Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdỉe
- -------
Sáng hôm sau buồn bã ỉu xìu mà đi làm, Tiểu Huy nhìn chằm chằm vào tình trạng cái lỗ tai của Hạ Diệu.
"Tung gia quả thực thô lỗ à."
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Nếu là anh ta làm thì đã tốt rồi."
"Ôi chao, được rồi, sao lâu quá không thấy anh ta đến đón cậu, anh ta gần đây bận rộn gì sao?"
Hạ Diệu u oán, đem quá trình mấy ngày nay của Viên Tung kể ra, "Bận rộn đi theo mẹ tôi tham gia tiệc dành cho các lão trung niên rồi."
"Hưởng thụ tuổi già sớm vậy sao?" Tiểu Huy cười trêu chọc.
Hạ Diệu oán thầm: tính tình trưởng thành già dặn một chút tôi cũng nhịn, chỉ cần dương v*t của anh ta không già trước tuổi là được. Nhưng từ lúc Viên Tung ở nhà công khai ăn một bữa cơm, anh ta và mẹ đã xem mình thua cả hố phân, bọn họ ban đầu là đối nghịch gay gắt, bây giờ lại tâm đầu ý hợp mà "ngầm tình".
Tiểu Huy ở bên cạnh lầu bầu nói: "Tôi phải đi ra ngoài mua gói thuốc lá, giúp tôi trông chừng một chút."
"Cửa hàng tạp hóa bên ngoài không phải là đang sửa chữa sao?" Hạ Diệu nhắc nhở.
Tiểu Huy vỗ đùi, "Ai u, tôi quên mất. Anh nói xem mấy cái cửa hàng gần đơn vị chúng ta dạo này bị cái gì? Ngày thì mở cửa ngày thì đóng cửa, lúc trước tiệm nào cũng mở, hiện tại chỗ nào cũng đang lắp đặt sửa sang lại, sửa sang cũng phải buôn bán ít nhiều cho người có nhu cầu chứ?"
"Giai đoạn đầu năm, sửa sang lại sẽ mang lại điềm tốt."
Hạ Diệu nói xong ném cho Tiểu Huy một gói thuốc lá, "Trước tiên hút của tôi đi."
"Cám ơn nhiều nhé!"
Giờ ăn trưa, Hạ Diệu dự định lái xe đi một vòng, tiện thể tìm một chỗ ăn trưa. Sau khi lái xe ra ngoài, nghe được từ đối diện một trận âm thanh ồn ào leng keng loong coong, liền dừng xe lại ven đường.
Một người công nhân thấy cảnh sát đi tới, không tự chủ được thả tay, bỏ công cụ xuống nhìn cậu ta.
Hạ Diệu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, "Giữa đường mà lắp đặt công trình sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe đâu muốn quy hoạch lại lần nữa."
Hạ Diệu gật đầu, không hỏi thêm gì, lại bước lên xe đi tiếp.
Đi qua vài con phố, cũng không biết nên ăn cái gì, đến sau cùng vòng qua vòng lại, lái xe đến công ty Viên Tung, cảnh tượng nội bộ công ty tất cả như cũ, bảng hiệu công ty vẫn chưa từng đổi.
Người giữ cổng nhìn thấy xe của Hạ Diệu, tươi cười vẫy vẫy với cậu ta.
"Thế nào lại không đi vào?"
Hạ Diệu vừa muốn xua tay, người giữ cổng lập tức mở rộng cửa ra, Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là đem xe lái vào.Lúc này là đang giờ nghỉ trưa, các học viên tốp năm tốp bảy đi đến căn tin, có vài người nhìn thấy Hạ Diệu nhịn không được liền quan sát cậu ta từ đầu đến chân, nhãn thần hoàn toàn là xa lạ tò mò.
Hạ Diệu lúc này mới ý thức được, nhóm học viên năm ngoái đã sớm tốt nghiệp, hiện tại đã thay bằng một nhóm khác.
Phía trên tòa nhà văn phòng giờ đã treo một cái bảng điện tử, trên đó phát ra những hình ảnh các buổi hội nghị, ảnh chụp các buổi tập huấn, các học viên, các đời huấn luyện viên và cũng như tin tức nội bộ trong công ty, so với lúc Viên Tung quản lý, rõ ràng sinh động thời thượng hơn. Điền Nghiêm Kỳ không có trong tay nhiều nguyền tài nguyên và các mối quan hệ như Viên Tung, nhưng rất quý cậu ta ở chỗ làm việc chu đáo và kỹ lưỡng.
Hạ Diệu vừa vào tòa nhà văn phòng, lại càng hoảng sợ.
Giữa đại sảnh nghiễm nhiên để một bức tượng sáp của Viên Tung đang bắn súng, làm rất giống, không biết còn tưởng là người thật. Lúc Hạ Diệu phục hồi lại tinh thần, không khỏi thầm mắng: tôi thao! Cái tên tiểu Điền này quả thật giống như một con thiêu thân mà!
Hạ Diệu tò mò đi đến sờ sờ hai cái, cái gương mặt tượng sáp này quả nhiên sinh động, khiến Hạ Diệu nhiều ngày qua "không được ăn mặn", vừa nhìn liền muốn tự tuột quần.
Lại nhìn chằm chằm nhìn một trận, càng xem càng thấy bức tượng này càng quá đẹp trai, ánh mắt của Hạ Diệu không chỉ đơn thuần là đang nhìn, ngược lại trông giống như tự kỷ. Từ mu bàn tay, cái đầu, còn như đang muốn bắt chuyện với mình, nhìn thấy không? Cái tượng sáp này chính là y như khuôn đúc người đàn ông nhà tôi!
Hạ Diệu nhìn xong, nhếch miệng vui cười một chút, đến sau cùng ở trên mặt tượng sáp ngắt một cái.
Kết quả là lần này hỏng việc.
Người quản lý tượng sáp đi tới.
Người nhân viên quản lý tượng sáp nảy chỉ mới vừa kí hợp đồng làm việc không lâu, căn bản không hề quen biết Hạ Diệu, hắn ta vừa đi ra liền nhìn thấy cậu ta. Nhìn thấy cậu ta không chỉ ngắm nhìn mà còn chụp hình, không hề xem người quản lý tượng sáp ra gì, ai lại có gan làm ra chuyện này cơ chứ?
Chụp ảnh lưu niệm hắn cũng nhịn, dù sao Hạ Diệu cũng là cảnh sát, không thể không nể mặt mà răn dạy cậu ta. Nhưng cái này không chỉ chụp mà còn sờ sờ nắm nắm. Biết giá trị chế tạo ra bức tượng này bao nhiêu không? Một mình cậu bồi thường nổi?
"Hắc, hắc, làm cái gì đấy?"
Hạ Diệu quay đầu nhìn sang, nhân viên quản lý tượng sáp quát nộ.
"Đừng đụng vào cái tượng sáp kia, có nghe không?"
Hạ Diệu cười cười rút về tay, "Xin lỗi, tôi thật vô ý!"
Nhân viên quản lý thô lỗ đẩy cậu ta ra, đi tới trước bức tượng cẩn thận mà chùi chùi lau lau, vè mặt chán ghét nhìn Hạ Diệu, trong miệng liên tục làu bàu lầm bầm.
"Cảnh sát bây giờ đều không có ý thức như thế sao?"
Hạ Diệu trong lòng khó chịu, dùng giọng điệu trêu chọc phản đòn tên quản lý: "Đến mức như vậy sao, người anh em? Cái này cũng đâu phải làm bằng giấy, đụng hai cái thì không có vấn đề gì đâu!"Nhân viên quản lý sắc mặt càng khó coi, bay thẳng đến chỗ Hạ Diệu mà ồn ào: "Cậu thì biết cái gì? Đây là tổ sư gia công ty của chúng tôi, là người sáng lập công ty, tổng giám đốc của chúng tôi mỗi ngày đều đi qua đây nhìn ngắm, là thứ mà cậu muốn đụng thì đụng sao?"
Tổ sư gia?... Hạ Diệu trong lòng một trận ác hàn, tiểu Điền nhi cậu có bao nhiêu oán hận với Viên Tung? Cậu có đúng hay không mỗi khi đến tiết thanh minh hay rằm cô hồn sẽ đến đây thắp hai nén nhang?
Nhân viên quản lý còn nói: "Cái này không chỉ là tượng sáp, mà còn là một loại tinh thần! Cậu cứ táy máy tay chân, không chỉ là làm dơ tượng sáp, mà còn vấy bẩn vào tinh thần của chúng tôi!"
Không cần phải nói, kiểu cách câu nói này nhất định là do tiểu Điền ban xuống, Hạ Diệu cười nhưng không nói, vốn định trực tiếp rời đi, kết quả nhân viên quản lý lại giận dữ một tiếng.
"Cái tượng này chế tạo ra tính bằng tiền triệu, làm hư rồi cậu bồi thường nổi sao?"
Hạ Diệu giận dữ, lão tử tôi nửa ngày không lên tiếng, ông trách mắng hai câu vẫn còn chưa đủ?
"Tôi không đền được tượng sáp, tôi đền luôn người thật được chưa?"
Nhân viên quản lý sắc mặt cứng đờ, rất nhanh lại lộ ra vẻ khinh khỉnh.
"Tưởng tôi ngu ngốc sao?! Cậu nếu thực sự quen biết Viên Tổng, còn ở đó chụp ảnh chung với bức tượng?"
Vừa nói xong, Thi Thiên Bưu cách đó không xa vội vã đi tới, dùng sức ôm vai Hạ Diệu mà hàn huyên, "Hạ thiếu gia! Cậu đã bao lâu rồi không đến thăm chúng tôi? Còn có Viên Tổng nữa, từ lúc một lần tham gia lễ tốt nghiệp của học viên xong liền không thấy đâu."
Hạ Diệu mặt lộ ra vẻ ngượng, "Tôi chẳng phải rất bận rộn sao? Chân của Viên Tung thì ông cũng biết rồi đấy..."
Nhân viên quản lý tượng sáp ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Hai người quen nhau à?"
"Lời thừa thãi!" Thi Thiên Bưu dùng sức vỗ một cái trên vai Hạ Diệu, "Đây là người nhà của Viên Tổng."
Người nhà?... Nhân viên quản lý mới vừa rồi còn oanh tạc, bây giờ như đạn lép, quay lại cùng Hạ Diệu cười cười làm lành, "Xin lỗi, huynh đệ, tôi không biết cậu quen biết Viên Tổng, tôi..."
Hạ Diệu tỏ ra mình là người thân của "tổ sư gia" phong thái hơn người, vung tay hai cái.
"Không có gì."
Nhân viên quản lý ngấm ngầm liếc mắt Hạ Diệu, trong lòng oán thầm: người trong nhà mà còn chụp ảnh chung, bị tâm thần phân liệt à?
Hạ Diệu cùng Thi Thiên Bưu hàn huyên vài câu về tình hình gần đây của công ty liền vội vã cáo biệt, đi tới tìm Điền Nghiêm Kỳ.
Điền Nghiêm Kỳ đang ở trong phòng làm việc, vừa ăn cơm vừa xem phim, lúc Hạ Diệu đi vào, đúng lúc thấy Điền Nghiêm Kỳ toét miệng cười to, hình ảnh hồn nhiên vui tươi so với lúc bình thường không mấy khác biệt.
Thấy Hạ Diệu tiến đến, Điền Nghiêm Kỳ không khỏi sửng sốt, vội vàng đem bộ phim tạm dừng.
"Sao anh lại tới đây?"Hạ Diệu ngắm nhìn căn phòng làm việc quen thuộc, ngồi đối diện Điền Nghiêm Kỳ, vui tươi hớn hở mà nói: "Ghé thăm cậu một chút, gần đây thế nào?"
"Tốt vô cùng."
Nói xong lại tiếp tục mở bộ phim, một bên múc cơm một bên nhếch miệng cười.
Hạ Diệu tiến tới, "Coi phim gì vậy? Cao hứng như thế."
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Bị lạc ở nước Thái." ( phim "Lost in Thailand" á các bạn)
"Tôi giết, cậu nhìn Báo Đen không đủ sao? Còn muốn coi phim?"
Điền Nghiêm Kỳ ha ha cười, "Đúng đấy, tôi vừa nhìn thấy cành Hoàng Bột bị đòn trong phim, trong lòng tôi đặc biệt sảng khoái!"
Hạ Diệu tò mò xem thử, mắt nhìn màn hình một lúc, lại quay sang gương mặt của Điền Nghiêm Kỳ nhìn một trận, đến sau cùng trêu nói: "Tôi có cảm giác gương mặt bị bỏng này của cậu có chút giống Vương Bảo Cường ấy nhỉ? Nhất là lúc cậu vừa cười."
"Anh đó nha đừng làm tôi sợ à!" Điền Nghiêm Kỳ trừng mắt Hạ Diệu.
Hạ Diệu cười hắc hắc, lại nghe thấy được một mùi cơm, cúi đầu nhìn hộp cơm của Điền Nghiêm Kỳ, hỏi: "Cậu bây giờ còn ăn đồ ăn trong căn tin?"
"Hiện tại thức ăn trong căn tin khá ngon, không tin anh nếm thử đi."
Điền Nghiêm Kỳ gắp lên một miếng thịt gà kho đưa lên mép của Hạ Diệu, Hạ Diệu không hề nghĩ ngợi liền cắn một cái
"Anh không ngại ăn chung với tôi à?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi.
Hạ Diệu trêu nói: "Ngại thì có ngại, nhưng không chịu nổi đói bụng á!"
Điền Nghiêm Kỳ, "..."
Hạ Diệu nếm thử hai cái, hương vị ngon không thể chê, so với đầu bếp trước đó tiêu chuẩn cao hơn rất nhiều. Vì vậy cũng để cho Điền Nghiêm Kỳ giúp mình kêu một phần cơm, nhờ nhân viên tạp vụ mang lên, cùng ngồi ăn với Điền Nghiêm Kỳ.
"Lúc rảnh rỗi anh lại đến tham quan kí túc xá dành cho học viên, điều kiện và đãi ngộ so với trước đây tốt hơn rất nhiều." Điền Nghiêm Kỳ tự hào.
Hạ Diệu gật đầu, "Tôi trước đây không nhìn lầm người, làm rất tốt."
Điền Nghiêm Kỳ lại nghĩ tới cái gì, hỏi thăm dò: "Viên Tung...vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì sao?"
"Tôi có cảm giác anh ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, để anh nghỉ ngơi một chút cũng tốt, cái gì cũng không nên làm, trông cậy vào tiền bán miếng đất kia cũng có thể tiêu sái cả đời. Cho dù không có việc gì làm, tôi cũng có thể nuôi anh ta, bảo bọc anh ta."
Hạ Diệu nói thì có vẻ như tùy ý, nhưng từng chữ đều rất khí phách.
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, "Cũng phải."
Hạ Diệu ăn no, xoa miệng, lại hỏi thăm về chuyện của mảnh đất kia.
"Hiện tại đã bán rồi sao?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Vẫn chưa, Báo Đen bên kia mỗi ngày đưa người qua đây thương lượng, giá vẫn không thể đàm phán xong. Mảnh đất chưa bán, quyền sử dụng vẫn là của công ty, chỉ khi công ty bán được mảnh đất đó, tiền sẽ nằm trong tay Viên Tung."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng: hoá ra là cậu không muốn bán, cái tên tiểu tử này ngày càng âm hiểm à.
"Cơ hội trừng trị hắn ta ngàn năm có một như vậy, tôi dễ dàng bán đi? Tưởng bỏ ra ít tiền mua lại mảnh đất là xong chuyện? Nằm mơ đi! Tôi không rút cạn đồng tiền cuối cùng của Báo Đen, tôi cũng không phải họ Điền! Tôi từ chối khoản tiền của hắn, nhưng tôi cũng phải khiến hắn thâm hụt tiền đến gào thét!"
Điền Nghiêm Kỳ vừa nhắc tới Báo Đen, hai mắt phóng ra tinh quang, so với nhắc đến tên của Viên Tung vẫn còn hưng phấn hơn.
"Cậu hận hắn đến vậy sao?" Hạ Diệu nhịn không được hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ kiên quyết phủ quyết, "Tôi một chút cũng không hận hắn, thực sự, không nhờ hắn, tôi đã sống không được hăng hái như thế này! Hắn hiện tại chính là trụ cột tinh thần của tôi, niềm lạc thú duy nhất của tôi hiện tại chính là dày vò hắn, trông thấy hắn khó chịu, trong lòng tôi sảng khoái miễn bàn! Tôi ngày nào đó tâm tình không tốt, phải đi tới trước của công ty bọn họ hô lớn hai tiếng Hoàng Bột, trong lòng tôi sẽ liền sảng khoái."
Hạ Diệu, "..."
Điền Nghiêm Kỳ đem tâm tình sục sôi thu lại, nghiêm túc nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là bị động kinh, cũng không phải tâm lý biến thái, tôi chỉ là cảm thấy thay vì hận một người, không bằng đem hắn làm thú tiêu khiển."
Lời này nói ra ngược lại khiến Hạ Diệu cảm thấy rất có đạo lý, mặc kệ nói như thế nào, nhìn thấy trạng thái hiện tại của Điền Nghiêm Kỳ, Hạ Diệu cũng thay hắn vui vẻ, cũng coi như thực sự có thể thở dài một hơi.
"Tôi cảm giác gương mặt của cậu bây giờ so với trước tốt hơn rất nhiều." Hạ Diệu nói.
Điền Nghiêm Kỳ tự sờ sờ, nói: "Hồi phục cũng không tệ lắm, qua một thời gian ngắn có thể đi Hàn Quốc phẩu thuật lại."
Vừa nhắc tới sang Hàn quốc phẩu thuật thẫm mỹ, Hạ Diệu rất có kinh nghiệm.
"Tôi quen biết một vị bác sĩ Hàn Quốc giỏi, có chuyên môn chỉnh sửa gương mặt thành người nổi tiếng, cậu nếu có hứng thú, tôi có thể giúp cậu liên hệ."
Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt tà liếc nhìn Hạ Diệu, "Anh sẽ không nói là vị bác sĩ đã phẩu thuật cho Báo Đen đó chứ?"
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, "Một người tương đương với ông ta."
"Nghìn vạn lần đừng! Đến lúc đó ông ta lại chỉnh gương mặt tôi thành Vương Bảo Cường!"
Hạ Diệu cười ha ha, "Tôi thấy vậy cũng tốt!"
HẾT CHƯƠNG!
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdỉe
- -------
Sáng hôm sau buồn bã ỉu xìu mà đi làm, Tiểu Huy nhìn chằm chằm vào tình trạng cái lỗ tai của Hạ Diệu.
"Tung gia quả thực thô lỗ à."
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Nếu là anh ta làm thì đã tốt rồi."
"Ôi chao, được rồi, sao lâu quá không thấy anh ta đến đón cậu, anh ta gần đây bận rộn gì sao?"
Hạ Diệu u oán, đem quá trình mấy ngày nay của Viên Tung kể ra, "Bận rộn đi theo mẹ tôi tham gia tiệc dành cho các lão trung niên rồi."
"Hưởng thụ tuổi già sớm vậy sao?" Tiểu Huy cười trêu chọc.
Hạ Diệu oán thầm: tính tình trưởng thành già dặn một chút tôi cũng nhịn, chỉ cần dương v*t của anh ta không già trước tuổi là được. Nhưng từ lúc Viên Tung ở nhà công khai ăn một bữa cơm, anh ta và mẹ đã xem mình thua cả hố phân, bọn họ ban đầu là đối nghịch gay gắt, bây giờ lại tâm đầu ý hợp mà "ngầm tình".
Tiểu Huy ở bên cạnh lầu bầu nói: "Tôi phải đi ra ngoài mua gói thuốc lá, giúp tôi trông chừng một chút."
"Cửa hàng tạp hóa bên ngoài không phải là đang sửa chữa sao?" Hạ Diệu nhắc nhở.
Tiểu Huy vỗ đùi, "Ai u, tôi quên mất. Anh nói xem mấy cái cửa hàng gần đơn vị chúng ta dạo này bị cái gì? Ngày thì mở cửa ngày thì đóng cửa, lúc trước tiệm nào cũng mở, hiện tại chỗ nào cũng đang lắp đặt sửa sang lại, sửa sang cũng phải buôn bán ít nhiều cho người có nhu cầu chứ?"
"Giai đoạn đầu năm, sửa sang lại sẽ mang lại điềm tốt."
Hạ Diệu nói xong ném cho Tiểu Huy một gói thuốc lá, "Trước tiên hút của tôi đi."
"Cám ơn nhiều nhé!"
Giờ ăn trưa, Hạ Diệu dự định lái xe đi một vòng, tiện thể tìm một chỗ ăn trưa. Sau khi lái xe ra ngoài, nghe được từ đối diện một trận âm thanh ồn ào leng keng loong coong, liền dừng xe lại ven đường.
Một người công nhân thấy cảnh sát đi tới, không tự chủ được thả tay, bỏ công cụ xuống nhìn cậu ta.
Hạ Diệu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, "Giữa đường mà lắp đặt công trình sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe đâu muốn quy hoạch lại lần nữa."
Hạ Diệu gật đầu, không hỏi thêm gì, lại bước lên xe đi tiếp.
Đi qua vài con phố, cũng không biết nên ăn cái gì, đến sau cùng vòng qua vòng lại, lái xe đến công ty Viên Tung, cảnh tượng nội bộ công ty tất cả như cũ, bảng hiệu công ty vẫn chưa từng đổi.
Người giữ cổng nhìn thấy xe của Hạ Diệu, tươi cười vẫy vẫy với cậu ta.
"Thế nào lại không đi vào?"
Hạ Diệu vừa muốn xua tay, người giữ cổng lập tức mở rộng cửa ra, Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là đem xe lái vào.Lúc này là đang giờ nghỉ trưa, các học viên tốp năm tốp bảy đi đến căn tin, có vài người nhìn thấy Hạ Diệu nhịn không được liền quan sát cậu ta từ đầu đến chân, nhãn thần hoàn toàn là xa lạ tò mò.
Hạ Diệu lúc này mới ý thức được, nhóm học viên năm ngoái đã sớm tốt nghiệp, hiện tại đã thay bằng một nhóm khác.
Phía trên tòa nhà văn phòng giờ đã treo một cái bảng điện tử, trên đó phát ra những hình ảnh các buổi hội nghị, ảnh chụp các buổi tập huấn, các học viên, các đời huấn luyện viên và cũng như tin tức nội bộ trong công ty, so với lúc Viên Tung quản lý, rõ ràng sinh động thời thượng hơn. Điền Nghiêm Kỳ không có trong tay nhiều nguyền tài nguyên và các mối quan hệ như Viên Tung, nhưng rất quý cậu ta ở chỗ làm việc chu đáo và kỹ lưỡng.
Hạ Diệu vừa vào tòa nhà văn phòng, lại càng hoảng sợ.
Giữa đại sảnh nghiễm nhiên để một bức tượng sáp của Viên Tung đang bắn súng, làm rất giống, không biết còn tưởng là người thật. Lúc Hạ Diệu phục hồi lại tinh thần, không khỏi thầm mắng: tôi thao! Cái tên tiểu Điền này quả thật giống như một con thiêu thân mà!
Hạ Diệu tò mò đi đến sờ sờ hai cái, cái gương mặt tượng sáp này quả nhiên sinh động, khiến Hạ Diệu nhiều ngày qua "không được ăn mặn", vừa nhìn liền muốn tự tuột quần.
Lại nhìn chằm chằm nhìn một trận, càng xem càng thấy bức tượng này càng quá đẹp trai, ánh mắt của Hạ Diệu không chỉ đơn thuần là đang nhìn, ngược lại trông giống như tự kỷ. Từ mu bàn tay, cái đầu, còn như đang muốn bắt chuyện với mình, nhìn thấy không? Cái tượng sáp này chính là y như khuôn đúc người đàn ông nhà tôi!
Hạ Diệu nhìn xong, nhếch miệng vui cười một chút, đến sau cùng ở trên mặt tượng sáp ngắt một cái.
Kết quả là lần này hỏng việc.
Người quản lý tượng sáp đi tới.
Người nhân viên quản lý tượng sáp nảy chỉ mới vừa kí hợp đồng làm việc không lâu, căn bản không hề quen biết Hạ Diệu, hắn ta vừa đi ra liền nhìn thấy cậu ta. Nhìn thấy cậu ta không chỉ ngắm nhìn mà còn chụp hình, không hề xem người quản lý tượng sáp ra gì, ai lại có gan làm ra chuyện này cơ chứ?
Chụp ảnh lưu niệm hắn cũng nhịn, dù sao Hạ Diệu cũng là cảnh sát, không thể không nể mặt mà răn dạy cậu ta. Nhưng cái này không chỉ chụp mà còn sờ sờ nắm nắm. Biết giá trị chế tạo ra bức tượng này bao nhiêu không? Một mình cậu bồi thường nổi?
"Hắc, hắc, làm cái gì đấy?"
Hạ Diệu quay đầu nhìn sang, nhân viên quản lý tượng sáp quát nộ.
"Đừng đụng vào cái tượng sáp kia, có nghe không?"
Hạ Diệu cười cười rút về tay, "Xin lỗi, tôi thật vô ý!"
Nhân viên quản lý thô lỗ đẩy cậu ta ra, đi tới trước bức tượng cẩn thận mà chùi chùi lau lau, vè mặt chán ghét nhìn Hạ Diệu, trong miệng liên tục làu bàu lầm bầm.
"Cảnh sát bây giờ đều không có ý thức như thế sao?"
Hạ Diệu trong lòng khó chịu, dùng giọng điệu trêu chọc phản đòn tên quản lý: "Đến mức như vậy sao, người anh em? Cái này cũng đâu phải làm bằng giấy, đụng hai cái thì không có vấn đề gì đâu!"Nhân viên quản lý sắc mặt càng khó coi, bay thẳng đến chỗ Hạ Diệu mà ồn ào: "Cậu thì biết cái gì? Đây là tổ sư gia công ty của chúng tôi, là người sáng lập công ty, tổng giám đốc của chúng tôi mỗi ngày đều đi qua đây nhìn ngắm, là thứ mà cậu muốn đụng thì đụng sao?"
Tổ sư gia?... Hạ Diệu trong lòng một trận ác hàn, tiểu Điền nhi cậu có bao nhiêu oán hận với Viên Tung? Cậu có đúng hay không mỗi khi đến tiết thanh minh hay rằm cô hồn sẽ đến đây thắp hai nén nhang?
Nhân viên quản lý còn nói: "Cái này không chỉ là tượng sáp, mà còn là một loại tinh thần! Cậu cứ táy máy tay chân, không chỉ là làm dơ tượng sáp, mà còn vấy bẩn vào tinh thần của chúng tôi!"
Không cần phải nói, kiểu cách câu nói này nhất định là do tiểu Điền ban xuống, Hạ Diệu cười nhưng không nói, vốn định trực tiếp rời đi, kết quả nhân viên quản lý lại giận dữ một tiếng.
"Cái tượng này chế tạo ra tính bằng tiền triệu, làm hư rồi cậu bồi thường nổi sao?"
Hạ Diệu giận dữ, lão tử tôi nửa ngày không lên tiếng, ông trách mắng hai câu vẫn còn chưa đủ?
"Tôi không đền được tượng sáp, tôi đền luôn người thật được chưa?"
Nhân viên quản lý sắc mặt cứng đờ, rất nhanh lại lộ ra vẻ khinh khỉnh.
"Tưởng tôi ngu ngốc sao?! Cậu nếu thực sự quen biết Viên Tổng, còn ở đó chụp ảnh chung với bức tượng?"
Vừa nói xong, Thi Thiên Bưu cách đó không xa vội vã đi tới, dùng sức ôm vai Hạ Diệu mà hàn huyên, "Hạ thiếu gia! Cậu đã bao lâu rồi không đến thăm chúng tôi? Còn có Viên Tổng nữa, từ lúc một lần tham gia lễ tốt nghiệp của học viên xong liền không thấy đâu."
Hạ Diệu mặt lộ ra vẻ ngượng, "Tôi chẳng phải rất bận rộn sao? Chân của Viên Tung thì ông cũng biết rồi đấy..."
Nhân viên quản lý tượng sáp ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Hai người quen nhau à?"
"Lời thừa thãi!" Thi Thiên Bưu dùng sức vỗ một cái trên vai Hạ Diệu, "Đây là người nhà của Viên Tổng."
Người nhà?... Nhân viên quản lý mới vừa rồi còn oanh tạc, bây giờ như đạn lép, quay lại cùng Hạ Diệu cười cười làm lành, "Xin lỗi, huynh đệ, tôi không biết cậu quen biết Viên Tổng, tôi..."
Hạ Diệu tỏ ra mình là người thân của "tổ sư gia" phong thái hơn người, vung tay hai cái.
"Không có gì."
Nhân viên quản lý ngấm ngầm liếc mắt Hạ Diệu, trong lòng oán thầm: người trong nhà mà còn chụp ảnh chung, bị tâm thần phân liệt à?
Hạ Diệu cùng Thi Thiên Bưu hàn huyên vài câu về tình hình gần đây của công ty liền vội vã cáo biệt, đi tới tìm Điền Nghiêm Kỳ.
Điền Nghiêm Kỳ đang ở trong phòng làm việc, vừa ăn cơm vừa xem phim, lúc Hạ Diệu đi vào, đúng lúc thấy Điền Nghiêm Kỳ toét miệng cười to, hình ảnh hồn nhiên vui tươi so với lúc bình thường không mấy khác biệt.
Thấy Hạ Diệu tiến đến, Điền Nghiêm Kỳ không khỏi sửng sốt, vội vàng đem bộ phim tạm dừng.
"Sao anh lại tới đây?"Hạ Diệu ngắm nhìn căn phòng làm việc quen thuộc, ngồi đối diện Điền Nghiêm Kỳ, vui tươi hớn hở mà nói: "Ghé thăm cậu một chút, gần đây thế nào?"
"Tốt vô cùng."
Nói xong lại tiếp tục mở bộ phim, một bên múc cơm một bên nhếch miệng cười.
Hạ Diệu tiến tới, "Coi phim gì vậy? Cao hứng như thế."
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Bị lạc ở nước Thái." ( phim "Lost in Thailand" á các bạn)
"Tôi giết, cậu nhìn Báo Đen không đủ sao? Còn muốn coi phim?"
Điền Nghiêm Kỳ ha ha cười, "Đúng đấy, tôi vừa nhìn thấy cành Hoàng Bột bị đòn trong phim, trong lòng tôi đặc biệt sảng khoái!"
Hạ Diệu tò mò xem thử, mắt nhìn màn hình một lúc, lại quay sang gương mặt của Điền Nghiêm Kỳ nhìn một trận, đến sau cùng trêu nói: "Tôi có cảm giác gương mặt bị bỏng này của cậu có chút giống Vương Bảo Cường ấy nhỉ? Nhất là lúc cậu vừa cười."
"Anh đó nha đừng làm tôi sợ à!" Điền Nghiêm Kỳ trừng mắt Hạ Diệu.
Hạ Diệu cười hắc hắc, lại nghe thấy được một mùi cơm, cúi đầu nhìn hộp cơm của Điền Nghiêm Kỳ, hỏi: "Cậu bây giờ còn ăn đồ ăn trong căn tin?"
"Hiện tại thức ăn trong căn tin khá ngon, không tin anh nếm thử đi."
Điền Nghiêm Kỳ gắp lên một miếng thịt gà kho đưa lên mép của Hạ Diệu, Hạ Diệu không hề nghĩ ngợi liền cắn một cái
"Anh không ngại ăn chung với tôi à?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi.
Hạ Diệu trêu nói: "Ngại thì có ngại, nhưng không chịu nổi đói bụng á!"
Điền Nghiêm Kỳ, "..."
Hạ Diệu nếm thử hai cái, hương vị ngon không thể chê, so với đầu bếp trước đó tiêu chuẩn cao hơn rất nhiều. Vì vậy cũng để cho Điền Nghiêm Kỳ giúp mình kêu một phần cơm, nhờ nhân viên tạp vụ mang lên, cùng ngồi ăn với Điền Nghiêm Kỳ.
"Lúc rảnh rỗi anh lại đến tham quan kí túc xá dành cho học viên, điều kiện và đãi ngộ so với trước đây tốt hơn rất nhiều." Điền Nghiêm Kỳ tự hào.
Hạ Diệu gật đầu, "Tôi trước đây không nhìn lầm người, làm rất tốt."
Điền Nghiêm Kỳ lại nghĩ tới cái gì, hỏi thăm dò: "Viên Tung...vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì sao?"
"Tôi có cảm giác anh ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, để anh nghỉ ngơi một chút cũng tốt, cái gì cũng không nên làm, trông cậy vào tiền bán miếng đất kia cũng có thể tiêu sái cả đời. Cho dù không có việc gì làm, tôi cũng có thể nuôi anh ta, bảo bọc anh ta."
Hạ Diệu nói thì có vẻ như tùy ý, nhưng từng chữ đều rất khí phách.
Điền Nghiêm Kỳ gật đầu, "Cũng phải."
Hạ Diệu ăn no, xoa miệng, lại hỏi thăm về chuyện của mảnh đất kia.
"Hiện tại đã bán rồi sao?"
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Vẫn chưa, Báo Đen bên kia mỗi ngày đưa người qua đây thương lượng, giá vẫn không thể đàm phán xong. Mảnh đất chưa bán, quyền sử dụng vẫn là của công ty, chỉ khi công ty bán được mảnh đất đó, tiền sẽ nằm trong tay Viên Tung."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng: hoá ra là cậu không muốn bán, cái tên tiểu tử này ngày càng âm hiểm à.
"Cơ hội trừng trị hắn ta ngàn năm có một như vậy, tôi dễ dàng bán đi? Tưởng bỏ ra ít tiền mua lại mảnh đất là xong chuyện? Nằm mơ đi! Tôi không rút cạn đồng tiền cuối cùng của Báo Đen, tôi cũng không phải họ Điền! Tôi từ chối khoản tiền của hắn, nhưng tôi cũng phải khiến hắn thâm hụt tiền đến gào thét!"
Điền Nghiêm Kỳ vừa nhắc tới Báo Đen, hai mắt phóng ra tinh quang, so với nhắc đến tên của Viên Tung vẫn còn hưng phấn hơn.
"Cậu hận hắn đến vậy sao?" Hạ Diệu nhịn không được hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ kiên quyết phủ quyết, "Tôi một chút cũng không hận hắn, thực sự, không nhờ hắn, tôi đã sống không được hăng hái như thế này! Hắn hiện tại chính là trụ cột tinh thần của tôi, niềm lạc thú duy nhất của tôi hiện tại chính là dày vò hắn, trông thấy hắn khó chịu, trong lòng tôi sảng khoái miễn bàn! Tôi ngày nào đó tâm tình không tốt, phải đi tới trước của công ty bọn họ hô lớn hai tiếng Hoàng Bột, trong lòng tôi sẽ liền sảng khoái."
Hạ Diệu, "..."
Điền Nghiêm Kỳ đem tâm tình sục sôi thu lại, nghiêm túc nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải là bị động kinh, cũng không phải tâm lý biến thái, tôi chỉ là cảm thấy thay vì hận một người, không bằng đem hắn làm thú tiêu khiển."
Lời này nói ra ngược lại khiến Hạ Diệu cảm thấy rất có đạo lý, mặc kệ nói như thế nào, nhìn thấy trạng thái hiện tại của Điền Nghiêm Kỳ, Hạ Diệu cũng thay hắn vui vẻ, cũng coi như thực sự có thể thở dài một hơi.
"Tôi cảm giác gương mặt của cậu bây giờ so với trước tốt hơn rất nhiều." Hạ Diệu nói.
Điền Nghiêm Kỳ tự sờ sờ, nói: "Hồi phục cũng không tệ lắm, qua một thời gian ngắn có thể đi Hàn Quốc phẩu thuật lại."
Vừa nhắc tới sang Hàn quốc phẩu thuật thẫm mỹ, Hạ Diệu rất có kinh nghiệm.
"Tôi quen biết một vị bác sĩ Hàn Quốc giỏi, có chuyên môn chỉnh sửa gương mặt thành người nổi tiếng, cậu nếu có hứng thú, tôi có thể giúp cậu liên hệ."
Điền Nghiêm Kỳ ánh mắt tà liếc nhìn Hạ Diệu, "Anh sẽ không nói là vị bác sĩ đã phẩu thuật cho Báo Đen đó chứ?"
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, "Một người tương đương với ông ta."
"Nghìn vạn lần đừng! Đến lúc đó ông ta lại chỉnh gương mặt tôi thành Vương Bảo Cường!"
Hạ Diệu cười ha ha, "Tôi thấy vậy cũng tốt!"
HẾT CHƯƠNG!
Bình luận facebook