Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 217: Vân lão phu nhân xuất hiện
“Khách đã tới rồi ạ.” Người hầu nhanh chóng bước vào gian phòng, nhẹ giọng bẩm báo với chủ nhân ở bên trong.
“Các người đều lui xuống đi.” Một giọng nói âm trầm uy nghiêm truyền đến: “Ta muốn một mình trò chuyện với họ.”
“Vâng.” Người hầu lập tức rời đi.
Có người liền mời Cố Hề Hề bước vào phòng, cô nhẹ nhàng đưa tay phải lên vuốt ve bụng rồi từ từ đi vào.
Nội thất trong phòng có vẻ khác với bên ngoài, đơn giản hơn rất nhiều mà không kém phần tinh tế, một cụ bà với mái tóc hoa râm được búi lại một cách cầu kỳ đang từ từ đứng lên từ tấm đệm trên mặt đất, bên cạnh có một phụ nữ trung niên hầu hạ dìu bà đứng dậy. Cụ bà này chậm rãi xoay người quay lại.
Cố Hề Hề nhìn đối phương mà đáy lòng hiện lên một ý niệm kỳ lạ: Đôi mắt bà cụ này thật đáng sợ.
Mặc Tử Huyên sửng sốt, lập tức cúi chào hành lễ: “Vân lão phu nhân, Tử Huyên chào người.”
Mộc Nhược Na ngẩn ra, bà cụ này chính là Vân lão phu nhân?
Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
“Vân lão phu nhân.” Mộc Nhược cũng lễ phép chào hỏi.
Trong lòng Cố Hề Hề nao nao, dù cô đã sớm đoán trước thân phận đối phương, nhưng giờ khắc này nếu phải gọi một tiếng bà nội, cô thật sự không làm được!
Làm sao cô có thể gọi hai từ đó! Cô hiện tại là họ Cố, không phải họ Vân!
Mà tất cả những sự tình như vậy không phải do một tay bà ấy gây ra sao!?
Vân lão phu nhân dường như không quan tâm Cố Hề Hề sẽ xưng hô như thế nào với bà, chỉ vẫy vẫy tay rồi nói: “Tất cả ngồi xuống đi.”
Cố Hề Hề thoạt nhiên hơi sửng sốt, rồi mới từ từ ngồi lên ghế. Vừa đặt lưng tựa vào ghế thì liền cảm nhận được một sự êm ái sau lưng, cô duỗi tay sờ thử, hóa ra là một tấm đệm. Phụ nữ mang thai khi ngồi lâu thì phần eo sẽ bị mỏi và đau nhức, nên tấm đệm này đúng là giúp cô thấy rất thoải mái.
Vân lão phu nhân này đúng là…
Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh Vân lão phu nhân hiển nhiên là trợ lý riêng của bà. Trợ lý nhanh chóng bưng nước trà ra cho Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người, Vân lão phu nhân cuối cùng đã mở miệng: “Rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp mặt.”
Ánh mắt Cố Hề Hề ngước nhìn Vân lão phu nhân, cô không hiểu lời này của bà là có ý tứ gì.
“Đã hai mươi ba năm không gặp, con không định kêu bà một tiếng bà nội ư?” Gương mặt Vân lão phu nhân bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: “Con không phải rất muốn biết về thân thế của mình sao? Nếu vậy thì cứ hỏi bà, như vậy sẽ đơn giản hơn!”
Cố Hề Hề không nghĩ Vân lão phu nhân lại có thể thẳng thắn như vậy. Sự điềm tĩnh và cách mở đầu câu chuyện đi thẳng trực diện vào vấn đề không chỉ gián tiếp đàn áp tinh thần của Cố Hề Hề, mà còn cả Mặc Tử Huyên cùng Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na thì không nói làm gì, vì dù cô giỏi giang mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, không thể quen với việc tiếp xúc những nhân vật lớn.
Nhưng ngay cả Mặc Tử Huyên là tiểu thư của Mặc gia với bối cảnh quân chính hùng hậu, người có thể dễ dàng trấn áp tinh thần của cô thì không có bao nhiêu người cả.
Vân lão phu nhân buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nhìn Cố Hề Hề: “Con không phải rất muốn biết trước đây vì cái gì mà bà lại từ bỏ con để lựa chọn Nặc Nặc sao? Con không muốn biết khi con trở về Vân gia thì vì sao bà lại phớt lờ? Những chuyện này cứ trực tiếp hỏi bà thì không phải sẽ tốt hơn là con cứ ngồi suy đoán sao?”
Cố Hề Hề nghẹn họng nhìn trân trối, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, Vân lão phu nhân thật sự quá lợi hại!
“Bà sẽ giải đáp ba nghi vấn này của con.” Vân lão phu nhân không chờ Cố Hề Hề mở miệng, đã tự hỏi tự trả lời: “Nặc Nặc chào đời trước con một phút đồng hồ, con bé vừa sinh ra thì các nụ hoa trong phòng tức thì nở rộ tươi thắm, không khí phảng phất hương thơm nồng đậm êm dịu.”
“Mà chỉ một phút đồng hồ sau khi con sinh ra, thời khắc đó bà đã nhìn thấy một ngôi sao trên bầu trời rơi xuống. Con hẳn đã biết bà xuất thân là một chiêm tinh thế gia, nhìn thiên tượng biết biến hoá tương lai ở nhân gian là bản năng của bà, lúc đó bà lập tức đã nhận ra Vân gia sẽ vì con mà suy vong. Thân là chủ nhân của Vân gia, con nói thử xem bà nên giữ con lại hay là không?”
“Có lẽ con sẽ nói thuật chiêm tinh chỉ là những điều gượng ép thiếu khoa học, cho rằng bà vì nhìn con không thuận mắt mà mặc kệ sống chết của con. Nhưng chính là ba trăm bảy mươi năm trước, thuật chiêm tinh đã tiên đoán con cháu của Vân gia sẽ có một nữ nhân trở thành vương phi. Ngay sau đó khi quân Thanh nhập quan chưa lâu thì Vân Tử Tiêu đã nhận lời gả cho vương gia của triều Thanh, trở thành phúc tấn thanh danh hiển hách.”
“Một trăm năm trước, khi giặc Oa khấu lần thứ hai chiếm đánh ba tỉnh miền Đông Bắc, đốt giết đánh cướp khắp nơi, Vân gia đã vận dụng thuật chiêm tinh đoán biết trước tỉnh Y sẽ phải chịu một tai hoạ không thể tránh khỏi, mà chỉ có thể hoá giải bởi Vân gia. Vì thế tổ tiên Vân gia đương thời đã anh dũng đứng ra, trên lưng mang rương lớn chứa đựng những điển tịch quý báu từ thời Đường và thời Tống, và cả thuốc nổ để uy hiếp quân giặc, chỉ cần chúng manh động thì sẽ châm ngòi thuốc nổ để tự kết liễu cùng với những điển tịch giá trị. Chúng vì chấp nhận trao đổi điển tịch mà đã buông tha cho tỉnh Y.”
“Tên của con và Nặc Nặc đều là do bà đặt. Nặc Nặc, Hề Hề, đều là thuận mệnh trời, phụ hoạ kính cẩn tuân theo thiên ý. Chính là muốn nhắc nhở các con không thể nghịch thiên sửa mệnh. Vân gia sẽ bởi vì các con mà hưng thịnh, cũng vì các con mà suy vong. Nếu con ở vị trí của bà, con sẽ làm gì?”
“Còn vấn đề thứ hai, bà vì sao lại để con tự sinh tự diệt? Để giải thích thì phải quay lại mệnh số của con, con ra đời chỉ chậm hơn chị mình một phút, trên người mang theo mệnh thiên sát cô tinh (*), nếu con càng sống tốt thì chị của con lại càng yểu mệnh. Con phải rời khỏi Vân gia thì thế hệ hậu nhân của Vân gia mới có thể tồn tại được. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu con chết đi đối với Vân Nặc mới là tốt nhất. Nhưng suy cho cùng, con vẫn là con cháu Vân gia, là cháu gái của bà, bà chỉ có thể đem con đi thật xa, càng xa càng tốt. Chỉ cần con và Nặc Nặc cách xa nhau, con bé mới được an toàn.”
(*) Thiên sát cô tinh: là sao chiếu mệnh của một người, số phận người này sẽ khắc chết hoặc mang tai hoạ cho tất cả những người thân xung quanh.
“Nhưng người tính không bằng trời tính, trường đại học con học chỉ cách một thành phố với trường của Nặc Nặc. Năm đó Nặc Nặc hai mươi mốt tuổi, mệnh số đã tận, nhân định không thể thắng thiên, không còn cách nào chống lại vận mệnh. Vân Nặc trời sinh thông minh trí tuệ hơn người, dù người trong nhà luôn nói với con bé rằng đứa em sinh đôi của nó đã chết khi vừa chào đời, tất cả mọi người, kể cả ba mẹ của con đều tin, nhưng Vân Nặc thì không. Con bé tin tưởng rằng em gái nó còn sống, cũng có thể vì khoảng cách giữa hai đứa lúc đó quá gần nên con bé đã có thần giao cách cảm mà nhận ra được sự tồn tại của con.”
“Còn vấn đề thứ ba, bà vì sao lại phớt lờ chuyện con trở về Vân gia. Nói một cách dễ hiểu hơn, con nghĩ nếu không có sự chấp thuận của bà, con có thể trở lại Vân gia sao? Con biết vì sao mình bị chiếu mệnh thiên sát cô tinh không? Đó là vì trên người con mang theo vô số sát khí cùng với oán khí, hai loại hận khí đó đã đeo đuổi linh hồn của con tới thế gian này, mà cách duy nhất chính là hoài thai đổi mệnh. Từ lúc con mang thai, linh khí của thai nhi đã cải mệnh, hoá giải sát khí và oán khí của con. Đứa bé trong bụng con được thiên mệnh che chở, nếu mệnh của nó không đủ mạnh thì sẽ không thể tồn tại trong cơ thể của con rồi.”
“Nói một cách khác, đứa con trai của con sau này số mệnh tôn quý trên cả vạn người. Khi cả sát khí và oán khí trên người con đều đã được hoá giải, vận mệnh của con đã trở lại như một người bình thường, vậy thì bà còn lý do gì để cự tuyệt việc con trở lại Vân gia? Vẫn là câu nói kia, con dù sao cũng là con cháu Vân gia, là cháu gái của bà. Vân Nặc đã qua đời, dù con có cường ngạnh như thế nào thì Vân gia không thể không có người thừa kế.”
Vân lão phu nhân quả nhiên lỗi lạc, chỉ dăm ba câu đã hoàn toàn lý giải hết mọi chuyện rất rõ ràng.
Cố Hề Hề nghe mà trong lòng ngây dại.
Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na dường như cũng không khác gì, tầm mắt hai người vô thức cùng nhìn về phía bụng của Cố Hề Hề.
Mộc Nhược Na nhớ tới lần Cố Hề Hề vì cứu vị phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hàn Quốc mà bị đụng xe ngã xuống. Tuy không va chạm vào phần bụng, nhưng cú ngã đó thật sự rất mạnh, nếu là người bình thường thì dù sức khoẻ tốt cỡ nào cũng sẽ bị ảnh hưởng hoặc có thể sảy thai. Nhưng Cố Hề Hề lại vẫn bình an vô sự, và khoẻ mạnh đến mức không tưởng.
Chẳng lẽ sự thật đúng như Vân lão phu nhân nói?
Đứa bé này có thiên mệnh bảo hộ giúp hoá giải mệnh thiên sát cô tinh của Cố Hề Hề!
A a a, cô vốn là người theo chủ nghĩa vô thần mà! Sao bây giờ lại tin vào những chuyện này!?
Cố Hề Hề lúc này mới than nhẹ một tiếng: “Nhưng Vân lão phu nhân, người làm sao chắc chắn con sẽ trở về Vân gia? Con chỉ nhận ba mẹ nuôi…”
“Con sẽ trở về.” Vân lão phu nhân ngắt lời Cố Hề Hề: “Bởi vì con không thể không trở về.”
Cố Hề Hề nhíu mày.
“Vân lão phu nhân đây là không sợ con trở về sẽ làm Vân gia suy vong sao?” Cố Hề Hề nhàn nhạt hỏi lại.
“Ha hả… Sát khí và oán khí của con đã được hoá giải, sao có thể gây nguy hiểm cho Vân gia?” Vân lão phu nhân nở nụ cười: “Sở dĩ bà nói hưng thịnh cũng do con, suy vong cũng do con, chính là vì mệnh số của con. Giờ con đã được cải mệnh, còn điều gì để lo lắng?”
Cố Hề Hề vừa định mở miệng tiếp lời thì Vân lão phu nhân nhíu mày lại, xua xua tay nói: “Được rồi, hôm nay bà hơi mệt, các con trở về đi.”
Cố Hề Hề cảm thấy như bị nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Vân lão phu nhân này đúng là bá đạo, so với đức lang quân Doãn Tư Thần của cô thì cũng không có gì khác nhau.
Mặc Tử Huyên đã đứng lên, cúi đầu hành lễ chuẩn bị rời khỏi. Cố Hề Hề đành đứng lên theo Mặc Tử Huyên, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Vân lão phu nhân đột nhiên gọi Cố Hề Hề lại: “Vòng tay đó đã được trao cho con?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Quả nhiên.” Vân lão phu nhân nhẹ nhàng cười: “Có thể thấy được dù bà không dặn dò, nhưng ba mẹ của con cũng đã làm vậy. Đây còn không phải ý trời thì là gì? Thôi được rồi, con về đi.”
Cố Hề Hề gật gật đầu xoay người rời khỏi.
Đến lúc hoàn toàn ra khỏi cửa hàng trà, Cố Hề Hề vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ, tất cả đều quá sức tưởng tượng. Cô không sao nghĩ được trong tình huống này sẽ gặp mặt chính bà nội của mình?
Lại còn cả câu chuyện kỳ lạ quỷ dị?
Toàn bộ cuộc trò chuyện đều là bà nội của cô nói, bản thân cô không nói được quá hai lời, chính vì vậy không phải càng quái lạ sao?
Nhìn ba cô gái rời khỏi, Vân lão phu nhân trầm ngâm một chút rồi nhìn bóng người sau bức bình phong, nhẹ giọng nói: “Được rồi, họ đã đi, cậu có thể ra đây.”
Giây tiếp theo, một thân ảnh dong dỏng đĩnh bạt chậm rãi bước ra. Trang phục ưu nhã, khí chất bất phàm, mỗi cử động đều thong dong, đôi mắt màu lam ẩn giấu ý cười.
“Mặc gia đại thiếu gia, cậu vừa lòng chưa?” Vân lão phu nhân không nhìn đến người vừa bước ra, nhẹ nhàng đưa chén trà lên, đưa tay gạt đi lá trà vụn rồi nói: “Chỉ là làm vậy thật sự có ý nghĩa sao?”
Nếu lúc này Cố Hề Hề, Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na vẫn còn ở đây, hẳn họ sẽ kinh ngạc đến mức chấn động!
Bởi vì Mặc Tử Hân vừa đáp chuyến bay xuống là đã vội vàng rời khỏi, còn nói có chuyện quan trọng. Ai có thể nghĩ được nơi anh đến chính là chỗ này?
Hơn nữa người anh gặp lại là Vân lão phu nhân!
Mặc Tử Hân nở một nụ cười điềm đạm: “Đây không phải là ước định của chúng ta sao?”
Edited by Airy
Beta by Airy
“Khách đã tới rồi ạ.” Người hầu nhanh chóng bước vào gian phòng, nhẹ giọng bẩm báo với chủ nhân ở bên trong.
“Các người đều lui xuống đi.” Một giọng nói âm trầm uy nghiêm truyền đến: “Ta muốn một mình trò chuyện với họ.”
“Vâng.” Người hầu lập tức rời đi.
Có người liền mời Cố Hề Hề bước vào phòng, cô nhẹ nhàng đưa tay phải lên vuốt ve bụng rồi từ từ đi vào.
Nội thất trong phòng có vẻ khác với bên ngoài, đơn giản hơn rất nhiều mà không kém phần tinh tế, một cụ bà với mái tóc hoa râm được búi lại một cách cầu kỳ đang từ từ đứng lên từ tấm đệm trên mặt đất, bên cạnh có một phụ nữ trung niên hầu hạ dìu bà đứng dậy. Cụ bà này chậm rãi xoay người quay lại.
Cố Hề Hề nhìn đối phương mà đáy lòng hiện lên một ý niệm kỳ lạ: Đôi mắt bà cụ này thật đáng sợ.
Mặc Tử Huyên sửng sốt, lập tức cúi chào hành lễ: “Vân lão phu nhân, Tử Huyên chào người.”
Mộc Nhược Na ngẩn ra, bà cụ này chính là Vân lão phu nhân?
Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
“Vân lão phu nhân.” Mộc Nhược cũng lễ phép chào hỏi.
Trong lòng Cố Hề Hề nao nao, dù cô đã sớm đoán trước thân phận đối phương, nhưng giờ khắc này nếu phải gọi một tiếng bà nội, cô thật sự không làm được!
Làm sao cô có thể gọi hai từ đó! Cô hiện tại là họ Cố, không phải họ Vân!
Mà tất cả những sự tình như vậy không phải do một tay bà ấy gây ra sao!?
Vân lão phu nhân dường như không quan tâm Cố Hề Hề sẽ xưng hô như thế nào với bà, chỉ vẫy vẫy tay rồi nói: “Tất cả ngồi xuống đi.”
Cố Hề Hề thoạt nhiên hơi sửng sốt, rồi mới từ từ ngồi lên ghế. Vừa đặt lưng tựa vào ghế thì liền cảm nhận được một sự êm ái sau lưng, cô duỗi tay sờ thử, hóa ra là một tấm đệm. Phụ nữ mang thai khi ngồi lâu thì phần eo sẽ bị mỏi và đau nhức, nên tấm đệm này đúng là giúp cô thấy rất thoải mái.
Vân lão phu nhân này đúng là…
Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh Vân lão phu nhân hiển nhiên là trợ lý riêng của bà. Trợ lý nhanh chóng bưng nước trà ra cho Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người, Vân lão phu nhân cuối cùng đã mở miệng: “Rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp mặt.”
Ánh mắt Cố Hề Hề ngước nhìn Vân lão phu nhân, cô không hiểu lời này của bà là có ý tứ gì.
“Đã hai mươi ba năm không gặp, con không định kêu bà một tiếng bà nội ư?” Gương mặt Vân lão phu nhân bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: “Con không phải rất muốn biết về thân thế của mình sao? Nếu vậy thì cứ hỏi bà, như vậy sẽ đơn giản hơn!”
Cố Hề Hề không nghĩ Vân lão phu nhân lại có thể thẳng thắn như vậy. Sự điềm tĩnh và cách mở đầu câu chuyện đi thẳng trực diện vào vấn đề không chỉ gián tiếp đàn áp tinh thần của Cố Hề Hề, mà còn cả Mặc Tử Huyên cùng Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na thì không nói làm gì, vì dù cô giỏi giang mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, không thể quen với việc tiếp xúc những nhân vật lớn.
Nhưng ngay cả Mặc Tử Huyên là tiểu thư của Mặc gia với bối cảnh quân chính hùng hậu, người có thể dễ dàng trấn áp tinh thần của cô thì không có bao nhiêu người cả.
Vân lão phu nhân buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nhìn Cố Hề Hề: “Con không phải rất muốn biết trước đây vì cái gì mà bà lại từ bỏ con để lựa chọn Nặc Nặc sao? Con không muốn biết khi con trở về Vân gia thì vì sao bà lại phớt lờ? Những chuyện này cứ trực tiếp hỏi bà thì không phải sẽ tốt hơn là con cứ ngồi suy đoán sao?”
Cố Hề Hề nghẹn họng nhìn trân trối, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, Vân lão phu nhân thật sự quá lợi hại!
“Bà sẽ giải đáp ba nghi vấn này của con.” Vân lão phu nhân không chờ Cố Hề Hề mở miệng, đã tự hỏi tự trả lời: “Nặc Nặc chào đời trước con một phút đồng hồ, con bé vừa sinh ra thì các nụ hoa trong phòng tức thì nở rộ tươi thắm, không khí phảng phất hương thơm nồng đậm êm dịu.”
“Mà chỉ một phút đồng hồ sau khi con sinh ra, thời khắc đó bà đã nhìn thấy một ngôi sao trên bầu trời rơi xuống. Con hẳn đã biết bà xuất thân là một chiêm tinh thế gia, nhìn thiên tượng biết biến hoá tương lai ở nhân gian là bản năng của bà, lúc đó bà lập tức đã nhận ra Vân gia sẽ vì con mà suy vong. Thân là chủ nhân của Vân gia, con nói thử xem bà nên giữ con lại hay là không?”
“Có lẽ con sẽ nói thuật chiêm tinh chỉ là những điều gượng ép thiếu khoa học, cho rằng bà vì nhìn con không thuận mắt mà mặc kệ sống chết của con. Nhưng chính là ba trăm bảy mươi năm trước, thuật chiêm tinh đã tiên đoán con cháu của Vân gia sẽ có một nữ nhân trở thành vương phi. Ngay sau đó khi quân Thanh nhập quan chưa lâu thì Vân Tử Tiêu đã nhận lời gả cho vương gia của triều Thanh, trở thành phúc tấn thanh danh hiển hách.”
“Một trăm năm trước, khi giặc Oa khấu lần thứ hai chiếm đánh ba tỉnh miền Đông Bắc, đốt giết đánh cướp khắp nơi, Vân gia đã vận dụng thuật chiêm tinh đoán biết trước tỉnh Y sẽ phải chịu một tai hoạ không thể tránh khỏi, mà chỉ có thể hoá giải bởi Vân gia. Vì thế tổ tiên Vân gia đương thời đã anh dũng đứng ra, trên lưng mang rương lớn chứa đựng những điển tịch quý báu từ thời Đường và thời Tống, và cả thuốc nổ để uy hiếp quân giặc, chỉ cần chúng manh động thì sẽ châm ngòi thuốc nổ để tự kết liễu cùng với những điển tịch giá trị. Chúng vì chấp nhận trao đổi điển tịch mà đã buông tha cho tỉnh Y.”
“Tên của con và Nặc Nặc đều là do bà đặt. Nặc Nặc, Hề Hề, đều là thuận mệnh trời, phụ hoạ kính cẩn tuân theo thiên ý. Chính là muốn nhắc nhở các con không thể nghịch thiên sửa mệnh. Vân gia sẽ bởi vì các con mà hưng thịnh, cũng vì các con mà suy vong. Nếu con ở vị trí của bà, con sẽ làm gì?”
“Còn vấn đề thứ hai, bà vì sao lại để con tự sinh tự diệt? Để giải thích thì phải quay lại mệnh số của con, con ra đời chỉ chậm hơn chị mình một phút, trên người mang theo mệnh thiên sát cô tinh (*), nếu con càng sống tốt thì chị của con lại càng yểu mệnh. Con phải rời khỏi Vân gia thì thế hệ hậu nhân của Vân gia mới có thể tồn tại được. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu con chết đi đối với Vân Nặc mới là tốt nhất. Nhưng suy cho cùng, con vẫn là con cháu Vân gia, là cháu gái của bà, bà chỉ có thể đem con đi thật xa, càng xa càng tốt. Chỉ cần con và Nặc Nặc cách xa nhau, con bé mới được an toàn.”
(*) Thiên sát cô tinh: là sao chiếu mệnh của một người, số phận người này sẽ khắc chết hoặc mang tai hoạ cho tất cả những người thân xung quanh.
“Nhưng người tính không bằng trời tính, trường đại học con học chỉ cách một thành phố với trường của Nặc Nặc. Năm đó Nặc Nặc hai mươi mốt tuổi, mệnh số đã tận, nhân định không thể thắng thiên, không còn cách nào chống lại vận mệnh. Vân Nặc trời sinh thông minh trí tuệ hơn người, dù người trong nhà luôn nói với con bé rằng đứa em sinh đôi của nó đã chết khi vừa chào đời, tất cả mọi người, kể cả ba mẹ của con đều tin, nhưng Vân Nặc thì không. Con bé tin tưởng rằng em gái nó còn sống, cũng có thể vì khoảng cách giữa hai đứa lúc đó quá gần nên con bé đã có thần giao cách cảm mà nhận ra được sự tồn tại của con.”
“Còn vấn đề thứ ba, bà vì sao lại phớt lờ chuyện con trở về Vân gia. Nói một cách dễ hiểu hơn, con nghĩ nếu không có sự chấp thuận của bà, con có thể trở lại Vân gia sao? Con biết vì sao mình bị chiếu mệnh thiên sát cô tinh không? Đó là vì trên người con mang theo vô số sát khí cùng với oán khí, hai loại hận khí đó đã đeo đuổi linh hồn của con tới thế gian này, mà cách duy nhất chính là hoài thai đổi mệnh. Từ lúc con mang thai, linh khí của thai nhi đã cải mệnh, hoá giải sát khí và oán khí của con. Đứa bé trong bụng con được thiên mệnh che chở, nếu mệnh của nó không đủ mạnh thì sẽ không thể tồn tại trong cơ thể của con rồi.”
“Nói một cách khác, đứa con trai của con sau này số mệnh tôn quý trên cả vạn người. Khi cả sát khí và oán khí trên người con đều đã được hoá giải, vận mệnh của con đã trở lại như một người bình thường, vậy thì bà còn lý do gì để cự tuyệt việc con trở lại Vân gia? Vẫn là câu nói kia, con dù sao cũng là con cháu Vân gia, là cháu gái của bà. Vân Nặc đã qua đời, dù con có cường ngạnh như thế nào thì Vân gia không thể không có người thừa kế.”
Vân lão phu nhân quả nhiên lỗi lạc, chỉ dăm ba câu đã hoàn toàn lý giải hết mọi chuyện rất rõ ràng.
Cố Hề Hề nghe mà trong lòng ngây dại.
Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na dường như cũng không khác gì, tầm mắt hai người vô thức cùng nhìn về phía bụng của Cố Hề Hề.
Mộc Nhược Na nhớ tới lần Cố Hề Hề vì cứu vị phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hàn Quốc mà bị đụng xe ngã xuống. Tuy không va chạm vào phần bụng, nhưng cú ngã đó thật sự rất mạnh, nếu là người bình thường thì dù sức khoẻ tốt cỡ nào cũng sẽ bị ảnh hưởng hoặc có thể sảy thai. Nhưng Cố Hề Hề lại vẫn bình an vô sự, và khoẻ mạnh đến mức không tưởng.
Chẳng lẽ sự thật đúng như Vân lão phu nhân nói?
Đứa bé này có thiên mệnh bảo hộ giúp hoá giải mệnh thiên sát cô tinh của Cố Hề Hề!
A a a, cô vốn là người theo chủ nghĩa vô thần mà! Sao bây giờ lại tin vào những chuyện này!?
Cố Hề Hề lúc này mới than nhẹ một tiếng: “Nhưng Vân lão phu nhân, người làm sao chắc chắn con sẽ trở về Vân gia? Con chỉ nhận ba mẹ nuôi…”
“Con sẽ trở về.” Vân lão phu nhân ngắt lời Cố Hề Hề: “Bởi vì con không thể không trở về.”
Cố Hề Hề nhíu mày.
“Vân lão phu nhân đây là không sợ con trở về sẽ làm Vân gia suy vong sao?” Cố Hề Hề nhàn nhạt hỏi lại.
“Ha hả… Sát khí và oán khí của con đã được hoá giải, sao có thể gây nguy hiểm cho Vân gia?” Vân lão phu nhân nở nụ cười: “Sở dĩ bà nói hưng thịnh cũng do con, suy vong cũng do con, chính là vì mệnh số của con. Giờ con đã được cải mệnh, còn điều gì để lo lắng?”
Cố Hề Hề vừa định mở miệng tiếp lời thì Vân lão phu nhân nhíu mày lại, xua xua tay nói: “Được rồi, hôm nay bà hơi mệt, các con trở về đi.”
Cố Hề Hề cảm thấy như bị nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Vân lão phu nhân này đúng là bá đạo, so với đức lang quân Doãn Tư Thần của cô thì cũng không có gì khác nhau.
Mặc Tử Huyên đã đứng lên, cúi đầu hành lễ chuẩn bị rời khỏi. Cố Hề Hề đành đứng lên theo Mặc Tử Huyên, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Vân lão phu nhân đột nhiên gọi Cố Hề Hề lại: “Vòng tay đó đã được trao cho con?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Quả nhiên.” Vân lão phu nhân nhẹ nhàng cười: “Có thể thấy được dù bà không dặn dò, nhưng ba mẹ của con cũng đã làm vậy. Đây còn không phải ý trời thì là gì? Thôi được rồi, con về đi.”
Cố Hề Hề gật gật đầu xoay người rời khỏi.
Đến lúc hoàn toàn ra khỏi cửa hàng trà, Cố Hề Hề vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ, tất cả đều quá sức tưởng tượng. Cô không sao nghĩ được trong tình huống này sẽ gặp mặt chính bà nội của mình?
Lại còn cả câu chuyện kỳ lạ quỷ dị?
Toàn bộ cuộc trò chuyện đều là bà nội của cô nói, bản thân cô không nói được quá hai lời, chính vì vậy không phải càng quái lạ sao?
Nhìn ba cô gái rời khỏi, Vân lão phu nhân trầm ngâm một chút rồi nhìn bóng người sau bức bình phong, nhẹ giọng nói: “Được rồi, họ đã đi, cậu có thể ra đây.”
Giây tiếp theo, một thân ảnh dong dỏng đĩnh bạt chậm rãi bước ra. Trang phục ưu nhã, khí chất bất phàm, mỗi cử động đều thong dong, đôi mắt màu lam ẩn giấu ý cười.
“Mặc gia đại thiếu gia, cậu vừa lòng chưa?” Vân lão phu nhân không nhìn đến người vừa bước ra, nhẹ nhàng đưa chén trà lên, đưa tay gạt đi lá trà vụn rồi nói: “Chỉ là làm vậy thật sự có ý nghĩa sao?”
Nếu lúc này Cố Hề Hề, Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na vẫn còn ở đây, hẳn họ sẽ kinh ngạc đến mức chấn động!
Bởi vì Mặc Tử Hân vừa đáp chuyến bay xuống là đã vội vàng rời khỏi, còn nói có chuyện quan trọng. Ai có thể nghĩ được nơi anh đến chính là chỗ này?
Hơn nữa người anh gặp lại là Vân lão phu nhân!
Mặc Tử Hân nở một nụ cười điềm đạm: “Đây không phải là ước định của chúng ta sao?”
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook