Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Chương 51: Nữ nhân không biết xấu hổ (bắt côn trùng)
Editor: Gà
Khúc Khinh Cư ngồi cao trong Thiên Điện, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân ngồi ở dưới mình, nàng đã gặp Vi Nhiễm Sương, về phần vị nhất định phải gặp nàng này hẳn là Vi Tần thị, Khúc Khinh Cư bỗng cảm thấy trên người bà ta có khí thế nào đó khá giống Lương thị.
"Khi còn bé Đoan vương điện hạ từng cõng nha đầu nhà chúng ta, nhiều năm đi qua, Đoan vương điện hạ đã thành gia thất, nha đầu nhà chúng ta đã là đại cô nương cũng sắp đàm hôn luận gả." Vi Tần thị thở dài, miễn cưỡng nói với Khúc Khinh Cư: "Thời gian trôi qua thật nhanh quá."
Khúc Khinh Cư cười, ý bảo Vi Tần thị nói tiếp.
Thấy Đoan Vương phi vẫn không mảy may, Vi Tần thị thầm hận nàng ngồi quá yên, uống một ngụm trà tiếp tục nói: "Cuối năm ngoái nhà chúng ta mới hồi kinh, làm phiền Đoan vương điện hạ, mới để cho nhà chúng ta không gặp chuyện gì xấu. Sương nha đầu là biểu muội vẫn luôn ghi nhớ ân đức của Đoan vương điện hạ, nhưng nam nữ hữu biệt, vẫn không thể gặp mặt một lần, hôm nay trước tiên ở đây nói một tiếng cảm ơn Vương phi, nếu có duyên chúng ta lại tự mình nói tiếng cảm ơn với Vương gia."
Vi Nhiễm Sương thuận thế đứng lên, vạn phúc [1] với Khúc Khinh Cư: "Nhiễm Sương tạ ơn biểu ca, tạ ơn biểu tẩu."
[1] vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa
Khúc Khinh Cư cảm giác mình hơi đau răng rồi, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn hai mẹ con này đã ngồi đây hai canh giờ, e rằng hai người này đang đợi Hạ Hành về phủ, nàng cười nói: "Biểu muội không cần khách khí, là ca ca tẩu tử, nên đối xử tốt với muội muội và người nhà, là điều cần làm thôi."
"Vương phi hiền đức." Vi Tần thị thuận thế đón lời, mặt dày nói: "Sương nha đầu vẫn rất ưa thích biểu ca Đoan vương điện hạ này, nói chỉ sợ ngài cười, đến nay con bé vẫn nhớ rõ thường ngày Đoan vương điện hạ luôn chăm sóc con bé đấy."
Rốt cuộc da mặt người này dày bao nhiêu vậy, sao có thể nói với một nữ nhân khác rằng nữ nhi mình thích trượng phu của người ta? Khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ giật, nghe nói vị Vi Tần thị này và Tần Bạch Lộ là đồng tông đồng mạch, nhưng quan hệ khá xa nhau, Tần gia này là thư hương thế gia, sao có thể xuất hiện nữ nhân như Vi Tần thị vậy?
Sau lưng Khúc Khinh Cư, Ngân Liễu nghe những lời này, tức giận trên mặt cũng không thể che giấu được rồi, nhưng sợ vương phi khó xử, mới cố gắng đè nén, nhưng ánh mắt nhìn hai mẹ con Vi gia đã càng ngày càng lạnh.
"Ha ha." Khúc Khinh Cư nâng chung trà lên uống một hớp, kiềm nén ý cười cuồn cuộn trong lòng: "Vương gia chưa đề cập về biểu muội với ta."
Nụ cười của Vi Tần thị dừng lại, tùy tiện nói: "Một ngày Vương gia bận rộn kiếm cả tỷ bạc, lúc trở về phủ đâu còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này."
"Vi phu nhân nói vậy là có ý gì?" Khúc Khinh Cư sầm mặt: "Vương gia chỉ là một hoàng tử, sao có thể một ngày kiếm tỷ bạc, huống chi Vương gia thường túc ở chính viện, chuyện trong nhà luôn nói với ta, ý của ngươi là đang nói Vương gia có chuyện thì sẽ không bao giờ nói với Bản vương phi?"
Vi Tần thị sửng sốt, bà ta thật sự không ngờ Đoan Vương phi nói biến sắc mặt là biến ngay, một chút báo trước cũng không có, thật lâu sau bà ta mới hoàn hồn nói: "Xin vương phi thứ tội, thần phụ tuyệt không ý đó."
Sắc mặt Vi Nhiễm Sương trắng bệch phúc thân với Khúc Khinh Cư nói: "Xin vương phi đừng tức giận, mẫu thân không cố ý, cũng không có ý này."
"Mọi người đều là thân thích, không cần nghiêm túc như vậy." Sắc mặt Khúc Khinh Cư hòa hoãn, cười lên lần nữa, nàng bảo Vi Nhiễm Sương ngồi xuống, mới tiếp tục nói: "Vi phu nhân không có ý này, đương nhiên rất tốt."
Vi Tần thị chưa từng thấy người nào biến sắc mặt nhanh như vậy, lúc này Khúc Khinh Cư cười, bà ta cũng chỉ có thể cười theo: "Thần phụ sẽ không nói nữa, may mà vương phi không ngại, vương phi thật khoan dung."
"Lời vô tâm của người bình thường, ta sẽ không tức giận." Khúc Khinh Cư cười như không cười nói: "Không phải biểu muội đang hầu hạ bên cạnh mẫu phi sao, đã xuất cung rồi à?"
Vi Nhiễm Sương nhỏ giọng đáp: "Quý phi nương nương lo lắng người nhà nhớ muội, mới đưa muội về phủ." Vương phi đang nói, họ chỉ là người bình thường, không đáng để so đo?
"Ừ, xưa nay mẫu phi rất săn sóc." Khúc Khinh Cư nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vi Nhiễm Sương một lần: "Ta thấy xương cốt muội hơi gầy yếu, trở về phủ, nên bồi bổ nhiều hơn." Nói xong, còn bảo Thuỵ Hương và Thục Quỳ đi lấy một ít dược liệu thượng hạng, đưa cho Vi Tần thị mang về.
"Sao có thể không biết xấu hổ để Vương phi tiêu phí như vậy." Vi Tần thị đứng lên nói tạ ơn, thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, nhưng vẫn chưa thấy có người vào báo Vương gia đã về phủ, bà ta hơi gấp nhưng vẫn muốn tiếp tục đợi, không thể làm gì khác hơn đành mặt dày không nói cáo từ.
Khúc Khinh Cư cũng không gấp, nàng sẽ chờ Hạ Hành về, hai nữ nhân có ý như vậy, không để cho Hạ Hành cảm thụ một chút, chẳng phải đã phụ lòng nàng bị hành hạ cả chiều hôm nay sao?
Vi Nhiễm Sương đã không thể ngồi yên, mặc dù trái tim nàng ta luôn hướng về Đoan Vương, nhưng da mặt vẫn còn mỏng, thấy vương phi cười như không cười nhìn nàng ta, thì cảm thấy trên mặt hơi nóng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Khúc Khinh Cư.
Đúng lúc này, Tiểu Cam Tử vội vã đi vào, thi lễ với Khúc Khinh Cư, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Vương gia đã về ạ."
Đôi mắt Vi Nhiễm Sương lập tức phát sáng, nàng ta khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Đoan Vương phi, thì thấy đối phương lộ ra một nụ cười sáng rỡ, mặc dù nàng ta là nữ nhân, không thể không thừa nhận, Đoan Vương phi thật sự rất hấp dẫn.
"Nếu Vương gia đã về, vậy để chúng ta hành lễ với Vương gia vậy." Vi Tần thị bày ra dáng vẻ trưởng bối, ngồi trên ghế nói: "Đã lâu thần phụ không gặp điện hạ rồi."
Lúc nàyTiểu Cam Tử đang khom người đứng, nghe được những lời này của Vi Tần thị, giễu cợt giật khóe miệng, khó trách dáng vẻ vị tiểu thư Vi gia này không phóng khoáng, có người mẫu thân thế này, có thể nuôi ra được loại nữ nhi tốt gì chứ?
Chẳng có quan hệ gần gũi gì, cũng dám bày vẻ trưởng bối với vương phi, chỉ có hai phần nhan sắc mà muốn mở phường nhuộm, không tự nhìn xem bản thân mình có thân phận gì.
"Vương gia đến."
Khúc Khinh Cư đứng lên, thấy Hạ Hành sải bước đến bên này, nàng cười nghênh đón, hai người nắm tay một cách tự nhiên: "Hôm nay chàng về hơi muộn hơn ngày thường một chút."
"Xảy ra nhiều việc, để nàng chờ lâu rồi." Sau khi Hạ Hành dẫn người ngồi xuống ghế cao, mới nhìn Vi Tần thị và Vi Nhiễm Sương đang đứng phía dưới: "Sao Vi phu nhân và Vi tiểu thư có thời gian đến phủ Bổn vương vậy?" Đối với loại người này, hắn không cần phải chiêu hiền đãi sĩ [2], đương nhiên tùy ý bày ra khí thế thuộc về vương gia thôi.
[2] chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài
Vi Tần thị bỗng cảm thấy kính sợ, thi lễ với Hạ Hành: "Kể từ khi hồi kinh vẫn chưa từng gặp Vương gia và Vương phi, hôm nay mới vội đưa nữ nhi đến hành lễ với Vương phi."
"Hiếm khi ngươi đi một chuyến, Vương phi và Vi tiểu thư đã từng gặp nhau ở trong cung." Hạ Hành bưng chén trà của Khúc Khinh Cư lên uống một hớp, lạnh nhạt nói: "Theo như mẫu phi nói, ngươi cũng là trưởng bối của Bổn vương, sao có thể để ngươi đến bái phỏng chúng ta?"
"Sao chúng ta có thể so sánh với Vương gia được." Giọng nói Vi Tần thị khách khí không ít, bà ta thận trọng nói: "Cộng thêm chuyện khi còn nhỏ giữa Vương gia ngài và Sương nha đầu, thần phụ mới dẫn nha đầu này đi cùng."
Tay Hạ Hành bưng chén trà chợt dừng lại, lời này có ý gì? Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Khinh Cư, thấy ý cười lạnh lẽo của đối phương, hắn nhíu mày nói: "Khi còn bé Vi tiểu thư và Bổn vương chỉ gặp có vài lần, Vi phu nhân nói chuyện như vậy, e rằng có chút không ổn."
Vi Tần thị nghe ra Đoan Vương không có ý đó với khuê nữ nhà mình, nụ cười trên mặt hơi khó xem, hồi lâu sau mới nói: "Vương gia nói quá lời, các ngươi là biểu huynh muội, đâu cần phải băn khoăn nhiều như vậy?"
Hạ Hành không đổi sắc nói: "Nam đại nữ phòng, nhân chi thường tình." [3]
[3] nam đại nữ phòng, nhân chi thường tình (男大女防, 人之常情): ý là người nam luôn thể hiện sự tôn trọng, nữ thì nên biết tự bảo vệ mình, là chuyện thường tình của con người.
"Ngân Liễu, bảo người nấu nước nóng rửa tay cho Vương gia." Khúc Khinh Cư đứng dậy nhìn bên ngoài: "Sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa tối rồi, không bằng hai vị ở lại dùng bữa cơm rau dưa?"
Vi Tần thị nhìn ra tạm thời quả thật Đoan Vương không có hứng thú với nữ nhi nhà mình, nên không có ý định tiếp tục ở lại, bà ta cười đứng lên nói: "Không quấy rầy Vương gia và Vương phi nữa, thần phụ cáo từ trước."
"Đi thong thả không tiễn." Hạ Hành khẽ gật đầu, một câu giữ lại cũng không có, dáng vẻ này khiến lòng Vi Tần thị lạnh hơn, cũng hiểu chuyện này chỉ sợ không phải đùa rồi.
Ra khỏi phủ Đoan Vương, Vi Tần thị và Vi Nhiễm Sương ngồi xe ngựa trở về phủ, Vi Tần thị thở dài, nói với nữ nhi ngồi đối diện: "Ta vốn chưa từng gặp vị Đoan Vương phi này, hôm nay gặp mặt, chuyện con muốn vào phủ Đoan Vương e rằng sẽ càng khó khăn." Mặc dù bà ta muốn nữ nhi vào phủ Đoan Vương, nhưng từ khi Đoan Vương vào cửa đến lúc họ rời đi, cũng không hề nhìn nữ nhi lấy một lần, hoàn toàn không xem trọng nữ nhi.
"Nữ nhi biết." Vi Nhiễm Sương cắn môi nói: "Nhưng mẫu thân, nữ nhi muốn vào phủ Đoan Vương."
Vi Tần thị thở dài, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta lại suy nghĩ biện pháp khác thôi."
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư lập tức rửa tay, không nói một câu.
"Tức giận à?" Hạ Hành thấy nàng im lặng không nói lời nào, lau khô tay đứng dậy ngồi cạnh Khúc Khinh Cư: "Đừng vì loại đàn bà không có đầu óc như thế mà tức giận, sau này không cho các nàng vào phủ."
"Không cho các nàng vào, vậy còn biểu muội thanh mai trúc mã của chàng thì sao?" Khúc Khinh Cư liếc hắn, khẽ hừ: "Không chừng ngày mai lại có biểu tỷ gì đó, còn nói nhớ chàng thế nào nữa đấy."
Đối với nữ nhân tự đưa đến cửa, từ trước đến giờ nam nhân sẽ không quý trọng, thậm chí trong xương còn cảm thấy chướng mắt, Khúc Khinh Cư biết Hạ Hành có chút ý tứ với Vi Nhiễm Sương, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng muốn giữ hai nữ nhân kia lại đến khi Hạ Hành trở về phủ.
"Ta chướng mắt nàng ta, chẳng lẽ còn có thể cố nhét vào phủ à." Hạ Hành thấy nàng vẫn im lặng, đành phải cười làm lành nói: "Không phải đã sớm nói rồi sao, chỉ có Khinh Cư nàng là độc nhất vô nhị, những nữ nhân khác Bổn vương chẳng muốn nhìn nhiều, đừng nóng giận, tức giận hại thân đấy, nhé?"
Khẽ nhéo tay hắn một cái, Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nói: "Lời này do chàng tự nói, ta không ép buộc chàng."
"Đây đều là lời nói chân thật của ta." Hạ Hành cười vuốt tóc nàng: "Cho người dọn bữa tối lên đi, không phải nàng muốn đánh cờ sao, đợi lát nữa ta và nàng đánh một ván nhé."
Khúc Khinh Cư tạm gật đầu.
Tiểu Cam Tử vẫn đứng ở góc nghĩ, người Vi gia này thật không có mắt rồi, không biết Vương gia rất xem trọng Vương phi sao, dáng vẻ khuất phục nịnh hót này, nói ra chỉ sợ người khác cũng không tin.
E rằng sau hôm nay, Vương gia sẽ thầm gạch cho gia đình Vi Tần thị một nét rồi.
Editor: Gà
Khúc Khinh Cư ngồi cao trong Thiên Điện, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân ngồi ở dưới mình, nàng đã gặp Vi Nhiễm Sương, về phần vị nhất định phải gặp nàng này hẳn là Vi Tần thị, Khúc Khinh Cư bỗng cảm thấy trên người bà ta có khí thế nào đó khá giống Lương thị.
"Khi còn bé Đoan vương điện hạ từng cõng nha đầu nhà chúng ta, nhiều năm đi qua, Đoan vương điện hạ đã thành gia thất, nha đầu nhà chúng ta đã là đại cô nương cũng sắp đàm hôn luận gả." Vi Tần thị thở dài, miễn cưỡng nói với Khúc Khinh Cư: "Thời gian trôi qua thật nhanh quá."
Khúc Khinh Cư cười, ý bảo Vi Tần thị nói tiếp.
Thấy Đoan Vương phi vẫn không mảy may, Vi Tần thị thầm hận nàng ngồi quá yên, uống một ngụm trà tiếp tục nói: "Cuối năm ngoái nhà chúng ta mới hồi kinh, làm phiền Đoan vương điện hạ, mới để cho nhà chúng ta không gặp chuyện gì xấu. Sương nha đầu là biểu muội vẫn luôn ghi nhớ ân đức của Đoan vương điện hạ, nhưng nam nữ hữu biệt, vẫn không thể gặp mặt một lần, hôm nay trước tiên ở đây nói một tiếng cảm ơn Vương phi, nếu có duyên chúng ta lại tự mình nói tiếng cảm ơn với Vương gia."
Vi Nhiễm Sương thuận thế đứng lên, vạn phúc [1] với Khúc Khinh Cư: "Nhiễm Sương tạ ơn biểu ca, tạ ơn biểu tẩu."
[1] vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa
Khúc Khinh Cư cảm giác mình hơi đau răng rồi, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn hai mẹ con này đã ngồi đây hai canh giờ, e rằng hai người này đang đợi Hạ Hành về phủ, nàng cười nói: "Biểu muội không cần khách khí, là ca ca tẩu tử, nên đối xử tốt với muội muội và người nhà, là điều cần làm thôi."
"Vương phi hiền đức." Vi Tần thị thuận thế đón lời, mặt dày nói: "Sương nha đầu vẫn rất ưa thích biểu ca Đoan vương điện hạ này, nói chỉ sợ ngài cười, đến nay con bé vẫn nhớ rõ thường ngày Đoan vương điện hạ luôn chăm sóc con bé đấy."
Rốt cuộc da mặt người này dày bao nhiêu vậy, sao có thể nói với một nữ nhân khác rằng nữ nhi mình thích trượng phu của người ta? Khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ giật, nghe nói vị Vi Tần thị này và Tần Bạch Lộ là đồng tông đồng mạch, nhưng quan hệ khá xa nhau, Tần gia này là thư hương thế gia, sao có thể xuất hiện nữ nhân như Vi Tần thị vậy?
Sau lưng Khúc Khinh Cư, Ngân Liễu nghe những lời này, tức giận trên mặt cũng không thể che giấu được rồi, nhưng sợ vương phi khó xử, mới cố gắng đè nén, nhưng ánh mắt nhìn hai mẹ con Vi gia đã càng ngày càng lạnh.
"Ha ha." Khúc Khinh Cư nâng chung trà lên uống một hớp, kiềm nén ý cười cuồn cuộn trong lòng: "Vương gia chưa đề cập về biểu muội với ta."
Nụ cười của Vi Tần thị dừng lại, tùy tiện nói: "Một ngày Vương gia bận rộn kiếm cả tỷ bạc, lúc trở về phủ đâu còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này."
"Vi phu nhân nói vậy là có ý gì?" Khúc Khinh Cư sầm mặt: "Vương gia chỉ là một hoàng tử, sao có thể một ngày kiếm tỷ bạc, huống chi Vương gia thường túc ở chính viện, chuyện trong nhà luôn nói với ta, ý của ngươi là đang nói Vương gia có chuyện thì sẽ không bao giờ nói với Bản vương phi?"
Vi Tần thị sửng sốt, bà ta thật sự không ngờ Đoan Vương phi nói biến sắc mặt là biến ngay, một chút báo trước cũng không có, thật lâu sau bà ta mới hoàn hồn nói: "Xin vương phi thứ tội, thần phụ tuyệt không ý đó."
Sắc mặt Vi Nhiễm Sương trắng bệch phúc thân với Khúc Khinh Cư nói: "Xin vương phi đừng tức giận, mẫu thân không cố ý, cũng không có ý này."
"Mọi người đều là thân thích, không cần nghiêm túc như vậy." Sắc mặt Khúc Khinh Cư hòa hoãn, cười lên lần nữa, nàng bảo Vi Nhiễm Sương ngồi xuống, mới tiếp tục nói: "Vi phu nhân không có ý này, đương nhiên rất tốt."
Vi Tần thị chưa từng thấy người nào biến sắc mặt nhanh như vậy, lúc này Khúc Khinh Cư cười, bà ta cũng chỉ có thể cười theo: "Thần phụ sẽ không nói nữa, may mà vương phi không ngại, vương phi thật khoan dung."
"Lời vô tâm của người bình thường, ta sẽ không tức giận." Khúc Khinh Cư cười như không cười nói: "Không phải biểu muội đang hầu hạ bên cạnh mẫu phi sao, đã xuất cung rồi à?"
Vi Nhiễm Sương nhỏ giọng đáp: "Quý phi nương nương lo lắng người nhà nhớ muội, mới đưa muội về phủ." Vương phi đang nói, họ chỉ là người bình thường, không đáng để so đo?
"Ừ, xưa nay mẫu phi rất săn sóc." Khúc Khinh Cư nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vi Nhiễm Sương một lần: "Ta thấy xương cốt muội hơi gầy yếu, trở về phủ, nên bồi bổ nhiều hơn." Nói xong, còn bảo Thuỵ Hương và Thục Quỳ đi lấy một ít dược liệu thượng hạng, đưa cho Vi Tần thị mang về.
"Sao có thể không biết xấu hổ để Vương phi tiêu phí như vậy." Vi Tần thị đứng lên nói tạ ơn, thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, nhưng vẫn chưa thấy có người vào báo Vương gia đã về phủ, bà ta hơi gấp nhưng vẫn muốn tiếp tục đợi, không thể làm gì khác hơn đành mặt dày không nói cáo từ.
Khúc Khinh Cư cũng không gấp, nàng sẽ chờ Hạ Hành về, hai nữ nhân có ý như vậy, không để cho Hạ Hành cảm thụ một chút, chẳng phải đã phụ lòng nàng bị hành hạ cả chiều hôm nay sao?
Vi Nhiễm Sương đã không thể ngồi yên, mặc dù trái tim nàng ta luôn hướng về Đoan Vương, nhưng da mặt vẫn còn mỏng, thấy vương phi cười như không cười nhìn nàng ta, thì cảm thấy trên mặt hơi nóng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Khúc Khinh Cư.
Đúng lúc này, Tiểu Cam Tử vội vã đi vào, thi lễ với Khúc Khinh Cư, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Vương gia đã về ạ."
Đôi mắt Vi Nhiễm Sương lập tức phát sáng, nàng ta khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Đoan Vương phi, thì thấy đối phương lộ ra một nụ cười sáng rỡ, mặc dù nàng ta là nữ nhân, không thể không thừa nhận, Đoan Vương phi thật sự rất hấp dẫn.
"Nếu Vương gia đã về, vậy để chúng ta hành lễ với Vương gia vậy." Vi Tần thị bày ra dáng vẻ trưởng bối, ngồi trên ghế nói: "Đã lâu thần phụ không gặp điện hạ rồi."
Lúc nàyTiểu Cam Tử đang khom người đứng, nghe được những lời này của Vi Tần thị, giễu cợt giật khóe miệng, khó trách dáng vẻ vị tiểu thư Vi gia này không phóng khoáng, có người mẫu thân thế này, có thể nuôi ra được loại nữ nhi tốt gì chứ?
Chẳng có quan hệ gần gũi gì, cũng dám bày vẻ trưởng bối với vương phi, chỉ có hai phần nhan sắc mà muốn mở phường nhuộm, không tự nhìn xem bản thân mình có thân phận gì.
"Vương gia đến."
Khúc Khinh Cư đứng lên, thấy Hạ Hành sải bước đến bên này, nàng cười nghênh đón, hai người nắm tay một cách tự nhiên: "Hôm nay chàng về hơi muộn hơn ngày thường một chút."
"Xảy ra nhiều việc, để nàng chờ lâu rồi." Sau khi Hạ Hành dẫn người ngồi xuống ghế cao, mới nhìn Vi Tần thị và Vi Nhiễm Sương đang đứng phía dưới: "Sao Vi phu nhân và Vi tiểu thư có thời gian đến phủ Bổn vương vậy?" Đối với loại người này, hắn không cần phải chiêu hiền đãi sĩ [2], đương nhiên tùy ý bày ra khí thế thuộc về vương gia thôi.
[2] chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài
Vi Tần thị bỗng cảm thấy kính sợ, thi lễ với Hạ Hành: "Kể từ khi hồi kinh vẫn chưa từng gặp Vương gia và Vương phi, hôm nay mới vội đưa nữ nhi đến hành lễ với Vương phi."
"Hiếm khi ngươi đi một chuyến, Vương phi và Vi tiểu thư đã từng gặp nhau ở trong cung." Hạ Hành bưng chén trà của Khúc Khinh Cư lên uống một hớp, lạnh nhạt nói: "Theo như mẫu phi nói, ngươi cũng là trưởng bối của Bổn vương, sao có thể để ngươi đến bái phỏng chúng ta?"
"Sao chúng ta có thể so sánh với Vương gia được." Giọng nói Vi Tần thị khách khí không ít, bà ta thận trọng nói: "Cộng thêm chuyện khi còn nhỏ giữa Vương gia ngài và Sương nha đầu, thần phụ mới dẫn nha đầu này đi cùng."
Tay Hạ Hành bưng chén trà chợt dừng lại, lời này có ý gì? Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Khinh Cư, thấy ý cười lạnh lẽo của đối phương, hắn nhíu mày nói: "Khi còn bé Vi tiểu thư và Bổn vương chỉ gặp có vài lần, Vi phu nhân nói chuyện như vậy, e rằng có chút không ổn."
Vi Tần thị nghe ra Đoan Vương không có ý đó với khuê nữ nhà mình, nụ cười trên mặt hơi khó xem, hồi lâu sau mới nói: "Vương gia nói quá lời, các ngươi là biểu huynh muội, đâu cần phải băn khoăn nhiều như vậy?"
Hạ Hành không đổi sắc nói: "Nam đại nữ phòng, nhân chi thường tình." [3]
[3] nam đại nữ phòng, nhân chi thường tình (男大女防, 人之常情): ý là người nam luôn thể hiện sự tôn trọng, nữ thì nên biết tự bảo vệ mình, là chuyện thường tình của con người.
"Ngân Liễu, bảo người nấu nước nóng rửa tay cho Vương gia." Khúc Khinh Cư đứng dậy nhìn bên ngoài: "Sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa tối rồi, không bằng hai vị ở lại dùng bữa cơm rau dưa?"
Vi Tần thị nhìn ra tạm thời quả thật Đoan Vương không có hứng thú với nữ nhi nhà mình, nên không có ý định tiếp tục ở lại, bà ta cười đứng lên nói: "Không quấy rầy Vương gia và Vương phi nữa, thần phụ cáo từ trước."
"Đi thong thả không tiễn." Hạ Hành khẽ gật đầu, một câu giữ lại cũng không có, dáng vẻ này khiến lòng Vi Tần thị lạnh hơn, cũng hiểu chuyện này chỉ sợ không phải đùa rồi.
Ra khỏi phủ Đoan Vương, Vi Tần thị và Vi Nhiễm Sương ngồi xe ngựa trở về phủ, Vi Tần thị thở dài, nói với nữ nhi ngồi đối diện: "Ta vốn chưa từng gặp vị Đoan Vương phi này, hôm nay gặp mặt, chuyện con muốn vào phủ Đoan Vương e rằng sẽ càng khó khăn." Mặc dù bà ta muốn nữ nhi vào phủ Đoan Vương, nhưng từ khi Đoan Vương vào cửa đến lúc họ rời đi, cũng không hề nhìn nữ nhi lấy một lần, hoàn toàn không xem trọng nữ nhi.
"Nữ nhi biết." Vi Nhiễm Sương cắn môi nói: "Nhưng mẫu thân, nữ nhi muốn vào phủ Đoan Vương."
Vi Tần thị thở dài, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta lại suy nghĩ biện pháp khác thôi."
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư lập tức rửa tay, không nói một câu.
"Tức giận à?" Hạ Hành thấy nàng im lặng không nói lời nào, lau khô tay đứng dậy ngồi cạnh Khúc Khinh Cư: "Đừng vì loại đàn bà không có đầu óc như thế mà tức giận, sau này không cho các nàng vào phủ."
"Không cho các nàng vào, vậy còn biểu muội thanh mai trúc mã của chàng thì sao?" Khúc Khinh Cư liếc hắn, khẽ hừ: "Không chừng ngày mai lại có biểu tỷ gì đó, còn nói nhớ chàng thế nào nữa đấy."
Đối với nữ nhân tự đưa đến cửa, từ trước đến giờ nam nhân sẽ không quý trọng, thậm chí trong xương còn cảm thấy chướng mắt, Khúc Khinh Cư biết Hạ Hành có chút ý tứ với Vi Nhiễm Sương, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng muốn giữ hai nữ nhân kia lại đến khi Hạ Hành trở về phủ.
"Ta chướng mắt nàng ta, chẳng lẽ còn có thể cố nhét vào phủ à." Hạ Hành thấy nàng vẫn im lặng, đành phải cười làm lành nói: "Không phải đã sớm nói rồi sao, chỉ có Khinh Cư nàng là độc nhất vô nhị, những nữ nhân khác Bổn vương chẳng muốn nhìn nhiều, đừng nóng giận, tức giận hại thân đấy, nhé?"
Khẽ nhéo tay hắn một cái, Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nói: "Lời này do chàng tự nói, ta không ép buộc chàng."
"Đây đều là lời nói chân thật của ta." Hạ Hành cười vuốt tóc nàng: "Cho người dọn bữa tối lên đi, không phải nàng muốn đánh cờ sao, đợi lát nữa ta và nàng đánh một ván nhé."
Khúc Khinh Cư tạm gật đầu.
Tiểu Cam Tử vẫn đứng ở góc nghĩ, người Vi gia này thật không có mắt rồi, không biết Vương gia rất xem trọng Vương phi sao, dáng vẻ khuất phục nịnh hót này, nói ra chỉ sợ người khác cũng không tin.
E rằng sau hôm nay, Vương gia sẽ thầm gạch cho gia đình Vi Tần thị một nét rồi.
Bình luận facebook