-
Chương 9 END
***Ngoại truyện: Nam chính
Ta là Cố... không, là Cơ Cảnh Hành.
Ta chưa kịp nhìn thấy sự phồn hoa của nhân gian thì đã bị đưa vào cung, trước khi vào cung, ngay cả ngọc bội mẫu thân để lại cho ta cũng bị bọn buôn người cướp mất.
Các tiểu thái giám mới vào cung đều phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt nhọc, ta cũng không ngoại lệ.
Lần đầu gặp A Ly là khi ta phạm lỗi bị đánh phạt.
Ta được lệnh mang y phục cho đại hoàng tử, nhưng không biết có người vô tình làm rơi mực lên đó, muốn đổ tội cho ta.
Cung nhân Hoa Đức cung không dễ bị lừa, phát hiện ra chuyện này, đại hoàng tử liền ra lệnh đánh phạt ta.
Đúng lúc Chiêu Dương Huyện chủ đến tìm đại hoàng tử, tất nhiên cũng thấy ta, nàng chưa từng thấy cảnh này, ngẩn người một lúc mới nói với đại hoàng tử: "Điện hạ đừng đánh nữa."
Mọi người đều nói, Chiêu Dương huyện chủ là Thái tử phi tương lai.
Lời của Thái tử phi tương lai, hắn tự nhiên phải nghe, liền ra lệnh dừng việc đánh phạt.
Ta lê bước trở về.
Lúc đó, ta không biết rằng mình sẽ vướng vào mối quan hệ phức tạp với hai người họ suốt đời, không thể thoát ra.
Rõ ràng họ là chủ, ta là nô tài, nhưng lại chính ta bước vào tương lai của họ.
Sau lần bị phạt ở Hoa Đức cung, ta hiểu được cách sống trong cung, bỏ qua tất cả những kiêu ngạo có thể có, cố gắng lấy lòng thái giám quản sự.
Ta khéo miệng, được lòng quản sự, tự nhiên cũng biết mình là người chịu tội thay, nhưng ta không thể trả thù hắn, hắn có một người nghĩa phụ làm việc ở Ti Lễ Giám, ngay cả thái giám quản sự cũng không dám đụng đến hắn.
Ti Lễ Giám sao, ta cũng muốn xem thử nơi đó như thế nào.
Năm đó, ta mười bốn tuổi, bái một người làm bút tại Ti Lễ Giám làm nghĩa phụ, khi đại hoàng tử vào Đông cung, ta được cử đi hầu hạ hắn.
Bệ hạ chỉ có một người con trai, đại hoàng tử nhất định sẽ là hoàng đế tương lai, hầu hạ hắn là một công việc tốt.
Ta là thái giám phụ trách mua sắm của Đông cung, có lần ra ngoài cung, ta nhìn thấy một chiếc ngọc bội trong một cửa hàng.
Ta dừng lại nhìn rất lâu, nhận ra đó là ngọc bộ do mẫu thân để lại cho ta.
Chủ tiệm lén lút nói với ta, đây là đồ vật trong cung, không bán dưới một vạn lượng.
Nhưng mẫu thân ta rõ ràng chỉ là một thường dân, làm sao có đồ vật trong cung?
Ta ghi nhớ trong lòng, cũng quyết định bước vào vũng bùn.
Ta đến tìm nghĩa phụ của mình, quỳ trên đất đưa lên bức vẽ hoa văn ngọc bội đã vẽ sẵn.
Ta biết đây là một việc nguy hiểm, nhưng là cách nhanh nhất để biết được sự thật.
Ta không còn cách nào khác.
Lý Mậu không mở bức vẽ ra, "Muốn biết nguồn gốc? Vậy thì làm giúp ta một việc."
"Con nghe lời nghĩa phụ." Ta cung kính đáp.
Hắn liếc ta một cái, lạnh nhạt nói: "Rời xa Chiêu Dương Huyện chủ, nàng là chủ nhân tương lai của ngươi."
Ta siết chặt nắm tay.
Ta đã gặp Chiêu Dương Huyện chủ nhiều hơn một lần.
Lần thứ hai gặp, nàng đứng trong ánh nắng, còn ta đang lấy nước.
Nàng vẫy tay với ta, "Ta nhớ ngươi, ngươi tên là gì?"
Ta tiến lên quỳ xuống, "Thất nhi."
Nàng cười khúc khích, "Tên này không hay, nghe như một cái tên đặt bừa, sau này nếu có tên khác, nhớ nói với ta."
Có lần thứ hai gặp gỡ, liền có lần thứ ba, thứ tư cho đến vô số lần, ta thậm chí thích cô gái này.
Để không gây phiền phức cho nàng, cũng muốn bảo vệ tình cảm nhỏ nhoi giữa ta và nàng, ta tự giấu mình, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, gây họa cho nàng.
Lý Mậu là nghĩa phụ của ta, chuyện như vậy không giấu được hắn, nhưng có lẽ những người ở Ti Lễ Giám đã sớm biết, chỉ có ta còn đang tự lừa mình dối người.
Lý Mậu thấy ta không phản ứng, thở dài, "Ngươi là đứa trẻ thông minh, sao lại hồ đồ trong chuyện này? Họ là người gì, ngươi là người gì? Chúng ta là nô tài bị cắt đứt gốc rễ, không có hậu duệ, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến Huyện chủ cao quý như vậy?"
Hắn đưa lại bức vẽ cho ta, "Nghĩ kỹ đi, nếu ngươi đồng ý, nghĩa phụ đảm bảo ngươi sẽ ngồi vào vị trí hiện tại của ta."
Ta thả lỏng nắm tay, nhận lấy bức vẽ, cho vào lò sưởi, đốt sạch.
Ta vốn chỉ mong có một cơ hội để đường hoàng nhìn nàng, nhưng như lời nghĩa phụ nói, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Khi ta chuẩn bị rời đi, nghĩa phụ gọi ta lại.
"Thất nhi, nếu ngươi muốn bảo vệ nàng, ngươi lấy gì để bảo vệ nàng?"
Ta hít một hơi sâu, hiểu rõ ý của nghĩa phụ.
Ta quay đầu lại, "Nghĩa phụ, cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành cảnh chỉ, nô tài không thể làm người trong sạch, nhưng muốn có một cái tên trong sạch, nô tài muốn sau này được gọi là Cảnh Hành."
Nghĩa phụ đồng ý với ta, từ hôm đó, ta đổi tên thành Cố Cảnh Hành.
Chọn họ Cố vì ta luôn mang họ Cố, trước đây là Cố Thất nhi, bây giờ là Cố Cảnh Hành.
Chiêu Dương Huyện chủ còn vài năm nữa mới đến tuổi cập kê, được gia đình đưa về nhà, ít vào cung, ta đã lâu không gặp nàng.
Không gặp nàng đối với ta là điều tốt, một cô gái tốt như vậy, ta không nỡ hủy hoại nàng.
Từ khi ta tám tuổi đến mười bốn tuổi, mỗi lần gặp ta, nàng đều mang theo túi đầy đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, nàng cũng rất thích chia sẻ với ta.
Nàng nói với ta: "Thế gian này có quá nhiều người bất đắc dĩ, Thất nhi, ngươi phải sống tốt."
Nàng mang cho ta những cuốn sách mà ta không thể nhìn thấy, ta dành hết thời gian rảnh rỗi để đọc, chợt nhận ra, thế giới bên ngoài quá rộng lớn, nhưng ta đã không còn cơ hội để nhìn thấy, ta định sẵn sẽ ch/3t già trong thâm cung này.
Vài ngày sau, khi nàng đến lấy sách, nàng cũng sẽ hỏi ta muốn đọc gì lần sau, đôi khi chúng ta thậm chí nói chuyện về bách tính và việc trị quốc.
Những chuyện này đều là điều cấm kỵ trong cung, chỉ khi đối diện với nàng, ta mới dám nhắc đến.
Nàng bảo ta đừng hành lễ với nàng khi ở riêng, nàng kể cho ta nghe về thế giới bên ngoài.
Ta rất ngưỡng mộ những người có thể tham gia khoa cử, ít nhất họ có thể đường hoàng cầu thân, cạnh tranh với thái tử.
Còn ta, chỉ dám trốn trong góc tối, tham lam hưởng ánh sáng từ nàng.
Cầu mà không được.
Khi đã quyết tâm, ta liền vào Ti Lễ Giám.
Ta không còn cầu xin nghĩa phụ nói cho ta biết nguồn gốc của hoa văn ngọc bội, suy nghĩ rất lâu, ta vẫn không bỏ qua con đường này.
Ngọc bội liên quan đến mẫu thân ta, rất có thể liên quan đến thân thế của ta, ta có thể dùng nó để thăng tiến nhanh hơn.
Với danh nghĩa của Ti Lễ Giám, ra khỏi cung rất thuận tiện, thay nghĩa phụ làm vài việc lớn, thu hút sự chú ý của vài nhân vật lớn trong Ti Lễ Giám, ta bắt đầu thường xuyên đến cửa hàng.
Năm đó, ta mười sáu tuổi.
Một vạn lượng bạc để mua ngọc bội quả nhiên không dễ, chủ tiệm thấy ta ngày ngày đến, nói có thể giảm vài trăm lượng, ta không đồng ý.
Nhưng ta cũng không ngờ, nghĩa phụ đích thân đến.
Hắn nhìn ngọc bội một cái đầy kích động, không trộm cũng không cướp, trả tiền xong liền kéo ta đi.
Sau đó, binh lính của Đông Xưởng bao vây cửa hàng.
Ta lại quỳ trong phòng hắn.
Hắn cầm ngọc bội nhìn rất lâu, hỏi ta với giọng gấp gáp, "Ngươi nói muốn cho ta xem hoa văn lần trước chính là cái này? Ngươi gặp nó thế nào? Có quan hệ gì với ngươi?"
Nếu người đầu tiên hỏi ta chuyện này là nghĩa phụ, ta đã chuẩn bị nói thật.
Ở trong cung lâu, ta tự nhiên nhận ra ngọc bội này không phải vật tầm thường, rất có thể là đồ ngự ban.
"Đây là vật nô tài đeo từ nhỏ, là di vật của mẫu thân ta, bà đã mất trước khi ta vào cung."
Hắn đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy.
Nhưng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, Lý Đức, tổng quản thái giám đã đến.
Hắn nhìn ta một cái, sau khi nhận lễ từ Lý Mậu, liền cầm ngọc bội rời đi.
Nghĩa phụ nhìn ta một cái, ánh mắt quá phức tạp, với kinh nghiệm nhiều năm của ta, cũng không thể hiểu được.
"Thất nhi, đến trước mặt hoàng thượng, dù ngọc bội này có phải của mẫu thân ngươi hay không, ngàn vạn lần đừng nói đó là của mẫu thân ngươi."
Lời hắn nói ta hiểu, nhưng ta không định làm như vậy.
Đồ vật có thể làm kinh động chủ tử, không phải là phú quý vô tận thì cũng là cái ch/3t.
Ta không muốn chờ Lý Đức ch/3t già, chỉ còn cách đánh cược.
Ta đã gặp hoàng thượng.
Ngài ngồi trong ngự thư phòng, ngón tay mân mê ngọc bội, không rõ là đang tức giận hay không.
Lý Đức đứng hầu bên cạnh.
Ta quỳ xuống hành lễ, "Nô tài khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn phúc kim an."
"Ngươi là ai?" Hoàng đế mở miệng.
Ta cúi đầu sát đất, "Nô tài tên là Cố Cảnh Hành, mẫu thân mất sớm, khi còn nhỏ đã vào cung."
Ngài cười, hỏi ta, "Ngươi biết nguồn gốc của ngọc bội này không? Trẫm nghe nói ngươi còn đặc biệt hỏi Lý Mậu, Cố Cảnh Hành, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, ngươi thấy ngọc bội này thế nào?"
Ta đáp, "Đây là di vật của mẫu thân, phận làm con không dám luận bàn."
Hoàng thượng đột nhiên biến sắc, Lý Đức sợ đến mức quỳ ngay xuống đất.
"Tốt lắm, đều học được cách lừa dối trẫm rồi!" Ngài dùng ngọc bội gõ lên bàn, "Mang ra ngoài, đánh đến khi hắn nói thật."
Ta bị dẫn ra ngoài, lần này không có ai cầu xin cho ta, cũng không có ai có thể cầu xin cho ta.
Trong điện, hoàng thượng mệt mỏi xoa trán, "Lý Đức, cung tịch của hắn đâu? Trẫm muốn nghe sự thật."
Lý Đức vội vàng đưa cho hoàng thượng, "Nô tài đã tra cả ba đời tổ tiên của hắn, là một cô nhi, hồi nhỏ được một ông lão nhặt về nuôi, sau đó, ông lão ch/3t, hắn bị bọn buôn người bắt đi bán vào cung."
Hắn đưa ra lời khai của cửa hàng sau khi bị Đông Xưởng thẩm vấn, "Ngọc bội của nương nương là cửa hàng mua từ chợ đen, nô tài đã nhanh chóng cho người đi điều tra."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Dưới chân thiên tử, nơi trọng địa hoàng cung, còn có chuyện buôn bán người xảy ra, tra, tra cho trẫm, tra ra là ai đều ch/ém đầu, trẫm muốn xem ai còn dám động đến trẻ con!"
Lý Đức kinh hãi đáp ứng, việc này không thể không báo sự thật, ngọc bội liên quan đến hoàng hậu và hoàng tộc lưu lạc dân gian, dù hắn không nói thật, chủ tử cũng sẽ phái người khác điều tra, đến lúc đó cũng không thoát được.
Ngoài điện, ta bị đánh đến ngất xỉu.
Nhưng ta đã cược đúng, ta cuối cùng không ch/3t, bị giam vào Đông Xưởng.
Quan viên Đông Xưởng nhiều lần thẩm vấn ta về nguồn gốc của ngọc bội, ta nói tất cả những gì biết, ta không có lý do gì để nói dối.
Ta cắn răng ở Đông Xưởng nửa tháng, trên bàn án của hoàng thượng đã đầy đủ chứng cứ.
Lý Đức run rẩy quỳ báo cáo, sự thật không khác nhiều với lời ta nói.
Bọn buôn người bán ta vào cung, sau đó lại bán ngọc bội, qua nhiều lần chuyển tay, đến tay cửa hàng.
May mắn thay, bọn buôn người vẫn còn sống, sau khi bắt được đưa đến Đông Xưởng giam ngay cạnh ta.
Ta toàn thân đẫm máu nằm trên đất, cảm thấy không còn chống đỡ được nữa.
Ngày hôm đó, hoàng thượng đích thân đến Đông Xưởng.
Ta gắng gượng quỳ dậy, hoàng thượng nhìn ta nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
"Trẫm thả ngươi đi, ngươi ở ngoài hưởng phú quý cả đời, cũng đủ rồi."
Ta lắc đầu, "Nô tài nghe nói Hung Nô xâm phạm biên giới, nô tài muốn làm tiên phong."
Ngài lạnh lùng nói, "Cố Cảnh Hành, ngươi xem trọng bản thân quá, hay là ngươi nghĩ rằng triều đình của trẫm không có người tài?"
Ta không nói gì, chỉ khóc, nước mắt hòa với máu, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Lông mày ngài càng nhíu chặt hơn.
Ta nói, "Ta đã thế này rồi, ta muốn sống, chuyện ngọc bội làm to thế này, ta không tin thái tử không biết."
Ta không xưng "nô tài", mà tự xưng "ta".
Ngài nhìn ta rất lâu, lâu đến mức ta tưởng ngài sẽ không đáp ứng ta, ngài đứng dậy, chỉ để lại một câu, "Trẫm thẹn với mẫu thân ngươi."
Ta liền biết ta đã cược đúng.
Khi bước trên con đường này, mục tiêu của ta là tổng quản Ti Lễ Giám, thực sự đi trên con đường này, ta phát hiện mình quá ngốc.
Nghĩa phụ quản lý Đông Xưởng*, dù ông không thể nói được gì trong vụ án của ta, nhưng ông vẫn lén đưa cho ta một mảnh giấy.
(*Đông Xưởng: cơ quan đặc vụ của hoạn quan.)
Trên đó viết một câu, chủ nhân ngọc bội là Minh Đoan Hoàng hậu họ Cố.
Ngày đó, ta chịu đòn tra tấn, run rẩy mở mảnh giấy, ngửa mặt cười lớn.
Thì ra chủ tử phạt ta lần đầu, cũng chỉ là con thứ.
Người lẽ ra phải cưới A Ly cũng nên là ta.
Ta cười đến chảy cả nước mắt, toàn thân không còn cảm thấy đau đớn.
Quan viên nghĩ ta điên rồi, lôi ta ra ngoài đánh thêm một trận.
Ta nuốt mảnh giấy, không nói gì thêm.
Ta không thể làm tổng quản thái giám nữa, thái tử nhất định sẽ tìm mọi cách gi/3t ta, ta chỉ còn cách tìm con đường khác.
Hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý với quyết định của ta, nhưng ta không phải là chủ soái mà là giám quân được phái đi.
Ta không sợ ch/3t, ta chỉ sợ không có cơ hội.
Trong thời gian dưỡng thương, A Ly đã đến thăm ta rất nhiều lần, nhưng ta đều ngăn nàng lại ngoài cửa, không gặp nàng.
Nàng lấy danh Huyện chủ ra, khóc và gõ cửa, "Ta là Huyện chủ, đây là mệnh lệnh, Tiểu Cảnh, mở cửa cho ta, ta chỉ muốn nhìn ngươi một cái."
Ta từ chối nàng, cho đến khi xuất chinh cũng không gặp nàng.
Hai năm sau, ta thắng trận trở về, A Ly vẫn chưa xuất giá.
Khi ta vào Càn Thanh cung tạ ơn, vừa khéo gặp A Ly, nàng đứng bên cạnh hoàng thượng nhìn ta một cách yên lặng.
Ta quỳ xuống hành lễ trước bệ hạ.
Nàng thậm chí còn nói trước cả hoàng thượng, "Bệ hạ luôn hỏi thần nữ vì sao mãi không chịu gả cho ai, thần nữ nay xin thưa, là vì hắn, Cố Cảnh Hành."
Hoàng thượng chỉ tay vào ta, cười lạnh nói, "Ngươi với thân phận giám quân lại can thiệp vào việc của chủ soái, đó là tội lớn, quả thật là hoạn quan làm hại nước."
Trong hai năm qua, đã có quá nhiều người mắng ta, dâng tấu chương tố cáo ta, hoàng thượng cuối cùng cũng quên lời hứa ban đầu với ta, cũng tin lời gièm pha.
Ta cười khẩy, "Nô tài xin hỏi, ai đã lập công khiến ngoại tộc phải quy phục?"
Hoàng thượng im lặng.
Cuối cùng vẫn là A Ly nói, "Nếu không gả cho Cảnh Hành, cả đời này ta sẽ không gả cho ai cả."
Lời này coi thường hoàng gia, hoàng thượng có lẽ cuối cùng cũng nhớ ra ta là con của ngài, không trách phạt ta.
Ta và A Ly rời khỏi Càn Thanh cung, nàng nói, "Tiểu Cảnh, ta sẽ ở bên ngươi, dù có ch/3t, ta cũng muốn ở bên ngươi."
Nàng thật sự rất dũng cảm, nhưng ta thì không.
Trong Càn Thanh cung, ta nhìn ra được sát ý của hoàng thượng.
Ngoại tổ phụ của ta là Cố Tể tướng, nếu còn được sự ủng hộ của nhà họ Tô, không thể đảm bảo sẽ không đe dọa đến thái tử.
Ta cúi đầu, thì thầm vào tai nàng, "A Ly, đi đi, ta sắp ch/3t rồi."
Quan viên và hoạn quan vốn là hai nhóm đối lập không thể hòa giải.
A Ly không nghe lời ta, nàng nắm chặt tay ta, cười nói: "Ta sẽ ở bên ngươi."
Và nàng đã ở bên ta suốt bốn năm.
Khi ta hai mươi tuổi, hoàng thượng lấy một tội danh vô căn cứ để trừng phạt Lý Đức, cho ta làm tổng quản thái giám, làm căng thẳng thêm mâu thuẫn giữa ta và các quan viên.
Ta biết, hoàng thượng muốn ta ch/3t.
Đêm ta nhận chức Tổng quản, thái tử đích thân đến gặp ta.
Ta quỳ xuống hành lễ trước hắn.
Hắn nói, "Dù là con chính của hoàng hậu thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một nô tài quỳ dưới chân ta."
Ta không thể làm hắn tức giận, tính mạng của cả nhà A Ly còn nằm trong tay hắn.
Ta chấp nhận sự sỉ nhục của hắn, chỉ mong hắn có thể bảo vệ cô gái của ta.
Trong ván cờ này, từ đầu ta đã thua.
Để bảo vệ ngoại tổ phụ, ta không dám tiết lộ thân phận của mình, trên triều, ta sống ch/3t đấu đá với ông để hoàng thượng yên tâm.
Khi ta hai mươi hai tuổi, có người viết "Hai mươi bốn tội" để buộc tội ta, hoàng thượng dùng bút chu sa phê chuẩn, kết án ta lăng trì.
Ngày đó, ta lần đầu tiên nói ra tâm sự trong lòng.
Con thứ mà dám cả gan coi thường con chính thất?
Sau khi ta ch/3t, linh hồn ta bay lên trời, ta nhìn thấy rất nhiều điều, hoàng thượng tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, dường như hối hận vì đã trừng phạt ta.
Ta ch/3t trong kinh thành, không thể rời khỏi kinh thành, không biết A Ly ôm hài cốt của ta đã làm gì.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở phòng tịnh thân trong cung.
Điều không thể tin được là ta đã trọng sinh.
Nhân lúc họ không chú ý, ta tìm đến Lý Mậu.
Ta nói với hắn về thân phận của ta, cầu xin hắn giúp đỡ.
Hắn nói với ta rằng, hoàng hậu khi chưa xuất giá đã tặng vàng để hắn an táng phụ thân mình, bất kể ta có phải hoàng tử hay không, hắn cũng quyết định giúp ta.
Ta vào cung.
Khác với kiếp trước, lần này ta vào thẳng Minh Hoa điện làm việc, ai ngờ gặp được hoàng thượng.
Theo thời gian của kiếp trước, ta không nói ra tên Cảnh Hành, nhưng ngài lại chủ động ban cho ta.
Hoàng thượng đang cho ta biết, ngài cũng đã trọng sinh.
Ngài đã dùng cả đời để xác minh thân phận của ta, nay cũng nên trả chút lãi.
Ta chủ động nhận công việc, sau khi đến Hoa Đức cung, ta hỏi quý phi, "Nương nương còn nhớ Minh Đoan Hoàng hậu không? Chuyện năm đó rốt cuộc là do người làm hay chỉ là tai nạn?"
Đây chính là sự thật mà hoàng thượng nói khi ngài thẹn với mẹ ta.
Bà ta hoảng sợ, muốn gi/3t ta.
Nhưng ta biết, A Ly nhất định sẽ không để ta ch/3t.
Ta cược đúng.
Hoàng thượng đối với ta còn có lòng nhân từ, ngài không gi/3t ta, ngược lại giúp ta che giấu thân phận.
Chỉ có điều ngài cũng không thừa nhận ta.
Hoàng tử xuất thân dân gian, ngài rốt cuộc vẫn ghét huyết thống của ta không trong sạch.
Ta không sợ ngài không nhận ta, ta chỉ sợ rằng ván cờ này ta sẽ thua từ đầu.
Ông trời thương ta, cho ta là một người hoàn hảo, vậy ta sẽ sống để cho ngài thấy.
"Thanh y nộ mã thiếu niên lang" (Chàng thiếu niên mặc y phục đẹp, cưỡi ngựa oai phong) là những lời mà A Ly đã nói với ta.
Ta cũng nên sống đúng như thế.
Khi ta mười bốn tuổi, liên tục đạt tam nguyên*, hoàng thượng trước mặt ta nhắc đến chuyện con thứ hiếp đáp con đích.
(*Tam nguyên: đứng đầu trong ba kỳ thi: thi Hương, thi Hội, thi Đình.)
Ngài đã có ý định lập trữ quân, ta thuận theo ý ngài, không công bố thân phận của mình vào lúc này, đổi lại, ngài cũng đồng ý tứ hôn cho ta và Tô Ly.
Kinh nghiệm kiếp trước nói với ta rằng, muốn giữ vững vị trí, không thể thiếu sự hỗ trợ từ thế lực trong triều.
Ta chọn Lại bộ, hoàng thượng cũng vui lòng đáp ứng, không để ta vào Hàn Lâm Viện mà trực tiếp bổ nhiệm ta làm việc ở Lại bộ.
Lại bộ quản lý việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan lại, đối với ta là một công việc tốt.
Ta tích lũy danh tiếng ở Lại bộ, đến năm mười sáu tuổi, cuối cùng được bổ nhiệm làm Lại bộ Thượng thư.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của ta đã đạt được.
Sau đó, ta chủ động rời khỏi Lại bộ, nhận nhiệm vụ cứu trợ thiên tai.
Một đi là hơn nửa năm.
Khi trở về kinh thành, dân chúng dọc đường khóc lóc cảm tạ, đây chính là danh vọng trong dân gian.
Khi trở lại kinh thành, ta đã mười bảy tuổi hơn.
Ta và A Ly cuối cùng cũng thành hôn, hoàng thượng không chúc phúc cho ta, ta cũng không cần ngài chúc phúc.
Khi ta mười tám tuổi, Hung Nô xâm lược, ta lại dẫn binh xuất chinh.
Hoàng thượng biết rõ không ai thích hợp dẫn binh hơn ta.
Lần này, ta tốc chiến tốc thắng, đạt được công lao mà kiếp trước không có.
Tiếc rằng, ta không thể thấy được sự ra đời của con ta.
Ta nóng lòng muốn gặp lại vợ con, âm thầm hành quân, chỉ mang theo một đội nhỏ về kinh.
Trên đường, ta gặp phải một cuộc ám sát.
Trước đó, trong các bức thư qua lại, A Ly đã nói với ta rằng kế hoạch ở kinh thành đã bắt đầu.
Cuộc ám sát này mặc dù ngoài dự kiến, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách đối phó.
Ta bị thương, nhưng không ch/3t, sống sót trở về kinh thành.
Ta có sự ủng hộ của quan văn, cũng có sự bảo trợ của quan võ, thái tử ngồi trên cao, không thể không chú ý đến việc ám sát ta, một khi ta có chứng cứ, sự việc sẽ rất khó coi.
Hoàng thượng vào đêm giao thừa vẫn muốn mời ta.
Ta không biết ngài hiện tại có suy nghĩ gì, nhưng nếu ngài không bảo vệ được thái tử, chắc chắn không ngăn được ta lên ngôi.
Không ngoài dự đoán của ta, đêm giao thừa, ngài thả thái tử ra.
Thái tử sau khi tiếp xúc với các quan lại, dần phát hiện thế lực của ta đã ăn sâu vào triều đình, ảnh hưởng đến phần lớn triều đình.
Hắn sợ rằng nếu ta tiết lộ thân phận, các quan lại sẽ ủng hộ ta kế vị, từ quan điểm tông pháp lễ giáo, ta mới là thái tử chính thống.
Hắn không rõ ý của hoàng thượng, hoàn toàn mất lý trí, bắt đầu tranh quyền với hoàng thượng.
Hoàng thượng đang trong thời kỳ sung mãn, không thể chấp nhận điều này, nhiều lần trách mắng thái tử, hy vọng thái tử thu mình lại để ngài có thể thuận lợi truyền ngôi.
Cuối cùng, hoàng thượng thậm chí không tiếc gì, bí mật gi/3t ch/3t hoàng hậu để cảnh cáo thái tử.
Hành động này hoàn toàn làm bùng nổ mâu thuẫn giữa ông ta và thái tử.
Thái tử hoàn toàn không hiểu lòng hoàng thượng muốn bảo vệ hắn.
Hoàng thượng lại không hiểu sự hoảng loạn của thái tử.
Dưới sự xúi giục của võ tướng do ta phái đi, thái tử nổi loạn, ta cũng có lý do để giành lại tất cả.
Ta dẫn binh vào hoàng cung, cứu hoàng thượng.
Ngài nhìn ta ngây dại, "Trẫm đã sai ở đâu?"
Ta cười lạnh, "Ngài là một người cha thất bại, dù là đối với hoàng huynh hay đối với ta."
Đến lúc này, ngài không thể không thừa nhận ta.
Trên triều đình, ngài phong ta làm Hộ quốc công, ngoại tổ phụ của ta bước ra nói rõ thân phận của ta.
Các quan lại thấy ta là nhân vật chính, ý định gây ồn ào cũng lặng lẽ im lặng.
Danh vọng nhiều năm của ta cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Ta cùng hoàng thượng vào nội điện, ta muốn ngài tự miệng thừa nhận ta, như vậy, ta mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.
Năm ta mười chín tuổi, ta trở thành nhị hoàng tử, là người thừa kế duy nhất của ngai vàng.
Ta và A Ly bế con đến tế bái lăng mộ của mẫu hậu.
Ta đã trả thù cho mẫu hậu, cũng giành lại những gì ta muốn.
Năm ta hai mươi tuổi, ta yêu cầu hoàng thượng phong ta làm thái tử.
Sau khi thái tử bị phế vì tội mưu phản, hoàng thượng lấy lý do bệnh nặng, giao triều chính cho ta xử lý.
Hoàng thượng sau đó tham dự lễ sắc phong thái tử của ta, đích thân đội mũ cho ta.
Tinh lực của ngài quả thực đã không còn như xưa.
Ta hỏi hoàng thượng, "Ngài nhớ lại được điều gì của kiếp trước."
Ngài nói: "Trẫm nhớ đã điều tra nhiều năm, kết quả cuối cùng, ngươi thật sự là con trai của trẫm. Thật nực cười, hoàng tử của trẫm lại là một hoạn quan."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, trẫm muốn bảo vệ hoàng gia. Cảnh Hành, khi ngươi ngồi vào vị trí của trẫm, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của trẫm."
"Ha ha, năm ta hai mươi hai tuổi, bệ hạ, ngài nhường ngôi đi." Ta nói với ngài như thế.
Nhưng ta không ngờ, năm ta hai mươi hai tuổi, ngài thật sự qua đời.
Sau khi lo liệu xong tang sự của ngài, ta đăng cơ làm hoàng đế.
Ta lại không ngờ rằng, A Ly cũng sắp ch/3t.
Đêm nàng qua đời, ta thổ huyết ngất xỉu.
Con trai con gái chúng ta khóc lóc canh giữ bên giường ta.
Khi ta tỉnh lại, xoa đầu chúng.
Ta tự mình nâng quan tài, đưa A Ly đến hoàng lăng.
Trở về, ta bắt đầu dùng công việc triều chính để làm tê liệt bản thân.
Vào năm hoàng tử Ngọc Trạch tròn hai mươi tuổi, được làm lễ gia quan*, ta truyền ngôi cho nó.
(*Gia quan: nghĩa là được làm lễ trưởng thành, thường là đội mũ trưởng thành.)
Ta đến hoàng lăng để ở bên A Ly.
Nàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của ta, vì vậy ta không thể coi thường mạng sống của mình.
Ta canh giữ trước quan tài nàng, ngày ngày tâm sự với nàng.
Gió ở hoàng lăng rất lạnh, đến cuối cùng ta vẫn là một kẻ cô độc.
---
***Ngoại truyện: Nữ chính:
Ta đã quan sát một cả một đời của một người.
Khi hắn mười tuổi, bị bán vào cung, hai mươi tuổi ngồi lên vị trí Tổng quản thái giám của Ti Lễ Giám, quyền thế ngập trời, hai mươi hai tuổi bị lăng trì trước mặt vạn dân, từ đó khép lại cuộc đời.
Còn ta, ôm hài cốt của hắn quỳ trước Linh Sơn, dùng mạng sống của ta để đổi lấy mạng sống của hắn.
Khi hắn mười ba tuổi, liên tiếp đỗ tam nguyên, được hoàng thượng chỉ định là tân khoa trạng nguyên, mười sáu tuổi làm Lại bộ Thượng thư, mười tám tuổi dẫn binh xuất chinh, lập đại công, đánh bại Hung Nô, mười chín tuổi được hoàng thượng tìm về, trở thành nhị Hoàng tử, hai mươi tuổi trở thành Thái tử, hai mươi hai tuổi đăng cơ làm Hoàng đế.
Còn ta, là thê tử của hắn, cùng hắn bước lên ngôi vị chí tôn, nhận sự quỳ bái của thiên hạ.
Hết.
Ta là Cố... không, là Cơ Cảnh Hành.
Ta chưa kịp nhìn thấy sự phồn hoa của nhân gian thì đã bị đưa vào cung, trước khi vào cung, ngay cả ngọc bội mẫu thân để lại cho ta cũng bị bọn buôn người cướp mất.
Các tiểu thái giám mới vào cung đều phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt nhọc, ta cũng không ngoại lệ.
Lần đầu gặp A Ly là khi ta phạm lỗi bị đánh phạt.
Ta được lệnh mang y phục cho đại hoàng tử, nhưng không biết có người vô tình làm rơi mực lên đó, muốn đổ tội cho ta.
Cung nhân Hoa Đức cung không dễ bị lừa, phát hiện ra chuyện này, đại hoàng tử liền ra lệnh đánh phạt ta.
Đúng lúc Chiêu Dương Huyện chủ đến tìm đại hoàng tử, tất nhiên cũng thấy ta, nàng chưa từng thấy cảnh này, ngẩn người một lúc mới nói với đại hoàng tử: "Điện hạ đừng đánh nữa."
Mọi người đều nói, Chiêu Dương huyện chủ là Thái tử phi tương lai.
Lời của Thái tử phi tương lai, hắn tự nhiên phải nghe, liền ra lệnh dừng việc đánh phạt.
Ta lê bước trở về.
Lúc đó, ta không biết rằng mình sẽ vướng vào mối quan hệ phức tạp với hai người họ suốt đời, không thể thoát ra.
Rõ ràng họ là chủ, ta là nô tài, nhưng lại chính ta bước vào tương lai của họ.
Sau lần bị phạt ở Hoa Đức cung, ta hiểu được cách sống trong cung, bỏ qua tất cả những kiêu ngạo có thể có, cố gắng lấy lòng thái giám quản sự.
Ta khéo miệng, được lòng quản sự, tự nhiên cũng biết mình là người chịu tội thay, nhưng ta không thể trả thù hắn, hắn có một người nghĩa phụ làm việc ở Ti Lễ Giám, ngay cả thái giám quản sự cũng không dám đụng đến hắn.
Ti Lễ Giám sao, ta cũng muốn xem thử nơi đó như thế nào.
Năm đó, ta mười bốn tuổi, bái một người làm bút tại Ti Lễ Giám làm nghĩa phụ, khi đại hoàng tử vào Đông cung, ta được cử đi hầu hạ hắn.
Bệ hạ chỉ có một người con trai, đại hoàng tử nhất định sẽ là hoàng đế tương lai, hầu hạ hắn là một công việc tốt.
Ta là thái giám phụ trách mua sắm của Đông cung, có lần ra ngoài cung, ta nhìn thấy một chiếc ngọc bội trong một cửa hàng.
Ta dừng lại nhìn rất lâu, nhận ra đó là ngọc bộ do mẫu thân để lại cho ta.
Chủ tiệm lén lút nói với ta, đây là đồ vật trong cung, không bán dưới một vạn lượng.
Nhưng mẫu thân ta rõ ràng chỉ là một thường dân, làm sao có đồ vật trong cung?
Ta ghi nhớ trong lòng, cũng quyết định bước vào vũng bùn.
Ta đến tìm nghĩa phụ của mình, quỳ trên đất đưa lên bức vẽ hoa văn ngọc bội đã vẽ sẵn.
Ta biết đây là một việc nguy hiểm, nhưng là cách nhanh nhất để biết được sự thật.
Ta không còn cách nào khác.
Lý Mậu không mở bức vẽ ra, "Muốn biết nguồn gốc? Vậy thì làm giúp ta một việc."
"Con nghe lời nghĩa phụ." Ta cung kính đáp.
Hắn liếc ta một cái, lạnh nhạt nói: "Rời xa Chiêu Dương Huyện chủ, nàng là chủ nhân tương lai của ngươi."
Ta siết chặt nắm tay.
Ta đã gặp Chiêu Dương Huyện chủ nhiều hơn một lần.
Lần thứ hai gặp, nàng đứng trong ánh nắng, còn ta đang lấy nước.
Nàng vẫy tay với ta, "Ta nhớ ngươi, ngươi tên là gì?"
Ta tiến lên quỳ xuống, "Thất nhi."
Nàng cười khúc khích, "Tên này không hay, nghe như một cái tên đặt bừa, sau này nếu có tên khác, nhớ nói với ta."
Có lần thứ hai gặp gỡ, liền có lần thứ ba, thứ tư cho đến vô số lần, ta thậm chí thích cô gái này.
Để không gây phiền phức cho nàng, cũng muốn bảo vệ tình cảm nhỏ nhoi giữa ta và nàng, ta tự giấu mình, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, gây họa cho nàng.
Lý Mậu là nghĩa phụ của ta, chuyện như vậy không giấu được hắn, nhưng có lẽ những người ở Ti Lễ Giám đã sớm biết, chỉ có ta còn đang tự lừa mình dối người.
Lý Mậu thấy ta không phản ứng, thở dài, "Ngươi là đứa trẻ thông minh, sao lại hồ đồ trong chuyện này? Họ là người gì, ngươi là người gì? Chúng ta là nô tài bị cắt đứt gốc rễ, không có hậu duệ, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến Huyện chủ cao quý như vậy?"
Hắn đưa lại bức vẽ cho ta, "Nghĩ kỹ đi, nếu ngươi đồng ý, nghĩa phụ đảm bảo ngươi sẽ ngồi vào vị trí hiện tại của ta."
Ta thả lỏng nắm tay, nhận lấy bức vẽ, cho vào lò sưởi, đốt sạch.
Ta vốn chỉ mong có một cơ hội để đường hoàng nhìn nàng, nhưng như lời nghĩa phụ nói, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Khi ta chuẩn bị rời đi, nghĩa phụ gọi ta lại.
"Thất nhi, nếu ngươi muốn bảo vệ nàng, ngươi lấy gì để bảo vệ nàng?"
Ta hít một hơi sâu, hiểu rõ ý của nghĩa phụ.
Ta quay đầu lại, "Nghĩa phụ, cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành cảnh chỉ, nô tài không thể làm người trong sạch, nhưng muốn có một cái tên trong sạch, nô tài muốn sau này được gọi là Cảnh Hành."
Nghĩa phụ đồng ý với ta, từ hôm đó, ta đổi tên thành Cố Cảnh Hành.
Chọn họ Cố vì ta luôn mang họ Cố, trước đây là Cố Thất nhi, bây giờ là Cố Cảnh Hành.
Chiêu Dương Huyện chủ còn vài năm nữa mới đến tuổi cập kê, được gia đình đưa về nhà, ít vào cung, ta đã lâu không gặp nàng.
Không gặp nàng đối với ta là điều tốt, một cô gái tốt như vậy, ta không nỡ hủy hoại nàng.
Từ khi ta tám tuổi đến mười bốn tuổi, mỗi lần gặp ta, nàng đều mang theo túi đầy đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ, nàng cũng rất thích chia sẻ với ta.
Nàng nói với ta: "Thế gian này có quá nhiều người bất đắc dĩ, Thất nhi, ngươi phải sống tốt."
Nàng mang cho ta những cuốn sách mà ta không thể nhìn thấy, ta dành hết thời gian rảnh rỗi để đọc, chợt nhận ra, thế giới bên ngoài quá rộng lớn, nhưng ta đã không còn cơ hội để nhìn thấy, ta định sẵn sẽ ch/3t già trong thâm cung này.
Vài ngày sau, khi nàng đến lấy sách, nàng cũng sẽ hỏi ta muốn đọc gì lần sau, đôi khi chúng ta thậm chí nói chuyện về bách tính và việc trị quốc.
Những chuyện này đều là điều cấm kỵ trong cung, chỉ khi đối diện với nàng, ta mới dám nhắc đến.
Nàng bảo ta đừng hành lễ với nàng khi ở riêng, nàng kể cho ta nghe về thế giới bên ngoài.
Ta rất ngưỡng mộ những người có thể tham gia khoa cử, ít nhất họ có thể đường hoàng cầu thân, cạnh tranh với thái tử.
Còn ta, chỉ dám trốn trong góc tối, tham lam hưởng ánh sáng từ nàng.
Cầu mà không được.
Khi đã quyết tâm, ta liền vào Ti Lễ Giám.
Ta không còn cầu xin nghĩa phụ nói cho ta biết nguồn gốc của hoa văn ngọc bội, suy nghĩ rất lâu, ta vẫn không bỏ qua con đường này.
Ngọc bội liên quan đến mẫu thân ta, rất có thể liên quan đến thân thế của ta, ta có thể dùng nó để thăng tiến nhanh hơn.
Với danh nghĩa của Ti Lễ Giám, ra khỏi cung rất thuận tiện, thay nghĩa phụ làm vài việc lớn, thu hút sự chú ý của vài nhân vật lớn trong Ti Lễ Giám, ta bắt đầu thường xuyên đến cửa hàng.
Năm đó, ta mười sáu tuổi.
Một vạn lượng bạc để mua ngọc bội quả nhiên không dễ, chủ tiệm thấy ta ngày ngày đến, nói có thể giảm vài trăm lượng, ta không đồng ý.
Nhưng ta cũng không ngờ, nghĩa phụ đích thân đến.
Hắn nhìn ngọc bội một cái đầy kích động, không trộm cũng không cướp, trả tiền xong liền kéo ta đi.
Sau đó, binh lính của Đông Xưởng bao vây cửa hàng.
Ta lại quỳ trong phòng hắn.
Hắn cầm ngọc bội nhìn rất lâu, hỏi ta với giọng gấp gáp, "Ngươi nói muốn cho ta xem hoa văn lần trước chính là cái này? Ngươi gặp nó thế nào? Có quan hệ gì với ngươi?"
Nếu người đầu tiên hỏi ta chuyện này là nghĩa phụ, ta đã chuẩn bị nói thật.
Ở trong cung lâu, ta tự nhiên nhận ra ngọc bội này không phải vật tầm thường, rất có thể là đồ ngự ban.
"Đây là vật nô tài đeo từ nhỏ, là di vật của mẫu thân ta, bà đã mất trước khi ta vào cung."
Hắn đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy.
Nhưng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, Lý Đức, tổng quản thái giám đã đến.
Hắn nhìn ta một cái, sau khi nhận lễ từ Lý Mậu, liền cầm ngọc bội rời đi.
Nghĩa phụ nhìn ta một cái, ánh mắt quá phức tạp, với kinh nghiệm nhiều năm của ta, cũng không thể hiểu được.
"Thất nhi, đến trước mặt hoàng thượng, dù ngọc bội này có phải của mẫu thân ngươi hay không, ngàn vạn lần đừng nói đó là của mẫu thân ngươi."
Lời hắn nói ta hiểu, nhưng ta không định làm như vậy.
Đồ vật có thể làm kinh động chủ tử, không phải là phú quý vô tận thì cũng là cái ch/3t.
Ta không muốn chờ Lý Đức ch/3t già, chỉ còn cách đánh cược.
Ta đã gặp hoàng thượng.
Ngài ngồi trong ngự thư phòng, ngón tay mân mê ngọc bội, không rõ là đang tức giận hay không.
Lý Đức đứng hầu bên cạnh.
Ta quỳ xuống hành lễ, "Nô tài khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn phúc kim an."
"Ngươi là ai?" Hoàng đế mở miệng.
Ta cúi đầu sát đất, "Nô tài tên là Cố Cảnh Hành, mẫu thân mất sớm, khi còn nhỏ đã vào cung."
Ngài cười, hỏi ta, "Ngươi biết nguồn gốc của ngọc bội này không? Trẫm nghe nói ngươi còn đặc biệt hỏi Lý Mậu, Cố Cảnh Hành, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, ngươi thấy ngọc bội này thế nào?"
Ta đáp, "Đây là di vật của mẫu thân, phận làm con không dám luận bàn."
Hoàng thượng đột nhiên biến sắc, Lý Đức sợ đến mức quỳ ngay xuống đất.
"Tốt lắm, đều học được cách lừa dối trẫm rồi!" Ngài dùng ngọc bội gõ lên bàn, "Mang ra ngoài, đánh đến khi hắn nói thật."
Ta bị dẫn ra ngoài, lần này không có ai cầu xin cho ta, cũng không có ai có thể cầu xin cho ta.
Trong điện, hoàng thượng mệt mỏi xoa trán, "Lý Đức, cung tịch của hắn đâu? Trẫm muốn nghe sự thật."
Lý Đức vội vàng đưa cho hoàng thượng, "Nô tài đã tra cả ba đời tổ tiên của hắn, là một cô nhi, hồi nhỏ được một ông lão nhặt về nuôi, sau đó, ông lão ch/3t, hắn bị bọn buôn người bắt đi bán vào cung."
Hắn đưa ra lời khai của cửa hàng sau khi bị Đông Xưởng thẩm vấn, "Ngọc bội của nương nương là cửa hàng mua từ chợ đen, nô tài đã nhanh chóng cho người đi điều tra."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Dưới chân thiên tử, nơi trọng địa hoàng cung, còn có chuyện buôn bán người xảy ra, tra, tra cho trẫm, tra ra là ai đều ch/ém đầu, trẫm muốn xem ai còn dám động đến trẻ con!"
Lý Đức kinh hãi đáp ứng, việc này không thể không báo sự thật, ngọc bội liên quan đến hoàng hậu và hoàng tộc lưu lạc dân gian, dù hắn không nói thật, chủ tử cũng sẽ phái người khác điều tra, đến lúc đó cũng không thoát được.
Ngoài điện, ta bị đánh đến ngất xỉu.
Nhưng ta đã cược đúng, ta cuối cùng không ch/3t, bị giam vào Đông Xưởng.
Quan viên Đông Xưởng nhiều lần thẩm vấn ta về nguồn gốc của ngọc bội, ta nói tất cả những gì biết, ta không có lý do gì để nói dối.
Ta cắn răng ở Đông Xưởng nửa tháng, trên bàn án của hoàng thượng đã đầy đủ chứng cứ.
Lý Đức run rẩy quỳ báo cáo, sự thật không khác nhiều với lời ta nói.
Bọn buôn người bán ta vào cung, sau đó lại bán ngọc bội, qua nhiều lần chuyển tay, đến tay cửa hàng.
May mắn thay, bọn buôn người vẫn còn sống, sau khi bắt được đưa đến Đông Xưởng giam ngay cạnh ta.
Ta toàn thân đẫm máu nằm trên đất, cảm thấy không còn chống đỡ được nữa.
Ngày hôm đó, hoàng thượng đích thân đến Đông Xưởng.
Ta gắng gượng quỳ dậy, hoàng thượng nhìn ta nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
"Trẫm thả ngươi đi, ngươi ở ngoài hưởng phú quý cả đời, cũng đủ rồi."
Ta lắc đầu, "Nô tài nghe nói Hung Nô xâm phạm biên giới, nô tài muốn làm tiên phong."
Ngài lạnh lùng nói, "Cố Cảnh Hành, ngươi xem trọng bản thân quá, hay là ngươi nghĩ rằng triều đình của trẫm không có người tài?"
Ta không nói gì, chỉ khóc, nước mắt hòa với máu, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Lông mày ngài càng nhíu chặt hơn.
Ta nói, "Ta đã thế này rồi, ta muốn sống, chuyện ngọc bội làm to thế này, ta không tin thái tử không biết."
Ta không xưng "nô tài", mà tự xưng "ta".
Ngài nhìn ta rất lâu, lâu đến mức ta tưởng ngài sẽ không đáp ứng ta, ngài đứng dậy, chỉ để lại một câu, "Trẫm thẹn với mẫu thân ngươi."
Ta liền biết ta đã cược đúng.
Khi bước trên con đường này, mục tiêu của ta là tổng quản Ti Lễ Giám, thực sự đi trên con đường này, ta phát hiện mình quá ngốc.
Nghĩa phụ quản lý Đông Xưởng*, dù ông không thể nói được gì trong vụ án của ta, nhưng ông vẫn lén đưa cho ta một mảnh giấy.
(*Đông Xưởng: cơ quan đặc vụ của hoạn quan.)
Trên đó viết một câu, chủ nhân ngọc bội là Minh Đoan Hoàng hậu họ Cố.
Ngày đó, ta chịu đòn tra tấn, run rẩy mở mảnh giấy, ngửa mặt cười lớn.
Thì ra chủ tử phạt ta lần đầu, cũng chỉ là con thứ.
Người lẽ ra phải cưới A Ly cũng nên là ta.
Ta cười đến chảy cả nước mắt, toàn thân không còn cảm thấy đau đớn.
Quan viên nghĩ ta điên rồi, lôi ta ra ngoài đánh thêm một trận.
Ta nuốt mảnh giấy, không nói gì thêm.
Ta không thể làm tổng quản thái giám nữa, thái tử nhất định sẽ tìm mọi cách gi/3t ta, ta chỉ còn cách tìm con đường khác.
Hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý với quyết định của ta, nhưng ta không phải là chủ soái mà là giám quân được phái đi.
Ta không sợ ch/3t, ta chỉ sợ không có cơ hội.
Trong thời gian dưỡng thương, A Ly đã đến thăm ta rất nhiều lần, nhưng ta đều ngăn nàng lại ngoài cửa, không gặp nàng.
Nàng lấy danh Huyện chủ ra, khóc và gõ cửa, "Ta là Huyện chủ, đây là mệnh lệnh, Tiểu Cảnh, mở cửa cho ta, ta chỉ muốn nhìn ngươi một cái."
Ta từ chối nàng, cho đến khi xuất chinh cũng không gặp nàng.
Hai năm sau, ta thắng trận trở về, A Ly vẫn chưa xuất giá.
Khi ta vào Càn Thanh cung tạ ơn, vừa khéo gặp A Ly, nàng đứng bên cạnh hoàng thượng nhìn ta một cách yên lặng.
Ta quỳ xuống hành lễ trước bệ hạ.
Nàng thậm chí còn nói trước cả hoàng thượng, "Bệ hạ luôn hỏi thần nữ vì sao mãi không chịu gả cho ai, thần nữ nay xin thưa, là vì hắn, Cố Cảnh Hành."
Hoàng thượng chỉ tay vào ta, cười lạnh nói, "Ngươi với thân phận giám quân lại can thiệp vào việc của chủ soái, đó là tội lớn, quả thật là hoạn quan làm hại nước."
Trong hai năm qua, đã có quá nhiều người mắng ta, dâng tấu chương tố cáo ta, hoàng thượng cuối cùng cũng quên lời hứa ban đầu với ta, cũng tin lời gièm pha.
Ta cười khẩy, "Nô tài xin hỏi, ai đã lập công khiến ngoại tộc phải quy phục?"
Hoàng thượng im lặng.
Cuối cùng vẫn là A Ly nói, "Nếu không gả cho Cảnh Hành, cả đời này ta sẽ không gả cho ai cả."
Lời này coi thường hoàng gia, hoàng thượng có lẽ cuối cùng cũng nhớ ra ta là con của ngài, không trách phạt ta.
Ta và A Ly rời khỏi Càn Thanh cung, nàng nói, "Tiểu Cảnh, ta sẽ ở bên ngươi, dù có ch/3t, ta cũng muốn ở bên ngươi."
Nàng thật sự rất dũng cảm, nhưng ta thì không.
Trong Càn Thanh cung, ta nhìn ra được sát ý của hoàng thượng.
Ngoại tổ phụ của ta là Cố Tể tướng, nếu còn được sự ủng hộ của nhà họ Tô, không thể đảm bảo sẽ không đe dọa đến thái tử.
Ta cúi đầu, thì thầm vào tai nàng, "A Ly, đi đi, ta sắp ch/3t rồi."
Quan viên và hoạn quan vốn là hai nhóm đối lập không thể hòa giải.
A Ly không nghe lời ta, nàng nắm chặt tay ta, cười nói: "Ta sẽ ở bên ngươi."
Và nàng đã ở bên ta suốt bốn năm.
Khi ta hai mươi tuổi, hoàng thượng lấy một tội danh vô căn cứ để trừng phạt Lý Đức, cho ta làm tổng quản thái giám, làm căng thẳng thêm mâu thuẫn giữa ta và các quan viên.
Ta biết, hoàng thượng muốn ta ch/3t.
Đêm ta nhận chức Tổng quản, thái tử đích thân đến gặp ta.
Ta quỳ xuống hành lễ trước hắn.
Hắn nói, "Dù là con chính của hoàng hậu thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một nô tài quỳ dưới chân ta."
Ta không thể làm hắn tức giận, tính mạng của cả nhà A Ly còn nằm trong tay hắn.
Ta chấp nhận sự sỉ nhục của hắn, chỉ mong hắn có thể bảo vệ cô gái của ta.
Trong ván cờ này, từ đầu ta đã thua.
Để bảo vệ ngoại tổ phụ, ta không dám tiết lộ thân phận của mình, trên triều, ta sống ch/3t đấu đá với ông để hoàng thượng yên tâm.
Khi ta hai mươi hai tuổi, có người viết "Hai mươi bốn tội" để buộc tội ta, hoàng thượng dùng bút chu sa phê chuẩn, kết án ta lăng trì.
Ngày đó, ta lần đầu tiên nói ra tâm sự trong lòng.
Con thứ mà dám cả gan coi thường con chính thất?
Sau khi ta ch/3t, linh hồn ta bay lên trời, ta nhìn thấy rất nhiều điều, hoàng thượng tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, dường như hối hận vì đã trừng phạt ta.
Ta ch/3t trong kinh thành, không thể rời khỏi kinh thành, không biết A Ly ôm hài cốt của ta đã làm gì.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở phòng tịnh thân trong cung.
Điều không thể tin được là ta đã trọng sinh.
Nhân lúc họ không chú ý, ta tìm đến Lý Mậu.
Ta nói với hắn về thân phận của ta, cầu xin hắn giúp đỡ.
Hắn nói với ta rằng, hoàng hậu khi chưa xuất giá đã tặng vàng để hắn an táng phụ thân mình, bất kể ta có phải hoàng tử hay không, hắn cũng quyết định giúp ta.
Ta vào cung.
Khác với kiếp trước, lần này ta vào thẳng Minh Hoa điện làm việc, ai ngờ gặp được hoàng thượng.
Theo thời gian của kiếp trước, ta không nói ra tên Cảnh Hành, nhưng ngài lại chủ động ban cho ta.
Hoàng thượng đang cho ta biết, ngài cũng đã trọng sinh.
Ngài đã dùng cả đời để xác minh thân phận của ta, nay cũng nên trả chút lãi.
Ta chủ động nhận công việc, sau khi đến Hoa Đức cung, ta hỏi quý phi, "Nương nương còn nhớ Minh Đoan Hoàng hậu không? Chuyện năm đó rốt cuộc là do người làm hay chỉ là tai nạn?"
Đây chính là sự thật mà hoàng thượng nói khi ngài thẹn với mẹ ta.
Bà ta hoảng sợ, muốn gi/3t ta.
Nhưng ta biết, A Ly nhất định sẽ không để ta ch/3t.
Ta cược đúng.
Hoàng thượng đối với ta còn có lòng nhân từ, ngài không gi/3t ta, ngược lại giúp ta che giấu thân phận.
Chỉ có điều ngài cũng không thừa nhận ta.
Hoàng tử xuất thân dân gian, ngài rốt cuộc vẫn ghét huyết thống của ta không trong sạch.
Ta không sợ ngài không nhận ta, ta chỉ sợ rằng ván cờ này ta sẽ thua từ đầu.
Ông trời thương ta, cho ta là một người hoàn hảo, vậy ta sẽ sống để cho ngài thấy.
"Thanh y nộ mã thiếu niên lang" (Chàng thiếu niên mặc y phục đẹp, cưỡi ngựa oai phong) là những lời mà A Ly đã nói với ta.
Ta cũng nên sống đúng như thế.
Khi ta mười bốn tuổi, liên tục đạt tam nguyên*, hoàng thượng trước mặt ta nhắc đến chuyện con thứ hiếp đáp con đích.
(*Tam nguyên: đứng đầu trong ba kỳ thi: thi Hương, thi Hội, thi Đình.)
Ngài đã có ý định lập trữ quân, ta thuận theo ý ngài, không công bố thân phận của mình vào lúc này, đổi lại, ngài cũng đồng ý tứ hôn cho ta và Tô Ly.
Kinh nghiệm kiếp trước nói với ta rằng, muốn giữ vững vị trí, không thể thiếu sự hỗ trợ từ thế lực trong triều.
Ta chọn Lại bộ, hoàng thượng cũng vui lòng đáp ứng, không để ta vào Hàn Lâm Viện mà trực tiếp bổ nhiệm ta làm việc ở Lại bộ.
Lại bộ quản lý việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan lại, đối với ta là một công việc tốt.
Ta tích lũy danh tiếng ở Lại bộ, đến năm mười sáu tuổi, cuối cùng được bổ nhiệm làm Lại bộ Thượng thư.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của ta đã đạt được.
Sau đó, ta chủ động rời khỏi Lại bộ, nhận nhiệm vụ cứu trợ thiên tai.
Một đi là hơn nửa năm.
Khi trở về kinh thành, dân chúng dọc đường khóc lóc cảm tạ, đây chính là danh vọng trong dân gian.
Khi trở lại kinh thành, ta đã mười bảy tuổi hơn.
Ta và A Ly cuối cùng cũng thành hôn, hoàng thượng không chúc phúc cho ta, ta cũng không cần ngài chúc phúc.
Khi ta mười tám tuổi, Hung Nô xâm lược, ta lại dẫn binh xuất chinh.
Hoàng thượng biết rõ không ai thích hợp dẫn binh hơn ta.
Lần này, ta tốc chiến tốc thắng, đạt được công lao mà kiếp trước không có.
Tiếc rằng, ta không thể thấy được sự ra đời của con ta.
Ta nóng lòng muốn gặp lại vợ con, âm thầm hành quân, chỉ mang theo một đội nhỏ về kinh.
Trên đường, ta gặp phải một cuộc ám sát.
Trước đó, trong các bức thư qua lại, A Ly đã nói với ta rằng kế hoạch ở kinh thành đã bắt đầu.
Cuộc ám sát này mặc dù ngoài dự kiến, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách đối phó.
Ta bị thương, nhưng không ch/3t, sống sót trở về kinh thành.
Ta có sự ủng hộ của quan văn, cũng có sự bảo trợ của quan võ, thái tử ngồi trên cao, không thể không chú ý đến việc ám sát ta, một khi ta có chứng cứ, sự việc sẽ rất khó coi.
Hoàng thượng vào đêm giao thừa vẫn muốn mời ta.
Ta không biết ngài hiện tại có suy nghĩ gì, nhưng nếu ngài không bảo vệ được thái tử, chắc chắn không ngăn được ta lên ngôi.
Không ngoài dự đoán của ta, đêm giao thừa, ngài thả thái tử ra.
Thái tử sau khi tiếp xúc với các quan lại, dần phát hiện thế lực của ta đã ăn sâu vào triều đình, ảnh hưởng đến phần lớn triều đình.
Hắn sợ rằng nếu ta tiết lộ thân phận, các quan lại sẽ ủng hộ ta kế vị, từ quan điểm tông pháp lễ giáo, ta mới là thái tử chính thống.
Hắn không rõ ý của hoàng thượng, hoàn toàn mất lý trí, bắt đầu tranh quyền với hoàng thượng.
Hoàng thượng đang trong thời kỳ sung mãn, không thể chấp nhận điều này, nhiều lần trách mắng thái tử, hy vọng thái tử thu mình lại để ngài có thể thuận lợi truyền ngôi.
Cuối cùng, hoàng thượng thậm chí không tiếc gì, bí mật gi/3t ch/3t hoàng hậu để cảnh cáo thái tử.
Hành động này hoàn toàn làm bùng nổ mâu thuẫn giữa ông ta và thái tử.
Thái tử hoàn toàn không hiểu lòng hoàng thượng muốn bảo vệ hắn.
Hoàng thượng lại không hiểu sự hoảng loạn của thái tử.
Dưới sự xúi giục của võ tướng do ta phái đi, thái tử nổi loạn, ta cũng có lý do để giành lại tất cả.
Ta dẫn binh vào hoàng cung, cứu hoàng thượng.
Ngài nhìn ta ngây dại, "Trẫm đã sai ở đâu?"
Ta cười lạnh, "Ngài là một người cha thất bại, dù là đối với hoàng huynh hay đối với ta."
Đến lúc này, ngài không thể không thừa nhận ta.
Trên triều đình, ngài phong ta làm Hộ quốc công, ngoại tổ phụ của ta bước ra nói rõ thân phận của ta.
Các quan lại thấy ta là nhân vật chính, ý định gây ồn ào cũng lặng lẽ im lặng.
Danh vọng nhiều năm của ta cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Ta cùng hoàng thượng vào nội điện, ta muốn ngài tự miệng thừa nhận ta, như vậy, ta mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.
Năm ta mười chín tuổi, ta trở thành nhị hoàng tử, là người thừa kế duy nhất của ngai vàng.
Ta và A Ly bế con đến tế bái lăng mộ của mẫu hậu.
Ta đã trả thù cho mẫu hậu, cũng giành lại những gì ta muốn.
Năm ta hai mươi tuổi, ta yêu cầu hoàng thượng phong ta làm thái tử.
Sau khi thái tử bị phế vì tội mưu phản, hoàng thượng lấy lý do bệnh nặng, giao triều chính cho ta xử lý.
Hoàng thượng sau đó tham dự lễ sắc phong thái tử của ta, đích thân đội mũ cho ta.
Tinh lực của ngài quả thực đã không còn như xưa.
Ta hỏi hoàng thượng, "Ngài nhớ lại được điều gì của kiếp trước."
Ngài nói: "Trẫm nhớ đã điều tra nhiều năm, kết quả cuối cùng, ngươi thật sự là con trai của trẫm. Thật nực cười, hoàng tử của trẫm lại là một hoạn quan."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, trẫm muốn bảo vệ hoàng gia. Cảnh Hành, khi ngươi ngồi vào vị trí của trẫm, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của trẫm."
"Ha ha, năm ta hai mươi hai tuổi, bệ hạ, ngài nhường ngôi đi." Ta nói với ngài như thế.
Nhưng ta không ngờ, năm ta hai mươi hai tuổi, ngài thật sự qua đời.
Sau khi lo liệu xong tang sự của ngài, ta đăng cơ làm hoàng đế.
Ta lại không ngờ rằng, A Ly cũng sắp ch/3t.
Đêm nàng qua đời, ta thổ huyết ngất xỉu.
Con trai con gái chúng ta khóc lóc canh giữ bên giường ta.
Khi ta tỉnh lại, xoa đầu chúng.
Ta tự mình nâng quan tài, đưa A Ly đến hoàng lăng.
Trở về, ta bắt đầu dùng công việc triều chính để làm tê liệt bản thân.
Vào năm hoàng tử Ngọc Trạch tròn hai mươi tuổi, được làm lễ gia quan*, ta truyền ngôi cho nó.
(*Gia quan: nghĩa là được làm lễ trưởng thành, thường là đội mũ trưởng thành.)
Ta đến hoàng lăng để ở bên A Ly.
Nàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của ta, vì vậy ta không thể coi thường mạng sống của mình.
Ta canh giữ trước quan tài nàng, ngày ngày tâm sự với nàng.
Gió ở hoàng lăng rất lạnh, đến cuối cùng ta vẫn là một kẻ cô độc.
---
***Ngoại truyện: Nữ chính:
Ta đã quan sát một cả một đời của một người.
Khi hắn mười tuổi, bị bán vào cung, hai mươi tuổi ngồi lên vị trí Tổng quản thái giám của Ti Lễ Giám, quyền thế ngập trời, hai mươi hai tuổi bị lăng trì trước mặt vạn dân, từ đó khép lại cuộc đời.
Còn ta, ôm hài cốt của hắn quỳ trước Linh Sơn, dùng mạng sống của ta để đổi lấy mạng sống của hắn.
Khi hắn mười ba tuổi, liên tiếp đỗ tam nguyên, được hoàng thượng chỉ định là tân khoa trạng nguyên, mười sáu tuổi làm Lại bộ Thượng thư, mười tám tuổi dẫn binh xuất chinh, lập đại công, đánh bại Hung Nô, mười chín tuổi được hoàng thượng tìm về, trở thành nhị Hoàng tử, hai mươi tuổi trở thành Thái tử, hai mươi hai tuổi đăng cơ làm Hoàng đế.
Còn ta, là thê tử của hắn, cùng hắn bước lên ngôi vị chí tôn, nhận sự quỳ bái của thiên hạ.
Hết.