Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Edit: melbournje
Thời gian từng phút trôi qua, Đồng Kiều phát hiện trong thư phòng của Ngụy Cẩn Hằng có rất nhiều đồ thú vị mà cô chưa từng thấy qua, chả trách anh lại thích ở trong thư phòng như vậy.
Cả giá sách của anh cũng rất mới lạ với Đồng Kiều, trong đó có một phần nhỏ đều là sách tiếng Anh, tiếng Pháp.
Tiếng Pháp thì một chữ Đồng Kiều cũng không biết, nhưng tiếng Anh thì hơi hơi.
Cô cầm lên một cuốn sách tiếng Anh, tên của sách dịch sang tiếng Trung là « Sống Một Mình Một Năm »
Trên bìa sách còn viết khi bạn tìm thấy tình yêu, cũng là tìm thấy chính mình.
Cô lật được hai trang, phát hiện mình đúng là đánh giá cao trình độ tiếng Anh của mình.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng một khay điểm tâm ngọt, tay kia bưng một ly trà sữa, đi tới, đặt ở trên mặt bàn.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn Đồng Kiều tiện tay lật vài tờ cuối cùng khép lại, thuận miệng hỏi: "Đọc không hiểu sao?"
Đồng Kiều quệt miệng không tình nguyện gật đầu.
Ngụy Cẩn Hằng cởi dép, ngồi ở bên tay phải của cô, duỗi tay đem sách mở ra lần nữa.
"Chỗ nào không hiểu?" Ngụy Cẩn Hằng hỏi.
Rõ ràng anh không làm gì cô, nhưng Đồng Kiều lại không nhịn được mà đỏ mặt, tư thế này quá mập mờ rồi.
Ngụy Cẩn Hằng giống như không phát hiện, lại lặp lại, hỏi một lần nữa: "Chỗ nào không hiểu?"
Đồng Kiều hoàn hồn, đem sách mở ra, chỉ vào mấy từ đơn hỏi: "Những từ này em không hiểu."
Ngụy Cẩn Hằng giỏi tiếng Anh nên lưu loát giải thích, mà còn vừa nhanh vừa chuẩn nữa.
Cô đem sách giữa hai người hơi dời đi, thuận tiện nhìn Ngụy Cẩn Hằng, lại đem đĩa điểm tâm cùng trà sữa chuyển đến trước mặt mình, một tay chống mặt lười biếng cắn ống hút, nghiêng người nghe anh giúp mình phiên dịch, trong lòng càng thêm sùng bái với Ngụy Cẩn Hằng.
Thời gian tươi đẹp trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới buổi trưa.
Ăn cơm trưa xong, Đồng Kiều bắt đầu ở trong phòng ngủ dưỡng da.
Sáu giờ tối, cô muốn đi máy bay tới nơi khác làm việc, tuyên truyền cho bộ phim mà mình đóng cùng Cố Thần Thần kia.
Ngụy Cẩn Hằng đang nhàn rỗi không chuyện gì làm, định ở trong thư phòng đọc sách.
Ai ngờ mấy người Quan Vĩ Lễ cùng Trương Lâm chạy tới, nói tìm anh đi chơi.
Nguyên văn lời Quan Vĩ Lễ nói chính là, "Mấy anh đây đều là người chưa lập gia đình, sao có thể để cậu ở nhà hưởng thụ việc ôm vợ chứ."
Thời tiết mát mẻ, mấy người liền đến sân bóng rổ đằng sau chơi.
Đồng Kiều dán mặt nạ ngồi ở cửa sổ nhìn bọn họ chơi bóng rổ.
Cửa sổ mở ra, còn có thể nghe rõ tiếng bọn họ cười.
Thì ra cuộc sống sau khi kết hôn lại tươi đẹp như thế.
Buổi chiều, trợ lý lái xe tới đón Đồng Kiều, tới sân bay.
Hai ngày này vì cô đã công bố kết hôn, nên không ít cư dân mạng đều tò mò muốn biết chuyện của cô cùng Ngụy Cẩn Hằng.
Đi tuyên truyền khắp nơi xong, trừ việc liên quan tới phim, tất cả đều hỏi cô quen tổng giám đốc Hoằng Duy từ bao giờ, vì sao hai người đột nhiên muốn kết hôn.
Đồng Kiều kiên nhẫn trả lời từng câu, từng người.
Trong đó còn có người hỏi lần đầu tiên hai người hôn nhau là khi nào?
Nói đến hôn, khi cô vừa bắt đầu mối quan hệ tình nhân cùng Ngụy Cẩn Hằng, mấy lần anh đều không có hôn cô.
Ngược lại có lần anh tìm cô, vừa vặn là lúc bà dì của cô tới, cô đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy anh cũng không nói thêm cái gì, chỉ nấu cho cô nước đường đỏ, bảo cô uống xong rồi nghỉ ngơi.
Khi đó ấn tượng của cô đối với Ngụy Cẩn Hằng chính là anh rất lạnh lùng, mặc dù lúc trước hai người đã ngủ chung, nhưng bình thường động tác của anh vẫn như cũ, rất xa cách, khuôn mặt cũng chả có cảm xúc gì.
Việc làm cho Đồng Kiều ngoài ý muốn chính là lần đó anh hôn lên trán của cô một cái.
Lại có câu hỏi rằng việc lãng mạn nhất của hai người là gì?
Đồng Kiều không cần suy nghĩ liền nói ra lần mà Ngụy Cẩn Hằng tỏ tình với cô.
Cô biết Ngụy Cẩn Hằng không phải là một người lãng mạn, nhưng khi hẹn hò với cô, anh đã làm rất tốt.
Ngược lại, tính cách trầm ổn của anh khiến Đồng Kiều cảm thấy rất an tâm.
Bốn ngày bay, tham gia mấy chương trình cùng một lễ trao giải, cả người Đồng Kiều mỏi mệt không thôi.
Sau khi xong việc cuối cùng, cô đặt vé máy bay về Lâm Châu.
Đồng Kiều về đến nhà đã là 11h20 khuya, ngày hôm nay khi quay, cô không nói cho Ngụy Cẩn Hằng thời gian mình về.
Nhưng mà, hiện tại xuất hiện một chuyện đặc biệt lúng túng.
Cô quên mật khẩu để mở cửa chính rồi...
Từ hàng rào sắt nhìn vào bên trong, một màu đen kịt, nhưng cô không thể không gọi điện cho Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng mặc đồ ngủ ra mở cửa, liền nhìn thấy dưới đèn đường, có một cô gái ngồi cạnh vali.
Bốn ngày không gặp, cô gầy đi không ít, trên mặt tràn đầy mỏi mệt.
Đồng Kiều thấy anh ra, cơ thể còn đang ráng chống đỡ giống như là mất hết sức, bĩu môi ủy khuất hướng về phía anh, duỗi hai tay ra cầu ôm một cái.
Người đàn ông thuận thế đưa cô ôm vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Khổ cho em rồi."
Đồng Kiều như là chú mèo nhỏ hừ hừ hai tiếng, xem như đáp lại anh.
Lúc này, cô cảm giác được mình như bổng lên, Ngụy Cẩn Hằng một tay bế cô, Đồng Kiều thuận thế cuốn lấy cổ, nằm sấp trên vai của anh.
Anh một tay bế cô, một tay khác kéo vali, dùng chân đem cổng đóng lại.
Có thể là lâu rồi không gặp, hai người cũng không cảm thấy tư thế này rất chán ngán.
Đồng Kiều bị đặt ở trên ghế đổi giày, trong miệng cùng anh trò chuyện về công việc mấy hôm nay.
Ngụy Cẩn Hằng thì rất tự nhiên ngồi xuống, giúp cô cởi giày cao gót thay dép lê.
Cô nói hôm nay khi quay, bởi vì thiết bị đột nhiên xảy ra vấn đề, nên tới năm giờ chiều mới bắt đầu quay, một mực quay đến tám giờ.
Đối với chuyện lý thú khi quay, Ngụy Cẩn Hằng đều chỉ ừm một hai tiếng đáp lại.
Chờ Đồng Kiều nói xong, cô bị hỏi ngược lại: "Cho nên em chưa ăn cơm tối?"
Ngụy Cẩn Hằng hỏi như vậy, Đồng Kiều sững sờ, chưa kịp phản ứng: "A?"
"Vừa rồi người đại diện của em nói với anh em không ăn cơm."
"Ừm, là vậy." Đồng Kiều ngây ngốc gật đầu.
Loại chuyện này trong giới giải trí rất bình thường, nữ nghệ sĩ vì muốn lên hình đẹp, đều cố gắng giảm béo.
"Đói không?" Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục hỏi.
Đồng Kiều gật đầu: "Có chút đói, nhưng bây giờ quá muộn, em lên lầu tắm rửa tẩy trang rồi đi ngủ, mệt chết mất thôi."
Vừa dứt lời, cô lại bị bế lên
Lúc lên lầu, Đồng Kiều còn trêu chọc hỏi khi ở nhà cô có thể chân không chạm đất như này mãi không, để anh ôm cô, ôm tới ôm lui mãi.
Ai ngờ Ngụy Cẩn Hằng người này không có chút tình ý nào trả lời: "Không được."
Làm cho Đồng Kiều trong nháy mắt tụt hứng.
Người này thật sự là...nói dối cũng không biết mà.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Kiều cầm khăn tắm tới toilet.
Điều kỳ quái chính là lúc cô tắm rửa, Ngụy Cẩn Hằng không vào quấy rối, cảm giác rất không hợp với lẽ thường nha.
Theo lý thuyết hai người đã mấy ngày không gặp, anh phải sớm tiến vào giở trò rồi chứ.
Đồng Kiều tắm xong, từ trong phòng tắm ra, phát hiện Ngụy Cẩn Hằng cũng không có trong phòng ngủ, cô nghi hoặc lau tóc đi ra ngoài, ghé vào trên lan can nhìn ở dưới phòng bếp đang sáng đèn.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một bát mì cà chua với trứng gà, thấy cô đứng trên tầng hai liền nói: "Xuống ăn đi."
Thấy cảnh này, Đồng Kiều cảm động đỏ cả vành mắt.
Nửa ngày mới nói một câu: "Chồng ơi, anh thật là tốt."
Ăn xong, cô rửa mặt lần nữa, nằm ở trên giường ngủ thật say.
Ngày tiếp theo lúc cô tỉnh lại đã là chín giờ, Ngụy Cẩn Hằng đã tới công ty đi làm.
Nếm qua cơm, Đồng Kiều xem TV, rồi lại đi ngủ bù.
Buổi chiều nằm trên ghế salon lướt Weibo, nhìn fan theo dõi mà cảm thấy kích động, rồi lại làm vài ván game.
Một ngày sinh hoạt thật nhàn nhã, thoải mái và dễ chịu.
Nhưng mà chỉ được hai ngày nhàn rỗi, mấy hôm sau cô lại phải chạy tới Hoành Điếm để bắt đầu quay phim mới.
Hiện tại đã vào giữa tháng năm, nhiệt độ không ngừng tăng cao, nửa năm sau lịch trình của cô đã xếp kín, chắc ở nhà không tới nửa tháng.
Cô còn thấy rất có lỗi với Ngụy Cẩn Hằng, mặc dù đã kết hôn, nhưng mỗi ngày anh vẫn phòng không gối chiếc.
Đang nghĩ như vậy, cửa nhà bị mở ra, Ngụy Cẩn Hằng đổi dép lê đi vào.
Đồng Kiều nghe được tiếng động, ngồi dậy nhìn anh: "Chồng, tan làm rồi sao?"
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, giơ túi trong tay lên, đặt ở trên bàn trà: "Mua cho em một chút hoa quả khô."
Đồng Kiều kích động đứng lên, làm động tác hôn gió với anh: "Yêu anh quá đi!"
Ngụy Cẩn Hằng bị cô chọc cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô.
Về sau hai người thay quần áo, lái xe đến nhà mẹ Đồng.
Lúc trước Đồng Kiều đột nhiên liền chuyển đến nhà Ngụy Cẩn Hằng, chỉ để lại mẹ Đồng ở một mình trong nhà.
Buổi trưa hôm nay hai người liền thương lượng tới nhà bồi mẹ Đồng ăn bữa tối.
Đồng Kiều thuận tiện cầm về một vài thứ.
Ăn xong cơm tối, nói chuyện trời đất với mẹ Đồng, lúc hai người lúc về đến nhà đã là 8h40".
Một ngày trôi qua, Ngụy Cẩn Hằng biểu hiện rất bình tĩnh, trước sau đều không làm ra những động tác quá phận.
Nhưng buổi tối, khi cô chuẩn bị tắm rửa, lớp da thú của anh liền lộ ra.
Đồng Kiều bị khi dễ đến nửa đêm mới bằng lòng thiếp đi.
Ngày kế tiếp, thứ bảy, Ngụy Tiếu Vũ trở về từ nước ngoài, nói buổi tối muốn tụ tập bạn bè.
Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng ở đại sảnh khách sạn vừa vặn gặp Lâm Thánh Hi, ba người liền cùng đi vào.
Vào phòng mới phát hiện không chỉ có Ngụy Tiếu Vũ, còn có một người đàn ông xa lạ nữa.
Anh ta mang một cái kính đen, nhìn tuổi cũng chỉ hơn hai mươi, một mực giữ im lặng đứng sau lưng Ngụy Tiếu Vũ.
Đồng Kiều còn thừa dịp Ngụy Tiếu Vũ không chú ý, vụng trộm hỏi Ngụy Cẩn Hằng người này là ai?
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt như cũ, lắc đầu.
Mặc dù không ai nhận ra, nhưng có thể thấy được quan hệ của anh ta cùng Ngụy Tiếu Vũ không tầm thường.
Lúc này, Đồng Kiều phát hiện Lâm Thánh Hi đứng một bên sắc mặt rất khó coi, nhìn chằm chằm vào người kia.
Hình như người nam kia cũng phát hiện được ánh mắt của anh, cùng Lâm Thánh Hi đối mặt, giống như là khiêu khích, cố ý thân mật cùng Ngụy Tiếu Vũ thì thầm hai câu.
Lần này, Lâm Thánh Hi đã sớm không yên, cấp tốc đứng lên, cất bước đi đến bên Ngụy Tiếu Vũ, bắt lấy cổ tay của cô muốn kéo cô ra ngoài.
Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc hô: "Anh làm cái gì?"
"Em đi ra đây, anh có lời muốn nói cho em."
Sau khi hai người rời khỏi đây, trong phòng có chút xấu hổ.
Ngụy Cẩn Hằng mở miệng trước: "Nói, Tiếu Vũ thuê cậu diễn kịch bao nhiêu tiền?"
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh cậu ta kịp phản ứng: "Anh nói mò gì đó, tôi là bạn trai của Tiếu Vũ."
Ngụy Cẩn Hằng lắc đầu phủ nhận, khẳng định nói: "Không có khả năng, gu của Tiếu Vũ không phải như này."
Thời gian từng phút trôi qua, Đồng Kiều phát hiện trong thư phòng của Ngụy Cẩn Hằng có rất nhiều đồ thú vị mà cô chưa từng thấy qua, chả trách anh lại thích ở trong thư phòng như vậy.
Cả giá sách của anh cũng rất mới lạ với Đồng Kiều, trong đó có một phần nhỏ đều là sách tiếng Anh, tiếng Pháp.
Tiếng Pháp thì một chữ Đồng Kiều cũng không biết, nhưng tiếng Anh thì hơi hơi.
Cô cầm lên một cuốn sách tiếng Anh, tên của sách dịch sang tiếng Trung là « Sống Một Mình Một Năm »
Trên bìa sách còn viết khi bạn tìm thấy tình yêu, cũng là tìm thấy chính mình.
Cô lật được hai trang, phát hiện mình đúng là đánh giá cao trình độ tiếng Anh của mình.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng một khay điểm tâm ngọt, tay kia bưng một ly trà sữa, đi tới, đặt ở trên mặt bàn.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn Đồng Kiều tiện tay lật vài tờ cuối cùng khép lại, thuận miệng hỏi: "Đọc không hiểu sao?"
Đồng Kiều quệt miệng không tình nguyện gật đầu.
Ngụy Cẩn Hằng cởi dép, ngồi ở bên tay phải của cô, duỗi tay đem sách mở ra lần nữa.
"Chỗ nào không hiểu?" Ngụy Cẩn Hằng hỏi.
Rõ ràng anh không làm gì cô, nhưng Đồng Kiều lại không nhịn được mà đỏ mặt, tư thế này quá mập mờ rồi.
Ngụy Cẩn Hằng giống như không phát hiện, lại lặp lại, hỏi một lần nữa: "Chỗ nào không hiểu?"
Đồng Kiều hoàn hồn, đem sách mở ra, chỉ vào mấy từ đơn hỏi: "Những từ này em không hiểu."
Ngụy Cẩn Hằng giỏi tiếng Anh nên lưu loát giải thích, mà còn vừa nhanh vừa chuẩn nữa.
Cô đem sách giữa hai người hơi dời đi, thuận tiện nhìn Ngụy Cẩn Hằng, lại đem đĩa điểm tâm cùng trà sữa chuyển đến trước mặt mình, một tay chống mặt lười biếng cắn ống hút, nghiêng người nghe anh giúp mình phiên dịch, trong lòng càng thêm sùng bái với Ngụy Cẩn Hằng.
Thời gian tươi đẹp trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới buổi trưa.
Ăn cơm trưa xong, Đồng Kiều bắt đầu ở trong phòng ngủ dưỡng da.
Sáu giờ tối, cô muốn đi máy bay tới nơi khác làm việc, tuyên truyền cho bộ phim mà mình đóng cùng Cố Thần Thần kia.
Ngụy Cẩn Hằng đang nhàn rỗi không chuyện gì làm, định ở trong thư phòng đọc sách.
Ai ngờ mấy người Quan Vĩ Lễ cùng Trương Lâm chạy tới, nói tìm anh đi chơi.
Nguyên văn lời Quan Vĩ Lễ nói chính là, "Mấy anh đây đều là người chưa lập gia đình, sao có thể để cậu ở nhà hưởng thụ việc ôm vợ chứ."
Thời tiết mát mẻ, mấy người liền đến sân bóng rổ đằng sau chơi.
Đồng Kiều dán mặt nạ ngồi ở cửa sổ nhìn bọn họ chơi bóng rổ.
Cửa sổ mở ra, còn có thể nghe rõ tiếng bọn họ cười.
Thì ra cuộc sống sau khi kết hôn lại tươi đẹp như thế.
Buổi chiều, trợ lý lái xe tới đón Đồng Kiều, tới sân bay.
Hai ngày này vì cô đã công bố kết hôn, nên không ít cư dân mạng đều tò mò muốn biết chuyện của cô cùng Ngụy Cẩn Hằng.
Đi tuyên truyền khắp nơi xong, trừ việc liên quan tới phim, tất cả đều hỏi cô quen tổng giám đốc Hoằng Duy từ bao giờ, vì sao hai người đột nhiên muốn kết hôn.
Đồng Kiều kiên nhẫn trả lời từng câu, từng người.
Trong đó còn có người hỏi lần đầu tiên hai người hôn nhau là khi nào?
Nói đến hôn, khi cô vừa bắt đầu mối quan hệ tình nhân cùng Ngụy Cẩn Hằng, mấy lần anh đều không có hôn cô.
Ngược lại có lần anh tìm cô, vừa vặn là lúc bà dì của cô tới, cô đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy anh cũng không nói thêm cái gì, chỉ nấu cho cô nước đường đỏ, bảo cô uống xong rồi nghỉ ngơi.
Khi đó ấn tượng của cô đối với Ngụy Cẩn Hằng chính là anh rất lạnh lùng, mặc dù lúc trước hai người đã ngủ chung, nhưng bình thường động tác của anh vẫn như cũ, rất xa cách, khuôn mặt cũng chả có cảm xúc gì.
Việc làm cho Đồng Kiều ngoài ý muốn chính là lần đó anh hôn lên trán của cô một cái.
Lại có câu hỏi rằng việc lãng mạn nhất của hai người là gì?
Đồng Kiều không cần suy nghĩ liền nói ra lần mà Ngụy Cẩn Hằng tỏ tình với cô.
Cô biết Ngụy Cẩn Hằng không phải là một người lãng mạn, nhưng khi hẹn hò với cô, anh đã làm rất tốt.
Ngược lại, tính cách trầm ổn của anh khiến Đồng Kiều cảm thấy rất an tâm.
Bốn ngày bay, tham gia mấy chương trình cùng một lễ trao giải, cả người Đồng Kiều mỏi mệt không thôi.
Sau khi xong việc cuối cùng, cô đặt vé máy bay về Lâm Châu.
Đồng Kiều về đến nhà đã là 11h20 khuya, ngày hôm nay khi quay, cô không nói cho Ngụy Cẩn Hằng thời gian mình về.
Nhưng mà, hiện tại xuất hiện một chuyện đặc biệt lúng túng.
Cô quên mật khẩu để mở cửa chính rồi...
Từ hàng rào sắt nhìn vào bên trong, một màu đen kịt, nhưng cô không thể không gọi điện cho Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng mặc đồ ngủ ra mở cửa, liền nhìn thấy dưới đèn đường, có một cô gái ngồi cạnh vali.
Bốn ngày không gặp, cô gầy đi không ít, trên mặt tràn đầy mỏi mệt.
Đồng Kiều thấy anh ra, cơ thể còn đang ráng chống đỡ giống như là mất hết sức, bĩu môi ủy khuất hướng về phía anh, duỗi hai tay ra cầu ôm một cái.
Người đàn ông thuận thế đưa cô ôm vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Khổ cho em rồi."
Đồng Kiều như là chú mèo nhỏ hừ hừ hai tiếng, xem như đáp lại anh.
Lúc này, cô cảm giác được mình như bổng lên, Ngụy Cẩn Hằng một tay bế cô, Đồng Kiều thuận thế cuốn lấy cổ, nằm sấp trên vai của anh.
Anh một tay bế cô, một tay khác kéo vali, dùng chân đem cổng đóng lại.
Có thể là lâu rồi không gặp, hai người cũng không cảm thấy tư thế này rất chán ngán.
Đồng Kiều bị đặt ở trên ghế đổi giày, trong miệng cùng anh trò chuyện về công việc mấy hôm nay.
Ngụy Cẩn Hằng thì rất tự nhiên ngồi xuống, giúp cô cởi giày cao gót thay dép lê.
Cô nói hôm nay khi quay, bởi vì thiết bị đột nhiên xảy ra vấn đề, nên tới năm giờ chiều mới bắt đầu quay, một mực quay đến tám giờ.
Đối với chuyện lý thú khi quay, Ngụy Cẩn Hằng đều chỉ ừm một hai tiếng đáp lại.
Chờ Đồng Kiều nói xong, cô bị hỏi ngược lại: "Cho nên em chưa ăn cơm tối?"
Ngụy Cẩn Hằng hỏi như vậy, Đồng Kiều sững sờ, chưa kịp phản ứng: "A?"
"Vừa rồi người đại diện của em nói với anh em không ăn cơm."
"Ừm, là vậy." Đồng Kiều ngây ngốc gật đầu.
Loại chuyện này trong giới giải trí rất bình thường, nữ nghệ sĩ vì muốn lên hình đẹp, đều cố gắng giảm béo.
"Đói không?" Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục hỏi.
Đồng Kiều gật đầu: "Có chút đói, nhưng bây giờ quá muộn, em lên lầu tắm rửa tẩy trang rồi đi ngủ, mệt chết mất thôi."
Vừa dứt lời, cô lại bị bế lên
Lúc lên lầu, Đồng Kiều còn trêu chọc hỏi khi ở nhà cô có thể chân không chạm đất như này mãi không, để anh ôm cô, ôm tới ôm lui mãi.
Ai ngờ Ngụy Cẩn Hằng người này không có chút tình ý nào trả lời: "Không được."
Làm cho Đồng Kiều trong nháy mắt tụt hứng.
Người này thật sự là...nói dối cũng không biết mà.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Kiều cầm khăn tắm tới toilet.
Điều kỳ quái chính là lúc cô tắm rửa, Ngụy Cẩn Hằng không vào quấy rối, cảm giác rất không hợp với lẽ thường nha.
Theo lý thuyết hai người đã mấy ngày không gặp, anh phải sớm tiến vào giở trò rồi chứ.
Đồng Kiều tắm xong, từ trong phòng tắm ra, phát hiện Ngụy Cẩn Hằng cũng không có trong phòng ngủ, cô nghi hoặc lau tóc đi ra ngoài, ghé vào trên lan can nhìn ở dưới phòng bếp đang sáng đèn.
Lúc này, Ngụy Cẩn Hằng từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một bát mì cà chua với trứng gà, thấy cô đứng trên tầng hai liền nói: "Xuống ăn đi."
Thấy cảnh này, Đồng Kiều cảm động đỏ cả vành mắt.
Nửa ngày mới nói một câu: "Chồng ơi, anh thật là tốt."
Ăn xong, cô rửa mặt lần nữa, nằm ở trên giường ngủ thật say.
Ngày tiếp theo lúc cô tỉnh lại đã là chín giờ, Ngụy Cẩn Hằng đã tới công ty đi làm.
Nếm qua cơm, Đồng Kiều xem TV, rồi lại đi ngủ bù.
Buổi chiều nằm trên ghế salon lướt Weibo, nhìn fan theo dõi mà cảm thấy kích động, rồi lại làm vài ván game.
Một ngày sinh hoạt thật nhàn nhã, thoải mái và dễ chịu.
Nhưng mà chỉ được hai ngày nhàn rỗi, mấy hôm sau cô lại phải chạy tới Hoành Điếm để bắt đầu quay phim mới.
Hiện tại đã vào giữa tháng năm, nhiệt độ không ngừng tăng cao, nửa năm sau lịch trình của cô đã xếp kín, chắc ở nhà không tới nửa tháng.
Cô còn thấy rất có lỗi với Ngụy Cẩn Hằng, mặc dù đã kết hôn, nhưng mỗi ngày anh vẫn phòng không gối chiếc.
Đang nghĩ như vậy, cửa nhà bị mở ra, Ngụy Cẩn Hằng đổi dép lê đi vào.
Đồng Kiều nghe được tiếng động, ngồi dậy nhìn anh: "Chồng, tan làm rồi sao?"
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, giơ túi trong tay lên, đặt ở trên bàn trà: "Mua cho em một chút hoa quả khô."
Đồng Kiều kích động đứng lên, làm động tác hôn gió với anh: "Yêu anh quá đi!"
Ngụy Cẩn Hằng bị cô chọc cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô.
Về sau hai người thay quần áo, lái xe đến nhà mẹ Đồng.
Lúc trước Đồng Kiều đột nhiên liền chuyển đến nhà Ngụy Cẩn Hằng, chỉ để lại mẹ Đồng ở một mình trong nhà.
Buổi trưa hôm nay hai người liền thương lượng tới nhà bồi mẹ Đồng ăn bữa tối.
Đồng Kiều thuận tiện cầm về một vài thứ.
Ăn xong cơm tối, nói chuyện trời đất với mẹ Đồng, lúc hai người lúc về đến nhà đã là 8h40".
Một ngày trôi qua, Ngụy Cẩn Hằng biểu hiện rất bình tĩnh, trước sau đều không làm ra những động tác quá phận.
Nhưng buổi tối, khi cô chuẩn bị tắm rửa, lớp da thú của anh liền lộ ra.
Đồng Kiều bị khi dễ đến nửa đêm mới bằng lòng thiếp đi.
Ngày kế tiếp, thứ bảy, Ngụy Tiếu Vũ trở về từ nước ngoài, nói buổi tối muốn tụ tập bạn bè.
Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng ở đại sảnh khách sạn vừa vặn gặp Lâm Thánh Hi, ba người liền cùng đi vào.
Vào phòng mới phát hiện không chỉ có Ngụy Tiếu Vũ, còn có một người đàn ông xa lạ nữa.
Anh ta mang một cái kính đen, nhìn tuổi cũng chỉ hơn hai mươi, một mực giữ im lặng đứng sau lưng Ngụy Tiếu Vũ.
Đồng Kiều còn thừa dịp Ngụy Tiếu Vũ không chú ý, vụng trộm hỏi Ngụy Cẩn Hằng người này là ai?
Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt như cũ, lắc đầu.
Mặc dù không ai nhận ra, nhưng có thể thấy được quan hệ của anh ta cùng Ngụy Tiếu Vũ không tầm thường.
Lúc này, Đồng Kiều phát hiện Lâm Thánh Hi đứng một bên sắc mặt rất khó coi, nhìn chằm chằm vào người kia.
Hình như người nam kia cũng phát hiện được ánh mắt của anh, cùng Lâm Thánh Hi đối mặt, giống như là khiêu khích, cố ý thân mật cùng Ngụy Tiếu Vũ thì thầm hai câu.
Lần này, Lâm Thánh Hi đã sớm không yên, cấp tốc đứng lên, cất bước đi đến bên Ngụy Tiếu Vũ, bắt lấy cổ tay của cô muốn kéo cô ra ngoài.
Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc hô: "Anh làm cái gì?"
"Em đi ra đây, anh có lời muốn nói cho em."
Sau khi hai người rời khỏi đây, trong phòng có chút xấu hổ.
Ngụy Cẩn Hằng mở miệng trước: "Nói, Tiếu Vũ thuê cậu diễn kịch bao nhiêu tiền?"
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh cậu ta kịp phản ứng: "Anh nói mò gì đó, tôi là bạn trai của Tiếu Vũ."
Ngụy Cẩn Hằng lắc đầu phủ nhận, khẳng định nói: "Không có khả năng, gu của Tiếu Vũ không phải như này."
Bình luận facebook