Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10: Gặp Lại
tại sân bay một cô gái xinh đẹp quyến rũ nổi bật giữa đám đông..
sau 1 năm ở Pháp trở về cô khá bất ngờ vì nước nhà thay đổi rất nhiều.
1 năm chăm chỉ học hành và đã học được không ít kinh nghiệm sống nên ngày hôm nay trở về cô đã tự hào về bản thân mình hơn..cô không còn là cô tiểu thư xinh đẹp mỏng manh được bao bọc trong vòng tay bố mẹ nữa, không còn dễ dãi trong chuyện tình cảm nữa, không còn ngu muội tin tưởng người ta nữa và cũng không còn nhớ anh nữa mà giờ đây cô chính là một cô gái cực kì xinh đẹp tự tin và hơn hết cô đã trở thành một vị tổng giám đốc của một công ty bất động sản lừng danh ở Châu Âu 3 tháng trở lại đây.
thầy cô và bác Linda rất tự hào về cô vì khi đậu kỳ thi thứ 2 cô đã tự dấn thân vào nghành bất động sản, chỉ trong vòng hơn 1 tháng cô đã thành công và chiếm được nhiều sự tin tưởng của các nhà đầu tư và khách hàng.
nhiều lần bác Linda còn tưởng mình đang nằm mơ vì không tin được cô tiểu thư xinh đẹp của mình lại tài giỏi như vậy và chắc chắc tài năng đó là được thừa hưởng bởi bố cô...những thứ trên người cô chỉ toàn giống mẹ nhưng thật may mắn thứ cô được thừa hưởng từ bố lại là trí tuệ và sự cầu tiến.
về đến biệt thự Lưu gia cô nhẹ nhàng ấn chuông như một vị khách đến nhà..người làm nhanh nhẹn ra mở cửa, bác người làm sốc tận óc khi thấy cô..chỉ vì cô muốn cho mọi người bất ngờ nên lẳng lặng về nước.
- "ôi tiểu thư"
- "bác"
- "tiểu thư vào đi..hành lý để tôi giữ..sao tiểu thư về không nói chúng tôi ra đón cô"
- "bố mẹ cháu đâu ạ??"
- "dạ họ ở trong thưa cô"
những bước chân xải ra tự tin đi vào trong, hai tiếng "bố mẹ" đã khiến cả căn nhà rơi vào trạng thái bất ngờ"
bố mẹ cô rất rất bất ngờ khi thấy cô..mẹ cô bật khóc nức nở nhào ra ôm chặt cô..
bố cô vui vẻ mỉm cười nhìn cô hạnh phúc..
1 năm qua tuy họ có già đi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ.
- "mẹ con về rồi đừng khóc nữa mà"
- "con gái mẹ lớn thật rồi..ôi bảo bối của mẹ"
- "con 19 rồi mẹ đừng gọi là bảo bối nữa mà..người ngoài nghe được sẽ nghĩ con còn trẻ con mất"
- "nhưng mẹ yêu bảo bối của mẹ"
- "con biết, mẹ biết, bố biết là được rồi mẹ"
- "rồi rồi con gái..con có mệt không?? chuyến bay dài như vậy mà "
- "cũng quen rồi mẹ"
- "thôi đi tắm để xuống ăn cơm đi con"
- "vâng con cũng đói rồi"
căn phòng vẫn vậy, vẫn là màu hồng và trắng bánh bèo công chúa.
thả mình vào bồn tắm cô thực sự thoả mãn cho bao ngày qua lo cho công ty và học hành.
bữa cơm cô có nói cho bố mẹ biết mình đang làm việc tại Pháp, họ vui mừng xúc động con gái họ đã thực sự trưởng thành rồi.
xong bữa cô nghỉ ngơi đến chiều dậy đi mua sắm thăm quan lại thành phố..đã lâu cô không qua lại con phố quen thuộc ngày nào giờ có cảm giác thật lạ lẫm.
đến một trung tâm thương mại có tiếng trong thành phố cô đi ngắm thật lâu từng cửa hàng quần áo..đến một cửa hàng đồ trẻ con cô dừng lại nhìn một lúc thì có một người đi đến..
- "cô ơi..tôi có thể nhờ cô một chút được không??"
- "à dạ được"
cô nhìn người phụ nữ đang bế con nhỏ khoảng trừng 7-8 tháng rất đáng yêu mở mắt nhìn cô tươi rói..
- "cô có thể trông bé giúp tôi 2 phút được không tôi muốn đi..... tôi buồn vệ sinh"
người phụ nữ lạ gần tai nói nhỏ với cô vi đây là nơi công cộng để nói chuyện nhạy cảm đó...
- "không thành vấn đề"
cô vui vẻ đón đứa bé bồng trên ta, cưng nựng đứa bé xinh xắn với đôi má bánh bao và làn da trắng mướt..
vui vẻ đi vào trong cửa hàng xem đồ trẻ con thật thú vị..cô tự nghĩ không biết bao giờ cô mới có cơ hội được mua sắm những thứ đánh yêu này nhỉ..
cô định cầm chiếc áo len trắng lên thì bị một bàn tay khác giật mất..cô bất ngờ nhìn cô gái vừa giật chiếc áo, cô gái này đang mang thai, cái thai khá to..có lẽ cô ta đi sắm đồ cho đứa bé trong bụng.
- "anh Tuấn Phương"
cô vừa quay đi thì giọng nói cô gái đó vừa cất lên cái tên ám ảnh tuổi 18 của cô..cô bước đi để tránh họ thì đứa bé đột nhiên khóc lên..cô dỗ dành như một người mẹ thực sự..
- "ơi ngoan nào ngoan nào bé yêu..thương thương ngoan nào"
sau khi được cô dỗ đứa bé đã nín khóc rồi chìm dần vào giấc ngủ..
cô vội đi ra gian hàng khác ngắm đồ để tránh người đàn ông tên Tuấn Phương
trong lúc ngắm cô vẫn không khỏi tò mò về anh, 1 năm qua không biết anh thế nào rồi nhỉ..
khi liếc qua cô đã thấy thứ không nên thấy..chính anh..người đàn ông tên Ngọc Khương đó chính là anh, tay anh xoa bụng cô gái đó thật âu yếm..
cô bất giác chạnh lòng, cô đã có thể chắc chắn cô gái đó chính là vợ anh..người mà anh nói sẽ đính hôn 1 năm trước..
lặng nhìn anh và cô gái đó nước mắt cô không kiểm soát được rơi lã chã..
khi anh quay ra nhìn bắt gặp cô đang khóc nhìn anh..lúc này đây anh mới nhận ra cô..người con gái năm xưa.
__còn__
tại sân bay một cô gái xinh đẹp quyến rũ nổi bật giữa đám đông..
sau 1 năm ở Pháp trở về cô khá bất ngờ vì nước nhà thay đổi rất nhiều.
1 năm chăm chỉ học hành và đã học được không ít kinh nghiệm sống nên ngày hôm nay trở về cô đã tự hào về bản thân mình hơn..cô không còn là cô tiểu thư xinh đẹp mỏng manh được bao bọc trong vòng tay bố mẹ nữa, không còn dễ dãi trong chuyện tình cảm nữa, không còn ngu muội tin tưởng người ta nữa và cũng không còn nhớ anh nữa mà giờ đây cô chính là một cô gái cực kì xinh đẹp tự tin và hơn hết cô đã trở thành một vị tổng giám đốc của một công ty bất động sản lừng danh ở Châu Âu 3 tháng trở lại đây.
thầy cô và bác Linda rất tự hào về cô vì khi đậu kỳ thi thứ 2 cô đã tự dấn thân vào nghành bất động sản, chỉ trong vòng hơn 1 tháng cô đã thành công và chiếm được nhiều sự tin tưởng của các nhà đầu tư và khách hàng.
nhiều lần bác Linda còn tưởng mình đang nằm mơ vì không tin được cô tiểu thư xinh đẹp của mình lại tài giỏi như vậy và chắc chắc tài năng đó là được thừa hưởng bởi bố cô...những thứ trên người cô chỉ toàn giống mẹ nhưng thật may mắn thứ cô được thừa hưởng từ bố lại là trí tuệ và sự cầu tiến.
về đến biệt thự Lưu gia cô nhẹ nhàng ấn chuông như một vị khách đến nhà..người làm nhanh nhẹn ra mở cửa, bác người làm sốc tận óc khi thấy cô..chỉ vì cô muốn cho mọi người bất ngờ nên lẳng lặng về nước.
- "ôi tiểu thư"
- "bác"
- "tiểu thư vào đi..hành lý để tôi giữ..sao tiểu thư về không nói chúng tôi ra đón cô"
- "bố mẹ cháu đâu ạ??"
- "dạ họ ở trong thưa cô"
những bước chân xải ra tự tin đi vào trong, hai tiếng "bố mẹ" đã khiến cả căn nhà rơi vào trạng thái bất ngờ"
bố mẹ cô rất rất bất ngờ khi thấy cô..mẹ cô bật khóc nức nở nhào ra ôm chặt cô..
bố cô vui vẻ mỉm cười nhìn cô hạnh phúc..
1 năm qua tuy họ có già đi nhưng vẫn giữ được nét tươi trẻ.
- "mẹ con về rồi đừng khóc nữa mà"
- "con gái mẹ lớn thật rồi..ôi bảo bối của mẹ"
- "con 19 rồi mẹ đừng gọi là bảo bối nữa mà..người ngoài nghe được sẽ nghĩ con còn trẻ con mất"
- "nhưng mẹ yêu bảo bối của mẹ"
- "con biết, mẹ biết, bố biết là được rồi mẹ"
- "rồi rồi con gái..con có mệt không?? chuyến bay dài như vậy mà "
- "cũng quen rồi mẹ"
- "thôi đi tắm để xuống ăn cơm đi con"
- "vâng con cũng đói rồi"
căn phòng vẫn vậy, vẫn là màu hồng và trắng bánh bèo công chúa.
thả mình vào bồn tắm cô thực sự thoả mãn cho bao ngày qua lo cho công ty và học hành.
bữa cơm cô có nói cho bố mẹ biết mình đang làm việc tại Pháp, họ vui mừng xúc động con gái họ đã thực sự trưởng thành rồi.
xong bữa cô nghỉ ngơi đến chiều dậy đi mua sắm thăm quan lại thành phố..đã lâu cô không qua lại con phố quen thuộc ngày nào giờ có cảm giác thật lạ lẫm.
đến một trung tâm thương mại có tiếng trong thành phố cô đi ngắm thật lâu từng cửa hàng quần áo..đến một cửa hàng đồ trẻ con cô dừng lại nhìn một lúc thì có một người đi đến..
- "cô ơi..tôi có thể nhờ cô một chút được không??"
- "à dạ được"
cô nhìn người phụ nữ đang bế con nhỏ khoảng trừng 7-8 tháng rất đáng yêu mở mắt nhìn cô tươi rói..
- "cô có thể trông bé giúp tôi 2 phút được không tôi muốn đi..... tôi buồn vệ sinh"
người phụ nữ lạ gần tai nói nhỏ với cô vi đây là nơi công cộng để nói chuyện nhạy cảm đó...
- "không thành vấn đề"
cô vui vẻ đón đứa bé bồng trên ta, cưng nựng đứa bé xinh xắn với đôi má bánh bao và làn da trắng mướt..
vui vẻ đi vào trong cửa hàng xem đồ trẻ con thật thú vị..cô tự nghĩ không biết bao giờ cô mới có cơ hội được mua sắm những thứ đánh yêu này nhỉ..
cô định cầm chiếc áo len trắng lên thì bị một bàn tay khác giật mất..cô bất ngờ nhìn cô gái vừa giật chiếc áo, cô gái này đang mang thai, cái thai khá to..có lẽ cô ta đi sắm đồ cho đứa bé trong bụng.
- "anh Tuấn Phương"
cô vừa quay đi thì giọng nói cô gái đó vừa cất lên cái tên ám ảnh tuổi 18 của cô..cô bước đi để tránh họ thì đứa bé đột nhiên khóc lên..cô dỗ dành như một người mẹ thực sự..
- "ơi ngoan nào ngoan nào bé yêu..thương thương ngoan nào"
sau khi được cô dỗ đứa bé đã nín khóc rồi chìm dần vào giấc ngủ..
cô vội đi ra gian hàng khác ngắm đồ để tránh người đàn ông tên Tuấn Phương
trong lúc ngắm cô vẫn không khỏi tò mò về anh, 1 năm qua không biết anh thế nào rồi nhỉ..
khi liếc qua cô đã thấy thứ không nên thấy..chính anh..người đàn ông tên Ngọc Khương đó chính là anh, tay anh xoa bụng cô gái đó thật âu yếm..
cô bất giác chạnh lòng, cô đã có thể chắc chắn cô gái đó chính là vợ anh..người mà anh nói sẽ đính hôn 1 năm trước..
lặng nhìn anh và cô gái đó nước mắt cô không kiểm soát được rơi lã chã..
khi anh quay ra nhìn bắt gặp cô đang khóc nhìn anh..lúc này đây anh mới nhận ra cô..người con gái năm xưa.
__còn__
Bình luận facebook