-
Chương 1
Ta đã trải qua một giấc mộng điên rồ. Trên đài hành hình cao chót vót, thái tử đích thân giám sát cuộc hành hình.
Phạm nhân quỳ trên đài không sợ hãi, nhìn thẳng vào thái tử, khóe miệng nhếch lên: "Thứ nghiệt khi đích*."
(*Thứ nghiệt khi đích: Con thứ lấn át con chính thất.)
Lời nói của phạm nhân trước khi hành hình là điều đại kỵ, thường thì phải cắt lưỡi. Người hành hình vung d.a.o xuống, máu tươi tràn ra từ miệng hắn.
Thái tử sắc mặt biến đổi, không chờ đến giờ ngọ đã hạ lệnh hành hình.
Ta thấy phạm nhân bị lột bỏ y quan, lộ ra thân thể tàn tật trước mắt thế nhân, người hành hình vung d.a.o xuống, nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
"Tội thứ hai mươi tư, với thân phận hoạn quan mà dám nhúng tay vào triều chính, mưu hại thái tử, kết tội lăng trì để giữ yên ổn cho thiên hạ và bảo vệ muôn dân." Viên quan đọc xong câu cuối cùng trong bản án, cúi người báo cáo với thái tử.
Khác với những lần lăng trì trước, thái tử lần này muốn đoạt mạng hắn ngay lập tức.
Ta đứng dưới đài, bên cạnh là đám đông không ngừng chửi rủa, họ mắng hắn ch/3t là đáng, hoàn toàn quên mất sóng yên biển lặng hôm nay là nhờ ai liều mạng mà có.
Phạm nhân trên đài đã ch/3t.
Tiếp theo đó là hàng ngàn nhát d.a.o của lăng trì.
Ta thấy một thái giám cầm thánh chỉ màu vàng sáng cưỡi ngựa lao nhanh đến, nhưng chỉ kịp thấy máu chảy đầy đất.
Thánh chỉ ân xá, không đến kịp.
Trong khung cảnh đầy giấy tiền vàng mã, ta mặc áo tang, cầm bài vị đi về phía hoàng cung.
Ta thấy hoàng đế bệnh tật gắng gượng đứng dậy, nhìn bài vị tại cổng cung mà nước mắt đầm đìa.
Ta thấy thái tử quỳ trước mặt hoàng đế, trên mặt là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Giấc mộng Nam Kha*, ta nhớ rõ tất cả mọi người trong mộng, chỉ duy nhất không nhìn rõ mặt phạm nhân.
(*Giấc mộng Nam Kha: là một điển cố trong văn học Trung Quốc, xuất phát từ tác phẩm "Nam Kha Thái Thú Truyện" của tác giả Lý Công Tá thời Đường. Câu chuyện kể về một người tên là Thuần Vu Phần, một lần say rượu ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình lạc vào một thế giới thần tiên ở cành nam của cây hoè (Nam Kha), được vua nước đó gả công chúa, phong làm quan to. Sau khi tỉnh giấc, ông nhận ra tất cả chỉ là một giấc mộng.)
Hắn là ai?
…
Ta là đích nữ của phủ Tướng quân. Sau khi mẫu thân qua đời, Thái hậu đã ban ân điển, đưa ta vào cung để nuôi dạy.
Mọi người đều nói ta sẽ trở thành Thái tử phi tương lai, con trai của Quý phi, hoàng tử duy nhất của bệ hạ chính là phu quân tương lai của ta.
Nghe lời này lâu rồi, ta cũng nghĩ mình sẽ trở thành Hoàng hậu trong tương lai.
Cho đến khi ta mơ thấy giấc mộng điên rồ đó, trong mộng ta lại hạ thấp thân phận, giữ thủ tiết với một hoạn quan không rõ mặt mũi và để tang cho hắn.
Thật quá điên rồ, cũng quá đáng sợ.
Ta là Chiêu Dương Huyện chủ do bệ hạ phong tặng, sinh ra đã cao quý, làm sao có thể gả cho một hoạn quan?
Tỉnh dậy, ta khóc rất lâu.
Không biết là vì sợ phải gả cho thái giám hay là không thoát ra khỏi giấc mộng.
Mùa thu, Thái hậu thường đến chùa bên ngoài cung để dâng hương, gần một tháng không trở về cung, ta vì bệnh vài ngày trước nên không đi cùng.
Thái hậu không ở đây, Từ Ninh cung cũng không còn ai quản ta.
Ta nghĩ đến phu quân tương lai của mình, đại Hoàng tử Cơ Thừa Tông.
Trong mơ, hắn là Thái tử điện hạ, tiếc rằng ta không thể gả cho hắn làm Thái tử phi.
Lúc đầu óc nóng lên, ta giấu cung nhân trong cung, một mình lẻn đến Minh Hoa điện.
Minh Hoa điện là nơi các phu tử dạy học cho hoàng tử, bệ hạ rất coi trọng đại Hoàng tử, mời các đại nho đương thời đến dạy hắn.
Khi ta đến nơi, nghe nói đại Hoàng tử gần đây nhiễm bệnh, bệ hạ miễn cho hắn đến Minh Hoa điện học.
Ta đang định lén lút rời đi thì nghe thấy cung nữ nói rằng hôm nay điện hạ khỏi bệnh, sẽ đến học.
Đúng lúc này, ta nhanh chóng lẻn vào Minh Hoa điện, trốn sau bình phong.
Vừa lúc bên ngoài có tiếng động, một nhóm tiểu thái giám vào dọn dẹp.
Ngay sau đó, có tiếng hô lớn ngoài cửa, bệ hạ đến.
Trong điện, mọi người đều quỳ xuống.
Ta núp sau bình phong, không dám ra ngoài.
Nếu bệ hạ biết ta lén đến tiền triều, chắc chắn sẽ trách phạt ta.
Hoàng đế đứng ở cửa, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt một tiểu thái giám, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Tổng quản thái giám Lý Đức lập tức dẫn theo một đám người lui xuống, trong điện chỉ còn lại hoàng đế và tiểu thái giám đó.
"Ngươi tên gì?" Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Nô tài vô danh." Tiểu thái giám cung kính quỳ xuống đất, lễ nghi chuẩn mực khiến ta cũng phải kinh ngạc.
Hắn quả thực khác biệt, một mình gặp mặt hoàng đế mà không hề run sợ, hơn hẳn những công tử danh gia vọng tộc mà ta từng gặp trước đây.
"Thật vô lễ!" Hoàng đế dường như tức giận, chỉ tay vào hắn.
"Người vào cung đều có tên họ, sao ngươi lại không có? Đây là tội khi quân!"
Cơn giận của thiên tử thường dẫn đến máu chảy ngàn dặm, huống chi trước mặt ngài chỉ là một nô tài.
Phạm nhân quỳ trên đài không sợ hãi, nhìn thẳng vào thái tử, khóe miệng nhếch lên: "Thứ nghiệt khi đích*."
(*Thứ nghiệt khi đích: Con thứ lấn át con chính thất.)
Lời nói của phạm nhân trước khi hành hình là điều đại kỵ, thường thì phải cắt lưỡi. Người hành hình vung d.a.o xuống, máu tươi tràn ra từ miệng hắn.
Thái tử sắc mặt biến đổi, không chờ đến giờ ngọ đã hạ lệnh hành hình.
Ta thấy phạm nhân bị lột bỏ y quan, lộ ra thân thể tàn tật trước mắt thế nhân, người hành hình vung d.a.o xuống, nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
"Tội thứ hai mươi tư, với thân phận hoạn quan mà dám nhúng tay vào triều chính, mưu hại thái tử, kết tội lăng trì để giữ yên ổn cho thiên hạ và bảo vệ muôn dân." Viên quan đọc xong câu cuối cùng trong bản án, cúi người báo cáo với thái tử.
Khác với những lần lăng trì trước, thái tử lần này muốn đoạt mạng hắn ngay lập tức.
Ta đứng dưới đài, bên cạnh là đám đông không ngừng chửi rủa, họ mắng hắn ch/3t là đáng, hoàn toàn quên mất sóng yên biển lặng hôm nay là nhờ ai liều mạng mà có.
Phạm nhân trên đài đã ch/3t.
Tiếp theo đó là hàng ngàn nhát d.a.o của lăng trì.
Ta thấy một thái giám cầm thánh chỉ màu vàng sáng cưỡi ngựa lao nhanh đến, nhưng chỉ kịp thấy máu chảy đầy đất.
Thánh chỉ ân xá, không đến kịp.
Trong khung cảnh đầy giấy tiền vàng mã, ta mặc áo tang, cầm bài vị đi về phía hoàng cung.
Ta thấy hoàng đế bệnh tật gắng gượng đứng dậy, nhìn bài vị tại cổng cung mà nước mắt đầm đìa.
Ta thấy thái tử quỳ trước mặt hoàng đế, trên mặt là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Giấc mộng Nam Kha*, ta nhớ rõ tất cả mọi người trong mộng, chỉ duy nhất không nhìn rõ mặt phạm nhân.
(*Giấc mộng Nam Kha: là một điển cố trong văn học Trung Quốc, xuất phát từ tác phẩm "Nam Kha Thái Thú Truyện" của tác giả Lý Công Tá thời Đường. Câu chuyện kể về một người tên là Thuần Vu Phần, một lần say rượu ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình lạc vào một thế giới thần tiên ở cành nam của cây hoè (Nam Kha), được vua nước đó gả công chúa, phong làm quan to. Sau khi tỉnh giấc, ông nhận ra tất cả chỉ là một giấc mộng.)
Hắn là ai?
…
Ta là đích nữ của phủ Tướng quân. Sau khi mẫu thân qua đời, Thái hậu đã ban ân điển, đưa ta vào cung để nuôi dạy.
Mọi người đều nói ta sẽ trở thành Thái tử phi tương lai, con trai của Quý phi, hoàng tử duy nhất của bệ hạ chính là phu quân tương lai của ta.
Nghe lời này lâu rồi, ta cũng nghĩ mình sẽ trở thành Hoàng hậu trong tương lai.
Cho đến khi ta mơ thấy giấc mộng điên rồ đó, trong mộng ta lại hạ thấp thân phận, giữ thủ tiết với một hoạn quan không rõ mặt mũi và để tang cho hắn.
Thật quá điên rồ, cũng quá đáng sợ.
Ta là Chiêu Dương Huyện chủ do bệ hạ phong tặng, sinh ra đã cao quý, làm sao có thể gả cho một hoạn quan?
Tỉnh dậy, ta khóc rất lâu.
Không biết là vì sợ phải gả cho thái giám hay là không thoát ra khỏi giấc mộng.
Mùa thu, Thái hậu thường đến chùa bên ngoài cung để dâng hương, gần một tháng không trở về cung, ta vì bệnh vài ngày trước nên không đi cùng.
Thái hậu không ở đây, Từ Ninh cung cũng không còn ai quản ta.
Ta nghĩ đến phu quân tương lai của mình, đại Hoàng tử Cơ Thừa Tông.
Trong mơ, hắn là Thái tử điện hạ, tiếc rằng ta không thể gả cho hắn làm Thái tử phi.
Lúc đầu óc nóng lên, ta giấu cung nhân trong cung, một mình lẻn đến Minh Hoa điện.
Minh Hoa điện là nơi các phu tử dạy học cho hoàng tử, bệ hạ rất coi trọng đại Hoàng tử, mời các đại nho đương thời đến dạy hắn.
Khi ta đến nơi, nghe nói đại Hoàng tử gần đây nhiễm bệnh, bệ hạ miễn cho hắn đến Minh Hoa điện học.
Ta đang định lén lút rời đi thì nghe thấy cung nữ nói rằng hôm nay điện hạ khỏi bệnh, sẽ đến học.
Đúng lúc này, ta nhanh chóng lẻn vào Minh Hoa điện, trốn sau bình phong.
Vừa lúc bên ngoài có tiếng động, một nhóm tiểu thái giám vào dọn dẹp.
Ngay sau đó, có tiếng hô lớn ngoài cửa, bệ hạ đến.
Trong điện, mọi người đều quỳ xuống.
Ta núp sau bình phong, không dám ra ngoài.
Nếu bệ hạ biết ta lén đến tiền triều, chắc chắn sẽ trách phạt ta.
Hoàng đế đứng ở cửa, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt một tiểu thái giám, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Tổng quản thái giám Lý Đức lập tức dẫn theo một đám người lui xuống, trong điện chỉ còn lại hoàng đế và tiểu thái giám đó.
"Ngươi tên gì?" Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Nô tài vô danh." Tiểu thái giám cung kính quỳ xuống đất, lễ nghi chuẩn mực khiến ta cũng phải kinh ngạc.
Hắn quả thực khác biệt, một mình gặp mặt hoàng đế mà không hề run sợ, hơn hẳn những công tử danh gia vọng tộc mà ta từng gặp trước đây.
"Thật vô lễ!" Hoàng đế dường như tức giận, chỉ tay vào hắn.
"Người vào cung đều có tên họ, sao ngươi lại không có? Đây là tội khi quân!"
Cơn giận của thiên tử thường dẫn đến máu chảy ngàn dặm, huống chi trước mặt ngài chỉ là một nô tài.