• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (129 Viewers)

  • Chap-46

Chương 46: Dẫn em đi dạo phố








“Chủ tịch và phu nhân…” Cố Hề Hề uống canh xong, không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh định làm thế nào?”




“Còn có thể làm gì sao?” Doãn Tư Thần khẽ cười, cúi đầu đẩy dĩa thức ăn về hướng cô, quản gia lập tức hiểu ý lấy dĩa đó để trước mặt Cố Hề Hề.




Cố Hề Hề trầm mặc nhìn dĩa thức ăn, ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn cô thoáng qua tia hài lòng.




“Nếu không thì để tôi thử đi. Tôi cảm thấy phu nhân có vẻ rất thích tôi, không chừng phu nhân có thể giúp chúng ta.” Cố Hề Hề suy nghĩ, lấy hết dũng khí nói: “Chuyện này vốn liên quan đến tôi, nếu vì tôi mà làm hỏng chuyện này, tôi cũng sẽ rất khó chịu.”




“Vậy thì em cứ làm hết sức là được, nhưng đừng quá miễn cưỡng.” Doãn Tư Thần muốn cự tuyệt, nhưng lại đổi ý, suy nghĩ một lát, nếu hiện tại để Cố Hề Hề nhàn rỗi sẽ suy nghĩ lung tung, không bằng cho cô bận rộn, như thế cô không còn thời gian nghĩ những chuyện không vui nữa.




Quản gia nghe được lời của Cố Hề Hề, trong mắt xẹt qua ý cười, khom người rời khỏi phòng ăn.




Bữa tối này, hai người ăn vô cùng yên tĩnh và hài hòa.




Ăn xong cũng không có chuyện gì làm. Theo thói quen Cố Hề Hề sẽ ở nhà ngủ. Cho nên cô xoay người đi lên phòng ngủ.




“Xế chiều hôm nay ngủ nhiều rồi, buổi tối còn ngủ được sao?” Doãn Tư Thần ưu nhã nhận lấy khăn giấy nữ giúp việc đưa tới, lau miệng nói: “Đây là lần đầu em tới thành phố S phải không? Đi, tôi dẫn em ra ngoài một chút.”




Nói xong, trong mắt Doãn Tư Thần lóe lên tia sáng, nói: “Giải khuây một chút, sẽ tốt cho đứa bé.”




Không biết tại sao sau khi nói bồi thêm một câu này, anh lại cảm giác có chút ngượng ngùng.




Trong mắt Cố Hề Hề ngược lại thư thái. Đúng vậy, anh đối tốt với cô, thật ra chỉ vì đứa bé. Chẳng qua cô chỉ hưởng phúc ké theo đứa bé.




Cô ngủ một buổi chiều, quả thật không ngủ được nữa, không bằng đi ra ngoài tản bộ một lát.




Nghĩ tới đây, Cố Hề Hề gật đầu.




Thấy cô gật đầu, đáy mắt Doãn Tư Thần lộ vẻ vui sướng không thể che giấu.




Đây là lần đầu tiên đi ra ngoài tản bộ sau khi hai người kết hôn. Cố Hề Hề thay một bộ đồ, xách túi xách nhỏ, vừa ra khỏi cửa liền thấy Doãn Tư Thần chậm rãi lái xe đến.




Doãn Tư Thần vừa quay đầu, nhìn cô nhẹ nhàng cười một tiếng. Quản gia mở cửa xe, Cố Hề Hề nói tiếng cảm ơn liền ngồi lên.




Mercedes Benz bản giới hạn số lượng, toàn cầu chỉ có năm chiếc, Doãn Tư Thần lại có một chiếc. Trong mắt Cố Hề Hề nhất thời thoáng qua chút thích thú.




“Thích xe?” Doãn Tư Thần không bỏ lỡ vẻ thích thú trong mắt Cố Hề Hề: “Có bằng lái không?”




“Không có.” Cố Hề Hề cắn môi trả lời: “Cái gì xinh đẹp thì đều được thích. Chiếc xe này thật sự quá đẹp. Tôi nhớ lúc đi làm trong công ty từng nghe các đồng nghiệp nhắc tới.”




“Xem ra cũng biết chút ít.” Doãn Tư Thần lái xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chở Cố Hề Hề ra ngoài.




Tốc độ anh không nhanh, chỉ cần ở bên cạnh Cố Hề Hề, anh đã tạo thành thói quen, giữ một tốc độ vừa phải.




Cố Hề Hề cảm nhận gió đêm mát rượi, thưởng thức quan cảnh hai bên đường, tâm tình quả thật dần khá hơn.




Vượt qua nhiều chiếc xe, vừa xuất hiện trong thành phố lập tức thu hút vô số người yêu xe điên cuồng kinh hô. Người hiểu biết về xe đều phát ra tiếng thán phục, điện thoại trong tay không ngừng tách tách.




Các cô gái trên đường lại nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt ghen tỵ. Loại xe sang giá trên trời này, cả đời ngồi một lần cũng đủ hài lòng.




Doãn Tư Thần thấy có người chụp hình, lúc này mới bắt đầu tăng tốc độ, bỏ những người ái mộ chạy theo chụp hình kia ở sau.




“Thích thời trang phải không?” Doãn Tư Thần vừa lái xe vừa nói: “Thành phố S có một khu trung tâm mua sắm.”




“Sao anh biết?” Cố Hề Hề tò mò hỏi.




“Bởi vì Tập đoàn Doãn thị cũng kinh doanh thời trang.” Doãn Tư Thần cười lên.




Cố Hề Hề nhất thời cười khanh khách, đúng vậy, sao cô quên chuyện này? Tập đoàn Doãn thị có một khu trung tâm mua sắm thời trang ở thành phố S, mọi người khắp nơi đều đổ xô tới.




Mỗi một kiểu thời trang vừa được đưa ra, hàng loạt người đã tìm kiếm giành giựt. Cố Hề Hề vẫn luôn cảm thấy đầu óc của những người đó nhất định bị hỏng rồi, chỉ vì mua một bộ quần áo mới, xếp hàng trắng đêm không nói, có người ra giá gấp mấy lần để mua từ trong tay người khác.




Nhưng Cố Hề Hề không quá để ý đến những thứ này, cho nên cười nói: “Thật ra thì ở nhà đã có không ít.”




Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần nhẹ nhàng gõ trên tay lái, suy nghĩ một lát, bẻ tay lái quay đầu chạy tới shop thời trang.




“Sau này đi học lái xe để có bằng lái, thích xe này thì sẽ cho em thử.” Lúc xuống xe, Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói với Cố Hề Hề, tựa như đang bàn luận chuyện thời tiết.




Anh nói bình thản như vậy ngược lại làm cho cô thiếu chút nữa kinh hồn. Đây chính là Mercedes Benz bản giới hạn số lượng, đoán chừng là vật yêu thích Doãn Tư Thần cất giữ riêng.




Cô không có cam đảm dùng xe của anh đâu.




Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề vừa xuất hiện trước cửa hàng, dọa quản lý thiếu chút nữa mất hết hồn vía.




“Tổng… Tổng giám đốc.” Quản lý lúc này thấy Doãn Tư Thần có chút lắp bắp. Mặc dù nghe nói tổng giám đốc đã đến trụ sở chính, nhưng không ngờ tổng giám đốc sẽ đích thân đến cửa hàng.




Thời trang chẳng qua là một lĩnh vực của tập đoàn Doãn thị, một cửa hàng không quan trọng đến mức tổng giám đốc phải tự mình đến xem.




Doãn Tư Thần vừa vào cửa, mắt mọi người trong cửa hàng nhất thời sáng lên. Quản lý lập tức dẫn mấy nhân viên ra đón: “Tổng giám đốc.”




Họ không biết Cố Hề Hề cho nên không chào hỏi cô. Nhân viên tổng bộ Tập đoàn Doãn thị đều cẩn thận lời nói. Nói sai, đời này cũng đừng nghĩ lăn lộn.




“Ừ, những kiểu mới nhất năm nay…” Doãn Tư Thần chợt quay đầu nhìn Cố Hề Hề, tầm mắt lướt tới ba vòng của cô, khóe mắt không khỏi căng thẳng, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Số nhỏ nhất, lấy hết tất cả.”




“Dạ, Tổng giám đốc.” Quản lý lập tức ra lệnh nhân viên trong cửa hàng làm việc.




Mặc dù họ không biết thân phận của Cố Hề Hề, nhưng quả thật hâm mộ. Bất kể thân phận gì, có thể đứng bên cạnh tổng giám đốc, còn được tổng giám đốc đối đãi chăm sóc tỉ mỉ như vậy…




Trời ạ, dù họ chỉ được một ngày như vậy, đời này cũng đủ hài lòng!




“Xem đi, còn thích đồ gì không? Lầu một là quần áo, lầu hai là túi xách, lầu ba là giày.” Doãn Tư Thần cúi đầu nói với Cố Hề Hề: “Khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài dạo một lần, thích cái gì thì lấy cái đó, em không cần tiết kiệm tiền cho tôi.”




Nếu hành động lúc nãy của Doãn Tư Thần khiến một đám phụ nữ hâm mộ không dứt, vậy thì lời này khiến cho đám phụ nữ trong nháy mắt ghen tỵ muốn hét lên.




Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao tổng giám đốc tốt với cô ấy như vậy?




Trời ạ, thật là khó tin! Tổng giám đốc cho tới bây giờ không gần nữ sắc, lại có một ngày nói ra những lời ôn nhu lịch thiệp như vậy.




Cố Hề Hề biết Doãn Tư Thần muốn để cho mình khuây khỏa, suy nghĩ một lát nói: “Được nha, vậy tôi tận tình chọn.”




Doãn Tư Thần cười: “Chọn gì cũng được.”




Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười gật đầu một cái, bắt đầu đi lòng vòng. Hai nhân viên đi theo sau, thỉnh thoảng ôn tồn giới thiệu đặc điểm và nét độc đáo của từng mẫu thời trang.




Cố Hề Hề chỉ nghe, không có ý thử. Đột nhiên, tầm mắt cô rơi vào một áo sơ mi nam màu xanh da trời. Cô lập tức nhớ tới buổi chiều khóc ở công ty, làm bẩn hết áo sơ mi của Doãn Tư Thần.




Cố Hề Hề theo bản năng mà chỉ áo sơ mi nói: “Lấy cái này xuống… Tư Thần, anh mặc số mấy?”




Nghe lời của Cố Hề Hề, hai nhân viên sau lưng tức thì trợn tròn hai mắt.




Cô lại kêu Tổng giám đốc là… Tư Thần? Cô chọn áo sơ mi cho tổng giám đốc?




Hơn nữa, áo sơ mi này không phải kiểu mới mà là kiểu cũ. Sao tổng giám đốc có thể mặc áo kiểu cũ?




Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc hơn nữa là Doãn Tư Thần lại cười chúm chím trả lời: “Số của tôi họ đều biết, lấy cái áo đó theo số tôi, tôi muốn thử.”




Đây chính là lần đầu tiên Cố Hề Hề chủ động nói mua quần áo cho anh.




Ách, mặc dù khu mua sắm này vốn là sản nghiệp của anh. Nhưng đáy lòng anh cao hứng không diễn tả được.




Chân quản lý và nhân viên mềm nhũn. Trời ạ, họ nhất định bị dọa sợ run rẩy. Tổng giám đốc vậy mà lại cười!




Bất quá, quản lý không hổ là quản lý, đương nhiên trải qua nhiều tình huống, quản lý là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng tìm áo sơ mi, cung kính giao cho Doãn Tư Thần.




Doãn Tư Thần cũng không có ý vào phòng thử, trực tiếp cởi áo trước mặt mọi người, mặc áo sơ mi Cố Hề Hề chọn.




“…” Phái nữ ngây người tại chỗ, ánh mắt lấp lánh nhìn Doãn Tư Thần. Rõ ràng là không dám nhìn, nhưng không nhịn được mà nhìn.




Doãn Tư Thần đứng trước mặt Cố Hề Hề, cúi đầu hỏi cô: “Đẹp không?”




“Ừ, đẹp.” Cố Hề Hề thành thật trả lời.




Thật ra Doãn Tư Thần mặc gì cũng đẹp. Đàn ông như vậy cho dù chùm bao bố cũng đẹp.




Doãn Tư Thần nghe lời đánh giá của Cố Hề Hề, thần thái phấn chấn nói với quản lý: “Tôi mặc áo này.”




Quản lý rất muốn nhắc nhở tổng giám đốc một chút, cái này là kiểu cũ năm ngoái. Nhưng nhìn dáng vẻ cao hứng của tổng giám đốc, nói ra những lời này khẳng định là sẽ bị đánh chết. Quản lý yên lặng lui qua một bên.




Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn, Doãn Tư Thần không sửa cổ áo lại, vì vậy cô tiện tay nhón chân lên, chỉnh cổ áo cho anh.




Doãn Tư Thần cứ như vậy mà thả lỏng tay, bình tĩnh cúi đầu nhìn cô.




Ánh mắt chuột đồng nhỏ lúc này…




Ngay lúc Doãn Tư Thần định mở miệng, cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “A, trùng hợp thế! Doãn tổng, không ngờ sẽ gặp nhau ở đây!”




Cố Hề Hề nhẹ nhàng xoay người, liền thấy một người quen đứng trước mặt cô và Doãn Tư Thần.



(bản chưa beta)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom