Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 7 - Chương 354: Thiết bị đo lường sức chiến đấu
Dịch & biên: CutoNhuPhich ^^
Ở thời điểm ánh tà dương xuất hiện, năm mươi nghìn lính lục quân do Tư Mã Dương phái đến với trang bị gọn nhẹ cuối cùng cũng đã đến bên dưới tường thành.
Diệp Vương ngồi trên một chiếc xe bọc thép màu đen có hình dáng đặc biệt, vô cùng bắt mắt. Đây là món quà mà Tư Mã Dương cho người chế tạo, tặng cho Diệp Vương. Chiếc xe bọc thép này chỉ cần một người lính bình thường điều khiển, có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu. Sức mạnh của chiếc xe bọc thép này mạnh tương đương một con quái vật loại hình A.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Vương, đội quân vũ trang hạng nhẹ hành quân với một khí thế mạnh mẽ. Nếu như không có lá cờ của liên mình để nhận biết, thì có lẽ sẽ bị hiều nhầm là kẻ thù đang tấn công.
Hấp!
Chiếc xe bọc thép cùng với đội quân năm mươi nghìn người khi đi đến cổng thành phía Tây thì bị bức tường thành khổng lồ chặn lại. Giống như một cơn thủy triều màu đen đang cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt bỗng nhiên bị một vách núi thẳng tắp dựng đứng chặn đứng, không có cách nào vượt qua nổi.
Diệp Vương ngồi trên mui chiếc xe bọc thép, ngửa đầu nheo mắt nhìn ngước lên trên. Dựa vào năng lực của mình, hắn có thể dễ dàng tính toán được độ cao của bức tường thành này. Cũng biết một bức tường thành với độ cao như thế thì có ý nghĩa như thế nào.
Đôi mắt hắn khẽ chớp động, chầm chậm thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thấy một bóng người từ bên trong cổng thành phía Tây đang đi tới. Dựa vào cách di chuyển của người đang tiến đến, hắn có thể dễ dàng phán đoán đại khái sức chiến đấu của đối phương. Nhưng nếu người đang đến là một người có sức đấu mạnh mẽ thì sẽ biết được cách khống chế sức mạnh, khiến cho người xung quanh không có cách nào đoán biết được sức mạnh chân chinh của mình.
Nhưng mà, trước khi đi, Tư Mã Dương đã giao cho hắn thiết bị đo đạc sức chiến đấu. Thiết bị điện tử này nhìn trông giống một chiếc kính sát tròng. Khi đặt bên trong mắt trái của mình, Diệp Vương có thể kiểm tra, quét hình đối phương. Sau đó dưới sự tính toán của thiết bị, chỉ số sức mạnh của mục tiêu sẽ hiện lên trước mắt hắn. Khi sử dụng thiết bị đo sức mạnh chiến đấu, chỉ vài giây chỉ số sức mạnh của Hùng Tiểu Tiểu đã hiện ra trước mắt hắn: 62,5!
“Sức mạnh chỉ hơn 60 điểm?”
Diệp Vương khẽ nhíu mày.
Dựa theo số liệu tính toán của thiết bị điện tử, cứ mỗi hai điểm thể chất sẽ tương đương với một điểm chiến đấu. Trừ sức mạnh thể hiện ra bên ngoài, thì năng lực chiến đấu mới là yếu tố ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhiều nhất. Bởi vì máy móc chỉ có thể tính toán một cách đơn giản. Nếu mục tiêu không triển khai năng lực thì sẽ không có cách nào tính toán ra được. Tuy nhiên, ở phương diện sức chiến đấu thì có thể tính toán được một vài phần.
Kỹ năng chiến đấu vốn là một loại kỹ xảo, cho nên so với năng lực thì nó càng bí ẩn hơn.
Nhưng trên thực tế, mỗi động tác của cao thủ cận chiến cùng với những kẻ tay mơ đều có sự khác biệt. Từ tư thế và tốc độ ra đòn, bước di chuyển đều có sự khác biệt rõ ràng. Mà máy móc chính là thông qua những đặc điểm này mà có thể đo được sức chiến đấu của đối tượng. Do đó có thể tính toán được những tình huống có thể sẽ xảy ra trong một trận chiến.
Bản thân Diệp Vương là một cao thủ có chiến đấu mạnh mẽ, cho nên vừa nhìn là có thể nhìn thấy người đang đi về phía mình có sức chiến đấu chỉ mới đạt cấp cơ sở. Đối phương là một cô gái, có bước đi trầm ổn, khoảng cách mỗi bước chân có khoảng cách bằng nhau, lực phát từ cổ chân và bắp đùi đều được tính toán một cách hợp lý.
Cấp sơ cấp chiến đấu, đó là điểm chiến đấu chỉ khoảng từ hai mươi cho đến năm mươi. Dựa theo suy đoán của mình, Diệp Vương biết thể chất của thiếu nữ này nhiều nhất chỉ gấp khoảng 40 lần.
Thể chất gấp 40 lần trong mắt những người sống sót bình thường chính là cứu tinh của đoàn đội. Thế nhưng, ở trước mặt hắn thì đến cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có. Người như vậy, dĩ nhiên không có tư cách đón tiếp hắn.
“Các vị đường xa mà đến, khổ cực rồi, xin mời đi theo tôi.”
Hùng Tiểu Tiểu tươi cười nói.
Diệp Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
“Quái vật đã đến tấn công?”
“Vẫn chưa.”
Hùng Tiểu Tiều từ trước đến giờ đều dựa vào khả năng nghe giọng nói đoán tính cách. Vẻ mặt Diệp Vương lúc này không có thiện ý, hắn cúi đầu nói.
“Nếu quái vật không có tấn công, người trong căn cứ Tinh Thần của các ngươi vẫn còn. Chúng ta nhiều người bôn ba từ xa đến, tại sao đến cả lễ tiết cơ bản cũng không có!”
Diệp Vương lạnh lùng nói tiếp:
“Thủ lĩnh của các ngươi đâu?”
Ngay lập tức Hùng Tiểu Tiểu biết ý của hắn. Sắc mặt trở nên lạnh lùng, nói:
“Ta chính là người phụ trách tiếp đón. Thủ lĩnh của ta đang bận chiêu đãi khách quý từ căn cứ Viêm Hoàng và hơn mười căn cứ khác. Bất cứ đại biểu của căn cứ nào đến đều do ta tiếp đón, ngươi có gì không hài lòng sao?”
Lông mày Diệp Vương dựng lên, hắn không nghĩ tới một người tiếp đón nho nhỏ lại dám cùng mình tranh luận. Hắn lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt một cái, cũng không có tức giận. Từ lời nói của thiếu nữ này hắn cũng đủ tỉnh táo để có sự phán đoán của mình. Cùng với một kẻ như thế tranh luận có khác nào tự hạ thấp mình. Hơn nữa, mệnh lệnh của Tư Mã Dương là dĩ hòa vi quý, để thủ lĩnh của các căn cứ khác thấy được sự đức độ, thân thiện của mình. Không nên vì một việc nhỏ mà gây sự.
“Vậy thì vào thôi.”
Diệp Vương lên tiếng, nói.
Hùng Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người thanh niên trẻ trước mặt này lại có thể nhẫn nhịn được. Cô cũng không nhiều lời, xoay người đi trước dẫn đường. Trong lòng, thầm nhủ sẽ lưu ý đến người thanh niên này.
Dưới sự dẫn đường của Hùng Tiểu Tiểu, Diệp Vương và La Kiếm bố trí sắp xếp vị trí đóng quân cho binh lính của mình xong liền đi theo Hùng Tiều Tiểu tiến vào bên trong phòng tiếp đón.
Vừa mới bước qua cửa, Diệp Vương đã nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người. Hắn nhận ra một vài chiến sĩ ở những căn cứ lớn, mà bắt mắt nhất vẫn là nhóm người đến từ căn cứ Viêm Hoàng, nhóm người Lăng Vũ, Bộ Phàm cùng với mấy cường giả mới xuất hiện là Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ.
Trên gương mặt của Diệp Vương lộ ra vẻ thong dong mìm cười, biểu hiện nhàn nhã giống như một vị vương tử tiến vào buổi tiệc rượu do mình tổ chức. Hắn mỉm cười với tất cả những người nhìn về phía mình.
Vưu Tiềm đang ngồi một chỗ uống rượu, vô ý nhìn thoáng qua thấy Diệp Vương cùng La Kiếm, hắn nhíu mày nói:
‘Người quân khu Hồ Nam đến rồi.”
Tiếng của hắn không lớn, thế nhưng ở trong tai của những cường giả mạnh mẽ tập trung ở đây thì trở nên vô cùng rõ ràng. Tất cả bọn ho cùng im lặng, nhìn về phía Diệp Vương cùng La Kiếm.
“Hóa ra là Diệp Vương.”
“Diệp Vương điện hạ, làm sao mà cậu cũng đến.”
“Thủ lĩnh Tư Mã thật tệ, lại để Diệp Vương điện hạ tự mình đến đây.”
Mỗi một đại nhân vật của mỗi căn cứ, đều mìm cười nhìn về phía Diệp Vương.
Hắc Nguyệt kinh ngạc nói:
“Tại sao lại gọi hắn là điện hạ?”
“Cô không biết?”
Trương Mông ngồi cách đó không xa nở nụ cười thiện ý, nói:
“Vị này là Diệp Vương điện hạ, nghe nói là hậu nhân của triều đình hoàng thất. Chỉ có những người có chức vị cấp tướng quân trở lên, hay những tỉ phú trong xã hội mới có tư cách biết tới sự tồn tại của gia tộc hắn. Nhưng từ khi thảm họa bùng phát, thân phận của hắn mới bị tiết lộ. Dường như là do hắn cố tình làm thế thì phải.”
“Ai biết là có phải đúng là như thế hay không?”
Vưu Tiềm bĩu mối một cái, nói:
“Ta chính là hậu nhân của vua Khang Hi đây!”
“Điều này là sự thật.”
Trương Mông cười khổ nói.
Vưu Tiềm vô cùng khinh thường, hừ lên một tiếng.
Diệp Vương mỉm cười với đại diện của các căn cứ khác. Âm thanh của hai người Vưu Tiềm và Trương Mông vừa nãy cũng không có lớn, nhưng đã rơi vào tai của hắn. Hắn cũng biết những lời này cũng sẽ lọt vào tai những người khác, chỉ là tất cả mọi người giả bộ làm như không nghe thấy mà thôi.
Nụ cười trên gương mặt hắn thoáng lạnh xuống, điều làm cho hắn phẫn nỗ là không phải vì những người này tỏ ra nghi ngờ thân phận của hắn. Mà chính là vì bọn họ không thèm để ý đến sự có mặt của hắn ở đây, không hề kiêng kị, lo lắng khi dám đắc tội với hắn.
Đây mới chính là sự khiêu khích trắng trợn nhất.
Hắn làm ra vẻ lơ đãng liếc mắt qua Vưu Tiềm, thiết bị quét hình trên mắt trái ngay lập tức tiến hành quét hình. Từ cấu tạo khung xương, nồng độ huyết tương, nhịp đập trái tim, phân tích tế bào, phân tích Gen. Mỗi một phương diện đều được phân tích qua để tiến hành tính toán thể chất. Thông qua tư thế đứng để phân tích cảnh giới chiến đấu. Trong quá trình này, chỉ số chiến đấu trên thiết bị quét hình nhanh chóng vượt qua 100 điểm.
Con số cuối cùng dừng lại là 136.
Ở thời điểm ánh tà dương xuất hiện, năm mươi nghìn lính lục quân do Tư Mã Dương phái đến với trang bị gọn nhẹ cuối cùng cũng đã đến bên dưới tường thành.
Diệp Vương ngồi trên một chiếc xe bọc thép màu đen có hình dáng đặc biệt, vô cùng bắt mắt. Đây là món quà mà Tư Mã Dương cho người chế tạo, tặng cho Diệp Vương. Chiếc xe bọc thép này chỉ cần một người lính bình thường điều khiển, có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu. Sức mạnh của chiếc xe bọc thép này mạnh tương đương một con quái vật loại hình A.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Vương, đội quân vũ trang hạng nhẹ hành quân với một khí thế mạnh mẽ. Nếu như không có lá cờ của liên mình để nhận biết, thì có lẽ sẽ bị hiều nhầm là kẻ thù đang tấn công.
Hấp!
Chiếc xe bọc thép cùng với đội quân năm mươi nghìn người khi đi đến cổng thành phía Tây thì bị bức tường thành khổng lồ chặn lại. Giống như một cơn thủy triều màu đen đang cuồn cuộn dâng trào mãnh liệt bỗng nhiên bị một vách núi thẳng tắp dựng đứng chặn đứng, không có cách nào vượt qua nổi.
Diệp Vương ngồi trên mui chiếc xe bọc thép, ngửa đầu nheo mắt nhìn ngước lên trên. Dựa vào năng lực của mình, hắn có thể dễ dàng tính toán được độ cao của bức tường thành này. Cũng biết một bức tường thành với độ cao như thế thì có ý nghĩa như thế nào.
Đôi mắt hắn khẽ chớp động, chầm chậm thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thấy một bóng người từ bên trong cổng thành phía Tây đang đi tới. Dựa vào cách di chuyển của người đang tiến đến, hắn có thể dễ dàng phán đoán đại khái sức chiến đấu của đối phương. Nhưng nếu người đang đến là một người có sức đấu mạnh mẽ thì sẽ biết được cách khống chế sức mạnh, khiến cho người xung quanh không có cách nào đoán biết được sức mạnh chân chinh của mình.
Nhưng mà, trước khi đi, Tư Mã Dương đã giao cho hắn thiết bị đo đạc sức chiến đấu. Thiết bị điện tử này nhìn trông giống một chiếc kính sát tròng. Khi đặt bên trong mắt trái của mình, Diệp Vương có thể kiểm tra, quét hình đối phương. Sau đó dưới sự tính toán của thiết bị, chỉ số sức mạnh của mục tiêu sẽ hiện lên trước mắt hắn. Khi sử dụng thiết bị đo sức mạnh chiến đấu, chỉ vài giây chỉ số sức mạnh của Hùng Tiểu Tiểu đã hiện ra trước mắt hắn: 62,5!
“Sức mạnh chỉ hơn 60 điểm?”
Diệp Vương khẽ nhíu mày.
Dựa theo số liệu tính toán của thiết bị điện tử, cứ mỗi hai điểm thể chất sẽ tương đương với một điểm chiến đấu. Trừ sức mạnh thể hiện ra bên ngoài, thì năng lực chiến đấu mới là yếu tố ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhiều nhất. Bởi vì máy móc chỉ có thể tính toán một cách đơn giản. Nếu mục tiêu không triển khai năng lực thì sẽ không có cách nào tính toán ra được. Tuy nhiên, ở phương diện sức chiến đấu thì có thể tính toán được một vài phần.
Kỹ năng chiến đấu vốn là một loại kỹ xảo, cho nên so với năng lực thì nó càng bí ẩn hơn.
Nhưng trên thực tế, mỗi động tác của cao thủ cận chiến cùng với những kẻ tay mơ đều có sự khác biệt. Từ tư thế và tốc độ ra đòn, bước di chuyển đều có sự khác biệt rõ ràng. Mà máy móc chính là thông qua những đặc điểm này mà có thể đo được sức chiến đấu của đối tượng. Do đó có thể tính toán được những tình huống có thể sẽ xảy ra trong một trận chiến.
Bản thân Diệp Vương là một cao thủ có chiến đấu mạnh mẽ, cho nên vừa nhìn là có thể nhìn thấy người đang đi về phía mình có sức chiến đấu chỉ mới đạt cấp cơ sở. Đối phương là một cô gái, có bước đi trầm ổn, khoảng cách mỗi bước chân có khoảng cách bằng nhau, lực phát từ cổ chân và bắp đùi đều được tính toán một cách hợp lý.
Cấp sơ cấp chiến đấu, đó là điểm chiến đấu chỉ khoảng từ hai mươi cho đến năm mươi. Dựa theo suy đoán của mình, Diệp Vương biết thể chất của thiếu nữ này nhiều nhất chỉ gấp khoảng 40 lần.
Thể chất gấp 40 lần trong mắt những người sống sót bình thường chính là cứu tinh của đoàn đội. Thế nhưng, ở trước mặt hắn thì đến cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có. Người như vậy, dĩ nhiên không có tư cách đón tiếp hắn.
“Các vị đường xa mà đến, khổ cực rồi, xin mời đi theo tôi.”
Hùng Tiểu Tiểu tươi cười nói.
Diệp Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
“Quái vật đã đến tấn công?”
“Vẫn chưa.”
Hùng Tiểu Tiều từ trước đến giờ đều dựa vào khả năng nghe giọng nói đoán tính cách. Vẻ mặt Diệp Vương lúc này không có thiện ý, hắn cúi đầu nói.
“Nếu quái vật không có tấn công, người trong căn cứ Tinh Thần của các ngươi vẫn còn. Chúng ta nhiều người bôn ba từ xa đến, tại sao đến cả lễ tiết cơ bản cũng không có!”
Diệp Vương lạnh lùng nói tiếp:
“Thủ lĩnh của các ngươi đâu?”
Ngay lập tức Hùng Tiểu Tiểu biết ý của hắn. Sắc mặt trở nên lạnh lùng, nói:
“Ta chính là người phụ trách tiếp đón. Thủ lĩnh của ta đang bận chiêu đãi khách quý từ căn cứ Viêm Hoàng và hơn mười căn cứ khác. Bất cứ đại biểu của căn cứ nào đến đều do ta tiếp đón, ngươi có gì không hài lòng sao?”
Lông mày Diệp Vương dựng lên, hắn không nghĩ tới một người tiếp đón nho nhỏ lại dám cùng mình tranh luận. Hắn lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt một cái, cũng không có tức giận. Từ lời nói của thiếu nữ này hắn cũng đủ tỉnh táo để có sự phán đoán của mình. Cùng với một kẻ như thế tranh luận có khác nào tự hạ thấp mình. Hơn nữa, mệnh lệnh của Tư Mã Dương là dĩ hòa vi quý, để thủ lĩnh của các căn cứ khác thấy được sự đức độ, thân thiện của mình. Không nên vì một việc nhỏ mà gây sự.
“Vậy thì vào thôi.”
Diệp Vương lên tiếng, nói.
Hùng Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người thanh niên trẻ trước mặt này lại có thể nhẫn nhịn được. Cô cũng không nhiều lời, xoay người đi trước dẫn đường. Trong lòng, thầm nhủ sẽ lưu ý đến người thanh niên này.
Dưới sự dẫn đường của Hùng Tiểu Tiểu, Diệp Vương và La Kiếm bố trí sắp xếp vị trí đóng quân cho binh lính của mình xong liền đi theo Hùng Tiều Tiểu tiến vào bên trong phòng tiếp đón.
Vừa mới bước qua cửa, Diệp Vương đã nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người. Hắn nhận ra một vài chiến sĩ ở những căn cứ lớn, mà bắt mắt nhất vẫn là nhóm người đến từ căn cứ Viêm Hoàng, nhóm người Lăng Vũ, Bộ Phàm cùng với mấy cường giả mới xuất hiện là Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ.
Trên gương mặt của Diệp Vương lộ ra vẻ thong dong mìm cười, biểu hiện nhàn nhã giống như một vị vương tử tiến vào buổi tiệc rượu do mình tổ chức. Hắn mỉm cười với tất cả những người nhìn về phía mình.
Vưu Tiềm đang ngồi một chỗ uống rượu, vô ý nhìn thoáng qua thấy Diệp Vương cùng La Kiếm, hắn nhíu mày nói:
‘Người quân khu Hồ Nam đến rồi.”
Tiếng của hắn không lớn, thế nhưng ở trong tai của những cường giả mạnh mẽ tập trung ở đây thì trở nên vô cùng rõ ràng. Tất cả bọn ho cùng im lặng, nhìn về phía Diệp Vương cùng La Kiếm.
“Hóa ra là Diệp Vương.”
“Diệp Vương điện hạ, làm sao mà cậu cũng đến.”
“Thủ lĩnh Tư Mã thật tệ, lại để Diệp Vương điện hạ tự mình đến đây.”
Mỗi một đại nhân vật của mỗi căn cứ, đều mìm cười nhìn về phía Diệp Vương.
Hắc Nguyệt kinh ngạc nói:
“Tại sao lại gọi hắn là điện hạ?”
“Cô không biết?”
Trương Mông ngồi cách đó không xa nở nụ cười thiện ý, nói:
“Vị này là Diệp Vương điện hạ, nghe nói là hậu nhân của triều đình hoàng thất. Chỉ có những người có chức vị cấp tướng quân trở lên, hay những tỉ phú trong xã hội mới có tư cách biết tới sự tồn tại của gia tộc hắn. Nhưng từ khi thảm họa bùng phát, thân phận của hắn mới bị tiết lộ. Dường như là do hắn cố tình làm thế thì phải.”
“Ai biết là có phải đúng là như thế hay không?”
Vưu Tiềm bĩu mối một cái, nói:
“Ta chính là hậu nhân của vua Khang Hi đây!”
“Điều này là sự thật.”
Trương Mông cười khổ nói.
Vưu Tiềm vô cùng khinh thường, hừ lên một tiếng.
Diệp Vương mỉm cười với đại diện của các căn cứ khác. Âm thanh của hai người Vưu Tiềm và Trương Mông vừa nãy cũng không có lớn, nhưng đã rơi vào tai của hắn. Hắn cũng biết những lời này cũng sẽ lọt vào tai những người khác, chỉ là tất cả mọi người giả bộ làm như không nghe thấy mà thôi.
Nụ cười trên gương mặt hắn thoáng lạnh xuống, điều làm cho hắn phẫn nỗ là không phải vì những người này tỏ ra nghi ngờ thân phận của hắn. Mà chính là vì bọn họ không thèm để ý đến sự có mặt của hắn ở đây, không hề kiêng kị, lo lắng khi dám đắc tội với hắn.
Đây mới chính là sự khiêu khích trắng trợn nhất.
Hắn làm ra vẻ lơ đãng liếc mắt qua Vưu Tiềm, thiết bị quét hình trên mắt trái ngay lập tức tiến hành quét hình. Từ cấu tạo khung xương, nồng độ huyết tương, nhịp đập trái tim, phân tích tế bào, phân tích Gen. Mỗi một phương diện đều được phân tích qua để tiến hành tính toán thể chất. Thông qua tư thế đứng để phân tích cảnh giới chiến đấu. Trong quá trình này, chỉ số chiến đấu trên thiết bị quét hình nhanh chóng vượt qua 100 điểm.
Con số cuối cùng dừng lại là 136.
Bình luận facebook