Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-184
Chương 184: Nắm chặt tay nhau trong chỗ tối
Hôm nay vốn là buổi hẹn hò của mình mà!
Nhưng người đàn ông bên cạnh từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn đến mình một lần!
Còn Mộc Nhược Na thì sao?
Mộc Nhược Na làm rất tốt bổn phận của một phông nền, yên tĩnh ăn uống, chậm rãi mà ăn hết các món trên bàn.
Sau sự việc buổi tối hôm ấy, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề ai về nhà người đó, chưa từng liên hệ với đối phương.
Cố Hề Hề không nghĩ đến lần tiếp theo gặp mặt, Doãn Tư Thần lại bày ra cách độc đáo như thế này, rủ nhiều người cùng hẹn hò, cùng nhau ăn cơm.
Tâm tư của Doãn Tư Thần, cô hoàn toàn hiểu được.
Suốt bữa cơm, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề vô tư ân ái, chăm chút cho nhau ăn uống mà không coi ai ra gì, Mộc Nhược Na lại rất cao hứng làm phông nền cho cặp đôi này.
Chỉ có mình Nhiễm Tịch Vi ngồi yên một góc, đến mức làm cả một phông nền cô ta cũng không đạt chuẩn.
Nhiễm Tịch Vi thật sự muốn khóc!
Tại sao mình lại thua Cố Hề Hề?
Vì cái gì mà Cố Hề Hề nhất định phải như một âm hồn không tan?
Doãn Tư Thần chỉ ăn phần điểm tâm Cố Hề Hề mang tới, hoàn toàn không đụng đũa đến các món khác trên bàn.
Cố Hề Hề cũng không để tâm chuyện này, Doãn Tư Thần cho cô ăn món gì thì cô sẽ ăn món đó.
Một bữa cơm tình yêu, người này đút người kia ăn, thoáng chốc xong bữa.
“Ăn no rồi đúng không? Tôi cũng no rồi, giờ chúng tôi phải đi xem phim! Còn nửa tiếng nữa là phim sẽ chiếu.” Nhiễm Tịch Vi nâng cánh tay lên xem đồng hồ, rồi hướng về Cố Hề Hề nói lời thị uy.
“Được thôi.” Cố Hề Hề gật đầu đáp.
Không đợi hai người đứng lên, Doãn Tư Thần lại mở miệng: “Hai người muốn đi xem phim ở đâu?”
“Vạn Đạt.” Mộc Nhược Na lập tức trả lời: “Hôm nay là ngày công chiếu phim mới, bình luận trên trang Douban (*) đánh giá phim này rất hay.”
(*) Douban là một trang mạng đánh giá phim ảnh và sách báo nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc.
Doãn Tư Thần cười gian trá: “Được, vậy hai người đi trước đi.”
Mộc Nhược Na gật đầu, mang theo Cố Hề Hề liền rời khỏi.
Cố Hề Hề trước khi đi quay lại liếc nhìn Doãn Tư Thần, cảm thấy dường như vừa rồi lúc anh trả lời lại có vẻ… rất sảng khoái.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa đi, Nhiễm Tịch Vi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa!
Cô ta nức nở, nước mắt giàn giụa chất vấn Doãn Tư Thần: “Tư Thần, anh đây là có ý gì? Nếu đã hẹn em, sao còn mời hai người họ? Chúng ta hẹn hò vì sao phải dính dáng với người khác?”
Doãn Tư Thần thong thả ung dung lấy khăn lau ngón tay, anh rất ghét người khác chạm vào mình, dĩ nhiên là ngoại trừ Cố Hề Hề.
Vừa rồi nước mắt của Nhiễm Tịch Vi bắn lên đầu ngón tay anh, làm anh cảm thấy thật ghê tởm!
“Tôi đồng ý với mẹ sẽ hẹn hò với cô! Nhưng tôi không có hứa là chỉ hẹn với một mình cô. Nhiễm Tịch Vi, phiền cô thu tay lại!” Giọng Doãn Tư Thần lãnh đạm, hoàn toàn đã đem dư vị mối tình đầu của mình xoá sạch không còn dấu vết.
Mấy ngày nay, Nhiễm Tịch Vi ngày nào cũng tìm chui vào phòng của Doãn Tư Thần.
Đây là điều cấm kỵ quả thật đã chạm đến giới hạn của anh!
Đó là phòng của anh và Cố Hề Hề, ai cho phép người phụ nữ khác đi vào?
Bộ dạng khóc lóc thảm thương hiện giờ của Nhiễm Tịch Vi trước mặt anh đã hoàn toàn quét sạch những hồi ức cuối cùng dành cho mối tình đầu.
Hơn nữa buổi tối hôm đó trong khách sạn, Doãn Tư Thần được ôm Cố Hề Hề ngủ suốt một đêm, càng làm cho khát vọng của anh với cô dâng lên đỉnh điểm.
Người ta nói khi yêu ai rồi thì chỉ mê luyến hương thơm của người đó.
Doãn Tư Thần ước gì mỗi ngày đều được ôm Cố Hề Hề ngủ như vậy.
Nếu không phải vì Nhiễm Tịch Vi, anh sao lại bị ép buộc ở thế bị động như thế này?
Cho nên Doãn Tư Thần bắt đầu trút giận lên Nhiễm Tịch Vi.
Nếu không phải cô ta liên tục gọi điện thoại cho mẹ mình, mẹ cũng không hết lần này đến lần khác thúc ép mình phải hẹn hò với cô ta!
Doãn Tư Thần anh đây từ trước đến giờ không phải người dễ dàng nghe theo lời ai!
Nếu không phải là do lệnh của mẹ anh, anh sẽ không dễ dàng mà nhượng bộ!
Hiện tại anh đã nghe theo lời mẹ đi hẹn hò, nhưng mẹ anh cũng không có nói là không được rủ thêm người khác mà?
Lấy danh nghĩa hẹn hò với Nhiễm Tịch Vi, để có thể cùng Cố Hề Hề ăn một bữa cơm rồi lại đi xem phim, hình như cũng không tệ lắm…
Sau khi lau khô ngón tay, Doãn Tư Thần liền đứng lên nói: “Sắp đến giờ chiếu phim rồi, cô không thích thì có thể tự đi về!”
“Tư Thần, anh trả lời em đi! Có phải Cố Hề Hề sẽ cùng đi xem phim đúng không?” Nhiễm Tịch Vi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đúng vậy, chỗ ngồi của cô ấy là kế bên tôi.” Doãn Tư Thần trả lời không chút nể nang: “Có vấn đề sao? Cô còn muốn đi nữa không? Còn mười phút nữa là phim chiếu. Cô không muốn đi nữa thì cứ tự nhiên trở về!”
Nhiễm Tịch Vi bị chọc giận đến điên rồi! Thật sự tức giận đến nổ phổi!
Sao lại có thể như vậy chứ?
Buổi hẹn hò trong mơ của mình từ khi nào lại thành cuộc họp mặt bốn người?
Doãn Tư Thần không thèm nhìn Nhiễm Tịch Vi, liền xoay người rời đi.
Nhiễm Tịch Vi làm sao có thể để Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề hẹn hò thành công được?
Cho dù không thể ngăn cản thì cũng phải tỏ thái độ một chút với hai người họ!
Nhiễm Tịch Vi nhanh chóng lấy túi xách đi theo, hôm nay có khó chịu thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải tiếp tục buổi hẹn hò của mình!
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na hai tay cầm đồ ăn nước uống, vừa đi vừa cười nói tiến vào bên trong rạp chiếu phim. Hai người đưa vé cho nhân viên soát vé, sau đó dựa theo số ghế liền tìm được chỗ ngồi của mình.
Cố Hề Hề vừa yên vị ngồi xuống thì lập tức ngẩn ngơ!
Bọn họ tại sao lại cũng tới đây?
Doãn Tư Thần dựng cổ áo lên che đi phần lớn gương mặt, nhưng Cố Hề Hề đã quá quen thuộc với anh, nên chỉ cần thoáng nhìn lập tức có thể nhận ra anh trong đám đông!
Ngồi cạnh Doãn Tư Thần ở phía bên kia chính là Nhiễm Tịch Vi, sắc mặt cô ta cực kỳ tệ.
Mộc Nhược Na vừa thấy vậy, làm sao còn không hiểu vấn đề?
Mộc Nhược Na đặt đồ ăn và nước uống lên kệ ngay tay ghế, rồi đỡ Cố Hề Hề ngồi xuống, nhìn Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề ngồi cạnh nhau mà cười cười.
Doãn Tư Thần, quả nhiên là anh!
Cố Hề Hề ngồi xuống vẫn cảm thấy hoảng hốt mà không thể tin được.
Chẳng lẽ vé xem phim này là Doãn Tư Thần mua?
Trời ơi, từ khi nào mà anh lại biết mua vé xem phim trên mạng như thế này?
Có ai đã chỉ cho anh sao?
Chẳng lẽ anh tìm cách mua phiếu ăn uống nhà hàng và cả vé xem phim để gửi tặng cũng chỉ vì muốn gặp mình?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Cố Hề Hề không nén nổi vui mừng, lồng ngực trở nên rộn ràng nhảy nhót.
Người đàn ông này thật đúng là…
Ánh đèn trong rạp đã tắt, bộ phim bắt đầu chiếu.
Cố Hề Hề đang chăm chú nhìn màn hình thì đột nhiên cảm thấy ngón tay mình trở nên ấm áp. Cô lắc nhẹ tay một chút, muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương, nhưng sức lực người kia lại vô cùng lớn.
Doãn Tư Thần mân mê vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Cố Hề Hề, đáy lòng cảm thấy rất thoả mãn.
Cố Hề Hề tuy nói muốn chia tay, nhưng chẳng phải cô vẫn đeo chiếc nhẫn đôi của hai người đây sao?
Cố Hề Hề biết mình thoát không được, cũng chỉ có thể để yên cho Doãn Tư Thần nắm chặt tay mình.
Bộ phim đang chiếu là một phim tình cảm lãng mạn, Cố Hề Hề rất chăm chú xem, trong lòng dâng trào từng đợt cảm khái với nhân vật trong phim, hoàn toàn không nhận ra Doãn Tư Thần không hề chú ý đến những gì được chiếu trên màn ảnh.
Lúc này Doãn Tư Thần đang chú tâm nghịch ngón tay của Cố Hề Hề.
Cứ như là ngón tay của cô so với bộ phim nhàm chán đang chiếu kia còn hấp dẫn hơn mấy trăm lần.
Nhiễm Tịch Vi ngồi bên cạnh rất tủi thân mà không cam lòng. Doãn Tư Thần từ khi tiến vào rạp phim thì đều không liếc nhìn cô ta lấy một cái, thậm chí thậm chí thân thể anh ngày càng nghiêng về hướng Cố Hề Hề.
Không cần đoán cũng biết hai người họ lúc này nhất định đang dựa vào nhau.
Nhiễm Tịch Vi cố tình gây ra rất nhiều tiếng động để gây sự chú ý với Doãn Tư Thần.
Nhưng Doãn Tư Thần từ đầu tới cuối không hề phản ứng, ngược lại mọi người xung quanh đều phản cảm nhìn Nhiễm Tịch Vi. Làm ồn trong rạp chiếu phim là điều tối kỵ, nên bắt đầu có người lên tiếng phàn nàn cô ta quấy rối.
Nhiễm Tịch Vi quả thật cảm thấy uất ức muốn chết!
Tôi đã làm sai cái gì cơ chứ?
Tại sao tất cả mọi người lại chán ghét tôi?
Rạp chiếu phim thì tối om, cái gì cũng không thấy rõ, sao mọi người lại cứ hướng về tôi mà nói?
Cố Hề Hề tập trung vào bộ phim nên lười để ý đến phản ứng của người khác. Hơn nữa người đang bị nói kia là Nhiễm Tịch Vi, cô lại càng không quan tâm.
Thôi thì chuyện của mình và Doãn Tư Thần đành thuận theo tự nhiên.
Không cần cưỡng cầu, mà vốn dĩ cũng không thể cưỡng cầu được.
Mọi việc đành nghe theo ý trời vậy…
Mộc Nhược Na ngồi một bên vừa ăn bắp rang vừa xem phim, cảm thấy rất cao hứng.
Cô mặc kệ bên kia đang có chuyện gì!
Chỉ cần Cố Hề Hề chiếm thế thượng phong là được, còn người kia muốn giở trò gì thì cứ mặc kệ cô ta!
Khi bộ phim này đến hồi kết, trừ Nhiễm Tịch Vi ra thì mọi người đều cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Cố Hề Hề đứng dậy chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì phát hiện tay cô vẫn bị tay của Doãn Tư Thần nắm chặt.
Bàn tay của Doãn Tư Thần thật sự rất đẹp, khớp xương cân đối, ngón tay thon dài. Vừa có khí phách nam nhân lại đẹp mắt vô cùng.
Mười ngón tay đan xen nắm chặt không rời, chứng tỏ hai người là một cặp vợ chồng hạnh phúc ân ái.
Mọi người trong rạp thấy cặp đôi xinh đẹp như vậy, liền không nén nổi ánh mắt hâm mộ nhìn hai người.
Doãn Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy việc xem phim cùng với nhiều người ở một nơi như thế này, thật ra cũng không phải chuyện quá tệ.
Ở đây không ai nhận ra anh và Cố Hề Hề.
Mà đơn giản là chỉ cần hai người tay trong tay bên nhau, thì sẽ nhận được ánh mắt chúc phúc của mọi người dành cho tình yêu của họ.
Ánh mắt Nhiễm Tịch Vi gắt gao nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt kia, hận không thể biến ánh mắt cô ta thành con dao lập tức cắt phăng mấy ngón tay đang đan xen vào nhau!
Ra khỏi rạp chiếu phim, dù hai người không nói gì nhưng không khí xung quanh rất hoà hợp ấm áp.
Mộc Nhược Na đáy lòng thật cảm khái, hai người này đúng là muốn ngược chết đám người độc thân mà!
Nhưng Mộc Nhược Na còn chưa cảm khái được bao lâu thì di động của Cố Hề Hề đột nhiên reo lên.
Cố Hề Hề lấy di động ra xem, là Vân gia gọi tới, cô tức khắc nhận cuộc gọi: “Con đây ạ.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Vân phu nhân: “Hề Hề, con đang ở đâu?”
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, lập tức trả lời: “Con đang đi xem phim với Nhược Na ở ngoài! Làm sao vậy ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Vân phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Hề Hề, mấy ngày tới mẹ phải ra ngoài một chút, nên con cũng đừng có về nhà. Con ở ngoài tự chăm sóc tốt cho mình, biết không?”
Cố Hề Hề nhạy bén nhận ra chuyện không ổn, vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tốt xấu gì bây giờ con cũng đã là người của Vân gia, có chuyện gì mà con không thể biết sao?”
Vân phu nhân do dự một chút, rồi mới trả lời: “Là chuyện của Mộng Anh. Mẹ lo lắng con bé Mộng Anh này sẽ bị kích động…”
Hả? Vân Mộng Anh?
Cô ấy có chuyện gì?
“Mẹ, con sẽ lập tức trở về.” Cố Hề Hề nói xong câu đó liền cúp điện thoại, nói với Mộc Nhược Na: “Chúng ta trở về đi, xem ra trong nhà thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mộc Nhược Na gật đầu.
Không đợi Cố Hề Hề mở miệng, Doãn Tư Thần ngay sau đó liền nói: “Tôi cũng đi. Nếu vấn đề liên quan đến tiền bạc thì tôi có thể giúp em giải quyết.”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Hôm nay vốn là buổi hẹn hò của mình mà!
Nhưng người đàn ông bên cạnh từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn đến mình một lần!
Còn Mộc Nhược Na thì sao?
Mộc Nhược Na làm rất tốt bổn phận của một phông nền, yên tĩnh ăn uống, chậm rãi mà ăn hết các món trên bàn.
Sau sự việc buổi tối hôm ấy, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề ai về nhà người đó, chưa từng liên hệ với đối phương.
Cố Hề Hề không nghĩ đến lần tiếp theo gặp mặt, Doãn Tư Thần lại bày ra cách độc đáo như thế này, rủ nhiều người cùng hẹn hò, cùng nhau ăn cơm.
Tâm tư của Doãn Tư Thần, cô hoàn toàn hiểu được.
Suốt bữa cơm, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề vô tư ân ái, chăm chút cho nhau ăn uống mà không coi ai ra gì, Mộc Nhược Na lại rất cao hứng làm phông nền cho cặp đôi này.
Chỉ có mình Nhiễm Tịch Vi ngồi yên một góc, đến mức làm cả một phông nền cô ta cũng không đạt chuẩn.
Nhiễm Tịch Vi thật sự muốn khóc!
Tại sao mình lại thua Cố Hề Hề?
Vì cái gì mà Cố Hề Hề nhất định phải như một âm hồn không tan?
Doãn Tư Thần chỉ ăn phần điểm tâm Cố Hề Hề mang tới, hoàn toàn không đụng đũa đến các món khác trên bàn.
Cố Hề Hề cũng không để tâm chuyện này, Doãn Tư Thần cho cô ăn món gì thì cô sẽ ăn món đó.
Một bữa cơm tình yêu, người này đút người kia ăn, thoáng chốc xong bữa.
“Ăn no rồi đúng không? Tôi cũng no rồi, giờ chúng tôi phải đi xem phim! Còn nửa tiếng nữa là phim sẽ chiếu.” Nhiễm Tịch Vi nâng cánh tay lên xem đồng hồ, rồi hướng về Cố Hề Hề nói lời thị uy.
“Được thôi.” Cố Hề Hề gật đầu đáp.
Không đợi hai người đứng lên, Doãn Tư Thần lại mở miệng: “Hai người muốn đi xem phim ở đâu?”
“Vạn Đạt.” Mộc Nhược Na lập tức trả lời: “Hôm nay là ngày công chiếu phim mới, bình luận trên trang Douban (*) đánh giá phim này rất hay.”
(*) Douban là một trang mạng đánh giá phim ảnh và sách báo nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc.
Doãn Tư Thần cười gian trá: “Được, vậy hai người đi trước đi.”
Mộc Nhược Na gật đầu, mang theo Cố Hề Hề liền rời khỏi.
Cố Hề Hề trước khi đi quay lại liếc nhìn Doãn Tư Thần, cảm thấy dường như vừa rồi lúc anh trả lời lại có vẻ… rất sảng khoái.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa đi, Nhiễm Tịch Vi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa!
Cô ta nức nở, nước mắt giàn giụa chất vấn Doãn Tư Thần: “Tư Thần, anh đây là có ý gì? Nếu đã hẹn em, sao còn mời hai người họ? Chúng ta hẹn hò vì sao phải dính dáng với người khác?”
Doãn Tư Thần thong thả ung dung lấy khăn lau ngón tay, anh rất ghét người khác chạm vào mình, dĩ nhiên là ngoại trừ Cố Hề Hề.
Vừa rồi nước mắt của Nhiễm Tịch Vi bắn lên đầu ngón tay anh, làm anh cảm thấy thật ghê tởm!
“Tôi đồng ý với mẹ sẽ hẹn hò với cô! Nhưng tôi không có hứa là chỉ hẹn với một mình cô. Nhiễm Tịch Vi, phiền cô thu tay lại!” Giọng Doãn Tư Thần lãnh đạm, hoàn toàn đã đem dư vị mối tình đầu của mình xoá sạch không còn dấu vết.
Mấy ngày nay, Nhiễm Tịch Vi ngày nào cũng tìm chui vào phòng của Doãn Tư Thần.
Đây là điều cấm kỵ quả thật đã chạm đến giới hạn của anh!
Đó là phòng của anh và Cố Hề Hề, ai cho phép người phụ nữ khác đi vào?
Bộ dạng khóc lóc thảm thương hiện giờ của Nhiễm Tịch Vi trước mặt anh đã hoàn toàn quét sạch những hồi ức cuối cùng dành cho mối tình đầu.
Hơn nữa buổi tối hôm đó trong khách sạn, Doãn Tư Thần được ôm Cố Hề Hề ngủ suốt một đêm, càng làm cho khát vọng của anh với cô dâng lên đỉnh điểm.
Người ta nói khi yêu ai rồi thì chỉ mê luyến hương thơm của người đó.
Doãn Tư Thần ước gì mỗi ngày đều được ôm Cố Hề Hề ngủ như vậy.
Nếu không phải vì Nhiễm Tịch Vi, anh sao lại bị ép buộc ở thế bị động như thế này?
Cho nên Doãn Tư Thần bắt đầu trút giận lên Nhiễm Tịch Vi.
Nếu không phải cô ta liên tục gọi điện thoại cho mẹ mình, mẹ cũng không hết lần này đến lần khác thúc ép mình phải hẹn hò với cô ta!
Doãn Tư Thần anh đây từ trước đến giờ không phải người dễ dàng nghe theo lời ai!
Nếu không phải là do lệnh của mẹ anh, anh sẽ không dễ dàng mà nhượng bộ!
Hiện tại anh đã nghe theo lời mẹ đi hẹn hò, nhưng mẹ anh cũng không có nói là không được rủ thêm người khác mà?
Lấy danh nghĩa hẹn hò với Nhiễm Tịch Vi, để có thể cùng Cố Hề Hề ăn một bữa cơm rồi lại đi xem phim, hình như cũng không tệ lắm…
Sau khi lau khô ngón tay, Doãn Tư Thần liền đứng lên nói: “Sắp đến giờ chiếu phim rồi, cô không thích thì có thể tự đi về!”
“Tư Thần, anh trả lời em đi! Có phải Cố Hề Hề sẽ cùng đi xem phim đúng không?” Nhiễm Tịch Vi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đúng vậy, chỗ ngồi của cô ấy là kế bên tôi.” Doãn Tư Thần trả lời không chút nể nang: “Có vấn đề sao? Cô còn muốn đi nữa không? Còn mười phút nữa là phim chiếu. Cô không muốn đi nữa thì cứ tự nhiên trở về!”
Nhiễm Tịch Vi bị chọc giận đến điên rồi! Thật sự tức giận đến nổ phổi!
Sao lại có thể như vậy chứ?
Buổi hẹn hò trong mơ của mình từ khi nào lại thành cuộc họp mặt bốn người?
Doãn Tư Thần không thèm nhìn Nhiễm Tịch Vi, liền xoay người rời đi.
Nhiễm Tịch Vi làm sao có thể để Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề hẹn hò thành công được?
Cho dù không thể ngăn cản thì cũng phải tỏ thái độ một chút với hai người họ!
Nhiễm Tịch Vi nhanh chóng lấy túi xách đi theo, hôm nay có khó chịu thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải tiếp tục buổi hẹn hò của mình!
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na hai tay cầm đồ ăn nước uống, vừa đi vừa cười nói tiến vào bên trong rạp chiếu phim. Hai người đưa vé cho nhân viên soát vé, sau đó dựa theo số ghế liền tìm được chỗ ngồi của mình.
Cố Hề Hề vừa yên vị ngồi xuống thì lập tức ngẩn ngơ!
Bọn họ tại sao lại cũng tới đây?
Doãn Tư Thần dựng cổ áo lên che đi phần lớn gương mặt, nhưng Cố Hề Hề đã quá quen thuộc với anh, nên chỉ cần thoáng nhìn lập tức có thể nhận ra anh trong đám đông!
Ngồi cạnh Doãn Tư Thần ở phía bên kia chính là Nhiễm Tịch Vi, sắc mặt cô ta cực kỳ tệ.
Mộc Nhược Na vừa thấy vậy, làm sao còn không hiểu vấn đề?
Mộc Nhược Na đặt đồ ăn và nước uống lên kệ ngay tay ghế, rồi đỡ Cố Hề Hề ngồi xuống, nhìn Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề ngồi cạnh nhau mà cười cười.
Doãn Tư Thần, quả nhiên là anh!
Cố Hề Hề ngồi xuống vẫn cảm thấy hoảng hốt mà không thể tin được.
Chẳng lẽ vé xem phim này là Doãn Tư Thần mua?
Trời ơi, từ khi nào mà anh lại biết mua vé xem phim trên mạng như thế này?
Có ai đã chỉ cho anh sao?
Chẳng lẽ anh tìm cách mua phiếu ăn uống nhà hàng và cả vé xem phim để gửi tặng cũng chỉ vì muốn gặp mình?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Cố Hề Hề không nén nổi vui mừng, lồng ngực trở nên rộn ràng nhảy nhót.
Người đàn ông này thật đúng là…
Ánh đèn trong rạp đã tắt, bộ phim bắt đầu chiếu.
Cố Hề Hề đang chăm chú nhìn màn hình thì đột nhiên cảm thấy ngón tay mình trở nên ấm áp. Cô lắc nhẹ tay một chút, muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương, nhưng sức lực người kia lại vô cùng lớn.
Doãn Tư Thần mân mê vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Cố Hề Hề, đáy lòng cảm thấy rất thoả mãn.
Cố Hề Hề tuy nói muốn chia tay, nhưng chẳng phải cô vẫn đeo chiếc nhẫn đôi của hai người đây sao?
Cố Hề Hề biết mình thoát không được, cũng chỉ có thể để yên cho Doãn Tư Thần nắm chặt tay mình.
Bộ phim đang chiếu là một phim tình cảm lãng mạn, Cố Hề Hề rất chăm chú xem, trong lòng dâng trào từng đợt cảm khái với nhân vật trong phim, hoàn toàn không nhận ra Doãn Tư Thần không hề chú ý đến những gì được chiếu trên màn ảnh.
Lúc này Doãn Tư Thần đang chú tâm nghịch ngón tay của Cố Hề Hề.
Cứ như là ngón tay của cô so với bộ phim nhàm chán đang chiếu kia còn hấp dẫn hơn mấy trăm lần.
Nhiễm Tịch Vi ngồi bên cạnh rất tủi thân mà không cam lòng. Doãn Tư Thần từ khi tiến vào rạp phim thì đều không liếc nhìn cô ta lấy một cái, thậm chí thậm chí thân thể anh ngày càng nghiêng về hướng Cố Hề Hề.
Không cần đoán cũng biết hai người họ lúc này nhất định đang dựa vào nhau.
Nhiễm Tịch Vi cố tình gây ra rất nhiều tiếng động để gây sự chú ý với Doãn Tư Thần.
Nhưng Doãn Tư Thần từ đầu tới cuối không hề phản ứng, ngược lại mọi người xung quanh đều phản cảm nhìn Nhiễm Tịch Vi. Làm ồn trong rạp chiếu phim là điều tối kỵ, nên bắt đầu có người lên tiếng phàn nàn cô ta quấy rối.
Nhiễm Tịch Vi quả thật cảm thấy uất ức muốn chết!
Tôi đã làm sai cái gì cơ chứ?
Tại sao tất cả mọi người lại chán ghét tôi?
Rạp chiếu phim thì tối om, cái gì cũng không thấy rõ, sao mọi người lại cứ hướng về tôi mà nói?
Cố Hề Hề tập trung vào bộ phim nên lười để ý đến phản ứng của người khác. Hơn nữa người đang bị nói kia là Nhiễm Tịch Vi, cô lại càng không quan tâm.
Thôi thì chuyện của mình và Doãn Tư Thần đành thuận theo tự nhiên.
Không cần cưỡng cầu, mà vốn dĩ cũng không thể cưỡng cầu được.
Mọi việc đành nghe theo ý trời vậy…
Mộc Nhược Na ngồi một bên vừa ăn bắp rang vừa xem phim, cảm thấy rất cao hứng.
Cô mặc kệ bên kia đang có chuyện gì!
Chỉ cần Cố Hề Hề chiếm thế thượng phong là được, còn người kia muốn giở trò gì thì cứ mặc kệ cô ta!
Khi bộ phim này đến hồi kết, trừ Nhiễm Tịch Vi ra thì mọi người đều cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Cố Hề Hề đứng dậy chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì phát hiện tay cô vẫn bị tay của Doãn Tư Thần nắm chặt.
Bàn tay của Doãn Tư Thần thật sự rất đẹp, khớp xương cân đối, ngón tay thon dài. Vừa có khí phách nam nhân lại đẹp mắt vô cùng.
Mười ngón tay đan xen nắm chặt không rời, chứng tỏ hai người là một cặp vợ chồng hạnh phúc ân ái.
Mọi người trong rạp thấy cặp đôi xinh đẹp như vậy, liền không nén nổi ánh mắt hâm mộ nhìn hai người.
Doãn Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy việc xem phim cùng với nhiều người ở một nơi như thế này, thật ra cũng không phải chuyện quá tệ.
Ở đây không ai nhận ra anh và Cố Hề Hề.
Mà đơn giản là chỉ cần hai người tay trong tay bên nhau, thì sẽ nhận được ánh mắt chúc phúc của mọi người dành cho tình yêu của họ.
Ánh mắt Nhiễm Tịch Vi gắt gao nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt kia, hận không thể biến ánh mắt cô ta thành con dao lập tức cắt phăng mấy ngón tay đang đan xen vào nhau!
Ra khỏi rạp chiếu phim, dù hai người không nói gì nhưng không khí xung quanh rất hoà hợp ấm áp.
Mộc Nhược Na đáy lòng thật cảm khái, hai người này đúng là muốn ngược chết đám người độc thân mà!
Nhưng Mộc Nhược Na còn chưa cảm khái được bao lâu thì di động của Cố Hề Hề đột nhiên reo lên.
Cố Hề Hề lấy di động ra xem, là Vân gia gọi tới, cô tức khắc nhận cuộc gọi: “Con đây ạ.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của Vân phu nhân: “Hề Hề, con đang ở đâu?”
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, lập tức trả lời: “Con đang đi xem phim với Nhược Na ở ngoài! Làm sao vậy ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Vân phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Hề Hề, mấy ngày tới mẹ phải ra ngoài một chút, nên con cũng đừng có về nhà. Con ở ngoài tự chăm sóc tốt cho mình, biết không?”
Cố Hề Hề nhạy bén nhận ra chuyện không ổn, vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tốt xấu gì bây giờ con cũng đã là người của Vân gia, có chuyện gì mà con không thể biết sao?”
Vân phu nhân do dự một chút, rồi mới trả lời: “Là chuyện của Mộng Anh. Mẹ lo lắng con bé Mộng Anh này sẽ bị kích động…”
Hả? Vân Mộng Anh?
Cô ấy có chuyện gì?
“Mẹ, con sẽ lập tức trở về.” Cố Hề Hề nói xong câu đó liền cúp điện thoại, nói với Mộc Nhược Na: “Chúng ta trở về đi, xem ra trong nhà thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mộc Nhược Na gật đầu.
Không đợi Cố Hề Hề mở miệng, Doãn Tư Thần ngay sau đó liền nói: “Tôi cũng đi. Nếu vấn đề liên quan đến tiền bạc thì tôi có thể giúp em giải quyết.”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Bình luận facebook