Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-169
Chương 169: Lần đầu tiên hẹn hò
Nhiễm Tịch Vi không đợi Cố Hề Hề mở miệng, đã chủ động nhận sai, điều này làm Cố Hề Hề không còn gì để nói.
Cô có thể nói gì bây giờ?
Tiếp tục chỉ trích?
Hay là chấp nhận cái gọi là lời xin lỗi của Nhiễm Tịch Vi?
Nhiễm Tịch Vi thấy Cố Hề Hề không nói gì, tiếp tục nhẹ giọng: “Hề Hề, nếu cô không vui, cô cứ nói với tôi là được! Cô hà tất gì phải làm tôi mất mặt như vậy? Ô ô ô… tôi làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho mọi người, tôi biết cô không thích tôi, tôi biết tôi làm cô thấy chán ghét. Chỉ là… chỉ là…”
Nhiễm Tịch Vi đẩy hết mọi lỗi lầm cho Cố Hề Hề, ra vẻ yếu đuối uỷ khuất mà không dám nói với Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề quá chán ngán, cô thật sự không muốn đứng đây xem màn kịch này của Nhiễm Tịch Vi.
Doãn Tư Thần nãy giờ vẫn không mở miệng, như vậy là anh ngầm ý nói mình nên thức thời đúng không?
Được, tôi sẽ thức thời!
Cố Hề Hề không nói một chữ, xoay người bỏ đi. Thời điểm cô bước ngang qua người Doãn Tư Thần, cánh tay cô đột nhiên bị mạnh mẽ giữ lấy!
Thân thể Cố Hề Hề cứng đờ, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Khoé mắt hẹp dài lạnh lùng chợt tắt, thay vào đó là ánh mắt liễm diễm như gió mùa xuân lan toả, thanh âm của anh không tự chủ được lại nhẹ nhàng như đang cố ý lấy lòng: “Em đi đâu, tôi đi với em.”
Cố Hề Hề không nhịn được tức giận, cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Mình sao lại dám hy vọng xa vời có Doãn tổng làm bạn đồng hành?
Chính chủ không phải đang ở đây mỏi mắt trông ngóng anh sao?
Giọng nói Cố Hề Hề buồn bực, réo rắt trả lời: “Không cần, anh bận như vậy mà. Hôm qua tôi làm sổ sách cho Vân gia hơi hấp tấp, nên hôm nay cần phải đến kiểm tra lại một chút.”
Thật ra cô chỉ thuận miệng tìm đại một nơi để nói mà thôi.
Nghe Cố Hề Hề nói muốn đi Vân gia, Doãn Tư Thần không hiểu vì sao lại thấy giận và có một chút ghen tỵ.
Vân gia thú vị đến vậy sao, làm cô ấy lúc nào cũng muốn đến đó?
Căn nhà này không thể giữ chân được cô ấy sao?
Cố Hề Hề duỗi tay muốn hất tay Doãn Tư Thần ra, lại phát hiện mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không thể rút tay khỏi tay của đối phương.
Cố Hề Hề giận dỗi ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần.
Nhìn thấy Cố Hề Hề nổi giận, Doãn Tư Thần vẫn không dao dộng, lại bá đạo mà nói: “Tôi cũng không bận, tôi sẽ đi với em! Nhược Na, Thượng Kha nói là cô ở đây để giúp tôi, vậy hôm nay nhờ cô giúp tôi bày trí lại nhà… Mọi thứ cứ dựa theo sở thích của Hề Hề, không cần để ý đến tôi.”
Nói xong, Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, kéo cô xoay người rời đi.
Mộc Nhược Na vui vẻ đáp lại: “Được nha! Nếu hai người tín nhiệm tôi như vậy, đương nhiên tôi sẽ không để hai người thất vọng rồi!”
Nhiễm Tịch Vi đứng chết trân tại chỗ, huyết sắc trên mặt như bị rút hết.
Doãn Tư Thần lại vì Cố Hề Hề mà làm cô ta mất mặt trước tất cả mọi người!
Tư Thần, anh ấy thật sự yêu Cố Hề Hề sao?
Không, tôi không tin!
Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật!
Mộc Nhược Na khoanh tay thủ thế nhìn Nhiễm Tịch Vi, ánh mắt khiêu khích, nói: “Được rồi, Nhiễm tiểu thư, chỗ này không cần nhọc công cô lo lắng nữa! Mời cô đi cho!”
Nhiễm Tịch Vi hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na, đáy mắt hiện ra sự tức giận tàn nhẫn, nhưng chớp mắt một cái đã khôi phục lại vẻ biểu tình làm như không sao cả, nói: “Được, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì hay! Cô thích làm, vậy cô làm đi!”
Nói xong câu này, Nhiễm Tịch Vi lập tức xoay người rời đi.
Thượng Kha đã về thành phố N, Kiều Kỳ cũng dẫn Điệp Y đi Sri Lanka. Nơi này không có ai chống lưng cho Nhiễm Tịch Vi, cô ta đành phải dựa vào bản thân!
…
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần kéo lên xe, cô định mở miệng thì Doãn Tư Thần đã nói trước: “Tối nay đi xem phim!”
Hả?!
Lông mày Cố Hề Hề lập tức nâng lên, ngạc nhiên nhìn đối phương.
Anh thình lình nói ra một câu cứ như ra lệnh, đây là kiểu gì?
Doãn Tư Thần lúc này đã nhận ra một điều. Anh cảm giác được Cố Hề Hề đối với Nhiễm Tịch Vi đúng là không có thiện cảm, nếu không muốn nói là tràn ngập địch ý.
Anh từng đồng ý với Thượng Kha là sẽ chăm sóc tử tế cho Nhiễm Tịch Vi. Dù hiện tại anh đối với Nhiễm Tịch Vi không còn tình yêu, mà chỉ còn lại tình bạn thưở nhỏ, anh cũng thật sự không thể nặng lời với Nhiễm Tịch Vi được…
Nếu đổi lại trước kia gặp chuyện như vậy, anh rất dễ dàng xử lý và điều khiển suy nghĩ của người khác!
Nhưng bây giờ đối phương lại là Cố Hề Hề, thì anh không giống như trước nữa.
Không biết vì sao, mà Doãn Tư Thần không muốn làm Cố Hề Hề hiểu lầm. Nhưng anh không biết phải biểu đạt tình cảm như thế nào, đành quay ra tìm nhóm trợ lý của mình để tư vấn, sau đó mới biết được không gian tình cảm nhất chính là đi dạo phố và xem phim…
Vốn là một lời mời rất lãng mạn, vậy mà khi phát ra từ miệng Doãn Tư Thần thì lại đổi hương vị, trở thành một mệnh lệnh!
Cố Hề Hề cứ như vậy nhìn Doãn Tư Thần, cô cảm thấy Doãn Tư Thần và mình giống như đến từ hai hành tinh khác nhau vậy.
Lúc nãy không phải nói là đi Vân gia sao?
Vì cái gì mà nháy mắt trở thành đi xem phim?
Vả lại, mình nói muốn đi xem phim hồi nào?
Cố Hề Hề giơ tay đỡ trán, thôi được rồi, trước giờ mình vốn đâu có hiểu được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì…
Doãn Tư Thần lái xe rất trầm ổn, thà rằng làm liệt mất tính năng của xe thể thao, cũng chậm rãi mà đi. Bởi vì người đang ngồi ở ghế phụ, chính là Cố Hề Hề mà…
Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề đến ngoài cổng Vân gia. Bảo vệ bên ngoài vừa thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần xuất hiện, nào dám ngăn lại.
Chỉ có thể lập tức trực tiếp mở cổng!
Vân lão gia và Vân phu nhân nghe nói Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần tới, thoạt đầu sửng sốt, nhưng sau đó vui mừng khôn xiết! Hai người họ chỉ ước sao Cố Hề Hề có thể tới đây hằng ngày.
Cho nên lúc Doãn Tư Thần lái xe vào khuôn viên, hai người chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy Vân lão gia và Vân phu nhân đi tới: “Hề Hề, sao con tới mà không nói trước một tiếng, sau này ta sẽ làm một đường chạy xe riêng vào bên trong để con không phải đi bộ một khoảng xa như vậy!”
Ở gia trang của Vân gia, thì chỉ trừ bãi đỗ xe bên ngoài, phía bên trong toàn bộ là cỏ và đá phiến. Tuy rằng xe ô tô cũng có thể đi được, nhưng nếu vậy sẽ làm hỏng mất khu vườn xinh đẹp. Cho nên người của Vân gia đều đỗ xe xong là đi bộ vào nhà.
Hai lần trước tới đây thấy Cố Hề Hề phải đi lại một quãng đường như vậy, cho nên Vân lão gia muốn làm riêng một đường dành cho xe ô tô để cô không phải vất vả đi bộ nhiều, sau này tới cứ việc chạy xe trực tiếp đến cửa nhà chính.
Cố Hề Hề tháo dây an toàn và bước xuống xe, cười cười trả lời: “Không cần phiền toái vậy đâu ạ. Con chỉ mới có bốn tháng, đâu đến mức quá nặng nề đi lại không được! Hai người nhìn bụng con xem, cũng chỉ hơi tròn tròn mà thôi. Hơn nữa bác sĩ đã dặn nên đi bộ nhiều, sẽ tốt hơn khi sinh em bé.”
Doãn Tư Thần cũng xuống xe, nhưng lại đưa vẻ mặt lạnh lùng khô khan hướng về phía Vân lão gia và Vân phu nhân, gật đầu chào cho có lệ. Cũng không khác được, anh vốn dĩ vẫn cảm thấy Vân gia thật chướng mắt!
Nếu không phải Cố Hề Hề muốn tới, chắc cả đời này anh cũng không đặt chân đến Vân gia nửa bước. Trong mắt tập đoàn Doãn thị thì Vân gia xem ra còn không bằng một đầu ngón tay.
“Doãn tổng đại giá quang lâm, thật là bồng tất sinh huy (*)!” Vân lão gia âm thầm lau mồ hôi, sao tên đế vương lạnh băng này cũng theo tới đây vậy?
(*) Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa.
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần bộ dáng khô khốc, cô nhịn không được liền duỗi tay nhéo vào eo của anh. Nhưng Cố Hề Hề mò mẫm mãi… vẫn không thể nhéo được!
Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh làm sao mà có được dáng người như vậy?
Trên eo của anh không có một miếng mỡ thừa, không chỉ eo mà bất luận chỗ nào cũng đều là cơ bắp rắn chắc!
Tuy rằng Cố Hề Hề nhéo mãi không được, nhưng ý tứ của cô thì Doãn Tư Thần đã biết.
Nếu Cố Hề Hề chào hỏi lễ phép, anh cũng không thể tiếp tục làm bộ mặt lạnh tanh, liền gật đầu, nói: “Đã quấy rầy mọi người, do Hề Hề nói hôm qua làm sổ sách cho Vân gia có phần hơi hấp tấp, nên hôm nay muốn qua để kiểm tra lại một lần nữa.”
Nghe lời này, ánh mắt Vân lão gia và Vân phu nhìn Cố Hề Hề quả thật càng thêm yêu mến.
Cố Hề Hề cười nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua con được tiếp đãi liên tiếp đến hai bữa cơm, nếu không làm gì đó thì thật ngại ngùng! Lúc trở về con mới nghĩ lại, có một số chi tiết đã điều chỉnh, mọi người cũng nên kiểm tra xem con sửa đổi có đúng hay không.”
“Được được được, vào nhà rồi nói!” Vân lão gia nhiệt tình mời Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vào nhà.
Cố Hề Hề vừa đi được nửa bước, liền cảm nhận vòng eo của mình căng thẳng, một bàn tay to không chút khách khí đang xoa xoa, ôm lấy eo cô.
Giọng nói trầm ấm của Doãn Tư Thần vang lên bên tai: “Eo của tôi thì đâu có gì để mà nhéo, nhéo eo của chuột đồng nhỏ thì thích hơn nhiều…”
Cố Hề Hề nghe một tiếng oanh lớn, vành tai cô đỏ hồng lên.
Làm ơn đi!
Tôi không phải đang diễn ân ái với anh!
Tôi cảnh cáo anh!
Ở đây nhiều người như vậy! Mau buông tay anh ra!
Nếu không buông tay ra, tôi sẽ còn tức giận với anh hơn nữa!
“Chuột đồng nhỏ thích nhéo, về nhà tôi sẽ cho em nhéo thoả thích đến chán mới thôi!” Doãn Tư Thần nói thêm một câu trêu ghẹo.
Khốn khiếp! Anh có cần phải… lộ liễu như vậy không?
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần, rồi bước nhanh bỏ đi, đuổi theo Vân lão gia và Vân phu nhân. Hai người chỉ ở Vân gia dùng một chút đồ ăn nhẹ, khi kiểm tra lại sổ sách xong thì Doãn Tư Thần đã không còn kiên nhẫn, anh lập tức dẫn Cố Hề Hề đi, đến cả cơm trưa cũng không ở lại dùng.
Có vị đế vương bá đạo này, thì Vân phu nhân cũng không có cách nào giữ Cố Hề Hề lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
Khi ra đến đầu một con đường, Cố Hề Hề ôm trong tay một con gà bông biết gáy, gáy rất to, cô sững sờ nhìn trân trối.
Doãn Tư Thần đây là có ý tứ gì?
Vội vàng lôi mình rời khỏi Vân gia, để gấp gáp đi mua cho mình một… con gà gáy to như vậy?
Doãn Tư Thần, anh ấy rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Doãn Tư Thần lúc này không ngừng nhắn tin hỏi Tiểu A: “Không phải cậu bảo mua quà tặng cho phụ nữ thì họ đều vui vẻ sao? Vì cái gì mà mặt Hề Hề lại kinh ngạc?”
Tiểu A theo dõi hai người từ phía xa xa, lúc nhìn thấy tổng giám đốc mua cho thiếu phu nhân một con gà gáy chói tai, thiếu chút nữa là muốn quỳ xuống lạy tổng giám đốc…
Thật là muốn quỳ xuống lạy anh mà…
“Tổng giám đốc… ngài… Vì sao lại mua con gà gáy to? Tiểu A chống đầu gối, nản chí mà trả lời tin nhắn: “Sao ngài không mua con gấu bông bên cạnh?”
“Nhìn nó khó coi chết đi được.” Doãn Tư Thần trả lời tin nhắn.
Tiểu A chỉ biết câm nín…
Tiếng gáy chói tai của con gà vẫn vang vang…
Doãn Tư Thần bắt đầu phiền não, trực tiếp đưa túi xách cho Cố Hề Hề: “Em thích mua gì thì mua!”
Đi dạo phố với phụ nữ phức tạp như thế này! Cái gì cũng lạ lùng vậy sao? Cả việc chọn quà cũng thật là khó!
Cố Hề Hề nhìn túi xách trong tay mình, cuối cùng mới phản ứng được, hai mắt cô mở to nhìn Doãn Tư Thần: “Anh… là đang hẹn hò với tôi sao?”
Cố Hề Hề nói xong câu này, cô cảm thấy có một sự huyền ảo kỳ lạ.
Không ngờ Doãn Tư Thần vẻ mặt khô khốc gật đầu thừa nhận!
Anh vậy mà lại thừa nhận!
Doãn Tư Thần hoàn toàn thấy vậy không có gì là không tốt, nhướng mày nói: “Đúng vậy, tôi hẹn hò với em, dẫn em đi dạo phố, em sẽ không tức giận đúng không?”
Cố Hề Hề ngẩn người!
Doãn Tư Thần!
Doãn tổng!
Đại não của ngài rốt cuộc phát triển như thế nào vậy?
Edited by Airy
Beta by Airy
Nhiễm Tịch Vi không đợi Cố Hề Hề mở miệng, đã chủ động nhận sai, điều này làm Cố Hề Hề không còn gì để nói.
Cô có thể nói gì bây giờ?
Tiếp tục chỉ trích?
Hay là chấp nhận cái gọi là lời xin lỗi của Nhiễm Tịch Vi?
Nhiễm Tịch Vi thấy Cố Hề Hề không nói gì, tiếp tục nhẹ giọng: “Hề Hề, nếu cô không vui, cô cứ nói với tôi là được! Cô hà tất gì phải làm tôi mất mặt như vậy? Ô ô ô… tôi làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho mọi người, tôi biết cô không thích tôi, tôi biết tôi làm cô thấy chán ghét. Chỉ là… chỉ là…”
Nhiễm Tịch Vi đẩy hết mọi lỗi lầm cho Cố Hề Hề, ra vẻ yếu đuối uỷ khuất mà không dám nói với Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề quá chán ngán, cô thật sự không muốn đứng đây xem màn kịch này của Nhiễm Tịch Vi.
Doãn Tư Thần nãy giờ vẫn không mở miệng, như vậy là anh ngầm ý nói mình nên thức thời đúng không?
Được, tôi sẽ thức thời!
Cố Hề Hề không nói một chữ, xoay người bỏ đi. Thời điểm cô bước ngang qua người Doãn Tư Thần, cánh tay cô đột nhiên bị mạnh mẽ giữ lấy!
Thân thể Cố Hề Hề cứng đờ, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Khoé mắt hẹp dài lạnh lùng chợt tắt, thay vào đó là ánh mắt liễm diễm như gió mùa xuân lan toả, thanh âm của anh không tự chủ được lại nhẹ nhàng như đang cố ý lấy lòng: “Em đi đâu, tôi đi với em.”
Cố Hề Hề không nhịn được tức giận, cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Mình sao lại dám hy vọng xa vời có Doãn tổng làm bạn đồng hành?
Chính chủ không phải đang ở đây mỏi mắt trông ngóng anh sao?
Giọng nói Cố Hề Hề buồn bực, réo rắt trả lời: “Không cần, anh bận như vậy mà. Hôm qua tôi làm sổ sách cho Vân gia hơi hấp tấp, nên hôm nay cần phải đến kiểm tra lại một chút.”
Thật ra cô chỉ thuận miệng tìm đại một nơi để nói mà thôi.
Nghe Cố Hề Hề nói muốn đi Vân gia, Doãn Tư Thần không hiểu vì sao lại thấy giận và có một chút ghen tỵ.
Vân gia thú vị đến vậy sao, làm cô ấy lúc nào cũng muốn đến đó?
Căn nhà này không thể giữ chân được cô ấy sao?
Cố Hề Hề duỗi tay muốn hất tay Doãn Tư Thần ra, lại phát hiện mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không thể rút tay khỏi tay của đối phương.
Cố Hề Hề giận dỗi ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần.
Nhìn thấy Cố Hề Hề nổi giận, Doãn Tư Thần vẫn không dao dộng, lại bá đạo mà nói: “Tôi cũng không bận, tôi sẽ đi với em! Nhược Na, Thượng Kha nói là cô ở đây để giúp tôi, vậy hôm nay nhờ cô giúp tôi bày trí lại nhà… Mọi thứ cứ dựa theo sở thích của Hề Hề, không cần để ý đến tôi.”
Nói xong, Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, kéo cô xoay người rời đi.
Mộc Nhược Na vui vẻ đáp lại: “Được nha! Nếu hai người tín nhiệm tôi như vậy, đương nhiên tôi sẽ không để hai người thất vọng rồi!”
Nhiễm Tịch Vi đứng chết trân tại chỗ, huyết sắc trên mặt như bị rút hết.
Doãn Tư Thần lại vì Cố Hề Hề mà làm cô ta mất mặt trước tất cả mọi người!
Tư Thần, anh ấy thật sự yêu Cố Hề Hề sao?
Không, tôi không tin!
Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật!
Mộc Nhược Na khoanh tay thủ thế nhìn Nhiễm Tịch Vi, ánh mắt khiêu khích, nói: “Được rồi, Nhiễm tiểu thư, chỗ này không cần nhọc công cô lo lắng nữa! Mời cô đi cho!”
Nhiễm Tịch Vi hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na, đáy mắt hiện ra sự tức giận tàn nhẫn, nhưng chớp mắt một cái đã khôi phục lại vẻ biểu tình làm như không sao cả, nói: “Được, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì hay! Cô thích làm, vậy cô làm đi!”
Nói xong câu này, Nhiễm Tịch Vi lập tức xoay người rời đi.
Thượng Kha đã về thành phố N, Kiều Kỳ cũng dẫn Điệp Y đi Sri Lanka. Nơi này không có ai chống lưng cho Nhiễm Tịch Vi, cô ta đành phải dựa vào bản thân!
…
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần kéo lên xe, cô định mở miệng thì Doãn Tư Thần đã nói trước: “Tối nay đi xem phim!”
Hả?!
Lông mày Cố Hề Hề lập tức nâng lên, ngạc nhiên nhìn đối phương.
Anh thình lình nói ra một câu cứ như ra lệnh, đây là kiểu gì?
Doãn Tư Thần lúc này đã nhận ra một điều. Anh cảm giác được Cố Hề Hề đối với Nhiễm Tịch Vi đúng là không có thiện cảm, nếu không muốn nói là tràn ngập địch ý.
Anh từng đồng ý với Thượng Kha là sẽ chăm sóc tử tế cho Nhiễm Tịch Vi. Dù hiện tại anh đối với Nhiễm Tịch Vi không còn tình yêu, mà chỉ còn lại tình bạn thưở nhỏ, anh cũng thật sự không thể nặng lời với Nhiễm Tịch Vi được…
Nếu đổi lại trước kia gặp chuyện như vậy, anh rất dễ dàng xử lý và điều khiển suy nghĩ của người khác!
Nhưng bây giờ đối phương lại là Cố Hề Hề, thì anh không giống như trước nữa.
Không biết vì sao, mà Doãn Tư Thần không muốn làm Cố Hề Hề hiểu lầm. Nhưng anh không biết phải biểu đạt tình cảm như thế nào, đành quay ra tìm nhóm trợ lý của mình để tư vấn, sau đó mới biết được không gian tình cảm nhất chính là đi dạo phố và xem phim…
Vốn là một lời mời rất lãng mạn, vậy mà khi phát ra từ miệng Doãn Tư Thần thì lại đổi hương vị, trở thành một mệnh lệnh!
Cố Hề Hề cứ như vậy nhìn Doãn Tư Thần, cô cảm thấy Doãn Tư Thần và mình giống như đến từ hai hành tinh khác nhau vậy.
Lúc nãy không phải nói là đi Vân gia sao?
Vì cái gì mà nháy mắt trở thành đi xem phim?
Vả lại, mình nói muốn đi xem phim hồi nào?
Cố Hề Hề giơ tay đỡ trán, thôi được rồi, trước giờ mình vốn đâu có hiểu được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì…
Doãn Tư Thần lái xe rất trầm ổn, thà rằng làm liệt mất tính năng của xe thể thao, cũng chậm rãi mà đi. Bởi vì người đang ngồi ở ghế phụ, chính là Cố Hề Hề mà…
Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề đến ngoài cổng Vân gia. Bảo vệ bên ngoài vừa thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần xuất hiện, nào dám ngăn lại.
Chỉ có thể lập tức trực tiếp mở cổng!
Vân lão gia và Vân phu nhân nghe nói Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần tới, thoạt đầu sửng sốt, nhưng sau đó vui mừng khôn xiết! Hai người họ chỉ ước sao Cố Hề Hề có thể tới đây hằng ngày.
Cho nên lúc Doãn Tư Thần lái xe vào khuôn viên, hai người chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy Vân lão gia và Vân phu nhân đi tới: “Hề Hề, sao con tới mà không nói trước một tiếng, sau này ta sẽ làm một đường chạy xe riêng vào bên trong để con không phải đi bộ một khoảng xa như vậy!”
Ở gia trang của Vân gia, thì chỉ trừ bãi đỗ xe bên ngoài, phía bên trong toàn bộ là cỏ và đá phiến. Tuy rằng xe ô tô cũng có thể đi được, nhưng nếu vậy sẽ làm hỏng mất khu vườn xinh đẹp. Cho nên người của Vân gia đều đỗ xe xong là đi bộ vào nhà.
Hai lần trước tới đây thấy Cố Hề Hề phải đi lại một quãng đường như vậy, cho nên Vân lão gia muốn làm riêng một đường dành cho xe ô tô để cô không phải vất vả đi bộ nhiều, sau này tới cứ việc chạy xe trực tiếp đến cửa nhà chính.
Cố Hề Hề tháo dây an toàn và bước xuống xe, cười cười trả lời: “Không cần phiền toái vậy đâu ạ. Con chỉ mới có bốn tháng, đâu đến mức quá nặng nề đi lại không được! Hai người nhìn bụng con xem, cũng chỉ hơi tròn tròn mà thôi. Hơn nữa bác sĩ đã dặn nên đi bộ nhiều, sẽ tốt hơn khi sinh em bé.”
Doãn Tư Thần cũng xuống xe, nhưng lại đưa vẻ mặt lạnh lùng khô khan hướng về phía Vân lão gia và Vân phu nhân, gật đầu chào cho có lệ. Cũng không khác được, anh vốn dĩ vẫn cảm thấy Vân gia thật chướng mắt!
Nếu không phải Cố Hề Hề muốn tới, chắc cả đời này anh cũng không đặt chân đến Vân gia nửa bước. Trong mắt tập đoàn Doãn thị thì Vân gia xem ra còn không bằng một đầu ngón tay.
“Doãn tổng đại giá quang lâm, thật là bồng tất sinh huy (*)!” Vân lão gia âm thầm lau mồ hôi, sao tên đế vương lạnh băng này cũng theo tới đây vậy?
(*) Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa.
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần bộ dáng khô khốc, cô nhịn không được liền duỗi tay nhéo vào eo của anh. Nhưng Cố Hề Hề mò mẫm mãi… vẫn không thể nhéo được!
Doãn Tư Thần, rốt cuộc anh làm sao mà có được dáng người như vậy?
Trên eo của anh không có một miếng mỡ thừa, không chỉ eo mà bất luận chỗ nào cũng đều là cơ bắp rắn chắc!
Tuy rằng Cố Hề Hề nhéo mãi không được, nhưng ý tứ của cô thì Doãn Tư Thần đã biết.
Nếu Cố Hề Hề chào hỏi lễ phép, anh cũng không thể tiếp tục làm bộ mặt lạnh tanh, liền gật đầu, nói: “Đã quấy rầy mọi người, do Hề Hề nói hôm qua làm sổ sách cho Vân gia có phần hơi hấp tấp, nên hôm nay muốn qua để kiểm tra lại một lần nữa.”
Nghe lời này, ánh mắt Vân lão gia và Vân phu nhìn Cố Hề Hề quả thật càng thêm yêu mến.
Cố Hề Hề cười nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua con được tiếp đãi liên tiếp đến hai bữa cơm, nếu không làm gì đó thì thật ngại ngùng! Lúc trở về con mới nghĩ lại, có một số chi tiết đã điều chỉnh, mọi người cũng nên kiểm tra xem con sửa đổi có đúng hay không.”
“Được được được, vào nhà rồi nói!” Vân lão gia nhiệt tình mời Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vào nhà.
Cố Hề Hề vừa đi được nửa bước, liền cảm nhận vòng eo của mình căng thẳng, một bàn tay to không chút khách khí đang xoa xoa, ôm lấy eo cô.
Giọng nói trầm ấm của Doãn Tư Thần vang lên bên tai: “Eo của tôi thì đâu có gì để mà nhéo, nhéo eo của chuột đồng nhỏ thì thích hơn nhiều…”
Cố Hề Hề nghe một tiếng oanh lớn, vành tai cô đỏ hồng lên.
Làm ơn đi!
Tôi không phải đang diễn ân ái với anh!
Tôi cảnh cáo anh!
Ở đây nhiều người như vậy! Mau buông tay anh ra!
Nếu không buông tay ra, tôi sẽ còn tức giận với anh hơn nữa!
“Chuột đồng nhỏ thích nhéo, về nhà tôi sẽ cho em nhéo thoả thích đến chán mới thôi!” Doãn Tư Thần nói thêm một câu trêu ghẹo.
Khốn khiếp! Anh có cần phải… lộ liễu như vậy không?
Cố Hề Hề hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần, rồi bước nhanh bỏ đi, đuổi theo Vân lão gia và Vân phu nhân. Hai người chỉ ở Vân gia dùng một chút đồ ăn nhẹ, khi kiểm tra lại sổ sách xong thì Doãn Tư Thần đã không còn kiên nhẫn, anh lập tức dẫn Cố Hề Hề đi, đến cả cơm trưa cũng không ở lại dùng.
Có vị đế vương bá đạo này, thì Vân phu nhân cũng không có cách nào giữ Cố Hề Hề lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
Khi ra đến đầu một con đường, Cố Hề Hề ôm trong tay một con gà bông biết gáy, gáy rất to, cô sững sờ nhìn trân trối.
Doãn Tư Thần đây là có ý tứ gì?
Vội vàng lôi mình rời khỏi Vân gia, để gấp gáp đi mua cho mình một… con gà gáy to như vậy?
Doãn Tư Thần, anh ấy rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Doãn Tư Thần lúc này không ngừng nhắn tin hỏi Tiểu A: “Không phải cậu bảo mua quà tặng cho phụ nữ thì họ đều vui vẻ sao? Vì cái gì mà mặt Hề Hề lại kinh ngạc?”
Tiểu A theo dõi hai người từ phía xa xa, lúc nhìn thấy tổng giám đốc mua cho thiếu phu nhân một con gà gáy chói tai, thiếu chút nữa là muốn quỳ xuống lạy tổng giám đốc…
Thật là muốn quỳ xuống lạy anh mà…
“Tổng giám đốc… ngài… Vì sao lại mua con gà gáy to? Tiểu A chống đầu gối, nản chí mà trả lời tin nhắn: “Sao ngài không mua con gấu bông bên cạnh?”
“Nhìn nó khó coi chết đi được.” Doãn Tư Thần trả lời tin nhắn.
Tiểu A chỉ biết câm nín…
Tiếng gáy chói tai của con gà vẫn vang vang…
Doãn Tư Thần bắt đầu phiền não, trực tiếp đưa túi xách cho Cố Hề Hề: “Em thích mua gì thì mua!”
Đi dạo phố với phụ nữ phức tạp như thế này! Cái gì cũng lạ lùng vậy sao? Cả việc chọn quà cũng thật là khó!
Cố Hề Hề nhìn túi xách trong tay mình, cuối cùng mới phản ứng được, hai mắt cô mở to nhìn Doãn Tư Thần: “Anh… là đang hẹn hò với tôi sao?”
Cố Hề Hề nói xong câu này, cô cảm thấy có một sự huyền ảo kỳ lạ.
Không ngờ Doãn Tư Thần vẻ mặt khô khốc gật đầu thừa nhận!
Anh vậy mà lại thừa nhận!
Doãn Tư Thần hoàn toàn thấy vậy không có gì là không tốt, nhướng mày nói: “Đúng vậy, tôi hẹn hò với em, dẫn em đi dạo phố, em sẽ không tức giận đúng không?”
Cố Hề Hề ngẩn người!
Doãn Tư Thần!
Doãn tổng!
Đại não của ngài rốt cuộc phát triển như thế nào vậy?
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook