-
Chương 8
Hắn nhíu mày, sau đó giãn ra, "Là ta hồ đồ, nên để người làm phụ thân như Cảnh Hành đặt tên."
Hắn nói xong, lấy vòng vàng đeo cho hai đứa trẻ.
Ta đùa với con, "Mau cảm ơn đại bá."
Sắc mặt thái tử cứng đờ.
"Ta quên mất, điện hạ chưa biết chuyện này." Ta ghé sát lại, cười nói, "Phu quân của ta, là con trai của Nguyên hậu đã mất."
Hắn hoảng sợ tái mặt, một lúc lâu sau mới quát, "Nói bậy bạ."
"Nếu không phải, tại sao khi điện hạ đi bái tế hoàng hậu, lại cần người khác canh giữ?"
Hắn không tin nổi nhìn ta, "Tô Ly, ngươi dám bàn tán chuyện của hoàng gia, có biết tội không?"
"Tiểu Cảnh là con trai của Nguyên hậu, hiện nay nắm binh quyền, còn có sự ủng hộ của nhà Quốc công. Điện hạ nghĩ, các văn thần kia và Cố Tể tướng có ủng hộ cháu ngoại không? Huống chi, Tiểu Cảnh xuất thân là quan văn, môn sinh khắp thiên hạ." Ta cười, "Điện hạ là người ngồi vào vị trí thái tử một cách bất hợp pháp."
Cuối cùng thái tử thất thần bước ra khỏi phòng, ta cúi người, gỡ vòng tay của đứa trẻ xuống, ném xuống đất.
Trên đời này, khó đoán nhất chính là lòng người.
Ngoài cửa, thị nữ đến gọi ta, "Tiệc sắp bắt đầu rồi."
Ta nhìn hai bảo bối một cái, mỉm cười, sắp rồi, sắp rồi.
Thái tử cũng coi như là người thông minh, ta không cần phải giải thích rõ ràng, hắn tự sẽ đi điều tra.
Trong việc này, người không thể giấu được chính là bệ hạ.
Thái tử từ nhỏ đã phụ thuộc vào bệ hạ, có thể nói, quyền lực của hắn xuất phát từ bệ hạ.
Cảnh Hành đang đánh trận phía trước, hậu phương không thể loạn.
Hoàng đế tìm một cái cớ, trách thái tử làm việc không hiệu quả, lệnh hắn ở Đông cung tự kiểm điểm.
Nửa tháng sau, tin thắng trận truyền về, bệ hạ đại hỷ, đích thân mở tiệc chiêu đãi Cảnh Hành.
Thái tử lúc này vẫn bị giam trong Đông cung, nghe tiếng nhạc vui mừng, cười lạnh một tiếng, mỹ nhân bên cạnh dâng một chén rượu, thái tử uống cạn.
Ba ngày sau, Lễ bộ Thượng thư dâng tấu xin giải trừ lệnh cấm túc cho thái tử, nói rằng thái tử là quốc bản, không thể dễ dàng động đến.
Hoàng đế xem xong tấu chương, không nói gì.
Ngày hôm sau, ngài đích thân đến Đông cung, nhưng thấy thái tử đang vui đùa trong vườn hoa, hoàng đế nổi giận.
Ta tựa vào lòng Tiểu Cảnh, "Sắp rồi."
Hắn cười, hôn lên tay ta, "Ta đã nói rồi, A Ly sau này sẽ làm hoàng hậu."
Đêm giao thừa năm ấy, bệ hạ cuối cùng cũng mời Tiểu Cảnh, nhưng hắn lấy cớ bệnh không đi.
Ta và Tiểu Cảnh cùng nấu thịt cừu ở nhà.
Hắn nắm tay ta, nói, "Tại sao ta phải vào hoàng cung với tư cách là khách mời?"
Đúng vậy, Tiểu Cảnh của ta nên làm chủ nhân của hoàng cung này.
Ta nghe nói tại yến tiệc giao thừa, thái tử đã viết bài "Trần tình phú" trình lên, bệ hạ xem xong rơi lệ, thả hắn ra khỏi Đông cung.
Khi ta mười bảy tuổi, hoàng hậu băng hà, thái tử vô cùng đau buồn.
Ta thực sự không ngờ, thái tử lại ngu ngốc đến mức này, hắn đã không thể chờ đợi để thoát khỏi sự kiểm soát của bệ hạ.
Gần đây, thái tử hành động vô lễ, nhiều lần đối đầu với bệ hạ, tham vọng của hắn quá rõ ràng.
Cái ch/3t của hoàng hậu là lời cảnh báo của hoàng đế dành cho hắn.
Phụ tử không còn tin tưởng nhau, cơ hội của chúng ta đã đến.
Ngày sinh thần của ta, vì tang lễ của hoàng hậu mà không tổ chức lớn, chỉ là cả gia đình tụ họp ăn bữa cơm.
Ăn được một nửa, quan binh bao vây hầu phủ, người đứng đầu nói rằng bệ hạ đã hạ thánh chỉ, nói phu quân ta mưu phản, lập tức bắt giam.
Ta bóc một con tôm, đặt vào bát phu quân, hỏi hắn, "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hắn cười, "Ta sẽ đội mũ phượng lên đầu A Ly."
Hắn nhướng mày, gia đinh trong phủ cởi bỏ áo vải, lộ ra giáp bên trong.
Thái giám đến truyền chỉ, phản thân đâm d.a.o vào bụng tên quan binh chỉ huy.
Tên chỉ huy vừa ch/3t, binh lính phía sau liền loạn, bị gia binh bắt giữ.
Lý Mậu tiến lên quỳ xuống, "Nô tài bái kiến điện hạ."
Tiểu Cảnh năm đó có thể trốn thoát khỏi việc tịnh thân, cũng nhờ vào hắn.
Nguyên hậu hiền đức vô song, trong cung này, có nhiều cung nhân biết ơn bà.
Đêm đó, cả thành chìm trong chiến loạn.
Cuối cùng, Tiểu Cảnh dẫn binh dẹp loạn, cứu hoàng thượng.
Lúc ấy, ánh mắt hoàng thượng đầy phức tạp, thái tử điên cuồng nói năng lung tung.
Hôm sau tại triều đình, hoàng đế hạ chiếu, phế thái tử làm thứ dân, lại nói Tiểu Cảnh dẹp loạn có công, phong làm Hộ quốc công.
Lúc này, Cố Tể tướng bước ra, lệ già tuôn trào, "Thần già rồi, tâm nguyện duy nhất trong đời này là tìm được con của hoàng hậu, may nhờ bệ hạ che chở, thần cuối cùng đã tìm thấy."
Hắn cho người trình lên mạch án, nói: "Đây là hồ sơ khám bệnh của Từ Thái y cho hoàng hậu, thần cũng tìm được nhân chứng, đang đợi bên ngoài."
Hoàng đế cầm mạch án, biết rằng đây là giả, nhưng ngài không thể không thừa nhận đây là thật, vì ngài chỉ còn một người con trai này.
"Truyền."
Nhân chứng xác nhận Tiểu cảnh chính là nhị hoàng tử, là Hộ quốc công có tiếng trong triều và dân gian.
Nhân chứng của Cố tể tướng rất đầy đủ, từng mắt xích chặt chẽ, mọi người có mặt không ai không che mặt khóc, than thở số phận bất hạnh của con chính thất.
Dù sao, họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng, Cố tể tướng nói: "Nhị điện hạ có dấu vết bẩm sinh trên vai, mong bệ hạ kiểm tra."
Hoàng đế nhìn Tiểu Cảnh một cái, dẫn hắn vào phòng trong.
Tiểu Cảnh cúi đầu bái, hỏi: "Thần có thể gọi bệ hạ một tiếng phụ hoàng không?"
Hoàng đế mệt mỏi vẫy tay, "Trẫm chưa bao giờ cấm ngươi."
Hoàng đế mở miệng vàng thừa nhận hắn, sự việc đến đây là kết thúc.
Khi ta mười tám tuổi, hoàng đế phong nhị hoàng tử làm thái tử, còn ta trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận.
Ta thường dẫn hai đứa con đi thăm Thái hậu, người đã già, rất thích ôm cháu không rời.
Có khi Tiểu Cảnh cũng đi cùng ta.
Thái hậu nhìn hắn, trước là thở dài, sau là thương xót.
Bà thở dài vì huyết mạch của hắn không rõ ràng, thương hắn lưu lạc nhiều năm.
Cũng trong năm đó, Tiểu Cảnh hai mươi tuổi, bệ hạ ban cho hắn lễ gia quan, tặng tên là Quân Hạo.
Khi ta mười chín tuổi, hoàng thượng lâm bệnh nặng, thái tử giám quốc.
Năm ta hai mươi tuổi, hoàng thượng băng hà, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, năm đó Tiểu Cảnh hai mươi hai tuổi.
Ta đội mũ phượng, cùng hắn đứng trên cao tiếp nhận sự triều bái của bá quan văn võ.
Thánh chỉ đầu tiên của hắn là sắc phong ta làm hoàng hậu.
Thánh chỉ thứ hai là phong con trai chúng ta làm thái tử, con gái làm công chúa.
Con trai trưởng của chúng ta tên là Cơ Ngọc Trạch, con gái tên là Cơ Ngọc Linh.
Chúng đều là thiên chi kiêu tử, được sủng ái vô cùng.
Ta và Tiểu Cảnh rất yêu thương Ngọc Trạch và Ngọc Linh.
Sau này, ta ở trong Càn Ninh cung được mười tháng thì bệnh nặng.
Những ký ức như sóng trào ập đến với ta.
Chưa từng ai hỏi, Tiểu Cảnh trọng sinh là vì sao.
Kiếp trước, Tiểu Cảnh ch/3t trong sự sỉ nhục, ta ôm hài cốt của hắn quỳ trước Linh Sơn, dùng mạng sống còn lại để đổi lấy sự trọng sinh của hắn.
Một mạng đổi một mạng.
Thời gian đã đến, ta phải đi rồi.
Năm Sùng Đức nguyên niên*, hoàng hậu băng hà, hoàng đế đau thương vô cùng.
(*"Sùng Đức nguyên niên" là năm đầu tiên Tiểu Cảnh (hoàng đế mới) lên ngôi và đặt tên cho niên hiệu của mình là "Sùng Đức.")
---
Hắn nói xong, lấy vòng vàng đeo cho hai đứa trẻ.
Ta đùa với con, "Mau cảm ơn đại bá."
Sắc mặt thái tử cứng đờ.
"Ta quên mất, điện hạ chưa biết chuyện này." Ta ghé sát lại, cười nói, "Phu quân của ta, là con trai của Nguyên hậu đã mất."
Hắn hoảng sợ tái mặt, một lúc lâu sau mới quát, "Nói bậy bạ."
"Nếu không phải, tại sao khi điện hạ đi bái tế hoàng hậu, lại cần người khác canh giữ?"
Hắn không tin nổi nhìn ta, "Tô Ly, ngươi dám bàn tán chuyện của hoàng gia, có biết tội không?"
"Tiểu Cảnh là con trai của Nguyên hậu, hiện nay nắm binh quyền, còn có sự ủng hộ của nhà Quốc công. Điện hạ nghĩ, các văn thần kia và Cố Tể tướng có ủng hộ cháu ngoại không? Huống chi, Tiểu Cảnh xuất thân là quan văn, môn sinh khắp thiên hạ." Ta cười, "Điện hạ là người ngồi vào vị trí thái tử một cách bất hợp pháp."
Cuối cùng thái tử thất thần bước ra khỏi phòng, ta cúi người, gỡ vòng tay của đứa trẻ xuống, ném xuống đất.
Trên đời này, khó đoán nhất chính là lòng người.
Ngoài cửa, thị nữ đến gọi ta, "Tiệc sắp bắt đầu rồi."
Ta nhìn hai bảo bối một cái, mỉm cười, sắp rồi, sắp rồi.
Thái tử cũng coi như là người thông minh, ta không cần phải giải thích rõ ràng, hắn tự sẽ đi điều tra.
Trong việc này, người không thể giấu được chính là bệ hạ.
Thái tử từ nhỏ đã phụ thuộc vào bệ hạ, có thể nói, quyền lực của hắn xuất phát từ bệ hạ.
Cảnh Hành đang đánh trận phía trước, hậu phương không thể loạn.
Hoàng đế tìm một cái cớ, trách thái tử làm việc không hiệu quả, lệnh hắn ở Đông cung tự kiểm điểm.
Nửa tháng sau, tin thắng trận truyền về, bệ hạ đại hỷ, đích thân mở tiệc chiêu đãi Cảnh Hành.
Thái tử lúc này vẫn bị giam trong Đông cung, nghe tiếng nhạc vui mừng, cười lạnh một tiếng, mỹ nhân bên cạnh dâng một chén rượu, thái tử uống cạn.
Ba ngày sau, Lễ bộ Thượng thư dâng tấu xin giải trừ lệnh cấm túc cho thái tử, nói rằng thái tử là quốc bản, không thể dễ dàng động đến.
Hoàng đế xem xong tấu chương, không nói gì.
Ngày hôm sau, ngài đích thân đến Đông cung, nhưng thấy thái tử đang vui đùa trong vườn hoa, hoàng đế nổi giận.
Ta tựa vào lòng Tiểu Cảnh, "Sắp rồi."
Hắn cười, hôn lên tay ta, "Ta đã nói rồi, A Ly sau này sẽ làm hoàng hậu."
Đêm giao thừa năm ấy, bệ hạ cuối cùng cũng mời Tiểu Cảnh, nhưng hắn lấy cớ bệnh không đi.
Ta và Tiểu Cảnh cùng nấu thịt cừu ở nhà.
Hắn nắm tay ta, nói, "Tại sao ta phải vào hoàng cung với tư cách là khách mời?"
Đúng vậy, Tiểu Cảnh của ta nên làm chủ nhân của hoàng cung này.
Ta nghe nói tại yến tiệc giao thừa, thái tử đã viết bài "Trần tình phú" trình lên, bệ hạ xem xong rơi lệ, thả hắn ra khỏi Đông cung.
Khi ta mười bảy tuổi, hoàng hậu băng hà, thái tử vô cùng đau buồn.
Ta thực sự không ngờ, thái tử lại ngu ngốc đến mức này, hắn đã không thể chờ đợi để thoát khỏi sự kiểm soát của bệ hạ.
Gần đây, thái tử hành động vô lễ, nhiều lần đối đầu với bệ hạ, tham vọng của hắn quá rõ ràng.
Cái ch/3t của hoàng hậu là lời cảnh báo của hoàng đế dành cho hắn.
Phụ tử không còn tin tưởng nhau, cơ hội của chúng ta đã đến.
Ngày sinh thần của ta, vì tang lễ của hoàng hậu mà không tổ chức lớn, chỉ là cả gia đình tụ họp ăn bữa cơm.
Ăn được một nửa, quan binh bao vây hầu phủ, người đứng đầu nói rằng bệ hạ đã hạ thánh chỉ, nói phu quân ta mưu phản, lập tức bắt giam.
Ta bóc một con tôm, đặt vào bát phu quân, hỏi hắn, "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hắn cười, "Ta sẽ đội mũ phượng lên đầu A Ly."
Hắn nhướng mày, gia đinh trong phủ cởi bỏ áo vải, lộ ra giáp bên trong.
Thái giám đến truyền chỉ, phản thân đâm d.a.o vào bụng tên quan binh chỉ huy.
Tên chỉ huy vừa ch/3t, binh lính phía sau liền loạn, bị gia binh bắt giữ.
Lý Mậu tiến lên quỳ xuống, "Nô tài bái kiến điện hạ."
Tiểu Cảnh năm đó có thể trốn thoát khỏi việc tịnh thân, cũng nhờ vào hắn.
Nguyên hậu hiền đức vô song, trong cung này, có nhiều cung nhân biết ơn bà.
Đêm đó, cả thành chìm trong chiến loạn.
Cuối cùng, Tiểu Cảnh dẫn binh dẹp loạn, cứu hoàng thượng.
Lúc ấy, ánh mắt hoàng thượng đầy phức tạp, thái tử điên cuồng nói năng lung tung.
Hôm sau tại triều đình, hoàng đế hạ chiếu, phế thái tử làm thứ dân, lại nói Tiểu Cảnh dẹp loạn có công, phong làm Hộ quốc công.
Lúc này, Cố Tể tướng bước ra, lệ già tuôn trào, "Thần già rồi, tâm nguyện duy nhất trong đời này là tìm được con của hoàng hậu, may nhờ bệ hạ che chở, thần cuối cùng đã tìm thấy."
Hắn cho người trình lên mạch án, nói: "Đây là hồ sơ khám bệnh của Từ Thái y cho hoàng hậu, thần cũng tìm được nhân chứng, đang đợi bên ngoài."
Hoàng đế cầm mạch án, biết rằng đây là giả, nhưng ngài không thể không thừa nhận đây là thật, vì ngài chỉ còn một người con trai này.
"Truyền."
Nhân chứng xác nhận Tiểu cảnh chính là nhị hoàng tử, là Hộ quốc công có tiếng trong triều và dân gian.
Nhân chứng của Cố tể tướng rất đầy đủ, từng mắt xích chặt chẽ, mọi người có mặt không ai không che mặt khóc, than thở số phận bất hạnh của con chính thất.
Dù sao, họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng, Cố tể tướng nói: "Nhị điện hạ có dấu vết bẩm sinh trên vai, mong bệ hạ kiểm tra."
Hoàng đế nhìn Tiểu Cảnh một cái, dẫn hắn vào phòng trong.
Tiểu Cảnh cúi đầu bái, hỏi: "Thần có thể gọi bệ hạ một tiếng phụ hoàng không?"
Hoàng đế mệt mỏi vẫy tay, "Trẫm chưa bao giờ cấm ngươi."
Hoàng đế mở miệng vàng thừa nhận hắn, sự việc đến đây là kết thúc.
Khi ta mười tám tuổi, hoàng đế phong nhị hoàng tử làm thái tử, còn ta trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận.
Ta thường dẫn hai đứa con đi thăm Thái hậu, người đã già, rất thích ôm cháu không rời.
Có khi Tiểu Cảnh cũng đi cùng ta.
Thái hậu nhìn hắn, trước là thở dài, sau là thương xót.
Bà thở dài vì huyết mạch của hắn không rõ ràng, thương hắn lưu lạc nhiều năm.
Cũng trong năm đó, Tiểu Cảnh hai mươi tuổi, bệ hạ ban cho hắn lễ gia quan, tặng tên là Quân Hạo.
Khi ta mười chín tuổi, hoàng thượng lâm bệnh nặng, thái tử giám quốc.
Năm ta hai mươi tuổi, hoàng thượng băng hà, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, năm đó Tiểu Cảnh hai mươi hai tuổi.
Ta đội mũ phượng, cùng hắn đứng trên cao tiếp nhận sự triều bái của bá quan văn võ.
Thánh chỉ đầu tiên của hắn là sắc phong ta làm hoàng hậu.
Thánh chỉ thứ hai là phong con trai chúng ta làm thái tử, con gái làm công chúa.
Con trai trưởng của chúng ta tên là Cơ Ngọc Trạch, con gái tên là Cơ Ngọc Linh.
Chúng đều là thiên chi kiêu tử, được sủng ái vô cùng.
Ta và Tiểu Cảnh rất yêu thương Ngọc Trạch và Ngọc Linh.
Sau này, ta ở trong Càn Ninh cung được mười tháng thì bệnh nặng.
Những ký ức như sóng trào ập đến với ta.
Chưa từng ai hỏi, Tiểu Cảnh trọng sinh là vì sao.
Kiếp trước, Tiểu Cảnh ch/3t trong sự sỉ nhục, ta ôm hài cốt của hắn quỳ trước Linh Sơn, dùng mạng sống còn lại để đổi lấy sự trọng sinh của hắn.
Một mạng đổi một mạng.
Thời gian đã đến, ta phải đi rồi.
Năm Sùng Đức nguyên niên*, hoàng hậu băng hà, hoàng đế đau thương vô cùng.
(*"Sùng Đức nguyên niên" là năm đầu tiên Tiểu Cảnh (hoàng đế mới) lên ngôi và đặt tên cho niên hiệu của mình là "Sùng Đức.")
---