Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
Chương 495: Lý do xa cách ba năm
“Tuy rằng Doãn gia không e ngại quyền lực và địa vị của Mặc gia, nhưng suy cho cùng thì Mặc gia đã vì gia tộc của em mà trả giá ba mạng người, phần ân tình này anh không thể phủ nhận.” Thanh âm của Doãn Tư Thần trầm thấp, ấm áp đáng tin: “Anh đã từng hứa với em, mọi nghĩa vụ và trách nhiệm mà em phải đảm đương, anh sẽ cùng em gánh lấy, chúng ta sẽ cùng nhau đương đầu với tất cả khó khăn.”
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn anh.
“Mặc Tử Hân và anh đã có giao ước với nhau, thời gian ba năm là để cho em hồi phục, cũng là để cho Mặc Tử Hân có một cơ hội công bằng để theo đuổi em. Nếu trong vòng ba năm mà em yêu anh ta, vậy thì anh sẽ từ bỏ. Nhưng nếu sau ba năm mà em vẫn không nhận lời theo đuổi của anh ta, thì ân tình giữa Mặc gia và Vân gia có thể dùng sự bồi thường khác để thay thế. Chỉ cần anh trả giá xứng đáng để họ chấp nhận, thì hôn ước sẽ được huỷ bỏ.”
Cố Hề Hề hoảng sợ: “Vậy nên anh đã đồng ý?”
“Đúng, anh đã chấp thuận.” Đáy mắt Doãn Tư Thần thoáng vẻ chua xót và bất đắc dĩ: “Nhưng anh tin mình có thể chịu đựng được! Anh tin em sẽ không khiến anh thất vọng! Bởi vì ngay cả khi em mất đi ký ức thì từ trong tiềm thức em vẫn không quên anh, đúng không? Lần đầu tiên gặp lại nhau tại Pháp, rõ ràng em có cảm giác với anh!”
Cố Hề Hề đưa tay lên tự chạm vào lồng ngực của mình…
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp lại anh ở công ty với vai trò phiên dịch viên, quả thật cô có một cảm giác xúc động quen thuộc rất khác thường. Thì ra ngay cả khi cô quên hết mọi ký ức, cô vẫn còn cảm giác với anh…
“Cảm ơn em vì đã không từ bỏ anh.” Doãn Tư Thần kéo Cố Hề Hề vào lòng, gắt gao ôm chặt cô: “Anh không thua, anh đã thắng! Ba năm xa cách này đối với anh mà nói, một ngày tựa như một năm dài đằng đẵng. Nhưng anh biết, sự lựa chọn duy nhất là chịu đựng ba năm nghiệt ngã này qua đi, thì chúng ta mới có thể trọn đời không chia lìa. Hề Hề, anh đã chờ rất lâu, chờ đợi cả mấy trăm năm rồi, còn ngại gì ba năm này. Chỉ cần em tin tưởng không rời xa anh, thì dù con đường tiếp theo có gian nan thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!”
Hốc mắt Cố Hề Hề tức khắc đỏ ửng: “Vậy anh định sẽ trả giá như thế nào để Mặc gia đồng ý huỷ hôn?”
“Chuyện này em không cần quan tâm, mặc kệ cái giá phải trả là gì thì đều đáng giá.” Doãn Tư Thần hôn thật mạnh lên trán cô: “Dù cho phải mất cái mạng này của anh thì có đáng là gì?”
Cố Hề Hề vội vàng lấy tay bịt miệng Doãn Tư Thần, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Không được nói bậy!”
Anh nắm tay cô đặt lên môi, thành kính ôn nhu hôn: “Được được, anh không nói bậy, anh còn phải sống thật lâu, sống với em đến bạc đầu, sinh thật nhiều con, cùng em chơi đùa với cháu chắt của chúng ta, cùng em đi về nơi suối vàng, cùng em đầu thai tiếp tục tình duyên!”
Đáng ghét thật! Tự nhiên sao cô lại muốn khóc thế này?
Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của anh đúng là ngày càng lợi hại!
Rõ ràng cô biết anh đang nói quá, nhưng tận đáy lòng cô rất hạnh phúc!
Thật là người xấu, đã đánh cắp trái tim của cô, còn khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời!
“Được rồi, em cũng đã đói, nên ăn một chút đi.” Doãn Tư Thần kéo Cố Hề Hề ngồi xuống, tự tay đút từng muỗng cho cô: “Ăn no thì mới có sức chiến đấu!”
Chiến đấu!?
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
“Lần này đến Nhật Bản, em thật sự nghĩ chỉ là đi chơi sao? Đương nhiên là không, chúng ta còn một món nợ phải đòi lại!” Doãn Tư Thần liếc mắt ra hiệu bảo Cố Hề Hề há miệng, lúc này cô mới ngoan ngoãn để anh đút.
Những món ăn này hương vị đúng là rất nhạt nhẽo, bất quá đây là thời điểm thiên tai, có ăn đã là may mắn, làm sao còn dám đòi hỏi.
“Món nợ gì?” Cố Hề Hề không nén được tò mò, liền hỏi.
“Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt thật ra chỉ là con tốt thí ngụy trang, kẻ đứng đằng sau đang ở Osaka.” Bây giờ Cố Hề Hề đã khôi phục ký ức, nên Doãn Tư Thần cũng không giấu diếm cô: “Doãn gia chúng ta và tổ chức Yamaguchi có quan hệ khá tốt, tuy ở Nhật Bản này có không ít băng nhóm mafia, nhưng những băng nhóm hùng mạnh nhất lại không có bao nhiêu. Ba năm trước đây giữa Yamaguchi và Inagawa xảy ra tranh chấp mâu thuẫn, mà Doãn gia lại đứng về phía Yamaguchi, hiển nhiên người của Inagawa rất gai mắt chúng ta. Đúng lúc đó Doãn Tuyết Mạt ngu ngốc kia lại đi săn lùng độc được khắp các khu vực từ Thái Lan cho đến Việt Nam, Inagawa đã giả vờ như không biết gì mà bán độc dược đó cho Doãn Tuyết Mạt.”
“Nếu không vì vậy thì ba năm trước đây em cũng không gặp phải đại nạn, chúng ta sẽ không phải xa cách suốt ba năm trời. Bọn chúng cho rằng đã xoá sạch dấu vết, nhưng anh đã điều tra ra được từ lâu, sở dĩ phải án binh bất động là vì em ở nước Pháp xa xôi, còn anh lại bị trói buộc bởi giao ước với Mặc Tử Hân, không thể đến Pháp để bảo vệ em. Anh bắt buộc phải nhẫn nhịn suốt ba năm qua, hiện tại em đã trở về bên cạnh anh, anh không còn điều gì phải e ngại nữa, có thể thẳng tay mà báo thù bọn chúng, đòi lại công đạo!”
Doãn Tư Thần nhướng mày, vẻ mặt cuồng vọng kiêu ngạo.
Anh không phải là không báo thù, chỉ là thời cơ chưa tới!
Bây giờ mọi trở ngại đã được dẹp bỏ, anh có thể ung dung từ từ thưởng thức.
Mặc kệ hội trưởng Inagawa biết được ý định này thì cũng phải ngậm miệng lại, kẻ thức thời mới là người khôn! Nể tình hội trưởng Inagawa biết điều, nên Doãn Tư Thần anh đây sẽ chỉ huỷ diệt một phân bộ tại Osaka là đủ!
Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn Doãn Tư Thần: “Ý anh là, anh cố tình dựng trại nghỉ chân ở đây, là dẫn dụ người khác?”
Doãn Tư Thần lấy tay nựng nịu chóp mũi của Cố Hề Hề: “Chuột đồng nhỏ của anh luôn thông minh và hiểu ý anh nhất. Đúng vậy, bọn chúng đang trên đường đến đây, nơi này đã được mai phục đầy đủ để dành cho chúng một bài học đáng giá. Vậy nên em phải ăn uống nghỉ ngơi, dành sức chiến đấu!”
Cố Hề Hề cảm thấy vô ngữ, không biết nên nói gì.
Thời điểm này là lúc nào cơ chứ? Nhật Bản vừa trải qua cơn thiên tai khủng khiếp, bọn họ không lo đi cứu nạn mà còn muốn thừa dịp để truy đuổi trả thù riêng, những con người này đúng là không có đầu óc, có lẽ não của bọn họ thật sự vứt đi rồi, chẳng trách được tại sao hội trưởng Inagawa lại chấp nhận thí bỏ phân bộ Osaka này.
Được việc thì ít, mà ăn hại thì nhiều!
Cố Hề Hề nhận lấy muỗng trong tay Doãn Tư Thần, cúi đầu tự ăn hết phần đồ ăn trước mặt.
Doãn Tư Thần lấy khăn giấy, cẩn thận lau miệng cho cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lát nữa sẽ rất hỗn loạn, có thể anh sẽ không có thời gian ở bên cạnh em, em nên tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo, phải thật cẩn thận!”
Cố Hề Hề trịnh trọng gật gật đầu: “Yên tâm, em sẽ không làm vướng chân anh!”
Doãn Tư Thần ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô, không nói gì nữa.
Quả nhiên toàn bộ đỉnh đồi đã tràn đầy không khí khẩn trương sôi sục, tất cả mọi người đang lau súng ống chuẩn bị nghênh chiến, có lẽ do Clarence không phải người Nhật Bản nên cũng không có gì cần kiêng nể.
Tuy Cố Hề Hề không thể hiểu được não bộ của Clarence chứa gì bên trong, bất quá cô vẫn hiểu khả năng đánh nhau của kiểu phụ nữ điên cuồng này, nên liền tìm một chỗ trốn khá kín đáo. Nếu đã không thể tham gia chiến đấu, thì cô sẽ không cho phép mình làm vướng víu tay chân của mọi người.
Lúc này Cố Hề Hề lại nghĩ đến Vân Tử Tiêu, cô thật sự hâm mộ tổ tiên của mình. Cùng là thân nữ nhi, cùng là hậu nhân của Vân gia, nhưng Vân Tử Tiêu lại có thể khí phách hiên ngang cưỡi ngựa rong ruổi sa trường, còn cô chỉ biết co đầu rút cổ ở một góc.
Thật là quá chênh lệch mà!
Nhưng giờ không phải lúc để cảm khái, cô phải mau mau đi tìm chỗ trốn thôi!
Cơn địa chấn lần này xảy ra quá đột ngột cùng với sóng thần hung tàn đã khiến toàn bộ vùng đất xung quanh Osaka trở thành nơi hoang tàn, bao nhiêu xác người bị cuốn ra biển, những tiếng kêu ám ảnh từ đống đổ nát… Dù cho chính phủ Nhật Bản phản ứng rất nhanh nhạy và các tổ chức quốc tế cũng đã phái người cứu trợ, nhưng mọi nỗ lực đều chỉ như muối đổ vào biển.
Đối mặt với thảm hoạ này, dù là những người từng mang lòng thù hận đều sẽ tạm thời quên đi ân oán cá nhân, toàn tâm toàn lực đi cứu nạn.
Ngoại trừ… Clarence!
Lúc này Clarence đã dẫn theo gần một trăm người cùng rất nhiều vũ khí và lương khô, bí mật tiếp cận khu vực đóng trại của Doãn Tư Thần. Clarence tin chắc rằng Doãn Tư Thần bị kẹt ở đỉnh đồi này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, dù anh có dùng điện thoại vệ tinh gọi về Trung Quốc yêu cầu phi cơ cứu viện thì cũng không thể đến đây kịp thời.
Cho nên cô ta muốn tranh thủ trước khi Doãn Tư Thần có cơ hội rời khỏi Nhật Bản thì sẽ bắt trói anh lại, làm nô lệ của cô ta! Từ lâu thì Doãn Tư Thần đã trở thành một chấp niệm trong lòng của Clarence, mặc kệ cho rủi ro bị gia tộc quở trách hay bị Inagawa trừng phạt, cô ta cũng không thể từ bỏ Doãn Tư Thần!
Còn người phụ nữ Trung Quốc tên Cố Hề Hề kia nhất định phải chết!
Clarence dĩ nhiên hiểu thời điểm này không phải lúc phù hợp giết Cố Hề Hề, bởi vì như vậy chính là công khai đối đầu với Doãn gia, mang tai hoạ lại cho tổ chức Inagawa… Nhưng cơ hội này thật không dễ dàng có được!
Hiện tại cuộc phẫu thuật thất bại khiến Cố Hề Hề bị hôn mê bất tỉnh, chỉ cần một phát đạn thì người phụ nữ Trung Quốc này sẽ đi gặp thượng đế ngay! Doãn Tư Thần có chấp mê bất ngộ thì sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo, trước sau vẫn phải tìm một phụ nữ khác.
Clarence hoàn toàn tin tưởng rằng khi đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở của cô ta!
Cơn địa chấn này khiến cho cả Osaka và Nhật Bản đều phải rúng động!
Người bị ảnh hưởng bởi thiên tai này không chỉ có người dân Nhật Bản, mà là cả Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề đều phải chật vật, chỉ cần nhân dịp này diệt trừ hậu hoạ về sau thì tương lai không cần phải lo lắng gì nữa.
Clarence miệt mài chà lau họng súng ống trong tay mình, cô ta thề sẽ đích thân đưa tiễn người phụ nữ Trung Quốc đáng ghét kia lên trời!
Đi theo bên cạnh cô ta là một thanh niên khá trẻ, nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo do nhát chém từ dao để lại, khiến cả khuôn mặt trông rất dữ tợn máu lạnh.
“Đã chuẩn bị hết chưa?” Clarence trầm giọng hỏi: “Từ đây đến điểm mục kích còn xa không?”
“Tất cả đã xong, còn chừng nửa giờ đi xe. Đường đi không được thuận lợi bởi vì nhiều con đường đã bị đốn cây cản trở.” Gã thanh niên mặt sẹo trầm mặc chốc lát rồi trả lời.
Vốn dĩ đường đi chỉ mất mấy chục phút, giờ phải đi gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Clarence lại rất kiên nhẫn, bởi vì nếu cô ta đi không dễ dàng, nghĩa là Doãn Tư Thần cũng không thể đào tẩu được!
Vì cơn địa chấn và sóng thần kinh hoàng mà tất cả phi cơ cứu viện đều rất khó tiếp cận nơi này.
Ha hả! Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần!
Cả thượng đế cũng giúp tôi, để xem các người làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của Clarence tôi đây?
Tất cả đều nằm trong dự kiến của Doãn Tư Thần, thiên tai lần này khiến rất nhiều người ở quê nhà Trung Quốc vô cùng lo lắng, đặc biệt là Doãn gia và Vân gia, trong lòng sốt ruột ăn ngủ không yên.
Edited by Airy
Beta by Airy
“Tuy rằng Doãn gia không e ngại quyền lực và địa vị của Mặc gia, nhưng suy cho cùng thì Mặc gia đã vì gia tộc của em mà trả giá ba mạng người, phần ân tình này anh không thể phủ nhận.” Thanh âm của Doãn Tư Thần trầm thấp, ấm áp đáng tin: “Anh đã từng hứa với em, mọi nghĩa vụ và trách nhiệm mà em phải đảm đương, anh sẽ cùng em gánh lấy, chúng ta sẽ cùng nhau đương đầu với tất cả khó khăn.”
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn anh.
“Mặc Tử Hân và anh đã có giao ước với nhau, thời gian ba năm là để cho em hồi phục, cũng là để cho Mặc Tử Hân có một cơ hội công bằng để theo đuổi em. Nếu trong vòng ba năm mà em yêu anh ta, vậy thì anh sẽ từ bỏ. Nhưng nếu sau ba năm mà em vẫn không nhận lời theo đuổi của anh ta, thì ân tình giữa Mặc gia và Vân gia có thể dùng sự bồi thường khác để thay thế. Chỉ cần anh trả giá xứng đáng để họ chấp nhận, thì hôn ước sẽ được huỷ bỏ.”
Cố Hề Hề hoảng sợ: “Vậy nên anh đã đồng ý?”
“Đúng, anh đã chấp thuận.” Đáy mắt Doãn Tư Thần thoáng vẻ chua xót và bất đắc dĩ: “Nhưng anh tin mình có thể chịu đựng được! Anh tin em sẽ không khiến anh thất vọng! Bởi vì ngay cả khi em mất đi ký ức thì từ trong tiềm thức em vẫn không quên anh, đúng không? Lần đầu tiên gặp lại nhau tại Pháp, rõ ràng em có cảm giác với anh!”
Cố Hề Hề đưa tay lên tự chạm vào lồng ngực của mình…
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp lại anh ở công ty với vai trò phiên dịch viên, quả thật cô có một cảm giác xúc động quen thuộc rất khác thường. Thì ra ngay cả khi cô quên hết mọi ký ức, cô vẫn còn cảm giác với anh…
“Cảm ơn em vì đã không từ bỏ anh.” Doãn Tư Thần kéo Cố Hề Hề vào lòng, gắt gao ôm chặt cô: “Anh không thua, anh đã thắng! Ba năm xa cách này đối với anh mà nói, một ngày tựa như một năm dài đằng đẵng. Nhưng anh biết, sự lựa chọn duy nhất là chịu đựng ba năm nghiệt ngã này qua đi, thì chúng ta mới có thể trọn đời không chia lìa. Hề Hề, anh đã chờ rất lâu, chờ đợi cả mấy trăm năm rồi, còn ngại gì ba năm này. Chỉ cần em tin tưởng không rời xa anh, thì dù con đường tiếp theo có gian nan thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!”
Hốc mắt Cố Hề Hề tức khắc đỏ ửng: “Vậy anh định sẽ trả giá như thế nào để Mặc gia đồng ý huỷ hôn?”
“Chuyện này em không cần quan tâm, mặc kệ cái giá phải trả là gì thì đều đáng giá.” Doãn Tư Thần hôn thật mạnh lên trán cô: “Dù cho phải mất cái mạng này của anh thì có đáng là gì?”
Cố Hề Hề vội vàng lấy tay bịt miệng Doãn Tư Thần, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Không được nói bậy!”
Anh nắm tay cô đặt lên môi, thành kính ôn nhu hôn: “Được được, anh không nói bậy, anh còn phải sống thật lâu, sống với em đến bạc đầu, sinh thật nhiều con, cùng em chơi đùa với cháu chắt của chúng ta, cùng em đi về nơi suối vàng, cùng em đầu thai tiếp tục tình duyên!”
Đáng ghét thật! Tự nhiên sao cô lại muốn khóc thế này?
Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của anh đúng là ngày càng lợi hại!
Rõ ràng cô biết anh đang nói quá, nhưng tận đáy lòng cô rất hạnh phúc!
Thật là người xấu, đã đánh cắp trái tim của cô, còn khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời!
“Được rồi, em cũng đã đói, nên ăn một chút đi.” Doãn Tư Thần kéo Cố Hề Hề ngồi xuống, tự tay đút từng muỗng cho cô: “Ăn no thì mới có sức chiến đấu!”
Chiến đấu!?
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
“Lần này đến Nhật Bản, em thật sự nghĩ chỉ là đi chơi sao? Đương nhiên là không, chúng ta còn một món nợ phải đòi lại!” Doãn Tư Thần liếc mắt ra hiệu bảo Cố Hề Hề há miệng, lúc này cô mới ngoan ngoãn để anh đút.
Những món ăn này hương vị đúng là rất nhạt nhẽo, bất quá đây là thời điểm thiên tai, có ăn đã là may mắn, làm sao còn dám đòi hỏi.
“Món nợ gì?” Cố Hề Hề không nén được tò mò, liền hỏi.
“Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt thật ra chỉ là con tốt thí ngụy trang, kẻ đứng đằng sau đang ở Osaka.” Bây giờ Cố Hề Hề đã khôi phục ký ức, nên Doãn Tư Thần cũng không giấu diếm cô: “Doãn gia chúng ta và tổ chức Yamaguchi có quan hệ khá tốt, tuy ở Nhật Bản này có không ít băng nhóm mafia, nhưng những băng nhóm hùng mạnh nhất lại không có bao nhiêu. Ba năm trước đây giữa Yamaguchi và Inagawa xảy ra tranh chấp mâu thuẫn, mà Doãn gia lại đứng về phía Yamaguchi, hiển nhiên người của Inagawa rất gai mắt chúng ta. Đúng lúc đó Doãn Tuyết Mạt ngu ngốc kia lại đi săn lùng độc được khắp các khu vực từ Thái Lan cho đến Việt Nam, Inagawa đã giả vờ như không biết gì mà bán độc dược đó cho Doãn Tuyết Mạt.”
“Nếu không vì vậy thì ba năm trước đây em cũng không gặp phải đại nạn, chúng ta sẽ không phải xa cách suốt ba năm trời. Bọn chúng cho rằng đã xoá sạch dấu vết, nhưng anh đã điều tra ra được từ lâu, sở dĩ phải án binh bất động là vì em ở nước Pháp xa xôi, còn anh lại bị trói buộc bởi giao ước với Mặc Tử Hân, không thể đến Pháp để bảo vệ em. Anh bắt buộc phải nhẫn nhịn suốt ba năm qua, hiện tại em đã trở về bên cạnh anh, anh không còn điều gì phải e ngại nữa, có thể thẳng tay mà báo thù bọn chúng, đòi lại công đạo!”
Doãn Tư Thần nhướng mày, vẻ mặt cuồng vọng kiêu ngạo.
Anh không phải là không báo thù, chỉ là thời cơ chưa tới!
Bây giờ mọi trở ngại đã được dẹp bỏ, anh có thể ung dung từ từ thưởng thức.
Mặc kệ hội trưởng Inagawa biết được ý định này thì cũng phải ngậm miệng lại, kẻ thức thời mới là người khôn! Nể tình hội trưởng Inagawa biết điều, nên Doãn Tư Thần anh đây sẽ chỉ huỷ diệt một phân bộ tại Osaka là đủ!
Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn Doãn Tư Thần: “Ý anh là, anh cố tình dựng trại nghỉ chân ở đây, là dẫn dụ người khác?”
Doãn Tư Thần lấy tay nựng nịu chóp mũi của Cố Hề Hề: “Chuột đồng nhỏ của anh luôn thông minh và hiểu ý anh nhất. Đúng vậy, bọn chúng đang trên đường đến đây, nơi này đã được mai phục đầy đủ để dành cho chúng một bài học đáng giá. Vậy nên em phải ăn uống nghỉ ngơi, dành sức chiến đấu!”
Cố Hề Hề cảm thấy vô ngữ, không biết nên nói gì.
Thời điểm này là lúc nào cơ chứ? Nhật Bản vừa trải qua cơn thiên tai khủng khiếp, bọn họ không lo đi cứu nạn mà còn muốn thừa dịp để truy đuổi trả thù riêng, những con người này đúng là không có đầu óc, có lẽ não của bọn họ thật sự vứt đi rồi, chẳng trách được tại sao hội trưởng Inagawa lại chấp nhận thí bỏ phân bộ Osaka này.
Được việc thì ít, mà ăn hại thì nhiều!
Cố Hề Hề nhận lấy muỗng trong tay Doãn Tư Thần, cúi đầu tự ăn hết phần đồ ăn trước mặt.
Doãn Tư Thần lấy khăn giấy, cẩn thận lau miệng cho cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lát nữa sẽ rất hỗn loạn, có thể anh sẽ không có thời gian ở bên cạnh em, em nên tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo, phải thật cẩn thận!”
Cố Hề Hề trịnh trọng gật gật đầu: “Yên tâm, em sẽ không làm vướng chân anh!”
Doãn Tư Thần ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô, không nói gì nữa.
Quả nhiên toàn bộ đỉnh đồi đã tràn đầy không khí khẩn trương sôi sục, tất cả mọi người đang lau súng ống chuẩn bị nghênh chiến, có lẽ do Clarence không phải người Nhật Bản nên cũng không có gì cần kiêng nể.
Tuy Cố Hề Hề không thể hiểu được não bộ của Clarence chứa gì bên trong, bất quá cô vẫn hiểu khả năng đánh nhau của kiểu phụ nữ điên cuồng này, nên liền tìm một chỗ trốn khá kín đáo. Nếu đã không thể tham gia chiến đấu, thì cô sẽ không cho phép mình làm vướng víu tay chân của mọi người.
Lúc này Cố Hề Hề lại nghĩ đến Vân Tử Tiêu, cô thật sự hâm mộ tổ tiên của mình. Cùng là thân nữ nhi, cùng là hậu nhân của Vân gia, nhưng Vân Tử Tiêu lại có thể khí phách hiên ngang cưỡi ngựa rong ruổi sa trường, còn cô chỉ biết co đầu rút cổ ở một góc.
Thật là quá chênh lệch mà!
Nhưng giờ không phải lúc để cảm khái, cô phải mau mau đi tìm chỗ trốn thôi!
Cơn địa chấn lần này xảy ra quá đột ngột cùng với sóng thần hung tàn đã khiến toàn bộ vùng đất xung quanh Osaka trở thành nơi hoang tàn, bao nhiêu xác người bị cuốn ra biển, những tiếng kêu ám ảnh từ đống đổ nát… Dù cho chính phủ Nhật Bản phản ứng rất nhanh nhạy và các tổ chức quốc tế cũng đã phái người cứu trợ, nhưng mọi nỗ lực đều chỉ như muối đổ vào biển.
Đối mặt với thảm hoạ này, dù là những người từng mang lòng thù hận đều sẽ tạm thời quên đi ân oán cá nhân, toàn tâm toàn lực đi cứu nạn.
Ngoại trừ… Clarence!
Lúc này Clarence đã dẫn theo gần một trăm người cùng rất nhiều vũ khí và lương khô, bí mật tiếp cận khu vực đóng trại của Doãn Tư Thần. Clarence tin chắc rằng Doãn Tư Thần bị kẹt ở đỉnh đồi này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, dù anh có dùng điện thoại vệ tinh gọi về Trung Quốc yêu cầu phi cơ cứu viện thì cũng không thể đến đây kịp thời.
Cho nên cô ta muốn tranh thủ trước khi Doãn Tư Thần có cơ hội rời khỏi Nhật Bản thì sẽ bắt trói anh lại, làm nô lệ của cô ta! Từ lâu thì Doãn Tư Thần đã trở thành một chấp niệm trong lòng của Clarence, mặc kệ cho rủi ro bị gia tộc quở trách hay bị Inagawa trừng phạt, cô ta cũng không thể từ bỏ Doãn Tư Thần!
Còn người phụ nữ Trung Quốc tên Cố Hề Hề kia nhất định phải chết!
Clarence dĩ nhiên hiểu thời điểm này không phải lúc phù hợp giết Cố Hề Hề, bởi vì như vậy chính là công khai đối đầu với Doãn gia, mang tai hoạ lại cho tổ chức Inagawa… Nhưng cơ hội này thật không dễ dàng có được!
Hiện tại cuộc phẫu thuật thất bại khiến Cố Hề Hề bị hôn mê bất tỉnh, chỉ cần một phát đạn thì người phụ nữ Trung Quốc này sẽ đi gặp thượng đế ngay! Doãn Tư Thần có chấp mê bất ngộ thì sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo, trước sau vẫn phải tìm một phụ nữ khác.
Clarence hoàn toàn tin tưởng rằng khi đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở của cô ta!
Cơn địa chấn này khiến cho cả Osaka và Nhật Bản đều phải rúng động!
Người bị ảnh hưởng bởi thiên tai này không chỉ có người dân Nhật Bản, mà là cả Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề đều phải chật vật, chỉ cần nhân dịp này diệt trừ hậu hoạ về sau thì tương lai không cần phải lo lắng gì nữa.
Clarence miệt mài chà lau họng súng ống trong tay mình, cô ta thề sẽ đích thân đưa tiễn người phụ nữ Trung Quốc đáng ghét kia lên trời!
Đi theo bên cạnh cô ta là một thanh niên khá trẻ, nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo do nhát chém từ dao để lại, khiến cả khuôn mặt trông rất dữ tợn máu lạnh.
“Đã chuẩn bị hết chưa?” Clarence trầm giọng hỏi: “Từ đây đến điểm mục kích còn xa không?”
“Tất cả đã xong, còn chừng nửa giờ đi xe. Đường đi không được thuận lợi bởi vì nhiều con đường đã bị đốn cây cản trở.” Gã thanh niên mặt sẹo trầm mặc chốc lát rồi trả lời.
Vốn dĩ đường đi chỉ mất mấy chục phút, giờ phải đi gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Clarence lại rất kiên nhẫn, bởi vì nếu cô ta đi không dễ dàng, nghĩa là Doãn Tư Thần cũng không thể đào tẩu được!
Vì cơn địa chấn và sóng thần kinh hoàng mà tất cả phi cơ cứu viện đều rất khó tiếp cận nơi này.
Ha hả! Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần!
Cả thượng đế cũng giúp tôi, để xem các người làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của Clarence tôi đây?
Tất cả đều nằm trong dự kiến của Doãn Tư Thần, thiên tai lần này khiến rất nhiều người ở quê nhà Trung Quốc vô cùng lo lắng, đặc biệt là Doãn gia và Vân gia, trong lòng sốt ruột ăn ngủ không yên.
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook