• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (112 Viewers)

  • Chap-472

Chương 472: Giấc mơ hư ảo








Cùng lúc với phản ứng kỳ lạ của Mặc Tử Hân, thì Doãn Tư Thần lại buột miệng thốt lên: “Tử Tiêu…”




Phúc tấn… Tử Tiêu… Vân Tử Tiêu!?




Thời điểm Hề Hề xuất hiện dưới bộ y phục truyền thống của Thanh triều, cả Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều nhất thời xúc động. Vân Tử Tiêu chính là người thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm của Vân gia, đã gây chấn động vang danh một thời kiến quốc của triều đại Mãn Thanh, nữ tướng Vân Tử Tiêu!




Hề Hề nghe được tiếng gọi của hai người thì đáy mắt cô đột nhiên hiện lên cảm xúc khác thường.




Các thành viên khác trong đội tuyển quốc gia tức khắc ngây người trước khí chất nho nhã của Hề Hề, bọn họ thậm chí nghi ngờ cô có phải hậu nhân của hoàng triều Đại Thanh hay không. Bởi vì từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ đều khoan thai, tựa như bước ra từ trong trang sách!




Ngay cả các cố vấn đi theo bên cạnh cũng không thể tìm ra một lỗi sai nào dù chỉ là nhỏ nhất!




Mà cố vấn trong đội tuyển này đều là các giáo sư quốc học, bọn họ chỉ hận không thể quay lại những hình ảnh quý giá này để làm tư liệu cho các học trò xem, để biết cái gì mới gọi là khí khái phong phạm chân chính của hoàng tộc Đại Thanh.




Hề Hề ung dung bước đi với chiếc khăn lụa, hướng về mọi người và hành lễ.




Sau đó cô điềm đạm ngồi xuống bên cạnh bàn trà, ngón tay đeo hộ giáp (*) hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng dâng hương pha trà.




(*) Hộ giáp: nhẫn móng tay hay còn gọi là móng tay giả, một thứ phục sức của phụ nữ hoàng tộc trong cung đình Mãn Thanh.




Tiếng đàn du dương bắt đầu vang lên, lư hương lượn lờ, mỹ nhân pha trà.




Tựa như bức tranh ý vị khiến tất thảy khán giả có mặt nơi đây đều trở nên hoa si.




Những thành viên trong đội tuyển quốc gia kia, thời điểm chứng kiến trà nghệ của Hề Hề mới phát hiện ra niềm tự hào của họ bao lâu nay về bản thân quá mức hão huyền.




Phải tận mắt chiêm ngưỡng thưởng thức tài nghệ của Vân gia nhị tiểu thư thì bọn họ mới hiểu được một điều, thì ra cảnh giới cao nhất trong trà đạo không phải thủ pháp thuần thục hay lá trà tinh tuý, mà chính là tâm cảnh.




Tâm tĩnh lặng chính là nét đẹp ý vị trong trà đạo, nếu tâm không thuận thì tài nghệ cỡ nào, chén trà cũng chỉ là chất lượng thứ phẩm. Hề Hề biết rõ điều này, nên nhiều ngày qua cô không bước ra khỏi cửa, chính là ở nhà tôi luyện tâm cảnh của chính mình.




Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải là điều tốt nhất!




Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân nhìn dung mạo Hề Hề trước mắt mà hồn xiêu phách lạc, hai vị đế vương luôn trầm ổn lại có thể để lộ sự khẩn trương vội vàng đến vậy. Chính họ vẫn không hiểu vì sao bản thân lại kích động…




Thời điểm Hề Hề bước ra thì trong nháy mắt, thần trí tâm can họ tựa như có gì đó vỡ vụn, phảng phất có điều gì muốn bứt khỏi sự giam cầm…




Tiếp theo sau đó thì các tuyển thủ và cố vấn đều lên xe rời khỏi, trở về khách sạn đã được đặt trước, riêng Mặc Tử Hân thì ở lại trên núi.




Tối ngày hôm đó, cả Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều không thể ngủ được, cả hai nằm tại phòng mình cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, lởn vởn trong đầu họ là hình ảnh Hề Hề trong trang phục Thanh triều.




Doãn Tư Thần còn không đến nỗi nào, chỉ là anh cảm thấy tâm mình nhói đau, cảm giác đau lòng thật sự khó tả.




Mặc Tử Hân thì lại thổn thức mãnh liệt, anh cảm thấy dường như hình ảnh đó rất quen thuộc…? Nhưng bây giờ là thời hiện đại, không phải thời Mãn Thanh, mà Hề Hề là người gốc Hán thuần khiết, trong người không hề có dòng máu Mãn tộc!




Vì sao anh lại có ảo giác này? Dường như cô rất phù hợp với bộ trang phục Thanh triều đó…




Miên man với suy nghĩ quái lạ, cuối cùng Mặc Tử Hân từ từ chìm dần vào giấc ngủ.




Thần trí trầm trầm mơ màng, Mặc Tử Hân bước trên một vùng đất rộng lớn, nơi này cực kỳ hoang vu, khắp nơi chỉ là cát vàng, trong không khí lại đượm mùi máu tanh nồng. Trong lúc anh đang cố tìm hiểu xem mình đang ở đâu thì từ xa đã vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.




Cảnh tượng này không khác gì một cảnh phim 5D sắc nét chân thực, gần gũi đến mức khiến người xem phải sôi sục chấn động.




Một người đàn ông có dung mạo rất giống anh xuất hiện, người này mang giáp sắt và khoác áo bào màu đỏ, cưỡi trên lưng một con tuấn mã mạnh mẽ, cờ hiệu phía sau tung bay lộ ra một chữ: Thạc.




Phía đối diện cũng rầm rập tiếng móng ngựa, một thiếu nữ mặc chiến y màu đỏ, phía sau là một đội quân cùng tiến tới, cờ hiệu ghi một chữ: Vân.




Mặc Tử Hân chăm chú nhìn ngây ngẩn, thiếu chút nữa đã lảo đảo té ngã xuống đất!




Người thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa kia có ngũ quan xinh đẹp, giống Cố Hề Hề như đúc!




Chỉ là nét kiêu ngạo phóng khoáng của người này lại hoàn toàn khác với Cố Hề Hề.




“Vương gia, ngươi nói thật sao?” Thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa dõng dạc tự tin nói: “Vân Tử Tiêu ta nguyện ý đấu một trận với Vương gia! Chỉ là Thạc Vương thật sự tin bản thân có phần thắng?”




“Vân tướng quân thân là nữ nhi mà lại mặc giáp sắt ra trận, chẳng lẽ người Hán không còn ai có thể bước ra sa trường?” Thạc Vương nắm chặt dây cương trong tay: “Mãn tộc chúng ta trời sinh đã là anh hùng trên lưng ngựa, luôn kính ngưỡng tài hoa của người Hán. Chỉ là Vân tướng quân đây dù kinh tài tuyệt diễm thế nào, lại dám liều lĩnh một thân một mình tấn công vào lòng địch, không lẽ đây là thói quen của con cháu Vân gia?”




“Xem ra Thạc Vương đã quá mức tự tin, có thể thắng trận này hay không, cứ đánh trước rồi nói!” Vân Tử Tiêu ngửa mặt lên trời cất tiếng cười sảng khoái, hàng mi dài chớp chớp lộ ra vẻ đẹp kiêu căng.




“Được, hôm nay bổn vương sẽ cùng Vân tướng quân chiến đấu một trận đơn thương độc mã! Chỉ cần có thể thắng được bổn vương thì chúng ta sẽ lui binh ba mươi dặm!” Đôi mắt màu lam của Thạc Vương hơi trầm xuống: “Vân tướng quân tự cẩn thận!”




Tiếng nói vừa dứt thì Thạc Vương đã quất dây cương hướng về phía Vân Tử Tiêu.




Gần như cùng lúc đó, Vân Tử Tiêu dùng sức kẹp vào thân ngựa, lao đến đón đầu đòn tấn công của đối phương. Trong nháy mắt thì hai con ngựa lao về phía nhau, vũ khí hai bên va chạm hung hăng.




Thạc Vương xưa nay vốn dĩ xem thường Hán tộc, đặc biệt là phương diện chiến đấu trên lưng ngựa. Từ nhỏ đến lớn thì Thạc Vương đã được xem là một trong những dũng sĩ mạnh mẽ nhất của Mãn tộc.




Vốn dĩ Thạc Vương muốn đánh tốc chiến tốc thắng, chém đầu thủ lĩnh của quân phiến loạn để làm gương cho những kẻ cả gan chống lại Thanh triều. Chỉ là thời điểm thương giáo va chạm thì Thạc Vương nhận ra mình đã sai!




Người thiếu nữ có dáng người lả lướt quyến rũ kia lại có một ý chí kiên cường và thực lực vô cùng mạnh mẽ!




Cây thương trong tay Vân Tử Tiêu trong nháy mắt đã rút ngắn thế trận cân bằng.




“Xem ra người Mãn bất quá chỉ được như thế!” Vân Tử Tiêu bật cười kiêu ngạo: “Ai nói người Hán chúng ta không có anh hùng trên lưng ngựa? Thạc Vương cũng nên cẩn thận đi!”




Thạc Vương nghe câu nói châm chọc của Vân Tử Tiêu thì liền tung vũ khí hướng tới đỉnh đầu của nàng. Nào ngờ Vân Tử Tiêu một khắc lắc vòng eo mềm mại ngả người ra sau, xoay cây thương chống lại lưỡi đao của Thạc Vương.




Kẻ tám lạng, người nửa cân!




Trong nháy mắt thì Vân Tử Tiêu đã phá được thế tấn công của Thạc Vương, đồng thời còn lao người lên chĩa mũi thương vào phía sườn bên hông đối thủ.




Kinh nghiệm chinh chiến ở sa trường của Thạc Vương không hề kém cạnh, khoảnh khắc này thì Thạc Vương đã dùng tay không chụp lấy đầu mũi thương của Vân Tử Tiêu khiến nàng không thể không buông tay, nhanh chóng lách người qua.




Thời điểm Vân Tử Tiêu lách người trở lại lưng ngựa thì lưỡi đao trong tay Thạc Vương cũng lướt qua khuôn mặt nàng, xé rách khăn che mặt rơi xuống!




Vân Tử Tiêu nhìn lại, một lọn tóc dài của nàng đã bị lưỡi đao chặt đứt, còn khăn che mặt thì bị rơi xuống nằm trên mặt đất. Thạc Vương lập tức thu vũ khí, thời điểm đôi mắt màu lam nhìn về phía Vân Tử Tiêu thì tức khắc ngẩn ngơ.




Không ngờ thiếu nữ mang đến bao nhiêu phiền phức trong cuộc chiến thu phục Trung Nguyên lại là… một mỹ nhân tuyệt thế! Thì ra nữ nhi của Hán tộc lại xinh đẹp mỹ lệ đến vậy!




Nét đẹp này hoàn toàn khác so với những thiếu nữ tục tằng kiều mị trên thảo nguyên, mặc kệ cho bộ dáng Vân Tử Tiêu lúc này một thân giáp phục nặng nề thì làn da trắng nõn, vầng trán đầy cùng ngũ quan duyên dáng vẫn làm tôn lên nét đẹp tuyệt sắc của nàng.




Vân Tử Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn khăn che mặt bị rơi xuống, nàng vừa định mở miệng nhận thua thì không ngờ Thạc Vương như bị ma xui quỷ khiến, lên tiếng trước: “Ta thua! Ta sẽ thực hiện lời hứa, lui binh ba mươi dặm. Chỉ là Vân tướng quân, lần sau tái kiến, e là chúng ta phải một mất một còn!”




Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tử Tiêu mở to kinh ngạc, vẻ mặt khó tin nhìn đối phương.




Thạc Vương quất dây cương lên lưng ngựa, ném lại vũ khí của Vân Tử Tiêu xuống mặt đất, nhanh tay bắt lấy khăn che mặt và tức tốc lui binh.




Vân Tử Tiêu đứng ngây ngốc tại chỗ, rất lâu sau đó vẫn chưa phục hồi tinh thần.




Rõ ràng nàng đã thua, sao đối phương lại…




Phía bên trong doanh trại của quân Thanh, Thạc Vương ngồi trong lều chủ soái, một thân giáp sắt an tĩnh, trong tay ngài nắm lấy chiếc khăn che mặt còn lưu một lọn tóc của Vân Tử Tiêu.




Như bị ma xui quỷ khiến, Thạc Vương cầm chiếc khăn che mặt và âm thầm hít một hơi, hương thơm người thiếu nữ kia đã khiến trái tim Thạc Vương đập loạn nhịp.




Giờ khắc này thì Thạc Vương đã hiểu rõ, ngài đã thật sự yêu nữ nhi người Hán kia!




Tiếp theo sau đó thì hai bên tiếp tục chinh chiến, tổn thương quân số nhiều không kể xiết. Vốn dĩ tưởng là một chút động tâm nhỏ nhoi, nhưng ở những lần giao chiến sau thì Thạc Vương lại khắc cốt ghi tâm với thiếu nữ người Hán này, ngài không bao giờ muốn buông tay.




Ngày hôm nay, hai bên lại đến hẹn tái chiến.




Thạc Vương nhìn người thiếu nữ trước mặt, người khiến ngài yêu cũng không dám, mà hận cũng không nỡ, ngài bình tĩnh mở miệng nói: “Chỉ sợ đây chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Không tới ba ngày nữa sẽ có mười vạn đại quân tiến đến đây để thanh trừng toàn bộ phản quân của vùng này. Vân tướng quân, nàng chỉ có một vạn người, sao có thể chống lại mười vạn quân của đại Thanh ta?”




Đôi mắt Vân Tử Tiêu trầm xuống: “Dù chết cũng tuyệt đối không lui binh!”




“Vân tướng quân có thể không màng sinh tử bản thân, chẳng lẽ cũng mặc kệ sinh mạng của binh lính? Vân tướng quân, đại thế đã định, có phản kháng vẫn không thay đổi được gì. Ta có thể nhường cho Vân tướng quân một lần, nhưng người khác thì chưa chắc.” Thạc Vương tiếp tục nói: “Ta không muốn tổn thương Vân tướng quân, cho nên…”




Vân Tử Tiêu ngước mắt nhìn Thạc Vương, không biết vì sao người này hôm nay lại lảm nhảm quá nhiều? Muốn đánh nhau thì cứ đánh là được, nói vô nghĩa làm gì?




Thạc Vương ngắm nhìn dung nhan của Vân Tử Tiêu, nhịn không được mà buột miệng nói: “Nếu nàng có thể gả cho ta, ta sẽ giữ lại mạng sống cho một vạn tướng sĩ của nàng!”




Vân Tử Tiêu ngẩn ngơ chốc lát, sau đó cất tiếng cười to, chĩa mũi thương trong tay về phía Thạc Vương: “Ta gả cho ngươi? Đây là lời khôi hài nhất ta từng nghe qua! Chúng ta đây chính là kẻ thù không đội trời chung, người Mãn Thanh các ngươi xâm lấn Trung Nguyên, giết hại phụ thân và đệ đệ của ta, làm hại tỷ muội của ta, sao ta có thể gả cho một kẻ như ngươi?”




Thạc Vương yên lặng nhìn Vân Tử Tiêu: “Vậy nàng muốn trơ mắt nhìn binh lính cùng theo nàng vào chỗ chết?”




“Đã là chiến tranh, tất có thương vong! Vân Tử Tiêu này đầu đội trời, chân đạp đất, tuyệt đối không trở thành tù binh! Muốn giết cứ giết, cần gì phải nói lời vô nghĩa?” Chân mày lá liễu của Vân Tử Tiêu dựng ngược lên, sát khí trong đáy mắt bùng nổ: “Ta đã có ý trung nhân của mình, lời như vậy mong Thạc Vương không bao giờ nhắc lại!”




Cái gì? Nàng đã có ý trung nhân?




Là kẻ nào, kẻ nào?



Edited by Airy



Beta by Airy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom