• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thi Nhân Việt Nam (6 Viewers)

  • Thi Nhân Việt Nam - 38. Vũ Hoàng Chương

38. Vũ Hoàng Chương


Sinh ngày 5-5-1916 ở Nam Định. Có bằng tú tài Tây. Đã theo học trường Luật, nhưng lại bỏ để làm Phó thanh tra Sở Hoả xa miền Bắc hơn một năm. Dạy tư một độ, hiện giờ theo học ban cử nhân toán học.


Đã xuất bản: Thơ say (1940).


Ý giả Vũ Hoàng Chương địng nối cái nghiệp những thi hào xưa của Đông Á: cái nghiệp say. Người say đủ thứ: say rượu, say đàn, say ca, say tình đong đưa. Người lại còn "hơn" cổ nhân những thứ say mới nhập cảng: say thuốc phiện, say nhẩy đầm. Bấy nhiêu say sưa đều nuôi bằng một say sưa to hơn mọi say sưa khác: say thơ. Vũ Hoàng Chương có cái dụng ý muốn say để làm thơ. Cái dụng ý ấy không khỏi có hại. Nhưng một lần kia, bước chân vào tiệm nhảy, người quên dụng ý làm thơ ngoài cửa và lần ấy người đã làm một bài thơ tuyệt hay.


Tôi yêu những vần thơ chếnh choáng, lảo đảo mà nhịp nhàng theo điệu kèn khiêu vũ...


Âm ba gợn gợn nhỏ,





Ánh sáng phai phai dần...


Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân.


Lui đôi vai, tiến đôi chân,


Riết đôi tay, ngả đôi thân,


Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió...


Quả là những vần thơ say.


Cái dụng ý làm thơ Vũ Hoàng Chương cũng còn bỏ quên lần nữa.


Kể, cái say sưa của Vũ Hoàng Chương là một thứ say sưa chừng mực, say sưa mà không hẳn là trụy lạc, mặc dầu từ say sưa đến trụy lạc đường chẳng còn dài chi. Nhưng trụy lạc hay say sưa đều mang theo một niềm ngao ngán. Niềm ngao ngán ấy ta vốn đã gặp trong thơ xưa. Duy ở đây nó có cái vị chua chát, hằn học và bi đát riêng.


Mỗi lần nói đến hôn nhân, Vũ Hoàng Chương có giọng khinh bỉ vô cùng. Người thấy hôn nhân chỉ là sự chung chạ của xác thịt, một sưh bẩn thỉu đã làm dơ dáy bao mộng đẹp của tuổi hoa niên:





Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải,


Chút ngây thơ còn lại cũng vừa chôn.


Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi Hạ giới


Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn.


Khốn nỗi! Thoát ly được hôn nhân cùng mọi trói buộc khác, nào người có tìm được hạnh phúc, người chỉ thấy bơ vơ:





Mênh mông đâu đó ngoài vô tận


Một cánh thuyền say lạc hướng đêm.


Con thuyền say kia chính là linh hồn và cuộc đời của thi nhân. Rút lại, hy vọng cao nhất của người là quên. Quên hết thảy những thứ lợm giọng của khách làng chơi:





Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,


Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên,


Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,


Đưa hồn say về tận cuối trời Quên.


Tháng 9-1941
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom