Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235-237
Chương 235 : Kết thúc
Denis Trần hạ súng, nhanh chóng bước vào bên trong. Đằng sau anh là một nhóm người, bao gồm Thanh Sơn, Antony, Cát Tiên và Minh Kiên.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng tỏ ra kinh hoàng, lập tức xông tới xử lý đám người Văn Sẹo.
“Khả Hân, em không sao chứ?” Denis Trần vội vàng chạy tới chỗ Khả Hân bị trói, lo lắng quan sát cô từ đầu tới chân và nhanh chóng cởi trói cho cô.
“Denis…cứu Đình Phong…“ Không thèm quan tâm đến hai cổ tay bị dây thừng cứa đến chảy máu, Khả Hân rơi lệ lao đến nơi Đình Phong đang nằm.
Cô quỳ xuống nâng đầu anh dậy, không dám dụng đến các chỗ khác trên người vì sợ càng gây tổn thương cho anh. Cô khẩn cầu gọi tên anh với hi vọng anh mở mắt ra nhìn mình.
“Đình Phong, tỉnh dậy đi…Làm ơn…anh đừng làm em sợ…xin anh…” Đáng tiếc dù cố gắng thế nào Đình Phong vẫn không thể tỉnh lại. Thân thể anh dần dần mất đi độ ấm.
“Tình hình rất tệ, mất máu quá nhiều, tay, chân, xương sườn đều gãy, hơi thở mỏng manh.” Minh Kiên sờ mạch trên tay và trên cổ Đình Phong, móc từ trong túi ra một chiếc lọ sứ, đổ viên thuốc nhét vào miệng anh.
“Tạm thời không thể di chuyển Đình Phong, tôi chỉ có thể cho anh ta dùng thuốc trợ mệnh. Hi vọng giúp anh ta kéo dài hơi tàn để chờ được cấp cứu đến. Tuy nhiên, Julia, cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần.” Y thuật của Minh Kiên rất lợi hại. Hắn từng cứu được rất nhiều người bị thương nặng, nhưng nếu hẳn đã nói ra điều này thì tức là cơ hội sống của Đình Phong là cực kỳ nhỏ.
Khả Hân ngã ngồi trên nền đất. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu la của Văn Sẹo, Hoàng Ly Và đám người kia.
“Denis, cho em mượn súng.
Hơi thở lạnh băng và nguy hiểm từ Khả Hân làm Denis Trần hơi nhíu mày. Tuy vậy, anh vẫn gật đầu, đưa khẩu súng ngắn của mình cho cô.
Khả Hân cầm súng tiến đến chỗ Văn Sẹo đang chui rúc, ra hiệu cho Thanh Sơn lui ra.
Thanh Sơn trừng mắt nhìn đám người với sự oán khí ngút trời sau đó chạy tới hỗ trợ Minh băng bó những vết thương vẫn đang đổ máu của Đình Phong.
“Mày…mày…không được…tới đây.” Vừa bị Thanh Sơn đánh cho sưng vù mặt mũi, Văn Sẹo hoảng sợ chỉ tay vào Khả Hân.
“Đoàng” Mỗi một lần tiếng súng vang lên là một lần Văn Sẹo gào thét thê thảm. Tứ chỉ của gã đều bị Khả Hân bắn nát.
Chưa dừng lại tại đó, Khả Hân vứt súng cho Antony, nhặt con dao dính máu dưới đất, ra tay với bốn tên vừa trực tiếp hành hạ Đình Phong.
Mặc kệ lời van xin của bọn chúng, Khả Hân giống như điên rồi liên tiếp hạ dao. Cô nhớ như: in từng vết đâm trên người Đình Phong, vì vậy không có lấy một chút thương hại mà thẳng tay trừng trị.
Không có ai dám ngăn cản Khả Hân, hoặc không muốn ngăn cản bởi vì họ hiểu được nỗi đau trong lòng cô lúc này.
Cát Tiên đang ôm lấy bé Bin và canh giữ Hoàng Ly vì sợ đến trắng bệch cả mặt mũi, lặng lẽ rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Khả Hân chìm vào trạng thái điên cuồng như vậy.
Xử lý xong đám người kia, Khả Hân chậm rãi đi tới chỗ Hoàng Ly. Ả ôm lấy cánh tay bị thương, quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin: “Khả Hân, tôi chỉ nhất thời bị thù hận che mắt và bị tên Văn Sẹo xúi giục nên gây ra tội ác tày trời này. Làm ơn tha cho tôi.“ Vừa khóc lóc vừa tự bạt tai mình liên tục, gương mặt Hoàng Ly nhanh chóng sưng đỏ.
Chẳng qua, Khả Hân không hề nghe lời van xin đó, vung dao cắt đứt gân tay, gân chân ả.
Tiếng hét thê lương vang vọng khắp nơi.
Cuối cùng, vì không chịu nổi những đau đớn đó nên Hoàng Ly trợn mắt, bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc này Khả Hân mới buông dao, chẳng quan tâm đến những vết máu trên mặt và tay, hay chỗ bả vai vẫn đang đổ máu, chạy lại chỗ Đình Phong, Hiện tại, Minh Kiên và Thanh Sơn đã lột đè, chiếc áo sơ mi trắng dính máu trên người Đình Phong xuống Khả Hân trừng mắt nhìn da thịt rách toác của Đình Phong, nước mắt không ngừng chày ra.
Đặc biệt, khi ánh mắt cô trông thấy hai cánh tay của anh, đôi môi khẽ run run, vươn tay sờ lên những vết sẹo cũ chỉ chít trên đó.
Tại sao trên người Đình Phong lại xuất hiện thứ này? “Em ngạc nhiên vì đống sẹo đó đúng không?” Thanh Sơn gạt nước mắt, bắt đầu kể lại cho Khả Hân nghe toàn bộ sự thật.
“Sau khi em tự sát, tên ngu ngốc này vì quá đau lòng và hối hận nên tìm cách tự hành hạ bản thân.
“Lúc bị anh phát hiện, hai cánh tay Đình Phong đã không còn chỗ nào lành lặn, vết thương chồng chất vết thương.”
“Khi anh tức giận tra hỏi, cậu ta khổ sở nói rằng, muốn dùng sự đau đớn này để nhắc nhở bản thân đã gây ra tội lỗi kinh khủng đến mức nào.“
“Khả Hân, nỗi đau lớn nhất trong lòng Đình Phong chính là chỉ vì một phút mất đi lý trí đã buông lời nghi ngờ đứa bé trong bụng em, hại em sẩy thai, khiến em phải tự sát;
“Anh biết đây là tổn thương không thể bù đắp lại được, cũng không bào chữa cho Đình Phong. Chỉ muốn em biết rằng, cuộc sống khi đó của cậu ấy tuyệt đối như là dưới địa ngục”
Lời kể của Thanh Sơn làm toàn bộ những người trong ngôi nhà hoang này lặng đi.
Trong lòng mỗi người đều xót xa cho mối tình oan nghiệt của Đình Phong và Khả Hân.
Hiểu lầm, tổn thương liên tục khiến cả hai đánh mất đi hạnh phúc bình dị mà họ đã từng mong ước. Một người sống trong đau khổ, tự trách. Một người sống trong thù hận, tuyệt vọng.
Khả Hân ôm lấy ngực. Tim đau đến nỗi khiến cô không thể thở được. Sự thật là thế này sao?
Mỗi vết sẹo trên tay Đình Phong đầu là minh chứng cho những điều mà Thanh Sơn nói. Khi ấy, anh đã đau khổ đến mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy.
“Đình Phong, anh đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này. Vì sao anh không cho em cơ hội hận anh triệt để?“ “Vì sao anh không sống thật tốt? Vì sao anh hành hạ mình? Vì sao hết lần này đến lần khác bị em xua đuổi vẫn bám dính lấy để rồi vì bảo vệ em.
mà thành ra thế này? “Anh thật sự rất độc ác. Anh không tỉnh lại vì muốn em cũng nếm trải cảm giác hối hận như năm xưa anh từng chịu đúng không?” Khả Hân lẩm bẩm như người mất hồn. Giọng nói của cô khàn đặc, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Bộ dạng của Khả Hân lúc này làm những người xung quanh đau lòng vô cùng.
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra, Khả Hân vẫn còn yêu Đình Phong rất nhiều, chẳng qua vì sự thù hận quá lớn mới khiến cô tuyệt đối đẩy anh di Bất chợt, ngón tay của Đình Phong khẽ động đậy. Bằng một sức mạnh vô hình, Đình Phong mở mắt ra.
“Tỉnh…tỉnh lại rồi” Antony là người đầu tiên phát hiện điều này.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào phía người đang nằm dưới đất.
Thanh Sơn vui mừng đến phát khóc, ngay.
cả Cát Tiên và Denis Trần cũng nhẹ nhàng thở ra. Duy chỉ có Minh Kiên nhíu chặt lông mày.
“Làm sao vậy?” Denis Trần nhạy cảm phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của cấp dưới nên nhanh chóng mở miệng hỏi.
Minh Kiên cũng không dám dấu diếm mà nói ra suy đoán của mình.
“Boss, dựa vào mạch đập của Đình Phong…e rằng…là hồi quang phản chiếu. Anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.“ Câu trả lời của Minh Kiên khiến mọi người tái Tặt. Nhất là Khả Hân, đầu óc cô trống rỗng, nhanh chóng lắc đầu như điên để phủ nhận lời nói của hắn.
Đình Phong sẽ vượt qua được cửa ải này.
Anh còn chưa nhận được sự tha thứ của cô, làm sao có thể chết được.
“Khả…Hân.” Đình Phong phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn đủ để Khả Hân nghe thấy.
“Đình Phong…em đây…” “Đừng…khóc…vết. thương…trên. vai…đau không?” “Không đau, không đau.” Khả Hân nức nở đáp lời. Cô không nghĩ rằng.
ngay khi vừa tỉnh lại, điều đầu tiên mà Đình Phong quan tâm lại là vết thương của cô.
Đình Phong nghe thấy thế, hơi mìm cười.
Thực chất, trước mắt anh chỉ là những bóng dáng mờ ảo, chỉ có duy nhất hình ảnh của Khả Hân rõ ràng.
“Đình Vũ…thì …sao?” “Con ổn. Anh chịu đựng một chút, xe cấp cứu sắp tới rồi.” Khả Hân ghé sát vào Đình Phong, thủ thỉ giống như đang cầu xin anh.
“Xin…lỗi…em…hãy…chăm…sóc…bản thân và con…thật tốt…quên anh đi.” “Kiếp sau..anh sẽ tìm..được em…không làm em…tổn thương nữa.
“Em không đồng ý. Đình Phong, em chỉ cần kiếp này. Anh nghe rõ đây, chỉ cần anh chịu đựng được, em sẽ tha thứ cho anh.” “Chúng ta quên hết mọi ân oán trong quá khứ, bắt đầu lại được không? Đình Vũ mới tám tuổi, anh nỡ lòng để nó mồ côi cha sao?” Đình Phong rất muốn vươn tay lau đi những.
giọt nước mắt trên mặt Khả Hân, nhưng đôi tay không còn cảm giác.
Anh gom góp toàn bộ sức lực cuối cùng còn sót lại, nhìn Khả Hân với đôi mắt ngập tràn tình Yêu, môi khẽ mấp máy: “Khả Hân, anh… yêu.. em…” Sau đó, đôi mắt Đình Phong khép lại, một giọt nước mắt từ khóe mi chảy xuống, thân hình hoàn toàn bất động.
“Không…” Hai mắt tối sầm, Khả Hân hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Cát Tiên bật khóc, ôm chặt lấy bé Bin vẫn đang thiêm thiếp ngủ, gục đầu vào vai Thanh Sơn cũng đang chịu đựng cú sốc lớn.
Denis Trần đỡ Khả Hân, nhắm mắt che dấu cảm xúc. Antony và Minh Kiên cúi đầu, không dám nhìn tình cảnh xót xa trước. mặt.
Bầu không khí đau thương bao trùm lên ngôi nhà hoang. Tất cả moi chuyên đã kết thúc.
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Khả Hân đỗ xe ở phía ngoài và chậm rãi đi bộ vào bên trong. Cô có thói quen đến nhà thờ cầu nguyện vào chủ nhật hàng tuần.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Không khí trong lành cùng một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc của Khả Hân bay bay.
Cô đầy cửa bước vào khu vực chính của nhà thờ, nơi có những hàng ghế dài để người tới cầu nguyện.
Có vẻ như Khả Hân tới khá sớm nên hiện tại trong này chưa có một ai. Nhẹ nhàng đặt túi xách sang một bên, Khả Hân ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình.
Khi đang nhắm mắt nói những lời nguyện cầu, cô bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Đoán là có ai đó cũng đến đây để cầu nguyện như mình nên Khả Hân nhanh chóng thu hồi sự chú ý.
Khoảng ba mươi phút sau, cô mở mắt ra, làm dấu với bục thánh giá rồi đứng lên ra về.
Đột nhiên, bước chân của Khả Hân ngừng lại. Hai mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm vào: người đàn ông đang đứng đối diện với mình.
Trong một tích tắc, Khả Hân tưởng bản thân đang nằm mộng.
Người đó khẽ cười, đôi mắt màu nâu sáng cong cong thành hình trăng lưỡi liếm, mở rộng hai tay, dịu dàng nói: Khả Hân, anh đã về.” Chiếc túi xách rơi xuống đất, Khả Hân bật khóc và lao vào lòng Đình Phong. Cô ôm chặt lấy.
anh, cảm nhận sự ấm áp và tiếng tim đập trong lồng ngực của anh “Không phải em đang mơ đúng không?” Khả Hân nức nở ngẩng đầu lên, tham lam nhìn khuôn mặt đã in sâu vào tiềm thức của cô bẩy lâu nay, giọng nói chứa đựng sự sợ hãi mơ hồ.
Đình Phong cúi xuống hôn lên trán Khả Hân, cẩm bàn tay của cô đưa lên mặt mình, để cô có thể tự cảm nhận.
“Em nghĩ sao?“ Những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của người đối diện.
Anh tiều tụy hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp trai xuất sắc mà ít người có được.
“Đình Phong, em nhớ anh, nhớ đến phát điên rồi.“
Nước mắt thi nhau chảy xuống, Khả Hân không kiểm chế được cảm xúc, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Đình Phong.
Sự nhiệt tình đột xuất của Khả Hân làm Đình.
Phong có chút bất ngờ. Tuy nhiên, cảm xúc sung sướng lập tức thay thế.
Anh đảo khách thành chủ, siết chặt lấy cô và khắc sâu thêm nụ hôn ngọt ngào này.
Không khí trang nghiêm bỗng nhiên ngập tràn sự lãng mạn của đôi tình nhân. Họ dường như quên hết mọi thứ: xung quanh, chỉ tập trung cảm nhận hơi thở và tình yêu của đối phương dành cho mình.
Nụ hôn này kéo dài cho đến tận khi gương mặt Khả Hân đỏ bừng, đôi mắt ướt át quyến rũ,ngực phập phồng thở hổn hển lấy hơi.
Cuối cùng Đình Phong của cô cũng trở lại.
Trong đầu Khả Hân chợt xuất hiện ký ức về cái ngày kinh hoàng đó, khi mà Đình Phong được đưa đến bệnh viện cũng bị các bác sĩ lắc đầu, báo rằng họ bất lực không cứu nổi anh.
Ông Nam, bà Kim Nhã, bà Thanh Mai, Nhật Dương, Phan Thành nhận được tin vội đến bệnh viện. Bà Kim Nhã đau lòng đến nỗi ngất lên ngất xuống.
Thanh Sơn đã tóm tắt toàn bộ sự việc cho.
tất cả mọi người. Ông Nam thẫn thờ gạt nước mắt, không thốt lên được một câu vì cú sốc đến đột ngột.
Hầu như mọi người đều lo lắng phản ứng của bà Kim Nhã đối với Khả Hân. Nói cho cùng, vì bảo vệ hai mẹ con cô mà Đình Phong rơi vào tình trạng này.
Vậy mà bà Kim Nhã chỉ lặng lẽ khóc, luôn miệng nói mình sai rồi. Vì sự ích kỷ của bản thân, bà tự tay hủy hoại hạnh phúc của các con mình.
Nếu ngày đó bà chịu yêu thương Khả Hân một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hiện giờ Đình Phong chì còn cách cái chết trong gang tấc, bà mới nhận ra tất cả mọi lỗi lầm mình từng gây ra. Đáng tiếc đã quá muộn màng.
Giữa lúc Khả Hân và mọi người chìm trong nỗii tuyệt vọng thì bỗng ba mẹ ruột của cô xuất hiện, bên cạnh họ là một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc kỳ quái. Đó là lão Chen.
Thì ra lão nhất thời hứng thú nhận lời mời của hai người về đây, chẳng ngờ gặp ngay phải tình cảnh này.
Lúc Khả Hân nhìn thấy lão Chen giống như bắt được cọng cỏ cứu mệnh, cầu xin lão cứu mạng Đình Phong.
Cô biết lão y thuật của lão Chen rất lợi hại, biết đâu lão có thể cứu được Đình Phong thì Sao? “Người này khó cứu.” Lão Chen phun ra một câu sau khi sờ nắn toàn thân Đình Phong. Anh hiện tại rơi vào trạng thái cận kề cái chết, hy vọng sống cực kỳ mỏng manh.
Tuy nhiên, lão không đành lòng nhìn Khả Hân khóc thê thảm như vậy nên đành vuốt râu ngẩm nghĩ.
Sau cùng, lão hạ quyết tâm thử liều một Bế, cho Đình Phong dùng dược quý hơn vài chục năm mới luyện ra được để duy trì sự sống ít öï trong người anh.
“Tôi sẽ đưa cậu ta tới một nơi để chữa trị.
Chẳng qua các người nên biết rằng, tôi cũng không phải thần tiên., cứu được hay không còn dựa vào số mệnh” “Nếu mệnh cậu ta chưa tuyệt, may ra sẽ xuất hiện kỳ tích. Còn không, thứ cô nhận được sẽ chỉ là tro cốt của cậu ta mà thôi.” Sau đó, dưới sự trợ giúp của Denis Trần, Đình Phong và lão Chen được đưa đi bằng chuyên cơ.
Không một ai biết địa điểm mà lão Chen đưa Đình Phong tới chữa bệnh ngoại trừ Denis Trần.
“Xin lỗi Khả Hân, anh đã hứa không được phép tiết Đây là câu nói Denis Trần dùng để ngăn cản Khả Hân tìm hiểu mỗi khi cô muốn moi thông tin từ anh.
Bởi vậy, Khả Hân và tất cả mọi người đành Đã chịu chờ đợi, cầu mong Đình Phong có thể thoát được tử kiếp.
Thời gian thấm thoát trôi đi, bà Kim Nhã chuyển lên một ngôi chùa lớn để ăn chay niệm phật, cầu nguyện cho Đình Phong.
Mỗi lần đứa bé Bin tới đây thăm bà, Khả Hân có thể cảm nhận được sự thay đổi của mẹ chồng cũ.
Hai người thường tâm sự rất lâu, cởi bỏ khúc mắc, tâm cùng hướng về Đình Phong với hi vọng một ngày nào đó anh lành lặn trở về.
Khả Hân đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi Đình Phong cả đời, cho dù mẹ cô khóc hết nước mắt khuyên nhủ cũng không thay đổi quyết định.
Vì chuyện này, em gái Vivian của cô tỏ ra khó chịu. Cô bé nghĩ Khả Hân là nguồn cơn cướp đi mọi tình thương của cả ba mẹ và Denis Trần nên nhiều lần mở miệng châm chọc hay thậm chí chơi xấu chị gái mình.
Khả Hân không thèm để ý đến mấy trò trẻ con mà Vivian gây ra. Chỉ đến khi cha của họ phát hiện, đã nổi giận và lập tức sai người tống cổ con gái út về Mỹ, ngày ngày canh giữ cho đến khi cô bé nhận ra sai lầm của bản thân.
Nhật Dương dưới sự trợ giúp đắc lực của Phan Thành, thay Đình Phong chèo chống tập đoàn Kings.
Bé Bin cũng được biết sự thật. Khả Hân muốn con trai ghỉ nhớ, vì bảo vệ hai người, Đình Phong đã phải chịu đựng những gì.
“Mẹ xinh đẹp, Bin sẽ thay ba bảo vệ mẹ được không? Đợi đến khi ba trở về, chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng.” Bé Bin nghiêm trang nắm tay Khả Hân và nói. Ngày hôm đó, cô đã ôm lấy cậu, khóc rất lâu.
Đó là lần cuối cùng Khả Hân cho phép mình được yếu đuối. Từ nay về sau, cô sẽ thật mạnh mẽ để chăm sóc bé Bin, đợi Đình Phong quay về.
“Khả Hân, em đang nghĩ gì vậy?” Đình Phong gạt mấy sợi tóc vương trên trán Khả Hân, chăm chú nhìn cô dò hỏi.
Bản thân anh cũng không ngờ mình còn có thể tồn tại trên đời. Khi đó, anh hôn mê ròng rã ba tháng trời Theo như lời lão Chen kể thì mỗi ngày đều phải giúp anh ngâm mình trong nước thuốc, kết hợp châm cứu và uống dược quý tục mệnh.
Sau khi tỉnh lại, cơ thể giống như người thực vật, trị liệu hơn hai tháng mới có thể nhúc nhích đầu ngón tay một chút.
Bảy tháng tiếp theo anh dùng để tập luyện phục hồi. Đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khả Hân và những người thân còn đang chờ đợi ở nhà, anh như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua hết thảy mọi thứ.
Đến lão Chen cũng phải kinh ngạc vì ý chí sinh tồn cùng khả năng phục hồi của anh.
Lão bảo cuộc đời lão từng chữa trị cho vô vàn người, duy chỉ có ba người là có nghị lực nhất. Đó là Khả Hân, anh và một người nữa mà lão khăng khăng giữ bí mật.
Trời không phụ lòng người. Tròn một năm, Đình Phong gần như hồi phục hoàn toàn. Ngay: lập tức, anh tỏ lòng cảm kích với lão Chen và từ biệt lão để trở về.
Ngoài việc mong mỏi được gặp Khả Hân, anh còn muốn tạo cho cô một sự bất ngờ.
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy rất hạnh phúc.” Khả Hân nở nụ cười đẫm lệ, đáp lời.
Giữa lúc cô còn đang chìm trong cơn xúc động vì việc Đình Phong xuất hiện, anh đã buông cô ra, nghiêm túc quỳ một chân xuống, giơ cao.
chiếc hộp nhỏ xinh về phía trước, trịnh trọng nói: “Khả Hân, em có đồng ý làm vợ của anh một lần nữa không?“ Thân hình Khả Hân cứng đờ. Cô không nghĩ Đình Phong lại cầu hôn cô trong hoàn cảnh này.
Đặc biệt là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn, chính là Venus Blue mà có lần cô từng trông thấy Hoàng Ly đeo.
Đình Phong phát hiện ra cảm xúc bất thường của Khả Hân, chợt nhớ tới điều gì, nhoèn miệng cười nói: “Chiếc nhẫn đó là giả. Hoàng Ly chưa bao giờ được phép đụng vào nó. Cô ta chỉ tình cờ nhìn thấy khi anh đang lôi ra ngắm nghía vì nhớ em thôi.” Những lời phía sau Đình Phong không cần giải thích nữa vì Khả Hân đã hiểu. Thì ra trước nay, chủ nhân của chiếc nhẫn vẫn luôn luôn là cô.
“Em đồng ý chứ?“ Đình Phong không thấy Khả Hân có phản ứng gì, sợ trong lòng cô vẫn có khúc mắc nên dè dặt hỏi.
Bộ dạng bồn chồn lo lắng của anh làm Khả Hân bật cười. Cô gạt nước mắt, đưa tay ra và giả bộ hờn dỗi: “Không đồng ý thì anh chịu buông tha em sao? Đồ ngốc.” Nụ cười trên môi Đình Phong nở rộ. Anh vội vàng lồng chiếc nhẫn lên ngón áp út của Khả Hân, thành kính hôn lên bàn tay ấy.
Khoảnh khắc đó, Khả Hân chợt nhận ra, đôi Mắt Của Đình Phong đã ngấn lê từ lúc nào.
Chương 237 : Hạnh phúc nơi cuối con đường
“Đi theo anh” Bỗng, Đình Phong đột ngột đứng lên, nắm tay Khả Hân và kéo đi. Hành động của anh khiến cô bất ngờ nhưng cũng lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn thấy địa điểm quen thuộc phía xa xa, Khả Hân ngây ngẩn cả người. Đó chính là ngôi nhà vùng ngoại ô, nơi anh đã từng bắt cô tới và giam giữ mấy tháng trời.
“Đừng sợ, nó đã từng là ký ức không đẹp của chúng ta, nhưng hôm nay anh cam đoan em.
sẽ thích.” Vừa nói, Đình Phong vừa yêu cầu Khả Hân nhắm mắt lại. Cô đoán có thứ gì đó mà anh muốn cho cô xem.
“Khả Hân, mở mắt ra di.” Khi nghe thấy lời nói bên tai, lông mỉ của Khả Hân khẽ giật giật. Sau đó, cô mở mắt ra nhìn.
“Đây là…” Khả Hân hoảng hốt quan sát quang cảnh trước mặt. Đó là hình ảnh của một lễ cưới ngoài trời vô cùng xa hoa và tỉnh xảo.
Những bàn tiệc trải rộng khắp nơi, vô vàn những trái tim được kết bằng hoa xuất hiện ở mọi ngóc ngách.
Hai hàng ghế dành cho khách mời xếp gọn gàng, chừa một lối đi trải thảm đỏ cho cô dâu chú rể tiến về lễ đường.
Phía trên được trang trí bằng những dải lụa và ruy băng đẹp mắt. Chiếc bánh cưới khổng lồ được đặt ngay ngắn ở một góc.
Ngay khi Khả Hân vẫn còn rơi vào trạng thái bất động thì Cát Tiên từ đâu xuất hiện, cười rạng rỡ và nhanh chóng kéo cô vào bên trong căn nhà.
Lúc này Khả Hân mới phát hiện ra bà Hải Linh, mẹ ruột của cô đã đứng sẵn trong này.
Ngoài ra, còn có một người nữa, chính là bà Kim Nhã.
Hai người vẫy tay gọi cô lại gần để thử váy.
cưới. Khi chiếc rèm được mở ra, tất cả mọi người phải nín thở vì vẻ đẹp của cô.
Bản thân Khả Hân cũng không thể tin nổi có ngày mình được khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy này.
Ròng rã tám năm, cô và Đình Phong dây dưa Với Nhau, đi qua rất nhiều thăng trầm, nhưng chưa bao giờ anh và cô có một hôn lễ chính thức.
Không biết vì vui mừng hay tủi thân, Khả Hân bỗng sụt sùi rơi lệ.
“Hôm nay là ngày vui của con, đừng khóc.” Bà Hải Linh khuyên con gái dù đôi mắt bà cũng đỏ hoe. Bà đẩy Khả Hân ngồi xuống, tự tay trang điểm cho cô. Phía sau, bà Kim Nhã cũng gạt nước mắt, giúp con dâu thay đổi kiểu tóc.
Khả Hân vốn xinh đẹp vô cùng, nên chỉ cần trang điểm và làm tóc đơn giản cũng đủ khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
Ngắm nhìn mình trước gương, Khả Hân kìm nền nước mắt, cầm tay hai người mẹ, lí nhí thốt lên lời cảm ơn.
“Julia, con nhất định phải sống thật hạnh phúc.” Bà Hải Linh ôm chầm lấy cô, nức nở dặn dò.
Vừa lúc đó, ông Bình, ba Khả Hân di vào, Trông thấy vợ và con gái đang ôm nhau khóc, đột nhiên cũng cảm thấy khóe mắt cay cay.
Tuy nhiên, ông nhanh chóng thay đổi sang trạng thái vui mừng, bước đến gần, vươn tay về phía Khả Hân.
“Con gái, để ba đưa con tới lễ đường.” Bà Hải Linh lúc này mới buông Khả Hân ra, lau nước mắt, theo bà Kim Nhã và Cát Tiên ra ngoài.
Ông Bình giúp Khả Hân kéo tấm voan trùm đầu của cô dâu xuống, chờ cô khoác lên tay mình, vừa đi vừa thủ thỉ những lời của một người cha dặn dò con gái trước khi lấy chồng.
Bên ngoài nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Xuyên qua lớp voan mỏng, Khả Hân có thể trông thấy.
những người bạn quen thuộc.
Ngạc nhiên hơn, bé Bin và một bé gái xinh đẹp chừng bốn, năm tuổi ăn mặc chỉnh tề chạy tới, cầm giỏ cánh hoa đi phía trước tung lên.
Khả Hân phải kìm nén cảm xúc lắm mới không bật khóc. Nhất là khi ánh mắt cô trông thấy người đàn ông đang đứng chờ đợi trên kia.
Anh khoác trên mình bộ vest màu đen lịch lãm, cài hoa bên ngực. Gương mặt rạng rỡ và vui sướng nhìn cô.
Đình Phong trịnh trọng cúi gập người chào cha vợ, rưng rưng nước mắt đón bàn tay Khả Hân từ tay cha cô.
“Đình Phong, ba giao lại món quà quý giá nhất trên đời cho con, mong rằng từ nay về sau, con sẽ biết trân trọng con bé.” “Julia từng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi. Nếu một ngày con làm điều gì có lỗi với con bé, ba sẽ quay về và đưa nó đi, con hiểu không?” “Sẽ không có ngày đó, xin ba yên tâm.” Đình Phong siết chặt bàn tay của Khả Hân, nhìn thẳng vào mắt cô và tuyên thệ.
Khoảnh khắc hai người trao nhẫn cưới và nụ hôn thể nguyện, họ biết rằng đời này kiếp này, họ vĩnh viễn cũng không thể xa rời nhau.
Ở phía dưới, những tràng vỗ tay liên tục Vâng lên. Tất cả những người có mặt trong giờ phút này đều có chung một suy nghĩ. Đó là Khả Hân và Đình Phong sinh ra để dành cho nhau.
Ở một góc xa xa, Denis Trần lặng lẽ quan sát buổi lễ. Anh không thể phủ nhận hình ảnh kia khiến trái tìm anh đau nhói. Nhưng đây là cái kết viên mãn nhất dành cho bọn họ, anh chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô.
“Boss, anh quyết định khi nào thì khởi hành?“ Antony ở bên cạnh cảm nhận được tâm trạng đau khổ của Denis, khẽ thở dài.
Thực ra, những điều mà Boss đã làm cho Khả Hân không thua kém gì Đình Phong cả.
Ngoài trừ hắn, không một ai biết được, Denis Trần đang phải chịu đựng nỗi thống khổ của việc độc phát vào mỗi tháng.
Ngày đó, lúc lão Chen giúp Khả Hân bức độc ra lần cuối cùng, không ngờ xảy ra biến số Cô lâm vào trạng thái hôn mê, chất độc không những lan tràn mà còn có nguy cơ chạy thẳng ào.tim.
Ổiữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Denis Trần tình nguyện làm người dẫn độc, để lão Chen làm thủ thuật chuyển hết độc tố còn sót lại trong người Khả Hân sang mình Denis Trần đã bắt lão Chen và hắn thể không được phép nói cho ai biết, đặc biệt là Khả Hân.
Vì vậy, trong lúc chờ đợi lão Chen tìm được cách giải độc, anh đều bị độc tố hành hạ đến sống dở chết dở vào một ngày trong tháng Đó là lý do trong căn biệt thự của Denis Trần có một căn phòng bí mật, chuyên để anh sử dụng nhằm bảo vệ bản thân khỏi bị phát hiện.
Lần trở về Mỹ đột ngột vừa rồi cũng là vì tình trạng của anh xấu đi. Dù lão Chen đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giải được hết độc tồn dư trong cơ thể anh.
Vì vậy hiện tại, lão yêu cầu Denis Trần theo lão trở về Tân Cương để tìm cách xử lý, nếu không, tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm.
“Sau hôm nay” Denis Trần nhẹ nhàng nói. Lão Chen đã liên tục nhắc nhở anh việc trị độc cần tiến hành càng nhanh càng tốt, nhưng chẳng hiểu sao anh dùng dằng đến tận bây giờ.
Có lẽ, anh muốn ở bên để bảo vệ Khả Hân, đợi đến khi Đình Phong quay lại, mới có thể yên tâm buông tay.
Antony gật đầu, vui vẻ động viên Denis Trần.
“Boss, nghe nói con gái Tân Cương rất đẹp, biết đâu khi tới đó anh sẽ gặp tình yêu của đời mình.” Denis Trần nở nụ cười buồn, im lặng không nói gì, sau đó nhìn về phía người con gái trong bộ váy lộng lẫy.
Trên đời này còn có thể có Khả Hân thứ hai Sao? Năm năm sau.
“Ba ơi, nhanh lên con đói.” Một cậu bé chừng bốn tuổi với gương mặt đáng yêu, trông mong nhìn về hướng người đàn ông đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Bên cạnh cậu là người anh song sinh đang nghiên cứu món đồ chơi mới với anh cả của mình.
Nghe thấy em trai kêu ca, cậu bĩu môi, tỏ vẻ.
khinh bỉ: “Đình Bo, chẳng phải em vừa ăn gần hết một chiếc pizza rồi sao? Em sắp biến thành một con heo rồi đấy.” Bị anh trêu chọc, bé Bo lập tức gào lên: “Người ta tên là Đình Biên, không phải Đình Bo. Em đâu có ăn hết một mình, chính anh cũng ăn hai miếng trong đó nhé.” Lời tố giác của bé Bo khiến đôi mắt của hai người còn lại trên bàn tập trung về phía bé Bi.
Gương mặt cậu đỏ lên, chống chế: “Nhưng anh cũng đâu có đòi ăn liên tục như em, Đình Bo béo ụt ịt.” “Mẹ xinh đẹp, anh Bi bắt nạt con.” Bé Bo mếu máo trèo xuống ghế lao tới chỗ Khả Hân đang ngồi. Nhanh như cắt, Đình Vũ ngắn chặn lại cậu em út, nghiêm khắc nhắc nhở: “Đừng quậy, bụng mẹ lớn rồi, không bế nổi em đâu.” Bé Bo lúc này mới nhớ đến việc mẹ đang có thai, nín khóc mỉm cười. Đúng rồi, sao cậu lại có thể quên trong bụng mẹ hiện tại có một em gái xinh đẹp nhỉ.
Đợi em gái ra đời, cậu quyết định sẽ chỉ chơi với em gái mà thôi, tuyệt giao với người anh song sinh lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt cậu là Đình Bách.
“Mẹ xinh đẹp, bao giờ em bé mới chịu ra?” “Sắp rồi ‘Vừa lúc đó, Đình Phong bưng đồ ăn từ trong.
bếp ra. Anh mặc một chiếc tạp đề, trán lấm tấm mồ hôi, chuẩn một bộ ông bố nội trợ. Đình Vũ cũng rất xứng đáng làm anh cả trong nhà, vội đứng dậy giúp ba bê đồ.
Hiện tại Khả Hân đã mang thai đến tháng thứ chín, hành động không tiện nên Đình Phong không cho cô đụng tay vào bất kỳ việc gì.
Chính vì vậy, Khả Hân nhiều lần kêu ca than thở rằng cô sắp lăn thay vì đi rồi.
“Tốt quá, con sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon” Bé Bo hoan hô, nhìn bàn thức ăn trước mặt, nước miếng sắp nhỏ xuống.
Lại một lần nữa cậu bị bé Bi làm cho tụt hứng: “Em nghĩ ai cũng là con lợn ham ăn như em sao? Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ăn.
Đợi Bảo Bối ra đời, chắc chắn sẽ cười vào mặt em” Thấy con trai út sắp sửa gào khóc, Khả Hân hết sức đau đầu, vội vàng lên tiếng khuyên răn: “Được rồi, được rồi, Bi đừng trêu em nữa. Bo mũm mĩm đáng yêu nhất nhà. Ngoan, mau ăn đi” “Nghe thấy mẹ nói gì chưa?” Đình Phong ngồi xuống bên cạnh Khả Hân, Nghiêm khắc nhắc nhờ hai đứa con song sinh.
Vốn dĩ khi biết Khả Hân mang thai, anh đã vui sướng thiếu điều nhảy cẵng lên. Không nghĩ rằng lão Chen thật quá lợi hại, giúp Khả Hân khôi phục khả năng làm mẹ, còn một lần được hẳn hai thai.
Chỉ là khi biết được hai đứa nhỏ đều là con trai, trong lòng anh gào thét. Anh muốn hai tiểu công chúa, tại sao là biến thành hai tên quỷ con này.
Một Đình Vũ luôn tìm mọi cách tranh giành.
Khả Hân với anh thì cũng thôi đi, hiện tại thêm hai đồng minh, có còn cho anh chỗ sống không hà trời.
Mặc dù rất mong có một đứa con gái, nhưng Đình Phong không muốn Khả Hân phải trải qua đau đớn vì sinh nở lần nữa nên uống thuốc tránh thai.
Loại này là anh nhờ vả Minh Kiên nghiên cứu để dành cho đàn ông vì sợ Khả Hân dùng các biện pháp tránh thai sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe Của Cô.
Chẳng qua Khả Hân rất thích trẻ con, lén lút đổi thuốc của anh thành thuốc bổ. Hậu quả là bây giờ cô lại mang bầu chín tháng.
May mắn cái thai này là con gái, nếu không.
anh sợ rằng Khả Hân sẽ còn muốn tiếp tục sinh hết đứa này đến đứa khác mất.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Khả Hân chợt quay sang nhìn Đình Phong, thấy anh ngẩn người suy tư điều gì đó nên thắc mắc hỏi.
Đình Phong lắc đầu, mỉm cười nắm lấy bàn tay vợ.
“Khả Hân, cám ơn em vì tất cả.” Sau đó, anh ghé vào tai cô, thủ thỉ âu yếm.
“Anh yêu em.” Khả Hân siết chặt bàn tay của chồng, nở một nụ cười hạnh phúc. Con đường phía trước còn rất dài, thật may luôn có anh bên cạnh.
“Em cũng yêu anh.”
Denis Trần hạ súng, nhanh chóng bước vào bên trong. Đằng sau anh là một nhóm người, bao gồm Thanh Sơn, Antony, Cát Tiên và Minh Kiên.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng tỏ ra kinh hoàng, lập tức xông tới xử lý đám người Văn Sẹo.
“Khả Hân, em không sao chứ?” Denis Trần vội vàng chạy tới chỗ Khả Hân bị trói, lo lắng quan sát cô từ đầu tới chân và nhanh chóng cởi trói cho cô.
“Denis…cứu Đình Phong…“ Không thèm quan tâm đến hai cổ tay bị dây thừng cứa đến chảy máu, Khả Hân rơi lệ lao đến nơi Đình Phong đang nằm.
Cô quỳ xuống nâng đầu anh dậy, không dám dụng đến các chỗ khác trên người vì sợ càng gây tổn thương cho anh. Cô khẩn cầu gọi tên anh với hi vọng anh mở mắt ra nhìn mình.
“Đình Phong, tỉnh dậy đi…Làm ơn…anh đừng làm em sợ…xin anh…” Đáng tiếc dù cố gắng thế nào Đình Phong vẫn không thể tỉnh lại. Thân thể anh dần dần mất đi độ ấm.
“Tình hình rất tệ, mất máu quá nhiều, tay, chân, xương sườn đều gãy, hơi thở mỏng manh.” Minh Kiên sờ mạch trên tay và trên cổ Đình Phong, móc từ trong túi ra một chiếc lọ sứ, đổ viên thuốc nhét vào miệng anh.
“Tạm thời không thể di chuyển Đình Phong, tôi chỉ có thể cho anh ta dùng thuốc trợ mệnh. Hi vọng giúp anh ta kéo dài hơi tàn để chờ được cấp cứu đến. Tuy nhiên, Julia, cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần.” Y thuật của Minh Kiên rất lợi hại. Hắn từng cứu được rất nhiều người bị thương nặng, nhưng nếu hẳn đã nói ra điều này thì tức là cơ hội sống của Đình Phong là cực kỳ nhỏ.
Khả Hân ngã ngồi trên nền đất. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu la của Văn Sẹo, Hoàng Ly Và đám người kia.
“Denis, cho em mượn súng.
Hơi thở lạnh băng và nguy hiểm từ Khả Hân làm Denis Trần hơi nhíu mày. Tuy vậy, anh vẫn gật đầu, đưa khẩu súng ngắn của mình cho cô.
Khả Hân cầm súng tiến đến chỗ Văn Sẹo đang chui rúc, ra hiệu cho Thanh Sơn lui ra.
Thanh Sơn trừng mắt nhìn đám người với sự oán khí ngút trời sau đó chạy tới hỗ trợ Minh băng bó những vết thương vẫn đang đổ máu của Đình Phong.
“Mày…mày…không được…tới đây.” Vừa bị Thanh Sơn đánh cho sưng vù mặt mũi, Văn Sẹo hoảng sợ chỉ tay vào Khả Hân.
“Đoàng” Mỗi một lần tiếng súng vang lên là một lần Văn Sẹo gào thét thê thảm. Tứ chỉ của gã đều bị Khả Hân bắn nát.
Chưa dừng lại tại đó, Khả Hân vứt súng cho Antony, nhặt con dao dính máu dưới đất, ra tay với bốn tên vừa trực tiếp hành hạ Đình Phong.
Mặc kệ lời van xin của bọn chúng, Khả Hân giống như điên rồi liên tiếp hạ dao. Cô nhớ như: in từng vết đâm trên người Đình Phong, vì vậy không có lấy một chút thương hại mà thẳng tay trừng trị.
Không có ai dám ngăn cản Khả Hân, hoặc không muốn ngăn cản bởi vì họ hiểu được nỗi đau trong lòng cô lúc này.
Cát Tiên đang ôm lấy bé Bin và canh giữ Hoàng Ly vì sợ đến trắng bệch cả mặt mũi, lặng lẽ rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Khả Hân chìm vào trạng thái điên cuồng như vậy.
Xử lý xong đám người kia, Khả Hân chậm rãi đi tới chỗ Hoàng Ly. Ả ôm lấy cánh tay bị thương, quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin: “Khả Hân, tôi chỉ nhất thời bị thù hận che mắt và bị tên Văn Sẹo xúi giục nên gây ra tội ác tày trời này. Làm ơn tha cho tôi.“ Vừa khóc lóc vừa tự bạt tai mình liên tục, gương mặt Hoàng Ly nhanh chóng sưng đỏ.
Chẳng qua, Khả Hân không hề nghe lời van xin đó, vung dao cắt đứt gân tay, gân chân ả.
Tiếng hét thê lương vang vọng khắp nơi.
Cuối cùng, vì không chịu nổi những đau đớn đó nên Hoàng Ly trợn mắt, bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc này Khả Hân mới buông dao, chẳng quan tâm đến những vết máu trên mặt và tay, hay chỗ bả vai vẫn đang đổ máu, chạy lại chỗ Đình Phong, Hiện tại, Minh Kiên và Thanh Sơn đã lột đè, chiếc áo sơ mi trắng dính máu trên người Đình Phong xuống Khả Hân trừng mắt nhìn da thịt rách toác của Đình Phong, nước mắt không ngừng chày ra.
Đặc biệt, khi ánh mắt cô trông thấy hai cánh tay của anh, đôi môi khẽ run run, vươn tay sờ lên những vết sẹo cũ chỉ chít trên đó.
Tại sao trên người Đình Phong lại xuất hiện thứ này? “Em ngạc nhiên vì đống sẹo đó đúng không?” Thanh Sơn gạt nước mắt, bắt đầu kể lại cho Khả Hân nghe toàn bộ sự thật.
“Sau khi em tự sát, tên ngu ngốc này vì quá đau lòng và hối hận nên tìm cách tự hành hạ bản thân.
“Lúc bị anh phát hiện, hai cánh tay Đình Phong đã không còn chỗ nào lành lặn, vết thương chồng chất vết thương.”
“Khi anh tức giận tra hỏi, cậu ta khổ sở nói rằng, muốn dùng sự đau đớn này để nhắc nhở bản thân đã gây ra tội lỗi kinh khủng đến mức nào.“
“Khả Hân, nỗi đau lớn nhất trong lòng Đình Phong chính là chỉ vì một phút mất đi lý trí đã buông lời nghi ngờ đứa bé trong bụng em, hại em sẩy thai, khiến em phải tự sát;
“Anh biết đây là tổn thương không thể bù đắp lại được, cũng không bào chữa cho Đình Phong. Chỉ muốn em biết rằng, cuộc sống khi đó của cậu ấy tuyệt đối như là dưới địa ngục”
Lời kể của Thanh Sơn làm toàn bộ những người trong ngôi nhà hoang này lặng đi.
Trong lòng mỗi người đều xót xa cho mối tình oan nghiệt của Đình Phong và Khả Hân.
Hiểu lầm, tổn thương liên tục khiến cả hai đánh mất đi hạnh phúc bình dị mà họ đã từng mong ước. Một người sống trong đau khổ, tự trách. Một người sống trong thù hận, tuyệt vọng.
Khả Hân ôm lấy ngực. Tim đau đến nỗi khiến cô không thể thở được. Sự thật là thế này sao?
Mỗi vết sẹo trên tay Đình Phong đầu là minh chứng cho những điều mà Thanh Sơn nói. Khi ấy, anh đã đau khổ đến mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy.
“Đình Phong, anh đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này. Vì sao anh không cho em cơ hội hận anh triệt để?“ “Vì sao anh không sống thật tốt? Vì sao anh hành hạ mình? Vì sao hết lần này đến lần khác bị em xua đuổi vẫn bám dính lấy để rồi vì bảo vệ em.
mà thành ra thế này? “Anh thật sự rất độc ác. Anh không tỉnh lại vì muốn em cũng nếm trải cảm giác hối hận như năm xưa anh từng chịu đúng không?” Khả Hân lẩm bẩm như người mất hồn. Giọng nói của cô khàn đặc, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Bộ dạng của Khả Hân lúc này làm những người xung quanh đau lòng vô cùng.
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra, Khả Hân vẫn còn yêu Đình Phong rất nhiều, chẳng qua vì sự thù hận quá lớn mới khiến cô tuyệt đối đẩy anh di Bất chợt, ngón tay của Đình Phong khẽ động đậy. Bằng một sức mạnh vô hình, Đình Phong mở mắt ra.
“Tỉnh…tỉnh lại rồi” Antony là người đầu tiên phát hiện điều này.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào phía người đang nằm dưới đất.
Thanh Sơn vui mừng đến phát khóc, ngay.
cả Cát Tiên và Denis Trần cũng nhẹ nhàng thở ra. Duy chỉ có Minh Kiên nhíu chặt lông mày.
“Làm sao vậy?” Denis Trần nhạy cảm phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của cấp dưới nên nhanh chóng mở miệng hỏi.
Minh Kiên cũng không dám dấu diếm mà nói ra suy đoán của mình.
“Boss, dựa vào mạch đập của Đình Phong…e rằng…là hồi quang phản chiếu. Anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.“ Câu trả lời của Minh Kiên khiến mọi người tái Tặt. Nhất là Khả Hân, đầu óc cô trống rỗng, nhanh chóng lắc đầu như điên để phủ nhận lời nói của hắn.
Đình Phong sẽ vượt qua được cửa ải này.
Anh còn chưa nhận được sự tha thứ của cô, làm sao có thể chết được.
“Khả…Hân.” Đình Phong phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn đủ để Khả Hân nghe thấy.
“Đình Phong…em đây…” “Đừng…khóc…vết. thương…trên. vai…đau không?” “Không đau, không đau.” Khả Hân nức nở đáp lời. Cô không nghĩ rằng.
ngay khi vừa tỉnh lại, điều đầu tiên mà Đình Phong quan tâm lại là vết thương của cô.
Đình Phong nghe thấy thế, hơi mìm cười.
Thực chất, trước mắt anh chỉ là những bóng dáng mờ ảo, chỉ có duy nhất hình ảnh của Khả Hân rõ ràng.
“Đình Vũ…thì …sao?” “Con ổn. Anh chịu đựng một chút, xe cấp cứu sắp tới rồi.” Khả Hân ghé sát vào Đình Phong, thủ thỉ giống như đang cầu xin anh.
“Xin…lỗi…em…hãy…chăm…sóc…bản thân và con…thật tốt…quên anh đi.” “Kiếp sau..anh sẽ tìm..được em…không làm em…tổn thương nữa.
“Em không đồng ý. Đình Phong, em chỉ cần kiếp này. Anh nghe rõ đây, chỉ cần anh chịu đựng được, em sẽ tha thứ cho anh.” “Chúng ta quên hết mọi ân oán trong quá khứ, bắt đầu lại được không? Đình Vũ mới tám tuổi, anh nỡ lòng để nó mồ côi cha sao?” Đình Phong rất muốn vươn tay lau đi những.
giọt nước mắt trên mặt Khả Hân, nhưng đôi tay không còn cảm giác.
Anh gom góp toàn bộ sức lực cuối cùng còn sót lại, nhìn Khả Hân với đôi mắt ngập tràn tình Yêu, môi khẽ mấp máy: “Khả Hân, anh… yêu.. em…” Sau đó, đôi mắt Đình Phong khép lại, một giọt nước mắt từ khóe mi chảy xuống, thân hình hoàn toàn bất động.
“Không…” Hai mắt tối sầm, Khả Hân hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Cát Tiên bật khóc, ôm chặt lấy bé Bin vẫn đang thiêm thiếp ngủ, gục đầu vào vai Thanh Sơn cũng đang chịu đựng cú sốc lớn.
Denis Trần đỡ Khả Hân, nhắm mắt che dấu cảm xúc. Antony và Minh Kiên cúi đầu, không dám nhìn tình cảnh xót xa trước. mặt.
Bầu không khí đau thương bao trùm lên ngôi nhà hoang. Tất cả moi chuyên đã kết thúc.
Chương 236: Trở về Một năm sau.
Khả Hân đỗ xe ở phía ngoài và chậm rãi đi bộ vào bên trong. Cô có thói quen đến nhà thờ cầu nguyện vào chủ nhật hàng tuần.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Không khí trong lành cùng một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc của Khả Hân bay bay.
Cô đầy cửa bước vào khu vực chính của nhà thờ, nơi có những hàng ghế dài để người tới cầu nguyện.
Có vẻ như Khả Hân tới khá sớm nên hiện tại trong này chưa có một ai. Nhẹ nhàng đặt túi xách sang một bên, Khả Hân ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình.
Khi đang nhắm mắt nói những lời nguyện cầu, cô bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Đoán là có ai đó cũng đến đây để cầu nguyện như mình nên Khả Hân nhanh chóng thu hồi sự chú ý.
Khoảng ba mươi phút sau, cô mở mắt ra, làm dấu với bục thánh giá rồi đứng lên ra về.
Đột nhiên, bước chân của Khả Hân ngừng lại. Hai mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm vào: người đàn ông đang đứng đối diện với mình.
Trong một tích tắc, Khả Hân tưởng bản thân đang nằm mộng.
Người đó khẽ cười, đôi mắt màu nâu sáng cong cong thành hình trăng lưỡi liếm, mở rộng hai tay, dịu dàng nói: Khả Hân, anh đã về.” Chiếc túi xách rơi xuống đất, Khả Hân bật khóc và lao vào lòng Đình Phong. Cô ôm chặt lấy.
anh, cảm nhận sự ấm áp và tiếng tim đập trong lồng ngực của anh “Không phải em đang mơ đúng không?” Khả Hân nức nở ngẩng đầu lên, tham lam nhìn khuôn mặt đã in sâu vào tiềm thức của cô bẩy lâu nay, giọng nói chứa đựng sự sợ hãi mơ hồ.
Đình Phong cúi xuống hôn lên trán Khả Hân, cẩm bàn tay của cô đưa lên mặt mình, để cô có thể tự cảm nhận.
“Em nghĩ sao?“ Những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của người đối diện.
Anh tiều tụy hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp trai xuất sắc mà ít người có được.
“Đình Phong, em nhớ anh, nhớ đến phát điên rồi.“
Nước mắt thi nhau chảy xuống, Khả Hân không kiểm chế được cảm xúc, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Đình Phong.
Sự nhiệt tình đột xuất của Khả Hân làm Đình.
Phong có chút bất ngờ. Tuy nhiên, cảm xúc sung sướng lập tức thay thế.
Anh đảo khách thành chủ, siết chặt lấy cô và khắc sâu thêm nụ hôn ngọt ngào này.
Không khí trang nghiêm bỗng nhiên ngập tràn sự lãng mạn của đôi tình nhân. Họ dường như quên hết mọi thứ: xung quanh, chỉ tập trung cảm nhận hơi thở và tình yêu của đối phương dành cho mình.
Nụ hôn này kéo dài cho đến tận khi gương mặt Khả Hân đỏ bừng, đôi mắt ướt át quyến rũ,ngực phập phồng thở hổn hển lấy hơi.
Cuối cùng Đình Phong của cô cũng trở lại.
Trong đầu Khả Hân chợt xuất hiện ký ức về cái ngày kinh hoàng đó, khi mà Đình Phong được đưa đến bệnh viện cũng bị các bác sĩ lắc đầu, báo rằng họ bất lực không cứu nổi anh.
Ông Nam, bà Kim Nhã, bà Thanh Mai, Nhật Dương, Phan Thành nhận được tin vội đến bệnh viện. Bà Kim Nhã đau lòng đến nỗi ngất lên ngất xuống.
Thanh Sơn đã tóm tắt toàn bộ sự việc cho.
tất cả mọi người. Ông Nam thẫn thờ gạt nước mắt, không thốt lên được một câu vì cú sốc đến đột ngột.
Hầu như mọi người đều lo lắng phản ứng của bà Kim Nhã đối với Khả Hân. Nói cho cùng, vì bảo vệ hai mẹ con cô mà Đình Phong rơi vào tình trạng này.
Vậy mà bà Kim Nhã chỉ lặng lẽ khóc, luôn miệng nói mình sai rồi. Vì sự ích kỷ của bản thân, bà tự tay hủy hoại hạnh phúc của các con mình.
Nếu ngày đó bà chịu yêu thương Khả Hân một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hiện giờ Đình Phong chì còn cách cái chết trong gang tấc, bà mới nhận ra tất cả mọi lỗi lầm mình từng gây ra. Đáng tiếc đã quá muộn màng.
Giữa lúc Khả Hân và mọi người chìm trong nỗii tuyệt vọng thì bỗng ba mẹ ruột của cô xuất hiện, bên cạnh họ là một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc kỳ quái. Đó là lão Chen.
Thì ra lão nhất thời hứng thú nhận lời mời của hai người về đây, chẳng ngờ gặp ngay phải tình cảnh này.
Lúc Khả Hân nhìn thấy lão Chen giống như bắt được cọng cỏ cứu mệnh, cầu xin lão cứu mạng Đình Phong.
Cô biết lão y thuật của lão Chen rất lợi hại, biết đâu lão có thể cứu được Đình Phong thì Sao? “Người này khó cứu.” Lão Chen phun ra một câu sau khi sờ nắn toàn thân Đình Phong. Anh hiện tại rơi vào trạng thái cận kề cái chết, hy vọng sống cực kỳ mỏng manh.
Tuy nhiên, lão không đành lòng nhìn Khả Hân khóc thê thảm như vậy nên đành vuốt râu ngẩm nghĩ.
Sau cùng, lão hạ quyết tâm thử liều một Bế, cho Đình Phong dùng dược quý hơn vài chục năm mới luyện ra được để duy trì sự sống ít öï trong người anh.
“Tôi sẽ đưa cậu ta tới một nơi để chữa trị.
Chẳng qua các người nên biết rằng, tôi cũng không phải thần tiên., cứu được hay không còn dựa vào số mệnh” “Nếu mệnh cậu ta chưa tuyệt, may ra sẽ xuất hiện kỳ tích. Còn không, thứ cô nhận được sẽ chỉ là tro cốt của cậu ta mà thôi.” Sau đó, dưới sự trợ giúp của Denis Trần, Đình Phong và lão Chen được đưa đi bằng chuyên cơ.
Không một ai biết địa điểm mà lão Chen đưa Đình Phong tới chữa bệnh ngoại trừ Denis Trần.
“Xin lỗi Khả Hân, anh đã hứa không được phép tiết Đây là câu nói Denis Trần dùng để ngăn cản Khả Hân tìm hiểu mỗi khi cô muốn moi thông tin từ anh.
Bởi vậy, Khả Hân và tất cả mọi người đành Đã chịu chờ đợi, cầu mong Đình Phong có thể thoát được tử kiếp.
Thời gian thấm thoát trôi đi, bà Kim Nhã chuyển lên một ngôi chùa lớn để ăn chay niệm phật, cầu nguyện cho Đình Phong.
Mỗi lần đứa bé Bin tới đây thăm bà, Khả Hân có thể cảm nhận được sự thay đổi của mẹ chồng cũ.
Hai người thường tâm sự rất lâu, cởi bỏ khúc mắc, tâm cùng hướng về Đình Phong với hi vọng một ngày nào đó anh lành lặn trở về.
Khả Hân đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi Đình Phong cả đời, cho dù mẹ cô khóc hết nước mắt khuyên nhủ cũng không thay đổi quyết định.
Vì chuyện này, em gái Vivian của cô tỏ ra khó chịu. Cô bé nghĩ Khả Hân là nguồn cơn cướp đi mọi tình thương của cả ba mẹ và Denis Trần nên nhiều lần mở miệng châm chọc hay thậm chí chơi xấu chị gái mình.
Khả Hân không thèm để ý đến mấy trò trẻ con mà Vivian gây ra. Chỉ đến khi cha của họ phát hiện, đã nổi giận và lập tức sai người tống cổ con gái út về Mỹ, ngày ngày canh giữ cho đến khi cô bé nhận ra sai lầm của bản thân.
Nhật Dương dưới sự trợ giúp đắc lực của Phan Thành, thay Đình Phong chèo chống tập đoàn Kings.
Bé Bin cũng được biết sự thật. Khả Hân muốn con trai ghỉ nhớ, vì bảo vệ hai người, Đình Phong đã phải chịu đựng những gì.
“Mẹ xinh đẹp, Bin sẽ thay ba bảo vệ mẹ được không? Đợi đến khi ba trở về, chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng.” Bé Bin nghiêm trang nắm tay Khả Hân và nói. Ngày hôm đó, cô đã ôm lấy cậu, khóc rất lâu.
Đó là lần cuối cùng Khả Hân cho phép mình được yếu đuối. Từ nay về sau, cô sẽ thật mạnh mẽ để chăm sóc bé Bin, đợi Đình Phong quay về.
“Khả Hân, em đang nghĩ gì vậy?” Đình Phong gạt mấy sợi tóc vương trên trán Khả Hân, chăm chú nhìn cô dò hỏi.
Bản thân anh cũng không ngờ mình còn có thể tồn tại trên đời. Khi đó, anh hôn mê ròng rã ba tháng trời Theo như lời lão Chen kể thì mỗi ngày đều phải giúp anh ngâm mình trong nước thuốc, kết hợp châm cứu và uống dược quý tục mệnh.
Sau khi tỉnh lại, cơ thể giống như người thực vật, trị liệu hơn hai tháng mới có thể nhúc nhích đầu ngón tay một chút.
Bảy tháng tiếp theo anh dùng để tập luyện phục hồi. Đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khả Hân và những người thân còn đang chờ đợi ở nhà, anh như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua hết thảy mọi thứ.
Đến lão Chen cũng phải kinh ngạc vì ý chí sinh tồn cùng khả năng phục hồi của anh.
Lão bảo cuộc đời lão từng chữa trị cho vô vàn người, duy chỉ có ba người là có nghị lực nhất. Đó là Khả Hân, anh và một người nữa mà lão khăng khăng giữ bí mật.
Trời không phụ lòng người. Tròn một năm, Đình Phong gần như hồi phục hoàn toàn. Ngay: lập tức, anh tỏ lòng cảm kích với lão Chen và từ biệt lão để trở về.
Ngoài việc mong mỏi được gặp Khả Hân, anh còn muốn tạo cho cô một sự bất ngờ.
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy rất hạnh phúc.” Khả Hân nở nụ cười đẫm lệ, đáp lời.
Giữa lúc cô còn đang chìm trong cơn xúc động vì việc Đình Phong xuất hiện, anh đã buông cô ra, nghiêm túc quỳ một chân xuống, giơ cao.
chiếc hộp nhỏ xinh về phía trước, trịnh trọng nói: “Khả Hân, em có đồng ý làm vợ của anh một lần nữa không?“ Thân hình Khả Hân cứng đờ. Cô không nghĩ Đình Phong lại cầu hôn cô trong hoàn cảnh này.
Đặc biệt là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn, chính là Venus Blue mà có lần cô từng trông thấy Hoàng Ly đeo.
Đình Phong phát hiện ra cảm xúc bất thường của Khả Hân, chợt nhớ tới điều gì, nhoèn miệng cười nói: “Chiếc nhẫn đó là giả. Hoàng Ly chưa bao giờ được phép đụng vào nó. Cô ta chỉ tình cờ nhìn thấy khi anh đang lôi ra ngắm nghía vì nhớ em thôi.” Những lời phía sau Đình Phong không cần giải thích nữa vì Khả Hân đã hiểu. Thì ra trước nay, chủ nhân của chiếc nhẫn vẫn luôn luôn là cô.
“Em đồng ý chứ?“ Đình Phong không thấy Khả Hân có phản ứng gì, sợ trong lòng cô vẫn có khúc mắc nên dè dặt hỏi.
Bộ dạng bồn chồn lo lắng của anh làm Khả Hân bật cười. Cô gạt nước mắt, đưa tay ra và giả bộ hờn dỗi: “Không đồng ý thì anh chịu buông tha em sao? Đồ ngốc.” Nụ cười trên môi Đình Phong nở rộ. Anh vội vàng lồng chiếc nhẫn lên ngón áp út của Khả Hân, thành kính hôn lên bàn tay ấy.
Khoảnh khắc đó, Khả Hân chợt nhận ra, đôi Mắt Của Đình Phong đã ngấn lê từ lúc nào.
Chương 237 : Hạnh phúc nơi cuối con đường
“Đi theo anh” Bỗng, Đình Phong đột ngột đứng lên, nắm tay Khả Hân và kéo đi. Hành động của anh khiến cô bất ngờ nhưng cũng lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn thấy địa điểm quen thuộc phía xa xa, Khả Hân ngây ngẩn cả người. Đó chính là ngôi nhà vùng ngoại ô, nơi anh đã từng bắt cô tới và giam giữ mấy tháng trời.
“Đừng sợ, nó đã từng là ký ức không đẹp của chúng ta, nhưng hôm nay anh cam đoan em.
sẽ thích.” Vừa nói, Đình Phong vừa yêu cầu Khả Hân nhắm mắt lại. Cô đoán có thứ gì đó mà anh muốn cho cô xem.
“Khả Hân, mở mắt ra di.” Khi nghe thấy lời nói bên tai, lông mỉ của Khả Hân khẽ giật giật. Sau đó, cô mở mắt ra nhìn.
“Đây là…” Khả Hân hoảng hốt quan sát quang cảnh trước mặt. Đó là hình ảnh của một lễ cưới ngoài trời vô cùng xa hoa và tỉnh xảo.
Những bàn tiệc trải rộng khắp nơi, vô vàn những trái tim được kết bằng hoa xuất hiện ở mọi ngóc ngách.
Hai hàng ghế dành cho khách mời xếp gọn gàng, chừa một lối đi trải thảm đỏ cho cô dâu chú rể tiến về lễ đường.
Phía trên được trang trí bằng những dải lụa và ruy băng đẹp mắt. Chiếc bánh cưới khổng lồ được đặt ngay ngắn ở một góc.
Ngay khi Khả Hân vẫn còn rơi vào trạng thái bất động thì Cát Tiên từ đâu xuất hiện, cười rạng rỡ và nhanh chóng kéo cô vào bên trong căn nhà.
Lúc này Khả Hân mới phát hiện ra bà Hải Linh, mẹ ruột của cô đã đứng sẵn trong này.
Ngoài ra, còn có một người nữa, chính là bà Kim Nhã.
Hai người vẫy tay gọi cô lại gần để thử váy.
cưới. Khi chiếc rèm được mở ra, tất cả mọi người phải nín thở vì vẻ đẹp của cô.
Bản thân Khả Hân cũng không thể tin nổi có ngày mình được khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy này.
Ròng rã tám năm, cô và Đình Phong dây dưa Với Nhau, đi qua rất nhiều thăng trầm, nhưng chưa bao giờ anh và cô có một hôn lễ chính thức.
Không biết vì vui mừng hay tủi thân, Khả Hân bỗng sụt sùi rơi lệ.
“Hôm nay là ngày vui của con, đừng khóc.” Bà Hải Linh khuyên con gái dù đôi mắt bà cũng đỏ hoe. Bà đẩy Khả Hân ngồi xuống, tự tay trang điểm cho cô. Phía sau, bà Kim Nhã cũng gạt nước mắt, giúp con dâu thay đổi kiểu tóc.
Khả Hân vốn xinh đẹp vô cùng, nên chỉ cần trang điểm và làm tóc đơn giản cũng đủ khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
Ngắm nhìn mình trước gương, Khả Hân kìm nền nước mắt, cầm tay hai người mẹ, lí nhí thốt lên lời cảm ơn.
“Julia, con nhất định phải sống thật hạnh phúc.” Bà Hải Linh ôm chầm lấy cô, nức nở dặn dò.
Vừa lúc đó, ông Bình, ba Khả Hân di vào, Trông thấy vợ và con gái đang ôm nhau khóc, đột nhiên cũng cảm thấy khóe mắt cay cay.
Tuy nhiên, ông nhanh chóng thay đổi sang trạng thái vui mừng, bước đến gần, vươn tay về phía Khả Hân.
“Con gái, để ba đưa con tới lễ đường.” Bà Hải Linh lúc này mới buông Khả Hân ra, lau nước mắt, theo bà Kim Nhã và Cát Tiên ra ngoài.
Ông Bình giúp Khả Hân kéo tấm voan trùm đầu của cô dâu xuống, chờ cô khoác lên tay mình, vừa đi vừa thủ thỉ những lời của một người cha dặn dò con gái trước khi lấy chồng.
Bên ngoài nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Xuyên qua lớp voan mỏng, Khả Hân có thể trông thấy.
những người bạn quen thuộc.
Ngạc nhiên hơn, bé Bin và một bé gái xinh đẹp chừng bốn, năm tuổi ăn mặc chỉnh tề chạy tới, cầm giỏ cánh hoa đi phía trước tung lên.
Khả Hân phải kìm nén cảm xúc lắm mới không bật khóc. Nhất là khi ánh mắt cô trông thấy người đàn ông đang đứng chờ đợi trên kia.
Anh khoác trên mình bộ vest màu đen lịch lãm, cài hoa bên ngực. Gương mặt rạng rỡ và vui sướng nhìn cô.
Đình Phong trịnh trọng cúi gập người chào cha vợ, rưng rưng nước mắt đón bàn tay Khả Hân từ tay cha cô.
“Đình Phong, ba giao lại món quà quý giá nhất trên đời cho con, mong rằng từ nay về sau, con sẽ biết trân trọng con bé.” “Julia từng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi. Nếu một ngày con làm điều gì có lỗi với con bé, ba sẽ quay về và đưa nó đi, con hiểu không?” “Sẽ không có ngày đó, xin ba yên tâm.” Đình Phong siết chặt bàn tay của Khả Hân, nhìn thẳng vào mắt cô và tuyên thệ.
Khoảnh khắc hai người trao nhẫn cưới và nụ hôn thể nguyện, họ biết rằng đời này kiếp này, họ vĩnh viễn cũng không thể xa rời nhau.
Ở phía dưới, những tràng vỗ tay liên tục Vâng lên. Tất cả những người có mặt trong giờ phút này đều có chung một suy nghĩ. Đó là Khả Hân và Đình Phong sinh ra để dành cho nhau.
Ở một góc xa xa, Denis Trần lặng lẽ quan sát buổi lễ. Anh không thể phủ nhận hình ảnh kia khiến trái tìm anh đau nhói. Nhưng đây là cái kết viên mãn nhất dành cho bọn họ, anh chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô.
“Boss, anh quyết định khi nào thì khởi hành?“ Antony ở bên cạnh cảm nhận được tâm trạng đau khổ của Denis, khẽ thở dài.
Thực ra, những điều mà Boss đã làm cho Khả Hân không thua kém gì Đình Phong cả.
Ngoài trừ hắn, không một ai biết được, Denis Trần đang phải chịu đựng nỗi thống khổ của việc độc phát vào mỗi tháng.
Ngày đó, lúc lão Chen giúp Khả Hân bức độc ra lần cuối cùng, không ngờ xảy ra biến số Cô lâm vào trạng thái hôn mê, chất độc không những lan tràn mà còn có nguy cơ chạy thẳng ào.tim.
Ổiữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Denis Trần tình nguyện làm người dẫn độc, để lão Chen làm thủ thuật chuyển hết độc tố còn sót lại trong người Khả Hân sang mình Denis Trần đã bắt lão Chen và hắn thể không được phép nói cho ai biết, đặc biệt là Khả Hân.
Vì vậy, trong lúc chờ đợi lão Chen tìm được cách giải độc, anh đều bị độc tố hành hạ đến sống dở chết dở vào một ngày trong tháng Đó là lý do trong căn biệt thự của Denis Trần có một căn phòng bí mật, chuyên để anh sử dụng nhằm bảo vệ bản thân khỏi bị phát hiện.
Lần trở về Mỹ đột ngột vừa rồi cũng là vì tình trạng của anh xấu đi. Dù lão Chen đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giải được hết độc tồn dư trong cơ thể anh.
Vì vậy hiện tại, lão yêu cầu Denis Trần theo lão trở về Tân Cương để tìm cách xử lý, nếu không, tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm.
“Sau hôm nay” Denis Trần nhẹ nhàng nói. Lão Chen đã liên tục nhắc nhở anh việc trị độc cần tiến hành càng nhanh càng tốt, nhưng chẳng hiểu sao anh dùng dằng đến tận bây giờ.
Có lẽ, anh muốn ở bên để bảo vệ Khả Hân, đợi đến khi Đình Phong quay lại, mới có thể yên tâm buông tay.
Antony gật đầu, vui vẻ động viên Denis Trần.
“Boss, nghe nói con gái Tân Cương rất đẹp, biết đâu khi tới đó anh sẽ gặp tình yêu của đời mình.” Denis Trần nở nụ cười buồn, im lặng không nói gì, sau đó nhìn về phía người con gái trong bộ váy lộng lẫy.
Trên đời này còn có thể có Khả Hân thứ hai Sao? Năm năm sau.
“Ba ơi, nhanh lên con đói.” Một cậu bé chừng bốn tuổi với gương mặt đáng yêu, trông mong nhìn về hướng người đàn ông đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Bên cạnh cậu là người anh song sinh đang nghiên cứu món đồ chơi mới với anh cả của mình.
Nghe thấy em trai kêu ca, cậu bĩu môi, tỏ vẻ.
khinh bỉ: “Đình Bo, chẳng phải em vừa ăn gần hết một chiếc pizza rồi sao? Em sắp biến thành một con heo rồi đấy.” Bị anh trêu chọc, bé Bo lập tức gào lên: “Người ta tên là Đình Biên, không phải Đình Bo. Em đâu có ăn hết một mình, chính anh cũng ăn hai miếng trong đó nhé.” Lời tố giác của bé Bo khiến đôi mắt của hai người còn lại trên bàn tập trung về phía bé Bi.
Gương mặt cậu đỏ lên, chống chế: “Nhưng anh cũng đâu có đòi ăn liên tục như em, Đình Bo béo ụt ịt.” “Mẹ xinh đẹp, anh Bi bắt nạt con.” Bé Bo mếu máo trèo xuống ghế lao tới chỗ Khả Hân đang ngồi. Nhanh như cắt, Đình Vũ ngắn chặn lại cậu em út, nghiêm khắc nhắc nhở: “Đừng quậy, bụng mẹ lớn rồi, không bế nổi em đâu.” Bé Bo lúc này mới nhớ đến việc mẹ đang có thai, nín khóc mỉm cười. Đúng rồi, sao cậu lại có thể quên trong bụng mẹ hiện tại có một em gái xinh đẹp nhỉ.
Đợi em gái ra đời, cậu quyết định sẽ chỉ chơi với em gái mà thôi, tuyệt giao với người anh song sinh lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt cậu là Đình Bách.
“Mẹ xinh đẹp, bao giờ em bé mới chịu ra?” “Sắp rồi ‘Vừa lúc đó, Đình Phong bưng đồ ăn từ trong.
bếp ra. Anh mặc một chiếc tạp đề, trán lấm tấm mồ hôi, chuẩn một bộ ông bố nội trợ. Đình Vũ cũng rất xứng đáng làm anh cả trong nhà, vội đứng dậy giúp ba bê đồ.
Hiện tại Khả Hân đã mang thai đến tháng thứ chín, hành động không tiện nên Đình Phong không cho cô đụng tay vào bất kỳ việc gì.
Chính vì vậy, Khả Hân nhiều lần kêu ca than thở rằng cô sắp lăn thay vì đi rồi.
“Tốt quá, con sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon” Bé Bo hoan hô, nhìn bàn thức ăn trước mặt, nước miếng sắp nhỏ xuống.
Lại một lần nữa cậu bị bé Bi làm cho tụt hứng: “Em nghĩ ai cũng là con lợn ham ăn như em sao? Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ăn.
Đợi Bảo Bối ra đời, chắc chắn sẽ cười vào mặt em” Thấy con trai út sắp sửa gào khóc, Khả Hân hết sức đau đầu, vội vàng lên tiếng khuyên răn: “Được rồi, được rồi, Bi đừng trêu em nữa. Bo mũm mĩm đáng yêu nhất nhà. Ngoan, mau ăn đi” “Nghe thấy mẹ nói gì chưa?” Đình Phong ngồi xuống bên cạnh Khả Hân, Nghiêm khắc nhắc nhờ hai đứa con song sinh.
Vốn dĩ khi biết Khả Hân mang thai, anh đã vui sướng thiếu điều nhảy cẵng lên. Không nghĩ rằng lão Chen thật quá lợi hại, giúp Khả Hân khôi phục khả năng làm mẹ, còn một lần được hẳn hai thai.
Chỉ là khi biết được hai đứa nhỏ đều là con trai, trong lòng anh gào thét. Anh muốn hai tiểu công chúa, tại sao là biến thành hai tên quỷ con này.
Một Đình Vũ luôn tìm mọi cách tranh giành.
Khả Hân với anh thì cũng thôi đi, hiện tại thêm hai đồng minh, có còn cho anh chỗ sống không hà trời.
Mặc dù rất mong có một đứa con gái, nhưng Đình Phong không muốn Khả Hân phải trải qua đau đớn vì sinh nở lần nữa nên uống thuốc tránh thai.
Loại này là anh nhờ vả Minh Kiên nghiên cứu để dành cho đàn ông vì sợ Khả Hân dùng các biện pháp tránh thai sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe Của Cô.
Chẳng qua Khả Hân rất thích trẻ con, lén lút đổi thuốc của anh thành thuốc bổ. Hậu quả là bây giờ cô lại mang bầu chín tháng.
May mắn cái thai này là con gái, nếu không.
anh sợ rằng Khả Hân sẽ còn muốn tiếp tục sinh hết đứa này đến đứa khác mất.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Khả Hân chợt quay sang nhìn Đình Phong, thấy anh ngẩn người suy tư điều gì đó nên thắc mắc hỏi.
Đình Phong lắc đầu, mỉm cười nắm lấy bàn tay vợ.
“Khả Hân, cám ơn em vì tất cả.” Sau đó, anh ghé vào tai cô, thủ thỉ âu yếm.
“Anh yêu em.” Khả Hân siết chặt bàn tay của chồng, nở một nụ cười hạnh phúc. Con đường phía trước còn rất dài, thật may luôn có anh bên cạnh.
“Em cũng yêu anh.”
Bình luận facebook