Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-505
Chương 505: Rũ bỏ ràng buộc
Khi Cố Hề Hề tới văn phòng, toàn bộ nhân viên trong công ty đều rất cung kính với cô, thậm chí còn cung kính hơn so với cả bà chủ Mộc Nhược Na. Chỉ vài ngày trước vào thời điểm công ty khai trương đi vào hoạt động, Cố Hề Hề đã được đề bạt làm tổng giám đốc công ty cổ phần mỹ phẩm Danny.
Và hôm nay chính là ngày đầu tiên vị tổng giám đốc hữu danh vô thực này chính thức đi làm.
“Cố tổng.” Một phụ nữ đeo kính, mặc váy công sở màu đen cầm theo xấp tài liệu bước đến: “Mộc tổng có căn dặn các văn kiện trong những ngày này sẽ đưa cho ngài ký duyệt, đây toàn bộ đều là các văn kiện liên quan đến việc thành lập chi nhánh ở Đế Đô, mời ngài kiểm tra qua và ký tên.”
Thành lập chi nhánh ngay lúc này? Có phải quá gấp gáp rồi không? Tổng công ty mới khai trương có vài ngày mà đã thành lập chi nhánh? Không phải chứ Nhược Na ơi?
Cố Hề Hề bán tín bán nghi nhận lấy xấp văn kiện, đọc lướt qua thật nhanh các nội dung, đến khi nhìn thấy báo cáo tài chính của tháng thì ánh mắt cô hơi ngừng lại: “Chà! Có nguồn đầu tư mới? Đây là của ai?”
Thư ký cung kính trả lời: “Là nguồn đầu tư được lấy tên của ngài.”
“Nghĩa là sao?” Cố Hề Hề mờ mịt khó hiểu, cô không đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty Danny, lúc Mộc Nhược Na chia cổ phần cho cô thì căn bản chỉ là với tư cách bạn bè.
“Doãn phu nhân đã đầu tư một khoản tiền đứng tên ngài.” Thư ký giải thích với ánh mắt thể hiện rõ ràng sự hâm mộ. Ngay cả khi đã ly hôn mà vẫn có thể khiến mẹ chồng đối đãi ưu ái đến vậy, quả thật làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới này phải ngưỡng mộ.
“Cái gì?” Cố Hề Hề càng nghe càng không hiểu: “Cho tôi xem báo cáo tài chính chi tiết của tháng này đi. Các bảng biểu ghi nợ, vay vốn hay báo lãi lỗ, thuế doanh nghiệp gì thì có thể tạm thời bỏ qua, không cần mang tới đâu.”
“Vâng, Cố tổng.” Thư ký đáp một tiếng rồi lập tức rời khỏi.
Cố Hề Hề ngồi ngây người trên ghế…
Doãn phu nhân đột nhiên đầu tư vào công ty này, lại là rất nhiều tiền? Còn đứng tên của cô?
Rốt cuộc bà có ý gì?
Không lâu sau thì thư ký đã mang đến toàn bộ báo cáo tài chính tháng này. Tuy Cố Hề Hề không tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, nhưng trước khi quen biết Doãn Tư Thần thì cô đã có thời gian dài làm công việc liên quan đến những kiểu báo cáo này. Hơn nữa công ty Danny chỉ vừa thành lập không lâu, nên báo cáo tài chính khá đơn giản và không có nhiều vấn đề. Bởi vậy, cô chỉ cần liếc mắt đã kiểm tra xong tất cả.
Trong thời gian gần đây có vài nguồn tiền rất lớn đã đổ vào công ty, vốn điều lệ ban đầu được tăng lên gấp nhiều lần. Thảo nào Mộc Nhược Na lại dám mở chi nhánh tại Đế Đô, quả nhiên là đã nắm chắc phần thắng.
Có tiền, có quan hệ, có nguồn nhân lực, vậy thì đừng nói là một chi nhánh, cho dù mở thêm mười chi nhánh nữa cũng không có vấn đề gì!
“Cố tổng!” Thanh âm của thư ký hơi cao giọng một chút.
Cố Hề Hề lúc này mới bừng tỉnh, ngước mắt nhìn lên: “Sao? Có chuyện gì?”
“Di động của ngài!” Thư ký chỉ chỉ vào di động ngay kế bên tay của Cố Hề Hề, cô nhìn lại mới thấy di động của mình nãy giờ kêu lên rất lâu.
Số điện thoại người gọi đến rất quen, Cố Hề Hề ra hiệu cho thư ký rời khỏi phòng và nhận điện thoại.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên khiến cô vô cùng bất ngờ: “Hề Hề, con có rảnh không? Hãy đến đây một chút.”
Là Doãn phu nhân Tưởng Tuyết!?
Cố Hề Hề tức khắc sửng sốt, nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh: “Vâng!”
Cô nhanh chóng thu dọn túi xách đi ra ngoài, khi đến điểm hẹn tại một quán cà phê thì đã thấy Doãn phu nhân đang ngồi gần cửa sổ mỉm cười nhìn cô. Phía sau là hai người trợ lý đứng ở khoảng cách không xa không gần, chỉ đủ để đảm bảo sự an toàn cho bà.
Cố Hề Hề bước tới, lễ phép chào hỏi: “Doãn phu nhân.”
Doãn phu nhân ngẩng đầu nhìn cô: “Ở tiệc đại thọ tám mươi của lão phu nhân, con đã thắp hương bái kiến tổ tiên của Doãn gia, tên của con vẫn nằm trong gia phả Doãn gia, cho dù con và Tư Thần có ly hôn hay không thì con vẫn luôn là đại thiếu phu nhân của Doãn gia. Cho nên hãy như trước kia, gọi mẹ một tiếng mẹ đi!”
Cố Hề Hề hơi do dự một chút, sau cùng đành thuận theo ý bà: “Mẹ!”
“Ngồi xuống đi.” Doãn phu nhân gật gật đầu nói.
Trợ lý của Doãn phu nhân nhanh chóng tiến đến kéo ghế ra cho Cố Hề Hề, cô cảm ơn rồi ngồi xuống đối diện bà. Trong lòng không hiểu rõ lý do bà đến tìm cô là gì, vô sự bất đăng tam bảo điện (*), không phải sao?
(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): không có việc không lên điện Tam Bảo. Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, đều là những nơi tôn nghiêm trang trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Doãn phu nhân là người biết giữ gìn nhan sắc, dù đã ở lứa tuổi trung niên nhưng dung mạo của bà vẫn mỹ lệ quý phái, kinh diễm vô cùng.
“Hôm nay mẹ đến tìm là muốn làm phiền con một chuyện.” Doãn phu nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó than nhẹ một tiếng: “Mẹ đã đầu tư một khoản tiền vào công ty Danny, chắc con đã biết?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Chút tiền đó xem như là người mẹ chồng này bù đắp cho con một chút.” Khoé miệng Doãn phu nhân hơi nhếch lên: “Ba năm nay con đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Cố Hề Hề không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời rằng cô không cảm thấy thiệt thòi hay oán trách gì Doãn gia.
“Hôm nay mẹ đến không phải để khoe khoang về số tiền này. Mẹ muốn nhờ con một việc, mong con hãy tìm gặp Doãn Hạo thêm lần nữa. Thời gian qua mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ đã chấp nhất với nỗi ám ảnh bởi một sai lầm kéo dài hơn nửa đời người, mẹ cảm thấy rất mệt mỏi, mẹ không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Doãn Hạo không chịu gặp bất kỳ ai, nhưng lại chủ động gặp riêng con, dù sao thì con vẫn là con dâu của ông ấy, lại còn là vãn bối, ông ấy hẳn sẽ không cảm thấy khó chịu với con.” Đôi mắt Doãn phu nhân thoáng ảm đạm: “Đây là đơn ly hôn của mẹ, làm phiền con đưa cho ông ấy.”
Một trợ lý khác bước đến đưa một bìa văn kiện giao cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Doãn phu nhân: “Mẹ thật sự quyết định rồi sao?”
Doãn phu nhân mỉm cười, gật gật đầu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi, trả giá bao nhiêu đây đã quá đủ. Hiện tại con đã trở về, hai đứa cháu của mẹ không còn cô đơn thiếu vắng tình thương nữa, vậy là mẹ yên tâm, mẹ muốn trở lại Nam Mỹ để tĩnh dưỡng tuổi già. Mẹ đã lập di chúc cho tài sản của mẹ, đến khi Ngự Hàm đủ mười tám tuổi thì toàn bộ tài sản sẽ được sang tên cho thằng bé. Về phần Cố Miểu thì mẹ đã có an bài riêng, con không cần lo lắng, tuy Cố Miểu không phải con cháu Doãn gia, nhưng mẹ sẽ không bạc đãi thằng bé. Mẹ đã nói chuyện với gia tộc Phillips, trong tương lai nếu Cố Miểu có gặp vấn đề gì khó khăn thì gia tộc của họ sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Mẹ…!” Cố Hề Hề không biết nên nói gì bởi vì quyết định này của Doãn phu nhân quá đột ngột.
“Tưởng Tuyết này từng là một người kiêu ngạo như thế nào, vậy mà cả đời đã bị huỷ hoại trong tay Doãn Hạo! Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi! Mẹ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian còn lại của đời mình như thế này nữa! Nam Mỹ là một nơi rất tốt, mẹ đã sống ở đó sáu năm nên có nhiều tình cảm với mảnh đất đó. Hiện tại toàn bộ quyền lực của Doãn gia đều nằm trong tay Tư Thần, mẹ không còn gì phải lo lắng. Con đã khôi phục ký ức thì Tư Thần cũng không còn bị bất kỳ áp lực nào. Mẹ không còn gì để lưu luyến, càng rời khỏi nơi này sớm chừng nào thì chính là sớm giải thoát chừng đó!” Doãn phu nhân mệt mỏi lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, trợ lý bên cạnh lập tức đưa cho bà một viên thuốc.
Doãn phu nhân đưa tay nhận viên thuốc rồi nuốt xuống.
“Cơ thể mẹ có khoẻ không?” Cố Hề Hề quan tâm hỏi.
“Không sao, chỉ là gần đây cảm thấy hơi mệt mỏi.” Doãn phu nhân tiếp tục nói: “Chuyện của Doãn Hạo đành làm phiền con vậy…”
“Vâng!” Cố Hề Hề gật gật đầu.
Sau khi tiễn Doãn phu nhân rời khỏi thì Cố Hề Hề liền gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần, cô kể hết với anh về ý định của Doãn phu nhân.
Doãn Tư Thần trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Nếu mẹ đã muốn vậy thì cứ theo ý của mẹ đi. Hề Hề, thật là làm khó em rồi.”
Cố Hề Hề dịu dàng mỉm cười: “Em không cảm thấy có gì khó khăn, chỉ là em muốn dẫn hai đứa nhỏ đi gặp ông nội, anh thấy được không?”
“Được.” Doãn Tư Thần gật đầu đồng ý: “Anh sẽ đi cùng em.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Tư Thần dẫn theo gia đình đến khu vực ngoại ô của thành phố F. Đoàn xe dừng lại dưới chân đồi, trợ lý và vệ sĩ đều chờ ở đây, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề mỗi người nắm tay dắt theo một bánh bao nhỏ, cả nhà bốn người chậm rãi đi bộ lên đỉnh đồi.
Đây là lần đầu tiên hai vị tiểu thiếu gia được gặp ông nội nên cả hai đều cực kỳ khẩn trương hồi hộp. Cả tiểu tinh linh nghịch ngợm như Doãn Ngự Hàm mà còn phải ngoan ngoãn một cách kỳ lạ!
Doãn Hạo đang cẩn thận lau chùi bia mộ, đột nhiên như cảm nhận điều gì đó nên ngón tay ông chợt khựng lại, quay lưng nhìn lại phía sau thì thấy bốn bóng dáng đứng cách đó không xa.
“Ông nội!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu chủ động chào hỏi.
Tầm mắt Doãn Hạo lập tức nhìn vào khuôn mặt bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm, khoé môi ông khẽ giật giật, sắc mặt hơi chấn động, hơi thở có vẻ trở nên nặng nề nhiều cảm xúc hơn.
Phải một lúc sau đó thì ông mới mở miệng: “Sao lại đến đây?”
Đến lúc nghe được câu hỏi này của ông thì Cố Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải có Doãn Ngự Hàm thì chắc cả nhà đã bị ông đuổi đi mất rồi…
Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp, nghe được câu hỏi của Doãn Hạo thì anh chậm rãi bước đến nhìn vào bia mộ của Mai Nga. Phần mộ sạch sẽ tươm tất, có lẽ mấy chục năm qua ông đã chăm sóc ngôi mộ này như báu vật trân quý nhất trên đời!
Đây là ba của anh, dù còn sống nhưng linh hồn và trái tim của ông đã chết từ lâu!
Nếu đổi lại trước kia có thể anh sẽ không hiểu được tâm trạng và cảm giác của ông, nhưng thời khắc này thì anh lại hiểu và đồng cảm. Bởi vì nếu Cố Hề Hề không còn trên đời này thì trái tim anh sẽ chết theo cô, cảm giác tuyệt vọng đó anh tưởng chừng như đã nếm trải đôi lần… Cùng là đàn ông, là những gã đàn ông si tình, thời khắc này anh không có lời nào để nói!
Nhưng anh yên lặng cũng bởi vì anh đau lòng cho mẹ của mình… Hai cảm xúc cực đoan trái chiều cứ vậy mà đan xen khiến anh vô cùng đau khổ!
Cố Hề Hề hiểu được tâm tình của Doãn Tư Thần nên liền chủ động nắm tay anh, cùng nhau bước về trước. Bốn người bước vào ngôi nhà gỗ, nơi này vẫn đơn sơ như trước đây.
Cố Hề Hề kéo hai bánh bao nhỏ lại: “Ngự Hàm, Cố Miểu, quỳ xuống dập đầu với ông nội đi con.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngoan ngoãn tiến tới, quỳ xuống trước mặt Doãn Hạo và lạy ba lạy.
“Thằng bé này chính là Cố Miểu?” Doãn Hạo cúi người dìu hai cậu nhóc đứng lên, ông nhìn Cố Miểu một chút rồi hỏi Cố Hề Hề.
“Vâng.” Cố Hề Hề mỉm cười nói: “Thằng bé cũng là người của Doãn gia.”
Doãn Hạo gật gật đầu, lấy tay xoa xoa đầu hai đứa cháu của mình: “Ra ngoài chơi đi, đừng đi xa quá, ta có vài lời muốn nói với ba mẹ của hai con.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu gật gật đầu, hai cậu quay lại nhìn thoáng qua ba mẹ của mình rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.
“Nói đi, tìm ta có việc gì?” Doãn Hạo điềm tĩnh nhìn con trai và con dâu: “Tưởng Tuyết rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Quả nhiên là Doãn Hạo!
Chỉ cần nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đến đây thì ông đã hiểu được mấu chốt của vấn đề.
“Ba!” Sắc mặt Doãn Tư Thần vô cùng phức tạp: “Ba thật sự không muốn trở về với con sao?”
Doãn Hạo bật cười tự giễu, lại quay đầu nhìn Cố Hề Hề: “Đưa đơn đây để ta ký tên là được.”
Cố Hề Hề chần chừ một lúc mới lấy tờ đơn ly hôn đưa cho Doãn Hạo: “Người thật sự không hối hận sao?”
Edited by Cún
Beta by Airy
Khi Cố Hề Hề tới văn phòng, toàn bộ nhân viên trong công ty đều rất cung kính với cô, thậm chí còn cung kính hơn so với cả bà chủ Mộc Nhược Na. Chỉ vài ngày trước vào thời điểm công ty khai trương đi vào hoạt động, Cố Hề Hề đã được đề bạt làm tổng giám đốc công ty cổ phần mỹ phẩm Danny.
Và hôm nay chính là ngày đầu tiên vị tổng giám đốc hữu danh vô thực này chính thức đi làm.
“Cố tổng.” Một phụ nữ đeo kính, mặc váy công sở màu đen cầm theo xấp tài liệu bước đến: “Mộc tổng có căn dặn các văn kiện trong những ngày này sẽ đưa cho ngài ký duyệt, đây toàn bộ đều là các văn kiện liên quan đến việc thành lập chi nhánh ở Đế Đô, mời ngài kiểm tra qua và ký tên.”
Thành lập chi nhánh ngay lúc này? Có phải quá gấp gáp rồi không? Tổng công ty mới khai trương có vài ngày mà đã thành lập chi nhánh? Không phải chứ Nhược Na ơi?
Cố Hề Hề bán tín bán nghi nhận lấy xấp văn kiện, đọc lướt qua thật nhanh các nội dung, đến khi nhìn thấy báo cáo tài chính của tháng thì ánh mắt cô hơi ngừng lại: “Chà! Có nguồn đầu tư mới? Đây là của ai?”
Thư ký cung kính trả lời: “Là nguồn đầu tư được lấy tên của ngài.”
“Nghĩa là sao?” Cố Hề Hề mờ mịt khó hiểu, cô không đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty Danny, lúc Mộc Nhược Na chia cổ phần cho cô thì căn bản chỉ là với tư cách bạn bè.
“Doãn phu nhân đã đầu tư một khoản tiền đứng tên ngài.” Thư ký giải thích với ánh mắt thể hiện rõ ràng sự hâm mộ. Ngay cả khi đã ly hôn mà vẫn có thể khiến mẹ chồng đối đãi ưu ái đến vậy, quả thật làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới này phải ngưỡng mộ.
“Cái gì?” Cố Hề Hề càng nghe càng không hiểu: “Cho tôi xem báo cáo tài chính chi tiết của tháng này đi. Các bảng biểu ghi nợ, vay vốn hay báo lãi lỗ, thuế doanh nghiệp gì thì có thể tạm thời bỏ qua, không cần mang tới đâu.”
“Vâng, Cố tổng.” Thư ký đáp một tiếng rồi lập tức rời khỏi.
Cố Hề Hề ngồi ngây người trên ghế…
Doãn phu nhân đột nhiên đầu tư vào công ty này, lại là rất nhiều tiền? Còn đứng tên của cô?
Rốt cuộc bà có ý gì?
Không lâu sau thì thư ký đã mang đến toàn bộ báo cáo tài chính tháng này. Tuy Cố Hề Hề không tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, nhưng trước khi quen biết Doãn Tư Thần thì cô đã có thời gian dài làm công việc liên quan đến những kiểu báo cáo này. Hơn nữa công ty Danny chỉ vừa thành lập không lâu, nên báo cáo tài chính khá đơn giản và không có nhiều vấn đề. Bởi vậy, cô chỉ cần liếc mắt đã kiểm tra xong tất cả.
Trong thời gian gần đây có vài nguồn tiền rất lớn đã đổ vào công ty, vốn điều lệ ban đầu được tăng lên gấp nhiều lần. Thảo nào Mộc Nhược Na lại dám mở chi nhánh tại Đế Đô, quả nhiên là đã nắm chắc phần thắng.
Có tiền, có quan hệ, có nguồn nhân lực, vậy thì đừng nói là một chi nhánh, cho dù mở thêm mười chi nhánh nữa cũng không có vấn đề gì!
“Cố tổng!” Thanh âm của thư ký hơi cao giọng một chút.
Cố Hề Hề lúc này mới bừng tỉnh, ngước mắt nhìn lên: “Sao? Có chuyện gì?”
“Di động của ngài!” Thư ký chỉ chỉ vào di động ngay kế bên tay của Cố Hề Hề, cô nhìn lại mới thấy di động của mình nãy giờ kêu lên rất lâu.
Số điện thoại người gọi đến rất quen, Cố Hề Hề ra hiệu cho thư ký rời khỏi phòng và nhận điện thoại.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên khiến cô vô cùng bất ngờ: “Hề Hề, con có rảnh không? Hãy đến đây một chút.”
Là Doãn phu nhân Tưởng Tuyết!?
Cố Hề Hề tức khắc sửng sốt, nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh: “Vâng!”
Cô nhanh chóng thu dọn túi xách đi ra ngoài, khi đến điểm hẹn tại một quán cà phê thì đã thấy Doãn phu nhân đang ngồi gần cửa sổ mỉm cười nhìn cô. Phía sau là hai người trợ lý đứng ở khoảng cách không xa không gần, chỉ đủ để đảm bảo sự an toàn cho bà.
Cố Hề Hề bước tới, lễ phép chào hỏi: “Doãn phu nhân.”
Doãn phu nhân ngẩng đầu nhìn cô: “Ở tiệc đại thọ tám mươi của lão phu nhân, con đã thắp hương bái kiến tổ tiên của Doãn gia, tên của con vẫn nằm trong gia phả Doãn gia, cho dù con và Tư Thần có ly hôn hay không thì con vẫn luôn là đại thiếu phu nhân của Doãn gia. Cho nên hãy như trước kia, gọi mẹ một tiếng mẹ đi!”
Cố Hề Hề hơi do dự một chút, sau cùng đành thuận theo ý bà: “Mẹ!”
“Ngồi xuống đi.” Doãn phu nhân gật gật đầu nói.
Trợ lý của Doãn phu nhân nhanh chóng tiến đến kéo ghế ra cho Cố Hề Hề, cô cảm ơn rồi ngồi xuống đối diện bà. Trong lòng không hiểu rõ lý do bà đến tìm cô là gì, vô sự bất đăng tam bảo điện (*), không phải sao?
(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): không có việc không lên điện Tam Bảo. Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, đều là những nơi tôn nghiêm trang trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Doãn phu nhân là người biết giữ gìn nhan sắc, dù đã ở lứa tuổi trung niên nhưng dung mạo của bà vẫn mỹ lệ quý phái, kinh diễm vô cùng.
“Hôm nay mẹ đến tìm là muốn làm phiền con một chuyện.” Doãn phu nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó than nhẹ một tiếng: “Mẹ đã đầu tư một khoản tiền vào công ty Danny, chắc con đã biết?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Chút tiền đó xem như là người mẹ chồng này bù đắp cho con một chút.” Khoé miệng Doãn phu nhân hơi nhếch lên: “Ba năm nay con đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Cố Hề Hề không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời rằng cô không cảm thấy thiệt thòi hay oán trách gì Doãn gia.
“Hôm nay mẹ đến không phải để khoe khoang về số tiền này. Mẹ muốn nhờ con một việc, mong con hãy tìm gặp Doãn Hạo thêm lần nữa. Thời gian qua mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ đã chấp nhất với nỗi ám ảnh bởi một sai lầm kéo dài hơn nửa đời người, mẹ cảm thấy rất mệt mỏi, mẹ không muốn tiếp tục sống như vậy nữa. Doãn Hạo không chịu gặp bất kỳ ai, nhưng lại chủ động gặp riêng con, dù sao thì con vẫn là con dâu của ông ấy, lại còn là vãn bối, ông ấy hẳn sẽ không cảm thấy khó chịu với con.” Đôi mắt Doãn phu nhân thoáng ảm đạm: “Đây là đơn ly hôn của mẹ, làm phiền con đưa cho ông ấy.”
Một trợ lý khác bước đến đưa một bìa văn kiện giao cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Doãn phu nhân: “Mẹ thật sự quyết định rồi sao?”
Doãn phu nhân mỉm cười, gật gật đầu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi, trả giá bao nhiêu đây đã quá đủ. Hiện tại con đã trở về, hai đứa cháu của mẹ không còn cô đơn thiếu vắng tình thương nữa, vậy là mẹ yên tâm, mẹ muốn trở lại Nam Mỹ để tĩnh dưỡng tuổi già. Mẹ đã lập di chúc cho tài sản của mẹ, đến khi Ngự Hàm đủ mười tám tuổi thì toàn bộ tài sản sẽ được sang tên cho thằng bé. Về phần Cố Miểu thì mẹ đã có an bài riêng, con không cần lo lắng, tuy Cố Miểu không phải con cháu Doãn gia, nhưng mẹ sẽ không bạc đãi thằng bé. Mẹ đã nói chuyện với gia tộc Phillips, trong tương lai nếu Cố Miểu có gặp vấn đề gì khó khăn thì gia tộc của họ sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Mẹ…!” Cố Hề Hề không biết nên nói gì bởi vì quyết định này của Doãn phu nhân quá đột ngột.
“Tưởng Tuyết này từng là một người kiêu ngạo như thế nào, vậy mà cả đời đã bị huỷ hoại trong tay Doãn Hạo! Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi! Mẹ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian còn lại của đời mình như thế này nữa! Nam Mỹ là một nơi rất tốt, mẹ đã sống ở đó sáu năm nên có nhiều tình cảm với mảnh đất đó. Hiện tại toàn bộ quyền lực của Doãn gia đều nằm trong tay Tư Thần, mẹ không còn gì phải lo lắng. Con đã khôi phục ký ức thì Tư Thần cũng không còn bị bất kỳ áp lực nào. Mẹ không còn gì để lưu luyến, càng rời khỏi nơi này sớm chừng nào thì chính là sớm giải thoát chừng đó!” Doãn phu nhân mệt mỏi lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, trợ lý bên cạnh lập tức đưa cho bà một viên thuốc.
Doãn phu nhân đưa tay nhận viên thuốc rồi nuốt xuống.
“Cơ thể mẹ có khoẻ không?” Cố Hề Hề quan tâm hỏi.
“Không sao, chỉ là gần đây cảm thấy hơi mệt mỏi.” Doãn phu nhân tiếp tục nói: “Chuyện của Doãn Hạo đành làm phiền con vậy…”
“Vâng!” Cố Hề Hề gật gật đầu.
Sau khi tiễn Doãn phu nhân rời khỏi thì Cố Hề Hề liền gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần, cô kể hết với anh về ý định của Doãn phu nhân.
Doãn Tư Thần trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: “Nếu mẹ đã muốn vậy thì cứ theo ý của mẹ đi. Hề Hề, thật là làm khó em rồi.”
Cố Hề Hề dịu dàng mỉm cười: “Em không cảm thấy có gì khó khăn, chỉ là em muốn dẫn hai đứa nhỏ đi gặp ông nội, anh thấy được không?”
“Được.” Doãn Tư Thần gật đầu đồng ý: “Anh sẽ đi cùng em.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Tư Thần dẫn theo gia đình đến khu vực ngoại ô của thành phố F. Đoàn xe dừng lại dưới chân đồi, trợ lý và vệ sĩ đều chờ ở đây, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề mỗi người nắm tay dắt theo một bánh bao nhỏ, cả nhà bốn người chậm rãi đi bộ lên đỉnh đồi.
Đây là lần đầu tiên hai vị tiểu thiếu gia được gặp ông nội nên cả hai đều cực kỳ khẩn trương hồi hộp. Cả tiểu tinh linh nghịch ngợm như Doãn Ngự Hàm mà còn phải ngoan ngoãn một cách kỳ lạ!
Doãn Hạo đang cẩn thận lau chùi bia mộ, đột nhiên như cảm nhận điều gì đó nên ngón tay ông chợt khựng lại, quay lưng nhìn lại phía sau thì thấy bốn bóng dáng đứng cách đó không xa.
“Ông nội!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu chủ động chào hỏi.
Tầm mắt Doãn Hạo lập tức nhìn vào khuôn mặt bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm, khoé môi ông khẽ giật giật, sắc mặt hơi chấn động, hơi thở có vẻ trở nên nặng nề nhiều cảm xúc hơn.
Phải một lúc sau đó thì ông mới mở miệng: “Sao lại đến đây?”
Đến lúc nghe được câu hỏi này của ông thì Cố Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải có Doãn Ngự Hàm thì chắc cả nhà đã bị ông đuổi đi mất rồi…
Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp, nghe được câu hỏi của Doãn Hạo thì anh chậm rãi bước đến nhìn vào bia mộ của Mai Nga. Phần mộ sạch sẽ tươm tất, có lẽ mấy chục năm qua ông đã chăm sóc ngôi mộ này như báu vật trân quý nhất trên đời!
Đây là ba của anh, dù còn sống nhưng linh hồn và trái tim của ông đã chết từ lâu!
Nếu đổi lại trước kia có thể anh sẽ không hiểu được tâm trạng và cảm giác của ông, nhưng thời khắc này thì anh lại hiểu và đồng cảm. Bởi vì nếu Cố Hề Hề không còn trên đời này thì trái tim anh sẽ chết theo cô, cảm giác tuyệt vọng đó anh tưởng chừng như đã nếm trải đôi lần… Cùng là đàn ông, là những gã đàn ông si tình, thời khắc này anh không có lời nào để nói!
Nhưng anh yên lặng cũng bởi vì anh đau lòng cho mẹ của mình… Hai cảm xúc cực đoan trái chiều cứ vậy mà đan xen khiến anh vô cùng đau khổ!
Cố Hề Hề hiểu được tâm tình của Doãn Tư Thần nên liền chủ động nắm tay anh, cùng nhau bước về trước. Bốn người bước vào ngôi nhà gỗ, nơi này vẫn đơn sơ như trước đây.
Cố Hề Hề kéo hai bánh bao nhỏ lại: “Ngự Hàm, Cố Miểu, quỳ xuống dập đầu với ông nội đi con.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngoan ngoãn tiến tới, quỳ xuống trước mặt Doãn Hạo và lạy ba lạy.
“Thằng bé này chính là Cố Miểu?” Doãn Hạo cúi người dìu hai cậu nhóc đứng lên, ông nhìn Cố Miểu một chút rồi hỏi Cố Hề Hề.
“Vâng.” Cố Hề Hề mỉm cười nói: “Thằng bé cũng là người của Doãn gia.”
Doãn Hạo gật gật đầu, lấy tay xoa xoa đầu hai đứa cháu của mình: “Ra ngoài chơi đi, đừng đi xa quá, ta có vài lời muốn nói với ba mẹ của hai con.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu gật gật đầu, hai cậu quay lại nhìn thoáng qua ba mẹ của mình rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.
“Nói đi, tìm ta có việc gì?” Doãn Hạo điềm tĩnh nhìn con trai và con dâu: “Tưởng Tuyết rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Quả nhiên là Doãn Hạo!
Chỉ cần nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đến đây thì ông đã hiểu được mấu chốt của vấn đề.
“Ba!” Sắc mặt Doãn Tư Thần vô cùng phức tạp: “Ba thật sự không muốn trở về với con sao?”
Doãn Hạo bật cười tự giễu, lại quay đầu nhìn Cố Hề Hề: “Đưa đơn đây để ta ký tên là được.”
Cố Hề Hề chần chừ một lúc mới lấy tờ đơn ly hôn đưa cho Doãn Hạo: “Người thật sự không hối hận sao?”
Edited by Cún
Beta by Airy
Bình luận facebook