Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240: Mị Huyết
Hoa Y từ trên vách đá quan sát thiếu niên phía dưới.
Phần thi thực hành này được xây dựng trên mô hình cạnh tranh, cứ 30 phút trôi qua sẽ xuất hiện một loại trái cây ma pháp, nhiệm vụ của ma pháp sư chính là thu thập đủ 3 loại quả, người trong thời gian sớm nhất thu thập đủ 3 loại quả sẽ đứng nhất bảng ma pháp sư.
Điểm đặc biệt của phần thi này chính là bản đồ giới hạn trong khu rừng bóng đêm và 30 phút chỉ xuất hiện một ma pháp quả duy nhất, tranh đấu, sử dụng ma pháp, thiết lập cạm bẫy tất cả đều hợp lệ.
Lam Hạo thở dốc toàn thân chật vật, thần chú ma pháp chỉ cần là hắn từng nhìn thấy hắn nhất định sẽ thuộc, nhưng cái hắn yếu chính là triển khai, lực lượng của hắn không đủ cho dù ma pháp có cao cấp đến đâu cũng chỉ bởi vì hắn quá yếu đều không gây được sát thương lớn lên kẻ địch.
Cũng chính vì vậy đã 8 tiếng trôi qua mà hắn chưa lấy được một quả nào.
Chợt một vật loé sáng trên cành cây, một quá táo màu vàng.
Lam Hạo thầm cảm thấy may mắn nhanh chóng lấy nó xuống bỗng bị một bóng đen lướt qua cướp lấy.
"Haha mày chậm quá đấy phế vật!!!".
Lam Hạo nghiến răng: "Đinh Khôn!!!".
"Đúng vậy là tao, tao thật không cam tâm tên phế vật như mày lại gọi ra con Vrag mạnh như vậy! Nhưng mà vào đây lại không được mang theo nó hahahaha quả là cơ hội tốt cuối cùng nỗi nhục ngày đó tao cũng có thể trả đủ rồi!"
Nói xong hắn liền điên cuồng xông về phía trước, một thanh đao dài cầm trong tay hắn vung lên.
Lam Hạo lùi lại về phía sau né tránh, tốc độ không nhanh bằng hắn liền bị cắt sượt qua cánh tay, thấy vậy nhanh chóng ném một đạo ma pháp về phía trước.
Lam Hạo vốn định nhân cơ hội chạy trốn nhưng bước chân lại bất khác khựng lại, hắn lúc này lại không muốn đi lý trí của hắn nói cho hắn biết hắn phải chống lại nỗi sợ này hắn không còn là phế vật nữa.
Hoa Y từ trên cao nhìn một màn phía dưới Lam Hạo chật vật bị dồn vào đường cùng, toàn thân đều có những vết cắt lớn bé, chỉ nhìn thôi cũng biết rằng đối thủ đang đùa giỡn hắn.
Bất chợt đôi mắt hắn thay đổi, bên chân bỗng xuất hiện hoạ văn mà Đinh Khôn sớm đã trợn mắt quỳ xuống giống như bị bóp cổ điên cuồng hít vào không khí.
Hoa Y bay xuống đứng bên cạnh thiếu niên nâng mắt nhìn hắn: "Phi tang phiền phức lắm".
Hắn quay đầu nhìn qua như nghe hiểu ý cô, băng lãnh trong không khí rút đi, Đinh Khôn bất tỉnh gục xuống.
"Để tôi giải trừ liên kết của cậu ta với em".
"Không cần, chưa phải bây giờ".
Hắn nhíu nhẹ lông mày khuôn mặt toát lên một chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì.
Hắn bước về phía trước cầm lên trái cây ma pháp khẽ đưa lên miệng cắn, hấp thụ nó.
"Tên em?".
Hoa Y liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt thiếu điều viết lên "bây giờ mới hỏi".
"Hoa Y"
"Ừ, tôi là Arma, khi trở về, em đi theo tôi".
"Một mệnh lệnh?".
"Không phải...một lời mời...".
Hoa Y nở nụ cười đưa ngón tay ngoắc hắn.
Arma rất không thích hành động này của cô song hắn lại không phát giận, đứng đó một lúc rồi như thoả hiệp đi về phía cô.
Hoa Y nâng tay xoa đầu hắn, nở nụ cười: "Ngoan, yêu anh nhất".
Cô thấy môi hắn mím lại, ánh mắt cũng sâu hơn nhưng vẫn trước sau như một không phát giận.
Phải biết hắn là một tên ma đầu bị toàn ma pháp sư tu diệt, hắn có thể thiện lành được chắc, nhưng mà cho dù không có kí ức lại vẫn luôn chiều chuộng cô mộ cách vô thức, giống như là bản năng của hắn vậy.
Càng nghĩ càng thấy cục băng nhà mình đáng yêu, liền dứt khoát lùi lại đứng trên tảng đá, cúi đầu xuống định đặt nụ hôn lên khoé môi hắn.
Arma ánh mắt chợt trở nên hung tàn, hắn quay mạnh đầu sang, toàn thân luân chuyển dòng khí lạnh, hoạ văn ở chân đậm sắc.
"Sao thế" Hoa Y quan sát biểu cảm của hắn, cảm thấy khí lực này của hắn ngày càng cường đại, may là cô dần mạnh lên không thì chắc giống như Đinh Khôn dưới kia nằm dưới đất mất.
"Không phải thân thể của tôi, em không được làm thế, tôi sẽ khó chịu".
Hoa Y chợt nhớ ra hắn đang trú ngụ trong thân thể Lam Hạo, là do cô xúc động quá không ngăn được cảm xúc trào ra.
"Ừm tại em, lần sau em sẽ chú ý, đừng giận".
"Không giận, tôi chỉ khó chịu, muốn giết người".
Hoa Y banh mặt xoa đầu hắn: "Không giết người, đang thi thực hành, phi tang xác rất là mệt biết không".
Hắn cáu giận lùi xa cô, hắn là bực tức mình còn đang trú ngụ trong cơ thể người khác, cũng không thể cùng cô thân mật, bực bội lại không thể giết người.
Hoa Y thấy hắn sinh khí nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn lại bị hắn gạt ra, cô đến là cạn lời.
"Hiện tại đang là anh mà, nhỏ mọn thế".
Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Khó chịu".
Cô khoanh tay trước ngực từ chối trả lời, cái tính cách này thực sự là ông tổ nhỏ mọn mà, đến một cái nắm tay cũng không được cô còn biết làm sao.
"Về nhà, tôi đổi thân thể".
"Không được, hắn còn đang thi, em muốn để hắn thi xong đã".
Cô ngăn cản hắn, thấy hắn hơi lạnh càng luân chuyển mạnh mẽ hơn, khuôn mặt rất cố kìm chế nhưng khí tức lại chẳng biết thu liễm lại.
Hoa Y nở nụ cười nói khẽ vào tai hắn: "Về nhà hôn anh".
Nghe xong khí tức mới nhu hoà xuống dần trở lại bình thường.
Hoa Y nở nụ cười, thật sự dễ dụ, nếu không biết chẳng ai nghĩ hắn là ông tổ của ma pháp sư đâu người gì tính tình y như cậu nhóc con.
Lam Hạo tỉnh lại thời gian đã trôi qua 24 tiếng, hắn cuộn tròn người lại mặt chôn giữa hai đầu gối, hắn cứ ngồi như thế 30 phút sau mới đứng lên.
————————
"Phần thi thực hành kết thúc, xếp loại sẽ được dán tại bảng thông báo, những học sinh không đủ điểm đều sẽ phải tham gia chế độ huấn luyện địa ngục".
Hoa Y thông qua đám người nhìn thấy Lam Hạo mặc dù hắn toàn thân nhếch nhác nhưng cũng không có vết thương chí mạng, bên cạnh hắn còn xuất hiện một cô gái.
Tóc vàng? Xem ra nữ sinh hôm đó đi cùng Anker chính là nữ chủ rồi.
Lam Hạo từ trường về nhà, cả quãng đường đều không ngừng siết chặt viên pha lê màu đỏ.
Về đến nhà hắn liền điên cuồng xông vào phòng cô nhưng bị chặn bên ngoài bởi một cấm chế phức tạp.
Hoa Y từ trên sofa nâng mắt nhìn hắn: "Ta sẽ không quá tuyệt tình với cậu, đừng khiến ta thất vọng".
Lam Hạo quay người đối diện đôi mắt cô lần này trong ánh mắt là thần sắc cầu xin: "Làm ơn đừng bỏ tôi có được không, tôi sẽ trở nên mạnh hơn cho nên xin cô ở bên tôi có được không?".
Hoa Y không trả lời hắn rời đi tầm mắt.
Giọng nói run rẩy vang lên: "Vì sao...vì sao chứ cô thậm chí còn không biết hắn là ai, hắn không phải người tốt...". .
"Ta cũng không phải người tốt, ta đã nói ngay từ đầu ta sẽ không ở bên cậu đừng để ta nhắc lại nhiều lần".
Thân thể Lam Hạo dần trượt xuống hắn dựa lưng vào cánh cửa phía sau ánh mắt gần như tan rã, lúc hắn đau đớn tuyệt vọng nhất cô đã bước đến cứu rỗi cuộc đời hắn, hắn tin tưởng cô, thậm chí hắn còn mê luyến hơi ấm mà cô mang lại.
Nhưng bây giờ ngay cả hơi ấm ấy cũng muốn rời xa hắn, hắn rốt cuộc vẫn là phế vật chẳng ai cần đến.
Hoa Y nghiêng đầu nhìn hắn chợt trợn trừng mắt, nhanh chóng đá văng con dao trên tay hắn.
Cô ngồi xuống nhẹ híp mắt lại lời nói mang theo một tầng sát khí: "Đừng có cố dùng cách tự vẫn, ta sẽ không thể cậu chết cho đến khi hắn trở lại thân thể của mình"
Cô đem hắn trói lại, hắn không hề phản kháng chỉ như một con rối gỗ mất đi sức sống.
Phần thi thực hành này được xây dựng trên mô hình cạnh tranh, cứ 30 phút trôi qua sẽ xuất hiện một loại trái cây ma pháp, nhiệm vụ của ma pháp sư chính là thu thập đủ 3 loại quả, người trong thời gian sớm nhất thu thập đủ 3 loại quả sẽ đứng nhất bảng ma pháp sư.
Điểm đặc biệt của phần thi này chính là bản đồ giới hạn trong khu rừng bóng đêm và 30 phút chỉ xuất hiện một ma pháp quả duy nhất, tranh đấu, sử dụng ma pháp, thiết lập cạm bẫy tất cả đều hợp lệ.
Lam Hạo thở dốc toàn thân chật vật, thần chú ma pháp chỉ cần là hắn từng nhìn thấy hắn nhất định sẽ thuộc, nhưng cái hắn yếu chính là triển khai, lực lượng của hắn không đủ cho dù ma pháp có cao cấp đến đâu cũng chỉ bởi vì hắn quá yếu đều không gây được sát thương lớn lên kẻ địch.
Cũng chính vì vậy đã 8 tiếng trôi qua mà hắn chưa lấy được một quả nào.
Chợt một vật loé sáng trên cành cây, một quá táo màu vàng.
Lam Hạo thầm cảm thấy may mắn nhanh chóng lấy nó xuống bỗng bị một bóng đen lướt qua cướp lấy.
"Haha mày chậm quá đấy phế vật!!!".
Lam Hạo nghiến răng: "Đinh Khôn!!!".
"Đúng vậy là tao, tao thật không cam tâm tên phế vật như mày lại gọi ra con Vrag mạnh như vậy! Nhưng mà vào đây lại không được mang theo nó hahahaha quả là cơ hội tốt cuối cùng nỗi nhục ngày đó tao cũng có thể trả đủ rồi!"
Nói xong hắn liền điên cuồng xông về phía trước, một thanh đao dài cầm trong tay hắn vung lên.
Lam Hạo lùi lại về phía sau né tránh, tốc độ không nhanh bằng hắn liền bị cắt sượt qua cánh tay, thấy vậy nhanh chóng ném một đạo ma pháp về phía trước.
Lam Hạo vốn định nhân cơ hội chạy trốn nhưng bước chân lại bất khác khựng lại, hắn lúc này lại không muốn đi lý trí của hắn nói cho hắn biết hắn phải chống lại nỗi sợ này hắn không còn là phế vật nữa.
Hoa Y từ trên cao nhìn một màn phía dưới Lam Hạo chật vật bị dồn vào đường cùng, toàn thân đều có những vết cắt lớn bé, chỉ nhìn thôi cũng biết rằng đối thủ đang đùa giỡn hắn.
Bất chợt đôi mắt hắn thay đổi, bên chân bỗng xuất hiện hoạ văn mà Đinh Khôn sớm đã trợn mắt quỳ xuống giống như bị bóp cổ điên cuồng hít vào không khí.
Hoa Y bay xuống đứng bên cạnh thiếu niên nâng mắt nhìn hắn: "Phi tang phiền phức lắm".
Hắn quay đầu nhìn qua như nghe hiểu ý cô, băng lãnh trong không khí rút đi, Đinh Khôn bất tỉnh gục xuống.
"Để tôi giải trừ liên kết của cậu ta với em".
"Không cần, chưa phải bây giờ".
Hắn nhíu nhẹ lông mày khuôn mặt toát lên một chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì.
Hắn bước về phía trước cầm lên trái cây ma pháp khẽ đưa lên miệng cắn, hấp thụ nó.
"Tên em?".
Hoa Y liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt thiếu điều viết lên "bây giờ mới hỏi".
"Hoa Y"
"Ừ, tôi là Arma, khi trở về, em đi theo tôi".
"Một mệnh lệnh?".
"Không phải...một lời mời...".
Hoa Y nở nụ cười đưa ngón tay ngoắc hắn.
Arma rất không thích hành động này của cô song hắn lại không phát giận, đứng đó một lúc rồi như thoả hiệp đi về phía cô.
Hoa Y nâng tay xoa đầu hắn, nở nụ cười: "Ngoan, yêu anh nhất".
Cô thấy môi hắn mím lại, ánh mắt cũng sâu hơn nhưng vẫn trước sau như một không phát giận.
Phải biết hắn là một tên ma đầu bị toàn ma pháp sư tu diệt, hắn có thể thiện lành được chắc, nhưng mà cho dù không có kí ức lại vẫn luôn chiều chuộng cô mộ cách vô thức, giống như là bản năng của hắn vậy.
Càng nghĩ càng thấy cục băng nhà mình đáng yêu, liền dứt khoát lùi lại đứng trên tảng đá, cúi đầu xuống định đặt nụ hôn lên khoé môi hắn.
Arma ánh mắt chợt trở nên hung tàn, hắn quay mạnh đầu sang, toàn thân luân chuyển dòng khí lạnh, hoạ văn ở chân đậm sắc.
"Sao thế" Hoa Y quan sát biểu cảm của hắn, cảm thấy khí lực này của hắn ngày càng cường đại, may là cô dần mạnh lên không thì chắc giống như Đinh Khôn dưới kia nằm dưới đất mất.
"Không phải thân thể của tôi, em không được làm thế, tôi sẽ khó chịu".
Hoa Y chợt nhớ ra hắn đang trú ngụ trong thân thể Lam Hạo, là do cô xúc động quá không ngăn được cảm xúc trào ra.
"Ừm tại em, lần sau em sẽ chú ý, đừng giận".
"Không giận, tôi chỉ khó chịu, muốn giết người".
Hoa Y banh mặt xoa đầu hắn: "Không giết người, đang thi thực hành, phi tang xác rất là mệt biết không".
Hắn cáu giận lùi xa cô, hắn là bực tức mình còn đang trú ngụ trong cơ thể người khác, cũng không thể cùng cô thân mật, bực bội lại không thể giết người.
Hoa Y thấy hắn sinh khí nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn lại bị hắn gạt ra, cô đến là cạn lời.
"Hiện tại đang là anh mà, nhỏ mọn thế".
Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Khó chịu".
Cô khoanh tay trước ngực từ chối trả lời, cái tính cách này thực sự là ông tổ nhỏ mọn mà, đến một cái nắm tay cũng không được cô còn biết làm sao.
"Về nhà, tôi đổi thân thể".
"Không được, hắn còn đang thi, em muốn để hắn thi xong đã".
Cô ngăn cản hắn, thấy hắn hơi lạnh càng luân chuyển mạnh mẽ hơn, khuôn mặt rất cố kìm chế nhưng khí tức lại chẳng biết thu liễm lại.
Hoa Y nở nụ cười nói khẽ vào tai hắn: "Về nhà hôn anh".
Nghe xong khí tức mới nhu hoà xuống dần trở lại bình thường.
Hoa Y nở nụ cười, thật sự dễ dụ, nếu không biết chẳng ai nghĩ hắn là ông tổ của ma pháp sư đâu người gì tính tình y như cậu nhóc con.
Lam Hạo tỉnh lại thời gian đã trôi qua 24 tiếng, hắn cuộn tròn người lại mặt chôn giữa hai đầu gối, hắn cứ ngồi như thế 30 phút sau mới đứng lên.
————————
"Phần thi thực hành kết thúc, xếp loại sẽ được dán tại bảng thông báo, những học sinh không đủ điểm đều sẽ phải tham gia chế độ huấn luyện địa ngục".
Hoa Y thông qua đám người nhìn thấy Lam Hạo mặc dù hắn toàn thân nhếch nhác nhưng cũng không có vết thương chí mạng, bên cạnh hắn còn xuất hiện một cô gái.
Tóc vàng? Xem ra nữ sinh hôm đó đi cùng Anker chính là nữ chủ rồi.
Lam Hạo từ trường về nhà, cả quãng đường đều không ngừng siết chặt viên pha lê màu đỏ.
Về đến nhà hắn liền điên cuồng xông vào phòng cô nhưng bị chặn bên ngoài bởi một cấm chế phức tạp.
Hoa Y từ trên sofa nâng mắt nhìn hắn: "Ta sẽ không quá tuyệt tình với cậu, đừng khiến ta thất vọng".
Lam Hạo quay người đối diện đôi mắt cô lần này trong ánh mắt là thần sắc cầu xin: "Làm ơn đừng bỏ tôi có được không, tôi sẽ trở nên mạnh hơn cho nên xin cô ở bên tôi có được không?".
Hoa Y không trả lời hắn rời đi tầm mắt.
Giọng nói run rẩy vang lên: "Vì sao...vì sao chứ cô thậm chí còn không biết hắn là ai, hắn không phải người tốt...". .
"Ta cũng không phải người tốt, ta đã nói ngay từ đầu ta sẽ không ở bên cậu đừng để ta nhắc lại nhiều lần".
Thân thể Lam Hạo dần trượt xuống hắn dựa lưng vào cánh cửa phía sau ánh mắt gần như tan rã, lúc hắn đau đớn tuyệt vọng nhất cô đã bước đến cứu rỗi cuộc đời hắn, hắn tin tưởng cô, thậm chí hắn còn mê luyến hơi ấm mà cô mang lại.
Nhưng bây giờ ngay cả hơi ấm ấy cũng muốn rời xa hắn, hắn rốt cuộc vẫn là phế vật chẳng ai cần đến.
Hoa Y nghiêng đầu nhìn hắn chợt trợn trừng mắt, nhanh chóng đá văng con dao trên tay hắn.
Cô ngồi xuống nhẹ híp mắt lại lời nói mang theo một tầng sát khí: "Đừng có cố dùng cách tự vẫn, ta sẽ không thể cậu chết cho đến khi hắn trở lại thân thể của mình"
Cô đem hắn trói lại, hắn không hề phản kháng chỉ như một con rối gỗ mất đi sức sống.
Bình luận facebook