hơi ngây người một chút: “Hề Hề tới rồi à? Con mau ngồi xuống đi, đừng ngại!”
Mặc lão gia quay sang dặn dò trợ lý và thư ký vài câu, hai người họ nhận lệnh sau đó cúi chào Mặc phu nhân và Cố Hề Hề rồi mới rời khỏi.
Mặc lão gia thay giày bước vào bên trong, mỉm cười với Cố Hề Hề và nói: “Hề Hề, đã nhiều năm không gặp, nhưng bá phụ thấy con không thay đổi chút nào!”
Mặc phu nhân cười nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao trên đời này nhiều cô gái như vậy, mà tôi chỉ thích Hề Hề làm con dâu của tôi thôi chứ?”
Mặc lão gia cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, lão gia tử cũng chỉ thích đứa cháu dâu này thôi.”
Cố Hề Hề dở cười dở khóc, lời định nói lại không thể mở miệng, cô phải làm như thế nào đây?
Cô đã hứa với mẹ, trước khi Mặc gia tự chủ động đề nghị huỷ bỏ hôn ước thì cô tuyệt đối không nói đến vấn đề này. Nhưng bây giờ bá phụ và bá mẫu cứ tung hứng như đúng rồi, nếu cô im lặng thì có phải họ sẽ hiểu rằng cô đang ưng thuận?
Đáy lòng Cố Hề Hề rối như tơ vò, cô cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Ngay lúc trong lòng Cố Hề Hề chỉ biết khóc thầm cầu trời khấn Phật cho kỳ tích xảy ra thì vị cứu tinh Mặc Tử Hân đã xuất hiện, cô thật sự vui sướng đến muốn khóc! Trước giờ cô chưa từng trông đợi mong ngóng Mặc Tử Hân nhiều như lúc này!
Mặc Tử Hân vừa bước vào cửa thì tầm mắt đã dừng trên người Cố Hề Hề, đôi mắt màu lam tức thì trở nên dịu dàng ôn nhu.
“Ba mẹ, Hề Hề, em vừa đến sao?” Lời nói của Mặc Tử Hân rất tự nhiên thoải mái, tựa như giữa hai người chưa hề có chuyện xung đột tại nhà hàng cách đây hai hôm.
Nhìn bộ dáng thấp thỏm trông mong của Cố Hề Hề mà Mặc Tử Hân không nhịn được cười, vợ chồng Mặc lão gia cũng mỉm cười gật gật đầu.
Mặc Tử Hân chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề, vai kề vai với cô.
Mặc phu nhân tức khắc bật cười sảng khoái: “Ai nha, không phải tôi đã nói rồi sao? Nhìn hai đứa nó ngồi bên nhau mà xem, thật là xứng đôi đúng không? Lão Mặc này, ông xem ông kìa, không phải đã nói khi Hề Hề đến thì ông sẽ có quà tặng cho con bé sao?”
Nghe vợ nhắc thì Mặc lão gia mới giật mình nhớ ra, ông liền gọi bảo mẫu vào thư phòng lấy ra một hộp gấm, ông không mở hộp mà đã trực tiếp đưa cho Cố Hề Hề, thanh âm trầm ấm lên tiếng: “Hề Hề, ba mẹ con đã trở về đại lục rồi, không bao lâu nữa là đến sinh nhật của con, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà. Có mấy món này bá phụ muốn tặng cho con trước.”
Cố Hề Hề cười khổ không dám nói gì, chỉ có thể quay lại nhìn Mặc Tử Hân với ánh mắt tràn ngập mong chờ. Nhìn ánh mắt cầu cứu của cô mà đáy lòng Mặc Tử Hân lại lưỡng lự, vừa không nỡ ép buộc, vừa không muốn từ bỏ cô…!
Món quà này của Mặc lão gia đã biểu hiện ý tứ quá rõ ràng!
Thời điểm sinh nhật của Cố Hề Hề diễn ra cũng chính là ngày hai người phải đính hôn, vậy nên hiện tại Cố Hề Hề sợ nhất là nghe ba chữ ‘tiệc sinh nhật’! Cô không thể chủ động huỷ bỏ hôn ước, càng không thể khiến Mặc gia mất mặt… đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Mặc Tử Hân nhận ra Cố Hề Hề đang lo lắng thiếu điều muốn khóc thét lên thì lập tức vươn tay đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn Mặc lão gia và Mặc phu nhân rồi chậm rãi nói: “Ba mẹ, hai người sốt ruột quá rồi, sẽ làm Hề Hề thấy xấu hổ đấy!”
Cố Hề Hề cạn lời: “…”
Mặc Tử Hân tiếp tục nói: “Việc đính hôn chờ sau hẵng nói, trước tiên vẫn nên gửi lễ hỏi trước, còn phải chờ bá phụ và bá mẫu đến đây, hai nhà cùng ngồi xuống nói chuyện thì mới quyết định được.”
Cố Hề Hề không còn đường lui, cô chỉ có thể liều mạng gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ tán thành.
“Ba mẹ, đây là lần đầu Hề Hề đến nơi này, con muốn dẫn cô ấy đi tham quan phòng con một chút.” Nói xong, Mặc Tử Hân liền kéo tay Cố Hề Hề đứng lên.
Mặc lão gia ý vị thâm trường liếc nhìn con trai của mình một cái, than nhẹ một tiếng: “Được! Hai đứa đi đi, lát nữa nhớ xuống ăn cơm.”
“Bá phụ, bá mẫu, vậy con đi trước.” Cố Hề Hề vô cùng chật vật, chỉ biết chạy theo đuôi Mặc Tử Hân để trốn khỏi phòng khách.
Mặc Tử Hân nắm tay Cố Hề Hề và dẫn cô vào phòng anh, đến khi cửa phòng được đóng lại thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khuôn mặt giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn của Cố Hề Hề mà Mặc Tử Hân thật sự bất đắc dĩ, anh cười như không cười, trong đáy lòng ẩn nhẫn chua xót.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: “Chuyện ngày hôm đó, em thật xin lỗi!”
Mặc Tử Hân nắm chặt tay Cố Hề Hề: “Với anh thì em vĩnh viễn đừng bao giờ nói hai từ xin lỗi!”
Cố Hề Hề hoảng loạn muốn rút tay ra nhưng không thể, bởi vì anh nắm tay cô rất chặt.
“Em chỉ còn chưa đến hai tháng nữa. Nếu trong khoảng thời gian này em không thể khiến cho ba mẹ và ông nội của anh thay đổi chủ ý… Hề Hề, em trốn không thoát đâu!” Mặc Tử Hân thấp giọng nói: “Ngày hôm đó sau khi nói chuyện với em, anh đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Em không phải Vân Tử Tiêu, anh cũng không phải Thạc Vương. Hai người họ là kẻ thù của nhau, nhưng chúng ta thì không phải. Hai nhà Vân Mặc của chúng ta đã có thâm tình qua nhiều thế hệ, anh và em lại có hôn ước, cho dù hiện tại em không yêu anh thì anh vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, anh bằng lòng dùng cả cuộc đời này để chờ em hồi tâm chuyển ý!”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Nhưng em đã có con!”
Mặc gia là một gia đình có điều kiện rất tốt, Mặc Tử Hân lại là người đàn ông ưu tú, họ muốn tìm một cô con dâu như thế nào mà chẳng được? Vì sao cứ phải chấp nhất lựa chọn cô cơ chứ?
“Anh không quan tâm!” Mặc Tử Hân nghiêm túc trả lời: “Em cảm thấy gia đình anh sẽ để ý chuyện này sao? Nếu họ quan trọng vấn đề này thì ngày hôm nay ba mẹ anh đã không nói với em những lời như vậy. Em nghĩ có chuyện gì có thể giấu được đôi mắt của ba mẹ anh? Những chuyện khác tạm thời không nói đến, nhưng Mặc gia kiểm soát toàn bộ thông tin bí mật nhất đất nước này, em cho rằng có gì có thể qua mặt được người của Mặc gia?”
Cố Hề Hề trầm mặc, nhưng chính bởi vì vậy mới càng khiến cô thêm buồn bực. Ai cũng đều biết rõ ràng nhưng tại sao lại giả bộ như không biết? Vậy nên càng làm người khác bực tức đến hộc máu!
“Cho nên, anh trịnh trọng trả lời em vấn đề của ngày hôm đó. Cố Hề Hề, anh tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ!” Mặc Tử Hân kiên định nhìn Cố Hề Hề: “Một ngày em chưa nhận lời làm vợ anh thì anh sẽ chờ em một ngày, một năm chưa đồng ý thì anh sẽ chờ một năm, mười năm không đồng ý thì anh sẽ chờ em mười năm, cho đến khi em trở thành một bà lão thì anh vẫn sẽ chờ em!”
“Tại sao?” Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi: “Có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ anh, vì sao lại phải một hai cố chấp muốn ở cạnh một người không yêu anh?”
“Bởi vì…” Hốc mắt Mặc Tử Hân thoáng đỏ lên.
Bởi vì đã bỏ lỡ một kiếp trước, anh không thể tiếp tục bỏ lỡ kiếp này!
Bởi vì anh không muốn bản thân mình phải hối hận!
Mặc Tử Hân cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đớn tột độ… Vì sao anh luôn là người đến sau?
Edited by Cún
Beta by Airy
Cố Hề Hề nhận được điện thoại của Mặc phu nhân thì trong lòng có chút hoảng hốt, cô không biết liệu có phải Mặc phu nhân đã biết việc cô cự tuyệt lời cầu hôn của Mặc Tử Hân hay không, nếu đã biết thì cô làm sao còn mặt mũi đến nhà bà dùng cơm? Nhưng ngay cả khi bà không biết, thì cô cũng chẳng còn mặt mũi để gặp Mặc Tử Hân…
Hơn nữa, Mặc phu nhân đang dùng thân phận gì để mời cô bữa cơm này đây? Bà mời cô với tư cách là mẹ chồng tương lai, hay với cương vị là bộ trưởng bộ văn hoá, hay chỉ đơn thuần là một trưởng bối quan tâm đến hậu bối?
Cố Hề Hề thoáng do dự một chút rồi ngập ngừng nói: “Để con hỏi ý kiến ba con một chút!”
Cô thấp thỏm lo lắng đi tìm Vân lão gia thì phát hiện ông vẫn còn đang miệt mài dụ dỗ Hirayama Jiro, cật lực thuyết phục tên cuồng nghiên cứu hoá sinh kia đến viện nghiên cứu Vân gia.
Thấy Vân lão gia thao thao bất tuyệt không dứt thế này, Cố Hề Hề biết ông sẽ không đi cùng, nên cô đành trả lời Mặc phu nhân: “Bá mẫu, ba con đang bận bàn về đề tài nghiên cứu.”
Dường như Mặc phu nhân đã đoán trước tình huống này nên chỉ khẽ cười: “Bá mẫu đã biết sẽ vậy mà. Không sao, con cứ đến đây đi. Đã lâu rồi bá mẫu không gặp con, con đến Pháp cả hai ba năm nay khiến bá mẫu muốn gặp cũng khó. Bá mẫu đã cho người hầu chuẩn bị rất nhiều món ăn đặc trưng của tỉnh Y, chúng ta thân là người đến từ tỉnh Y, dĩ nhiên phải thưởng thức chút món ăn quê nhà rồi, đúng không?”
Cố Hề Hề không còn cách nào để từ chối, đành bất đắc dĩ mỉm cười: “Vâng, đến lúc đó bá mẫu đừng chê bai con ăn nhiều nhé!”
Quyết định đến Mặc gia làm khách, Cố Hề Hề chỉ có thể cúp máy và hít một hơi thật sâu, sau đó liền gọi điện thoại cho Tiểu Vương để giúp cô chuẩn bị lễ vật gửi tặng vợ chồng Mặc lão gia, rồi tự mình bắt taxi đến gia trang của Mặc gia tại Đế Đô.
Đất đai ở Đế Đô này chính là tấc đất tấc vàng, lời nói này thật sự không ngoa chút nào! Tuy Mặc gia là gia tộc có thế lực vững chắc trong lĩnh vực quân chính, hơn nữa Mặc lão gia còn là thành viên của uỷ ban thường vụ, nhưng nơi ở của hai vợ chồng Mặc lão gia cũng không phải quá mức xa hoa, bất quá vẫn là một căn biệt thự cao cấp ở quận Triều Dương.
Căn biệt thự này rất lớn, gồm hai tầng với lối kiến trúc thông thoáng rộng rãi, diện tích hơn 500 mét vuông. Đây là một ngôi nhà mà người dân bình thường ở Đế Đô đều có thể mua được nếu chịu khó đi làm tích cóp hợp lý, điều này chứng minh vợ chồng Mặc lão gia có lối sống tương đối giản dị.
Mặc Tử Hân sở hữu rất nhiều bất động sản ở Đế Đô, tất cả đều đứng tên anh, và vợ chồng Mặc lão gia luôn phân biệt rất rạch ròi giữa tài sản chung của gia đình và tài sản riêng của con cái.
Cố Hề Hề cầm lễ vật đứng ngoài cổng biệt thự, sau khi bấm chuông không lâu thì đã có người bước ra mở cửa.
“Cô là Vân gia nhị tiểu thư? Phu nhân đang chờ cô ở trong nhà.” Một bảo mẫu lớn tuổi tiến đến mở cổng và mỉm cười với cô, người được chọn để làm bảo mẫu cho Mặc gia đều được đào tạo rất khuôn phép.
Mặc phu nhân đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, từ xa xa nhìn thấy Cố Hề Hề thì bà mỉm cười nói: “Cuối cùng con đã đến, mau qua đây uống với bá mẫu tách trà nào!”
“Con cảm ơn bá mẫu.” Cố Hề Hề lễ phép cười nói, rồi đưa phần lễ vật cho bảo mẫu giữ dùm.
Mặc phu nhân thấy lễ vật của cô thì tủm tỉm cười: “Con bé này, đến đây là được rồi, quà cáp làm gì? Chuyện này cứ để tương lai sau này hãy làm cũng được!”
Cố Hề Hề chột dạ, cười gượng: “Bá mẫu rất tốt với con, sao con lại có thể vô ý với người được?”
“Cái miệng nhỏ của con thật là ngọt đó, con thật lòng quan tâm bá mẫu vậy sao? Vậy thì hãy trở thành con dâu của bá mẫu đi! Bá mẫu rất trông đợi con sinh ra người thừa kế đời sau cho Mặc gia!” Mặc phu nhân dịu dàng nắm tay và vỗ về vào mu bàn tay của cô: “Con không còn trẻ nữa, nên tính chuyện hôn nhân đi.”
Trái tim Cố Hề Hề co thắt lại, cô không biết phải nói gì.
Với thân phận và địa vị tôn quý của Mặc phu nhân thì có chuyện gì mà bà không biết?
Nhưng hiện tại bà lại giả vờ hồ đồ không hiểu chuyện, khiến cô ngược lại không biết nên đối đáp như thế nào. Thà rằng bà nặng lời chất vấn trách cứ thì cô còn có thể mở miệng trả lời, đằng này bà rõ ràng đã biết nhưng lại cố tình vờ như không biết, khiến cô chỉ có thể cứng họng.
Thật may là Mặc phu nhân không thúc ép Cố Hề Hề phải trả lời câu hỏi của bà, bà tiếp tục nói: “Bình thường chúng ta không ở nơi này, bá phụ của con lại càng hiếm khi đến đây, căn biệt thự này vốn dĩ là để dành cho con.”
Đáng tiếc là có cho thì Cố Hề Hề cũng không dám nhận!
“Vị trí căn biệt thự này không tệ, tương lai nếu hai đứa thích sống tại Đế Đô thì ở chỗ này cũng được!” Mặc phu nhân vừa nói vừa gật gù tâm đắc.
Cố Hề Hề chỉ có thể há miệng thở dốc, cô định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên có tiếng mở cửa, ngước nhìn về hướng cửa phòng khách thì thấy Mặc lão gia đang tiến vào.
“Bá phụ!” Cố Hề Hề vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Đi theo phía sau Mặc lão gia là trợ lý và thư ký của ông, vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì ông hơi ngây người một chút: “Hề Hề tới rồi à? Con mau ngồi xuống đi, đừng ngại!”
Mặc lão gia quay sang dặn dò trợ lý và thư ký vài câu, hai người họ nhận lệnh sau đó cúi chào Mặc phu nhân và Cố Hề Hề rồi mới rời khỏi.
Mặc lão gia thay giày bước vào bên trong, mỉm cười với Cố Hề Hề và nói: “Hề Hề, đã nhiều năm không gặp, nhưng bá phụ thấy con không thay đổi chút nào!”
Mặc phu nhân cười nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao trên đời này nhiều cô gái như vậy, mà tôi chỉ thích Hề Hề làm con dâu của tôi thôi chứ?”
Mặc lão gia cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, lão gia tử cũng chỉ thích đứa cháu dâu này thôi.”
Cố Hề Hề dở cười dở khóc, lời định nói lại không thể mở miệng, cô phải làm như thế nào đây?
Cô đã hứa với mẹ, trước khi Mặc gia tự chủ động đề nghị huỷ bỏ hôn ước thì cô tuyệt đối không nói đến vấn đề này. Nhưng bây giờ bá phụ và bá mẫu cứ tung hứng như đúng rồi, nếu cô im lặng thì có phải họ sẽ hiểu rằng cô đang ưng thuận?
Đáy lòng Cố Hề Hề rối như tơ vò, cô cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Ngay lúc trong lòng Cố Hề Hề chỉ biết khóc thầm cầu trời khấn Phật cho kỳ tích xảy ra thì vị cứu tinh Mặc Tử Hân đã xuất hiện, cô thật sự vui sướng đến muốn khóc! Trước giờ cô chưa từng trông đợi mong ngóng Mặc Tử Hân nhiều như lúc này!
Mặc Tử Hân vừa bước vào cửa thì tầm mắt đã dừng trên người Cố Hề Hề, đôi mắt màu lam tức thì trở nên dịu dàng ôn nhu.
“Ba mẹ, Hề Hề, em vừa đến sao?” Lời nói của Mặc Tử Hân rất tự nhiên thoải mái, tựa như giữa hai người chưa hề có chuyện xung đột tại nhà hàng cách đây hai hôm.
Nhìn bộ dáng thấp thỏm trông mong của Cố Hề Hề mà Mặc Tử Hân không nhịn được cười, vợ chồng Mặc lão gia cũng mỉm cười gật gật đầu.
Mặc Tử Hân chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề, vai kề vai với cô.
Mặc phu nhân tức khắc bật cười sảng khoái: “Ai nha, không phải tôi đã nói rồi sao? Nhìn hai đứa nó ngồi bên nhau mà xem, thật là xứng đôi đúng không? Lão Mặc này, ông xem ông kìa, không phải đã nói khi Hề Hề đến thì ông sẽ có quà tặng cho con bé sao?”
Nghe vợ nhắc thì Mặc lão gia mới giật mình nhớ ra, ông liền gọi bảo mẫu vào thư phòng lấy ra một hộp gấm, ông không mở hộp mà đã trực tiếp đưa cho Cố Hề Hề, thanh âm trầm ấm lên tiếng: “Hề Hề, ba mẹ con đã trở về đại lục rồi, không bao lâu nữa là đến sinh nhật của con, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà. Có mấy món này bá phụ muốn tặng cho con trước.”
Cố Hề Hề cười khổ không dám nói gì, chỉ có thể quay lại nhìn Mặc Tử Hân với ánh mắt tràn ngập mong chờ. Nhìn ánh mắt cầu cứu của cô mà đáy lòng Mặc Tử Hân lại lưỡng lự, vừa không nỡ ép buộc, vừa không muốn từ bỏ cô…!
Món quà này của Mặc lão gia đã biểu hiện ý tứ quá rõ ràng!
Thời điểm sinh nhật của Cố Hề Hề diễn ra cũng chính là ngày hai người phải đính hôn, vậy nên hiện tại Cố Hề Hề sợ nhất là nghe ba chữ ‘tiệc sinh nhật’! Cô không thể chủ động huỷ bỏ hôn ước, càng không thể khiến Mặc gia mất mặt… đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Mặc Tử Hân nhận ra Cố Hề Hề đang lo lắng thiếu điều muốn khóc thét lên thì lập tức vươn tay đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn Mặc lão gia và Mặc phu nhân rồi chậm rãi nói: “Ba mẹ, hai người sốt ruột quá rồi, sẽ làm Hề Hề thấy xấu hổ đấy!”
Cố Hề Hề cạn lời: “…”
Mặc Tử Hân tiếp tục nói: “Việc đính hôn chờ sau hẵng nói, trước tiên vẫn nên gửi lễ hỏi trước, còn phải chờ bá phụ và bá mẫu đến đây, hai nhà cùng ngồi xuống nói chuyện thì mới quyết định được.”
Cố Hề Hề không còn đường lui, cô chỉ có thể liều mạng gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ tán thành.
“Ba mẹ, đây là lần đầu Hề Hề đến nơi này, con muốn dẫn cô ấy đi tham quan phòng con một chút.” Nói xong, Mặc Tử Hân liền kéo tay Cố Hề Hề đứng lên.
Mặc lão gia ý vị thâm trường liếc nhìn con trai của mình một cái, than nhẹ một tiếng: “Được! Hai đứa đi đi, lát nữa nhớ xuống ăn cơm.”
“Bá phụ, bá mẫu, vậy con đi trước.” Cố Hề Hề vô cùng chật vật, chỉ biết chạy theo đuôi Mặc Tử Hân để trốn khỏi phòng khách.
Mặc Tử Hân nắm tay Cố Hề Hề và dẫn cô vào phòng anh, đến khi cửa phòng được đóng lại thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khuôn mặt giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn của Cố Hề Hề mà Mặc Tử Hân thật sự bất đắc dĩ, anh cười như không cười, trong đáy lòng ẩn nhẫn chua xót.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: “Chuyện ngày hôm đó, em thật xin lỗi!”
Mặc Tử Hân nắm chặt tay Cố Hề Hề: “Với anh thì em vĩnh viễn đừng bao giờ nói hai từ xin lỗi!”
Cố Hề Hề hoảng loạn muốn rút tay ra nhưng không thể, bởi vì anh nắm tay cô rất chặt.
“Em chỉ còn chưa đến hai tháng nữa. Nếu trong khoảng thời gian này em không thể khiến cho ba mẹ và ông nội của anh thay đổi chủ ý… Hề Hề, em trốn không thoát đâu!” Mặc Tử Hân thấp giọng nói: “Ngày hôm đó sau khi nói chuyện với em, anh đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Em không phải Vân Tử Tiêu, anh cũng không phải Thạc Vương. Hai người họ là kẻ thù của nhau, nhưng chúng ta thì không phải. Hai nhà Vân Mặc của chúng ta đã có thâm tình qua nhiều thế hệ, anh và em lại có hôn ước, cho dù hiện tại em không yêu anh thì anh vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, anh bằng lòng dùng cả cuộc đời này để chờ em hồi tâm chuyển ý!”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Nhưng em đã có con!”
Mặc gia là một gia đình có điều kiện rất tốt, Mặc Tử Hân lại là người đàn ông ưu tú, họ muốn tìm một cô con dâu như thế nào mà chẳng được? Vì sao cứ phải chấp nhất lựa chọn cô cơ chứ?
“Anh không quan tâm!” Mặc Tử Hân nghiêm túc trả lời: “Em cảm thấy gia đình anh sẽ để ý chuyện này sao? Nếu họ quan trọng vấn đề này thì ngày hôm nay ba mẹ anh đã không nói với em những lời như vậy. Em nghĩ có chuyện gì có thể giấu được đôi mắt của ba mẹ anh? Những chuyện khác tạm thời không nói đến, nhưng Mặc gia kiểm soát toàn bộ thông tin bí mật nhất đất nước này, em cho rằng có gì có thể qua mặt được người của Mặc gia?”
Cố Hề Hề trầm mặc, nhưng chính bởi vì vậy mới càng khiến cô thêm buồn bực. Ai cũng đều biết rõ ràng nhưng tại sao lại giả bộ như không biết? Vậy nên càng làm người khác bực tức đến hộc máu!
“Cho nên, anh trịnh trọng trả lời em vấn đề của ngày hôm đó. Cố Hề Hề, anh tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ!” Mặc Tử Hân kiên định nhìn Cố Hề Hề: “Một ngày em chưa nhận lời làm vợ anh thì anh sẽ chờ em một ngày, một năm chưa đồng ý thì anh sẽ chờ một năm, mười năm không đồng ý thì anh sẽ chờ em mười năm, cho đến khi em trở thành một bà lão thì anh vẫn sẽ chờ em!”
“Tại sao?” Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi: “Có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ anh, vì sao lại phải một hai cố chấp muốn ở cạnh một người không yêu anh?”
“Bởi vì…” Hốc mắt Mặc Tử Hân thoáng đỏ lên.
Bởi vì đã bỏ lỡ một kiếp trước, anh không thể tiếp tục bỏ lỡ kiếp này!
Bởi vì anh không muốn bản thân mình phải hối hận!
Mặc Tử Hân cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đớn tột độ… Vì sao anh luôn là người đến sau?
Edited by Cún
Beta by Airy