Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-171
Chương 174
Chương 174 : Sống không bằng chết
“Denis, con đang nói gì vậy? Chuyện này tuyệt đổi không thể.” Sau một vài giây ngỡ ngàng, bà Hải Linh vội mở»miệng phản đối, ánh mắt nhìn Denis đẩy trách móc làm ông Bình phải nhắc nhở bà Hơn ai hết, ông hiểu rõ tính cách của Denis, một khi anh quyết định ủng hộ điều gì thì chắc hẳn sẽ phải có lý do chính đáng.
Đúng như ông Bình nghĩ, sở dĩ Denis đồng ý với phương pháp chữa bệnh cực đoan này là bởi vì anh nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trong đôi mắt của Khả Hân.
Anh đoán nếu ba mẹ khăng khăng không chịu cho cô dùng phương pháp này chữa bệnh thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chẳng qua, tâm trạng cô sẽ tuột xuống đáy cốc, từ nay về sau sẽ là sự tiếc nuối không bao giờ nguôi ngoai.
Khả Hân nhìn Denis đẩy cảm kích. Bỗng nhiên, cô cảm thấy người đàn ông này không tệ.
Tuy bề ngoài có chút lạnh nhạt xa cách, nhưng thực ra lại hết lòng quan tâm đến người thân.
“Con sẽ ổn thôi.” Khả Hân mấp máy từng chữ rõ ràng. Thân HÍ(0H ảnh mai của cô thẳng tắp, thể hiện sự Quyết tâm cao độ, thêm vào đó là những lời phân tích của Denis.
Chính vì vậy, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, vợ chồng ông Bình cắn răng đồng ý.
Lúc này, đến lượt lão Cheng nghiêm túc hỏi: “Cô cần suy nghĩ kỹ. Phương pháp lấy độc trị độc này có tính rủi ro cao. Cho dù thể chất cô rất đặc biệt, nhưng chưa chắc có thể ngăn chặn được loại độc mới, chưa kể đau đớn là điều không thể tránh khỏi” Denis ngập ngừng phiên dịch lại cho Khả Hân. Sau đó, anh mở to mắt nhìn Khả Hân nở nụ cười lạnh buốt sống lưng.
Khả Hân vốn là cô gái dịu dàng, nụ cười của cô tuy hiếm nhưng mỗi khi cô nở nụ cười, anh đều cảm thấy nó rất nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra cô có một mặt điên cuồng như vậy. Dường như khí chất trên người Khả Hân đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi chịu được.” Đôi môi không tiếng động phun ra ba chữ, ánh thắt Khả Hân trở nên sắc lạnh. Một ngọn lửa thù hận bừng cháy trong lòng cô.
Đau sao? Có thể đau hơn chuyện bị người mình yêu thương nhất thương tổn hết lần này đến lần khác ư? Hay có thể đau hơn lúc cảm nhận được đứa con trong bụng từng chút, từng chút rời khỏi cơ thể mình, khi mà bản thân bất lực không thể thốt lên lời cầu xin cứu giúp.
Chỉ cần chữa khỏi chứng câm, đau đớn mấy cô cũng sẽ chịu đựng được. Đến cái chết cô còn không sợ, thì sự đau đớn này có nghĩa lý gì chứ.
Để bắt đầu tiến hành chữa trị, Khả Hân chuyển đến một ngôi nhà nhỏ gần sát chỗ ở của lão Cheng.
Vốn định mời lão đến ngôi biệt thự của gia đình, nhưng lão nhất quyết không đồng ý. Do vậy, mọi người thống nhất để Khả Hân ở gần nơi này.
Vì không muốn ba mẹ phải trông thấy cảnh ©Ô trải qua quá trình điều trị khắc nghiệt trong vòng một tháng, Khả Hân đã lấy lý do cô cần yên tĩnh để từ chối sự chăm sóc của cha mẹ mình.
Chỉ có Denis Trần là người duy nhất được phép kiểm soát toàn bộ quá trình chữa trị này để đảm bảo xử lý những tình huống phát sinh không đáng có.
Chuỗi ngày tiếp theo là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với cả Khả Hân và Denis Trần.
Lão Cheng nhanh chóng bào chế ra một loại độc dược có khả năng khống chế độc câm trong người Khả Hân.
“Tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô có chắc chắn muốn uống nó không? Viên thuốc màu đỏ tươi được đưa đến trước mặt Khả Hân. Thân thể cô run lên một chút, nhưng ánh mắt lại ngập tràn quyết tâm.
Sau đó, Khả Hân nhắm mắt cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng. Trong khi đó, lão Cheng và Denis nín thở chờ đợi phản ứng của cô.
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua…
Khả Hân vẫn chưa có biển hiện gì kỳ lạ. Lão Cheng nhíu mày lầm bẩm tính toán. Theo suy tính của lão, thời gian độc phát phải ngay sau khi cô uống mới đúng.
Chất độc đó sẽ đi vào phần thanh quản, khắc chế loại độc câm kia. Đợi hai loại này kết hợp thành một loại mới, lão sẽ dùng bí thuật châm cứu để dẫn độc ra khỏi người.
Thực ra, nếu Khả Hân mới trúng độc câm, dựa vào thể chất kỳ lạ và khả năng trị độc của lão, lão cam đoan có thể chữa khỏi cho cô ngay.
lập tức.
Đáng tiếc chất độc đã tồn tại trong người Khả Hân hơn hai mươi năm, hòa hợp thành nhất.
thể, việc dẫn độc ra là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể tìm cách khiến nó biến đổi thành loại độc khác mới có cơ hội.
Ngay lúc lão Cheng ngẫm nghĩ quá trình chế độc để xem có sai sót chỗ nào không thì gương mặt Khả Hân bỗng biến đổi.
Cô ôm lấy họng, bộ dạng vô cùng đau đớn tiến tức ngã khụy. Những sợi tơ màu đen bắt đầu xuất hiện trên người cô, mỗi lúc một đậm hơn.
Từng nhìn thấy vô số cảnh tượng hãi hùng nhưng Denis cũng phải khiếp sợ vì điều đang diễn ra trước mắt anh.
“Mau bế cô ta lại giường” Lão Cheng phấn khích hét lên với Denis, cuống quýt lôi từ trong túi áo da một bộ kim châm bạc đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn.
Mồ hôi trên người Khả Hân không ngừng túa ra, đôi mắt cô đỏ đậm. Tuy nhiên, dường như cô.
vẫn giữ được sự tỉnh táo nên cố hết sức phối Khả Hân hơn hai mươi năm, hòa hợp thành nhất thể, việc dẫn độc ra là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể tìm cách khiến nó biến đổi thành loại độc khác mới có cơ hội.
Ngay lúc lão Cheng ngẫm nghĩ quá trình chế độc để xem có sai sót chỗ nào không thì gương mặt Khả Hân bỗng biến đổi.
Cô ôm lấy họng, bộ dạng vô cùng đau đớn đến tức ngã khụy. Những sợi tơ màu đen bắt đầu xuất hiện trên người cô, mỗi lúc một đậm hơn.
Từng nhìn thấy vô số cảnh tượng hãi hùng nhưng Denis cũng phải khiếp sợ vì điều đang diễn ra trước mắt anh.
“Mau bế cô ta lại giường.” Lão Cheng phấn khích hét lên với Denis, cuống quýt lôi từ trong túi áo da một bộ kim châm bạc đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn.
Mồ hôi trên người Khả Hân không ngừng túa ra, đôi mắt cô đỏ đậm. Tuy nhiên, dường như cô vẫn giữ được sự tỉnh táo nên cố hết sức phối của cô.
“Đừng lo, chịu đựng cơn đau trong thời gian dài đến thế nên hiện kiệt sức ngất xỉu thôi.
Nghe lão Cheng nói, Denis mới thở phào.
nhẹ nhõm. Nhưng lời nói tiếp theo của lão khiến anh giật mình: “Đây chỉ là mới là ngày đầu tiên, những ngày SäuU đơn đau sẽ càng dữ dội hơn. Cả hai loại độc Sẽ từ từ được bài trừ, với điều kiện cô ta có thể kiên trì chịu đựng.
Từng ngày trôi qua, Khả Hân đều phải trải qua nỗi đau đớn hơn cả cực hình. Mỗi khi độc phát, cô cảm thấy thân thể như bị ai đó xẻ ra thành từng mảnh, đau nhất là phần cổ họng, đến nỗi cô chỉ có thể uống dược do lão Cheng chế ra.
Vì vậy, chỉ mới hơn nửa tháng, cả người Khả Hân gầy gò giống như một bộ xương, làm Denis nhìn thấy không khỏi xót xa.
May mắn là Khả Hân đã đoán trước điểm này nên mới yêu cầu ba mẹ không được tới đây.
Nếu không, Denis chắc chắn hai người đó sẽ suv sụp ngay tức khắc.
Anh thực sự cảm phục khả năng phi thường.
của Khả Hân. Dù đau đớn đến mức cô từng cáo nát cả mười đầu ngón tay, nhưng chưa bao giờ cô rơi một giọt nước mắt.
“Đau quá thì khóc đi.” Denis từng không đành lòng khuyên nhủ Khả Điân sau khi quá trình độc phát kết thúc. Cô Suy ÿếu nằm trên giường, cả người như được vớt từ trong nước ra. Cô cố hết sức mở miệng dù âm thanh phát racực kỳ khó nghe.
Dường như phương pháp của lão Cheng bắt đầu có hiệu quả. Sau nửa tháng chịu hành hạ sống không bằng chết, Khả Hân đã có thể nói được vài chữ đơn giản.
“…Không…mu( Chỉ hai chữ đơn giản nhưng kéo theo đó là sự đau đớn không cách nào tưởng tượng được.
Tuy nhiên, lão Cheng yêu cầu cô phải thường xuyên mở miệng nói để thanh quản lấy lại được cảm giác.
Vì vậy, dù đau đớn đến mức nào, Khả Hân cũng cắn răng tự học nói.
Sự thật chứng minh, nỗ lực của cô đã có sự hồi đáp. Nửa tháng sau đó, dù vẫn ngày ngày nếm trải cảm giác hành xác quá mức chịu đựng, nhưng âm thanh phát ra từ miệng cô trở nên rõ ràng hơn.
Đenis còn nhớ mãi nụ cười rạng rỡ trên khuôi mặt hốc hác của Khả Hân, khi cô xúc động nói với anh: “Denis, cuối cùng tôi cũng có thể nói được rối.”
Chương 174 : Sống không bằng chết
“Denis, con đang nói gì vậy? Chuyện này tuyệt đổi không thể.” Sau một vài giây ngỡ ngàng, bà Hải Linh vội mở»miệng phản đối, ánh mắt nhìn Denis đẩy trách móc làm ông Bình phải nhắc nhở bà Hơn ai hết, ông hiểu rõ tính cách của Denis, một khi anh quyết định ủng hộ điều gì thì chắc hẳn sẽ phải có lý do chính đáng.
Đúng như ông Bình nghĩ, sở dĩ Denis đồng ý với phương pháp chữa bệnh cực đoan này là bởi vì anh nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trong đôi mắt của Khả Hân.
Anh đoán nếu ba mẹ khăng khăng không chịu cho cô dùng phương pháp này chữa bệnh thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chẳng qua, tâm trạng cô sẽ tuột xuống đáy cốc, từ nay về sau sẽ là sự tiếc nuối không bao giờ nguôi ngoai.
Khả Hân nhìn Denis đẩy cảm kích. Bỗng nhiên, cô cảm thấy người đàn ông này không tệ.
Tuy bề ngoài có chút lạnh nhạt xa cách, nhưng thực ra lại hết lòng quan tâm đến người thân.
“Con sẽ ổn thôi.” Khả Hân mấp máy từng chữ rõ ràng. Thân HÍ(0H ảnh mai của cô thẳng tắp, thể hiện sự Quyết tâm cao độ, thêm vào đó là những lời phân tích của Denis.
Chính vì vậy, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, vợ chồng ông Bình cắn răng đồng ý.
Lúc này, đến lượt lão Cheng nghiêm túc hỏi: “Cô cần suy nghĩ kỹ. Phương pháp lấy độc trị độc này có tính rủi ro cao. Cho dù thể chất cô rất đặc biệt, nhưng chưa chắc có thể ngăn chặn được loại độc mới, chưa kể đau đớn là điều không thể tránh khỏi” Denis ngập ngừng phiên dịch lại cho Khả Hân. Sau đó, anh mở to mắt nhìn Khả Hân nở nụ cười lạnh buốt sống lưng.
Khả Hân vốn là cô gái dịu dàng, nụ cười của cô tuy hiếm nhưng mỗi khi cô nở nụ cười, anh đều cảm thấy nó rất nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra cô có một mặt điên cuồng như vậy. Dường như khí chất trên người Khả Hân đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi chịu được.” Đôi môi không tiếng động phun ra ba chữ, ánh thắt Khả Hân trở nên sắc lạnh. Một ngọn lửa thù hận bừng cháy trong lòng cô.
Đau sao? Có thể đau hơn chuyện bị người mình yêu thương nhất thương tổn hết lần này đến lần khác ư? Hay có thể đau hơn lúc cảm nhận được đứa con trong bụng từng chút, từng chút rời khỏi cơ thể mình, khi mà bản thân bất lực không thể thốt lên lời cầu xin cứu giúp.
Chỉ cần chữa khỏi chứng câm, đau đớn mấy cô cũng sẽ chịu đựng được. Đến cái chết cô còn không sợ, thì sự đau đớn này có nghĩa lý gì chứ.
Để bắt đầu tiến hành chữa trị, Khả Hân chuyển đến một ngôi nhà nhỏ gần sát chỗ ở của lão Cheng.
Vốn định mời lão đến ngôi biệt thự của gia đình, nhưng lão nhất quyết không đồng ý. Do vậy, mọi người thống nhất để Khả Hân ở gần nơi này.
Vì không muốn ba mẹ phải trông thấy cảnh ©Ô trải qua quá trình điều trị khắc nghiệt trong vòng một tháng, Khả Hân đã lấy lý do cô cần yên tĩnh để từ chối sự chăm sóc của cha mẹ mình.
Chỉ có Denis Trần là người duy nhất được phép kiểm soát toàn bộ quá trình chữa trị này để đảm bảo xử lý những tình huống phát sinh không đáng có.
Chuỗi ngày tiếp theo là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với cả Khả Hân và Denis Trần.
Lão Cheng nhanh chóng bào chế ra một loại độc dược có khả năng khống chế độc câm trong người Khả Hân.
“Tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô có chắc chắn muốn uống nó không? Viên thuốc màu đỏ tươi được đưa đến trước mặt Khả Hân. Thân thể cô run lên một chút, nhưng ánh mắt lại ngập tràn quyết tâm.
Sau đó, Khả Hân nhắm mắt cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng. Trong khi đó, lão Cheng và Denis nín thở chờ đợi phản ứng của cô.
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua…
Khả Hân vẫn chưa có biển hiện gì kỳ lạ. Lão Cheng nhíu mày lầm bẩm tính toán. Theo suy tính của lão, thời gian độc phát phải ngay sau khi cô uống mới đúng.
Chất độc đó sẽ đi vào phần thanh quản, khắc chế loại độc câm kia. Đợi hai loại này kết hợp thành một loại mới, lão sẽ dùng bí thuật châm cứu để dẫn độc ra khỏi người.
Thực ra, nếu Khả Hân mới trúng độc câm, dựa vào thể chất kỳ lạ và khả năng trị độc của lão, lão cam đoan có thể chữa khỏi cho cô ngay.
lập tức.
Đáng tiếc chất độc đã tồn tại trong người Khả Hân hơn hai mươi năm, hòa hợp thành nhất.
thể, việc dẫn độc ra là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể tìm cách khiến nó biến đổi thành loại độc khác mới có cơ hội.
Ngay lúc lão Cheng ngẫm nghĩ quá trình chế độc để xem có sai sót chỗ nào không thì gương mặt Khả Hân bỗng biến đổi.
Cô ôm lấy họng, bộ dạng vô cùng đau đớn tiến tức ngã khụy. Những sợi tơ màu đen bắt đầu xuất hiện trên người cô, mỗi lúc một đậm hơn.
Từng nhìn thấy vô số cảnh tượng hãi hùng nhưng Denis cũng phải khiếp sợ vì điều đang diễn ra trước mắt anh.
“Mau bế cô ta lại giường” Lão Cheng phấn khích hét lên với Denis, cuống quýt lôi từ trong túi áo da một bộ kim châm bạc đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn.
Mồ hôi trên người Khả Hân không ngừng túa ra, đôi mắt cô đỏ đậm. Tuy nhiên, dường như cô.
vẫn giữ được sự tỉnh táo nên cố hết sức phối Khả Hân hơn hai mươi năm, hòa hợp thành nhất thể, việc dẫn độc ra là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể tìm cách khiến nó biến đổi thành loại độc khác mới có cơ hội.
Ngay lúc lão Cheng ngẫm nghĩ quá trình chế độc để xem có sai sót chỗ nào không thì gương mặt Khả Hân bỗng biến đổi.
Cô ôm lấy họng, bộ dạng vô cùng đau đớn đến tức ngã khụy. Những sợi tơ màu đen bắt đầu xuất hiện trên người cô, mỗi lúc một đậm hơn.
Từng nhìn thấy vô số cảnh tượng hãi hùng nhưng Denis cũng phải khiếp sợ vì điều đang diễn ra trước mắt anh.
“Mau bế cô ta lại giường.” Lão Cheng phấn khích hét lên với Denis, cuống quýt lôi từ trong túi áo da một bộ kim châm bạc đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn.
Mồ hôi trên người Khả Hân không ngừng túa ra, đôi mắt cô đỏ đậm. Tuy nhiên, dường như cô vẫn giữ được sự tỉnh táo nên cố hết sức phối của cô.
“Đừng lo, chịu đựng cơn đau trong thời gian dài đến thế nên hiện kiệt sức ngất xỉu thôi.
Nghe lão Cheng nói, Denis mới thở phào.
nhẹ nhõm. Nhưng lời nói tiếp theo của lão khiến anh giật mình: “Đây chỉ là mới là ngày đầu tiên, những ngày SäuU đơn đau sẽ càng dữ dội hơn. Cả hai loại độc Sẽ từ từ được bài trừ, với điều kiện cô ta có thể kiên trì chịu đựng.
Từng ngày trôi qua, Khả Hân đều phải trải qua nỗi đau đớn hơn cả cực hình. Mỗi khi độc phát, cô cảm thấy thân thể như bị ai đó xẻ ra thành từng mảnh, đau nhất là phần cổ họng, đến nỗi cô chỉ có thể uống dược do lão Cheng chế ra.
Vì vậy, chỉ mới hơn nửa tháng, cả người Khả Hân gầy gò giống như một bộ xương, làm Denis nhìn thấy không khỏi xót xa.
May mắn là Khả Hân đã đoán trước điểm này nên mới yêu cầu ba mẹ không được tới đây.
Nếu không, Denis chắc chắn hai người đó sẽ suv sụp ngay tức khắc.
Anh thực sự cảm phục khả năng phi thường.
của Khả Hân. Dù đau đớn đến mức cô từng cáo nát cả mười đầu ngón tay, nhưng chưa bao giờ cô rơi một giọt nước mắt.
“Đau quá thì khóc đi.” Denis từng không đành lòng khuyên nhủ Khả Điân sau khi quá trình độc phát kết thúc. Cô Suy ÿếu nằm trên giường, cả người như được vớt từ trong nước ra. Cô cố hết sức mở miệng dù âm thanh phát racực kỳ khó nghe.
Dường như phương pháp của lão Cheng bắt đầu có hiệu quả. Sau nửa tháng chịu hành hạ sống không bằng chết, Khả Hân đã có thể nói được vài chữ đơn giản.
“…Không…mu( Chỉ hai chữ đơn giản nhưng kéo theo đó là sự đau đớn không cách nào tưởng tượng được.
Tuy nhiên, lão Cheng yêu cầu cô phải thường xuyên mở miệng nói để thanh quản lấy lại được cảm giác.
Vì vậy, dù đau đớn đến mức nào, Khả Hân cũng cắn răng tự học nói.
Sự thật chứng minh, nỗ lực của cô đã có sự hồi đáp. Nửa tháng sau đó, dù vẫn ngày ngày nếm trải cảm giác hành xác quá mức chịu đựng, nhưng âm thanh phát ra từ miệng cô trở nên rõ ràng hơn.
Đenis còn nhớ mãi nụ cười rạng rỡ trên khuôi mặt hốc hác của Khả Hân, khi cô xúc động nói với anh: “Denis, cuối cùng tôi cũng có thể nói được rối.”