-
Chương 17: Công tác
"Mã tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi nghĩ đã đến lúc đi về. "
Trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thực hoài nghi tốc độ này của chị ấy có phải đã đạt đến trình độ thế vận hội Olympic. Ngẩng đầu nhìn Mã Đằng Diệu cười cười xin lỗi rồi xoay người định bụng rời đi.
Mã Đằng Diệu nhìn vẻ mặt đề phòng của cô, bất đắc dĩ nói. “Mời Đào tiểu thư cùng tôi đến phòng ngồi một lát. ”
Lời anh nói vừa dứt, Đào Tư Di phát hiện có hai người đàn ông vạm vỡ đang canh trước mặt. Cô quay đầu nhìn Mã Đằng Diệu, một mặt người đàn ông này bày tỏ ánh nhìn thật có lỗi, nhưng mặt khác lại hoàn toàn không có ý định thả cô đi. Cô lại nhìn đám người ồn ào chung quanh rồi cân nhắc một phen liệu mình có khả năng xông ra ngoài thành công không, đáp án cơ bản là không, sau đó suy sụp hạ bả vai, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Mã Đằng Diệu để Tiểu Trần an bàn một phòng mới, đưa Đào Tư Di tiến vào. Chính anh nhỏ giọng nói hai câu với người khác để bọn họ mượn cớ có việc đi ra ngoài, Tiểu Trần gọi nữ bồi bàn mở chai rượu, sau đó đi ra cửa phòng gọi đồ ăn. Trong phòng hiện tại chỉ còn Mã Đằng Diệu cùng Đào Tư Di đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Đào Tư Di khó chịu đứng ở trong phòng, cô không rõ ràng lắm người đàn ông mới gặp mặt cô hai lần tới cùng muốn làm gì. Khi cô bày tỏ thái độ muốn rời đi, anh vẫn cứ muốn đưa cô tới nơi này.
“Mời ngồi.” Mã Đằng Diệu vẫy tay nhìn Đào Tư Di, trong lòng bất đắc dĩ tự giễu, hôm nay chuyện anh làm rõ ràng cùng một loại với hiếp bức. Nhưng không làm như vậy, đoán chừng về sau không có cơ hội nói chuyện một mình cùng với cô.
Đào Tư Di nghĩ cô đứng ở giữa phòng có chút quái dị, mặc kệ có nguyện ý hay không thì cũng đã theo người đàn ông này đến đây, dứt khoát thoải mái ngồi trên ghế sofa nhưng vị trí cô chọn lại là chỗ xa Mã Đằng Diệu nhất. Mã Đằng Diệu không nói lời nào, Đào Tư Di cũng không nói, chủ yếu là vì cô không biết nên nói cái gì, chuyện đêm nay mặc kệ nghĩ theo phương diện nào đều tràn ngập khác lạ.
“Đến đây, nếm một chút xem vị thế nào.” Mã Đằng Diệu thấy cô vô cùng cẩn trọng, bèn chủ động đưa ly rượu tới chỗ Đào Tư Di. “ Đừng khẩn trương, tôi không có ác ý, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện mà thôi. ”
Thấy cô không có ý định uống, anh lại nói tiếp. “Đừng nói với tôi là cô không biết uống rượu, tôi đã thấy cô có uống qua cùng vị tiểu thư kia, cô hơi nhấm một chút, thần kinh sẽ được thả lỏng, tin tưởng tôi không có ác ý. ”
Đã tới rồi thì cứ an tâm, Đào Tư Di do dự một chút, nhìn tay anh giữa không trung rồi tiếp nhận ly rượu trong tay anh, nhẹ nhàng uống một ngụm. Vị chua nhẹ từ đầu lưỡi truyền đến thần kinh, không biết là do tâm lý hay do cồn, qua một hồi cô quả thật đã thả lỏng một chút.
Đặt ly rượu trước mặt trên bàn, Đào Tư Di nghi hoặc nhìn Mã Đằng Diệu, anh ta muốn nói gì mà cần phải dùng phương thức này dẫn cô đến đây?
Mã Đằng Diệu không hề sốt ruột, anh lại uống rượu trong tay. Ngậm rượu trong miệng một lát rồi mới nuốt xuống, thưởng thức dư hương trong miệng, tâm tình tốt nhìn người trước mắt. Nhận thấy cô khẩn trương mới chậm rãi nói một câu.
“Tôi muốn mời cô làm gia sư tới nhà dạy kèm cho con tôi, nó từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, tiếng Trung nói không tốt, tôi nhớ rõ cô tốt nghiệp hệ Anh văn, vào ngày thành lập trường cô còn từng làm phiên dịch, tôi tin tưởng cô có thể đảm nhiệm việc này. ”
Đào Tư Di nhìn Mã Đằng Diệu, cho tới bây giờ chưa từng nghe có người nào tìm gia sư dạy kèm ở nhà trong quán bar. Sao anh ta lại khác lẽ thường như vậy.
“Thực có lỗi với Mã tiên sinh, tôi có công việc, hơn nữa tôi tạm thời cũng không có ý muốn kiêm thêm chức.” Thoáng dừng một chút, Đào Tư Di xác định rõ ý muốn cùng thẳng thắn từ chối lời đề nghị của anh. Mặc kệ dựa trên phương diện nào để suy xét, hành động của anh ta đã cho cô cảm giác chuyện không đơn giản như thế, tuy không biết người đàn ông này nghĩ cái gì nhưng cô dám khẳng định, gia sư dạy kèm ở nhà tuyệt đối không phải mục đích cuối cùng của anh.
“Không phải kiêm thêm chức mà là toàn bộ. Thời gian cô đi dạy cũng như thời gian cô đi làm hiện giờ. Nhưng cô yên tâm, công việc hiện tại của cô tôi sẽ cho người giữ lại, lần này tôi ở Côn Thành khoảng nửa năm. ”
Mã Đằng Diệu đúng lúc sửa lại sai lệch lý giải của cô, tuy anh mỉm cười nhưng Đào Tư Di cảm thấy ánh mắt anh sắc bén tràn ngập trong đó là cảm giác áp bức không thể kháng cự, tin tưởng nếu hai người còn tiếp tục đối diện, chưa tới vài phút sau cô sẽ bị ép bởi áp lực mà đáp ứng lời đề nghị của anh.
“Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi không thích hợp. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về trước.” Sau khi nói xong, Đào Tư Di cầm túi lên cho thấy quyết tâm đi về.
“Đào tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể cẩn thận suy xét.” Mã Đằng Diệu mỉm cười nhìn cô, không bởi vì cô từ chối mà bày tỏ chút nào không vui. “Như vậy đi, chờ lần sau chúng ta gặp mặt sẽ nói chuyện tiếp, tôi để Tiểu Trần đưa cô về. ”
“Không cần phiền toái, tự tôi trở về được.” Đào Tư Di vội vàng cự tuyệt, cô không muốn liên quan tới bất cứ chuyện gì cùng người đàn ông này.
“Không phiền toái, bạn của cô vì tôi dọa mới chạy mất, để cô một người trở về không an toàn.” Nói xong Mã Đằng Diệu đưa tay lấy túi trong tay cô, mở cửa phòng, đưa đồ trong tay cho Tiểu Trần đang đứng ngoài cửa chờ. Sau đó anh xoay người vào phòng.
Đào Tư Di nhìn tay trống không, lại nhìn túi mình đang ở trong tay Tiểu Trần. “Anh trả lại cho tôi đi, tự tôi về được. ”
Tiểu Trần cười cười. “Mã tiên sinh đã dặn, trừ phi cô muốn để tôi thất nghiệp, Đào tiểu thư, tôi chỉ đưa cô về nhà mà thôi, hy vọng cô không làm tôi khó xử. ”
Nghe anh nói như vậy, Đào Tư Di cũng không biết nói gì, cuộc nói chuyện ngắn ngủi cùng Mã Đằng Diệu đã khiến cô cảm thấy kiệt sức. Hiện tại cô cũng không có tâm tình tranh luận với anh vì việc nhỏ này.
“Mã tiên sinh để tôi làm gia sư dạy kèm con ông ấy tại nhà, mục đích của ông ấy là gì?” Hai người ngồi vào trong xe, Đào Tư Di do dự một chút, vẫn nhịn không được nói ra nghi hoặc của mình. Tiểu Trần là người bên cạnh Mã Đằng Diệu nên ít nhiều sẽ biết suy nghĩ của anh ta.
“Đây là việc nhà của Mã tiên sinh, không thuộc trong phạm vi công việc của tôi.” Tiểu Trần nhìn cô gái bên cạnh rồi cười, ‘tứ lạng bạt thiên cân’* đem vấn đề của cô đẩy ra ngoài. Trợ lý làm gì, chính là thay lãnh đạo giải trừ nguy cơ, giấu diếm được vợ cả, ổn định được tiểu tam, trẻ nhỏ trong tầm tay. Hiện tại lãnh đạo anh tuyên bố muốn cô gái này, tuy vẫn chưa rõ Đào Tư Di được đặt ở vị trí nào nhưng có thể nhìn ra lãnh đạo chuẩn bị để cho đứa nhỏ gặp mặt cô, loại sự tình này dưới tình huống không rõ vẫn nên thận trọng từ lời nói đến hành động. Không có gì so với không biết chính là đáp án hợp lý nhất.
(*) Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.
Hiển nhiên Đào Tư Di không tin lý do anh thoái thác nhưng không còn cách nào, sau khi nói xong cô cũng biết mình thiếu suy xét, cho dù biết, vị trợ lý tiên sinh cũng sẽ không nói cho cô.
Sau khi về đến nhà, cảm thấy điện thoại rung nhẹ, Đào Tư Di nhìn thoáng qua, tất cả đều là Diệp Lan Trăn gọi đến, không thấy có Trương Lệ Viện. Cô loáng thoáng nhớ rõ, hình như Trương Lệ Viện đi theo một người đàn ông ra ngoài nhưng hoàn cảnh quá loạn, chuyện phát sinh quá đột ngột nên cô không thấy rõ. Nhịn không được cầm điện thoại gọi cho Trương Lệ Viện, điện thoại vang lên vài tiếng, từ bên trong loa liền truyền đến tiếng kỳ quái, đang định hỏi một chút liền nghe thấy giọng đàn ông truyền tới. “Cô ấy hiện bề bộn nhiều việc, có chuyện gì ngày mai hãy nói. ”
Một giây trước khi điện thoại bị ngắt, Đào Tư Di nghe được tiếng thét chói tai của Trương Lệ Viện. Sau đó cô gọi thêm lần nữa thì điện thoại báo tắt máy, xoắn xuýt một hồi cuối cùng cô cũng buông tha ý nghĩ báo cảnh sát, chưa tới 24h chưa đủ để lập án, mà Trương Lệ Viện hình như cũng quen biết người đàn ông kia, đợi ngày mai đi làm xem tình hình thế nào rồi nói sau.
Nhận thấy di động lại rung nhẹ, điện báo người gọi đến là Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di do dự một chút rồi ấn phím nghe.
“Tại sao lâu như vậy không nhận điện thoại, em vừa mới đi chơi nơi nào?” Diệp Lan Trăn vốn cho rằng tiểu nha đầu cáu kỉnh này không nhận điện thoại của anh. Gọi điện cho người giúp việc và lái xe hỏi qua mới biết được người ta căn bản là chưa về nhà, còn đuổi lái xe đi.
“Nào có đi đâu chứ?”
“Hừ? Lại không ngoan, nói vừa rồi đi đâu hả?” Diệp Lan Trăn nghe ra sự không phối hợp của cô, trong lòng âm thầm nở nụ cười, thật là giỏi, mới một ngày không thấy đã làm trái ý anh, xem anh trở về thu thập cô như thế nào. “Nếu em không nói cho anh biết, anh tìm người mỗi ngày đều đi theo em, cho em một chút riêng tư cũng không có, để em tự xử lý. Anh nói được là làm được, không tin em cứ thử đi. ”
“Anh sao lại có thể vô lại như vậy.” Đào Tư Di nhịn không được mắng anh một câu, “Em cùng Trương Lệ Viên ăn cơm tối. ”
“Ăn cơm tối đến tận giờ này?” Diệp Lan Trăn nheo mắt, thưởng thức vòng đeo tay kim cương, dây đeo vô cùng khác biệt, một đầu tạo hình khóa, phía trên mặt khóa cắm một chiếc chìa khóa nhỏ tinh vi, chỉ cần đeo nó lên nhất định phải dùng chìa khóa mới có thể cởi bỏ. Hôm nay tham gia yến hội, thời điểm bán đấu giá ngay lập tức anh liền nhìn trúng, hiện giờ trong đầu anh đang tưởng tượng nó được bắt lên cổ tay của cô gái kia. Về phần chìa khóa, khẳng định phải để chỗ anh.
“Rồi chúng em lại đi nơi khác ngồi một lát.” Đào Tư Di không biết vì sao có điểm chột dạ.
“Ừ?” Diệp Lan Trăn nghe ra giọng cô có chút khác thường, buông vật trong tay, từ trên giường ngồi dậy.
“Đi quán bar nào?”
“Làm sao anh biết em đi quán bar?” Đào Tư Di nói xong liền hối hận, đây không phải cô tự đánh đã khai sao?
Diệp Lan Trăn ban đầu chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi. Nhớ tới chuyện ở quán bar, mặt anh không khỏi âm trầm. Giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc. “Có gặp chuyện gì không?”
Đào Tư Di sửng sốt, do dự có nên nói chuyện của Mã Đằng Diệu cho Diệp Lan Trăn nghe hay không. Một hồi nghĩ suy, vẫn là quên đi, đêm nay đã từ chối anh ta rồi, tin tưởng Mã Đằng Diệu cũng không phải là người chèn ép người khác.
“Không có.” Nói đơn giản hai chữ rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Diệp Lan Trăn nghe tiếng píp píp truyền từ loa, mày nhíu lại, cô gái này có chuyện gạt anh.
Trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thực hoài nghi tốc độ này của chị ấy có phải đã đạt đến trình độ thế vận hội Olympic. Ngẩng đầu nhìn Mã Đằng Diệu cười cười xin lỗi rồi xoay người định bụng rời đi.
Mã Đằng Diệu nhìn vẻ mặt đề phòng của cô, bất đắc dĩ nói. “Mời Đào tiểu thư cùng tôi đến phòng ngồi một lát. ”
Lời anh nói vừa dứt, Đào Tư Di phát hiện có hai người đàn ông vạm vỡ đang canh trước mặt. Cô quay đầu nhìn Mã Đằng Diệu, một mặt người đàn ông này bày tỏ ánh nhìn thật có lỗi, nhưng mặt khác lại hoàn toàn không có ý định thả cô đi. Cô lại nhìn đám người ồn ào chung quanh rồi cân nhắc một phen liệu mình có khả năng xông ra ngoài thành công không, đáp án cơ bản là không, sau đó suy sụp hạ bả vai, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Mã Đằng Diệu để Tiểu Trần an bàn một phòng mới, đưa Đào Tư Di tiến vào. Chính anh nhỏ giọng nói hai câu với người khác để bọn họ mượn cớ có việc đi ra ngoài, Tiểu Trần gọi nữ bồi bàn mở chai rượu, sau đó đi ra cửa phòng gọi đồ ăn. Trong phòng hiện tại chỉ còn Mã Đằng Diệu cùng Đào Tư Di đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Đào Tư Di khó chịu đứng ở trong phòng, cô không rõ ràng lắm người đàn ông mới gặp mặt cô hai lần tới cùng muốn làm gì. Khi cô bày tỏ thái độ muốn rời đi, anh vẫn cứ muốn đưa cô tới nơi này.
“Mời ngồi.” Mã Đằng Diệu vẫy tay nhìn Đào Tư Di, trong lòng bất đắc dĩ tự giễu, hôm nay chuyện anh làm rõ ràng cùng một loại với hiếp bức. Nhưng không làm như vậy, đoán chừng về sau không có cơ hội nói chuyện một mình cùng với cô.
Đào Tư Di nghĩ cô đứng ở giữa phòng có chút quái dị, mặc kệ có nguyện ý hay không thì cũng đã theo người đàn ông này đến đây, dứt khoát thoải mái ngồi trên ghế sofa nhưng vị trí cô chọn lại là chỗ xa Mã Đằng Diệu nhất. Mã Đằng Diệu không nói lời nào, Đào Tư Di cũng không nói, chủ yếu là vì cô không biết nên nói cái gì, chuyện đêm nay mặc kệ nghĩ theo phương diện nào đều tràn ngập khác lạ.
“Đến đây, nếm một chút xem vị thế nào.” Mã Đằng Diệu thấy cô vô cùng cẩn trọng, bèn chủ động đưa ly rượu tới chỗ Đào Tư Di. “ Đừng khẩn trương, tôi không có ác ý, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện mà thôi. ”
Thấy cô không có ý định uống, anh lại nói tiếp. “Đừng nói với tôi là cô không biết uống rượu, tôi đã thấy cô có uống qua cùng vị tiểu thư kia, cô hơi nhấm một chút, thần kinh sẽ được thả lỏng, tin tưởng tôi không có ác ý. ”
Đã tới rồi thì cứ an tâm, Đào Tư Di do dự một chút, nhìn tay anh giữa không trung rồi tiếp nhận ly rượu trong tay anh, nhẹ nhàng uống một ngụm. Vị chua nhẹ từ đầu lưỡi truyền đến thần kinh, không biết là do tâm lý hay do cồn, qua một hồi cô quả thật đã thả lỏng một chút.
Đặt ly rượu trước mặt trên bàn, Đào Tư Di nghi hoặc nhìn Mã Đằng Diệu, anh ta muốn nói gì mà cần phải dùng phương thức này dẫn cô đến đây?
Mã Đằng Diệu không hề sốt ruột, anh lại uống rượu trong tay. Ngậm rượu trong miệng một lát rồi mới nuốt xuống, thưởng thức dư hương trong miệng, tâm tình tốt nhìn người trước mắt. Nhận thấy cô khẩn trương mới chậm rãi nói một câu.
“Tôi muốn mời cô làm gia sư tới nhà dạy kèm cho con tôi, nó từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, tiếng Trung nói không tốt, tôi nhớ rõ cô tốt nghiệp hệ Anh văn, vào ngày thành lập trường cô còn từng làm phiên dịch, tôi tin tưởng cô có thể đảm nhiệm việc này. ”
Đào Tư Di nhìn Mã Đằng Diệu, cho tới bây giờ chưa từng nghe có người nào tìm gia sư dạy kèm ở nhà trong quán bar. Sao anh ta lại khác lẽ thường như vậy.
“Thực có lỗi với Mã tiên sinh, tôi có công việc, hơn nữa tôi tạm thời cũng không có ý muốn kiêm thêm chức.” Thoáng dừng một chút, Đào Tư Di xác định rõ ý muốn cùng thẳng thắn từ chối lời đề nghị của anh. Mặc kệ dựa trên phương diện nào để suy xét, hành động của anh ta đã cho cô cảm giác chuyện không đơn giản như thế, tuy không biết người đàn ông này nghĩ cái gì nhưng cô dám khẳng định, gia sư dạy kèm ở nhà tuyệt đối không phải mục đích cuối cùng của anh.
“Không phải kiêm thêm chức mà là toàn bộ. Thời gian cô đi dạy cũng như thời gian cô đi làm hiện giờ. Nhưng cô yên tâm, công việc hiện tại của cô tôi sẽ cho người giữ lại, lần này tôi ở Côn Thành khoảng nửa năm. ”
Mã Đằng Diệu đúng lúc sửa lại sai lệch lý giải của cô, tuy anh mỉm cười nhưng Đào Tư Di cảm thấy ánh mắt anh sắc bén tràn ngập trong đó là cảm giác áp bức không thể kháng cự, tin tưởng nếu hai người còn tiếp tục đối diện, chưa tới vài phút sau cô sẽ bị ép bởi áp lực mà đáp ứng lời đề nghị của anh.
“Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi không thích hợp. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về trước.” Sau khi nói xong, Đào Tư Di cầm túi lên cho thấy quyết tâm đi về.
“Đào tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể cẩn thận suy xét.” Mã Đằng Diệu mỉm cười nhìn cô, không bởi vì cô từ chối mà bày tỏ chút nào không vui. “Như vậy đi, chờ lần sau chúng ta gặp mặt sẽ nói chuyện tiếp, tôi để Tiểu Trần đưa cô về. ”
“Không cần phiền toái, tự tôi trở về được.” Đào Tư Di vội vàng cự tuyệt, cô không muốn liên quan tới bất cứ chuyện gì cùng người đàn ông này.
“Không phiền toái, bạn của cô vì tôi dọa mới chạy mất, để cô một người trở về không an toàn.” Nói xong Mã Đằng Diệu đưa tay lấy túi trong tay cô, mở cửa phòng, đưa đồ trong tay cho Tiểu Trần đang đứng ngoài cửa chờ. Sau đó anh xoay người vào phòng.
Đào Tư Di nhìn tay trống không, lại nhìn túi mình đang ở trong tay Tiểu Trần. “Anh trả lại cho tôi đi, tự tôi về được. ”
Tiểu Trần cười cười. “Mã tiên sinh đã dặn, trừ phi cô muốn để tôi thất nghiệp, Đào tiểu thư, tôi chỉ đưa cô về nhà mà thôi, hy vọng cô không làm tôi khó xử. ”
Nghe anh nói như vậy, Đào Tư Di cũng không biết nói gì, cuộc nói chuyện ngắn ngủi cùng Mã Đằng Diệu đã khiến cô cảm thấy kiệt sức. Hiện tại cô cũng không có tâm tình tranh luận với anh vì việc nhỏ này.
“Mã tiên sinh để tôi làm gia sư dạy kèm con ông ấy tại nhà, mục đích của ông ấy là gì?” Hai người ngồi vào trong xe, Đào Tư Di do dự một chút, vẫn nhịn không được nói ra nghi hoặc của mình. Tiểu Trần là người bên cạnh Mã Đằng Diệu nên ít nhiều sẽ biết suy nghĩ của anh ta.
“Đây là việc nhà của Mã tiên sinh, không thuộc trong phạm vi công việc của tôi.” Tiểu Trần nhìn cô gái bên cạnh rồi cười, ‘tứ lạng bạt thiên cân’* đem vấn đề của cô đẩy ra ngoài. Trợ lý làm gì, chính là thay lãnh đạo giải trừ nguy cơ, giấu diếm được vợ cả, ổn định được tiểu tam, trẻ nhỏ trong tầm tay. Hiện tại lãnh đạo anh tuyên bố muốn cô gái này, tuy vẫn chưa rõ Đào Tư Di được đặt ở vị trí nào nhưng có thể nhìn ra lãnh đạo chuẩn bị để cho đứa nhỏ gặp mặt cô, loại sự tình này dưới tình huống không rõ vẫn nên thận trọng từ lời nói đến hành động. Không có gì so với không biết chính là đáp án hợp lý nhất.
(*) Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân ) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.
Hiển nhiên Đào Tư Di không tin lý do anh thoái thác nhưng không còn cách nào, sau khi nói xong cô cũng biết mình thiếu suy xét, cho dù biết, vị trợ lý tiên sinh cũng sẽ không nói cho cô.
Sau khi về đến nhà, cảm thấy điện thoại rung nhẹ, Đào Tư Di nhìn thoáng qua, tất cả đều là Diệp Lan Trăn gọi đến, không thấy có Trương Lệ Viện. Cô loáng thoáng nhớ rõ, hình như Trương Lệ Viện đi theo một người đàn ông ra ngoài nhưng hoàn cảnh quá loạn, chuyện phát sinh quá đột ngột nên cô không thấy rõ. Nhịn không được cầm điện thoại gọi cho Trương Lệ Viện, điện thoại vang lên vài tiếng, từ bên trong loa liền truyền đến tiếng kỳ quái, đang định hỏi một chút liền nghe thấy giọng đàn ông truyền tới. “Cô ấy hiện bề bộn nhiều việc, có chuyện gì ngày mai hãy nói. ”
Một giây trước khi điện thoại bị ngắt, Đào Tư Di nghe được tiếng thét chói tai của Trương Lệ Viện. Sau đó cô gọi thêm lần nữa thì điện thoại báo tắt máy, xoắn xuýt một hồi cuối cùng cô cũng buông tha ý nghĩ báo cảnh sát, chưa tới 24h chưa đủ để lập án, mà Trương Lệ Viện hình như cũng quen biết người đàn ông kia, đợi ngày mai đi làm xem tình hình thế nào rồi nói sau.
Nhận thấy di động lại rung nhẹ, điện báo người gọi đến là Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di do dự một chút rồi ấn phím nghe.
“Tại sao lâu như vậy không nhận điện thoại, em vừa mới đi chơi nơi nào?” Diệp Lan Trăn vốn cho rằng tiểu nha đầu cáu kỉnh này không nhận điện thoại của anh. Gọi điện cho người giúp việc và lái xe hỏi qua mới biết được người ta căn bản là chưa về nhà, còn đuổi lái xe đi.
“Nào có đi đâu chứ?”
“Hừ? Lại không ngoan, nói vừa rồi đi đâu hả?” Diệp Lan Trăn nghe ra sự không phối hợp của cô, trong lòng âm thầm nở nụ cười, thật là giỏi, mới một ngày không thấy đã làm trái ý anh, xem anh trở về thu thập cô như thế nào. “Nếu em không nói cho anh biết, anh tìm người mỗi ngày đều đi theo em, cho em một chút riêng tư cũng không có, để em tự xử lý. Anh nói được là làm được, không tin em cứ thử đi. ”
“Anh sao lại có thể vô lại như vậy.” Đào Tư Di nhịn không được mắng anh một câu, “Em cùng Trương Lệ Viên ăn cơm tối. ”
“Ăn cơm tối đến tận giờ này?” Diệp Lan Trăn nheo mắt, thưởng thức vòng đeo tay kim cương, dây đeo vô cùng khác biệt, một đầu tạo hình khóa, phía trên mặt khóa cắm một chiếc chìa khóa nhỏ tinh vi, chỉ cần đeo nó lên nhất định phải dùng chìa khóa mới có thể cởi bỏ. Hôm nay tham gia yến hội, thời điểm bán đấu giá ngay lập tức anh liền nhìn trúng, hiện giờ trong đầu anh đang tưởng tượng nó được bắt lên cổ tay của cô gái kia. Về phần chìa khóa, khẳng định phải để chỗ anh.
“Rồi chúng em lại đi nơi khác ngồi một lát.” Đào Tư Di không biết vì sao có điểm chột dạ.
“Ừ?” Diệp Lan Trăn nghe ra giọng cô có chút khác thường, buông vật trong tay, từ trên giường ngồi dậy.
“Đi quán bar nào?”
“Làm sao anh biết em đi quán bar?” Đào Tư Di nói xong liền hối hận, đây không phải cô tự đánh đã khai sao?
Diệp Lan Trăn ban đầu chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi. Nhớ tới chuyện ở quán bar, mặt anh không khỏi âm trầm. Giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc. “Có gặp chuyện gì không?”
Đào Tư Di sửng sốt, do dự có nên nói chuyện của Mã Đằng Diệu cho Diệp Lan Trăn nghe hay không. Một hồi nghĩ suy, vẫn là quên đi, đêm nay đã từ chối anh ta rồi, tin tưởng Mã Đằng Diệu cũng không phải là người chèn ép người khác.
“Không có.” Nói đơn giản hai chữ rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Diệp Lan Trăn nghe tiếng píp píp truyền từ loa, mày nhíu lại, cô gái này có chuyện gạt anh.
Bình luận facebook