Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45: Lần đầu ôm nhau ngủ
Dù trong phòng có máy điều hoà, nhưng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy sau lưng mình toát mồ hôi. Bởi vì trên giường không chỉ truyền đến hơi ấm, mà còn có hơi thở của đối phương.
Cô phát hiện chóp mũi của mình cách ngực đối phương không tới một gang tay, mùi hương mới tắm trên người anh không ngừng bay vào mũi cô. Một mùi hương phái nam đậm nồng, khiến Cố Hề Hề đỏ bừng mặt.
Cảm nhận được người trong lồng ngực mình cứng ngắc, Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn, khoé mắt hẹp dài thoáng qua tiếu ý, phảng phất phong tình không thể nói ra. Nếu những phụ nữ khác thấy biểu tình lúc này của anh, chỉ e là sẽ bị mê hoặc mà hét lên.
Đáng tiếc Cố Hề Hề chỉ lo ngẩn người, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt phong tình tuyệt thế. Cô cứng đờ người, dính sát vào Doãn Tư Thần một cách không thoải mái. Hiện tại cô cũng không dám nhúc nhích, vì chỉ cần động đậy một chút là có thể chạm đến thân thể đối phương.
Ngay lúc cô cắn răng thầm giãy dụa, trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói mệt mỏi của Doãn Tư Thần: “Chủ tịch Hàn quốc và phu nhân lần này vô cùng tức giận, tôi vừa đi tìm họ giải thích chuyện hôm nay, đáng tiếc tôi chờ rất lâu họ cũng không ra gặp. Chỉ có thư ký ra nói cho tôi, bên Hàn quốc đối với chúng ta rất thất vọng. Bà nội đối với việc này đang rất giận.”
Lời nói của Doãn Tư Thần thu hút chú ý của Cố Hề Hề, thân thể cô mất đi sự phản kháng, trở nên mềm nhũn.
Doãn Tư Thần tiếp tục: “Hợp đồng này đối với Tập đoàn Doãn thị mà nói có ý nghĩa rất lớn, không chỉ có một năm trao đổi mấy chục tỉ đô la, quan trọng nhất là chỉ cần có thể hợp tác với xí nghiệp Hàn quốc, tương lai Tập đoàn Doãn thị có thể hoàn toàn đứng vững ở Hàn quốc.”
Cố Hề Hề quả nhiên bị lời nói của Doãn Tư Thần làm tập trung, quên mất là mình đang giả bộ ngủ, không nhịn được liền hỏi: “Vậy nếu như thất bại thì sao?”
“Thất bại, những hạng mục khác của Tập đoàn Doãn thị ở Hàn quốc sẽ bị ảnh hưởng. Em cũng biết, Tập đoàn Doãn thị có rất nhiều lĩnh vực, quần áo, trang sức, quán bar, máy tính, kim cương và kiến trúc đều có chi nhánh ở Hàn quốc. Nếu lần ký hợp đồng này thất bại, e là những chi nhánh đó cũng chịu ảnh hưởng.” Giọng nói Doãn Tư Thần trầm thấp, mặc dù tình cảnh trước mắt đối với Tập đoàn Doãn thị rất bất lợi, nhưng anh vẫn trầm ổn như cũ, không hoảng hốt.
Cố Hề Hề tập trung nghe Doãn Tư Thần nói, bất giác thả lỏng thân thể, mềm nhũn trong lòng anh.
Cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, Doãn Tư Thần cảm thấy tâm tình rung động, cánh tay theo bản năng siết chặt, khiến cả người Cố Hề Hề đều dính vào người anh, ôn nhu cực hạn.
Cố Hề Hề thấy bên hông căng thẳng, vừa hoàn hồn muốn đẩy ra, Doãn Tư Thần dĩ nhiên không cho cô cơ hội, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên để hợp tác lần này thành công, bà nội và tôi đã hết lòng hết sức, tìm cách rất lâu. Nhưng không nghĩ tới sẽ thất bại vào thời điểm mấu chốt. Vừa rồi bà nội nói, nếu tôi không xử lý chuyện này thích đáng, vị trí tổng giám đốc cũng chưa chắc ngồi vững.”
“Sao bà nội biết?” Cố Hề Hề cảm thấy hoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu, chiếc cằm của Doãn Tư Thần ngay tầm mắt cô. Sau một ngày vất vả, trên cằm của anh mọc lưa thưa những cọng râu nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ mị lực của anh, ngược lại nhìn càng thêm quyến rũ.
“Sao lại không biết? Phu nhân của tôi, rốt cuộc em có biết chồng của em hiện tại phải đối mặt với bao nhiêu áp lực hay không?” Doãn Tư Thần khẽ nở nụ cười, hai người tựa như cặp vợ chồng bình thường đang trò chuyện.
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cúi đầu, chạm vào tầm mắt của Cố Hề Hề. Chính là trong chớp nhoáng này, hai người đều hơi sững sờ.
Doãn Tư Thần cảm thấy ánh mắt chuột đồng nhỏ mang vẻ mê man, lộ ra lo âu.
Cô đang lo lắng cho anh sao?
Nghĩ đến khả năng này, Doãn Tư Thần cảm thấy có chút vui vẻ.
Còn Cố Hề Hề bị ánh mắt của đối phương mê hoặc.
Yêu nghiệt, đại yêu nghiệt! Mỹ nam yêu nghiệt!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Cố Hề Hề. Cô thấy âm mưu đối phương ngày càng sâu, bối rối cúi đầu, tránh tầm mắt Doãn Tư Thần, hốt hoảng nói: “Tôi… tôi… tôi chẳng qua chỉ là vợ hợp đồng của anh, tôi… sao tôi có thể biết nhiều như vậy?”
Mặc dù hai chữ hợp đồng là do Doãn Tư Thần khơi mào trước, nhưng giờ phút này, anh lại thống hận hai chữ này như thế.
Nếu chỉ là vợ hợp đồng của anh, sao cô có thể biết…
Cố Hề Hề đã phục hồi tinh thần lại, vừa định thoát khỏi anh, thì cánh tay anh lần nữa siết chặt. Cô có chút tức giận ngẩng đầu, nhưng lại đụng phải đôi mắt đầy mệt mỏi.
“Hôm nay tôi cho em mượn ngực an ủi, hiện tại đến phiên em nên cho tôi mượn ôm một chút.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không làm gì em. Tôi chỉ cảm thấy một mình quá vắng lạnh, muốn ôm em một chút.”
Cố Hề Hề nhận ra mệt mỏi trong giọng nói của anh, chắc hẳn hôm nay anh đã chịu không ít lửa giận từ chủ tịch và phu nhân. Thời điểm trong phòng vệ sinh ở công ty, anh cùng cô đứng lâu như thế, vốn rất mệt mỏi, vừa đưa cô về nhà còn phải lập tức đi tìm chủ tịch nói xin lỗi.
Nghĩ vậy, Cố Hề Hề nằm yên cho anh ôm vào lòng. Khóe miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười như ý, cánh tay siết chặt một chút, nói: “Ngủ! Lát hẵng ăn gì đó sau.”
Cố Hề Hề chưa kịp trả lời đã nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều. Ngủ nhanh như thế? Xem ra anh thật sự mệt lả rồi.
Không biết có phải bởi vì được Doãn Tư Thần ôm trong ngực quá chặt, cho cô cảm giác an toàn, hay là cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, Cố Hề Hề cũng từ từ tiến vào giấc mộng.
Cảm nhận sự mềm mại và hô hấp êm ái trong ngực, nụ cười bên môi Doãn Tư Thần ngày càng lớn.
Đến khi Cố Hề Hề tỉnh lại lần nữa là trời đã tối, sớm đã lên đèn. Trên giường lớn chỉ còn mình cô.
Hỏi sao lại tỉnh giấc, thì ra không cảm nhận được vòng ôm.
Nụ cười khóe miệng cô đột nhiên cứng đờ. Cố Hề Hề, mày đang suy nghĩ gì đấy?
Mày và Doãn Tư Thần chỉ là hai người lạnh lẽo, ôm nhau để cùng sưởi ấm thôi. Cũng không cần hy vọng quá xa vời, những thứ kia, đều không phải thứ mày có thể với tới.
Cố Hề Hề mở đèn, mặc quần áo xong xuống giường. Không lâu sau, bên ngoài có nữ giúp việc gõ cửa: “Thiếu phu nhân, đã chuẩn bị bữa tối, có dùng ngay chưa ạ?”
“Được, tôi xuống ngay.” Cố Hề Hề trả lời, ngủ một buổi chiều, buổi trưa cũng chưa ăn gì, quả thật đói.
Cố Hề Hề vào nhà tắm định rửa tay, kết quả ngẩng đầu liền thấy mặt mình đủ màu.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô…
Cố Hề Hề lập tức tỉnh táo nhớ lại buổi sáng mình trang điểm, buổi trưa khóc thảm như thế, trên mặt đã sớm lem nhem, hiện tại đỏ xanh đủ màu.
Trời ạ, cô lại để gương mặt này ngủ cả buổi chiều? Đáng sợ nhất là, Doãn Tư Thần siêu cấp sạch sẽ đó lại ôm cô ngủ.
Bên ngoài lại vang lên tiếng nữ giúp việc gõ cửa, Cố Hề Hề không kịp kêu than hình tượng đáng thương của mình, vội vàng rửa mặt tẩy trang. Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện, mỹ phẩm trong phòng tắm này có cả một bộ giống như cô dùng ở nhà.
Doãn gia quả nhiên có tiền. Bất kể cô đi nơi nào, đồ dùng đều giống như đúc ở nhà. Nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da này là chuyên gia dưỡng da cao cấp thế giới điều chế riêng cho cô. Doãn gia tiền muôn bạc biển, một lần liền mua mấy chục bộ.
Hồi phục tinh thần, lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Khá tốt, cuối cùng không chật vật nữa. Cố Hề Hề xoay người xuống lầu, vừa đi liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Biệt thự ở thành phố S không lớn bằng ở thành phố N, nhưng được thiết kế tinh xảo không kém. Cố Hề Hề ngồi xuống trước bàn ăn, thấy Doãn Tư Thần đang chăm chú đọc báo, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói gì.
Tầm mắt đảo qua chén dĩa, là một bộ chén dĩa màu vàng và màu xanh da trời có họa tiết chung quanh, màu sắc thanh nhã.
Cố Hề Hề nhất thời bị bộ chén dĩa này thu hút chú ý, không nhịn được cầm lên nhìn. Cô cảm thấy bộ chén dĩa này có thể so với tác phẩm nghệ thuật, dùng để bày biện trên bàn ăn thật sự lãng phí.
“Bộ chén dĩa này là sản phẩm số lượng có hạn, giá khởi đầu là 100 ngàn.” Doãn Tư Thần rõ ràng đang đọc báo, nhưng lời này là nói với Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề đầu tiên là mờ mịt, sau đó mới phản ứng được, lời này là lời tự nhủ.
“Ừ…” Cố Hề Hề chỉ đáp một tiếng, ngược lại không biết nên nói gì cho phải. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, dường như quan hệ của cô và anh trở nên lúng túng hơn.
Vừa gần vừa xa.
Rõ ràng cô phải đẩy đối phương ra, nhưng hai lần đối phương ôm lấy cô, cô đều không đẩy ra…
Toàn bộ thức ăn đã được bưng lên bàn, Doãn Tư Thần để tập báo trong tay xuống, nói với Cố Hề Hề: “Không đói bụng sao? Còn không ăn?”
Lúc này Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần, cầm muỗng chậm rãi uống canh.
Mùi vị này quen quá, giống món ăn ở biệt thự… Động tác múc canh của cô dừng lại một chút vì suy nghĩ này.
“Sợ em ăn không quen tay nghề đầu bếp khác, nên đầu bếp trong nhà cũng đã tới đây.” Doãn Tư Thần nói vẻ không quan tâm.
Đáy lòng Cố Hề Hề ấm áp. Người đàn ông này âm thầm làm chuyện như thế. Là vì thương hại cô hôm nay bị Lâm Tiểu Nhã sỉ nhục trước nhiều người, hay là vì thương hại khi thấy cô khóc thành dáng vẻ kia?
Không, anh chỉ vì đứa bé trong bụng cô thôi. Dẫu sao, anh kết hôn với cô cũng không phải vì thích cô.
“Ừ.” Cố Hề Hề chậm rãi đáp lại, tiếp tục uống canh.
Cho dù anh chỉ vì đứa bé trong bụng, cô cũng nên cảm thấy thỏa mãn.
(bản chưa beta)
Dù trong phòng có máy điều hoà, nhưng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy sau lưng mình toát mồ hôi. Bởi vì trên giường không chỉ truyền đến hơi ấm, mà còn có hơi thở của đối phương.
Cô phát hiện chóp mũi của mình cách ngực đối phương không tới một gang tay, mùi hương mới tắm trên người anh không ngừng bay vào mũi cô. Một mùi hương phái nam đậm nồng, khiến Cố Hề Hề đỏ bừng mặt.
Cảm nhận được người trong lồng ngực mình cứng ngắc, Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn, khoé mắt hẹp dài thoáng qua tiếu ý, phảng phất phong tình không thể nói ra. Nếu những phụ nữ khác thấy biểu tình lúc này của anh, chỉ e là sẽ bị mê hoặc mà hét lên.
Đáng tiếc Cố Hề Hề chỉ lo ngẩn người, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt phong tình tuyệt thế. Cô cứng đờ người, dính sát vào Doãn Tư Thần một cách không thoải mái. Hiện tại cô cũng không dám nhúc nhích, vì chỉ cần động đậy một chút là có thể chạm đến thân thể đối phương.
Ngay lúc cô cắn răng thầm giãy dụa, trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nói mệt mỏi của Doãn Tư Thần: “Chủ tịch Hàn quốc và phu nhân lần này vô cùng tức giận, tôi vừa đi tìm họ giải thích chuyện hôm nay, đáng tiếc tôi chờ rất lâu họ cũng không ra gặp. Chỉ có thư ký ra nói cho tôi, bên Hàn quốc đối với chúng ta rất thất vọng. Bà nội đối với việc này đang rất giận.”
Lời nói của Doãn Tư Thần thu hút chú ý của Cố Hề Hề, thân thể cô mất đi sự phản kháng, trở nên mềm nhũn.
Doãn Tư Thần tiếp tục: “Hợp đồng này đối với Tập đoàn Doãn thị mà nói có ý nghĩa rất lớn, không chỉ có một năm trao đổi mấy chục tỉ đô la, quan trọng nhất là chỉ cần có thể hợp tác với xí nghiệp Hàn quốc, tương lai Tập đoàn Doãn thị có thể hoàn toàn đứng vững ở Hàn quốc.”
Cố Hề Hề quả nhiên bị lời nói của Doãn Tư Thần làm tập trung, quên mất là mình đang giả bộ ngủ, không nhịn được liền hỏi: “Vậy nếu như thất bại thì sao?”
“Thất bại, những hạng mục khác của Tập đoàn Doãn thị ở Hàn quốc sẽ bị ảnh hưởng. Em cũng biết, Tập đoàn Doãn thị có rất nhiều lĩnh vực, quần áo, trang sức, quán bar, máy tính, kim cương và kiến trúc đều có chi nhánh ở Hàn quốc. Nếu lần ký hợp đồng này thất bại, e là những chi nhánh đó cũng chịu ảnh hưởng.” Giọng nói Doãn Tư Thần trầm thấp, mặc dù tình cảnh trước mắt đối với Tập đoàn Doãn thị rất bất lợi, nhưng anh vẫn trầm ổn như cũ, không hoảng hốt.
Cố Hề Hề tập trung nghe Doãn Tư Thần nói, bất giác thả lỏng thân thể, mềm nhũn trong lòng anh.
Cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, Doãn Tư Thần cảm thấy tâm tình rung động, cánh tay theo bản năng siết chặt, khiến cả người Cố Hề Hề đều dính vào người anh, ôn nhu cực hạn.
Cố Hề Hề thấy bên hông căng thẳng, vừa hoàn hồn muốn đẩy ra, Doãn Tư Thần dĩ nhiên không cho cô cơ hội, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên để hợp tác lần này thành công, bà nội và tôi đã hết lòng hết sức, tìm cách rất lâu. Nhưng không nghĩ tới sẽ thất bại vào thời điểm mấu chốt. Vừa rồi bà nội nói, nếu tôi không xử lý chuyện này thích đáng, vị trí tổng giám đốc cũng chưa chắc ngồi vững.”
“Sao bà nội biết?” Cố Hề Hề cảm thấy hoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu, chiếc cằm của Doãn Tư Thần ngay tầm mắt cô. Sau một ngày vất vả, trên cằm của anh mọc lưa thưa những cọng râu nhỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ mị lực của anh, ngược lại nhìn càng thêm quyến rũ.
“Sao lại không biết? Phu nhân của tôi, rốt cuộc em có biết chồng của em hiện tại phải đối mặt với bao nhiêu áp lực hay không?” Doãn Tư Thần khẽ nở nụ cười, hai người tựa như cặp vợ chồng bình thường đang trò chuyện.
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cúi đầu, chạm vào tầm mắt của Cố Hề Hề. Chính là trong chớp nhoáng này, hai người đều hơi sững sờ.
Doãn Tư Thần cảm thấy ánh mắt chuột đồng nhỏ mang vẻ mê man, lộ ra lo âu.
Cô đang lo lắng cho anh sao?
Nghĩ đến khả năng này, Doãn Tư Thần cảm thấy có chút vui vẻ.
Còn Cố Hề Hề bị ánh mắt của đối phương mê hoặc.
Yêu nghiệt, đại yêu nghiệt! Mỹ nam yêu nghiệt!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Cố Hề Hề. Cô thấy âm mưu đối phương ngày càng sâu, bối rối cúi đầu, tránh tầm mắt Doãn Tư Thần, hốt hoảng nói: “Tôi… tôi… tôi chẳng qua chỉ là vợ hợp đồng của anh, tôi… sao tôi có thể biết nhiều như vậy?”
Mặc dù hai chữ hợp đồng là do Doãn Tư Thần khơi mào trước, nhưng giờ phút này, anh lại thống hận hai chữ này như thế.
Nếu chỉ là vợ hợp đồng của anh, sao cô có thể biết…
Cố Hề Hề đã phục hồi tinh thần lại, vừa định thoát khỏi anh, thì cánh tay anh lần nữa siết chặt. Cô có chút tức giận ngẩng đầu, nhưng lại đụng phải đôi mắt đầy mệt mỏi.
“Hôm nay tôi cho em mượn ngực an ủi, hiện tại đến phiên em nên cho tôi mượn ôm một chút.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không làm gì em. Tôi chỉ cảm thấy một mình quá vắng lạnh, muốn ôm em một chút.”
Cố Hề Hề nhận ra mệt mỏi trong giọng nói của anh, chắc hẳn hôm nay anh đã chịu không ít lửa giận từ chủ tịch và phu nhân. Thời điểm trong phòng vệ sinh ở công ty, anh cùng cô đứng lâu như thế, vốn rất mệt mỏi, vừa đưa cô về nhà còn phải lập tức đi tìm chủ tịch nói xin lỗi.
Nghĩ vậy, Cố Hề Hề nằm yên cho anh ôm vào lòng. Khóe miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười như ý, cánh tay siết chặt một chút, nói: “Ngủ! Lát hẵng ăn gì đó sau.”
Cố Hề Hề chưa kịp trả lời đã nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều. Ngủ nhanh như thế? Xem ra anh thật sự mệt lả rồi.
Không biết có phải bởi vì được Doãn Tư Thần ôm trong ngực quá chặt, cho cô cảm giác an toàn, hay là cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, Cố Hề Hề cũng từ từ tiến vào giấc mộng.
Cảm nhận sự mềm mại và hô hấp êm ái trong ngực, nụ cười bên môi Doãn Tư Thần ngày càng lớn.
Đến khi Cố Hề Hề tỉnh lại lần nữa là trời đã tối, sớm đã lên đèn. Trên giường lớn chỉ còn mình cô.
Hỏi sao lại tỉnh giấc, thì ra không cảm nhận được vòng ôm.
Nụ cười khóe miệng cô đột nhiên cứng đờ. Cố Hề Hề, mày đang suy nghĩ gì đấy?
Mày và Doãn Tư Thần chỉ là hai người lạnh lẽo, ôm nhau để cùng sưởi ấm thôi. Cũng không cần hy vọng quá xa vời, những thứ kia, đều không phải thứ mày có thể với tới.
Cố Hề Hề mở đèn, mặc quần áo xong xuống giường. Không lâu sau, bên ngoài có nữ giúp việc gõ cửa: “Thiếu phu nhân, đã chuẩn bị bữa tối, có dùng ngay chưa ạ?”
“Được, tôi xuống ngay.” Cố Hề Hề trả lời, ngủ một buổi chiều, buổi trưa cũng chưa ăn gì, quả thật đói.
Cố Hề Hề vào nhà tắm định rửa tay, kết quả ngẩng đầu liền thấy mặt mình đủ màu.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô…
Cố Hề Hề lập tức tỉnh táo nhớ lại buổi sáng mình trang điểm, buổi trưa khóc thảm như thế, trên mặt đã sớm lem nhem, hiện tại đỏ xanh đủ màu.
Trời ạ, cô lại để gương mặt này ngủ cả buổi chiều? Đáng sợ nhất là, Doãn Tư Thần siêu cấp sạch sẽ đó lại ôm cô ngủ.
Bên ngoài lại vang lên tiếng nữ giúp việc gõ cửa, Cố Hề Hề không kịp kêu than hình tượng đáng thương của mình, vội vàng rửa mặt tẩy trang. Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện, mỹ phẩm trong phòng tắm này có cả một bộ giống như cô dùng ở nhà.
Doãn gia quả nhiên có tiền. Bất kể cô đi nơi nào, đồ dùng đều giống như đúc ở nhà. Nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da này là chuyên gia dưỡng da cao cấp thế giới điều chế riêng cho cô. Doãn gia tiền muôn bạc biển, một lần liền mua mấy chục bộ.
Hồi phục tinh thần, lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Khá tốt, cuối cùng không chật vật nữa. Cố Hề Hề xoay người xuống lầu, vừa đi liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Biệt thự ở thành phố S không lớn bằng ở thành phố N, nhưng được thiết kế tinh xảo không kém. Cố Hề Hề ngồi xuống trước bàn ăn, thấy Doãn Tư Thần đang chăm chú đọc báo, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói gì.
Tầm mắt đảo qua chén dĩa, là một bộ chén dĩa màu vàng và màu xanh da trời có họa tiết chung quanh, màu sắc thanh nhã.
Cố Hề Hề nhất thời bị bộ chén dĩa này thu hút chú ý, không nhịn được cầm lên nhìn. Cô cảm thấy bộ chén dĩa này có thể so với tác phẩm nghệ thuật, dùng để bày biện trên bàn ăn thật sự lãng phí.
“Bộ chén dĩa này là sản phẩm số lượng có hạn, giá khởi đầu là 100 ngàn.” Doãn Tư Thần rõ ràng đang đọc báo, nhưng lời này là nói với Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề đầu tiên là mờ mịt, sau đó mới phản ứng được, lời này là lời tự nhủ.
“Ừ…” Cố Hề Hề chỉ đáp một tiếng, ngược lại không biết nên nói gì cho phải. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, dường như quan hệ của cô và anh trở nên lúng túng hơn.
Vừa gần vừa xa.
Rõ ràng cô phải đẩy đối phương ra, nhưng hai lần đối phương ôm lấy cô, cô đều không đẩy ra…
Toàn bộ thức ăn đã được bưng lên bàn, Doãn Tư Thần để tập báo trong tay xuống, nói với Cố Hề Hề: “Không đói bụng sao? Còn không ăn?”
Lúc này Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần, cầm muỗng chậm rãi uống canh.
Mùi vị này quen quá, giống món ăn ở biệt thự… Động tác múc canh của cô dừng lại một chút vì suy nghĩ này.
“Sợ em ăn không quen tay nghề đầu bếp khác, nên đầu bếp trong nhà cũng đã tới đây.” Doãn Tư Thần nói vẻ không quan tâm.
Đáy lòng Cố Hề Hề ấm áp. Người đàn ông này âm thầm làm chuyện như thế. Là vì thương hại cô hôm nay bị Lâm Tiểu Nhã sỉ nhục trước nhiều người, hay là vì thương hại khi thấy cô khóc thành dáng vẻ kia?
Không, anh chỉ vì đứa bé trong bụng cô thôi. Dẫu sao, anh kết hôn với cô cũng không phải vì thích cô.
“Ừ.” Cố Hề Hề chậm rãi đáp lại, tiếp tục uống canh.
Cho dù anh chỉ vì đứa bé trong bụng, cô cũng nên cảm thấy thỏa mãn.
(bản chưa beta)