• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thê Tử Hoạn Quan (1 Viewer)

  • Chương 2

Tiểu thái giám cung kính đứng dậy, đối diện với ánh mắt giận dữ của hoàng đế, "Nô tài là cô nhi, người ngoài gọi bừa vài tiếng, nhưng đó không phải tên của nô tài. Tên không do cha mẹ sinh thành đặt, nô tài không dám trình lên bệ hạ."

Lời này với ta nghe cũng bình thường, nhưng hoàng đế lại không giận nữa.

Ngài đi đến bàn, mở một tờ giấy tuyên.

Tiểu thái giám lập tức hiểu ý, tiến lên mài mực, kỹ thuật rất thuần thục, ta không biết có phải do được dạy trong cung không.

"Nếu đã là vô danh, trẫm sẽ ban cho ngươi một cái tên."

Hoàng đế cầm bút viết, tay đề hai chữ, mỉm cười nói với tiểu thái giám, "Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành cảnh chỉ, trẫm lấy hai chữ 'Cảnh Hành' tặng ngươi, mong ngươi phẩm hạnh cao quý, hành vi chuẩn mực."

Cảnh Hành cung kính nhận lấy bút tích của hoàng đế, cúi đầu quỳ xuống, "Nô tài tạ ơn bệ hạ ban tên."

Ta nghĩ, điều này thật kỳ lạ.

Thiên tử tôn quý, lại có thể ban tên cho một nô tài.

"Lý Đức." Hoàng đế gọi, đợi người vào, lại nhìn Cảnh Hành, "Trẫm giao đứa trẻ này cho ngươi, để hắn đi học ở nội học đường, ngươi phải trông nom cẩn thận, việc khác không cần hắn làm, trước tiên học cho tốt."

Lý Đức không ngờ nhận được mệnh lệnh kỳ lạ như vậy, nhưng không dám chần chừ, vội vàng tuân lệnh.

Hoàng đế bước ra ngoài, rồi dừng lại, dặn dò, "Ngươi đích thân dẫn hắn qua đó."

"Nô tài tuân chỉ."

Đợi đến khi hoàng đế rời đi, Lý Đức từ dưới đất đứng dậy, nhìn Cảnh Hành một lúc lâu rồi kỳ quái nói: "Ngoài việc ngươi trông có vẻ ưa nhìn, ta cũng không thấy ngươi có gì đặc biệt, sao chủ tử lại đối xử khác biệt với ngươi như vậy?"

"Chuyện mà Lý tổng quản không hiểu được, nô tài lại càng không hiểu."

Lý Đức cũng không muốn dây dưa thêm chuyện này, chỉ nghĩ rằng hắn có tài ăn nói nên được hoàng đế để mắt, "Ngươi tuổi còn nhỏ, chi bằng hãy nhận ta làm nghĩa phụ đi."

Đây quả thực là một bước lên trời, ta đứng sau bình phong mà nhìn, làm nghĩa tử của tổng quản thái giám là điều bao nhiêu người mong muốn không được, thậm chí một số quan viên tiền triều cũng hạ thấp thân phận, gọi Lý Đức là nghĩa phụ.

Cảnh Hành cười, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Đức, "Đây là một con đường ch/3t."

Lý Đức đột nhiên sắc mặt thay đổi.

Chưa đợi hắn phát hỏa, Cảnh Hành tiếp lời: "Đối với Lý tổng quản, đây là con đường tự tìm đến cái ch/3t."

Lý Đức hừ một tiếng, giơ tay tát mạnh một cái, "Đồ vô lễ, mới nói được vài câu với chủ tử mà đã không biết điều rồi."

Cảnh Hành bị tát ngã xuống đất, có thể thấy cú tát của Lý Đức rất mạnh.

Hắn ngẩng đầu lên, vẫn cười, trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, dấu tay đỏ hiện rõ.

Hắn đúng là một kẻ điên, ta lạnh lùng nhìn từ sau bình phong, đắc tội với Lý Đức, sau này hắn khó mà sống yên ổn.

Lý Đức nhíu mày nhìn hắn, không hiểu tại sao chủ tử lại để mắt đến một tiểu tử bướng bỉnh không nghe lời như vậy.

Cảnh Hành nắm chặt tờ tuyên chỉ trong tay, thờ ơ nói: "Làm phiền Lý tổng quản đợi ta vài ngày."

Hắn quay đầu liếc nhìn bình phong, rồi lại nhìn Lý Đức, "Ta có kim bài miễn tử, Lý tổng quản thì không."

Lý Đức nghe vậy, bàn tay đang giơ lên lại hạ xuống, hắn nhìn Cảnh Hành dưới đất, giọng ghét bỏ: "Đứng dậy đi, ta đưa ngươi đến nội học đường."

Nội học đường là nơi các thái giám trong cung học tập.

Triều đình nhà Kỳ có thiết lập Ti Lễ Giám, tất cả các thái giám thuộc Ti Lễ Giám đều phải đến nội học đường để học chữ và kiến thức.

Cảnh Hành từ dưới đất đứng dậy, cúi đầu ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo lúc nãy.

Ta nhướng mày, từ đôi mắt cụp xuống của hắn thấy được sự tham vọng.

Mục tiêu ban đầu của hắn có lẽ là vị trí tổng quản của Ti Lễ Giám.

Ta bước ra từ sau bình phong, xem xong vở kịch này, cũng không muốn gặp đại Hoàng tử nữa, nhân lúc không ai chú ý, lén trở về Từ Ninh cung.

Lần sau gặp lại Cảnh Hành, là một buổi trưa, hắn bị một đám người sai đi lấy nước, thân hình nhỏ bé kéo theo thùng nước trông rất vất vả.

Ta ngồi trên bậc thềm gần giếng, vẫy tay gọi hắn, "Lại đây."

Khi nhìn thấy ta, trong mắt hắn không hề có một tia ngạc nhiên.

"Nô tài bái kiến Huyện chủ."

Thật là một kẻ lợi hại, ta thầm nghĩ. Hắn lần trước phát hiện ra ta có lẽ là tình cờ, nhưng biết ta là ai thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, "Người thông minh không nói chuyện mập mờ. Ngươi từ bỏ sự giàu sang phú quý, đến làm việc này, ta thật không hiểu."

Hắn từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên áo, ngồi xuống bên cạnh ta, "Huyện chủ nghĩ ta làm vậy là vì điều gì?"

Ta chống cằm nhìn hắn, "Ngươi nghĩ ta trông như biết điều đó sao?"

Hắn cười, "Lý Đức quyền thế ngập trời, nhưng hắn chỉ là một nô tài, không đáng để ta phải tốn tâm tư." Hắn ngay sau đó chỉ vào tường cung, "Không có Lý Đức, bệ hạ sẽ không biết chuyện trong cung sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom