• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full The Day You Went A Way (1 Viewer)

  • Chương 37

Chap 37:



_”Anh Vũ … Vi … Vi có đến ko anh …” – tôi kích động bước lại gần anh.



Anh Vũ nhìn tôi, sau đó vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, lấy chân dập lửa rồi không nói một lời đã giơ một nắm đấm thẳng vào mặt tôi …



… Bốp …



Nắm đấm ấy rất mạnh, làm tôi choáng váng cả đầu óc, lưỡi tôi đã cảm nhận được vị tanh của máu …



…Bốp … bốp … bốp …



Lại thêm 1 đấm, 2 đấm, 3 đấm …. Anh Vũ đánh tôi ko hề nương tay, anh ấy như một thằng điên, đánh khắp nơi trên cơ thể tôi, sau đó giơ chân đạp một cái khiến tôi văng ra sau đến vài mét …



_ “Anh Vũ, anh làm gì vậy, đừng đánh nữa, có gì từ từ nói …”



Tôi nằm bất động dưới đất, chả biết trời trăng gì nữa, chợt nghe thấy tiếng thằng Tuấn hoảng hốt…



_ “Tụi mày đứng tránh qua một bên, đừng có mà xen vào, ko thì tao đánh cả tụi mày …” – Anh Vũ hùng hặc nói.



_ “Có gì từ từ nói, thằng Gum nó làm gì mà anh đánh nó tàn nhẫn vậy …” – có cả giọng thằng Khanh.



Tôi mở hờ con mắt ra thì thấy 2 đứa nó đang chắn trước tôi, đang ra sức che chở và thuyết phục anh Vũ dừng tay.



_ “Thằng Gum đứng dậy, mày đã hứa gì với tao, tao đã nói với mày, nếu mày làm cho Vi đau khổ thì mày chết với tao, mày ko nhớ ư …” – anh Vũ bất nhẫn nói.



_ “Thực hiện cái lời hứa đó đi … “ – tiếng anh Vũ lại vang lên.



_ “Có gì từ từ nói thôi anh, đừng đánh nó nữa …” – Tuấn ra sức bảo vệ tôi.



_ “Tuấn, Khanh, 2 tụi mày tránh ra đi, để tao nói chuyện với ảnh …” – tôi khó nhọc nói.



2 thằng bất ngờ quay lại nhìn tôi như một thằng điên …



_ “Mày điên rồi à, muốn bị đánh cho đến chết hả ???” – Khanh la lên.



_ “Ừ, tao điên rồi…”



Tôi hét lên, rồi đẩy 2 thằng ra và tiến lại gần anh Vũ.



_ “Anh Vũ, em đã hứa thì sẽ giữ lấy lời, nhưng anh có thể cho em biết Vi hiện giờ thế nào ko ??? – tôi nói như van xin, cầu khẩn.



_ “Mày ko cần biết, mày chỉ cần biết vì mày mà nó định tự tử, hên là bác gái phát hiện kịp thời. Tao cũng ko ngờ mày lại khốn nạn đến như thế, khi nghe tin thì tao rất tức giận, tối nay là cái giá mày phải trả cho cái sự khốn kiếp của mày …”



Nói đến đó, anh Vũ tung thêm một nắm đấm như búa bổ vào giữa mặt tôi, làm tôi té ngửa ra sau và mất phương hướng …



_ “Gum …” – tiếng gọi hoảng hốt của Khanh và Tuấn vang lên.



Tôi được 2 thằng đó đỡ dậy, tui cố gắng mở mắt, óc tôi vẫn còn chấn động, vì cú đấm vừa rồi thì ít, vì cái tin Vi định tự tử thì nhiều, tôi khó nhọc mở miệng nói:



_ “Anh có thể nói cho em biết là vì sao Vi lại định tự tử ko ?”



_ “Mày ko xứng đáng để biết … Mày đã làm gì thì tự mà đi hỏi chính bản thân mình đi …”



Anh Vũ nói xong thì giơ tay lên, tôi biết tôi sắp sửa nhận thêm trọn một nắm đấm nữa …



… …



Sao ko hề có cảm giác đau đớn gì thế này ?? Tôi khó hiểu mở mắt ra thì thấy anh Vũ chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt giận dữ, nhưng cánh tay anh ko hề tiến đến mặt tôi. Nhìn tôi vài giây, anh bỏ tay xuống, lấy tay vuốt đầu chính mình vài cái rồi cười khổ nói:



_ “Thôi bỏ đi, nhìn khuôn mặt bầm dập của mày mà tao chẳng muốn đánh nữa … Tao chỉ nói một câu cuối cùng với mày thôi, nhớ kĩ, quên con Vi đi, quên hẳn nó đi, coi như nó ko tồn tại trong cuộc đời của mày.”



Mặt tôi lúc này có lẽ đã ko ra hình người mất rồi, máu chảy lênh láng khắp nơi, nhìn vào có khi còn ko nhận ra được đâu là mắt, mũi, miệng nữa…



Nói xong, anh nổ máy xe chạy mất dạng trong tầm mắt cả 3 đứa.



_ “Gum, có sao ko …” – Tuấn hỏi.



_ “Ko, ko sao, sao tụi mày lại chạy ra đây …”



_ “Thấy mày đi xuống sân khấu cứ như người mất hồn, tao gọi thằng Khanh cùng chạy ra xem mày thế nào, ai ngờ thấy anh Vũ đang đánh mày …” – Tuấn nói.



_ “Cần tao chở về ko ???” – Khanh nói.



_ “Ko cần, tao cũng đỡ đau rồi, tụi mày cứ để cho tao một mình đi …”



_ “Mày đừng nghĩ quẩn nha Gum …” – Tuấn lo sợ nói.



_ “Tao hứa với tụi mày, tao ko làm gì dại dột đâu. Tụi mày trước giờ có thấy tao lú lẫn đến mức đó chưa?”



Hai thằng vẫn bán tin bán nghi nhìn tôi …



_ “Tao chỉ muốn ở một mình và suy nghĩ thôi, tao chỉ cần có thế, tụi mày có thể giúp tao ko ???” – tôi cười khổ nói.



Thấy tôi cười nói như thế, 2 thằng cũng bớt lo âu …



_ “Vậy thôi được, tao và Khanh vào trong, có gì mai gặp lại…” – Tuấn nói.



Sau đó cả 2 đi vào trong trường, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn tôi…



Chỉ còn tôi đứng lẻ loi trong màn đêm tối tăm, lạnh lẽo …



Gum, mày định làm gì đây …
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom