Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-198
Chương 198: Lửa trại ở thôn Viễn Sơn
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Vân lão gia, Cố Hề Hề liền lao vào vòng tay của Doãn Tư Thần mà khóc.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Hề Hề, ôn nhu vuốt ve mái tóc và xoa đầu cô, để cho cô khóc hết những gì chất chứa trong lòng.
Bản thân Cố Hề Hề cũng không biết vì sao mình lại khóc nức nở đến vậy, cảm thấy trong lồng ngực có một sự bi thương, phẫn nộ xen lẫn xúc động đến không cam lòng.
Rõ ràng cô đã thoát ra khỏi địa ngục, đã cùng với Giản Tiếu thoát được Cố gia, cũng đã nói rõ tâm ý với Doãn Tư Thần.
Vì cái gì mà đáy lòng vẫn cảm thấy một áp lực vô hình không nói thành lời?
Doãn Tư Thần cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài sắc bén ngước nhìn bức hoạ trên tường.
Vân Tử Tiêu!
Trên thế giới này thật sự có điều kỳ diệu vậy sao?
Cố Hề Hề khóc mê man trong lòng Doãn Tư Thần đến lúc dần ngủ thiếp đi.
Doãn Tư Thần thấy anh đang ôm lấy vòng eo của cô, vậy mà cô cũng ngủ được, không khỏi bật cười một tiếng.
Anh cẩn thận lấy áo khoác đắp cho Cố Hề Hề, bồng Cố Hề Hề lên, ôm cô ra ngoài để cô cảm nhận được một chút nắng ấm buổi chiều tà.
Gò má Cố Hề Hề còn đọng lại vài giọt nước mắt, dưới ánh nắng chiều lại lóng lánh ánh sáng. Doãn Tư Thần lấy tay nhẹ phẩy gò má của cô, hàng mi dài cong cong nhìn như cây quạt nhỏ, tinh mịn mà kiều diễm.
Thì ra chuột đồng nhỏ của anh khi khóc xong rồi ngủ thiếp, lại nhìn yếu đuối như vậy…
Trái ngược với sự an tĩnh trên gương mặt của cô khi nằm trong lòng Doãn Tư Thần, thì tâm trí Cố Hề Hề lúc này lại không yên.
Cô lạc đến một giấc mộng…
Thời đại của người nữ nhi anh dũng đã đứng lên tập hợp quần hùng chống lại triều đình.
Một khắc này, cô chính là người thiếu nữ đó!
Lấy thân phận người thiếu nữ kiệt xuất tồn tại giữa niên đại xa xưa, tràn ngập nhiệt huyết. Lúc còn nhỏ đã nghịch ngợm tinh quái, đến thời trổ mã thì nảy nở tình yêu với một nam tử võ nghệ siêu quần, gương mặt anh tuấn tà mị.
Đôi bên chưa kịp một lời hứa hẹn, chưa được một cái nắm tay rung động đầu đời thì chiến loạn xảy ra.
Con người kia cùng với quân Thanh ngang nhiên tiến vào Trung thổ, đánh chiếm giang sơn của triều đại nhà Minh, lại luôn mồm nói yêu cô?
Thật buồn cười!
Đối mặt là kẻ thù, còn nói cái gì tình yêu?
Tình yêu của cô đã sớm trao cho người nam tử tà mị.
Vị vương gia kia quả nhiên thủ đoạn cao thâm, biết tình cảm cô đã dành cho người nam tử, liền sáng tác một bộ sử sách thâm ý đả kích lại các vị tướng quân trẻ.
Vương gia đã hạ thủ tàn sát cả nhà chàng, chàng phải tháo chạy từ ngọn lửa, không rõ tung tích. Từ một khắc đó, trái tim cô đã chết theo chàng, chính cô chỉ muốn vì chàng mà báo thù!
Cô đứng lên cùng những binh lính còn sót lại, tập hợp lực lượng thề sống chết với triều đình.
Tên vương gia đáng chết kia gài bẫy điệu hổ ly sơn, khiến cô nghe vào lời gièm pha, tin rằng người nam nhân cô yêu vẫn còn sống.
Đầu óc mơ hồ kích động chỉ biết lao đi tìm chàng, không ngờ binh sĩ lại lầm tưởng cô bị bắt mà rơi vào bẫy của vương gia, tất cả đều bị sa lưới.
Tính mạng mấy vạn tướng sĩ đang ở trong tay vương gia, cô ngoại trừ chấp nhận thoả hiệp thì còn có thể làm gì khác?
Những tướng sĩ đó đã tin tưởng giao cuộc đời cho cô, cô sao lại phụ tín nhiệm của họ?
Rơi vào đường cùng, lựa chọn duy nhất là đồng ý yêu cầu của vương gia, buông vũ khí đầu hàng, gỡ bỏ giáp sắt, thề cả đời không đụng đến đao thương.
Ngày cô xuất giá, các tướng sĩ đã quỳ khắp mười dặm trên đường đi, nhìn gương mặt họ nước mắt giàn giụa mà tâm cô như bị dao cắt.
Đột nhiên một con ngựa từ trong đám đông liều chết xông đến.
Chàng đã tới!
“Tử Tiêu, nàng đừng gả cho hắn, hãy theo ta!” Người nam tử đó thật sự còn sống.
Nhưng quá muộn, mọi thứ đều… đã quá muộn…
Cô chỉ có thể nở nụ cười bi thương, điềm nhiên lấy từ túi thêu ra tín vật đính ước mà trả lại cho chàng.
Đời này kiếp này, thiếp với chàng tình nghĩa chia đôi.
Qua ngày hôm nay, thiếp là phúc tấn của triều đại thanh.
Qua ngày hôm nay, chàng là con dân của triều đại thanh.
Những gì thiếp có thể làm vì chàng, cũng chỉ như thế!
Đừng phụ sự hy sinh này…
Nếu thiếp hy sinh để đổi lấy sự bình an của chàng, đổi lấy tính mạng hàng vạn tướng sĩ, giữ lấy cơ nghiệp trăm năm của Vân gia!
Sự hy sinh này rất đáng!
Hồng nhan bạc mệnh, suy cho cùng chỉ như mây khói thoảng qua.
Buồn cười cho một nữ nhân kiêu ngạo như Vân Tử Tiêu này, sau cùng lại dựa vào gương mặt hồng nhan để cứu lấy mọi người.
Thời điểm cô xoay người rời đi, vẫn còn nghe vọng lại âm thanh tuyệt vọng: “Tử Tiêu, kiếp này không thể bên nhau, kiếp sau ta sẽ tìm nàng! Tử Tiêu, ngày nàng chuyển thế sẽ là lúc ta đến tìm nàng! Tử Tiêu nàng nghe cho kỹ, kiếp sau ta sẽ dành cả cuộc đời cho nàng!! Kiếp sau, cho dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (*), nàng sẽ là nữ nhân của ta! Kiếp sau, kiếp sau và kiếp sau nữa, chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau!”
(*) Bích lạc (碧落): trời xanh, Hoàng tuyền (黃泉): suối vàng (ở dưới mặt đất). Ý chỉ đến tận trời xanh hay xuống tận suối vàng, khắp trên trời dưới đất.
Cô chỉ có thể nhắm đôi mắt lại, hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi từ khoé mắt. Miệng nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lời: “Được, thiếp chờ chàng kiếp sau đến tìm! Nếu có thể tìm được, thiếp nguyện ý gả cho chàng làm thê tử.”
Nói xong câu đó, cô lập tức phi lên thân ngựa, dùng roi múa may mà chạy thật nhanh, tiếng vó ngựa dồn dập đã chôn vùi mọi vướng bận, mọi chấp niệm của cả đời mình.
Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Thích tướng quân!!!”
Cô không hề quay đầu lại, không dám quay đầu lại!
Cô sợ bản thân sẽ không khống chế được, chỉ muốn cùng chàng rời khỏi…
Hôm sau cô mới biết người mình yêu đã tự sát bằng một đao đâm trúng tim, dùng máu tươi của bản thân để tiễn biệt cô xuất giá.
Kiếp sau, thiếp sẽ chờ chàng!
Mấy năm thấm thoát từ từ qua.
Chính cô lúc này đã nằm trên giường bệnh, hơi thở mong manh.
Người nam nhân bức ép cô xuất gia, giờ đây hốc mắt lại đỏ bừng, gắt gao nhìn cô: “Tử Tiêu, bổn vương đời này chưa bao giờ phụ nàng. Dù nàng vẫn không hề sinh hạ cho bổn vương một nhi tử nào, bổn vương tuyệt nhiên không hề nạp thiếp. Bổn vương hôm nay chỉ muốn hỏi nàng một câu, nàng rốt cuộc có bao giờ từng yêu bổn vương?”
Cô ngước mắt nhìn người nam nhân trước mắt, ánh mắt màu lam cất giấu thật sâu nỗi thống khổ.
Đúng vậy, hẳn là đối phương cũng đã chịu đựng bi thương rất lâu?
Nhưng người ấy lại hỏi câu hỏi này… Cô nên trả lời thế nào đây?
Từ ngày gả cho người ấy làm phúc tấn, cô được nâng niu như ngọc, phủ vương gia ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, phong cảnh hữu tình cực hạn. Bản thân người ấy là một vương gia nhưng chỉ có cô là phúc tấn duy nhất, không hề có trắc phi thị thiếp.
Đáng lẽ cô nên thấy hạnh phúc?
Nhưng vì cái gì mà chính cô vẫn không cam lòng?
Cô thản nhiên thở dài, nhẹ nhàng đáp: “Vấn đề này, thiếp e cả đời cũng không trả lời được cho người. Không bằng nếu có kiếp sau, thiếp sẽ đến để trả lời người câu hỏi này.”
“Tử Tiêu!” Vương gia nắm chặt bàn tay cô, môi run rẩy nhưng lại không nói gì.
“Vương gia, thiếp phải đi rồi. Cuộc đời này thiếp có rất nhiều tiếc nuối, chỉ mong kiếp sau có thể đền bù những tiếc nuối này. Đời này cảm ơn người.” Cô trút xong lời cuối, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kiếp người ngắn ngủi đã tận.
…
Doãn Tư Thần cảm giác được người trong lồng ngực mình khẽ động đậy, liền cúi đầu nhìn lại.
Cố Hề Hề từ từ mở mắt, nhưng còn khóc nức nở hơn cả khi nãy.
“Em làm sao vậy?” Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề mà đau lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Sao vẫn còn khóc?”
“Tư Thần, em mơ thấy cô ấy. Ở trong giấc mộng em chính là Vân Tử Tiêu, em đã hiểu cuộc đời của cô ấy. Em rốt cuộc đã biết vì cái gì mà cô ấy muốn bảo vệ cho thôn Viễn Sơn, bởi vì người đàn ông mà cô ấy yêu là đến từ thôn Viễn Sơn.” Cố Hề Hề khóc một cách không thể kiềm chế: “Hai người họ là bảo hộ lẫn nhau, người đàn ông kia bảo vệ Vân gia, còn cô ấy bảo vệ thôn Viễn Sơn.”
Vân Tử Tiêu cả đời trên lưng chiến mã, đạt được tình yêu của hai người đàn ông.
Một người vì cô mà chết, một người vì cô mà thương tâm.
Ba người họ, không ai là người chiến thắng, tất cả đều thua!
Doãn Tư Thần quay đầu nhìn thoáng qua bức họa trên vách tường, không biết vì cái gì mà cả anh cũng cảm nhận được sự bi thương của thiếu nữ trong tranh.
Một cảm giác… thật huyền ảo.
Cố Hề Hề kể lại những gì trong giấc mơ cho Doãn Tư Thần, hai người hàn huyên thật lâu về câu chuyện kỳ lạ này…
Đợi khi Cố Hề Hề hoàn toàn trấn tĩnh, Doãn Tư Thần mới trèo tường ra ngoài, còn Cố Hề Hề thì thong thả ra khỏi cổng nhà thờ tổ.
Những người canh giữ ở bên ngoài chờ nãy giờ cũng có phần sốt ruột.
Thời điểm Cố Hề Hề bước ra, mọi người đều ngây ngẩn nhìn cô. Một mạt anh khí từ đáy mắt Cố Hề Hề biểu lộ ra rất rõ ràng, đây là khí chất mà cô chưa từng có.
Thôn dân ở đây quả thật nhìn ngây ngốc…
Tại sao họ lại có cảm giác như người trong bức họa đang bước ra trước mắt?
Cảm giác quả thật quái dị! Đến mức có thể làm người ta sởn tóc gáy!
Suy nghĩ của Cố Hề Hề vẫn đắm chìm trong giấc mộng về Vân Tử Tiêu, không hề phát hiện thần sắc khác thường của mọi người, nhẹ nhàng mở miệng: “Trợ lý của tôi đâu? Tôi hơi mệt, muốn về nghỉ trước.”
“Vâng.” Người trông coi nhà thờ tổ không dám có gì trái ý, theo bản năng cung kính đưa Cố Hề Hề rời khỏi.
Chờ khi cô đi rồi, người này nhịn không được lầm bầm: “Đúng là gặp quỷ mà! Vì cái gì mình lại cảm thấy cứ như vương phi của Vân gia đã sống lại?”
Trời thoáng chốc chạng vạng.
Cố Hề Hề nghỉ trong phòng một chút đã hồi phục, Mộc Nhược Na liền kéo cô đến quảng trường. Lúc này, toàn bộ quảng trường đều đã tràn ngập hương vị thịt nướng thơm nồng.
“Whoa, thơm quá!” Mộc Nhược Na vui vẻ reo lên: “Tôi thích nhất là ăn thịt nướng! Hề Hề, gương mặt cậu lạ vậy? Chúng ta đến đây để giải sầu, cậu sao lại có khuôn mặt nghiêm túc như thế? Thôi thôi thôi, giờ không phải ở công ty, đừng nghiêm túc quá!”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu: “Phục cậu luôn! Đúng rồi, nghe nói Thượng Kha cũng tới đây? Khi nào anh ta mới đến?”
Nét mặt tươi cười của Mộc Nhược Na lập tức khựng lại, nói: “Tối nay cậu đừng nhắc đến anh ta nha! Tôi còn muốn nhân dịp lửa trại này xem có anh chàng đẹp trai nào không để vớt mang về! Anh ta đến đây thì không phải hỏng hết kế hoạch của tôi sao?”
Cố Hề Hề nhìn lướt qua Mộc Nhược Na, thoáng thấy một nét mặt xanh mét, nhịn không được liền nói: “Cậu như vậy là đang chán ghét lão đại của mình ư?”
“Đừng đùa nữa! Tên gia hỏa kia vì chịu ế không cưới vợ mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân của tôi! Tôi năm nay đã hai mươi lăm tuổi, tôi không muốn thành bà cô già đâu! Này? Hề Hề, mắt cậu bị gì vậy? Đau mắt hả?” Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề hướng mắt về mình mà không ngừng chớp chớp như ra hiệu, nhịn không được mà hỏi.
Cố Hề Hề chưa kịp trả lời, thì phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Phải vậy không? Xem ra là tôi đã quá dung túng em rồi.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Vân lão gia, Cố Hề Hề liền lao vào vòng tay của Doãn Tư Thần mà khóc.
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Hề Hề, ôn nhu vuốt ve mái tóc và xoa đầu cô, để cho cô khóc hết những gì chất chứa trong lòng.
Bản thân Cố Hề Hề cũng không biết vì sao mình lại khóc nức nở đến vậy, cảm thấy trong lồng ngực có một sự bi thương, phẫn nộ xen lẫn xúc động đến không cam lòng.
Rõ ràng cô đã thoát ra khỏi địa ngục, đã cùng với Giản Tiếu thoát được Cố gia, cũng đã nói rõ tâm ý với Doãn Tư Thần.
Vì cái gì mà đáy lòng vẫn cảm thấy một áp lực vô hình không nói thành lời?
Doãn Tư Thần cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài sắc bén ngước nhìn bức hoạ trên tường.
Vân Tử Tiêu!
Trên thế giới này thật sự có điều kỳ diệu vậy sao?
Cố Hề Hề khóc mê man trong lòng Doãn Tư Thần đến lúc dần ngủ thiếp đi.
Doãn Tư Thần thấy anh đang ôm lấy vòng eo của cô, vậy mà cô cũng ngủ được, không khỏi bật cười một tiếng.
Anh cẩn thận lấy áo khoác đắp cho Cố Hề Hề, bồng Cố Hề Hề lên, ôm cô ra ngoài để cô cảm nhận được một chút nắng ấm buổi chiều tà.
Gò má Cố Hề Hề còn đọng lại vài giọt nước mắt, dưới ánh nắng chiều lại lóng lánh ánh sáng. Doãn Tư Thần lấy tay nhẹ phẩy gò má của cô, hàng mi dài cong cong nhìn như cây quạt nhỏ, tinh mịn mà kiều diễm.
Thì ra chuột đồng nhỏ của anh khi khóc xong rồi ngủ thiếp, lại nhìn yếu đuối như vậy…
Trái ngược với sự an tĩnh trên gương mặt của cô khi nằm trong lòng Doãn Tư Thần, thì tâm trí Cố Hề Hề lúc này lại không yên.
Cô lạc đến một giấc mộng…
Thời đại của người nữ nhi anh dũng đã đứng lên tập hợp quần hùng chống lại triều đình.
Một khắc này, cô chính là người thiếu nữ đó!
Lấy thân phận người thiếu nữ kiệt xuất tồn tại giữa niên đại xa xưa, tràn ngập nhiệt huyết. Lúc còn nhỏ đã nghịch ngợm tinh quái, đến thời trổ mã thì nảy nở tình yêu với một nam tử võ nghệ siêu quần, gương mặt anh tuấn tà mị.
Đôi bên chưa kịp một lời hứa hẹn, chưa được một cái nắm tay rung động đầu đời thì chiến loạn xảy ra.
Con người kia cùng với quân Thanh ngang nhiên tiến vào Trung thổ, đánh chiếm giang sơn của triều đại nhà Minh, lại luôn mồm nói yêu cô?
Thật buồn cười!
Đối mặt là kẻ thù, còn nói cái gì tình yêu?
Tình yêu của cô đã sớm trao cho người nam tử tà mị.
Vị vương gia kia quả nhiên thủ đoạn cao thâm, biết tình cảm cô đã dành cho người nam tử, liền sáng tác một bộ sử sách thâm ý đả kích lại các vị tướng quân trẻ.
Vương gia đã hạ thủ tàn sát cả nhà chàng, chàng phải tháo chạy từ ngọn lửa, không rõ tung tích. Từ một khắc đó, trái tim cô đã chết theo chàng, chính cô chỉ muốn vì chàng mà báo thù!
Cô đứng lên cùng những binh lính còn sót lại, tập hợp lực lượng thề sống chết với triều đình.
Tên vương gia đáng chết kia gài bẫy điệu hổ ly sơn, khiến cô nghe vào lời gièm pha, tin rằng người nam nhân cô yêu vẫn còn sống.
Đầu óc mơ hồ kích động chỉ biết lao đi tìm chàng, không ngờ binh sĩ lại lầm tưởng cô bị bắt mà rơi vào bẫy của vương gia, tất cả đều bị sa lưới.
Tính mạng mấy vạn tướng sĩ đang ở trong tay vương gia, cô ngoại trừ chấp nhận thoả hiệp thì còn có thể làm gì khác?
Những tướng sĩ đó đã tin tưởng giao cuộc đời cho cô, cô sao lại phụ tín nhiệm của họ?
Rơi vào đường cùng, lựa chọn duy nhất là đồng ý yêu cầu của vương gia, buông vũ khí đầu hàng, gỡ bỏ giáp sắt, thề cả đời không đụng đến đao thương.
Ngày cô xuất giá, các tướng sĩ đã quỳ khắp mười dặm trên đường đi, nhìn gương mặt họ nước mắt giàn giụa mà tâm cô như bị dao cắt.
Đột nhiên một con ngựa từ trong đám đông liều chết xông đến.
Chàng đã tới!
“Tử Tiêu, nàng đừng gả cho hắn, hãy theo ta!” Người nam tử đó thật sự còn sống.
Nhưng quá muộn, mọi thứ đều… đã quá muộn…
Cô chỉ có thể nở nụ cười bi thương, điềm nhiên lấy từ túi thêu ra tín vật đính ước mà trả lại cho chàng.
Đời này kiếp này, thiếp với chàng tình nghĩa chia đôi.
Qua ngày hôm nay, thiếp là phúc tấn của triều đại thanh.
Qua ngày hôm nay, chàng là con dân của triều đại thanh.
Những gì thiếp có thể làm vì chàng, cũng chỉ như thế!
Đừng phụ sự hy sinh này…
Nếu thiếp hy sinh để đổi lấy sự bình an của chàng, đổi lấy tính mạng hàng vạn tướng sĩ, giữ lấy cơ nghiệp trăm năm của Vân gia!
Sự hy sinh này rất đáng!
Hồng nhan bạc mệnh, suy cho cùng chỉ như mây khói thoảng qua.
Buồn cười cho một nữ nhân kiêu ngạo như Vân Tử Tiêu này, sau cùng lại dựa vào gương mặt hồng nhan để cứu lấy mọi người.
Thời điểm cô xoay người rời đi, vẫn còn nghe vọng lại âm thanh tuyệt vọng: “Tử Tiêu, kiếp này không thể bên nhau, kiếp sau ta sẽ tìm nàng! Tử Tiêu, ngày nàng chuyển thế sẽ là lúc ta đến tìm nàng! Tử Tiêu nàng nghe cho kỹ, kiếp sau ta sẽ dành cả cuộc đời cho nàng!! Kiếp sau, cho dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (*), nàng sẽ là nữ nhân của ta! Kiếp sau, kiếp sau và kiếp sau nữa, chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau!”
(*) Bích lạc (碧落): trời xanh, Hoàng tuyền (黃泉): suối vàng (ở dưới mặt đất). Ý chỉ đến tận trời xanh hay xuống tận suối vàng, khắp trên trời dưới đất.
Cô chỉ có thể nhắm đôi mắt lại, hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi từ khoé mắt. Miệng nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lời: “Được, thiếp chờ chàng kiếp sau đến tìm! Nếu có thể tìm được, thiếp nguyện ý gả cho chàng làm thê tử.”
Nói xong câu đó, cô lập tức phi lên thân ngựa, dùng roi múa may mà chạy thật nhanh, tiếng vó ngựa dồn dập đã chôn vùi mọi vướng bận, mọi chấp niệm của cả đời mình.
Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Thích tướng quân!!!”
Cô không hề quay đầu lại, không dám quay đầu lại!
Cô sợ bản thân sẽ không khống chế được, chỉ muốn cùng chàng rời khỏi…
Hôm sau cô mới biết người mình yêu đã tự sát bằng một đao đâm trúng tim, dùng máu tươi của bản thân để tiễn biệt cô xuất giá.
Kiếp sau, thiếp sẽ chờ chàng!
Mấy năm thấm thoát từ từ qua.
Chính cô lúc này đã nằm trên giường bệnh, hơi thở mong manh.
Người nam nhân bức ép cô xuất gia, giờ đây hốc mắt lại đỏ bừng, gắt gao nhìn cô: “Tử Tiêu, bổn vương đời này chưa bao giờ phụ nàng. Dù nàng vẫn không hề sinh hạ cho bổn vương một nhi tử nào, bổn vương tuyệt nhiên không hề nạp thiếp. Bổn vương hôm nay chỉ muốn hỏi nàng một câu, nàng rốt cuộc có bao giờ từng yêu bổn vương?”
Cô ngước mắt nhìn người nam nhân trước mắt, ánh mắt màu lam cất giấu thật sâu nỗi thống khổ.
Đúng vậy, hẳn là đối phương cũng đã chịu đựng bi thương rất lâu?
Nhưng người ấy lại hỏi câu hỏi này… Cô nên trả lời thế nào đây?
Từ ngày gả cho người ấy làm phúc tấn, cô được nâng niu như ngọc, phủ vương gia ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, phong cảnh hữu tình cực hạn. Bản thân người ấy là một vương gia nhưng chỉ có cô là phúc tấn duy nhất, không hề có trắc phi thị thiếp.
Đáng lẽ cô nên thấy hạnh phúc?
Nhưng vì cái gì mà chính cô vẫn không cam lòng?
Cô thản nhiên thở dài, nhẹ nhàng đáp: “Vấn đề này, thiếp e cả đời cũng không trả lời được cho người. Không bằng nếu có kiếp sau, thiếp sẽ đến để trả lời người câu hỏi này.”
“Tử Tiêu!” Vương gia nắm chặt bàn tay cô, môi run rẩy nhưng lại không nói gì.
“Vương gia, thiếp phải đi rồi. Cuộc đời này thiếp có rất nhiều tiếc nuối, chỉ mong kiếp sau có thể đền bù những tiếc nuối này. Đời này cảm ơn người.” Cô trút xong lời cuối, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kiếp người ngắn ngủi đã tận.
…
Doãn Tư Thần cảm giác được người trong lồng ngực mình khẽ động đậy, liền cúi đầu nhìn lại.
Cố Hề Hề từ từ mở mắt, nhưng còn khóc nức nở hơn cả khi nãy.
“Em làm sao vậy?” Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề mà đau lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Sao vẫn còn khóc?”
“Tư Thần, em mơ thấy cô ấy. Ở trong giấc mộng em chính là Vân Tử Tiêu, em đã hiểu cuộc đời của cô ấy. Em rốt cuộc đã biết vì cái gì mà cô ấy muốn bảo vệ cho thôn Viễn Sơn, bởi vì người đàn ông mà cô ấy yêu là đến từ thôn Viễn Sơn.” Cố Hề Hề khóc một cách không thể kiềm chế: “Hai người họ là bảo hộ lẫn nhau, người đàn ông kia bảo vệ Vân gia, còn cô ấy bảo vệ thôn Viễn Sơn.”
Vân Tử Tiêu cả đời trên lưng chiến mã, đạt được tình yêu của hai người đàn ông.
Một người vì cô mà chết, một người vì cô mà thương tâm.
Ba người họ, không ai là người chiến thắng, tất cả đều thua!
Doãn Tư Thần quay đầu nhìn thoáng qua bức họa trên vách tường, không biết vì cái gì mà cả anh cũng cảm nhận được sự bi thương của thiếu nữ trong tranh.
Một cảm giác… thật huyền ảo.
Cố Hề Hề kể lại những gì trong giấc mơ cho Doãn Tư Thần, hai người hàn huyên thật lâu về câu chuyện kỳ lạ này…
Đợi khi Cố Hề Hề hoàn toàn trấn tĩnh, Doãn Tư Thần mới trèo tường ra ngoài, còn Cố Hề Hề thì thong thả ra khỏi cổng nhà thờ tổ.
Những người canh giữ ở bên ngoài chờ nãy giờ cũng có phần sốt ruột.
Thời điểm Cố Hề Hề bước ra, mọi người đều ngây ngẩn nhìn cô. Một mạt anh khí từ đáy mắt Cố Hề Hề biểu lộ ra rất rõ ràng, đây là khí chất mà cô chưa từng có.
Thôn dân ở đây quả thật nhìn ngây ngốc…
Tại sao họ lại có cảm giác như người trong bức họa đang bước ra trước mắt?
Cảm giác quả thật quái dị! Đến mức có thể làm người ta sởn tóc gáy!
Suy nghĩ của Cố Hề Hề vẫn đắm chìm trong giấc mộng về Vân Tử Tiêu, không hề phát hiện thần sắc khác thường của mọi người, nhẹ nhàng mở miệng: “Trợ lý của tôi đâu? Tôi hơi mệt, muốn về nghỉ trước.”
“Vâng.” Người trông coi nhà thờ tổ không dám có gì trái ý, theo bản năng cung kính đưa Cố Hề Hề rời khỏi.
Chờ khi cô đi rồi, người này nhịn không được lầm bầm: “Đúng là gặp quỷ mà! Vì cái gì mình lại cảm thấy cứ như vương phi của Vân gia đã sống lại?”
Trời thoáng chốc chạng vạng.
Cố Hề Hề nghỉ trong phòng một chút đã hồi phục, Mộc Nhược Na liền kéo cô đến quảng trường. Lúc này, toàn bộ quảng trường đều đã tràn ngập hương vị thịt nướng thơm nồng.
“Whoa, thơm quá!” Mộc Nhược Na vui vẻ reo lên: “Tôi thích nhất là ăn thịt nướng! Hề Hề, gương mặt cậu lạ vậy? Chúng ta đến đây để giải sầu, cậu sao lại có khuôn mặt nghiêm túc như thế? Thôi thôi thôi, giờ không phải ở công ty, đừng nghiêm túc quá!”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu: “Phục cậu luôn! Đúng rồi, nghe nói Thượng Kha cũng tới đây? Khi nào anh ta mới đến?”
Nét mặt tươi cười của Mộc Nhược Na lập tức khựng lại, nói: “Tối nay cậu đừng nhắc đến anh ta nha! Tôi còn muốn nhân dịp lửa trại này xem có anh chàng đẹp trai nào không để vớt mang về! Anh ta đến đây thì không phải hỏng hết kế hoạch của tôi sao?”
Cố Hề Hề nhìn lướt qua Mộc Nhược Na, thoáng thấy một nét mặt xanh mét, nhịn không được liền nói: “Cậu như vậy là đang chán ghét lão đại của mình ư?”
“Đừng đùa nữa! Tên gia hỏa kia vì chịu ế không cưới vợ mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân của tôi! Tôi năm nay đã hai mươi lăm tuổi, tôi không muốn thành bà cô già đâu! Này? Hề Hề, mắt cậu bị gì vậy? Đau mắt hả?” Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề hướng mắt về mình mà không ngừng chớp chớp như ra hiệu, nhịn không được mà hỏi.
Cố Hề Hề chưa kịp trả lời, thì phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Phải vậy không? Xem ra là tôi đã quá dung túng em rồi.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook