• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (74 Viewers)

  • Chap-103

Chương 103: Bệnh án giả mạo








Cô ta bắt đầu gửi tin nhắn liên tục cho Cố Hề Hề, không ngừng than vãn rằng cô tay yêu và không thể sống thiếu Doãn Tư Thần như thế nào. Thậm chí còn gửi luôn ảnh chụp giấy chẩn đoán của bệnh viện chứng minh là cô ta sắp chết đến nơi rồi.




Lúc đầu Mộc Nhược Na không quan tâm những tin nhắn này, nhưng điện thoại của Cố Hề Hề lại cài đặt để nội dung tin nhắn tự hiển thị trên màn hình, cô không muốn xem cũng không được.




Đột nhiên một bức ảnh vô tình thu hút tầm mắt của Mộc Nhược Na, cô lập tức chẳng còn quan tâm việc có thích hợp hay không khi xem tin nhắn của người khác, liền lấy điện thoại phóng lớn hình ảnh lên xem.




Lúc nhìn đến chữ ký bác sĩ trên hình chụp bệnh án, khoé miệng cô nở nụ cười châm chọc. Ra là người quen cũ!




Cô không chần chừ, liền gọi điện thoại cho vị bác sĩ này: “Hi Joseph, là tôi Mộc Nhược Na đây! Có chút chuyện muốn hỏi, gần đây anh có khám cho bệnh nhân nào bị u não không?




Vị bác sĩ tên Joseph mờ mịt trả lời qua điện thoại: “Gần đây? Ý cô là muốn hỏi vào ngày nào mới được?”




Mộc Nhược Na liền đọc lại ngày trên hình ảnh bệnh án.




Joseph lập tức trả lời: “À, đúng là tôi có khám cho một bệnh nhân bị u não, nhưng bà ấy tuổi đã cao nên xác suất thành công khi phẫu thuật tương đối thấp, vì vậy tôi mới khuyên bà ấy chỉ nên trị liệu mà thôi. Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?”




“Tôi vừa nhìn thấy một thứ rất thú vị, để tôi gửi anh xem.” Mộc Nhược Na lấy di động chụp lại hình ảnh đó rồi gửi qua cho Joseph.




Lập tức ngay sau đó bác sĩ Joseph liền gọi điện thoại lại, anh ta rất kích động dậm chân tại chỗ: “Thật quá đáng! Quá đáng! Ai lại dám giả mạo tên tuổi của tôi! Đừng tưởng lợi dụng lúc tôi đến Trung Quốc trao đổi nghiệp vụ y học, lại tranh thủ lợi dụng tôi! Không thể chấp nhận được!”




Lâm Tiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.




Bác sĩ Joseph không phải là bác sĩ trực thuộc tại bệnh viện, mà đến từ nước ngoài để trao đổi học thuật nghiên cứu, chuyên nghiên cứu những căn bệnh nan y. Nhưng anh ta không phải bác sĩ phụ trách cứu chữa, mà chuyên môn chính lại là xét nghiệm…




Cái hồ sơ bệnh án này hoàn toàn là giả, ba lần bảy lượt còn lợi dụng nó để làm khổ nhục kế! Mà công nhận làm giả cũng rất chuyên nghiệp, vốn dĩ không thể phát hiện được!




Nếu không phải Lâm Tiểu Nhã lại để tên vị bác sĩ là Joseph, mà trùng hợp Mộc Nhược Na và Joseph lại có quen biết, chắc là tất cả mọi người đều sẽ bị gạt!




Nếu bệnh án này là giả, vậy chuyện Lâm Tiểu Nhã bị u não chỉ sống được một tháng nữa cũng hoàn toàn giả dối!




Nhớ đến hình ảnh lúc Lâm Tiểu Nhã không biết xấu hổ van xin Cố Hề Hề, la khóc cầu xin nhường Doãn Tư Thần cho cô ta, Mộc Nhược Na liền muốn làm cái gì đó để trả đũa.




Mộc Nhược Na đảo mắt nghĩ ngợi, liền lấy điện thoại của Cố Hề Hề để trả lời tin nhắn cho Lâm Tiểu Nhã: “Không phải cậu nói hôm nay đi làm trị liệu hoá chất sao? Sao lại còn thời gian gọi điện thoại cho tôi?”




Lâm Tiểu Nhã thấy tin nhắn trả lời, lập tức khôi phục tinh thần, tiếp tục nhắn tin khóc than kể lể Doãn Tư Thần không để ý cô ta, rồi oán trách do Cố Hề Hề không giải thích nên cô ta mới thảm hại như vậy.




Mộc Nhược Na thấy tin nhắn của Lâm Tiểu Nhã, cả người cảm thấy ghê tởm. Loại phụ nữ này thật vô sỉ, đạt đến trình độ vô sỉ như thế này cũng thật bản lĩnh.




Cô bấm liên hồi trả lời tin nhắn: “Không có mà, tôi đã giải thích rõ ràng rồi! Chỉ là Tư Thần nói do cậu làm sai nên anh ấy không dễ dàng tha thứ như vậy, chỉ muốn thử lòng cậu trước. Nếu cậu thật sự yêu Tư Thần như cậu nói, thì phải chịu những trắc trở này vậy. Đúng rồi, tôi cho cậu biết một chuyện, buổi chiều Doãn Tư Thần thường ghé phòng tập quyền anh, trừ Tiểu A ra thì anh ấy cũng không mang theo bất kỳ ai khác.”




Mộc Nhược Na quen biết Doãn Tư Thần nhiều năm, đương nhiên cô biết một vài thói quen của anh. Chỉ là lúc tập quyền anh thì… Ha hả, sẽ có một chuyện hay ho đây!




Nhắn xong tin này, Mộc Nhược Na liền tắt máy điện thoại, để cho cô nàng ngốc Cố Hề Hề yên tĩnh ngủ một chút vậy.




Cố Hề Hề mơ màng tỉnh dậy, đưa tay cầm lấy di động để xem mấy giờ…




Ơ? Sao điện thoại lại bị tắt máy rồi?




Cô liền bấm công tắc mở điện thoại, đầu óc vẫn mụ mị trong chốc lát.




Mộc Nhược Na từ bếp bưng nước trái cây đến, thấy Cố Hề Hề liền nói: “Nếu tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, không thì tối nay cô sẽ không ngủ được.”




Cố Hề Hề lúc này mới mơ màng ngồi dậy từ trên giường, lẩm bẩm: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi vậy?”




“Cũng hơn một tiếng rồi!” Mộc Nhược Na đặt ly nước trái cây trên tủ ở đầu giường: “Uống chút nước trái cây đi. Đây là do trợ lý của Doãn Tư Thần mang trái cây tươi qua đây, dặn tôi làm sẵn để cô ngủ dậy thì uống đó.”




Cố Hề Hề ngẩn ngơ, rồi lại tự nói: “Ừm, anh ấy quả thật rất quan tâm đứa bé này, tuyệt nhiên không cho phép có gì sơ suất…”




Mộc Nhược Na thở dài một tiếng, sao một chuyện đơn giản như vậy mà cô nàng này không hiểu nhỉ? Nếu Doãn Tư Thần chỉ là vì đứa bé, sao lại…




Mà thôi, cứ để sau này tự cảm nhận và tự hiểu đi.




Cố Hề Hề cầm ly nước trái cây uống rồi mới chợt nhớ: “À? Mà sao Doãn Tư Thần lại biết tôi ở đây?”




Mộc Nhược Na lại thở dài tiếp, nói: “Cuối cùng cô cũng có vẻ tỉnh rồi, Doãn Tư Thần nhờ tôi chuyển lời nhắc cô nếu chiều nay không đến công ty, xem như là cô trốn việc!”




Phốc!!!




Nước trái cây trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài!




Trốn việc!?




Doãn Tư Thần, xem như anh lợi hại!




Cố Hề Hề vội vàng đeo đồng hồ vào tay, tuỳ tiện lấy tay làm lược chỉnh lại mái tóc, rồi nói với Mộc Nhược Na: “Ôi phiền cô đưa tôi trở lại công ty! Tên gia hoả keo kiệt kia không chừng còn đòi trừ lương của tôi nữa! A, thật là bực quá! Càng nghĩ càng tức mà!”




Mộc Nhược Na bật cười, nhưng thấy bộ dạng Cố Hề Hề nghiêm túc như vậy thì cũng nhịn cười, lấy chìa khoá xe đưa Cố Hề Hề về công ty.




Cố Hề Hề vừa vào cổng công ty đã thấy Tiểu A đứng chờ sẵn.




“Sao cậu lại ở đây?” Cố Hề Hề cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Doãn Tư Thần đâu? Tôi đã đến công ty làm việc! Vậy hôm nay không thể nói là tôi trốn việc đúng không?”




“Đúng vậy, thư ký trưởng!” Tiểu A lập tức trả lời: “Tổng giám đốc căn dặn tôi ở đây chờ, nếu cô tới thì mời cô đến phòng họp chuẩn bị.”




“Chuẩn bị cái gì cơ?” Cố Hề Hề vừa đi theo Tiểu A vừa hỏi: “Là chuyện hợp tác với Mặc gia sao?”




“Cô đến rồi sẽ biết.” Tiểu A cười đáp.




Cố Hề Hề gật gật đầu, cô là thư ký trưởng, theo đúng lý tổng giám đốc mở cuộc họp thì cô phải ở bên cạnh, vậy nên cô cũng không dám có ý kiến gì!




Giờ đã qua giai đoạn nghén, bụng cũng bắt đầu to ra rồi, nếu không tranh thủ thời gian kiếm tiền sẽ không thể tích cóp tiền cho mẹ nữa! Cô vẫn còn muốn để dành tiền cho mẹ có thể dưỡng già thoải mái!




Hạ quyết tâm như vậy, Cố Hề Hề bước ra khỏi thang máy liền đến phòng họp.




Thời khắc mở cửa phòng họp, Cố Hề Hề vốn nghĩ rằng phòng sẽ kín người đến mức không còn một chỗ ngồi, nhưng hoá ra căn phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình Doãn Tư Thần.




Ạch… Đây là chuyện gì vậy?




Doãn Tư Thần tà mị cười, anh ngồi thong dong ở vị trí chủ toạ, một tay chống cằm, khoé mắt dịu dàng nhìn Cố Hề Hề, có vẻ như anh đã ngồi đợi ở đây khá lâu.




Cố Hề Hề tức thì thấy không được tự nhiên: “Tôi… Tôi ở chỗ của Nhược Na, đột nhiên thấy mệt nên ngủ một chút…”




“Tôi biết!” Giọng nói Doãn Tư Thần tràn đầy nam tính rất dễ nghe: “Cho nên tôi mới nhờ Mộc Nhược Na chuyển lời cho em, nếu chiều nay em không tới công ty mới xem là trốn việc. Dựa theo quy định của tập đoàn Doãn thị, thì trốn việc sẽ bị phạt trừ cả lương tháng và tiền thưởng.”




“Dù sao tiền thưởng của tôi cũng đâu có bao nhiêu…” Cố Hề Hề không nhịn được lẩm bẩm. Trước kia khi làm việc ở bộ phận hậu cầu, tiền thưởng đều là phần của người khác, cô chỉ lấy được một phần ít ỏi.




Doãn Tư Thần có vẻ nhìn thấy suy nghĩ của Cố Hề Hề, chậm rãi nói: “Tháng này em đã hoàn thành hai nhiệm vụ, một là hỗ trợ việc ký hợp đồng với công ty Hàn Quốc, một là hỗ trợ việc hợp tác với Mặc Tử Hân. Chỉ với hai việc này thì phần tiền thưởng không phải nhỏ rồi!”




Cố Hề Hề vốn không thèm nghe anh nói, nhưng đến khi nghe phần tiền thưởng, ánh mắt cô sáng ngời, tràn ngập mong chờ nhìn Doãn Tư Thần.




Đúng như dự đoán của Doãn Tư Thần, ánh mắt Cố Hề Hề trở sáng láng nhìn anh.




Thật là kỳ lạ! Nhìn dáng vẻ cô như vậy, anh lại cảm thấy rất dễ chịu và ưng mắt là vì sao?




Doãn Tư Thần chỉ tay vào chỗ ngồi kế bên anh, gật đầu nhìn Cố Hề Hề.




Cố Hề Hề hiểu ý, hơi do dự chút rồi cũng chạy nhanh đến, ngồi xuống ở chỗ Doãn Tư Thần vừa chỉ, cẩn thận dò hỏi: “Tháng này tiền thưởng của tôi được bao nhiêu? Chiều nay tôi đến công ty rồi nè, như vậy sẽ không tính là trốn việc đúng không?”




“Em đang thiếu tiền lắm sao?” Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề: “Nhìn em giống như không có tiền? Tôi không phải đã đưa em một thẻ phụ không giới hạn rồi sao?”




Cố Hề Hề trong lòng chỉ nghĩ về phần tiền thưởng kia, nên buột miệng nói: “Đương nhiên là thiếu rồi! Bụng tôi đã bắt đầu lớn, chỉ sợ không bao lâu sẽ không thể tới công ty làm nữa. Không đi làm thì sẽ không có thu nhập. Sau này tôi rời khỏi đây mà không có đủ tiền thì làm sao có thể bắt đầu lại cuộc sống?”




Doãn Tư Thần lúc đầu vẫn một ý cười thoải mái, nhưng ý cười nơi khoé miệng dần mất đi, đến khi nghe được câu cuối cùng thì nụ cười của anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt lạnh băng.




Cố Hề Hề căn bản không nhìn thấy Doãn Tư Thần đang biến sắc, cô tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy mẹ không có tích cóp cho bản thân chút tiền dưỡng già. Giờ tranh thủ lúc tôi còn có thể đi làm, phải kiếm tiền để dành cho mẹ. Sau này nếu tôi không thể tìm được một công việc lương cao, thì mẹ cũng không đến mức vất vả.”




“Em muốn rời khỏi tôi đến vậy sao?” Giọng nói Doãn Tư Thần ẩn chứa sự tức giận kiềm nén.




Vì sao? Anh đối xử tốt với cô như vậy, cô vẫn muốn rời khỏi anh?




Trước giờ anh chưa từng vì một người phụ nữ nào mà phải dành hết tâm trí như vậy!




Đây là chuyện chưa từng có!




Cố Hề Hề vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt tức giận của Doãn Tư Thần. Cô càng mờ mịt không hiểu chuyện gì, sao nói một hồi anh lại nổi giận nữa rồi? Lúc mới kết hôn, anh cũng là như vậy, đụng chút là nổi giận, cô cũng hoàn toàn không biết anh nổi giận vì chuyện gì.




Cố Hề Hề nghĩ thầm, anh hỏi cô như vậy còn không phải đang lo cô sẽ ăn vạ Doãn gia mà không chịu rời đi sao?




Sao lại như vậy chứ? Dù cô có nghèo, hay khó khăn cỡ nào, cô cũng không làm chuyện như vậy.




“Đây là cam kết của chúng ta mà, không phải sao?” Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi sẽ làm như những gì chúng ta đã cam kết.”




Nghe câu này của Cố Hề Hề, sự tức giận của Doãn Tư Thần đã không còn khống chế được nữa. Anh lập tức đứng dậy một chân đạp cái ghế dựa vào góc phòng!




PHANH — Chiếc ghế nháy mắt bị gãy tan tành!



Edited by Airy



Beta by Airy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom