• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân (1 Viewer)

  • Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân - Chương 37: Miếng bánh thứ ba mươi bảy

Theo địa chỉ của bà Ngọc Hoa đọc cho, Đồng Đồng bước xuống khỏi xe taxi, nhìn căn biệt thự lớn trước mặt. Đồng Đồng mím môi, lối kiến trúc sang trọng như vậy, ở thành phố này cũng có sao. Biệt thự sử dụng hoàn toàn màu trắng, bên ngoài khoảng sân thậm chí còn có cả đài phun nước lớn. Đồng Đồng nhấc bước chân, tiến về phía cổng sắt lớn, nhấn chuông đứng chờ. Tay cô khẽ nắm chặt lấy túi xách trong tay. Khuôn mặt nhỏ ngó nghiêng vào bên trong. Một người làm từ trong tòa chính biệt thự chạy ra, bà mở cổng sắt phụ nhìn cô, từ tốn hỏi :



- Cô là?



- Dạ, cháu là Hứa Đồng Đồng. Cháu đến tìm phu nhân.



Đồng Đồng mỉm cười, chào bà. Bà Trang nhìn cô gái lễ phép này, dường như liền có thiện cảm.



- Cô Hứa, phu nhân đang đợi cô trong phòng khách.



- Dạ.



Đồng Đồng cười cười, nhẹ nhàng bước vào. Mắt cô mở to khi nhìn thấy rõ cảnh vật trước mặt, đây có thể là nơi ở sao, đẹp đến vậy. Thấy rõ vẻ kinh hô trong mắt Hứa Đồng Đồng, bà Trang thầm nhịn cười, biểu hiện của cô bé này thật đáng yêu.



***



Vừa bước vào phòng khách lớn, điều đầu tiên là Đồng Đồng kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt. Bà chính là người hôm cô bị đổ trà lên váy đó. Đồng Đồng nhanh tiến đến, ngạc nhiên lên tiếng :



- Phu nhân!



- Hóa ra cháu là Đồng Đồng sao, đúng là ta. Ta chính là mẹ của Đình Hạo.



Nhìn thấy cô bé bước vào, bà cũng nhận ra ngay. Hóa ra, chính là cô bé hôm đó. Đúng là bà không có nghe nhầm, giọng nói của cô bé thực sự rất "quen".



- Đình Hạo làm sao ạ?



Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi bà, nghe trong điện thoại, cô thật sự rất lo lắng. Bà Ngọc Hoa thấy Đồng Đồng hỏi tới con trai liền cười cười, lắc đầu :



- Nó á, cái "đồ tồi" có biết lo lắng gì cho bản thân đâu. Ta làm mẹ cũng bất lực.



Thấy bà Ngọc Hoa lặp lại từ "đồ tồi" mình dùng để gọi anh, Đồng Đồng đỏ mặt, cười cứng nhắc. Bà Ngọc Hoa nhìn vẻ mặt này của cô, tâm trạng liền thoải mái, thật sự bà rất thích cô bé này. Bà khoác tay cô, kéo đến gần sofa.



- Con không cần quan tâm nó, đến đây. Ngồi uống trà với ta.



- Ách, nhưng..con muốn gặp anh ấy.



***



- Phòng nó đấy, nó không khóa đâu. Chỉ là ai vào cũng ném đồ, không cho lại gần. Thật là, tính ở đâu không biết!



Bà Ngọc Hoa chỉ về cánh cửa gỗ màu đen tuyền, ở cuối hành lang, thao thao bất tuyệt với Đồng Đồng.



*Tiểu Yết: Anh có vẻ thích ném đồ về phía người khác =))*



- Dạ, để cháu vào xem.



- Được được, xong thì xuống đây uống trà với ta.



"..."



- Đình Hạo..



Đồng Đồng nhấc tay lên, gõ nhẹ lên cửa. Nhưng bên trong không hề có tiếng đáp lại.



- Là em, Đình Hạo.



Không thấy anh trả lời, Đồng Đồng đánh liều mở cửa ra. Vừa muốn bước vào, liền đá vào vô số mảnh vỡ thủy tinh trên sàn. Trong phòng rất tối, tất cả rèm cửa đều được buông xuống, nhưng Đồng Đồng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi dưới sàn, tựa lưng vào chiếc giường đằng sau. Cả căn phòng tràn ngập hương bạc hà, đan lẫn vào đấy là mùi rượu nồng nặc. Hàng lông mày của Đồng Đồng nhíu lại. Cô đưa tay sờ tìm công tắc trên bức tường bên cạnh, muốn bật đèn lên.



- Không được bật!!



Giọng quát lạnh lẽo của anh truyền đến, khiến Đồng Đồng giật bắn. Chân cũng đạp phải một mảnh vỡ, cơn đau lập tức truyền đến. Cô cắn chặt môi không muốn hét to.



- Aaa!



Nghe thấy tiếng kêu nhẹ của cô, cuối cùng đôi mắt xanh sẫm cũng mở ra. Anh nhấc người đứng dậy với tay, nhấn nút trên đầu giường. Hành động của anh khiến Đồng Đồng khó hiểu, nhưng rất nhanh cô thấy người giúp việc lớn tuổi vừa rồi chạy lên. Bà nhìn anh rồi lại nhìn cô. Trong bóng tối, Đình Hạo nặng nề lên tiếng, chất giọng ngấm hơi men trầm trầm :



- Bà cho người vào dọn dẹp phòng giúp cháu. Còn nữa, bà dẫn cô ấy xuống dưới, xem xét vết thương ở chân cho cô ấy.



Đồng Đồng nghe ý tứ đuổi cô rõ ràng của anh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Cô tức tối, lắc đầu.



- Em không xuống!



- Hứa Đồng Đồng!!



Anh nhìn cô, ánh mắt xanh đối mặt với nước mắt của cô lại trở nên khó khăn. Anh liền quay mặt về phía cửa sổ đằng sau.



- Phòng ta sẽ nói người dọn, hộp thuốc ta cũng sẽ bảo người mang lên.



Bà Trang nhìn đôi trẻ, không khỏi lắc đầu. Lo lắng cho con bé như vậy, tại sao còn phải giả bộ chứ.



Cả quá trình dọn dẹp, Đồng Đồng tựa người đứng ở cửa, máu dưới chân chảy nhiều cũng không buồn để ý. Còn Đình Hạo vẫn đứng đưa lưng về phía cô, hướng mặt ra cửa sổ. Dọn dẹp xong, bà Trang đặt hộp thuốc lên tủ đầu giường. Đình Hạo nhìn bà, buồn bực hỏi :



- Rốt cuộc, làm sao cô ấy đến được đây?



- Hỏi ta? Cháu phải hỏi mẹ cháu ấy.



Nói xong, bà đi khỏi. Chỉ còn lại Đồng Đồng. Thấy người làm đã đi hết, cô chậm chạp bước vào.



- Đình Hạo..



- Nếu em đến đây theo lời mẹ anh thì em về đi. Anh đã không sao.



Đình Hạo nặng nề nói.



*Tiểu Yết: Sao lại dối lòng thế anh =))*



- Kh..ông phải, là em sợ an..h..



- Em lo lắng? Đồng Đồng, em có thói quen lo lắng cho người yêu cũ sao.



Đồng Đồng không ngờ anh sẽ nói lời đau lòng như vậy, khuôn mặt đầy nước mắt, uất ức nói :



- Anh đừng quá đáng như thế!



- Anh quá đáng, em là người nói chia tay.



Đình Hạo quay lại, tức giận đối mặt với cô.



- Nhưng không phải anh là người sai trước sao. Nhân lúc em không ở công ty, cùng Khả Nguyệt...



- Em, đồ ngốc này. Rốt cuộc em vẫn tin những gì em nhìn thấy là sự thật?



Đình Hạo nhìn cô gái nhỏ nước mắt chảy không ngừng, lại chu môi giận hờn. Trong lòng liền thoải mái, cô là đang ghen.



- Em không biết, Đình Hạo.



-...



- Em hối hận rồi, em không chia tay anh đâu.



Đồng Đồng nghẹn ngào nói. Một tay còn đưa lên quệt quệt nước mắt. Đình Hạo nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, không kìm được tiến đến, ôm cô vào lòng, lau đi nước mắt trên gương mặt. Anh cất giọng trầm khàn :



- Thật?



- Không em đến đây làm gì, cuối cùng lại bị anh làm cho bị thương. Đình Hạo, anh đồ khốn khiếp!!



Đồng Đồng hòng đẩy anh ra, dùng tay đánh lên ngực anh. Mùi rượu trên người anh làm cô khó chịu.



- Được, bé ngốc ngoan đừng khóc! Là anh sai.



- Đồ khốn, đồ tồi.



Đình Hạo bế bổng cô lên, mày kiếm không khỏi nhíu lại vì thấy cô nhẹ hẳn. Vừa bế cô, vừa tiến đến mở rèm cửa. Ánh sáng nhanh chóng tràn ngập căn phòng. Đình Hạo đặt Đồng Đồng lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.



- Đồng Đồng, em không ăn sao. Tại sao lại nhẹ như vậy?



- Không phải vì anh sao?



Đồng Đồng bĩu môi nhỏ.



- Được, tại anh hết.



-------------------



Chiều ý mn rồi nha ❤ Chương này còn dài nữa nhé. Ta cũng không muốn lấp lửng chương truyện nên hai anh chị đã làm lành rồi nè. =)) Thế giới ngọt ngào lại trở lại rồi nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom