Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 203: Phần mộ Thích tương quân
Ngày hôm sau lúc Cố Hề Hề tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh là Doãn Tư Thần đang ngủ say với vẻ mặt vô cùng thoả mãn, lơ mơ mới nhớ ra tối hôm qua cô vậy mà đã bị sắc dụ!
A a a!
Như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy!
Doãn Tư Thần không phải người rất cao lãnh sao?
Anh không phải luôn tràn ngập khí khách tà mị sao?
Từ khi nào anh có thể vì cô mà nhảy múa rồi sau đó dụ dỗ cô chủ động hiến thân!
Thật hổ thẹn mà!
Hơn nữa tối qua cô còn rất chủ động nữa chứ!
Huhu thật xấu hổ quá đi mất!
Cố Hề Hề kéo chăn che kín mặt, cô đã là một thai phụ rồi mà còn háo sắc đến trình độ này thì thật mất mặt!
Doãn Tư Thần mở mắt, đôi mắt khẽ chớp, khoé mắt nhẹ nhàng nhếch lên, lông mi hơi hạ xuống, ánh mắt lộ rõ sự thoả mãn sủng nịch.
Nhìn thấy Cố Hề Hề thẹn thùng như vậy, trong lòng anh thật là mỹ mãn mà.
Vì muốn làm cho chuột đồng nhỏ chủ động nhào vào lòng anh, đúng là tốn không ít tâm tư…
Nhưng cũng thật tà môn nha!
Vì bây giờ chuột đồng nhỏ đang mang thai nên dáng người và khuôn mặt đều hơi mũm mĩm, không thể so với những nữ nhân khác, nhưng trong mắt anh thì ngoài cô ra cũng không có người phụ nữ nào đáng để nhìn!
Những người khác có xinh đẹp gợi cảm bao nhiêu thì sao?
Họ không phải là chuột đồng nhỏ!
Dù chuột đồng nhỏ vì mang thai mà trở nên kém sắc, thì trong mắt anh cô vẫn rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức… rực rỡ chói lóa!
Thậm chí Doãn Tư Thần còn có suy nghĩ rất sợ cô sẽ để mắt tới người đàn ông khác tuấn tú hơn.
Nếu bây giờ Cố Hề Hề biết được suy nghĩ này của Doãn Tư Thần thì cô nhất định oanh liệt cười ha hả rồi mắng một tiếng: Doãn Tư Thần, anh đúng là đồ cả nghĩ! Tôi lớn như vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh cả!
Cố Hề Hề nằm trong chăn mông lung mơ màng mất một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa phải thò đầu ra hít thở không khí.
Doãn Tư Thần vừa muốn lôi kéo Cố Hề Hề vào lòng anh để ôn lại một chút cảm giác đêm qua, thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, giọng của Tiểu A vang lên: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân! Lịch trình hôm nay bảy giờ phải đi tảo mộ Thích tướng quân.”
Cố Hề hề lập tức nhớ ra chuyện này.
Ngày hôm qua cô nghe chuyện về Thích tướng quân và Vân Tử Tiêu xong cảm thấy rất tò mò, nên đã nói với trưởng thôn hôm nay muốn đi tảo mộ Thích tướng quân một chút!
Việc như thế này không thể đến trễ.
Cố Hề Hề lập tức từ trên giường ngồi dậy, quay đầu lại thì thấy Doãn Tư Thần đã cài xong nút áo, đang đeo thắt lưng.
Trời ạ, tốc độ của anh cũng quá nhanh đi!
“Còn ngồi đó thất thần gì nữa?” Doãn Tư Thần chủ động chọn trang phục cho Cố Hề Hề.
Bởi vì hôm nay đi tảo mộ nên ăn mặc lịch sự một chút, mặc váy cũng không thích hợp lắm, nên Doãn Tư Thần chọn cho Cố Hề Hề và anh bộ trang phục giản dị mà lại rất trang nhã.
Cố Hề Hề thấy bộ quần áo Doãn Tư Thần chọn cho cô, không nhịn được liền thầm tán thưởng trong lòng, quả nhiên người đàn ông của cô có gu thẩm mỹ thời trang rất tinh tế.
Hai người nhanh chóng chuẩn bị ổn thoả, tuỳ tiện ăn điểm tâm xong liền đi ra bên ngoài tập hợp với mọi người.
Phần mộ Thích tướng quân nằm ở sườn núi phía bắc của thôn.
Ngồi Bắc vọng Nam, nguyện ý thay thế Vân Tử Tiêu bảo vệ thôn Viễn Sơn.
Từ buổi chiều hôm qua lúc Cố Hề Hề khóc mệt lả mà lạc vào giấc mộng kỳ lạ kia, cô liền có một cảm giác vô cùng kỳ dị đối với vị Thích tướng quân này.
Dường như cảm thấy Thích tướng quân và cô hình như có mối liên hệ nào đó…
Trong lúc Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân chờ mọi người dưới chân núi, Doãn Tư Thần đột nhiên mới hiểu lý do vì sao thôn Viễn Sơn lại khăng khăng cự tuyệt việc xây dựng tuyến đường ống tại nơi này.
Vốn dĩ lúc bản kế hoạch đặt đường ống được trình lên, anh đã biết tuyến đường nhất định sẽ đi qua một phần mộ. Chẳng qua lúc đó anh cảm thấy không có gì phức tạp, chỉ cần bồi thường thêm ít tiền để đối phương chấp nhận việc dời mộ là được.
Nhưng hiện tại khi chính anh đứng dưới chân núi thì bỗng nhiên lại có chút dao động.
Vì vị trí phần mộ này thật sự quá đặc thù!
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn phần mộ trên sườn núi, cũng sửng sốt mất một lúc. Từ hướng của phần mộ này vừa có thể ngắm nhìn thôn Viễn Sơn phía dưới, lại vừa có thể lấy tư thái của một người bảo hộ, từ trên cao mà nhìn bao quát rộng khắp mọi nơi.
Trưởng thôn lúc này chậm rãi mở miệng: “Chuyện lợi quốc lợi dân chúng tôi đương nhiên biết rõ điểm lợi và hại. Nhưng Thích tướng quân chính là thần bảo hộ của thôn Viễn Sơn, cho dù chúng tôi có đánh mất lương tâm của mình thì cũng không thể đụng đến hài cốt của người anh hùng này! Nếu bây giờ chúng tôi đồng ý việc đặt công trình đường tuyến tại đây, thì trăm năm gìn giữ của ông cha sẽ bị huỷ trong tay chúng tôi, sau này về dưới hoàng tuyền làm sao còn mặt mũi gặp Thích tướng quân, thể diện đâu mà gặp Vân Tử Tiêu tiểu thư?”
Mấy vị trưởng tộc cũng sôi nổi gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề không nói gì, cô dẫn đầu nhóm người đi về phía phần mộ, những người khác đều đi theo sau.
Con đường lên núi rất thông thoáng, toàn bộ đều dùng đá phiến lát đường, vững chắc sạch sẽ. Mỗi ngày đều có thôn dân tới đây dọn dẹp, thường xuyên tu bổ củng cố lại đường núi và chăm sóc phần mộ của Thích tướng quân.
Cho nên dù đã qua ba trăm năm thì phần mộ của Thích tướng quân vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần liếc nhìn nhau rồi hướng về phía bia mộ của Thích tướng quân.
Bên trên chỉ có một hàng chữ: Vong phu chi mộ.
Không có tên người lập bia, cũng không có văn thư thương tiếc.
Nhưng chỉ cần bốn chữ này là đủ rồi!
Đây chính là phần mộ mà Vân Tử Tiêu lập riêng cho người.
Từ bốn chữ được khắc bạc trên tấm bia kia có thể thấy được bản lĩnh thư pháp của Vân Tử Tiêu quả nhiên cường hãn kiên trường.
Xuất thân là tiểu thư Vân gia thì thư pháp sao có thể thua kém được chứ?
Nhưng thời điểm Vân Tử Tiêu viết bốn chữ này thì đã là phúc tấn của vương gia triều đại nhà Thanh…
Tâm tình chắc hẳn vô cùng phức tạp?
Vân Tử Tiêu vì Thích tướng quân mà dựng bia mộ này ở thôn Viễn Sơn, vị vương gia kia có biết không?
Hay là biết nhưng chỉ đành làm ngơ?
Nghĩ tới vị vương gia này đối với Vân Tử Tiêu ý nặng tình sâu thì cũng làm người ta phải cảm khái thổn thức!
Bởi vì quá yêu nữ nhân của mình cho nên mới ngầm đồng ý để trong lòng nàng giữ gìn hình bóng người nam nhân đã chết kia.
Khó trách vương gia sống chết đều phải bức tử Thích tướng quân, chắn hẳn bởi vì vị Thích tướng quân này chính là độc nhất vô nhị trong lòng Vân Tử Tiêu.
Cố Hề Hề đột nhiên thấy sắc mặt Doãn Tư Thần hơi biến đổi, vừa định mở miệng gọi thì thấy anh bước nhanh tới trước bia mộ, duỗi những ngón tay thon dài chạm vào hàng chữ khắc trên tấm bia đá.
Thần sắc Doãn Tư Thần phức tạp, nhìn một lúc lâu mới nói: “Mặc tổng, tôi đột nhiên cảm thấy nơi này tốt nhất không nên thay đổi. Không biết ý Mặc tổng thế nào?”
Doãn Tư Thần nói xong, mọi người đều giật mình nhìn anh.
Mặc Tử Hân ngẩn ra, đôi mắt màu lam thoáng ánh lên một tia khó hiểu.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Mặc Tử Hân trả lời: “Nếu thay đổi lộ trình thì số tiền đầu tư phải tăng thêm một ngàn vạn.”
“Được, số tiền này tôi chi.” Doãn Tư Thần nhàn nhạt trả lời, đáy mắt vô cùng kiên định.
Hai người đàn ông bàn thảo vài câu đơn giản vậy mà đã lên đến con số ngàn vạn.
Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên đều ngơ ngác. Hai người không nhịn được mà nhìn nhau, trong mắt đối phương cũng thấy được sự mờ mịt như chính mình.
Không ai biết vì sao Doãn Tư Thần lại thay đổi ý kiến, bao gồm cả Cố Hề Hề!
Cố Hề Hề đã xem qua sơ đồ thiết kế dự án, nếu đi đường tuyến qua thôn Viễn Sơn thì sẽ giảm thiểu chi phí đầu tư xuống thấp nhất.
Một khi thay đổi lộ trình khác thì chi phí hao tổn gia tăng nhiều không kể xiết, chưa nói đến tương lai phải chi thêm phí khấu hao bảo trì công trình.
Trước giờ Doãn Tư Thần không phải người dễ dàng thay đổi chủ ý, nhưng vừa rồi anh lại…
Doãn Tư Thần tựa hồ đoán được nghi hoặc của mọi người, đôi mắt chỉ loé lên chút ánh sáng, nói: “Vân gia đã bảo vệ thôn Viễn Sơn, sao tôi có thể phá hư được? Rốt cuộc thì Hề Hề cũng là con gái của Vân gia.”
Cố Hề Hề cảm thấy đây không phải là những gì anh đang suy nghĩ.
Nếu vì nguyên nhân này thì kế hoạch đã sớm thay đổi, nhùng nhằng đến giờ làm gì?
Nhưng thôi đành kệ vậy, anh đã không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
“Nếu Doãn tổng nói vậy thì tôi không có ý kiến.” Mặc Tử Hân cười trả lời: “Dù sao đây cũng là tiền của Doãn tổng!”
Cố Hề Hề bước lên trước một bước, nhận từ trợ lý một rổ tiền vàng mã, ngồi xuống trước phần mộ của Thích tướng quân chậm rãi đốt.
Những tờ tiền giấy được đốt, làn khói nhỏ bay lên, không biết vì sao Cố Hề Hề lại xúc động đến rơi lệ.
Cô thầm nghĩ trong lòng chắc mình đã bị tình yêu của hai người làm cho cảm động quá rồi?
Thích tướng quân, ngài bảo vệ cho thôn Viễn Sơn, tôi cũng sẽ giúp ngài bảo hộ nơi này…
Trên đường trở về, một vị trưởng tộc đột nhiên gọi Cố Hề Hề lại: “Cố tiểu thư, có thể cho tôi xin ít phút nói chuyện được không?”
Cố Hề Hề ngạc nhiên nhìn ông, cô nhớ không nhầm thì đây là vị trưởng tộc của dân tộc Di đây mà.
Cố Hề Hề lập tức dừng bước: “Xin cứ nói.”
Vị trưởng tộc này nhìn thẳng vào mắt Cố Hề Hề, nói: “Nếu Cố tiểu thư đã đeo vòng tay của thôn Viễn Sơn, chúng tôi tự nhiên sẽ tuân theo hứa hẹn mà thực hiện bất kỳ yêu gì của cô. Nhưng về chuyện di dời thôn Viễn Sơn…”
Trưởng tộc nói đến đây thì ngập ngừng.
Cố Hề Hề liền nhớ tới lời Doãn Tư Thần nói vào ngày hôm qua, chính quyền có khả năng muốn di dời thôn Viễn Sơn.
Rốt cuộc một thôn lớn như thế này mà rất nhiều năm qua lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, đúng là có điểm kỳ lạ.
Ở đây cách khu vực thành thị khá xa, đường xá đi lại cũng không thuận tiện, nhưng chính bản thân thôn dân nhiều thế hệ đều nguyện ý chỉ lưu lại nơi này.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện di dời đến nơi khác để kết nối với thế giới bên ngoài.
Mặc Tử Hân từng nói với cô, huyện Viễn Sơn là nơi tập trung hơn mười mấy dân tộc thiểu số, về phương diện quản lý quả thật không thuận lợi.
Nhưng dù sao nếu mấy dân tộc này cùng chính quyền địa phương mà có tranh chấp, kết quả hẳn không phải tốt đẹp gì.
Cố Hề Hề liền hiểu ý tứ của trưởng tộc.
Cô mở giọng thật nhẹ, nhưng cực kỳ kiên định: “Nếu tôi đã là người của Vân gia vậy thì cũng sẽ tuân theo nguyện vọng của tổ tiên Vân gia mà bảo hộ thôn Viễn Sơn, đây là nghĩa vụ và là vinh dự của tôi.”
Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay mình.
Tuy rằng vòng tay này của Vân gia đã cho cô một quyền lợi được ra điều kiện nhưng đồng thời cũng biểu thị cho một trách nhiệm.
Dù muốn hay không thì bây giờ cô đã là con gái của Vân gia, cô phải gánh lấy phần trách nhiệm này.
“Trưởng tộc xin yên tâm, tôi liền trở về lo chu toàn chuyện này. Thôn Viễn Sơn ở nơi này cũng rất tốt, không cần thiết phải di dời ra bên ngoài.” Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Tôi nhất định sẽ tận lực.”
Nghe lời này của Cố Hề Hề, các vị trưởng tộc nhìn nhau vui mừng. Xem ra trưởng thôn và họ đã thương lượng trước với nhau.
Cố Hề Hề thấy vậy chỉ mỉm cười.
Doãn Tư Thần nhìn thoáng về phía này, lại không hỏi hai bên rốt cuộc đã nói những gì.
Bỗng nhiên lúc này một thanh niên vội vã chạy lên từ dưới chân núi, hướng về phía mọi người mà kêu to: “Trưởng thôn, các vị trưởng tộc, không tốt rồi! Bức họa ở nhà thờ tổ xảy ra chuyện rồi!”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Ngày hôm sau lúc Cố Hề Hề tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh là Doãn Tư Thần đang ngủ say với vẻ mặt vô cùng thoả mãn, lơ mơ mới nhớ ra tối hôm qua cô vậy mà đã bị sắc dụ!
A a a!
Như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy!
Doãn Tư Thần không phải người rất cao lãnh sao?
Anh không phải luôn tràn ngập khí khách tà mị sao?
Từ khi nào anh có thể vì cô mà nhảy múa rồi sau đó dụ dỗ cô chủ động hiến thân!
Thật hổ thẹn mà!
Hơn nữa tối qua cô còn rất chủ động nữa chứ!
Huhu thật xấu hổ quá đi mất!
Cố Hề Hề kéo chăn che kín mặt, cô đã là một thai phụ rồi mà còn háo sắc đến trình độ này thì thật mất mặt!
Doãn Tư Thần mở mắt, đôi mắt khẽ chớp, khoé mắt nhẹ nhàng nhếch lên, lông mi hơi hạ xuống, ánh mắt lộ rõ sự thoả mãn sủng nịch.
Nhìn thấy Cố Hề Hề thẹn thùng như vậy, trong lòng anh thật là mỹ mãn mà.
Vì muốn làm cho chuột đồng nhỏ chủ động nhào vào lòng anh, đúng là tốn không ít tâm tư…
Nhưng cũng thật tà môn nha!
Vì bây giờ chuột đồng nhỏ đang mang thai nên dáng người và khuôn mặt đều hơi mũm mĩm, không thể so với những nữ nhân khác, nhưng trong mắt anh thì ngoài cô ra cũng không có người phụ nữ nào đáng để nhìn!
Những người khác có xinh đẹp gợi cảm bao nhiêu thì sao?
Họ không phải là chuột đồng nhỏ!
Dù chuột đồng nhỏ vì mang thai mà trở nên kém sắc, thì trong mắt anh cô vẫn rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức… rực rỡ chói lóa!
Thậm chí Doãn Tư Thần còn có suy nghĩ rất sợ cô sẽ để mắt tới người đàn ông khác tuấn tú hơn.
Nếu bây giờ Cố Hề Hề biết được suy nghĩ này của Doãn Tư Thần thì cô nhất định oanh liệt cười ha hả rồi mắng một tiếng: Doãn Tư Thần, anh đúng là đồ cả nghĩ! Tôi lớn như vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh cả!
Cố Hề Hề nằm trong chăn mông lung mơ màng mất một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa phải thò đầu ra hít thở không khí.
Doãn Tư Thần vừa muốn lôi kéo Cố Hề Hề vào lòng anh để ôn lại một chút cảm giác đêm qua, thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, giọng của Tiểu A vang lên: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân! Lịch trình hôm nay bảy giờ phải đi tảo mộ Thích tướng quân.”
Cố Hề hề lập tức nhớ ra chuyện này.
Ngày hôm qua cô nghe chuyện về Thích tướng quân và Vân Tử Tiêu xong cảm thấy rất tò mò, nên đã nói với trưởng thôn hôm nay muốn đi tảo mộ Thích tướng quân một chút!
Việc như thế này không thể đến trễ.
Cố Hề Hề lập tức từ trên giường ngồi dậy, quay đầu lại thì thấy Doãn Tư Thần đã cài xong nút áo, đang đeo thắt lưng.
Trời ạ, tốc độ của anh cũng quá nhanh đi!
“Còn ngồi đó thất thần gì nữa?” Doãn Tư Thần chủ động chọn trang phục cho Cố Hề Hề.
Bởi vì hôm nay đi tảo mộ nên ăn mặc lịch sự một chút, mặc váy cũng không thích hợp lắm, nên Doãn Tư Thần chọn cho Cố Hề Hề và anh bộ trang phục giản dị mà lại rất trang nhã.
Cố Hề Hề thấy bộ quần áo Doãn Tư Thần chọn cho cô, không nhịn được liền thầm tán thưởng trong lòng, quả nhiên người đàn ông của cô có gu thẩm mỹ thời trang rất tinh tế.
Hai người nhanh chóng chuẩn bị ổn thoả, tuỳ tiện ăn điểm tâm xong liền đi ra bên ngoài tập hợp với mọi người.
Phần mộ Thích tướng quân nằm ở sườn núi phía bắc của thôn.
Ngồi Bắc vọng Nam, nguyện ý thay thế Vân Tử Tiêu bảo vệ thôn Viễn Sơn.
Từ buổi chiều hôm qua lúc Cố Hề Hề khóc mệt lả mà lạc vào giấc mộng kỳ lạ kia, cô liền có một cảm giác vô cùng kỳ dị đối với vị Thích tướng quân này.
Dường như cảm thấy Thích tướng quân và cô hình như có mối liên hệ nào đó…
Trong lúc Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân chờ mọi người dưới chân núi, Doãn Tư Thần đột nhiên mới hiểu lý do vì sao thôn Viễn Sơn lại khăng khăng cự tuyệt việc xây dựng tuyến đường ống tại nơi này.
Vốn dĩ lúc bản kế hoạch đặt đường ống được trình lên, anh đã biết tuyến đường nhất định sẽ đi qua một phần mộ. Chẳng qua lúc đó anh cảm thấy không có gì phức tạp, chỉ cần bồi thường thêm ít tiền để đối phương chấp nhận việc dời mộ là được.
Nhưng hiện tại khi chính anh đứng dưới chân núi thì bỗng nhiên lại có chút dao động.
Vì vị trí phần mộ này thật sự quá đặc thù!
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn phần mộ trên sườn núi, cũng sửng sốt mất một lúc. Từ hướng của phần mộ này vừa có thể ngắm nhìn thôn Viễn Sơn phía dưới, lại vừa có thể lấy tư thái của một người bảo hộ, từ trên cao mà nhìn bao quát rộng khắp mọi nơi.
Trưởng thôn lúc này chậm rãi mở miệng: “Chuyện lợi quốc lợi dân chúng tôi đương nhiên biết rõ điểm lợi và hại. Nhưng Thích tướng quân chính là thần bảo hộ của thôn Viễn Sơn, cho dù chúng tôi có đánh mất lương tâm của mình thì cũng không thể đụng đến hài cốt của người anh hùng này! Nếu bây giờ chúng tôi đồng ý việc đặt công trình đường tuyến tại đây, thì trăm năm gìn giữ của ông cha sẽ bị huỷ trong tay chúng tôi, sau này về dưới hoàng tuyền làm sao còn mặt mũi gặp Thích tướng quân, thể diện đâu mà gặp Vân Tử Tiêu tiểu thư?”
Mấy vị trưởng tộc cũng sôi nổi gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề không nói gì, cô dẫn đầu nhóm người đi về phía phần mộ, những người khác đều đi theo sau.
Con đường lên núi rất thông thoáng, toàn bộ đều dùng đá phiến lát đường, vững chắc sạch sẽ. Mỗi ngày đều có thôn dân tới đây dọn dẹp, thường xuyên tu bổ củng cố lại đường núi và chăm sóc phần mộ của Thích tướng quân.
Cho nên dù đã qua ba trăm năm thì phần mộ của Thích tướng quân vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần liếc nhìn nhau rồi hướng về phía bia mộ của Thích tướng quân.
Bên trên chỉ có một hàng chữ: Vong phu chi mộ.
Không có tên người lập bia, cũng không có văn thư thương tiếc.
Nhưng chỉ cần bốn chữ này là đủ rồi!
Đây chính là phần mộ mà Vân Tử Tiêu lập riêng cho người.
Từ bốn chữ được khắc bạc trên tấm bia kia có thể thấy được bản lĩnh thư pháp của Vân Tử Tiêu quả nhiên cường hãn kiên trường.
Xuất thân là tiểu thư Vân gia thì thư pháp sao có thể thua kém được chứ?
Nhưng thời điểm Vân Tử Tiêu viết bốn chữ này thì đã là phúc tấn của vương gia triều đại nhà Thanh…
Tâm tình chắc hẳn vô cùng phức tạp?
Vân Tử Tiêu vì Thích tướng quân mà dựng bia mộ này ở thôn Viễn Sơn, vị vương gia kia có biết không?
Hay là biết nhưng chỉ đành làm ngơ?
Nghĩ tới vị vương gia này đối với Vân Tử Tiêu ý nặng tình sâu thì cũng làm người ta phải cảm khái thổn thức!
Bởi vì quá yêu nữ nhân của mình cho nên mới ngầm đồng ý để trong lòng nàng giữ gìn hình bóng người nam nhân đã chết kia.
Khó trách vương gia sống chết đều phải bức tử Thích tướng quân, chắn hẳn bởi vì vị Thích tướng quân này chính là độc nhất vô nhị trong lòng Vân Tử Tiêu.
Cố Hề Hề đột nhiên thấy sắc mặt Doãn Tư Thần hơi biến đổi, vừa định mở miệng gọi thì thấy anh bước nhanh tới trước bia mộ, duỗi những ngón tay thon dài chạm vào hàng chữ khắc trên tấm bia đá.
Thần sắc Doãn Tư Thần phức tạp, nhìn một lúc lâu mới nói: “Mặc tổng, tôi đột nhiên cảm thấy nơi này tốt nhất không nên thay đổi. Không biết ý Mặc tổng thế nào?”
Doãn Tư Thần nói xong, mọi người đều giật mình nhìn anh.
Mặc Tử Hân ngẩn ra, đôi mắt màu lam thoáng ánh lên một tia khó hiểu.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Mặc Tử Hân trả lời: “Nếu thay đổi lộ trình thì số tiền đầu tư phải tăng thêm một ngàn vạn.”
“Được, số tiền này tôi chi.” Doãn Tư Thần nhàn nhạt trả lời, đáy mắt vô cùng kiên định.
Hai người đàn ông bàn thảo vài câu đơn giản vậy mà đã lên đến con số ngàn vạn.
Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên đều ngơ ngác. Hai người không nhịn được mà nhìn nhau, trong mắt đối phương cũng thấy được sự mờ mịt như chính mình.
Không ai biết vì sao Doãn Tư Thần lại thay đổi ý kiến, bao gồm cả Cố Hề Hề!
Cố Hề Hề đã xem qua sơ đồ thiết kế dự án, nếu đi đường tuyến qua thôn Viễn Sơn thì sẽ giảm thiểu chi phí đầu tư xuống thấp nhất.
Một khi thay đổi lộ trình khác thì chi phí hao tổn gia tăng nhiều không kể xiết, chưa nói đến tương lai phải chi thêm phí khấu hao bảo trì công trình.
Trước giờ Doãn Tư Thần không phải người dễ dàng thay đổi chủ ý, nhưng vừa rồi anh lại…
Doãn Tư Thần tựa hồ đoán được nghi hoặc của mọi người, đôi mắt chỉ loé lên chút ánh sáng, nói: “Vân gia đã bảo vệ thôn Viễn Sơn, sao tôi có thể phá hư được? Rốt cuộc thì Hề Hề cũng là con gái của Vân gia.”
Cố Hề Hề cảm thấy đây không phải là những gì anh đang suy nghĩ.
Nếu vì nguyên nhân này thì kế hoạch đã sớm thay đổi, nhùng nhằng đến giờ làm gì?
Nhưng thôi đành kệ vậy, anh đã không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
“Nếu Doãn tổng nói vậy thì tôi không có ý kiến.” Mặc Tử Hân cười trả lời: “Dù sao đây cũng là tiền của Doãn tổng!”
Cố Hề Hề bước lên trước một bước, nhận từ trợ lý một rổ tiền vàng mã, ngồi xuống trước phần mộ của Thích tướng quân chậm rãi đốt.
Những tờ tiền giấy được đốt, làn khói nhỏ bay lên, không biết vì sao Cố Hề Hề lại xúc động đến rơi lệ.
Cô thầm nghĩ trong lòng chắc mình đã bị tình yêu của hai người làm cho cảm động quá rồi?
Thích tướng quân, ngài bảo vệ cho thôn Viễn Sơn, tôi cũng sẽ giúp ngài bảo hộ nơi này…
Trên đường trở về, một vị trưởng tộc đột nhiên gọi Cố Hề Hề lại: “Cố tiểu thư, có thể cho tôi xin ít phút nói chuyện được không?”
Cố Hề Hề ngạc nhiên nhìn ông, cô nhớ không nhầm thì đây là vị trưởng tộc của dân tộc Di đây mà.
Cố Hề Hề lập tức dừng bước: “Xin cứ nói.”
Vị trưởng tộc này nhìn thẳng vào mắt Cố Hề Hề, nói: “Nếu Cố tiểu thư đã đeo vòng tay của thôn Viễn Sơn, chúng tôi tự nhiên sẽ tuân theo hứa hẹn mà thực hiện bất kỳ yêu gì của cô. Nhưng về chuyện di dời thôn Viễn Sơn…”
Trưởng tộc nói đến đây thì ngập ngừng.
Cố Hề Hề liền nhớ tới lời Doãn Tư Thần nói vào ngày hôm qua, chính quyền có khả năng muốn di dời thôn Viễn Sơn.
Rốt cuộc một thôn lớn như thế này mà rất nhiều năm qua lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, đúng là có điểm kỳ lạ.
Ở đây cách khu vực thành thị khá xa, đường xá đi lại cũng không thuận tiện, nhưng chính bản thân thôn dân nhiều thế hệ đều nguyện ý chỉ lưu lại nơi này.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện di dời đến nơi khác để kết nối với thế giới bên ngoài.
Mặc Tử Hân từng nói với cô, huyện Viễn Sơn là nơi tập trung hơn mười mấy dân tộc thiểu số, về phương diện quản lý quả thật không thuận lợi.
Nhưng dù sao nếu mấy dân tộc này cùng chính quyền địa phương mà có tranh chấp, kết quả hẳn không phải tốt đẹp gì.
Cố Hề Hề liền hiểu ý tứ của trưởng tộc.
Cô mở giọng thật nhẹ, nhưng cực kỳ kiên định: “Nếu tôi đã là người của Vân gia vậy thì cũng sẽ tuân theo nguyện vọng của tổ tiên Vân gia mà bảo hộ thôn Viễn Sơn, đây là nghĩa vụ và là vinh dự của tôi.”
Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay mình.
Tuy rằng vòng tay này của Vân gia đã cho cô một quyền lợi được ra điều kiện nhưng đồng thời cũng biểu thị cho một trách nhiệm.
Dù muốn hay không thì bây giờ cô đã là con gái của Vân gia, cô phải gánh lấy phần trách nhiệm này.
“Trưởng tộc xin yên tâm, tôi liền trở về lo chu toàn chuyện này. Thôn Viễn Sơn ở nơi này cũng rất tốt, không cần thiết phải di dời ra bên ngoài.” Cố Hề Hề tiếp tục nói: “Tôi nhất định sẽ tận lực.”
Nghe lời này của Cố Hề Hề, các vị trưởng tộc nhìn nhau vui mừng. Xem ra trưởng thôn và họ đã thương lượng trước với nhau.
Cố Hề Hề thấy vậy chỉ mỉm cười.
Doãn Tư Thần nhìn thoáng về phía này, lại không hỏi hai bên rốt cuộc đã nói những gì.
Bỗng nhiên lúc này một thanh niên vội vã chạy lên từ dưới chân núi, hướng về phía mọi người mà kêu to: “Trưởng thôn, các vị trưởng tộc, không tốt rồi! Bức họa ở nhà thờ tổ xảy ra chuyện rồi!”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Bình luận facebook