Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Chương 51
Vu Đồng đá giày ra rồi ngồi co chân lại.
Cô xoay người sang với quả cam trong đĩa trái cây ở trên bàn, chọn quả to nhất, rồi dùng sức lăn vài vòng trên bàn trà cao cấp tối màu, sau đó ngả lưng vào ghế sô pha, thảnh thơi bóc vỏ ăn.
“Ông, tại sao lại chưa chắc đã chảy máu cam?”
Ông cụ lôi tẩu thuốc ra, châm lửa rồi bắt đầu hút: “Ừm… cứ chờ ba ngày đi… đến lúc đó để ông xem mày có chảy máu cam hay không rồi nói sau.”
Vu Đồng bĩu ôi, chờ thì chờ, cô chẳng quan trọng.
Vu Đồng dùng khăn giấy lau tay, cầm điều khiển mở TV lên, chuyển đến tiết mục giải trí mình thích xem nhất, sau đó tiếp tục bóc cam ăn.
“Ông, vậy giữa ông và mẹ kế của Phương Thành đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ông cụ nheo mắt như đang nhớ lại, sau đó quay đầu sang, chậm rãi lên tiếng.
“Lúc đó chắc mày mới được chừng này.” Ông cụ dùng tay phải vẽ một vòng.
Vu Đồng liếc sang: “Cháu biết rồi, lúc đó cháu vẫn còn là trẻ con, ông, ông nói vào trọng điểm đi.”
“Ông mày già rồi, nói chuyện dông dài, phải từ từ.”
“Vâng vâng vâng, ông cứ từ từ mà nói, cháu cũng nghe từ từ.”
Ông cụ nhìn Vu Đồng chằm chằm, thở dài rồi nói tiếp: “Mẹ kế của Phương Thành đến tìm ông, đương nhiên sờ xương, lúc đó ông vẫn chưa biết cô ta là mẹ kế của Phương Thành, đến hôm nay ông cũng mới biết.”
Vu Đồng gật đầu: “Vâng.”
Ông cụ gãi lưng: “Lúc đó, cô ta nói với ông là nhờ ông sờ xương cho người khác, huống hồ còn rất nhiều tiên, ông không nghĩ ngợi gì đã đồng ý luôn.
Nhưng sau đó ông mới biết là phải sờ xương trẻ con, ông muốn từ chối, ai ngờ cô ta lại sai người bắt cháu đi.”
Vu Đồng vẫn đang ăn cam, cô chỉ vào mũi mình: “Cháu? Mẹ kế của Phương Thành bắt cháu đi?”
Ông cụ cười xấu hổ rồi gật đầu: “Ừm, bắt mày đi ngay trước mặt ông, hoàn toàn không phải ông không đánh lại nên mới để bọn chúng bắt mày đi, mà là bọn chúng có quá nhiều người, ông lại vội vàng muốn cứu mày nên luống cuống tay chân, kết quả cũng bị bắt theo.”
Vu Đồng cười khanh khách: “Vâng, cháu hiểu mà, người ta cậy người đông thế mạnh.”
Ông cụ nhả khói: “Lúc đó ông đã nói với mẹ kế của Phương Thành, nếu không trả mày lại cho ông thì ông sẽ nhất định không chịu sờ xương.”
Vu Đồng cười nhạt: “Sau đó bọn họ có trả lại không ạ?”
Ông cụ hừ lạnh: “Vẫn trả, nhưng mạng của ông với mày vẫn nằm trong tay bọn họ, mày nói xem cả đám cầm dao đối đầu với ông mày, ông có thể không thỏa hiệp được sao?”
Vu Đồng nhếch mép, có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra tiếp đó: “Ông, cháu hiểu rồi, bởi vậy, để bảo toàn tính mạng cho ông cháu mình, ông đành phải sờ xương của Phương Thành?”
Ông cụ trầm ngâm một lát: “Cũng gần như thế.
Lúc đó sờ xương, cả đám người đứng ở xa nhìn chằm chằm hành động của ông, lại còn mang súng nữa, ông muốn giả bộ sờ cũng không được.”
Cô gật đầu: “Ông, vậy lúc đó mẹ kế của Phương Thành muốn ông sờ điều gì của anh ấy?”
“Quyền thừa kế tài sản.”
Bàn tay đang bóc cam của Vu Đồng khựng lại, sinh ra trong gia định như vậy, tranh chấp tài sản là khúc mắc trong lòng mỗi người.
Huống hồ mẹ kế Hứa Tuệ Tâm của Phương Thành còn có con trai ruột của mình.
“Ông, vậy lúc đó ông sờ được gì ạ?”
Ông cụ lắc đầu: “Không có gì hết, lúc đó năng lực sờ xương của ông đã yếu rồi, chỉ nói bừa vài thứ để lừa cô ta.”
“Bà ta cũng tin ạ?”
“Tin chứ, cô ta có thể không tin sao?”
Vu Đồng thấy hứng thú: “Vậy ông đã nói như thế nào với bà ta?”
Ông cụ trả lời thành thật: “Ông nói, sau này, đứa bé này sẽ chẳng có tiền đồ gì hết, chỉ thích vẽ vời, lớn lên sẽ làm chuyên gia phục chế văn vật.”
Vu Đồng : “Ông, vậy khi đó ông cũng không biết là cháu và Phương Thành trùng cốt nên đã nói hết những “ẩn số” mà ông nhìn thấy ấy cho bà ta ạ?”
Ông cụ gắng giọng, chột dạ: “Ừm… Dù sao thì cũng đã nói như thế rồi.”
Vu Đồng thờ dài: “Haiz, ông, may mà ông tốt số, Phương Thành lại trùng cốt với cháu nên mới thật sự sống theo những lời ông nói, nếu không, chắc chắn bà ta sẽ vẫn dây dưa với chúng ta.”
Ông cụ lắc đầu chậc chậc hai tiếng: “Vu Đồng, mày quên rồi à, ông với cô ta giao dịch công bằng.
Sau khi giao dịch xong, nếu cô ta còn ép buộc ông thì sẽ bị trời phạt.”
Vu Đồng “Àaaa…” thật dài, quả thật là cô đã quên mất chuyện này.
Từ xưa đến nay đúng là có chuyện như vậy, thầy sờ cốt sờ xương phán mệnh, sau khi hoàn thành giao dịch ngang giá, nếu khách hàng còn dây dưa thì sẽ có kết cục chết không tử tế.
Hai năm trước, cô sợ Lưu lão đại sẽ lại đến làm phiền cô sờ xương nên đã phóng đại chuyện này, quả nhiên sau đó ông ta chưa từng lại đi tìm cô.
Ông cụ lại nhả khói: “Chuyện sờ xương do thầy sờ cốt lựa chọn bắt đầu, đồng thời cũng do thầy sờ cốt kết thúc.
Mẹ kế của Phương Thành hiểu được đạo lý này, sợ gặp báo ứng nên trả tiền xong cũng coi như là thuận mua vừa bán.”
Ông cụ thở dài, thầy sờ cốt vốn nên là một nghề tự do tự tại, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình trạng này.
Vu Đồng không vui, ánh mắt tối sầm lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Hừ, nhưng bà ta đã khiến ông mất đi khứu giác.”
Ông cụ xua tay: “Ông không bao giờ nói với mày là vì không muốn mày lo lắng, cũng vì sợ với cái tính kích động, quá bao che khuyết điểm của mày, mày sẽ động đến vũ lực đi tìm cô ta để trả thù.”
Vu Đồng không tiếp lời, đúng vậy, nếu biết ai đã để ông sờ xương trẻ con, chắn chắn cô sẽ đi đánh người đó một trận, huống hồ ông của cô còn bị bắt ép, không phải tình nguyện giống cô.
Vu Đồng xem chương trình TV, rõ ràng là chương trình hài nhưng cô chẳng cười được lấy một tiếng, vẫn đang sầu não vì chuyện mẹ kế của Phương Thành.
Quả cam đã được bóc vỏ trong tay Vu Đồng bị bóp nát, nước cam nhỏ đầy đất.
Giọng của cô rất chán chường: “Ông, tại sao người ngoài đều không thèm coi trọng quy tắc mà chúng ta lập ra vậy? Rõ ràng chúng ta đã nói là không thể sờ, không được phép sờ mà tại sao bọn họ vẫn muốn ép buộc chúng ta?”
Ông cụ rất bình tĩnh đáp: “Nhóc con, mày quên rồi sao, lòng người vốn tham lam.
Họ chỉ cần có được thứ họ muốn là được, họ không quan tâm chúng ta sẽ như thế nào đâu.”
Vu Đồng cụp mắt thở dài, ông của cô nói rất đúng, con người vốn ích kỷ.
Lát sau, cô lại cúi người với quả táo đã được rửa sạch rồi ngồi gặm, ánh mắt đờ đẫn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hồi lâu sai, cô nói với vẻ ngờ vực: “Ông… hình như vẫn còn chuyện mà ông chưa nói cho cháu.”
Ông cụ căng thẳng: “Chuyện? Chuyện gì?”
Vu Đồng quay sang bên phải nhìn ông cụ chằm chằm: “Nếu Phương Thành trùng cốt với cháu, vậy thì tương lai của anh ấy đã là hằng số, tại sao trước giờ ông chưa từng nói với cháu chuyện cháu sẽ gặp Phương Thành?”
Ông cụ cười ngượng ngùng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra, ông… có nhìn thấy cảnh tượng mày và Phương Thành gặp nhau, nhưng nghĩ thấy không nói cho mày thì tốt hơn, cho nên mới không nói, dù sao tương lai của mày cũng phải do mày làm chủ, nói ra thì chẳng còn ý nghĩ gì nữa.”
Vu Đồng bĩu mô, ông cô nói rất có lý, biết hết rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ông cụ lại nói thêm: “Với cả, ông cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng hai đứa gặp nhau thôi, ngoài ra không còn gì khác… Ầy, Ông cũng chưa từng nhìn thấy mẹ kế của Phương Thành lúc sờ xương nó, nếu không thì sao ông có thể để mày gả cho nó được chứ, ông có chết cũng không để mày bước chân vào nhà họ Phương dù chỉ một bước.”
Vu Đồng cụp mắt, gật đầu.
Điều ông hận nhất chắc hẳn là lúc đó năng lực quá yếu, không thể nhìn được thân phận của Hứa Tuệ Tâm từ Phương Thành, nếu không cho dù có khiến Vu Đồng phải cô độc cả đời, ông cũng không để cô sờ xương Phương Thành.
Vu Đồng ổn định tâm trạng, cô vẫn không buông tha, nhìn ông cụ chằm chằm mà hỏi: “Vậy tại ông ông lại không thể sờ xương được nữa? Trước giờ ông chưa từng nói nguyên nhân với cháu, lúc trước cháu đã nhìn thấy tay của ông rồi, không còn mịn màng nữa.”
Ông cụ dập tẩu thuốc, giơ hai tay đang đeo gang tay đen lên, sau đó tháo gang tay ra, để lộ hai bàn tay nhăn nheo gầy guộc.
“Nhóc con, nếu mày đã hỏi rồi thì tối nay ông sẽ nói hết với mày…” Ông cụ để Vu Đồng nhìn rõ hai bàn tay của mình: “Đây chính là kết cục của việc sờ cả ba loại xương, mất hết năng lực, hai tay xấu xí.”
Vu Đồng cắn mối, nhìn không chớp mắt hai tay của ông cụ, cô nói lí nhí: “Cháu hiểu rồi.” Suy đoán một lát, cô hỏi đến ngọn nguồn:”Ông, chỉ có như vậy thôi sao? Mất hết năng lực ấy?”
Ông cụ dứt khoát đáp lại: “Ừ, chỉ có thế thôi.” Nếu do dự, chỉ sợ Vu Đồng sẽ nghi ngờ.
Vu Đồng nheo mắt lại: “Ông, chắc không phải chuyện ông sờ xương người già và xương người chết cũng liên quan đến mẹ kế của Phương Thành đấy chứ?”
Ông cụ hắng giọng: “Không, không liên quan.”
Vu Đồng cau mày không nói gì.
Lát sau, cô khoanh tay ngửa đầu lên nhìn đèn chùm thủy tinh, mệt mỏi nói: “Ông, trước giờ cháu chỉ biết không được sờ, nhưng lại không biết cụ thể hậu quả là gì, điều duy nhất cháu biết rõ là nếu phá bỏ quy tắc thì sẽ không có lợi với thầy sờ cốt.
Ông… Cháu luôn cảm thấy ông còn rất nhiều chuyện không nói với cháu…”
Ông cụ nhìn dáng vẻ mặt mày buồn rười rượi của Vu Đồng, thản nhiên nói: “Nhóc con, biết càng ít thì càng tốt cho mày.”
Vu Đồng cúi đầu nhìn nửa quả táo trong tay: “Cho nên ông à, ông vẫn chưa nói hết cho cháu, đúng không?”
“Nhóc con…”
“Được rồi… không muốn nói thì thôi…”
Ông cụ chuyển chủ đề: “Nhóc con, nghe ông nói như vậy rồi, mày vẫn muốn gả cho Phương Thành à?”
Vu Đồng cắn môi gật đầu: “Vâng, cháu thật sự rất thích anh ấy.”
Cô sẽ không tha thứ cho chuyện Hứa Tuệ Tâm uy hiếp ông nội phải sờ xương, cho dù có gả cho Phương Thành thì sau này cô cũng không nể mặt bà ta, không gọi bà ta là mẹ.
Nhưng Hứa Tuệ Tâm là Hứa Tuệ Tâm, Phương Thành là Phương Thành, cô sẽ không làm anh bị liên lụy chỉ vì chuyện mà bà ta đã làm.
Huống hồ, bà ta chỉ là mẹ kế, không hề có quan hệ máu mủ ruột già gì với anh.
Ông cụ lặng thinh, tối nay, ở nhà họ Phương, ông nhận ra Hứa Tuệ Tâm, bà ta cũng nhận ra ông.
Lúc ăn cơm, ông nhìn ra ánh mắt bà ta nhìn Vu Đồng không đơn giản, ông sợ bà ta lại nảy sinh ý đồ xấu, làm gì đó với cô.
Ông cụ không tỏ thái độ gì hết: “Cứ chờ ba ngày đã, ba ngày sau, ông sẽ trả lời mày.”
Vu Đồng lặng tiếng.
…
Đến đêm, ông cụ đã đi ngủ, Vu Đồng đứng một mình trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm, mỗi lần có chuyện phiền lòng hoặc mỗi khi cô đơn, cô lại thích ngắm phong cảnh một mình.
Vu Đồng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Phương Thành cho tiết kiệm, gửi tin nhắn quá tốn tiền.
Vu Đồng: [Ngủ chưa?]
Phương Thành: [Chưa.]
Vu Đồng cười khẽ: [Em phải ba ngày không về được, vừa hay có thể ở bên ông nhiều hơn.]
Phương Thành: [Được, anh chờ em ở nhà.]
Vu Đồng: [Một mình anh đón Tết có thấy vắng vẻ không…]
Phương Thành: [Có ba ngày thôi, thời gian còn lại em sẽ quay về mà.]
Vu Đồng: [Ừm.]
Phương Thành: [Nếu em chảy máu cam thì làm sao?]
Vu Đồng ngây ra, nếu ba ngày sau cô không bị chảy máu cam nữa thì sao? Có phải là sẽ bớt đi lí do ở bên Phương Thành không? Nếu chỉ dựa vào thích thôi thì có thể trói buộc con người luôn yêu tự do như cô sao?
Vu Đồng: [Yên tâm đi, nếu chảy máu cam thì em sẽ phi nước đại trở về!]
Phương Thành: [Ừm.]
Vu Đồng: [Vậy em đi ngủ đây.]
Phương Thành: [.]
Vu Đồng thở dài thườn thượt, người ngợm ỉu xìu.
*
Thật ra ba ngày trôi qua rất nhanh, Vu Đồng và ông cụ làm ổ ở trong phòng tổng thống xem TV, tán dóc, thời gian cứ trôi qua như vậy.
Đến ngày thứ tư, phản ứng đầu tiên của Vu Đồng khi thức dậy là sờ mũi, lúc không sờ thấy máu mũi, cô bỗng thấy hơi mất mát.
Vu Đồng rửa mặt rồi ra khỏi phòng, ông cụ đang ăn sáng đợi cô.
Ông cụ nhìn cô chằm chằm: “Không chảy máu cam hả?”
Vu Đồng ỉu xìu lắc đầu: “Ngồi đi, ăn sáng tước đã…”
Vu Đồng mặt mày ủ rũ ngồi đối diện với ông cụ.
Cô vừa gặm bánh mì vừa hỏi: “Ông, tại sao vậy ạ?”
Ông cụ đặt đũa xuống: “Nhóc con, mày đã thực sự để nó ở trong lòng rồi.”
Vu Đồng đờ người ra, là ý gì vậy? Cô không hiểu.
Ông cụ thở dài đầy khổ sở: “Lúc mày thật lòng gửi gắm trái tim cũng là lúc xương cốt hoàn toàn đón nhận nó, cho nên… sẽ không bị cháy máu mũi nữa.”
“Thật lòng gửi gắm…” Cô thầm thì, sau đó khẽ hỏi: “Ông… Tức là cháu… đã yêu anh ấy rồi ạ?”
Ông cụ chậm rãi gật đầu.
Tâm trạng của cô rất thức tạp, dù sao thì thích và yêu cũng cách xa nhau cả vạn dặm, cô chưa từng nghĩ sẽ… yêu Phương Thành nhanh đến vậy.
Ông cụ quay ra phía ngoài cửa sổ ngắm mặt trời mọc, nếu dẫn Vu Đồng rời đi vào lúc này thì chính là tàn nhẫn với cô, nhưng nếu để cô ở lại thì trong lòng ông lại thấy không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện.Huống hồ, thời gian ông có thể ở bên cô, che chở cho cô cũng không còn dài nữa.
Ông cụ nói với vẻ nặng nề: “Nhóc con, bây giờ mày đã không chảy máu cam nữa rồi, tức là đã tự do rồi.
Nếu ông nói là muốn dẫn mày rời đi thì mày có đồng ý không?”
Vu Đồng ngước lên nhìn ông cụ, nắng sớm chiếu lên mặt cô, suy một hồi ngây ra suy nghĩ, cô lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
Cô xoay người sang với quả cam trong đĩa trái cây ở trên bàn, chọn quả to nhất, rồi dùng sức lăn vài vòng trên bàn trà cao cấp tối màu, sau đó ngả lưng vào ghế sô pha, thảnh thơi bóc vỏ ăn.
“Ông, tại sao lại chưa chắc đã chảy máu cam?”
Ông cụ lôi tẩu thuốc ra, châm lửa rồi bắt đầu hút: “Ừm… cứ chờ ba ngày đi… đến lúc đó để ông xem mày có chảy máu cam hay không rồi nói sau.”
Vu Đồng bĩu ôi, chờ thì chờ, cô chẳng quan trọng.
Vu Đồng dùng khăn giấy lau tay, cầm điều khiển mở TV lên, chuyển đến tiết mục giải trí mình thích xem nhất, sau đó tiếp tục bóc cam ăn.
“Ông, vậy giữa ông và mẹ kế của Phương Thành đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ông cụ nheo mắt như đang nhớ lại, sau đó quay đầu sang, chậm rãi lên tiếng.
“Lúc đó chắc mày mới được chừng này.” Ông cụ dùng tay phải vẽ một vòng.
Vu Đồng liếc sang: “Cháu biết rồi, lúc đó cháu vẫn còn là trẻ con, ông, ông nói vào trọng điểm đi.”
“Ông mày già rồi, nói chuyện dông dài, phải từ từ.”
“Vâng vâng vâng, ông cứ từ từ mà nói, cháu cũng nghe từ từ.”
Ông cụ nhìn Vu Đồng chằm chằm, thở dài rồi nói tiếp: “Mẹ kế của Phương Thành đến tìm ông, đương nhiên sờ xương, lúc đó ông vẫn chưa biết cô ta là mẹ kế của Phương Thành, đến hôm nay ông cũng mới biết.”
Vu Đồng gật đầu: “Vâng.”
Ông cụ gãi lưng: “Lúc đó, cô ta nói với ông là nhờ ông sờ xương cho người khác, huống hồ còn rất nhiều tiên, ông không nghĩ ngợi gì đã đồng ý luôn.
Nhưng sau đó ông mới biết là phải sờ xương trẻ con, ông muốn từ chối, ai ngờ cô ta lại sai người bắt cháu đi.”
Vu Đồng vẫn đang ăn cam, cô chỉ vào mũi mình: “Cháu? Mẹ kế của Phương Thành bắt cháu đi?”
Ông cụ cười xấu hổ rồi gật đầu: “Ừm, bắt mày đi ngay trước mặt ông, hoàn toàn không phải ông không đánh lại nên mới để bọn chúng bắt mày đi, mà là bọn chúng có quá nhiều người, ông lại vội vàng muốn cứu mày nên luống cuống tay chân, kết quả cũng bị bắt theo.”
Vu Đồng cười khanh khách: “Vâng, cháu hiểu mà, người ta cậy người đông thế mạnh.”
Ông cụ nhả khói: “Lúc đó ông đã nói với mẹ kế của Phương Thành, nếu không trả mày lại cho ông thì ông sẽ nhất định không chịu sờ xương.”
Vu Đồng cười nhạt: “Sau đó bọn họ có trả lại không ạ?”
Ông cụ hừ lạnh: “Vẫn trả, nhưng mạng của ông với mày vẫn nằm trong tay bọn họ, mày nói xem cả đám cầm dao đối đầu với ông mày, ông có thể không thỏa hiệp được sao?”
Vu Đồng nhếch mép, có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra tiếp đó: “Ông, cháu hiểu rồi, bởi vậy, để bảo toàn tính mạng cho ông cháu mình, ông đành phải sờ xương của Phương Thành?”
Ông cụ trầm ngâm một lát: “Cũng gần như thế.
Lúc đó sờ xương, cả đám người đứng ở xa nhìn chằm chằm hành động của ông, lại còn mang súng nữa, ông muốn giả bộ sờ cũng không được.”
Cô gật đầu: “Ông, vậy lúc đó mẹ kế của Phương Thành muốn ông sờ điều gì của anh ấy?”
“Quyền thừa kế tài sản.”
Bàn tay đang bóc cam của Vu Đồng khựng lại, sinh ra trong gia định như vậy, tranh chấp tài sản là khúc mắc trong lòng mỗi người.
Huống hồ mẹ kế Hứa Tuệ Tâm của Phương Thành còn có con trai ruột của mình.
“Ông, vậy lúc đó ông sờ được gì ạ?”
Ông cụ lắc đầu: “Không có gì hết, lúc đó năng lực sờ xương của ông đã yếu rồi, chỉ nói bừa vài thứ để lừa cô ta.”
“Bà ta cũng tin ạ?”
“Tin chứ, cô ta có thể không tin sao?”
Vu Đồng thấy hứng thú: “Vậy ông đã nói như thế nào với bà ta?”
Ông cụ trả lời thành thật: “Ông nói, sau này, đứa bé này sẽ chẳng có tiền đồ gì hết, chỉ thích vẽ vời, lớn lên sẽ làm chuyên gia phục chế văn vật.”
Vu Đồng : “Ông, vậy khi đó ông cũng không biết là cháu và Phương Thành trùng cốt nên đã nói hết những “ẩn số” mà ông nhìn thấy ấy cho bà ta ạ?”
Ông cụ gắng giọng, chột dạ: “Ừm… Dù sao thì cũng đã nói như thế rồi.”
Vu Đồng thờ dài: “Haiz, ông, may mà ông tốt số, Phương Thành lại trùng cốt với cháu nên mới thật sự sống theo những lời ông nói, nếu không, chắc chắn bà ta sẽ vẫn dây dưa với chúng ta.”
Ông cụ lắc đầu chậc chậc hai tiếng: “Vu Đồng, mày quên rồi à, ông với cô ta giao dịch công bằng.
Sau khi giao dịch xong, nếu cô ta còn ép buộc ông thì sẽ bị trời phạt.”
Vu Đồng “Àaaa…” thật dài, quả thật là cô đã quên mất chuyện này.
Từ xưa đến nay đúng là có chuyện như vậy, thầy sờ cốt sờ xương phán mệnh, sau khi hoàn thành giao dịch ngang giá, nếu khách hàng còn dây dưa thì sẽ có kết cục chết không tử tế.
Hai năm trước, cô sợ Lưu lão đại sẽ lại đến làm phiền cô sờ xương nên đã phóng đại chuyện này, quả nhiên sau đó ông ta chưa từng lại đi tìm cô.
Ông cụ lại nhả khói: “Chuyện sờ xương do thầy sờ cốt lựa chọn bắt đầu, đồng thời cũng do thầy sờ cốt kết thúc.
Mẹ kế của Phương Thành hiểu được đạo lý này, sợ gặp báo ứng nên trả tiền xong cũng coi như là thuận mua vừa bán.”
Ông cụ thở dài, thầy sờ cốt vốn nên là một nghề tự do tự tại, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình trạng này.
Vu Đồng không vui, ánh mắt tối sầm lại, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Hừ, nhưng bà ta đã khiến ông mất đi khứu giác.”
Ông cụ xua tay: “Ông không bao giờ nói với mày là vì không muốn mày lo lắng, cũng vì sợ với cái tính kích động, quá bao che khuyết điểm của mày, mày sẽ động đến vũ lực đi tìm cô ta để trả thù.”
Vu Đồng không tiếp lời, đúng vậy, nếu biết ai đã để ông sờ xương trẻ con, chắn chắn cô sẽ đi đánh người đó một trận, huống hồ ông của cô còn bị bắt ép, không phải tình nguyện giống cô.
Vu Đồng xem chương trình TV, rõ ràng là chương trình hài nhưng cô chẳng cười được lấy một tiếng, vẫn đang sầu não vì chuyện mẹ kế của Phương Thành.
Quả cam đã được bóc vỏ trong tay Vu Đồng bị bóp nát, nước cam nhỏ đầy đất.
Giọng của cô rất chán chường: “Ông, tại sao người ngoài đều không thèm coi trọng quy tắc mà chúng ta lập ra vậy? Rõ ràng chúng ta đã nói là không thể sờ, không được phép sờ mà tại sao bọn họ vẫn muốn ép buộc chúng ta?”
Ông cụ rất bình tĩnh đáp: “Nhóc con, mày quên rồi sao, lòng người vốn tham lam.
Họ chỉ cần có được thứ họ muốn là được, họ không quan tâm chúng ta sẽ như thế nào đâu.”
Vu Đồng cụp mắt thở dài, ông của cô nói rất đúng, con người vốn ích kỷ.
Lát sau, cô lại cúi người với quả táo đã được rửa sạch rồi ngồi gặm, ánh mắt đờ đẫn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hồi lâu sai, cô nói với vẻ ngờ vực: “Ông… hình như vẫn còn chuyện mà ông chưa nói cho cháu.”
Ông cụ căng thẳng: “Chuyện? Chuyện gì?”
Vu Đồng quay sang bên phải nhìn ông cụ chằm chằm: “Nếu Phương Thành trùng cốt với cháu, vậy thì tương lai của anh ấy đã là hằng số, tại sao trước giờ ông chưa từng nói với cháu chuyện cháu sẽ gặp Phương Thành?”
Ông cụ cười ngượng ngùng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra, ông… có nhìn thấy cảnh tượng mày và Phương Thành gặp nhau, nhưng nghĩ thấy không nói cho mày thì tốt hơn, cho nên mới không nói, dù sao tương lai của mày cũng phải do mày làm chủ, nói ra thì chẳng còn ý nghĩ gì nữa.”
Vu Đồng bĩu mô, ông cô nói rất có lý, biết hết rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ông cụ lại nói thêm: “Với cả, ông cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng hai đứa gặp nhau thôi, ngoài ra không còn gì khác… Ầy, Ông cũng chưa từng nhìn thấy mẹ kế của Phương Thành lúc sờ xương nó, nếu không thì sao ông có thể để mày gả cho nó được chứ, ông có chết cũng không để mày bước chân vào nhà họ Phương dù chỉ một bước.”
Vu Đồng cụp mắt, gật đầu.
Điều ông hận nhất chắc hẳn là lúc đó năng lực quá yếu, không thể nhìn được thân phận của Hứa Tuệ Tâm từ Phương Thành, nếu không cho dù có khiến Vu Đồng phải cô độc cả đời, ông cũng không để cô sờ xương Phương Thành.
Vu Đồng ổn định tâm trạng, cô vẫn không buông tha, nhìn ông cụ chằm chằm mà hỏi: “Vậy tại ông ông lại không thể sờ xương được nữa? Trước giờ ông chưa từng nói nguyên nhân với cháu, lúc trước cháu đã nhìn thấy tay của ông rồi, không còn mịn màng nữa.”
Ông cụ dập tẩu thuốc, giơ hai tay đang đeo gang tay đen lên, sau đó tháo gang tay ra, để lộ hai bàn tay nhăn nheo gầy guộc.
“Nhóc con, nếu mày đã hỏi rồi thì tối nay ông sẽ nói hết với mày…” Ông cụ để Vu Đồng nhìn rõ hai bàn tay của mình: “Đây chính là kết cục của việc sờ cả ba loại xương, mất hết năng lực, hai tay xấu xí.”
Vu Đồng cắn mối, nhìn không chớp mắt hai tay của ông cụ, cô nói lí nhí: “Cháu hiểu rồi.” Suy đoán một lát, cô hỏi đến ngọn nguồn:”Ông, chỉ có như vậy thôi sao? Mất hết năng lực ấy?”
Ông cụ dứt khoát đáp lại: “Ừ, chỉ có thế thôi.” Nếu do dự, chỉ sợ Vu Đồng sẽ nghi ngờ.
Vu Đồng nheo mắt lại: “Ông, chắc không phải chuyện ông sờ xương người già và xương người chết cũng liên quan đến mẹ kế của Phương Thành đấy chứ?”
Ông cụ hắng giọng: “Không, không liên quan.”
Vu Đồng cau mày không nói gì.
Lát sau, cô khoanh tay ngửa đầu lên nhìn đèn chùm thủy tinh, mệt mỏi nói: “Ông, trước giờ cháu chỉ biết không được sờ, nhưng lại không biết cụ thể hậu quả là gì, điều duy nhất cháu biết rõ là nếu phá bỏ quy tắc thì sẽ không có lợi với thầy sờ cốt.
Ông… Cháu luôn cảm thấy ông còn rất nhiều chuyện không nói với cháu…”
Ông cụ nhìn dáng vẻ mặt mày buồn rười rượi của Vu Đồng, thản nhiên nói: “Nhóc con, biết càng ít thì càng tốt cho mày.”
Vu Đồng cúi đầu nhìn nửa quả táo trong tay: “Cho nên ông à, ông vẫn chưa nói hết cho cháu, đúng không?”
“Nhóc con…”
“Được rồi… không muốn nói thì thôi…”
Ông cụ chuyển chủ đề: “Nhóc con, nghe ông nói như vậy rồi, mày vẫn muốn gả cho Phương Thành à?”
Vu Đồng cắn môi gật đầu: “Vâng, cháu thật sự rất thích anh ấy.”
Cô sẽ không tha thứ cho chuyện Hứa Tuệ Tâm uy hiếp ông nội phải sờ xương, cho dù có gả cho Phương Thành thì sau này cô cũng không nể mặt bà ta, không gọi bà ta là mẹ.
Nhưng Hứa Tuệ Tâm là Hứa Tuệ Tâm, Phương Thành là Phương Thành, cô sẽ không làm anh bị liên lụy chỉ vì chuyện mà bà ta đã làm.
Huống hồ, bà ta chỉ là mẹ kế, không hề có quan hệ máu mủ ruột già gì với anh.
Ông cụ lặng thinh, tối nay, ở nhà họ Phương, ông nhận ra Hứa Tuệ Tâm, bà ta cũng nhận ra ông.
Lúc ăn cơm, ông nhìn ra ánh mắt bà ta nhìn Vu Đồng không đơn giản, ông sợ bà ta lại nảy sinh ý đồ xấu, làm gì đó với cô.
Ông cụ không tỏ thái độ gì hết: “Cứ chờ ba ngày đã, ba ngày sau, ông sẽ trả lời mày.”
Vu Đồng lặng tiếng.
…
Đến đêm, ông cụ đã đi ngủ, Vu Đồng đứng một mình trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm, mỗi lần có chuyện phiền lòng hoặc mỗi khi cô đơn, cô lại thích ngắm phong cảnh một mình.
Vu Đồng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Phương Thành cho tiết kiệm, gửi tin nhắn quá tốn tiền.
Vu Đồng: [Ngủ chưa?]
Phương Thành: [Chưa.]
Vu Đồng cười khẽ: [Em phải ba ngày không về được, vừa hay có thể ở bên ông nhiều hơn.]
Phương Thành: [Được, anh chờ em ở nhà.]
Vu Đồng: [Một mình anh đón Tết có thấy vắng vẻ không…]
Phương Thành: [Có ba ngày thôi, thời gian còn lại em sẽ quay về mà.]
Vu Đồng: [Ừm.]
Phương Thành: [Nếu em chảy máu cam thì làm sao?]
Vu Đồng ngây ra, nếu ba ngày sau cô không bị chảy máu cam nữa thì sao? Có phải là sẽ bớt đi lí do ở bên Phương Thành không? Nếu chỉ dựa vào thích thôi thì có thể trói buộc con người luôn yêu tự do như cô sao?
Vu Đồng: [Yên tâm đi, nếu chảy máu cam thì em sẽ phi nước đại trở về!]
Phương Thành: [Ừm.]
Vu Đồng: [Vậy em đi ngủ đây.]
Phương Thành: [.]
Vu Đồng thở dài thườn thượt, người ngợm ỉu xìu.
*
Thật ra ba ngày trôi qua rất nhanh, Vu Đồng và ông cụ làm ổ ở trong phòng tổng thống xem TV, tán dóc, thời gian cứ trôi qua như vậy.
Đến ngày thứ tư, phản ứng đầu tiên của Vu Đồng khi thức dậy là sờ mũi, lúc không sờ thấy máu mũi, cô bỗng thấy hơi mất mát.
Vu Đồng rửa mặt rồi ra khỏi phòng, ông cụ đang ăn sáng đợi cô.
Ông cụ nhìn cô chằm chằm: “Không chảy máu cam hả?”
Vu Đồng ỉu xìu lắc đầu: “Ngồi đi, ăn sáng tước đã…”
Vu Đồng mặt mày ủ rũ ngồi đối diện với ông cụ.
Cô vừa gặm bánh mì vừa hỏi: “Ông, tại sao vậy ạ?”
Ông cụ đặt đũa xuống: “Nhóc con, mày đã thực sự để nó ở trong lòng rồi.”
Vu Đồng đờ người ra, là ý gì vậy? Cô không hiểu.
Ông cụ thở dài đầy khổ sở: “Lúc mày thật lòng gửi gắm trái tim cũng là lúc xương cốt hoàn toàn đón nhận nó, cho nên… sẽ không bị cháy máu mũi nữa.”
“Thật lòng gửi gắm…” Cô thầm thì, sau đó khẽ hỏi: “Ông… Tức là cháu… đã yêu anh ấy rồi ạ?”
Ông cụ chậm rãi gật đầu.
Tâm trạng của cô rất thức tạp, dù sao thì thích và yêu cũng cách xa nhau cả vạn dặm, cô chưa từng nghĩ sẽ… yêu Phương Thành nhanh đến vậy.
Ông cụ quay ra phía ngoài cửa sổ ngắm mặt trời mọc, nếu dẫn Vu Đồng rời đi vào lúc này thì chính là tàn nhẫn với cô, nhưng nếu để cô ở lại thì trong lòng ông lại thấy không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện.Huống hồ, thời gian ông có thể ở bên cô, che chở cho cô cũng không còn dài nữa.
Ông cụ nói với vẻ nặng nề: “Nhóc con, bây giờ mày đã không chảy máu cam nữa rồi, tức là đã tự do rồi.
Nếu ông nói là muốn dẫn mày rời đi thì mày có đồng ý không?”
Vu Đồng ngước lên nhìn ông cụ, nắng sớm chiếu lên mặt cô, suy một hồi ngây ra suy nghĩ, cô lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
Bình luận facebook