Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Đại công chúa Cecilia Elizabeth (22)
Hoa Y nhìn tràng cảnh trước mặt, thật sự thế giới này quá trâu bò rồi, cô cứ nghĩ rằng Harriet sẽ chọn một trong các hoàng muội của cô để hiến tế, nhưng không thể nào ngờ được hắn trực tiếp chọn Charlotte, này là nữ chủ đại nhân đấy nha.
Cô cùng Elvis từ xa quan sát đánh giá tình huống trước mặt, rất nhiều Hắc tu sĩ vây xung quanh một vòng phép lớn, với những hoa văn kì dị, Charlotte bị treo ở giữa vòng tròn phép, đã ngất đi.
Elvis khuôn mặt tối lại, hoa văn vòng tròn phép, hắn chưa từng được thấy qua, chắc hẳn một thứ phép thuật không hề tốt lành gì, lại nhìn về phía Charlotte bị treo lên, bất ngờ hắn thấy người bên cạnh đứng lên, có chút sốt ruột, hắn nhanh chóng túm lại tay nàng, kéo về chỗ ẩn nấp.
"Bình tĩnh, ở đó có quá nhiều người chúng ta khó có thể cứu được công chúa Charlotte"
"Ta biết, xin lỗi, ta có hơi xúc động", nàng đôi mắt vẫn cứ gắt gao nhìn về phía Charlotte.
Elvis xoay mặt nàng về hướng mình, giọng nói cương quyết: "Ta sẽ tìm cách cứu công chúa Charlotte, người mau nấp đi, nhất quyết không được đi ra"
Hoa Y không đồng tình với cách thức nguy hiểm của hắn, lông mày nhăn lại, kéo tay hắn, nắm chặt: "Không được, ta sẽ không để một mình ngươi đi"
- --------------
Hắc tu sĩ vây xung quanh vòng tròn bắt đầu đọc chú ngữ, đồng thời máu của Charlotte từng giọt nhỏ xuống tâm vòng tròn, Elvis liếc nhìn nàng, chính là lúc này.
Hoa Y lấy một chiếc khăn tay, che lại khuôn mặt, kéo lên mũ trùm đầu, nàng mặc một chiếc áo choàng màu đen, giấu đi toàn bộ thân hình cùng danh tính, nhanh chóng xông ra đả thương các binh sĩ, cướp kiếm, cắt đi dây thừng trói Charlotte, lại nhìn về phía Elvis, gật đầu, cùng Theodore chạy thoát khỏi vòng chiến.
Hắc tu sĩ truy đuổi gắt gao đằng sau, nhìn về phía Theodore, hắn hiểu ý nàng, đặt Charlotte đã ngất đi xuống chỗ an toàn, quay lại đối chiến, thật lâu sau mới tạm thời giải quyết được bọn chúng, lại kéo theo một nhóm nữa đến, Theodore làm phép tạo ra bão tuyết, chắn đi tầm nhìn của chúng, nhân lúc đó nàng và hắn nấp vào trong hang động, đồng thời bị che khuất trong trận bão tuyết.
Hoa Y lúc này mới nhìn đến Charlotte nằm dưới nền tuyết, sắc mặt trắng xám, hẳn là mất quá nhiều máu, ngẩng đầu nhìn sang Theodore, là giọng ra lệnh, cứng rắn: "Ngươi mang em ấy đến nơi an toàn"
Theodore nhíu mày ánh mắt sâu thẳm đánh thẳng vào nàng, dường như mang theo sự tức giận cùng không cam: "Người định quay lại cứu hắn?"
"Đúng, ta phải quay lại cứu chàng ấy", đôi mắt bất giác di chuyển xuống nền tuyết, không nhìn hắn.
Theodore ánh mắt ngày một đen lại, toàn thân đồng thời tỏa ra một làn khí lạnh lẽo, âm u, chết chóc.
Hoa Y rùng mình, sát khí của tên này thực sự nặng, khiến cô cảm giác băng tuyết bên cạnh còn không lạnh lẽo bằng hắn, phải nhanh chóng tiễn hắn đi thôi: "Ngươi còn nhớ, ngày đó ngươi đã nói gì với ta không, sự kiện ngày đó, ngươi quên rồi sao?"
Theodore thân mình cứng lại, sự kiện ngày đó hắn không bao giờ quên, mỗi đêm khi nằm xuống hắn đều chứng kiến lại cảnh tượng đó, cảnh tượng nàng bị một kiếm, xuyên qua, mà hắn lại không thể kịp thời cứu nàng, hắn là giương mắt nhìn nàng ngã xuống, khuôn mặt trắng như giấy, máu chảy thấm ướt nền đất.
Thấy phản ứng của hắn, Hoa Y đôi mắt cụp xuống, rất có điều thắc mắc, vì sao hắn lại thâm tình với cô như thế, suy cho cùng có thể hắn ở thế giới thực quen biết cô, nhưng cô không nhớ rằng mình đã từng tiếp xúc với người nào giống hắn.
Thu lại dòng suy nghĩ cô kiên định nhìn hắn: "Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ nghe ta, không làm trái mệnh lệnh nữa sao, vậy ta ra lệnh cho ngươi hãy đưa Hoàng muội đến nơi an toàn, nếu còn làm trái ý ta, ta khẳng định lần này không thể giữ ngươi bên người được nữa rồi"
Theodore ánh mắt nhìn thẳng nàng, dường như hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tâm nàng làm bằng sắt hay đá, nàng không thấy được sự lo lắng của hắn sao, giờ này mà nàng vẫn còn lo cho người kia, nàng muốn liều mình cứu người kia, vậy còn hắn, hắn phải làm sao, nàng còn không muốn hắn bảo vệ nàng, nàng đẩy hắn ra xa.
Hoa Y thấy hắn vẫn chưa nhúc nhích, chỉ đứng đó ánh mắt muôn vàn cảm xúc nhìn nàng, cô ánh mắt kiên cường cùng quyết liệt nhìn lại hắn, từng câu chữ mang theo lực đạo nghiến răng nghiến lợi: "Đi mau"
Theodore cụp mắt, ánh mắt không nhìn nàng, mang theo Charlotte khuất dạng sau làn tuyết.
Hoa Y thở hắt ra, nhanh chóng quay trở lại.
- ---------------
"Elvis, ngươi lại lần nữa muốn phá hoại chuyện tốt của ta?", Harriet nhìn đến người vừa xuất hiện, áo bào tu sĩ, không phải là người mà hắn truy sát mấy ngày nay sao, đúng là mệnh con gián, diệt mãi không chết.
Elvis nhìn về phía hắn, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét cũng ghê tởm: "Chuyện tốt của ngươi là chuyện thương thiên hại lý, lại là giết người cướp vương vị sao"
Harriet đôi mắt biến đổi, xua đi vẻ lười nhác, bây giờ chỉ còn lại nham hiểm cùng hắc ám, hắn nở nụ cười: "Những thứ đó căn bản vốn là của ta, sao lại gọi là cướp được...nhưng mà hôm nay ngươi xuất đầu lộ diện, ta nghĩ rằng hàng năm lấy ngày này là ngày giỗ của ngươi lại càng thêm hoàn hảo", nói xong những Hắc tu sĩ bên người hắn đã xông lên.
Elvis thi triển phép thuật đối chọi với 5 người có chút chật vật, chợt một bóng đen vụt đến, đâm vào cổ họng một tên, hắn nhìn đến thân ảnh của nàng, nàng quay lại sao, ngốc quá tại sao lại quay lại, ánh mắt trách cứ nhìn đến người áo đen bên cạnh, khẽ nói: "Vì sao lại quay lại, chẳng phải đã cứu được Charlotte rồi sao?"
"Ta lo cho ngươi", nói xong hai người cũng dứt khoát nhanh chóng giải quyết những tên tu sĩ còn lại.
Vòng tròn phép sáng lên, nhưng dường như ánh sáng còn chút yếu ớt, vẫn chưa thể mở được cánh cổng đến chỗ rồng băng, một tên Hắc tu sĩ hô lên: "Quốc vương, lượng máu hiến tế vẫn chưa đủ, chúng ta phải nhanh chóng tìm lại vật hiến tế"
Harriet đôi mắt tối lại, những tên hắn phái đi vẫn chưa trở về, thật là lũ vô dụng, sai thêm người đi tìm Charlotte, lại nhìn về phía người áo đen xông về phía hắn, cầm lên kiếm, được lắm, là ngươi phá vỡ kế hoạch của ta, vậy ngươi cùng hắn chôn xác tại đây đi.
Hai thanh kiếm va chạm nhau, Harriet cảm thấy đôi mắt của người trước mặt vô cùng quen thuộc, nhưng cũng không rõ hắn đã nhìn thấy ở đâu, một kiếm nhanh chóng quét qua, lại bị chặn lại.
Hoa Y có chút yếu thế chặn ngang đường kiếm của hắn, suy cho cùng nam nữ sức mạnh khác biệt, dần dần bị đẩy lui về, gót chân nàng chạm vào vòng tròn phép, chính là lúc này, nàng xoay người, cùng lúc hắn chém một đường kiếm, nàng nhanh chóng bật ra, đồng thời đã đứng giữa vòng tròn phép, máu từ vết thương trên cánh tay chảy xuống, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng cánh tay.
Harriet kinh ngạc hướng về phía người áo đen, hắn ta đứng giữa vòng tròn phép, máu của hắn ta lại khiến nó sáng lên, nhanh chóng hấp thu.
Elvis nhìn về phía nàng, đôi mắt lo lắng, đôi chân gấp gáp muốn hướng đến nàng.
Chưa kịp phản ứng, dưới chân Hoa Y mặt đất rung chuyển, vòng tròn phát sáng băng tuyết lạnh lẽo chạy dọc nền tuyết, đông cứng những người đứng trên đó.
Harriet phát hiện biến hóa, vội vã nhảy lên trên ngựa, Elvis cũng thi triển phép thuật bay lên không trung.
Vòng tròn phép thuật dưới chân nứt ra, Hoa Y nhận thấy vật thể lạnh lẽo, to lớn đằng sau nàng, xoay người đôi mắt va vào con ngươi xanh lam sắc lạnh như hàn băng, rồng băng trong truyền thuyết Cryodrakon boreas!
Cô cùng Elvis từ xa quan sát đánh giá tình huống trước mặt, rất nhiều Hắc tu sĩ vây xung quanh một vòng phép lớn, với những hoa văn kì dị, Charlotte bị treo ở giữa vòng tròn phép, đã ngất đi.
Elvis khuôn mặt tối lại, hoa văn vòng tròn phép, hắn chưa từng được thấy qua, chắc hẳn một thứ phép thuật không hề tốt lành gì, lại nhìn về phía Charlotte bị treo lên, bất ngờ hắn thấy người bên cạnh đứng lên, có chút sốt ruột, hắn nhanh chóng túm lại tay nàng, kéo về chỗ ẩn nấp.
"Bình tĩnh, ở đó có quá nhiều người chúng ta khó có thể cứu được công chúa Charlotte"
"Ta biết, xin lỗi, ta có hơi xúc động", nàng đôi mắt vẫn cứ gắt gao nhìn về phía Charlotte.
Elvis xoay mặt nàng về hướng mình, giọng nói cương quyết: "Ta sẽ tìm cách cứu công chúa Charlotte, người mau nấp đi, nhất quyết không được đi ra"
Hoa Y không đồng tình với cách thức nguy hiểm của hắn, lông mày nhăn lại, kéo tay hắn, nắm chặt: "Không được, ta sẽ không để một mình ngươi đi"
- --------------
Hắc tu sĩ vây xung quanh vòng tròn bắt đầu đọc chú ngữ, đồng thời máu của Charlotte từng giọt nhỏ xuống tâm vòng tròn, Elvis liếc nhìn nàng, chính là lúc này.
Hoa Y lấy một chiếc khăn tay, che lại khuôn mặt, kéo lên mũ trùm đầu, nàng mặc một chiếc áo choàng màu đen, giấu đi toàn bộ thân hình cùng danh tính, nhanh chóng xông ra đả thương các binh sĩ, cướp kiếm, cắt đi dây thừng trói Charlotte, lại nhìn về phía Elvis, gật đầu, cùng Theodore chạy thoát khỏi vòng chiến.
Hắc tu sĩ truy đuổi gắt gao đằng sau, nhìn về phía Theodore, hắn hiểu ý nàng, đặt Charlotte đã ngất đi xuống chỗ an toàn, quay lại đối chiến, thật lâu sau mới tạm thời giải quyết được bọn chúng, lại kéo theo một nhóm nữa đến, Theodore làm phép tạo ra bão tuyết, chắn đi tầm nhìn của chúng, nhân lúc đó nàng và hắn nấp vào trong hang động, đồng thời bị che khuất trong trận bão tuyết.
Hoa Y lúc này mới nhìn đến Charlotte nằm dưới nền tuyết, sắc mặt trắng xám, hẳn là mất quá nhiều máu, ngẩng đầu nhìn sang Theodore, là giọng ra lệnh, cứng rắn: "Ngươi mang em ấy đến nơi an toàn"
Theodore nhíu mày ánh mắt sâu thẳm đánh thẳng vào nàng, dường như mang theo sự tức giận cùng không cam: "Người định quay lại cứu hắn?"
"Đúng, ta phải quay lại cứu chàng ấy", đôi mắt bất giác di chuyển xuống nền tuyết, không nhìn hắn.
Theodore ánh mắt ngày một đen lại, toàn thân đồng thời tỏa ra một làn khí lạnh lẽo, âm u, chết chóc.
Hoa Y rùng mình, sát khí của tên này thực sự nặng, khiến cô cảm giác băng tuyết bên cạnh còn không lạnh lẽo bằng hắn, phải nhanh chóng tiễn hắn đi thôi: "Ngươi còn nhớ, ngày đó ngươi đã nói gì với ta không, sự kiện ngày đó, ngươi quên rồi sao?"
Theodore thân mình cứng lại, sự kiện ngày đó hắn không bao giờ quên, mỗi đêm khi nằm xuống hắn đều chứng kiến lại cảnh tượng đó, cảnh tượng nàng bị một kiếm, xuyên qua, mà hắn lại không thể kịp thời cứu nàng, hắn là giương mắt nhìn nàng ngã xuống, khuôn mặt trắng như giấy, máu chảy thấm ướt nền đất.
Thấy phản ứng của hắn, Hoa Y đôi mắt cụp xuống, rất có điều thắc mắc, vì sao hắn lại thâm tình với cô như thế, suy cho cùng có thể hắn ở thế giới thực quen biết cô, nhưng cô không nhớ rằng mình đã từng tiếp xúc với người nào giống hắn.
Thu lại dòng suy nghĩ cô kiên định nhìn hắn: "Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ nghe ta, không làm trái mệnh lệnh nữa sao, vậy ta ra lệnh cho ngươi hãy đưa Hoàng muội đến nơi an toàn, nếu còn làm trái ý ta, ta khẳng định lần này không thể giữ ngươi bên người được nữa rồi"
Theodore ánh mắt nhìn thẳng nàng, dường như hắn muốn nhìn xem rốt cuộc tâm nàng làm bằng sắt hay đá, nàng không thấy được sự lo lắng của hắn sao, giờ này mà nàng vẫn còn lo cho người kia, nàng muốn liều mình cứu người kia, vậy còn hắn, hắn phải làm sao, nàng còn không muốn hắn bảo vệ nàng, nàng đẩy hắn ra xa.
Hoa Y thấy hắn vẫn chưa nhúc nhích, chỉ đứng đó ánh mắt muôn vàn cảm xúc nhìn nàng, cô ánh mắt kiên cường cùng quyết liệt nhìn lại hắn, từng câu chữ mang theo lực đạo nghiến răng nghiến lợi: "Đi mau"
Theodore cụp mắt, ánh mắt không nhìn nàng, mang theo Charlotte khuất dạng sau làn tuyết.
Hoa Y thở hắt ra, nhanh chóng quay trở lại.
- ---------------
"Elvis, ngươi lại lần nữa muốn phá hoại chuyện tốt của ta?", Harriet nhìn đến người vừa xuất hiện, áo bào tu sĩ, không phải là người mà hắn truy sát mấy ngày nay sao, đúng là mệnh con gián, diệt mãi không chết.
Elvis nhìn về phía hắn, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét cũng ghê tởm: "Chuyện tốt của ngươi là chuyện thương thiên hại lý, lại là giết người cướp vương vị sao"
Harriet đôi mắt biến đổi, xua đi vẻ lười nhác, bây giờ chỉ còn lại nham hiểm cùng hắc ám, hắn nở nụ cười: "Những thứ đó căn bản vốn là của ta, sao lại gọi là cướp được...nhưng mà hôm nay ngươi xuất đầu lộ diện, ta nghĩ rằng hàng năm lấy ngày này là ngày giỗ của ngươi lại càng thêm hoàn hảo", nói xong những Hắc tu sĩ bên người hắn đã xông lên.
Elvis thi triển phép thuật đối chọi với 5 người có chút chật vật, chợt một bóng đen vụt đến, đâm vào cổ họng một tên, hắn nhìn đến thân ảnh của nàng, nàng quay lại sao, ngốc quá tại sao lại quay lại, ánh mắt trách cứ nhìn đến người áo đen bên cạnh, khẽ nói: "Vì sao lại quay lại, chẳng phải đã cứu được Charlotte rồi sao?"
"Ta lo cho ngươi", nói xong hai người cũng dứt khoát nhanh chóng giải quyết những tên tu sĩ còn lại.
Vòng tròn phép sáng lên, nhưng dường như ánh sáng còn chút yếu ớt, vẫn chưa thể mở được cánh cổng đến chỗ rồng băng, một tên Hắc tu sĩ hô lên: "Quốc vương, lượng máu hiến tế vẫn chưa đủ, chúng ta phải nhanh chóng tìm lại vật hiến tế"
Harriet đôi mắt tối lại, những tên hắn phái đi vẫn chưa trở về, thật là lũ vô dụng, sai thêm người đi tìm Charlotte, lại nhìn về phía người áo đen xông về phía hắn, cầm lên kiếm, được lắm, là ngươi phá vỡ kế hoạch của ta, vậy ngươi cùng hắn chôn xác tại đây đi.
Hai thanh kiếm va chạm nhau, Harriet cảm thấy đôi mắt của người trước mặt vô cùng quen thuộc, nhưng cũng không rõ hắn đã nhìn thấy ở đâu, một kiếm nhanh chóng quét qua, lại bị chặn lại.
Hoa Y có chút yếu thế chặn ngang đường kiếm của hắn, suy cho cùng nam nữ sức mạnh khác biệt, dần dần bị đẩy lui về, gót chân nàng chạm vào vòng tròn phép, chính là lúc này, nàng xoay người, cùng lúc hắn chém một đường kiếm, nàng nhanh chóng bật ra, đồng thời đã đứng giữa vòng tròn phép, máu từ vết thương trên cánh tay chảy xuống, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng cánh tay.
Harriet kinh ngạc hướng về phía người áo đen, hắn ta đứng giữa vòng tròn phép, máu của hắn ta lại khiến nó sáng lên, nhanh chóng hấp thu.
Elvis nhìn về phía nàng, đôi mắt lo lắng, đôi chân gấp gáp muốn hướng đến nàng.
Chưa kịp phản ứng, dưới chân Hoa Y mặt đất rung chuyển, vòng tròn phát sáng băng tuyết lạnh lẽo chạy dọc nền tuyết, đông cứng những người đứng trên đó.
Harriet phát hiện biến hóa, vội vã nhảy lên trên ngựa, Elvis cũng thi triển phép thuật bay lên không trung.
Vòng tròn phép thuật dưới chân nứt ra, Hoa Y nhận thấy vật thể lạnh lẽo, to lớn đằng sau nàng, xoay người đôi mắt va vào con ngươi xanh lam sắc lạnh như hàn băng, rồng băng trong truyền thuyết Cryodrakon boreas!