Hướng dư luận trên hotsearch nhanh chóng thay đổi.
Bạn của Chu Cận Nghiên đứng ra làm sáng tỏ, nói rõ tôi không phải bạn gái của anh ta.
"Lúc đầu Chu tổng thấy cô ấy đáng thương nên đã giúp gia đình cô ấy trang trải viện phí, không nghĩ tới từ lúc đó cô ấy bắt đầu quấn quýt dây dưa, muốn dùng thân thể để trèo cao. Bữa cơm trên ảnh kia, là lúc Chu tổng muốn nói rõ ràng với cô ấy."
Chu Cận Nghiên cho người thả ra một vài bức ảnh.
Có tấm là tôi đang làm trong quán bar, bị khách hàng quấy rầy.
Nhưng từ góc độ chụp hình, lại giống như muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Có tấm là Lâm Gia đi ăn tối với nhà đầu tư.
Cuối cùng là bức ảnh hai chúng tôi ở quán cà phê.
Có người đưa ra kết luận: "Thì ra là Lâm Gia bị cướp vai, ôm hận nên cấu kết với loại gái quán bar này để tung tin đồn? Lục Ti Ti thê thảm thật."
Số điện thoại của tôi bị lộ ra.
Hàng ngàn tin nhắn nhục mạ tràn tới.
Một số người đào bới ra bằng cấp của tôi, yêu cầu nhà trường thu hồi bằng tốt nghiệp với lý do nhân phẩm suy đồi.
Mà Lục Ti Ti đã thoát khỏi cơn bão dư luận một cách sạch sẽ.
Tối hôm sau, cô ta hào phóng đăng ảnh chiếc nhẫn kim cương lên Weibo của mình.
"Đã đính hôn."
Trong khu vực bình luận, vô số người gửi lời chúc phúc.
Bạo lực mạng với tôi thì ngày càng nghiêm trọng.
Nhiều ngày liền, tôi không dám mở điện thoại.
Chu Cận Nghiên cũng không quay về.
Tôi lại bị đau dạ dày, định đi đến bệnh viện mua thuốc.
Lại bị trói lên một chiếc xe van màu trắng.
Trong nhà xưởng bỏ hoang bên bờ biển, tôi thấy Lục Ti Ti cũng bị trói.
Chiếc váy dài đắt tiền trên người đã lấm tấm bụi, rách tả tơi.
Mái tóc dài như lụa được chải chuốt cẩn thận, rối bù như cỏ khô.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt oán hận, chửi rủa cay đắng: "Lại là cô!"
Tôi mím môi: “Lời này phải là tôi nói mới đúng”.
"Cô lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi như vậy? Đồ nghèo hèn!"
Lục Ti Ti hét lên, "A Nghiên hoàn toàn không yêu cô! Nếu không phải bởi vì cô trông giống tôi, thậm chí làm thế thân bên cạnh anh ấy cũng không có tư cách!"
Cô ta mất bình tĩnh.
Nữ minh tinh luôn đứng đầu, bị bắt tới đây bằng cách tàn bạo, bị nhốt trong một nhà xưởng bụi bặm.
Ngay cả một ngụm nước sạch để uống cũng không có.
Cô ta la hét, chửi bới, đe dọa, dụ dỗ nhưng chỉ bị kẻ bắt cóc đấm đá.
Nhẫn nhịn hai ngày, Lâm Gia xuất hiện.
Tôi thở dài, "Tôi đoán được là cô mà."
Cô ta cười nhìn tôi: “Cô xem, cô nghĩ cho Chu Cận Nghiên, nhưng anh ta có nghĩ cho hoàn cảnh của cô đâu.”
"Bây giờ cô và Lục Ti Ti đều ở đây, nếu chỉ có thể cứu một người, tôi rất tò mò anh ta sẽ chọn ai đây nhỉ?"
Kỳ thật, đáp án cho câu hỏi này hoàn toàn không cần kiểm chứng.
Cho nên khi tiếng còi của xe cảnh sát vang lên từ xa đến gần đây, Lâm Gia và những người mà cô ta thuê vội vàng đẩy tôi đến mép vực, tôi chỉ bình tĩnh liếc nhìn Chu Cận Nghiên.
Anh ta thậm chí còn không nhìn tôi, chỉ nhìn Lục Ti Ti: "Ti Ti, đừng sợ."
Người luôn kiêu ngạo như Lục Ti Ti đã rơi nước mắt.
Cô ta nức nở, liên tục gọi tên Chu Cận Nghiên: "Cứu em, A Nghiên!"
Tôi nhìn những con sóng trắng lăn tăn dưới vách đá, không nói gì.
Lâm Gia hỏi tôi, "Không giãy dụa một chút sao?"
"Không."
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy hơi mệt”.
Họ dường như đang nói điều gì đó, chắc là đang bàn điều kiện.
Dạ dày tôi càng lúc càng đau, mồ hôi lạnh trên trán và lưng túa ra hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của Chu Cận Nghiên.
Anh ta gọi tôi: "Úc Ninh."
"Tôi cũng sẽ cứu cô, nhìn tôi đi."
"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái đi."
Tôi không ngẩng đầu, chỉ nghe Lâm Giai cười lạnh nói:
"Không phải chuyện tốt như vậy đâu. Chu Cận Nghiên, tôi khổ cực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới nước này, là do anh phá hỏng hết thảy, anh nhất định phải trả giá."
Đột nhiên, phía sau lưng tôi mất trọng lực.
Thân thể nhẹ bẫng, sau đó là cảm giác không trọng lượng khi rơi xuống, sóng trắng trước mắt càng ngày càng gần.
Tiếng hét của Lục Ti Ti dần trở nên không rõ ràng.
Tôi lúc này mới nhận ra, cô ta đẩy tôi và Lục Ti Ti xuống cùng một lúc.
Trước khi bị biển cả nuốt chửng, tôi nghe thấy Chu Cận Nghiên gọi tôi lần cuối.
Giọng điệu chưa từng có, mang theo sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
"Úc Ninh!!"
...
_______________
7. (Góc nhìn của Chu Cận Nghiên)
Ngày thứ ba sau khi Úc Ninh rơi xuống biển.
Thư ký gọi điện tới, nói lực lượng tìm kiếm và cứu hộ vẫn chưa tìm thấy Úc Ninh.
Thời gian tốt nhất để giải cứu đã trôi qua, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
"Cô Lục từ bệnh viện tới đây, đang chờ anh ở ngoài cửa."
Trợ lý do dự nhìn Chu Cận Nghiên, "Anh muốn gặp cô ấy không?"
Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói.
"Không, bảo em ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lời vừa dứt, Lục Ti Ti đã đẩy cửa đi vào, lạnh lùng nhìn tôi: "Đây là ý gì? Anh muốn đem cái chết của Úc Ninh, đổ lên đầu em sao?"
Trên gò má Lục Ti Ti có những vết bầm tím, cánh tay lộ ra còn có một vết rạch dài, vẫn còn đang được quấn băng.
Nhưng so với Úc Ninh bây giờ không rõ sống chết, mấy vết thương này không nghiêm trọng.
Chu Cận Nghiên tránh ánh mắt của Lục Ti Ti, giọng nói lạnh nhạt: "Không phải, em trở về nghỉ ngơi đi."
Lục Ti Ti không đi, cô ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
"Anh hối hận rồi, đúng không?"
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã đính hôn với em, hối hận vì người mà anh cứu được ngày đó không phải cô ta!"
Chu Cận Nghiên mím môi, không nói gì.
Nhưng Lục Ti Ti ngay lập tức hiểu được: "Chu Cận Nghiên anh phải rõ là, cô ta chỉ là thế thân, sẵn sàng hạ thấp bản thân vì tiền!"
Cô ta xách túi Hermes, trên tay đeo nhẫn kim cương hồng, trang phục cả người lên tới hơn trăm vạn.
Ma xui quỷ khiến, Chu Cận Nghiên nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Úc Ninh.
Quán bar lờ mờ ánh đèn, trong sự xa hoa trụy lạc của tiệc tùng, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được giặt sạch sẽ, để tóc rất ngắn.
Vị khách kia cố tình trêu chọc, nhét tiền boa nhét vào cổ áo cô ấy.
Cô ấy bình tĩnh lấy ra, cẩn thận bỏ vào túi rồi nói lời cảm ơn.
Trong đôi mắt ấy, dường như đang có ngọn lửa bùng cháy.
Kể cả sau này.
Cô ấy vì 30 vạn, chủ động đưa tới cửa, ôm ấp yêu đương.
Lúc đấy tôi đang nghe tin tức về Lục Ti Ti, lòng sinh lửa giận, cố tình tra tấn.
Nhiều lúc cô ấy khom lưng nhẫn nhịn, ngọn lửa trong mắt có thể tắt trong chốc lát, nhưng chưa bao giờ tắt hẳn.
Chu Cận Nghiên thừa nhận ban đầu mình có coi thường Úc Ninh.
Cuộc sống của tôi và cô ấy cách xa như hai thế giới.
Trong đêm hỗn loạn đầu tiên, tôi gần như đem cô ấy ra để phát tiết cảm xúc.
Úc Ninh không phát ra âm thanh nào, chỉ chịu đựng, trong bóng đèn mờ mịt chập chờn, cô ấy cụp mắt xuống, lông mi kịch liệt run rẩy, phảng phất như chịu đựng thống khổ.
Sáng hôm sau, cô ấy hỏi tôi. có thể xin tôi một ít tiền không.
"Coi như cho tôi mượn đi."
Chu Cận Nghiên càng cảm thấy khinh bỉ, ít nhất trong số những người phụ nữ tôi tìm được trước đó, không có ai lộ ra mục đích nhanh như này.
Mặc dù vậy, tôi vẫn hỏi, "Bao nhiêu?"
"Ba mươi vạn."
Cô ấy nói xong, dừng một chút, sau đó có chút lúng túng nói thêm: "Nếu có thể thêm mấy vạn nữa, coi như dự phòng cũng không sao."
Ngòi bút của tôi ngừng trên tấm chi phiếu.
Đột nhiên cảm thấy rất hoang đường.
Phí chia tay mà tôi tùy tiện ném cho bạn gái cũ gấp mười lần những gì Úc Ninh muốn.
Kỳ thật lúc đó tôi nên nhận ra được, cô ấy khác với những người đó.
Tới gần tôi, cũng không phải vì lòng tham phù phiếm.
Mà là do đến bước đường cùng.
Về sau, tôi tìm thấy nhiều vết thương trên cơ thể Úc Ninh, những vết sẹo sâu nhợt nhạt.
Cô ấy không quan tâm lắm, chỉ nói khi còn nhỏ phải đi học trên đường núi, có khi trời mưa sẽ bị ngã, nên có mấy vết sẹo này ở trên người.
Sau này, Chu Cận Nghiên vô số lần nghĩ lại, lúc ấy trong lòng đột nhiên xuất hiện đau đớn ngắn ngủi, thật ra hẳn là lúc ấy tôi bắt đầu rung động.
Chỉ là tôi cưỡng ép bỏ qua.
Tôi yêu Lục Ti Ti nhiều năm như vậy, cô ta giống như đóa hoa vĩnh viễn được chăm sóc cẩn thận, không dính một hạt bụi, trở nên tự hào và kiêu ngạo.
Còn Úc Ninh...
Như một mặt hồ trong vắt.
Cô ấy luôn âm thầm đi theo tôi, chấp nhận mọi sự cố ý gây khó dễ từ tôi và đám bạn.
Họ càng coi thường cô ấy, trong đôi mắt sáng đó càng phản chiếu sự đáng khinh và hèn hạ.
Chu Cận Nghiên đôi khi sẽ nôn nóng bất an.
Vì tôi cảm thấy mình chưa bao giờ có được cô ấy.
Cô ấy chỉ vì tiền, vì ân tình của ba mươi vạn nực cười kia nên mới ở bên cạnh tôi.
Tôi biết cô ấy sẽ lén lút đọc sách ở nơi tôi không nhìn thấy, giống như chuẩn bị rời xa tôi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt cô ấy lúc đọc sách rất khao khát và chăm chú, tôi chưa từng có được ánh mắt như vậy một giây nào.
Tôi chỉ muốn đôi mắt Úc Ninh chứa đựng tôi, cho dù là ghét bỏ và thù hận cũng được.
Thế là một bước sai lầm, vạn bước sai lầm.
Ngày thứ mười sau khi Úc Ninh rơi xuống sườn núi.
Mọi người đều nói, cô ấy không thể sống sót đực.
Bạn bè tôi khuyên nhủ: "Quên đi thôi, chuyện đã như vậy rồi, đừng vì người chết mà cũng Ti Ti náo loạn không vui. Hơn nữa không phải mày nói cô ta chỉ là thế thân sao?"
Chu Cận Nghiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vằn vệt tia máu.
Lục Ti Ti ở bên cạnh rơi nước mắt.
Cô ta chất vấn tôi: "Tin tức Lâm Gia vào tù đã được tung ra, lúc này mà tuyên bố hủy bỏ hôn ước, không phải là nói cho người khác biết anh với em chỉ là diễn kịch sao?"
"A Nghiên, anh thực sự không cân nhắc đến sự nghiệp của em sao?"
Lúc này, cô ta vẫn gọi tôi là A Nghiên.
Giọng điệu nhẹ nhàng thê lương, trong ánh mắt còn chứa đựng yêu thương.
Chu Cận Nghiên chợt nhận ra, Úc Ninh trước nay chưa từng gọi mình bằng tên thân mật như vậy.
Lúc đầu, cô ấy gọi tôi là Chu tổng, nhưng sau đó theo lệnh của tôi, cô ấy chỉ bằng lòng tiến thêm một bước, gọi tôi bằng họ tên.
Lịch sự, và vô cùng xa lạ.
Chu Cận Nghiên bắt đầu thường xuyên mơ thấy Úc Ninh.
Trong mơ, tôi không làm nhục khinh thường cô như vậy, không dừng cái cớ báo đáp ân tình giữ cô ấy ở bên, nên thái độ của cô ấy đối với tôi càng ngày càng dịu dàng, nguyện ý buông lỏng mình, gọi tôi là "A Nghiên".
Tôi đến viện nghiên cứu khoa học đón cô ấy tan sở, lấy từ trong xe một bó hoa hồng lớn.
Cô ấy ngạc nhiên nhận lấy bó hoa, cuối cùng cũng mỉm cười chân thành với tôi.
Nhưng khi tôi tỉnh dậy thì chẳng có gì cả.
Trên đầu giường là những cuốn sách mà Úc Ninh đã đọc, những bài báo đã viết và những kết quả thí nghiệm đã bí mật nghiên cứu.
Đó là thế giới của cô ấy, tôi chưa bao giờ bước vào đó dù chỉ một lần.
Ba năm trôi qua như vậy.
Một ngày nọ, tôi đang xem tin tức, tại hội nghị nghiên cứu khoa học nào đó ở nước ngoài, lơ đãng liếc nhìn.
Trong góc có một bóng người khá quen thuộc.
Chu Cận Nghiên kinh ngạc đứng lên, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Tôi nhờ người điều tra, bên kia nhanh chóng trả lời, người đó không tên là Úc Ninh, mà là nghiên cứu sinh chuyên ngành khoa học của một trường đại học nước ngoài.
Như rơi xuống từ trong mộng cảnh ấm áp, Chu Cận Nghiên yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu.
Mãi sau mới nói từng chữ một, "Cô ấy vẫn còn sống."
Thi thể Úc Ninh từ đầu đến giờ vẫn chưa được tìm thấy.
Điều đó có nghĩa là cô ấy luôn có cơ hội sống sót, ngay cả khi ít đến đáng thương.
Chu Cận Nghiên bắt đầu tìm kiếm cô ấy khắp nơi trên thế giới, bắt đầu từ sườn núi đó.
Biển chảy tới chỗ nào, người qua tới đó, bệnh viện lớn nhỏ đều tìm.
Hết lần này đến lần khác dấy lên hy vọng, lại tận mắt nhìn thấy hy vọng tan vỡ.
Tôi sắp bị vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại này khiến cho phát điên rồi.
Trong suốt hai năm, không thu hoạch được gì.
Nhưng trong lòng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, vẫn chờ đợi.
Đợi đến một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy nguyện ý xuất hiện trước mặt tôi.
Cho dù là do hận thù hay trả thù, cũng không sao cả.
_______________
8.
Máy bay trượt vào đường hạ cánh.
Sau một hồi ù tai, tôi tháo bịt mắt, lấy cặp ra khỏi giá hành lý.
Khách sạn chúng tôi ở do bên tổ chức sự kiện sắp xếp, hội trường ở ngay tầng dưới.
Khi tôi đến đó, đã có rất nhiều người ở đó.
Trước đây Đường Duyệt từng làm việc với tôi trong một dự án, xem như tương đối quen biết.
Cô ấy hỏi tôi: "Cô biết không? Hôm nay có mấy ông chủ lớn được mời đến hội trường. Nghe nói đầu tư dự án có tính chất thương mại..."
Cô ấy còn chưa nói hết câu, cách đó không xa đã có người truyền đến niềm nở chào hỏi: “Chu tổng cũng tới rồi!”
Chu Cận Nghiên khẽ gật đầu: "Ừ, tới xem một chút."
Đường Duyệt nhìn thấy, chuyển đề tài: "Cô xem, người đó là Chu Cận Nghiên, vốn làm trong ngành giải trí và công nghệ thông tin, không hiểu sao hai năm gần đây anh ta lại bắt đầu đầu tư vào một số hạng mục sinh học và y tế."
Tôi cười: "Vậy sao?"
Cô ấy gật đầu, tiếp tục buôn chuyện: "Đúng vậy, cô có biết vị hôn thê của anh ta không? Lục Ti Ti vốn là một nữ diễn viên tuyến một nổi tiếng, nhưng không biết vì lý do gì mà hai năm trước, lại chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ—"
Đang khi nói chuyện, Chu Cận Nghiên và những người xung quanh anh ta đã đi đến chỗ chúng tôi.
"Chu tổng, đây là khách quý đặc biệt của chúng tôi mời về Trung Quốc, Tiến sĩ Sinh vật học tế bào của Đại học Michigan, tiến sĩ Sầm Úc Tinh."
Dưới ngọn đèn pha lê sáng ngời, ánh mắt hờ hững của Chu Cận Nghiên lướt qua, đột nhiên dán chặt vào mặt tôi.
Mọi người xung quanh đều nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng anh ta không phát hiện, chỉ là đỏ mắt nhìn tôi: "Tôi biết em không chết, tôi vẫn luôn tìm em —— "
Tôi lùi lại một bước, né tránh bàn tay đang muốn vươn ra của anh ta: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”
Bầu không khí đóng băng trong nháy mắt.
Cuối cùng, nhân viên công tác đến hòa giải, khách khí mời anh ta rời đi.
Chu Cận Nghiên ngồi vào ghế VIP, nhìn tôi xuyên qua đám đông, không chịu rời mắt đi một giây nào.
Đường Duyệt tò mò hỏi: "Cô biết Chu tổng à?"
"Không biết."
Tôi cong khóe môi, "Có lẽ là anh ta nhận nhầm người."
Sự kiện đã diễn ra mà không gặp trở ngại nào.
Cuối cùng, nhân viên của Viện Khoa học Sinh học Minh Thành tuyên bố mời tiến sĩ đặc biệt, tên của tôi thình lình xuất hiện.
Sầm Úc Tinh.
Tôi bước lên sân khấu phát biểu một vài suy nghĩ, trong một khoảnh khắc, ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt Chu Cận Nghiên giữa không trung.
"Mấy năm tới, ta sẽ ở lại Minh Thành, hy vọng có thể cùng các vị đồng nghiệp giao lưu học thuật."
Tôi cúi đầu xuống bục, ngồi lại bên cạnh Đường Duyệt.
Cô ấy đột nhiên vỗ đùi: "Tôi nhớ ra rồi!"
"Úc Tinh, cô với vị hôn thê của Chu tổng trông rất giống nhau, giống lúc trước khi Lục Ti Ti phẫu thuật thẩm mỹ ý. Chắc anh ta nghĩ cô là Lục Ti Ti?"
Cuối cùng tôi cũng mỉm cười chân thật: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
_______________
9.
Sự kiện kết thúc, tôi không ngạc nhiên khi thấy chiếc Rolls Royce của Chu Cận Nghiên ở tầng dưới khách sạn.
Anh ta tựa người trước xe, nhìn tôi gần như tham luyến.
"A Ninh."
Tôi khách khí gật đầu: "Chu tổng."
Trong mắt anh ta lóe lên một tia đau khổ: "Em rất hận tôi, phải không?"
"Ngài đừng nghĩ như vậy, Chu tổng."
Tôi thở dài, “Không có việc gì thì tôi đi trước.”
"Đừng đi."
Anh ta vươn tay nắm lấy vạt áo tôi, thanh âm run run, giống như đang khẩn cầu: “Ngày đó ở bên bờ vực, không phải tôi không muốn cứu em, chỉ là, chỉ là tôi nắm lấy Lục Ti Ti trong vô thức."
"Sau đó tôi có phái người xuống tìm em, bọn họ đều nói sườn núi ấy rất cao, tay em lại còn bị trói, ngã xuống nhất định là lành ít dữ nhiều."
"Thế nhưng ngày ấy, tôi nhìn thấy em trên tin tức ..."
Tôi liếc xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Thời gian sắp đến rồi, tôi thật sự không muốn ngày thứ hai vừa trở về đã phải đứng ở ven đường nghe anh ta phân tích.
Vì vậy lễ phép cười cười, ngắt lời anh ta: "Xin lỗi, tôi còn có chút việc, đi trước."
Anh ta hỏi tôi: "Em đi đâu vậy?"
Ngay lúc này, một chiếc Porsche màu cam sáng lao tới.
Tài xế xuống xe, mở cửa: "Sầm tổng đã đặt nhà hàng rồi ạ, bảo tôi tới đón cô."
Chu Cận Nghiên đứng ở bên cạnh tái nhợt ngay lập tức.
Anh ta nhìn tôi lên xe, lúc cửa sắp đóng lại, lại đột nhiên đưa tay ra cản, hỏi: “Sầm tổng là ai?”
“Việc này hình như không liên quan gì đến anh mà nhỉ?”
Tôi giật giật khóe môi, tầm mắt rơi vào chiếc Rolls-Royce phía sau anh ta, nhưng vẫn không nhịn được đâm thêm một câu: “Đã nhiều năm rồi Chu tổng không đổi xe sao, điều này có phải không phù hợp với thân phận của anh lắm nhỉ?"
Xe lái đi một đoạn đường dài, vẫn có thể nhìn thấy qua kính chiếu hậu, anh ta lặng lẽ đứng đó nhìn tôi.
Nhà hàng mang phong cách sân vườn ở trung tâm thành phố, Sầm Vũ Khinh ở đó chờ tôi.
Cô ấy dựa lưng vào xe lăn, uể oải nhìn tôi: “Gặp Chu Cận Nghiên rồi?”
Tôi nói ngắn gọn sự việc vừa rồi, cuối cùng còn tự kiểm điểm: "Câu cuối cùng có vẻ cay nghiệt."
"Cay nghiệt cái gì, chị cảm thấy còn chưa đủ công kích đâu."
Cô ấy lật giở thực đơn, tùy ý gọi hai món, sau đó đưa thực đơn cho tôi, “Lần sau gặp anh ta, nhớ đem mấy lời nói lúc trước trả lại.”
“Chu Cận Nghiên, anh chính là thứ hàng loại ba, không có tự trọng.”
Tôi chống tay xuống bàn: “Chị ghét anh ta đấy.”
“Đương nhiên là ghét rồi, lúc em học tiến sĩ ở nước ngoài, chị liền ở trong nước đấu đá với anh ta, đoạt của anh ta một số dự án. Mỗi lần em làm giải phẫu phục hồi, chị đều sắp xếp một cái hotsearch đen cho Lục Ti Ti."
Cô ấy híp mắt cười nói: "Em không mang thù, nhưng chị sẽ báo thù."
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt cô ấy, đôi mắt sáng ngời, thần sắc sắc bén.
Lần đầu tiên tôi gặp Sầm Vũ Khinh, cô ấy đã như thế này.
Đôi chân bị tàn tật, phải ngồi xe lăn, nhưng không nhìn thấy lạc lõng chút nào.
Cô ấy cười nói: "Tôi là người đã vớt cô lên."
"Nhóc con, cô thật là thông minh nha. Trước khi bị đẩy xuống, đã tự cắt dây thừng, nhưng vẫn giữ lại một chút, không ai phát hiện ra mánh khóe nhỏ của cô. Bây giờ Chu Cận Nghiên đã mời đội tìm kiếm và cứu nạn đến trục vớt cơ thể của cô ở khu vực đó."
"Nếu không phải du thuyền của tôi vừa lúc ở gần đó, không biết cô định bơi bao lâu mới vào được bờ?"
Toàn thân ướt sũng, tôi lấy khăn tắm quấn quanh người, thì thầm: “Bơi bao lâu cũng được”.
Chỉ cần tôi có thể hoàn toàn thoát khỏi Chu Cận Nghiên là được rồi.
Cô ấy đung đưa chiếc cốc, chậm rãi uống hết một ly rượu vang đỏ rồi hỏi tôi: “Tôi giúp cô nhé, đồng ý không?”
Bình luận facebook