Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Đại công chúa Cecilia Elizabeth (19)
Kéo làn váy, một đường vội vã, cánh cửa bật mở tung ra.
Bước chân lạc đi, đuôi váy dài lê trên nền đất, một chút đau thương, cùng một chút cô liêu...
Nàng tiến bước về phía quan tài, đôi mắt sớm đỏ lên, lại vẫn quật cường không rơi lệ.
Nhìn người nằm trong quan tài, là Phụ hoàng của nàng, đôi tay lạnh lẽo, rốt cuộc thì người cũng đã đi, người thân cuối cùng của nàng.
Harriet toàn thân chiến giáp, ánh mắt chưa hề rời khỏi nàng, nhìn thấy nàng đứng đó run rẩy, trái tim hắn bất giác lại trở nên đau đớn, hắn muốn, hắn thật sự muốn tiến đến ôm nàng vào lòng.
Chiến tranh tuyên bố sự mất mát, Quốc vương đế quốc Hazard hi sinh, tu sĩ Elvis mất tích, đại chiến thắng lợi nhưng lại trả giá bằng mạng sống và nước mắt.
- -----------(Lễ cầu nguyện siêu sinh Quốc vương đế quốc Hazard)
Harriet không kìm nén được, nhìn thân ảnh bơ vơ lạc lõng của nàng, nhanh chóng bước đến, kéo nàng ra phía sau giáo đường, ôm nàng thật chặt, siết lấy thân mình mỏng manh yếu ớt ấy. .
Chợt thấy vai áo ướt đẫm, người trong lòng hơi run rẩy, chỉ lặng im, thấm đẫm vai áo hắn.
Trái tim hắn như trầm xuống, đau đớn, xót thương hắn dường như hối hận rồi, lần đầu tiên hắn thực sự hối hận bởi quyết định của mình...nhưng mọi chuyện đều không thể nào vãn hồi...hắn chỉ còn cách yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, cho nàng tất cả những gì hắn có.
Thấy người trong lòng khóc mệt, liền ngất đi, trái tim đau xót, hắn thề rằng tất cả những gì tốt đẹp nhất hắn đều sẽ dành cho nàng, chuyện của ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể xảy ra nữa, hắn cũng không bao giờ muốn chứng kiến nó nữa.
- --------------
Sau đám tang long trọng của Quốc vương, một chủ đề vẫn luôn là điều cấp bách ngay tại lúc này, ai là người đủ điều kiện để lên ngôi vị? Quốc vương chỉ có 6 công chúa, không hề có hoàng tử, xong việc ấy cũng vẫn còn có thể giải quyết, chỉ cần Đại công chúa lấy Hoàng phu, liền sẽ có Quốc vương tân nhiệm, nhưng người này sẽ là ai? Đó là một cuộc chiến cam go cho đến bây giờ.
Những ứng cử viên sáng giá, gồm có Công tước Drawin, Tử tước Howl và Hầu tước Harriet, nhưng người trong cuộc là Đại công chúa Cecilia sau khi tiễn đưa Quốc vương, chưa hề ra khỏi cung điện của mình.
- ---------------
Trong mấy ngày nay Hoa Y đều nhốt mình ở trong phòng, cô đang suy nghĩ đến kết cục của thế giới này, lại cũng đang đóng vai người con hiếu thảo, đau đớn vì cái chết của cha mình.
Chợt cảm thấy ngón tay ngưa ngứa, cô hướng mắt xuống, là hình nhân giấy mà Karik đã đưa cho cô, nó dường như muốn an ủi cô.
Hoa Y kéo lên khóe miệng, nàng nâng lên hình nhân giấy, đặt nó trên vai, giọng nói nhẹ nhàng khẽ trần thuật: "Cảm ơn em, nhưng ta không sao, chỉ là đang nghĩ một số chuyện...", chọn một tư thế ngồi dựa thật thoải mái, nàng nói tiếp: "Nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ ta cùng Phụ hoàng và Mẫu hậu, ngày đó thực vui vẻ, cũng thực hoài niệm, mà giờ chỉ còn một mình ta, cùng đế quốc và hoàng vị lạnh lẽo..."
Thấy tóc hơi lay nhẹ, nàng biết, hình nhân giấy đang an ủi nàng, đây là hình thức an ủi nàng của nó.
Nàng dùng hình nhân giấy như người bạn tâm sự, tất cả những nỗi niềm sâu lắng đều được nàng dùng bằng giọng đều đều, trần thuật nói ra, vừa sống động, lại vừa hoài niệm...
- ---------------
Karik nhấp một ly trà, lặng lẽ thở dài, cùng những tâm sự, nặng nề trôi theo lá trà.
Hình nhân giấy là phép thuật phương Đông cổ xưa, gắn đôi mắt và pháp lực lên hình nhân giấy, cũng là cách vận hành nó, pháp lực giống y như người điều khiển, vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có một điểm trừ, nó rất mong manh, nếu có người xé rách hình nhân, liền cắt đứt chi thông giữa chủ nhân và hình nhân.
Hắn thông qua hình nhân giấy, hiểu được tâm tư của nàng trong những ngày qua.
Rốt cuộc thì nàng vẫn chỉ là nột thiếu nữ, đối với việc sinh tử thường tình của đời người, vẫn chấp nhất, nhưng hắn cũng thật khác thường, sự thương tâm của nàng lại có thể ảnh hưởng đến hắn, lại có thể khiến hắn hoài nghi nguyên tắc của chính mình, chuyện này vốn chưa từng xảy ra trước đây...
Những chuyện chi gian liên quan đến nàng, hắn đều để ý, cũng đều chú trọng, liệu trong tâm hắn có người là điều tốt hay là không đây? Hắn vẫn luôn lẩn quẩn trong câu hỏi của chính mình, chưa hề có lời giải đáp.
Nhưng có một điều mà hắn có thể chắc chắn, nguyên tắc thì không thể phá vỡ, cũng giống như thiên ý vậy, là không thể chống lại.
- --------------
Cánh cửa phòng bị gõ vang, Hoa Y thấy Hoàng hậu xuất hiện sau cánh cửa, này chuyện cũng trong dự đoán của cô, nước thì một ngày không thể không có vua.
Hoàng hậu nhìn thấy nàng ánh mắt bình thản, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc, bà thở dài, bước đến ngồi bên cạnh nàng.
"Cecilia, ta biết việc này không công bằng với con..., việc Phụ hoàng con...đều là niềm đau xót của tất cả mọi người...", bà đưa đôi tay, nhẹ nắm lấy tay nàng, đôi mắt đã có dấu vết của năm tháng nhìn nàng, dùng sự thành khẩn và cầu xin: "Xin con, đế quốc này do một tay Phụ hoàng con tạo ra, chúng ta cũng chỉ còn lại đế quốc cùng hoàng tộc này, đó là những gì Phụ hoàng con ban cho chúng ta, xin con hãy duy trì nó, hãy cho nó vạn năm hưng thịnh"
Hoa Y liếc nhìn bà, làm sao cô không hiểu ý của bà ấy, Hoàng tộc thật ra chỉ là một cái danh hiệu, người nào làm vua, người ấy chính là Hoàng tộc, Quốc vương không có con trai, cách duy trì lại hoàng tộc tiền triều cũng chỉ có thể liên hôn, đứng trên cương vị cô là người có quyền được chọn, nhưng thật sự ra chỉ là một hình thức ép hôn mà thôi, suy cho cùng bà ấy chỉ đang muốn duy trì địa vị, cũng muốn duy trì cuộc sống Hoàng tộc mà thôi, có lẽ vì con cái hoặc có lẽ cũng là vì bà ấy.
Hoa Y đang suy nghĩ, nếu nguyên chủ ở đây, nàng sẽ làm gì? Hẳn là chửi rủa bà ta, cũng khinh thường việc duy trì cuộc sống giàu sang cùng địa vị bằng cách hi sinh hôn nhân của chính mình chăng, nhưng đối với cô, việc bà ấy đến đây ngày hôm nay, là một nước cờ hoàn hảo, cô không thể đóng vai người con u sầu mãi được.
Hoa Y gạt đi đôi tay của Hoàng hậu, nàng vuốt lại làn váy, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà: "Đừng nói giống như thể bà lo cho giang sơn đế quốc này, chỉ cần đơn giản là bà lo cho cuộc sống của bà và các người con của bà là được rồi"
"Không phải, Cecilia con phải nghe ta, ta là vì..." vốn đang định giải thích, nàng đã cắt ngang lời bà: "Nhưng bà nói đúng, Hoàng tộc này...không thể sụp đổ được, đế quốc này, cần có một vị vua", nói xong nàng cũng đi mất.
Bước chân lạc đi, đuôi váy dài lê trên nền đất, một chút đau thương, cùng một chút cô liêu...
Nàng tiến bước về phía quan tài, đôi mắt sớm đỏ lên, lại vẫn quật cường không rơi lệ.
Nhìn người nằm trong quan tài, là Phụ hoàng của nàng, đôi tay lạnh lẽo, rốt cuộc thì người cũng đã đi, người thân cuối cùng của nàng.
Harriet toàn thân chiến giáp, ánh mắt chưa hề rời khỏi nàng, nhìn thấy nàng đứng đó run rẩy, trái tim hắn bất giác lại trở nên đau đớn, hắn muốn, hắn thật sự muốn tiến đến ôm nàng vào lòng.
Chiến tranh tuyên bố sự mất mát, Quốc vương đế quốc Hazard hi sinh, tu sĩ Elvis mất tích, đại chiến thắng lợi nhưng lại trả giá bằng mạng sống và nước mắt.
- -----------(Lễ cầu nguyện siêu sinh Quốc vương đế quốc Hazard)
Harriet không kìm nén được, nhìn thân ảnh bơ vơ lạc lõng của nàng, nhanh chóng bước đến, kéo nàng ra phía sau giáo đường, ôm nàng thật chặt, siết lấy thân mình mỏng manh yếu ớt ấy. .
Chợt thấy vai áo ướt đẫm, người trong lòng hơi run rẩy, chỉ lặng im, thấm đẫm vai áo hắn.
Trái tim hắn như trầm xuống, đau đớn, xót thương hắn dường như hối hận rồi, lần đầu tiên hắn thực sự hối hận bởi quyết định của mình...nhưng mọi chuyện đều không thể nào vãn hồi...hắn chỉ còn cách yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, cho nàng tất cả những gì hắn có.
Thấy người trong lòng khóc mệt, liền ngất đi, trái tim đau xót, hắn thề rằng tất cả những gì tốt đẹp nhất hắn đều sẽ dành cho nàng, chuyện của ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể xảy ra nữa, hắn cũng không bao giờ muốn chứng kiến nó nữa.
- --------------
Sau đám tang long trọng của Quốc vương, một chủ đề vẫn luôn là điều cấp bách ngay tại lúc này, ai là người đủ điều kiện để lên ngôi vị? Quốc vương chỉ có 6 công chúa, không hề có hoàng tử, xong việc ấy cũng vẫn còn có thể giải quyết, chỉ cần Đại công chúa lấy Hoàng phu, liền sẽ có Quốc vương tân nhiệm, nhưng người này sẽ là ai? Đó là một cuộc chiến cam go cho đến bây giờ.
Những ứng cử viên sáng giá, gồm có Công tước Drawin, Tử tước Howl và Hầu tước Harriet, nhưng người trong cuộc là Đại công chúa Cecilia sau khi tiễn đưa Quốc vương, chưa hề ra khỏi cung điện của mình.
- ---------------
Trong mấy ngày nay Hoa Y đều nhốt mình ở trong phòng, cô đang suy nghĩ đến kết cục của thế giới này, lại cũng đang đóng vai người con hiếu thảo, đau đớn vì cái chết của cha mình.
Chợt cảm thấy ngón tay ngưa ngứa, cô hướng mắt xuống, là hình nhân giấy mà Karik đã đưa cho cô, nó dường như muốn an ủi cô.
Hoa Y kéo lên khóe miệng, nàng nâng lên hình nhân giấy, đặt nó trên vai, giọng nói nhẹ nhàng khẽ trần thuật: "Cảm ơn em, nhưng ta không sao, chỉ là đang nghĩ một số chuyện...", chọn một tư thế ngồi dựa thật thoải mái, nàng nói tiếp: "Nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ ta cùng Phụ hoàng và Mẫu hậu, ngày đó thực vui vẻ, cũng thực hoài niệm, mà giờ chỉ còn một mình ta, cùng đế quốc và hoàng vị lạnh lẽo..."
Thấy tóc hơi lay nhẹ, nàng biết, hình nhân giấy đang an ủi nàng, đây là hình thức an ủi nàng của nó.
Nàng dùng hình nhân giấy như người bạn tâm sự, tất cả những nỗi niềm sâu lắng đều được nàng dùng bằng giọng đều đều, trần thuật nói ra, vừa sống động, lại vừa hoài niệm...
- ---------------
Karik nhấp một ly trà, lặng lẽ thở dài, cùng những tâm sự, nặng nề trôi theo lá trà.
Hình nhân giấy là phép thuật phương Đông cổ xưa, gắn đôi mắt và pháp lực lên hình nhân giấy, cũng là cách vận hành nó, pháp lực giống y như người điều khiển, vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại có một điểm trừ, nó rất mong manh, nếu có người xé rách hình nhân, liền cắt đứt chi thông giữa chủ nhân và hình nhân.
Hắn thông qua hình nhân giấy, hiểu được tâm tư của nàng trong những ngày qua.
Rốt cuộc thì nàng vẫn chỉ là nột thiếu nữ, đối với việc sinh tử thường tình của đời người, vẫn chấp nhất, nhưng hắn cũng thật khác thường, sự thương tâm của nàng lại có thể ảnh hưởng đến hắn, lại có thể khiến hắn hoài nghi nguyên tắc của chính mình, chuyện này vốn chưa từng xảy ra trước đây...
Những chuyện chi gian liên quan đến nàng, hắn đều để ý, cũng đều chú trọng, liệu trong tâm hắn có người là điều tốt hay là không đây? Hắn vẫn luôn lẩn quẩn trong câu hỏi của chính mình, chưa hề có lời giải đáp.
Nhưng có một điều mà hắn có thể chắc chắn, nguyên tắc thì không thể phá vỡ, cũng giống như thiên ý vậy, là không thể chống lại.
- --------------
Cánh cửa phòng bị gõ vang, Hoa Y thấy Hoàng hậu xuất hiện sau cánh cửa, này chuyện cũng trong dự đoán của cô, nước thì một ngày không thể không có vua.
Hoàng hậu nhìn thấy nàng ánh mắt bình thản, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc, bà thở dài, bước đến ngồi bên cạnh nàng.
"Cecilia, ta biết việc này không công bằng với con..., việc Phụ hoàng con...đều là niềm đau xót của tất cả mọi người...", bà đưa đôi tay, nhẹ nắm lấy tay nàng, đôi mắt đã có dấu vết của năm tháng nhìn nàng, dùng sự thành khẩn và cầu xin: "Xin con, đế quốc này do một tay Phụ hoàng con tạo ra, chúng ta cũng chỉ còn lại đế quốc cùng hoàng tộc này, đó là những gì Phụ hoàng con ban cho chúng ta, xin con hãy duy trì nó, hãy cho nó vạn năm hưng thịnh"
Hoa Y liếc nhìn bà, làm sao cô không hiểu ý của bà ấy, Hoàng tộc thật ra chỉ là một cái danh hiệu, người nào làm vua, người ấy chính là Hoàng tộc, Quốc vương không có con trai, cách duy trì lại hoàng tộc tiền triều cũng chỉ có thể liên hôn, đứng trên cương vị cô là người có quyền được chọn, nhưng thật sự ra chỉ là một hình thức ép hôn mà thôi, suy cho cùng bà ấy chỉ đang muốn duy trì địa vị, cũng muốn duy trì cuộc sống Hoàng tộc mà thôi, có lẽ vì con cái hoặc có lẽ cũng là vì bà ấy.
Hoa Y đang suy nghĩ, nếu nguyên chủ ở đây, nàng sẽ làm gì? Hẳn là chửi rủa bà ta, cũng khinh thường việc duy trì cuộc sống giàu sang cùng địa vị bằng cách hi sinh hôn nhân của chính mình chăng, nhưng đối với cô, việc bà ấy đến đây ngày hôm nay, là một nước cờ hoàn hảo, cô không thể đóng vai người con u sầu mãi được.
Hoa Y gạt đi đôi tay của Hoàng hậu, nàng vuốt lại làn váy, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà: "Đừng nói giống như thể bà lo cho giang sơn đế quốc này, chỉ cần đơn giản là bà lo cho cuộc sống của bà và các người con của bà là được rồi"
"Không phải, Cecilia con phải nghe ta, ta là vì..." vốn đang định giải thích, nàng đã cắt ngang lời bà: "Nhưng bà nói đúng, Hoàng tộc này...không thể sụp đổ được, đế quốc này, cần có một vị vua", nói xong nàng cũng đi mất.