Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Cửu vĩ hồ Ly Mạc Hoa Y (4)
Tuyết Hoa cung, Hoa Y đang bay vô định giữa không trung liền nhìn thấy một làn khói đen nặng tỏa ra từ một góc hoa viên.
Thầm nhủ xong rồi Hắc hồ đang dần kiểm soát được cơ thể, một đường nhanh chóng bay vọt vào trong phòng, cô thấy trên giường băng một người đang nằm giữa làn khói đen mù mịt, trên trán hiện rõ hoa văn ngọn lửa của Hắc hồ.
Hoa Y cắn đứt ngón tay, dựa theo trí nhớ nguyên chủ vẽ trên bụng hắn vài đường, một trận đồ phức tạp với 4 ngôi sao 6 cánh hiện ra ngay dưới giường băng nơi Tô Duệ đang dần chuyển hóa.
Cô hạ tay xuống, thở ra một đường, đi về phía giường băng, đưa ngón tay chạm vào hoa văn Hắc hồ, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô dường như muốn bóp nát cả những khớp xướng trong đó, cúi xuống liền đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, ranh ma, quỷ quyệt.
Hoa Y nhếch miệng, cao ngạo nhìn hắn:" Tô Duệ....À không phải gọi là Hắc hồ vì sao nhìn thấy vi sư lại không quỳ xuống cúi lạy?"
" Tô Duệ " nhìn nàng bằng ánh mắt trào phúng xen lẫn lửa giận:" Vi sư? Ngươi mà cũng xứng đáng làm sư phụ ta? Quỳ xuống cúi lạy? Người dám bắt ta quỳ xuống cúi lạy đều hôi yên phi diệt hết rồi, vậy để ta tiễn ngươi đi cùng họ luôn!!!"
Nói xong hắn liền dùng lực ý định bẻ gãy cổ tay của cô, cô lộn qua đằng sau hắn, âm thanh rắc crắc thanh thúy vang vọng khắp phòng, " Tô Duệ " nén đau, đôi mắt chuyển đen vận dụng yêu khí luân chuyển quanh thân tạo thành những mũi kim công kích.
Hoa Y buông tay lùi ra xa khỏi " Tô Duệ ", liếc xuống trận đồ nàng trầm tư,
hắn vẫn không thể di chuyển ra khỏi trận đồ, chứng tỏ rằng năng lực của hắn còn yếu, cơ hội chỉ có thể là ngay bây giờ!
Cùng lúc đó một cái bóng đen giống như đuôi của Hắc hồ, in lên trên tường công kích đằng sau Hoa Y, chỉ nghe một tiếng xoẹt chớp mắt, tiếng thét đau đớn vang lên, bóng đen lui đi một mảnh đuôi Hắc hồ hiện ra trên đất.
Không cho bóng đen có cơ hội hồi phục cô vung tay, chặt nốt phần đuôi nối liền với cơ thể, lại một tiếng thét quặn thắt vang vọng khắp Tuyết Hoa cung.
" Tô Duệ " mắt mở to không dám tin, dao.... nàng ta dùng thanh dao nhỏ, toàn thân đỏ, lấp lánh như pha lê tinh xảo, cắt đi yêu khí của hắn, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt nữ nhân trước mặt, yêu khí càng tràn ra mạnh mẽ hơn, giết nàng ta tuyệt phải giết dù có là ai, tất cả những gì mang lại nguy hiểm cho hắn đều phải bị tiêu trừ.
- ------------------------------------
Tiêu Thiên Tuyết đang hấp thụ khí đỉnh, nghe được tiếng thét vang vọng thầm nghĩ không xong, nàng ta đã thiết kế kết giới phòng trừ đường lui cho bản thân rốt cuộc là ai đã phá hoại tất cả? Nhanh chóng dịch chuyển đến Hoa viên phòng.
Mở cánh cửa liền ngửi được một mùi hôi tanh đập vào mũi, trợn to con mắt, nàng ta rõ ràng là đã đặt kết giới vì sao kết giới lại bị phá? Mà vấn đề người phá nó lại là một mảnh linh hồn? Nhìn hiện trường trước mắt nàng càng không thể tin nổi.
Mùi hôi tanh bốc lên, những chiếc đuôi Hắc hồ đứt đoạn giật nảy nằm la liệt trên mặt đất, mà chủ thể Hắc Hồ lại đang run rẩy quỳ xuống, như bị ép bởi một ngoại lực đáng sợ nào đó.
Thân thể hắn không ngừng run lên, không khí trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ không hiểu là do giường băng ti ngàn năm đã làm quá tốt nhiệm vụ của nó hay là bởi một điều gì đó chưa thể lý giải được.
Tiêu Thiên Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua đầu sỏ đã phá vỡ kết giới của nàng ta và gây ra cục diện rối rắm hiện tại.
Nàng ta có một đôi mắt màu đỏ, nhìn xuống chủ thể Hắc hồ như một vật chết, không có một tia cảm xúc hay dao động nào trong đôi mắt ấy vừa trong veo vô định lại đỏ đậm màu của máu.
Hoa Y liếc nhìn nữ chủ của thế giới này, ừm... từ đầu đến chân cũng được coi là quốc sắc thiên hương, xuống trần gian thì cũng được mệnh danh yêu phi hại nước hại dân chứ không đùa, chậc chậc thế mà cái hệ thống 6996 ngu si lại không có mắt thẩm mỹ kia lại tả nữ chính như sương như mai băng thanh ngọc khiết, bây giờ nhìn nàng ta có chỗ nào không lồi ra không lõm vào, không chọc lòng người nhộn nhạo chưa.
Khi đôi mắt màu đỏ như ánh trăng đêm nguyệt thực rời đi, Tiêu Thiên Tuyết mới có thể tìm lại được hơi thở của mình, cũng là lúc cuộc đời nàng ta bước trên con đường vạn kiếp bất phục.
Hoa Y đưa lên ngón tay còn dính lại máu khô, vuốt một đường tại hoa văn Hắc hồ, đôi mắt rút đi màu đỏ trở lại màu sắc vốn có như ban đầu, khóe miệng khẽ câu lên nụ cười, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai " Tô Duệ "
" Chẳng phải đồ nhi vẫn cứ quỳ xuống vái lạy vi sư hay sao, biết thế quỳ ngay từ đầu cũng đỡ phải đau đớn như thế này không"
Hoa văn Hắc hồ chậm rãi rút đi, đôi mắt thâm sâu, gian ác nhìn nàng cũng dần trở về trạng thái cũ, trước khi bị phong ấn nàng vẫn kịp nghe hắn mấp máy môi nói gì đó, mà cũng không chú ý lắm, cá đã nằm trên thớt nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Thầm nhủ xong rồi Hắc hồ đang dần kiểm soát được cơ thể, một đường nhanh chóng bay vọt vào trong phòng, cô thấy trên giường băng một người đang nằm giữa làn khói đen mù mịt, trên trán hiện rõ hoa văn ngọn lửa của Hắc hồ.
Hoa Y cắn đứt ngón tay, dựa theo trí nhớ nguyên chủ vẽ trên bụng hắn vài đường, một trận đồ phức tạp với 4 ngôi sao 6 cánh hiện ra ngay dưới giường băng nơi Tô Duệ đang dần chuyển hóa.
Cô hạ tay xuống, thở ra một đường, đi về phía giường băng, đưa ngón tay chạm vào hoa văn Hắc hồ, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô dường như muốn bóp nát cả những khớp xướng trong đó, cúi xuống liền đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, ranh ma, quỷ quyệt.
Hoa Y nhếch miệng, cao ngạo nhìn hắn:" Tô Duệ....À không phải gọi là Hắc hồ vì sao nhìn thấy vi sư lại không quỳ xuống cúi lạy?"
" Tô Duệ " nhìn nàng bằng ánh mắt trào phúng xen lẫn lửa giận:" Vi sư? Ngươi mà cũng xứng đáng làm sư phụ ta? Quỳ xuống cúi lạy? Người dám bắt ta quỳ xuống cúi lạy đều hôi yên phi diệt hết rồi, vậy để ta tiễn ngươi đi cùng họ luôn!!!"
Nói xong hắn liền dùng lực ý định bẻ gãy cổ tay của cô, cô lộn qua đằng sau hắn, âm thanh rắc crắc thanh thúy vang vọng khắp phòng, " Tô Duệ " nén đau, đôi mắt chuyển đen vận dụng yêu khí luân chuyển quanh thân tạo thành những mũi kim công kích.
Hoa Y buông tay lùi ra xa khỏi " Tô Duệ ", liếc xuống trận đồ nàng trầm tư,
hắn vẫn không thể di chuyển ra khỏi trận đồ, chứng tỏ rằng năng lực của hắn còn yếu, cơ hội chỉ có thể là ngay bây giờ!
Cùng lúc đó một cái bóng đen giống như đuôi của Hắc hồ, in lên trên tường công kích đằng sau Hoa Y, chỉ nghe một tiếng xoẹt chớp mắt, tiếng thét đau đớn vang lên, bóng đen lui đi một mảnh đuôi Hắc hồ hiện ra trên đất.
Không cho bóng đen có cơ hội hồi phục cô vung tay, chặt nốt phần đuôi nối liền với cơ thể, lại một tiếng thét quặn thắt vang vọng khắp Tuyết Hoa cung.
" Tô Duệ " mắt mở to không dám tin, dao.... nàng ta dùng thanh dao nhỏ, toàn thân đỏ, lấp lánh như pha lê tinh xảo, cắt đi yêu khí của hắn, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt nữ nhân trước mặt, yêu khí càng tràn ra mạnh mẽ hơn, giết nàng ta tuyệt phải giết dù có là ai, tất cả những gì mang lại nguy hiểm cho hắn đều phải bị tiêu trừ.
- ------------------------------------
Tiêu Thiên Tuyết đang hấp thụ khí đỉnh, nghe được tiếng thét vang vọng thầm nghĩ không xong, nàng ta đã thiết kế kết giới phòng trừ đường lui cho bản thân rốt cuộc là ai đã phá hoại tất cả? Nhanh chóng dịch chuyển đến Hoa viên phòng.
Mở cánh cửa liền ngửi được một mùi hôi tanh đập vào mũi, trợn to con mắt, nàng ta rõ ràng là đã đặt kết giới vì sao kết giới lại bị phá? Mà vấn đề người phá nó lại là một mảnh linh hồn? Nhìn hiện trường trước mắt nàng càng không thể tin nổi.
Mùi hôi tanh bốc lên, những chiếc đuôi Hắc hồ đứt đoạn giật nảy nằm la liệt trên mặt đất, mà chủ thể Hắc Hồ lại đang run rẩy quỳ xuống, như bị ép bởi một ngoại lực đáng sợ nào đó.
Thân thể hắn không ngừng run lên, không khí trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ không hiểu là do giường băng ti ngàn năm đã làm quá tốt nhiệm vụ của nó hay là bởi một điều gì đó chưa thể lý giải được.
Tiêu Thiên Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua đầu sỏ đã phá vỡ kết giới của nàng ta và gây ra cục diện rối rắm hiện tại.
Nàng ta có một đôi mắt màu đỏ, nhìn xuống chủ thể Hắc hồ như một vật chết, không có một tia cảm xúc hay dao động nào trong đôi mắt ấy vừa trong veo vô định lại đỏ đậm màu của máu.
Hoa Y liếc nhìn nữ chủ của thế giới này, ừm... từ đầu đến chân cũng được coi là quốc sắc thiên hương, xuống trần gian thì cũng được mệnh danh yêu phi hại nước hại dân chứ không đùa, chậc chậc thế mà cái hệ thống 6996 ngu si lại không có mắt thẩm mỹ kia lại tả nữ chính như sương như mai băng thanh ngọc khiết, bây giờ nhìn nàng ta có chỗ nào không lồi ra không lõm vào, không chọc lòng người nhộn nhạo chưa.
Khi đôi mắt màu đỏ như ánh trăng đêm nguyệt thực rời đi, Tiêu Thiên Tuyết mới có thể tìm lại được hơi thở của mình, cũng là lúc cuộc đời nàng ta bước trên con đường vạn kiếp bất phục.
Hoa Y đưa lên ngón tay còn dính lại máu khô, vuốt một đường tại hoa văn Hắc hồ, đôi mắt rút đi màu đỏ trở lại màu sắc vốn có như ban đầu, khóe miệng khẽ câu lên nụ cười, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai " Tô Duệ "
" Chẳng phải đồ nhi vẫn cứ quỳ xuống vái lạy vi sư hay sao, biết thế quỳ ngay từ đầu cũng đỡ phải đau đớn như thế này không"
Hoa văn Hắc hồ chậm rãi rút đi, đôi mắt thâm sâu, gian ác nhìn nàng cũng dần trở về trạng thái cũ, trước khi bị phong ấn nàng vẫn kịp nghe hắn mấp máy môi nói gì đó, mà cũng không chú ý lắm, cá đã nằm trên thớt nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Bình luận facebook