-
Chương 7
Ta dẫn hắn rời đi, bữa tiệc này, các quan viên trong triều ăn không ngon miệng, họ luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không nói ra được.
Vài ngày sau, các quan viên trong triều lấy danh nghĩa suy nghĩ cho đại Hoàng tử, xin lập Thái tử, bệ hạ đều giữ lại không phê chuẩn.
Khi Cảnh Hành mười bốn tuổi, triều đình tổ chức kỳ thi mùa xuân, hắn một bước đoạt trạng nguyên, được bệ hạ đích thân khâm điểm làm đệ nhất giáp.
Khi thi Đình, hắn một lần nữa gặp hoàng thượng, quân vương ngồi ở vị trí cao, khóe miệng mỉm cười.
Hôm nay, tâm trạng của hoàng đế rất tốt.
Hắn cùng Bảng nhãn* và Thám hoa* quỳ lạy hành lễ.
(*Bảng nhãn (榜眼): Là người đỗ thứ hai trong kỳ thi Đình, sau trạng nguyên, Thám hoa (探花): Là người đỗ thứ ba trong kỳ thi Đình, sau bảng nhãn.)
Hoàng thượng tiến đến trước mặt hắn, "Ngươi là trạng nguyên trẻ nhất từ trước đến nay, nhân tài trong thiên hạ xuất hiện ngày càng nhiều, trẫm rất hài lòng, ngươi có mong muốn gì không?"
"Được gặp long nhan, thần vô cùng vui mừng."
Hoàng đế cười, chỉ vào Cảnh Hành, "Khả năng nịnh nọt không phải là điều ngươi nên học, làm sao để phò trợ trẫm mới là điều ngươi cần học."
Cảnh Hành quỳ trên đất, cúi đầu cung kính, "Thần tạ ơn bệ hạ dạy bảo."
Hoàng thượng chuyển hướng, "Trẫm nghe nói ngươi dùng câu 'con thứ coi thường con chính thất' để công kích đại Hoàng tử."
Lời vừa dứt, cả điện im lặng, hai tú tài lần đầu gặp long nhan sợ đến toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới quỳ vững được.
"Vậy bệ hạ cũng đã nghe được, thần đã hứa sẽ lấy được ngôi vị trạng nguyên để cưới Chiêu Dương Huyện chủ." Cảnh Hành ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của hoàng thượng.
Hoàng đế cười lớn, "Soạn chiếu chỉ, trẫm tứ hôn cho Thừa Ân Bá và Chiêu Dương Huyện chủ."
Hoàng đế nói tiếp, "Lại soạn chiếu chỉ, Quý phi hết lòng hầu hạ cho trẫm, có công sinh ra đại Hoàng tử, nay sắc phong làm hoàng hậu, ban bảo vật, theo lễ pháp của tổ tiên, sắc phong đại Hoàng tử làm Thái tử."
Cảnh Hành cúi đầu bái tạ, "Thần tạ ơn bệ hạ, chúc mừng bệ hạ có người kế thừa."
Lời hắn đánh thức mọi người trong điện, tất cả đều chúc mừng.
Nghe tin từ triều đình, ta đến phủ Thừa Ân Bá.
Hắn đang mài một con d.a.o trong sân.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, "Cố Tể tướng không thể đến gặp ta, vì bệ hạ không cho phép."
"Hắn bỏ rơi ta cũng được, nhưng giờ còn muốn bỏ rơi mẫu thân ta."
"Nhưng điều hắn không nên làm nhất là cho phép ta vào triều đình."
Ta nghe Tiểu Cảnh nói rất nhiều, cuối cùng, hắn gục đầu vào lòng ta khóc.
Rõ ràng, hắn đáng lẽ là thiên chi kiêu tử được muôn vàn sủng ái, nay lại bị nghiền nát thành bùn.
Tại sao lại như vậy?
Lần đầu tiên ta cãi nhau với tổ phụ.
"Ta đồng ý đặt cược vào hắn, nhưng không có nghĩa ta sẵn lòng đem cả nhà họ Tô dâng lên vì hắn!" Tổ phụ tức giận nhìn ta, "Bệ hạ tứ hôn cho con và hắn, rõ ràng là không còn tin tưởng vào nhà họ Tô nữa, ngài dùng hôn ước này để đổi lấy vị trí hoàng hậu và thái tử."
Ông giận dữ đứng dậy, giơ cây thước lên, "Ai cho phép con đến trước mặt bệ hạ khóc lóc xin được gả cho hắn?"
Ta nhận một cái đánh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông, "Tổ phụ, con chỉ muốn gả cho hắn, đó là tâm nguyện của con, con sợ rằng sẽ không kịp nữa."
Ông thở dài một tiếng, "Bệ hạ rõ ràng nghi ngờ hắn vì lưu lạc dân gian, huyết thống không rõ ràng."
Ta cười, "Điều bệ hạ không nên làm nhất là cho phép hắn vào triều."
Họ đều không biết.
Họ nghĩ rằng Cảnh Hành vào quan trường là để nhận được sự ủng hộ của Cố Tể tướng.
Chỉ có ta và hắn biết, đó chỉ là cái cớ.
Khi Tiểu Cảnh mười sáu tuổi, được phong làm Lại bộ Thượng thư, trở thành quan nhị phẩm trẻ tuổi nhất.
Năm đó, ta mười bốn tuổi, ta đếm từng ngón tay, sang năm, ta sẽ được gả cho hắn.
Khi ta mười lăm tuổi, Tiểu Cảnh nhận lệnh của hoàng thượng đi cứu trợ thiên tai, khi trở về, dân chúng hai bên đường đều khóc ròng.
Năm đó, ta mặc áo cưới rực rỡ, gả cho hắn.
Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, ta và hắn cùng uống rượu giao bôi, cười nói vui vẻ sau tấm rèm.
Một đêm đầy giấc mộng lành.
Khi ta mười sáu tuổi, ta mang thai, Tiểu Cảnh nhận lệnh xuất binh ra biên ải.
Trước khi đi, ta ôm chặt hắn, "Ta đợi chàng."
Hắn đặt cằm lên vai ta, "Còn bốn năm nữa."
Đúng vậy, còn bốn năm nữa.
Ta đứng trên tường thành, nhìn hắn cưỡi ngựa ra trận, bóng dáng hắn dài ra dưới ánh hoàng hôn, rất lâu sau, hắn mới biến mất khỏi tầm mắt.
Ta lau nước mắt trên mặt, xuống khỏi tường thành.
Vài tháng sau.
Đêm ta lâm bồn, Tiểu Cảnh không ở bên cạnh ta, khi ta sinh đôi một trai một gái, hắn cũng không được thấy mặt chúng.
Khi đầy tháng, Cố Tể tướng tặng ta một chiếc vòng ngọc, không phải cho đứa trẻ, mà là cho ta.
Hoàng thượng cũng ban chỉ, nếu Tiểu Cảnh chiến thắng, sẽ phong hầu tước, cho phép nhà ta được thế tập.
Thái tử tự mình đến tặng quà chúc mừng, nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp, "Có thể đặt tên chưa?"
Ta mỉm cười, "Dù chưa có tên, cũng không đến lượt điện hạ đặt."
Vài ngày sau, các quan viên trong triều lấy danh nghĩa suy nghĩ cho đại Hoàng tử, xin lập Thái tử, bệ hạ đều giữ lại không phê chuẩn.
Khi Cảnh Hành mười bốn tuổi, triều đình tổ chức kỳ thi mùa xuân, hắn một bước đoạt trạng nguyên, được bệ hạ đích thân khâm điểm làm đệ nhất giáp.
Khi thi Đình, hắn một lần nữa gặp hoàng thượng, quân vương ngồi ở vị trí cao, khóe miệng mỉm cười.
Hôm nay, tâm trạng của hoàng đế rất tốt.
Hắn cùng Bảng nhãn* và Thám hoa* quỳ lạy hành lễ.
(*Bảng nhãn (榜眼): Là người đỗ thứ hai trong kỳ thi Đình, sau trạng nguyên, Thám hoa (探花): Là người đỗ thứ ba trong kỳ thi Đình, sau bảng nhãn.)
Hoàng thượng tiến đến trước mặt hắn, "Ngươi là trạng nguyên trẻ nhất từ trước đến nay, nhân tài trong thiên hạ xuất hiện ngày càng nhiều, trẫm rất hài lòng, ngươi có mong muốn gì không?"
"Được gặp long nhan, thần vô cùng vui mừng."
Hoàng đế cười, chỉ vào Cảnh Hành, "Khả năng nịnh nọt không phải là điều ngươi nên học, làm sao để phò trợ trẫm mới là điều ngươi cần học."
Cảnh Hành quỳ trên đất, cúi đầu cung kính, "Thần tạ ơn bệ hạ dạy bảo."
Hoàng thượng chuyển hướng, "Trẫm nghe nói ngươi dùng câu 'con thứ coi thường con chính thất' để công kích đại Hoàng tử."
Lời vừa dứt, cả điện im lặng, hai tú tài lần đầu gặp long nhan sợ đến toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới quỳ vững được.
"Vậy bệ hạ cũng đã nghe được, thần đã hứa sẽ lấy được ngôi vị trạng nguyên để cưới Chiêu Dương Huyện chủ." Cảnh Hành ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của hoàng thượng.
Hoàng đế cười lớn, "Soạn chiếu chỉ, trẫm tứ hôn cho Thừa Ân Bá và Chiêu Dương Huyện chủ."
Hoàng đế nói tiếp, "Lại soạn chiếu chỉ, Quý phi hết lòng hầu hạ cho trẫm, có công sinh ra đại Hoàng tử, nay sắc phong làm hoàng hậu, ban bảo vật, theo lễ pháp của tổ tiên, sắc phong đại Hoàng tử làm Thái tử."
Cảnh Hành cúi đầu bái tạ, "Thần tạ ơn bệ hạ, chúc mừng bệ hạ có người kế thừa."
Lời hắn đánh thức mọi người trong điện, tất cả đều chúc mừng.
Nghe tin từ triều đình, ta đến phủ Thừa Ân Bá.
Hắn đang mài một con d.a.o trong sân.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, "Cố Tể tướng không thể đến gặp ta, vì bệ hạ không cho phép."
"Hắn bỏ rơi ta cũng được, nhưng giờ còn muốn bỏ rơi mẫu thân ta."
"Nhưng điều hắn không nên làm nhất là cho phép ta vào triều đình."
Ta nghe Tiểu Cảnh nói rất nhiều, cuối cùng, hắn gục đầu vào lòng ta khóc.
Rõ ràng, hắn đáng lẽ là thiên chi kiêu tử được muôn vàn sủng ái, nay lại bị nghiền nát thành bùn.
Tại sao lại như vậy?
Lần đầu tiên ta cãi nhau với tổ phụ.
"Ta đồng ý đặt cược vào hắn, nhưng không có nghĩa ta sẵn lòng đem cả nhà họ Tô dâng lên vì hắn!" Tổ phụ tức giận nhìn ta, "Bệ hạ tứ hôn cho con và hắn, rõ ràng là không còn tin tưởng vào nhà họ Tô nữa, ngài dùng hôn ước này để đổi lấy vị trí hoàng hậu và thái tử."
Ông giận dữ đứng dậy, giơ cây thước lên, "Ai cho phép con đến trước mặt bệ hạ khóc lóc xin được gả cho hắn?"
Ta nhận một cái đánh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông, "Tổ phụ, con chỉ muốn gả cho hắn, đó là tâm nguyện của con, con sợ rằng sẽ không kịp nữa."
Ông thở dài một tiếng, "Bệ hạ rõ ràng nghi ngờ hắn vì lưu lạc dân gian, huyết thống không rõ ràng."
Ta cười, "Điều bệ hạ không nên làm nhất là cho phép hắn vào triều."
Họ đều không biết.
Họ nghĩ rằng Cảnh Hành vào quan trường là để nhận được sự ủng hộ của Cố Tể tướng.
Chỉ có ta và hắn biết, đó chỉ là cái cớ.
Khi Tiểu Cảnh mười sáu tuổi, được phong làm Lại bộ Thượng thư, trở thành quan nhị phẩm trẻ tuổi nhất.
Năm đó, ta mười bốn tuổi, ta đếm từng ngón tay, sang năm, ta sẽ được gả cho hắn.
Khi ta mười lăm tuổi, Tiểu Cảnh nhận lệnh của hoàng thượng đi cứu trợ thiên tai, khi trở về, dân chúng hai bên đường đều khóc ròng.
Năm đó, ta mặc áo cưới rực rỡ, gả cho hắn.
Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, ta và hắn cùng uống rượu giao bôi, cười nói vui vẻ sau tấm rèm.
Một đêm đầy giấc mộng lành.
Khi ta mười sáu tuổi, ta mang thai, Tiểu Cảnh nhận lệnh xuất binh ra biên ải.
Trước khi đi, ta ôm chặt hắn, "Ta đợi chàng."
Hắn đặt cằm lên vai ta, "Còn bốn năm nữa."
Đúng vậy, còn bốn năm nữa.
Ta đứng trên tường thành, nhìn hắn cưỡi ngựa ra trận, bóng dáng hắn dài ra dưới ánh hoàng hôn, rất lâu sau, hắn mới biến mất khỏi tầm mắt.
Ta lau nước mắt trên mặt, xuống khỏi tường thành.
Vài tháng sau.
Đêm ta lâm bồn, Tiểu Cảnh không ở bên cạnh ta, khi ta sinh đôi một trai một gái, hắn cũng không được thấy mặt chúng.
Khi đầy tháng, Cố Tể tướng tặng ta một chiếc vòng ngọc, không phải cho đứa trẻ, mà là cho ta.
Hoàng thượng cũng ban chỉ, nếu Tiểu Cảnh chiến thắng, sẽ phong hầu tước, cho phép nhà ta được thế tập.
Thái tử tự mình đến tặng quà chúc mừng, nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp, "Có thể đặt tên chưa?"
Ta mỉm cười, "Dù chưa có tên, cũng không đến lượt điện hạ đặt."