-
Chương 11-15
Chương 11: Tìm mẹ
Nói xong, Trương Mặc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Tuyết: “Các cô muốn trông tiệm giúp tôi hay muốn đi xem thử?”
Thượng Quan Tuyết không trả lời mà hỏi Trương Mặc Vũ: “Cách Kim Lăng xa không? Nếu phải ra khỏi Kim Lăng thì tôi không đi đâu”.
Thượng Quan Tuyết rất cẩn thận, lỡ như Trương Mặc Vũ muốn lừa cô ta ra ngoài rồi bắt cóc thì cô ta phải kêu oan với ai đây?
Trương Mặc Vũ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Nhà của anh ở thành phố Kim Lăng à?”
Mã Quốc Tùng vội nói: “Đúng thế, ở ngay thôn Lý, là một thôn trong thành phố, cách phố Phù Dung mười mấy kilomet”.
Trương Mặc Vũ hỏi lần nữa: “Tôi thấy anh căng thẳng như thế có lẽ đã đoán trước được điều gì, nói xem gần đây có gặp phải chuyện khác thường gì không?”
Mã Quốc Tùng đáp: “Hai này nay tôi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng giống nhau”.
“Trong mơ có một cái giếng, tôi lấy nước ở giếng, lúc lấy nước cứ nghe thấy mẹ tôi ở phía sau gọi tên tôi”.
“Tôi quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người kỳ lạ, người đó có dáng người rất giống mẹ tôi, nhưng mặt lại phẳng, không có ngũ quan, trông rất đáng sợ”.
“Tôi bị giấc mơ đó làm sợ đến mức tỉnh giấc rất nhiều lần, ngủ không ngon, liên tục nghe ngóng tin tức về mẹ tôi nhưng không nghe ngóng được gì”.
Nghe người trẻ tuổi nói thế, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký đều hơi nổi da gà.
Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, gần đây cô ta cũng mơ thấy ác mộng, nếu giấc mơ thật sự có thể đại diện điều gì đó thì chẳng phải nói cô ta cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì hay sao?
Cho nên Thượng Quan Tuyết lập tức tập trung sự chú ý, cô ta rất muốn biết giấc mơ có thật sự đại diện cho điềm báo gì đó không.
Trương Mặc Vũ thì tiếp tục hỏi Mã Quốc Tùng: “Giếng nước trong mơ của anh là nước trong hay nước đục, hay là máu?”
“Nước đục!”, Mã Quốc Tùng đáp.
Trương Mặc Vũ lập tức gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, nước trong là quý, nước đục là hung, máu là án mạng, ít nhất bây giờ mẹ của anh không phải bị người khác hại”.
Sau đó Trương Mặc Vũ lại phân tích: “Giếng là nhà, mẹ của anh cũng không đi xa, mà bóng người anh nhìn thấy giống với mẹ anh lại không có ngũ quan, chứng tỏ vị trí của mẹ anh rất khó phát hiện ra”.
Giải mã giấc mơ không là vấn đề khó với Trương Mặc Vũ, trong đầu anh nhanh chóng phân tích.
Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Đúng rồi, trong giấc mơ kia của anh còn có thứ gì khiến anh ấn tượng sâu sắc không? Ví dụ như thực vật hay đồ gia dụng gì đó”.
Mã Quốc Tùng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có một tảng đá và một vách tường, tôi nhớ rồi, người không có mặt kia đứng dưới vách tường”.
Nghe đến đây, hai mắt Trương Mặc Vũ lập tức sáng lên: “Có đá có tường, đây là điềm báo bị người khác giẫm đạp, không phải đường đi thì chính là công viên!”
Trương Mặc Vũ lại nói tiếp: “Còn không nhìn rõ mặt, chứng tỏ mặt úp xuống, trong giếng có nước...”
Nói đến đây, Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Phía Đông Nam nhà anh có công viên có nước không?”
Người trẻ tuổi vội đáp: “Có, công viên Thạch Hoa! Hơn nữa trong công viên Thạch Hoa còn có một cái hồ nhỏ”.
“Chính là nơi đó!”, Trương Mặc Vũ khẳng định.
Thượng Quan Tuyết cất lời: “Công viên Thạch Hoa? Nơi đó cách phố Phù Dung không xa, vừa khéo xe của tôi ở bên ngoài, cùng nhau đến đó xem đi”.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết rất nôn nóng muốn biết giải thích về giấc mơ của Trương Mặc Vũ có thật sự chính xác hay không.
Mấy người cùng lên xe đi tới công viên Thạch Hoa.
Trên xe, Mã Quốc Tùng trông có vẻ rất căng thẳng, trong lòng anh ta vẫn luôn cầu nguyện rằng Trương Mặc Vũ bói sai.
Nhưng không hiểu vì sao anh ta lại có một dự cảm chẳng lành.
Xe nhanh chóng dừng trước công viên.
Trong công viên Thạch Hoa có một cái hồ nhân tạo rất lớn, trên mặt hồ lá sen che kín, trôi nhẹ theo gió.
Đồng thời ở giữa hồ còn có rất nhiều hành lang xen kẽ, có thể thấy rất nhiều người đang du ngoạn trên hành lang.
Rào chắn của những hành lang này cao khoảng nửa người, nếu có người muốn nhảy xuống nước e rằng cũng không khó khăn.
Lúc này bốn người đứng bên hồ, Thượng Quan Tuyết hỏi: “Trương Mặc Vũ, ý của anh là người đó ở trong hồ sao?”
Trương Mặc Vũ gật đầu, anh nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Dập đầu mấy cái về phía hồ đi”.
Mã Quốc Tùng không nghi ngờ mà lập tức quỳ xuống, dập đầu về phía hồ.
Còn Trương Mặc Vũ thì đứng nhìn chằm chằm mặt hồ.
Sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu mấy cái, có rất nhiều chỗ trên mặt hồ nổi lên bọt nước, là cá cảnh trong hồ đang bơi.
Một con cá chép lớn màu trắng đỏ đột nhiên nhảy lên cao, nó lộn một vòng xinh đẹp giữa không trung rồi rơi lại xuống nước.
Thấy con cá chép đỏ trắng kia nhảy lên, nữ thư ký ngạc nhiên nói: “Ấy? Chuyện gì thế kia?”
Thượng Quan Tuyết thì lại rất bình tĩnh, cô ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ, muốn xem rốt cuộc anh có thể tìm thấy người thật hay không.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đột nhiên thấy thông suốt, anh thốt ra một câu: “Cá chép trắng đỏ truyền lời người thân, từ biệt tảng đá để nước nuốt chửng, không muốn con cái mãi nghèo khổ, chỉ muốn trong sạch không phiền ai”.
Mã Quốc Tùng lập tức ngẩng đầu: “Thưa anh, tôi không hiểu câu này của anh”.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký cũng nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Tôi đã biết mẹ anh ở đâu rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà gì cơ?”, Mã Quốc Tùng hỏi.
Trương Mặc Vũ thở dài: “Nhưng mà mẹ anh có di nguyện, không muốn các anh tìm thấy bà ấy”.
“Cái gì?”, Mã Quốc Tùng tỏ vẻ khó hiểu.
Nữ thư ký cất lời: “Tôi nói này Trương Mặc Vũ, có phải anh hoàn toàn không biết mẹ của người ta ở đâu nên mới bịa chuyện lừa người khác không?”
Chương 12: Trong hồ có xác
Trương Mặc Vũ không quan tâm đến nữ thư ký mà nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Mẹ anh thật sự có suy nghĩ này, bà ấy cũng không muốn các anh tìm thấy thi thể của bà ấy”.
“Nhưng mà người chết đèn tắt, quyền quyết định thật sự vẫn ở trong tay anh”.
“Rốt cuộc là muốn làm theo di nguyện của mẹ anh hay anh có mong muốn khác đều do anh quyết định”.
Mã Quốc Tùng quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ: “Thưa anh, anh nhất định phải giúp tôi tìm được mẹ của tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác!”
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Vậy được, tìm một chiếc tàu cứu nạn đi, di chuyển về hướng Đông Bắc ba mươi trượng từ chỗ con cá chép nhảy lên là có thể tìm thấy”.
Lúc này Thượng Quan Tuyết nói: “Để tôi đi sắp xếp”.
Một chiếc thuyền nhanh chóng đi tới giữa hồ.
Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không lên thuyền, họ chỉ đứng bên bờ quan sát.
Bên bờ cũng có không ít du khách nhìn sang, rất nhiều người còn đang bàn tán:
“Làm gì thế nhỉ?”, có người hỏi.
“Hình như có người rơi xuống nước”.
“Có phải nhìn thấy qua camera giám sát không?”
Lúc này có người nói một cách bí ẩn: “Tôi nghe nói mẹ người nào đó bị mất tích, không rõ sống chết, sau đó đi hỏi một thầy bói, thầy bói xem xong thì bảo anh ta xuống hồ vớt xác”.
“Xem bói á? Nói đùa gì vậy?”
“Chuyện này là thật đấy, hơn nữa tôi nghe nói cô cả nhà Thượng Quan là Thượng Quan Tuyết đích thân ra lệnh”.
“Mọi người nhìn bên kia kìa, đó chẳng phải là Thượng Quan Tuyết sao? Chẳng lẽ người trẻ tuổi bên cạnh cô ấy là một thầy bói”.
“Đúng là nghe nói thầy bói kia còn rất trẻ”.
...
Lúc này, rất nhiều du khách đều nhìn về phía Trương Mặc Vũ với vẻ tò mò.
Thượng Quan Tuyết cười khẽ: “Tôi cố tình cho người tung tin nói là có thầy phong thủy bói ra được nơi này có người”.
“Nếu đúng thì một người nói với mười người, mười người nói với trăm người, ít nhiều gì sẽ giúp anh có chút danh tiếng”.
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Cô đúng là tốt bụng”.
Thượng Quan Tuyết lạnh lùng bổ thêm một dao: “Đương nhiên nếu là sai, ha ha, anh cũng đừng nên mở cái tiệm kia nữa”.
Sau mấy phút, người phụ trách cứu nạn kinh ngạc hét lên: “Tìm thấy rồi”.
Sau đó mọi người nhìn thấy trên thuyền nhỏ có người dùng móc kéo một xác nữ lên.
Mã Quốc Tùng trên thuyền nhìn thấy quần áo của xác nữ thì lập tức bật khóc: “Mẹ!”
...
Không ít người vây xem thấy thế thì lập tức cảm thán:
“Trời ạ, có người chết thật kìa?”
“Con mẹ nó xui xẻo vậy, chẳng trách buổi sáng lúc đi ngang qua đây tôi cảm thấy lạnh người như có con đỉa bò trên chân vậy!”
“Tối hôm qua tôi còn chạy bộ qua hành lang bên kia, thấp thoáng thấy trên mặt nước hình như có thứ gì đó, lúc ấy tôi còn sợ hết hồn nghĩ là mình hoa mắt, mẹ ơi...”
“Thầy bói đó đúng là tài thật! Cửa hàng của cậu ta ở đâu vậy? Phố Phù Dung sao?”
“Có khi nào người là do thầy bói đó giết không, hoặc là cậu ta vô tình nhìn thấy, dù sao tôi cũng không tin có người xem bói chuẩn thế!”
...
Rất nhiều người vây xem đều bàn tán đủ kiểu.
Bên bờ, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ cũng ngạc nhiên há hốc miệng: “Trời ạ, anh ta thật sự xem đúng rồi, thần thánh thế!”
Thượng Quan Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Vũ với thái độ không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết cuối cùng cũng tin Trương Mặc Vũ không phải một kẻ lừa đảo, anh là một thầy phong thủy rất lợi hại.
Phải biết rằng gia tộc lớn như nhà Thượng Quan đều rất coi trọng thầy phong thủy, bọn họ chỉ không thích những kẻ lừa đảo thôi, nhưng chỉ cần anh thật sự có bản lĩnh, chắc chắn bọn họ sẽ thật lòng kết bạn với anh.
Vì gia tộc lớn đều rất khiêm tốn, bọn họ hiểu rõ một gia tộc có thể tồn tại lâu dài có phần lớn liên quan đến “vận”.
Mà thầy phong thủy là nhân vật quan trọng có thể nắm chắc vận mệnh.
Lúc này, trong lòng Thượng Quan Tuyết đang rất kích động: “Không ngờ phố Phù Dung của chúng ta lại thu hút một nhân vật như thế, dù thế nào thì tôi cũng phải kết thân với anh ta”.
“Nghe nói nhà Thượng Quan mình có thể có chỗ đứng ở thành Kim Lăng là nhờ ông cụ nội từng kết thân với một thầy phong thủy lợi hại”.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Tuyết lập tức hạ mình, nói bằng một giọng điệu khâm phục: “Trương Mặc Vũ, anh giỏi như thế mà lúc trước tôi còn nghi ngờ anh, thật lòng xin lỗi anh!”
Câu nói này của Thượng Quan Tuyết lập tức khiến nữ thư ký Lâm Tư Ngữ ngạc nhiên há to miệng.
Phải biết rằng Thượng Quan Tuyết vẫn luôn là một người phụ nữ rất khí thế và cực kỳ lạnh lùng, đừng nói xin lỗi một người đàn ông trẻ tuổi, dù người bình thường muốn thấy cô ta cười cũng khó.
Nhưng bây giờ người có mắt đều biết Thượng Quan Tuyết đang rất hạ mình.
Trương Mặc Vũ thì lại không chút dao động, theo vai vế Thượng Quan Tuyết là vãn bối của Trương Mặc Vũ, vãn bối cung kính một chút chẳng phải rất bình thường sao.
Lúc này Trương Mặc Vũ cất lời: “Nếu đã tìm thấy xác thì đi qua xem thử đi”.
“Được!”, Thượng Quan Tuyết đáp một tiếng, vội vàng dẫn đường.
Lúc này thi thể đã được đưa đến bên bờ, rất nhiều người đang vây quanh.
Có thể thấy thi thể đã trương phồng, trước ngực có buộc một tảng đá.
“Bị giết rồi!”, có người thấy thế thì ngạc nhiên hét lên.
“Trên người bị buộc đá, chắc chắn là bị sát hại!”, cũng có người nói khẽ.
Nữ thư ký bên cạnh Trương Mặc Vũ sợ đến mức trốn sau đám người không dám tiến lên quan sát.
Còn Thượng Quan Tuyết thì có vẻ rất ung dung, quan sát mấy lần không hề sợ hãi.
Sau đó Thượng Quan Tuyết quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Trương Mặc Vũ, nếu anh đã có thể tính ra vị trí mẹ anh ta thì chắc cũng biết nguyên nhân bà ấy chết đúng không?”
Trong đám người có người nói: “Trông rất giống bị giết!”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu: “Từ đầu tôi đã nói không phải án mạng rồi, là tự sát”.
“Tự sát? Sao có thể, sao lại có người buộc một tảng đá trên người mình rồi nhảy xuống hồ được!”, có người hô lên với vẻ khó tin.
Chương 13: Chết vì nghèo
Mã Quốc Tùng cũng nói: “Không thể nào, gia đình tôi chưa từng đối xử tệ với mẹ, mẹ tôi không thể nghĩ quẩn mà tự sát được”.
Trương Mặc Vũ thì bảo: “Tìm thử xem, có lẽ sẽ có thứ gì đó giống di thư đấy”.
Mã Quốc Tùng nghe vậy thì bắt đầu tìm trong túi mẹ mình.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy một túi nilon chống nước trong túi áo, trong túi thật sự có một bức di thư.
Mã Quốc Tùng lấy di thư ra đọc, hai mắt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, anh ta đứng sững sờ tại chỗ liên tục rơi nước mắt.
Trương Mặc Vũ duỗi tay nhận lấy di thư đọc lướt qua, đương nhiên Thượng Quan Tuyết cũng xem.
Đọc xong, mọi người đều im lặng.
Di thư khá ngắn, nhưng lại tràn đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
Nói một cách đơn giản thì mẹ của Mã Quốc Tùng là tự sát, nguyên nhân chỉ có một – chết vì nghèo.
Nội dung trong di thư rất đơn giản, mấy ngày trước mẹ của Mã Quốc Tùng cảm thấy không được khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra.
Ung thư gan giai đoạn cuối!
Mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn ảnh hưởng đến con cái, bà ấy không muốn điều trị.
Nhưng bà ấy biết nếu người nhà biết được tình hình của mình chắc chắn sẽ muốn bà ấy nhập viện.
Mà người nghèo một khi nhập viện thì cả nhà coi như xong.
Đập nồi bán sắt không nói làm gì, gia đình ly tán cũng là chuyện thường thấy.
Vì bệnh mà nghèo, vì nghèo ly hôn, đây là một chuyện quá bình thường trong thế giới của người nghèo.
Cho nên mẹ của Mã Quốc Tùng chọn cách tự sát.
Lý do nhảy xuống hồ tự sát còn ôm theo một tảng đá là vì bà ấy không muốn người khác phát hiện ra mình, không muốn hỏa táng.
Không phải sợ bị thiêu sau khi chết mà là vì ở thành phố này, nghề mai táng đã bị nhà họ Châu – một trong ba gia tộc lớn lũng đoạn. Chết thật sự quá đắt tiền.
Mấy tháng trước, một ông lão hàng xóm nói đùa với người qua đường không ngờ lại cười đến chết, hỏa táng xong cũng mất tận bảy tám mươi nghìn.
Hũ tro, chỗ chôn đều rất đắt.
Nếu anh không mua hũ tro của người ta thì người ta sẽ không đưa tro cho anh.
Anh không muốn hỏa táng, lén tìm một nơi để chôn ư?
Xin lỗi, chỉ cần bị người khác phát hiện thì không chỉ bị phạt tiền mà còn phải đào lên chôn lại lần nữa, cuối cùng vẫn phải mua hũ tro đắt tiền của người ta.
Không mua chỗ chôn? Vậy chỉ có thể rải tro xuống sông, nếu không thì không chỗ nào cho chôn cả.
Mẹ của Mã Quốc Tùng sợ con cái tốn tiền nên mới nhảy xuống hồ tự sát.
Trong di thư của bà có nói đợi thi thể của mình thối rữa, lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì cứ xử lý bừa là được.
Thậm chí bà còn không viết tên mình trên di thư, không muốn sau khi thi thể bị phát hiện sẽ tìm được người thân, lại phải mất tiền.
Thượng Quan Tuyết đọc nội dung trong thư xong thì vô cùng kinh ngạc!
Vì Trương Mặc Vũ bói quá chuẩn, từ đầu anh đã nói mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn con trai mình tìm thấy thi thể.
“Hầy, người bình thường chết cũng khó”, không ít người xung quanh cảm thán.
Trương Mặc Vũ cũng thầm lẩm bẩm: “Làm người nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thì quá thê thảm”.
Lúc này, Mã Quốc Tùng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, dập đầu thật mạnh với anh: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Trương Mặc Vũ thản nhiên đón nhận cái dập đầu của anh ta, vì anh xứng đáng nhận phần công đức này.
Mà sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu xong, Trương Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, trong hư không như có thứ gì đó tiến vào đầu anh.
Trương Mặc Vũ biết đây là giá trị công đức, chỉ cần người khác thật lòng biết ơn anh, anh sẽ nhận được giá trị công đức này.
Lúc này, khuôn mặt của Thượng Quan Tuyết trong mắt Trương Mặc Vũ chợt trở nên hư ảo.
Một khoảnh khắc nào đó, dáng vẻ của Thượng Quan Tuyết và sư phụ ma nữ như chồng lên nhau!
Trương Mặc Vũ sợ đến mức nín thở: “Mẹ ơi, sư phụ muốn làm gì vậy? Mượn cơ thể của Thượng Quan Tuyết để sống lại sao?”
Nhưng giây tiếp theo, một tia sáng chợt bay ra từ trên người Thượng Quan Tuyết rồi bay vào giữa chân mày của Trương Mặc Vũ.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện bóng dáng của sư phụ ma nữ đã bay vào trong thức hải của mình.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Mặc Vũ thầm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như thế.
Lúc này, Trương Mặc Vũ vội vàng nhắm mắt quan sát dáng vẻ của sư phụ ma nữ trong đầu.
Đó là một không gian tối đen, bên trong có rất nhiều ánh nến bí ẩn, sư phụ ma nữ nằm yên bên trong ánh nến.
Lúc này sư phụ ma nữ đang mặc đồ cổ trang tơ lụa màu đỏ như máu, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Mà trên người sư phụ ma nữ còn có mười mấy phù hiệu bí ẩn mờ tối xoay vòng.
Một phù hiệu bí ẩn đột nhiên dao động rồi sáng lên.
Nhưng những cảnh tượng này cũng nhanh chóng biến mất.
Dù là sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt hay mười mấy phù hiệu bí ẩn cũng đều biến mất.
Trương Mặc Vũ thầm thấy lo lắng, anh muốn tìm lại khung cảnh đó, nhưng dù anh tìm kiếm trong đầu thế nào, hình ảnh đó vẫn tựa như tia lửa, không xuất hiện lại nữa.
Lúc này, Trương Mặc Vũ mở mắt ra nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện ánh mắt Thượng Quan Tuyết nhìn anh có thêm chút mơ hồ và lưu luyến...
“Hả?”, Trương Mặc Vũ thầm nghĩ: “Sao hồn phách của cô ta lại yếu đuối như thế?”
Sau đó, Trương Mặc Vũ hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, khiến tim anh đập thình thịch:
“Chết tiệt, linh hồn của cô ta sinh ra cộng hưởng gì đó với linh hồn của sư phụ mình, sư phụ muốn truyền tin cho mình nhưng không đủ sức mạnh, cho nên mới mượn một phần linh hồn của cô ta!”
Chương 14: Câu mất hồn?
Ngay sau đó Trương Mặc Vũ gào thét trong lòng: “Sư phụ, người đây không phải là đang lừa gạt sao, mượn sức mạnh linh hồn của cô ấy, lại dẫn dắt một phần hơi thở linh hồn vào trong thức hải của con, cô ấy tất nhiên sẽ muốn thân cận với con rồi…”
Bởi vì hồn phách là một thứ vô cùng thần bí, một khi hồn phách của một người bám vào thân xác của người khác thì sẽ bị người đó mê hoặc.
Giống như trong dân gian đồn đại, có người gặp phải yêu ma rồi liều mạng yêu thích nó mà không còn sót lại chút lý trí, thực ra là một phần hồn phách đã bị yêu ma đó hấp thụ rồi.
Cái gọi là bị câu mất hồn kỳ thực chính là chỉ tình trạng này.
Ừm, bây giờ linh hồn của Thượng Quan Tuyết đã bị sư phụ dùng một phương pháp huyền bí nào đó đưa vào trong thức hải của Trương Mặc Vũ.
Vì vậy, cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của cô đã bị Trương Mặc Vũ câu mất đi…
Lúc này ánh mắt Trương Mặc Vũ nhìn Thượng Quan Tuyết mang theo chút mờ mịt, trong lòng thì vội vã phủi sạch quan hệ: “Tôi không phải cố ý đâu, cô thoạt nhìn giống sư phụ ma nữ như vậy, tôi một chút xíu tâm tư hứng thú với cô cũng không dám có”.
Thế nhưng nội tâm Thượng Quan Tuyết lại như đang có hươu non chạy loạn mà đập thình thịch!
“Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sét đánh?”, Thượng Quan Tuyết cũng rất rối rắm.
Cô không đánh mất lý trí nhưng tại sao chỉ cần ánh mắt rơi xuống trên người Trương Mặc Vũ sẽ loạn nhịp trái tim và suy nghĩ vẩn vơ đây?
Trong lòng cô thậm chí còn có một sự thôi thúc không thể kìm nén nổi, muốn gọi Trương Mặc Vũ là bố!
May mắn thay, tính tự chủ của cô khá mạnh nên không thể hiện điều đó ngay tại chỗ.
Vì vậy, ánh nhìn của Thượng Quan Tuyết vội vã rời khỏi khuôn mặt Trương Mặc Vũ, cũng không dám lại nhìn tới anh nữa.
Cô còn chưa biết rằng linh hồn của bản thân đã bị Trương Mặc Vũ ‘đánh cắp’ rồi.
Chỉ cần anh không giúp cô bù đắp hồn phách, cô sẽ như một người không có thuốc chữa mà trầm mình vào bể tính ái.
Trương Mặc Vũ lúc đầu có chút không nói nên lời nhưng sau khi cẩn thận suy xét, chuyện này dường như cũng không phải là rất tồi tệ.
Thượng Quan Tuyết là người đứng đầu phố Phù Dung, cô ù ù cạc cạc quyến luyến và yêu thích bản thân, điều này chỉ có lợi cho anh, không có điểm nào hại cả.
“Câu mất linh hồn của cô ấy dường như cũng không tồi”, Trương Mặc Vũ lẩm bẩm: “Nhưng vì sao mình lại cảm thấy bản thân giống như yêu quái vậy?”
Nhưng anh rất nhanh lại tự an ủi bản thân: “Yêu quái thì yêu quái, sư phụ còn là ma nữ sống ba ngàn năm, thân là đồ đệ làm yêu quái cũng không có gì bất hợp lý cả”.
Lúc này Trương Mặc Vũ lại nhớ tới sư phụ của mình.
Tại sao cái bóng của sư phụ lại đột nhiên mượn hồn phách của Thượng Quan Tuyết để xâm nhập vào thức hải của bản thân?
Chẳng lẽ người đã rơi vào tình huống đặc biệt nguy hiểm?
Trương Mặc Vũ cấp tốc nghiền ngẫm, anh không hiểu vì sao cái bóng của sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt lại dùng phương thức này để tiến vào tâm trí của mình.
Sau vài phút anh cuối cùng cũng suy đoán ra đại khái:
“Sư phụ ma nữ gặp nguy hiểm rồi, mà giữa sư phụ và Thượng Quan Tuyết tồn tại một loại liên hệ kỳ bí nào đó, linh hồn của họ có thể cộng hưởng lẫn nhau!”
“Sư phụ kêu mình tới phố Phù Dung rất có khả năng là liên quan tới vết thương của người, có lẽ lần này thương thế của sư phụ có lẽ vô cùng nghiêm trọng!”
Trên thực tế, những gì sư phụ ma nữ làm lần này quả thực có chút quyết tuyệt.
Cuộc tụ họp tám Huyền Môn lớn (Bát đại Huyền môn) của người ta nhằm trao đổi về quyền sở hữu món bảo vật bí mật tối thượng nào đó, kết quả người lại muốn mượn nó để chơi đùa.
Người ta có thể cho người mượn sao?
Tuy rằng người đã sống ba ngàn năm, một thân tu vi có thể làm long trời lở đất nhưng Bát đại Huyền môn lưu truyền đến ngày nay cũng không phải là không có đạo lý?
Cuối cùng sư phụ mất tích, sư môn bị san bằng, Trương Mặc Vũ may mắn trốn thoát một kiếp….
Do đó anh hiểu cho dù lần này sư phụ có thể sống sót nhưng cũng bị thương rất nặng.
Nghĩ tới đây, Trương Mặc Vũ liền đau đầu, ai kêu bản thân lại dính dáng tới một người sư phụ rắc rối như vậy đây.
"Có vẻ như là sức mạnh của công đức đã khiến sư phụ có năng lực truyền đạt thông tin cho mình”.
"Vậy thì, muốn biết thêm tin tức về sư phụ thì phải thu nhặt thêm càng nhiều công đức, nếu có thể thắp sáng tất cả các phù hiệu bí ẩn trên người sư phụ, hẳn là có thể có được thông tin chính xác”.
Tuy rằng phán đoán là vậy, nhưng Trương Mặc Vũ đối với tình huống của sư phụ mình cũng không quá lo lắng, cũng không gấp gáp muốn giành được sức mạnh công đức.
Tại sao?
Bởi sư phụ Thượng Huyền Nguyệt được mệnh danh là ma nữ số một thiên hạ.
Tục ngữ có câu rất hay, người tốt thường sống không thọ, mà kẻ ác trường tồn ngàn năm.
Một ma nữ sống suốt ba ngàn năm như sư phụ sẽ không dễ dàng bị đánh gục như vậy.
Hơn nữa, sư phụ Thượng Huyền Nguyệt có sao chiếu mệnh là thiên sát cô tinh*, mệnh rất cứng, không chỉ có thể khắc chết tất cả kẻ thù mà còn cả những người thân và bạn bè xung quanh mình, suốt ba nghìn năm qua vẫn luôn cô đơn lẻ bóng.
*số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, thường bị cô độc, khó gần gũi với người khác, và có thể tu tiên hoặc đọa ma.
Về phần tại sao một thiên sát cô tinh như vậy lại có thể nuôi lớn anh…
Đừng hỏi nữa, chính là cao số đi.
Lúc này, Trương Mặc Vũ lại liếc Thượng Quan Tuyết, thầm lầu bầu: “Một phần hồn phách của cô ấy đã tiến vào cơ thể mình, hiện tại đang lúc linh hồn suy yếu, cộng thêm việc gần đây dường như đang bị tiểu nhân tính kế, trời ạ, cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?”
Tất nhiên Trương Mặc Vũ cũng không chủ động mở lời.
Dù sao, linh hồn của cô gái này cũng đang bắt đầu bịn rịn không nỡ dứt với anh, phỏng chừng không bao lâu nữa sự tự mình chủ động cầu xin.
Vì vậy anh dứt khoát nói: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, đi thôi!”
Thượng Quan Tuyết cố gắng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, sau đó nói với giọng điệu mang theo chút sùng bái: “Anh Trương anh thật lợi hại!”
Chương 15: Bới lông tìm vết?
Sau đó Thượng Quan Tuyết nói tiếp: “Nếu chúng tôi đã đưa anh tới đây thì theo lý cũng nên tiễn anh trở về mới phải, Tư Ngữ!”
Nữ thư ký vội vàng đáp: “Đúng thế đúng thế, chúng tôi nên đưa anh về!”
Sau đó nữ thư ký lái xe, còn Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ thì ngồi ở hàng ghế sau.
Không hiểu sao Thượng Quan Tuyết có chút thận trọng, pha thêm vài phần dáng vẻ thục nữ, thậm chí thỉnh thoảng còn lén lút liếc Trương Mặc Vũ một cái, cũng không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì.
Không còn cách nào khác, người bị câu mất hồn phách sẽ không thể giải thích được mà muốn gắn bó với người khác, không chủ động sáp tới đã được tính là rất biết tiết chế rồi.
……
Chuyện trong ngày kết thúc, Thượng Quan Tuyết cùng thư ký từ biệt Trương Mặc Vũ cũng trở lại nhà Thượng Quan.
“Cô chủ, ngày mai chúng ta còn phải tới tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ không?”, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ dò hỏi.
Thượng Quan Tuyết không chút do dự đáp: “Tất nhiên rồi!”
Sau khi rời khỏi Trương Mặc Vũ, cô lại khôi phục lại tính cách mạnh mẽ vang dội quyết đoán của ngày thường.
“Cô chủ, gần đây không phải chị vẫn luôn ngủ không ngon giấc sao, còn luôn gặp ác mộng nữa, em cảm thấy Trương Mặc Vũ chắc chắn am hiểu những thứ này, hay là chị kêu anh ta nhìn thử xem sao?”.
Thượng Quan Tuyết mỉm cười: “Cái này em không cần lo lắng, tôi tự có tính toán”.
“Anh ta đúng là lợi hại mà!”, Lâm Tư Ngữ nói.
Thượng Quan Tuyết lập tức hỏi: “Cho nên chuyện anh ta nói em có hai người bạn trai là thật sao?”
Lâm Tư Ngữ ngay lập tức tỏ ra cay đắng: "Cô chủ, chị không thể nghe tên đó nói bậy bạ, em chỉ là chơi bời mà thôi, không hề có hai người bạn trai”.
Thượng Quan Tuyết hừ một tiếng: "Tư Ngữ, em làm việc ở bên cạnh tôi nên thân phận rất nhạy cảm, cũng nên chú ý một chút tới đời sống riêng tư của bản thân”.
“Những kẻ thân cận đó của em rốt cuộc ôm ý đồ gì, em tốt nhất nên tự mình tìm hiểu cho rõ, tôi không muốn có người làm ra những chuyện bất lợi cho nhà Thượng Quan thông qua em đâu”.
“Cô chủ yên tâm, sau này em sẽ không cùng bọn họ chơi đùa nữa!”, Lâm Tư Ngữ vội đáp.
……
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ đúng giờ có mặt tại tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết chính là người như vậy, nói được làm được, bất luận làm chuyện gì cũng sẽ không sai hẹn.
Sau khi chào hỏi, cô và Lâm Tư Ngữ tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống một bên.
Không thể không nói người đến người đi trên phố Phù Dung rất nhiều.
Sự việc vào công viên nhặt xác ngày hôm qua đã được lan truyền rộng khắp, rất nhiều người đã quay video và đăng tải lên nhiều hội nhóm địa phương.
Vì vậy hôm nay có không ít người biết đến trên phố Phù Dung vừa khai trương một tiệm bói toán.
Cửa tiệm mở cửa chưa được bao lâu đã có người tới xem bói rồi.
Những vị khách này ngày hôm nay tương đối bình thường, chỉ là có chút bát nháo.
Một người đàn ông trung niên có nhà hàng xóm mới đẻ thai đôi, muốn đặt tên cho đứa nhỏ mới sinh đó.
Có một người công nhân luôn bị bà chủ quấy rối, khăng khăng muốn anh ta tăng ca, yêu cầu anh ta phải tới nhà mình sửa máy tính. Anh ta không thể chịu đựng thêm nữa, đang có ý định xin nghỉ việc nói với ông chủ, đặc biệt tới đây xem lá số tử vi tương lai.
Cũng có một cô gái làm tình nhân mang thai tới hỏi vợ của gã chồng kia lúc nào thì quy thiên, cô ta đã không thể chờ đợi thêm để leo lên làm chính thất nữa rồi.
Còn có một cô gái xinh đẹp nói rằng ‘cha nuôi’ của mình gần đây không cung cấp đủ tiền sinh hoạt, muốn đổi một người ‘cha nuôi’ khác, còn chu đáo để lại thông tin liên lạc cho Trương Mặc Vũ, nói rằng ngộ lỡ anh gặp được người tới xem bói giàu có nào có thể giúp đỡ giới thiệu lại cho cô ta.
Thậm chí còn có một người cháu ‘hiếu thảo’, hỏi rằng có thể dùng cách gì khiến bà ngoại của hắn ta trở nên hồ đồ, thuận tiện chuyển nhượng lại vài căn nhà cho mình hay không?
……
Trương Mặc Vũ đều giải đáp cho từng người một, có thể đưa ra ý tưởng đều đưa, hầu hết khách hàng đều rất hài lòng.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ đã thu được ba ngàn tệ.
Tuy nhiên, vấn đề mà hầu hết khách hàng gặp phải đều tương đối đơn giản, cũng không thể nhìn ra trình độ thực sự của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và thư ký của mình ngược lại xem tới say mê, cảm thấy bộ môn bói toán này rất thú vị.
Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, vì nguyên nhân một phần hồn phách bị Trương Mặc Vũ câu mất đi nên càng nhìn anh lại càng cảm thấy có phong cách và tuấn tú lạ thượng, trái tim không kìm được nhảy loạn.
“Trời ạ, mình sẽ không phải thực sự thích anh ta đó chứ?”, Thượng Quan Tuyết không ngừng tự vấn.
Nếu Trương Mặc Vũ có thể nghe được tiếng lòng của cô thì có lẽ sẽ mặt không cảm xúc đáp một câu: “Không, không phải đâu, chỉ là ảo tưởng của cô sau khi bị tôi câu mất hồn phách mà thôi”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, trên tay xăm từng mảng đen xì, trên miệng còn ngậm điếu thuốc hút dở đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông trung niên này có vóc người cao lớn thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo dài, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.
Đôi mày Trương Mặc Vũ hơi chau lại, anh không thích mùi thuốc lá.
Chỉ thấy anh nghiêm mặt nói: “Hút thuốc thì ra ngoài hút”.
Gã đàn ông mặt sẹo tựa như không nghe thấy lời anh nói mà tiếp tục đi thẳng tới trước mặt anh với điếu thuốc trên miệng.
Lúc này gã ta còn cố ý nhả một ngụm khói về phía anh, tiếp đó dùng giọng điệu trịch thượng hỏi:
“Này, nghe nói cậu xem bói rất giỏi?”
“Bới lông tìm vết?”, Trương Mặc Vũ trong lòng phát lạnh, không ngờ mới mở hàng ngày thứ hai đã có du côn mò tới cửa.
Trương Mặc Vũ không nhân nhượng mà đanh mặt lại, quát một tiếng: “Cút ra ngoài!”
Gã mặt sẹo bất chợt cười gằn: “Nhãi con, tôi thấy cậu hình như không muốn bám trụ ở phố Phù Dung này nữa rồi thì phải, cũng không nghe ngóng thử xem ông đây là ai”.
Câu này của gã vừa vang lên, Thượng Quan Tuyết liền không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy nói: “Lưu sẹo, từ lúc nào mà phố Phù Dung này đến lượt anh quyết định rồi?”
Đúng vậy, Thượng Quan Tuyết quen biết gã mặt sẹo này.
Lưu sẹo, một kẻ du thủ du thực* không có công việc đàng hoàng, cả ngày gây lộn với người khác.
*chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
Trước đây gã còn hay tới phố Phù Dung chơi bời bịp bợm, muốn ăn quỵt uống quỵt dùng miễn phí.
Cuối cùng Thượng Quan Tuyết không chút kiêng dè, trực tiếp tìm người ấn đầu gã ta xuống bồn cầu, xém chút thì dìm chết gã.
Từ đó về sau, Lưu sẹo không dám bén mảng tới phố Phù Dung nữa.
Loại người này trong mắt Thượng Quan Tuyết chỉ giống như một con chó, làm người ta ghê tởm, hung hăng đánh một trận là được.
Mỗi lần Lưu sẹo chạm mặt Thượng Quan Tuyết thì đều giống như chuột thấy mèo, đến nửa cái rắm cũng không dám đánh.
Nhưng hôm nay gã ta dường như vực dậy được một chút tự tin.
Thấy cô lên tiếng, gã lập tức nặn ra một nụ cười giả tạo: “Ôi chao, thì ra là cô chủ nhà Thượng Quan, không ngờ cô cũng ở đây”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Tuyết: “Các cô muốn trông tiệm giúp tôi hay muốn đi xem thử?”
Thượng Quan Tuyết không trả lời mà hỏi Trương Mặc Vũ: “Cách Kim Lăng xa không? Nếu phải ra khỏi Kim Lăng thì tôi không đi đâu”.
Thượng Quan Tuyết rất cẩn thận, lỡ như Trương Mặc Vũ muốn lừa cô ta ra ngoài rồi bắt cóc thì cô ta phải kêu oan với ai đây?
Trương Mặc Vũ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Nhà của anh ở thành phố Kim Lăng à?”
Mã Quốc Tùng vội nói: “Đúng thế, ở ngay thôn Lý, là một thôn trong thành phố, cách phố Phù Dung mười mấy kilomet”.
Trương Mặc Vũ hỏi lần nữa: “Tôi thấy anh căng thẳng như thế có lẽ đã đoán trước được điều gì, nói xem gần đây có gặp phải chuyện khác thường gì không?”
Mã Quốc Tùng đáp: “Hai này nay tôi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng giống nhau”.
“Trong mơ có một cái giếng, tôi lấy nước ở giếng, lúc lấy nước cứ nghe thấy mẹ tôi ở phía sau gọi tên tôi”.
“Tôi quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người kỳ lạ, người đó có dáng người rất giống mẹ tôi, nhưng mặt lại phẳng, không có ngũ quan, trông rất đáng sợ”.
“Tôi bị giấc mơ đó làm sợ đến mức tỉnh giấc rất nhiều lần, ngủ không ngon, liên tục nghe ngóng tin tức về mẹ tôi nhưng không nghe ngóng được gì”.
Nghe người trẻ tuổi nói thế, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký đều hơi nổi da gà.
Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, gần đây cô ta cũng mơ thấy ác mộng, nếu giấc mơ thật sự có thể đại diện điều gì đó thì chẳng phải nói cô ta cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì hay sao?
Cho nên Thượng Quan Tuyết lập tức tập trung sự chú ý, cô ta rất muốn biết giấc mơ có thật sự đại diện cho điềm báo gì đó không.
Trương Mặc Vũ thì tiếp tục hỏi Mã Quốc Tùng: “Giếng nước trong mơ của anh là nước trong hay nước đục, hay là máu?”
“Nước đục!”, Mã Quốc Tùng đáp.
Trương Mặc Vũ lập tức gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, nước trong là quý, nước đục là hung, máu là án mạng, ít nhất bây giờ mẹ của anh không phải bị người khác hại”.
Sau đó Trương Mặc Vũ lại phân tích: “Giếng là nhà, mẹ của anh cũng không đi xa, mà bóng người anh nhìn thấy giống với mẹ anh lại không có ngũ quan, chứng tỏ vị trí của mẹ anh rất khó phát hiện ra”.
Giải mã giấc mơ không là vấn đề khó với Trương Mặc Vũ, trong đầu anh nhanh chóng phân tích.
Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Đúng rồi, trong giấc mơ kia của anh còn có thứ gì khiến anh ấn tượng sâu sắc không? Ví dụ như thực vật hay đồ gia dụng gì đó”.
Mã Quốc Tùng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có một tảng đá và một vách tường, tôi nhớ rồi, người không có mặt kia đứng dưới vách tường”.
Nghe đến đây, hai mắt Trương Mặc Vũ lập tức sáng lên: “Có đá có tường, đây là điềm báo bị người khác giẫm đạp, không phải đường đi thì chính là công viên!”
Trương Mặc Vũ lại nói tiếp: “Còn không nhìn rõ mặt, chứng tỏ mặt úp xuống, trong giếng có nước...”
Nói đến đây, Trương Mặc Vũ chợt hỏi: “Phía Đông Nam nhà anh có công viên có nước không?”
Người trẻ tuổi vội đáp: “Có, công viên Thạch Hoa! Hơn nữa trong công viên Thạch Hoa còn có một cái hồ nhỏ”.
“Chính là nơi đó!”, Trương Mặc Vũ khẳng định.
Thượng Quan Tuyết cất lời: “Công viên Thạch Hoa? Nơi đó cách phố Phù Dung không xa, vừa khéo xe của tôi ở bên ngoài, cùng nhau đến đó xem đi”.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết rất nôn nóng muốn biết giải thích về giấc mơ của Trương Mặc Vũ có thật sự chính xác hay không.
Mấy người cùng lên xe đi tới công viên Thạch Hoa.
Trên xe, Mã Quốc Tùng trông có vẻ rất căng thẳng, trong lòng anh ta vẫn luôn cầu nguyện rằng Trương Mặc Vũ bói sai.
Nhưng không hiểu vì sao anh ta lại có một dự cảm chẳng lành.
Xe nhanh chóng dừng trước công viên.
Trong công viên Thạch Hoa có một cái hồ nhân tạo rất lớn, trên mặt hồ lá sen che kín, trôi nhẹ theo gió.
Đồng thời ở giữa hồ còn có rất nhiều hành lang xen kẽ, có thể thấy rất nhiều người đang du ngoạn trên hành lang.
Rào chắn của những hành lang này cao khoảng nửa người, nếu có người muốn nhảy xuống nước e rằng cũng không khó khăn.
Lúc này bốn người đứng bên hồ, Thượng Quan Tuyết hỏi: “Trương Mặc Vũ, ý của anh là người đó ở trong hồ sao?”
Trương Mặc Vũ gật đầu, anh nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Dập đầu mấy cái về phía hồ đi”.
Mã Quốc Tùng không nghi ngờ mà lập tức quỳ xuống, dập đầu về phía hồ.
Còn Trương Mặc Vũ thì đứng nhìn chằm chằm mặt hồ.
Sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu mấy cái, có rất nhiều chỗ trên mặt hồ nổi lên bọt nước, là cá cảnh trong hồ đang bơi.
Một con cá chép lớn màu trắng đỏ đột nhiên nhảy lên cao, nó lộn một vòng xinh đẹp giữa không trung rồi rơi lại xuống nước.
Thấy con cá chép đỏ trắng kia nhảy lên, nữ thư ký ngạc nhiên nói: “Ấy? Chuyện gì thế kia?”
Thượng Quan Tuyết thì lại rất bình tĩnh, cô ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ, muốn xem rốt cuộc anh có thể tìm thấy người thật hay không.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đột nhiên thấy thông suốt, anh thốt ra một câu: “Cá chép trắng đỏ truyền lời người thân, từ biệt tảng đá để nước nuốt chửng, không muốn con cái mãi nghèo khổ, chỉ muốn trong sạch không phiền ai”.
Mã Quốc Tùng lập tức ngẩng đầu: “Thưa anh, tôi không hiểu câu này của anh”.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký cũng nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Tôi đã biết mẹ anh ở đâu rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà gì cơ?”, Mã Quốc Tùng hỏi.
Trương Mặc Vũ thở dài: “Nhưng mà mẹ anh có di nguyện, không muốn các anh tìm thấy bà ấy”.
“Cái gì?”, Mã Quốc Tùng tỏ vẻ khó hiểu.
Nữ thư ký cất lời: “Tôi nói này Trương Mặc Vũ, có phải anh hoàn toàn không biết mẹ của người ta ở đâu nên mới bịa chuyện lừa người khác không?”
Chương 12: Trong hồ có xác
Trương Mặc Vũ không quan tâm đến nữ thư ký mà nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Mẹ anh thật sự có suy nghĩ này, bà ấy cũng không muốn các anh tìm thấy thi thể của bà ấy”.
“Nhưng mà người chết đèn tắt, quyền quyết định thật sự vẫn ở trong tay anh”.
“Rốt cuộc là muốn làm theo di nguyện của mẹ anh hay anh có mong muốn khác đều do anh quyết định”.
Mã Quốc Tùng quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ: “Thưa anh, anh nhất định phải giúp tôi tìm được mẹ của tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác!”
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Vậy được, tìm một chiếc tàu cứu nạn đi, di chuyển về hướng Đông Bắc ba mươi trượng từ chỗ con cá chép nhảy lên là có thể tìm thấy”.
Lúc này Thượng Quan Tuyết nói: “Để tôi đi sắp xếp”.
Một chiếc thuyền nhanh chóng đi tới giữa hồ.
Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không lên thuyền, họ chỉ đứng bên bờ quan sát.
Bên bờ cũng có không ít du khách nhìn sang, rất nhiều người còn đang bàn tán:
“Làm gì thế nhỉ?”, có người hỏi.
“Hình như có người rơi xuống nước”.
“Có phải nhìn thấy qua camera giám sát không?”
Lúc này có người nói một cách bí ẩn: “Tôi nghe nói mẹ người nào đó bị mất tích, không rõ sống chết, sau đó đi hỏi một thầy bói, thầy bói xem xong thì bảo anh ta xuống hồ vớt xác”.
“Xem bói á? Nói đùa gì vậy?”
“Chuyện này là thật đấy, hơn nữa tôi nghe nói cô cả nhà Thượng Quan là Thượng Quan Tuyết đích thân ra lệnh”.
“Mọi người nhìn bên kia kìa, đó chẳng phải là Thượng Quan Tuyết sao? Chẳng lẽ người trẻ tuổi bên cạnh cô ấy là một thầy bói”.
“Đúng là nghe nói thầy bói kia còn rất trẻ”.
...
Lúc này, rất nhiều du khách đều nhìn về phía Trương Mặc Vũ với vẻ tò mò.
Thượng Quan Tuyết cười khẽ: “Tôi cố tình cho người tung tin nói là có thầy phong thủy bói ra được nơi này có người”.
“Nếu đúng thì một người nói với mười người, mười người nói với trăm người, ít nhiều gì sẽ giúp anh có chút danh tiếng”.
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Cô đúng là tốt bụng”.
Thượng Quan Tuyết lạnh lùng bổ thêm một dao: “Đương nhiên nếu là sai, ha ha, anh cũng đừng nên mở cái tiệm kia nữa”.
Sau mấy phút, người phụ trách cứu nạn kinh ngạc hét lên: “Tìm thấy rồi”.
Sau đó mọi người nhìn thấy trên thuyền nhỏ có người dùng móc kéo một xác nữ lên.
Mã Quốc Tùng trên thuyền nhìn thấy quần áo của xác nữ thì lập tức bật khóc: “Mẹ!”
...
Không ít người vây xem thấy thế thì lập tức cảm thán:
“Trời ạ, có người chết thật kìa?”
“Con mẹ nó xui xẻo vậy, chẳng trách buổi sáng lúc đi ngang qua đây tôi cảm thấy lạnh người như có con đỉa bò trên chân vậy!”
“Tối hôm qua tôi còn chạy bộ qua hành lang bên kia, thấp thoáng thấy trên mặt nước hình như có thứ gì đó, lúc ấy tôi còn sợ hết hồn nghĩ là mình hoa mắt, mẹ ơi...”
“Thầy bói đó đúng là tài thật! Cửa hàng của cậu ta ở đâu vậy? Phố Phù Dung sao?”
“Có khi nào người là do thầy bói đó giết không, hoặc là cậu ta vô tình nhìn thấy, dù sao tôi cũng không tin có người xem bói chuẩn thế!”
...
Rất nhiều người vây xem đều bàn tán đủ kiểu.
Bên bờ, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ cũng ngạc nhiên há hốc miệng: “Trời ạ, anh ta thật sự xem đúng rồi, thần thánh thế!”
Thượng Quan Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Vũ với thái độ không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết cuối cùng cũng tin Trương Mặc Vũ không phải một kẻ lừa đảo, anh là một thầy phong thủy rất lợi hại.
Phải biết rằng gia tộc lớn như nhà Thượng Quan đều rất coi trọng thầy phong thủy, bọn họ chỉ không thích những kẻ lừa đảo thôi, nhưng chỉ cần anh thật sự có bản lĩnh, chắc chắn bọn họ sẽ thật lòng kết bạn với anh.
Vì gia tộc lớn đều rất khiêm tốn, bọn họ hiểu rõ một gia tộc có thể tồn tại lâu dài có phần lớn liên quan đến “vận”.
Mà thầy phong thủy là nhân vật quan trọng có thể nắm chắc vận mệnh.
Lúc này, trong lòng Thượng Quan Tuyết đang rất kích động: “Không ngờ phố Phù Dung của chúng ta lại thu hút một nhân vật như thế, dù thế nào thì tôi cũng phải kết thân với anh ta”.
“Nghe nói nhà Thượng Quan mình có thể có chỗ đứng ở thành Kim Lăng là nhờ ông cụ nội từng kết thân với một thầy phong thủy lợi hại”.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Tuyết lập tức hạ mình, nói bằng một giọng điệu khâm phục: “Trương Mặc Vũ, anh giỏi như thế mà lúc trước tôi còn nghi ngờ anh, thật lòng xin lỗi anh!”
Câu nói này của Thượng Quan Tuyết lập tức khiến nữ thư ký Lâm Tư Ngữ ngạc nhiên há to miệng.
Phải biết rằng Thượng Quan Tuyết vẫn luôn là một người phụ nữ rất khí thế và cực kỳ lạnh lùng, đừng nói xin lỗi một người đàn ông trẻ tuổi, dù người bình thường muốn thấy cô ta cười cũng khó.
Nhưng bây giờ người có mắt đều biết Thượng Quan Tuyết đang rất hạ mình.
Trương Mặc Vũ thì lại không chút dao động, theo vai vế Thượng Quan Tuyết là vãn bối của Trương Mặc Vũ, vãn bối cung kính một chút chẳng phải rất bình thường sao.
Lúc này Trương Mặc Vũ cất lời: “Nếu đã tìm thấy xác thì đi qua xem thử đi”.
“Được!”, Thượng Quan Tuyết đáp một tiếng, vội vàng dẫn đường.
Lúc này thi thể đã được đưa đến bên bờ, rất nhiều người đang vây quanh.
Có thể thấy thi thể đã trương phồng, trước ngực có buộc một tảng đá.
“Bị giết rồi!”, có người thấy thế thì ngạc nhiên hét lên.
“Trên người bị buộc đá, chắc chắn là bị sát hại!”, cũng có người nói khẽ.
Nữ thư ký bên cạnh Trương Mặc Vũ sợ đến mức trốn sau đám người không dám tiến lên quan sát.
Còn Thượng Quan Tuyết thì có vẻ rất ung dung, quan sát mấy lần không hề sợ hãi.
Sau đó Thượng Quan Tuyết quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Trương Mặc Vũ, nếu anh đã có thể tính ra vị trí mẹ anh ta thì chắc cũng biết nguyên nhân bà ấy chết đúng không?”
Trong đám người có người nói: “Trông rất giống bị giết!”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu: “Từ đầu tôi đã nói không phải án mạng rồi, là tự sát”.
“Tự sát? Sao có thể, sao lại có người buộc một tảng đá trên người mình rồi nhảy xuống hồ được!”, có người hô lên với vẻ khó tin.
Chương 13: Chết vì nghèo
Mã Quốc Tùng cũng nói: “Không thể nào, gia đình tôi chưa từng đối xử tệ với mẹ, mẹ tôi không thể nghĩ quẩn mà tự sát được”.
Trương Mặc Vũ thì bảo: “Tìm thử xem, có lẽ sẽ có thứ gì đó giống di thư đấy”.
Mã Quốc Tùng nghe vậy thì bắt đầu tìm trong túi mẹ mình.
Anh ta nhanh chóng tìm thấy một túi nilon chống nước trong túi áo, trong túi thật sự có một bức di thư.
Mã Quốc Tùng lấy di thư ra đọc, hai mắt thoáng chốc trở nên đờ đẫn, anh ta đứng sững sờ tại chỗ liên tục rơi nước mắt.
Trương Mặc Vũ duỗi tay nhận lấy di thư đọc lướt qua, đương nhiên Thượng Quan Tuyết cũng xem.
Đọc xong, mọi người đều im lặng.
Di thư khá ngắn, nhưng lại tràn đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
Nói một cách đơn giản thì mẹ của Mã Quốc Tùng là tự sát, nguyên nhân chỉ có một – chết vì nghèo.
Nội dung trong di thư rất đơn giản, mấy ngày trước mẹ của Mã Quốc Tùng cảm thấy không được khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra.
Ung thư gan giai đoạn cuối!
Mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn ảnh hưởng đến con cái, bà ấy không muốn điều trị.
Nhưng bà ấy biết nếu người nhà biết được tình hình của mình chắc chắn sẽ muốn bà ấy nhập viện.
Mà người nghèo một khi nhập viện thì cả nhà coi như xong.
Đập nồi bán sắt không nói làm gì, gia đình ly tán cũng là chuyện thường thấy.
Vì bệnh mà nghèo, vì nghèo ly hôn, đây là một chuyện quá bình thường trong thế giới của người nghèo.
Cho nên mẹ của Mã Quốc Tùng chọn cách tự sát.
Lý do nhảy xuống hồ tự sát còn ôm theo một tảng đá là vì bà ấy không muốn người khác phát hiện ra mình, không muốn hỏa táng.
Không phải sợ bị thiêu sau khi chết mà là vì ở thành phố này, nghề mai táng đã bị nhà họ Châu – một trong ba gia tộc lớn lũng đoạn. Chết thật sự quá đắt tiền.
Mấy tháng trước, một ông lão hàng xóm nói đùa với người qua đường không ngờ lại cười đến chết, hỏa táng xong cũng mất tận bảy tám mươi nghìn.
Hũ tro, chỗ chôn đều rất đắt.
Nếu anh không mua hũ tro của người ta thì người ta sẽ không đưa tro cho anh.
Anh không muốn hỏa táng, lén tìm một nơi để chôn ư?
Xin lỗi, chỉ cần bị người khác phát hiện thì không chỉ bị phạt tiền mà còn phải đào lên chôn lại lần nữa, cuối cùng vẫn phải mua hũ tro đắt tiền của người ta.
Không mua chỗ chôn? Vậy chỉ có thể rải tro xuống sông, nếu không thì không chỗ nào cho chôn cả.
Mẹ của Mã Quốc Tùng sợ con cái tốn tiền nên mới nhảy xuống hồ tự sát.
Trong di thư của bà có nói đợi thi thể của mình thối rữa, lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì cứ xử lý bừa là được.
Thậm chí bà còn không viết tên mình trên di thư, không muốn sau khi thi thể bị phát hiện sẽ tìm được người thân, lại phải mất tiền.
Thượng Quan Tuyết đọc nội dung trong thư xong thì vô cùng kinh ngạc!
Vì Trương Mặc Vũ bói quá chuẩn, từ đầu anh đã nói mẹ của Mã Quốc Tùng không muốn con trai mình tìm thấy thi thể.
“Hầy, người bình thường chết cũng khó”, không ít người xung quanh cảm thán.
Trương Mặc Vũ cũng thầm lẩm bẩm: “Làm người nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thì quá thê thảm”.
Lúc này, Mã Quốc Tùng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Mặc Vũ, dập đầu thật mạnh với anh: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Trương Mặc Vũ thản nhiên đón nhận cái dập đầu của anh ta, vì anh xứng đáng nhận phần công đức này.
Mà sau khi Mã Quốc Tùng dập đầu xong, Trương Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, trong hư không như có thứ gì đó tiến vào đầu anh.
Trương Mặc Vũ biết đây là giá trị công đức, chỉ cần người khác thật lòng biết ơn anh, anh sẽ nhận được giá trị công đức này.
Lúc này, khuôn mặt của Thượng Quan Tuyết trong mắt Trương Mặc Vũ chợt trở nên hư ảo.
Một khoảnh khắc nào đó, dáng vẻ của Thượng Quan Tuyết và sư phụ ma nữ như chồng lên nhau!
Trương Mặc Vũ sợ đến mức nín thở: “Mẹ ơi, sư phụ muốn làm gì vậy? Mượn cơ thể của Thượng Quan Tuyết để sống lại sao?”
Nhưng giây tiếp theo, một tia sáng chợt bay ra từ trên người Thượng Quan Tuyết rồi bay vào giữa chân mày của Trương Mặc Vũ.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện bóng dáng của sư phụ ma nữ đã bay vào trong thức hải của mình.
“Chuyện gì thế này?”, Trương Mặc Vũ thầm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện kỳ lạ như thế.
Lúc này, Trương Mặc Vũ vội vàng nhắm mắt quan sát dáng vẻ của sư phụ ma nữ trong đầu.
Đó là một không gian tối đen, bên trong có rất nhiều ánh nến bí ẩn, sư phụ ma nữ nằm yên bên trong ánh nến.
Lúc này sư phụ ma nữ đang mặc đồ cổ trang tơ lụa màu đỏ như máu, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Mà trên người sư phụ ma nữ còn có mười mấy phù hiệu bí ẩn mờ tối xoay vòng.
Một phù hiệu bí ẩn đột nhiên dao động rồi sáng lên.
Nhưng những cảnh tượng này cũng nhanh chóng biến mất.
Dù là sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt hay mười mấy phù hiệu bí ẩn cũng đều biến mất.
Trương Mặc Vũ thầm thấy lo lắng, anh muốn tìm lại khung cảnh đó, nhưng dù anh tìm kiếm trong đầu thế nào, hình ảnh đó vẫn tựa như tia lửa, không xuất hiện lại nữa.
Lúc này, Trương Mặc Vũ mở mắt ra nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.
Sau đó Trương Mặc Vũ phát hiện ánh mắt Thượng Quan Tuyết nhìn anh có thêm chút mơ hồ và lưu luyến...
“Hả?”, Trương Mặc Vũ thầm nghĩ: “Sao hồn phách của cô ta lại yếu đuối như thế?”
Sau đó, Trương Mặc Vũ hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, khiến tim anh đập thình thịch:
“Chết tiệt, linh hồn của cô ta sinh ra cộng hưởng gì đó với linh hồn của sư phụ mình, sư phụ muốn truyền tin cho mình nhưng không đủ sức mạnh, cho nên mới mượn một phần linh hồn của cô ta!”
Chương 14: Câu mất hồn?
Ngay sau đó Trương Mặc Vũ gào thét trong lòng: “Sư phụ, người đây không phải là đang lừa gạt sao, mượn sức mạnh linh hồn của cô ấy, lại dẫn dắt một phần hơi thở linh hồn vào trong thức hải của con, cô ấy tất nhiên sẽ muốn thân cận với con rồi…”
Bởi vì hồn phách là một thứ vô cùng thần bí, một khi hồn phách của một người bám vào thân xác của người khác thì sẽ bị người đó mê hoặc.
Giống như trong dân gian đồn đại, có người gặp phải yêu ma rồi liều mạng yêu thích nó mà không còn sót lại chút lý trí, thực ra là một phần hồn phách đã bị yêu ma đó hấp thụ rồi.
Cái gọi là bị câu mất hồn kỳ thực chính là chỉ tình trạng này.
Ừm, bây giờ linh hồn của Thượng Quan Tuyết đã bị sư phụ dùng một phương pháp huyền bí nào đó đưa vào trong thức hải của Trương Mặc Vũ.
Vì vậy, cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của cô đã bị Trương Mặc Vũ câu mất đi…
Lúc này ánh mắt Trương Mặc Vũ nhìn Thượng Quan Tuyết mang theo chút mờ mịt, trong lòng thì vội vã phủi sạch quan hệ: “Tôi không phải cố ý đâu, cô thoạt nhìn giống sư phụ ma nữ như vậy, tôi một chút xíu tâm tư hứng thú với cô cũng không dám có”.
Thế nhưng nội tâm Thượng Quan Tuyết lại như đang có hươu non chạy loạn mà đập thình thịch!
“Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sét đánh?”, Thượng Quan Tuyết cũng rất rối rắm.
Cô không đánh mất lý trí nhưng tại sao chỉ cần ánh mắt rơi xuống trên người Trương Mặc Vũ sẽ loạn nhịp trái tim và suy nghĩ vẩn vơ đây?
Trong lòng cô thậm chí còn có một sự thôi thúc không thể kìm nén nổi, muốn gọi Trương Mặc Vũ là bố!
May mắn thay, tính tự chủ của cô khá mạnh nên không thể hiện điều đó ngay tại chỗ.
Vì vậy, ánh nhìn của Thượng Quan Tuyết vội vã rời khỏi khuôn mặt Trương Mặc Vũ, cũng không dám lại nhìn tới anh nữa.
Cô còn chưa biết rằng linh hồn của bản thân đã bị Trương Mặc Vũ ‘đánh cắp’ rồi.
Chỉ cần anh không giúp cô bù đắp hồn phách, cô sẽ như một người không có thuốc chữa mà trầm mình vào bể tính ái.
Trương Mặc Vũ lúc đầu có chút không nói nên lời nhưng sau khi cẩn thận suy xét, chuyện này dường như cũng không phải là rất tồi tệ.
Thượng Quan Tuyết là người đứng đầu phố Phù Dung, cô ù ù cạc cạc quyến luyến và yêu thích bản thân, điều này chỉ có lợi cho anh, không có điểm nào hại cả.
“Câu mất linh hồn của cô ấy dường như cũng không tồi”, Trương Mặc Vũ lẩm bẩm: “Nhưng vì sao mình lại cảm thấy bản thân giống như yêu quái vậy?”
Nhưng anh rất nhanh lại tự an ủi bản thân: “Yêu quái thì yêu quái, sư phụ còn là ma nữ sống ba ngàn năm, thân là đồ đệ làm yêu quái cũng không có gì bất hợp lý cả”.
Lúc này Trương Mặc Vũ lại nhớ tới sư phụ của mình.
Tại sao cái bóng của sư phụ lại đột nhiên mượn hồn phách của Thượng Quan Tuyết để xâm nhập vào thức hải của bản thân?
Chẳng lẽ người đã rơi vào tình huống đặc biệt nguy hiểm?
Trương Mặc Vũ cấp tốc nghiền ngẫm, anh không hiểu vì sao cái bóng của sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt lại dùng phương thức này để tiến vào tâm trí của mình.
Sau vài phút anh cuối cùng cũng suy đoán ra đại khái:
“Sư phụ ma nữ gặp nguy hiểm rồi, mà giữa sư phụ và Thượng Quan Tuyết tồn tại một loại liên hệ kỳ bí nào đó, linh hồn của họ có thể cộng hưởng lẫn nhau!”
“Sư phụ kêu mình tới phố Phù Dung rất có khả năng là liên quan tới vết thương của người, có lẽ lần này thương thế của sư phụ có lẽ vô cùng nghiêm trọng!”
Trên thực tế, những gì sư phụ ma nữ làm lần này quả thực có chút quyết tuyệt.
Cuộc tụ họp tám Huyền Môn lớn (Bát đại Huyền môn) của người ta nhằm trao đổi về quyền sở hữu món bảo vật bí mật tối thượng nào đó, kết quả người lại muốn mượn nó để chơi đùa.
Người ta có thể cho người mượn sao?
Tuy rằng người đã sống ba ngàn năm, một thân tu vi có thể làm long trời lở đất nhưng Bát đại Huyền môn lưu truyền đến ngày nay cũng không phải là không có đạo lý?
Cuối cùng sư phụ mất tích, sư môn bị san bằng, Trương Mặc Vũ may mắn trốn thoát một kiếp….
Do đó anh hiểu cho dù lần này sư phụ có thể sống sót nhưng cũng bị thương rất nặng.
Nghĩ tới đây, Trương Mặc Vũ liền đau đầu, ai kêu bản thân lại dính dáng tới một người sư phụ rắc rối như vậy đây.
"Có vẻ như là sức mạnh của công đức đã khiến sư phụ có năng lực truyền đạt thông tin cho mình”.
"Vậy thì, muốn biết thêm tin tức về sư phụ thì phải thu nhặt thêm càng nhiều công đức, nếu có thể thắp sáng tất cả các phù hiệu bí ẩn trên người sư phụ, hẳn là có thể có được thông tin chính xác”.
Tuy rằng phán đoán là vậy, nhưng Trương Mặc Vũ đối với tình huống của sư phụ mình cũng không quá lo lắng, cũng không gấp gáp muốn giành được sức mạnh công đức.
Tại sao?
Bởi sư phụ Thượng Huyền Nguyệt được mệnh danh là ma nữ số một thiên hạ.
Tục ngữ có câu rất hay, người tốt thường sống không thọ, mà kẻ ác trường tồn ngàn năm.
Một ma nữ sống suốt ba ngàn năm như sư phụ sẽ không dễ dàng bị đánh gục như vậy.
Hơn nữa, sư phụ Thượng Huyền Nguyệt có sao chiếu mệnh là thiên sát cô tinh*, mệnh rất cứng, không chỉ có thể khắc chết tất cả kẻ thù mà còn cả những người thân và bạn bè xung quanh mình, suốt ba nghìn năm qua vẫn luôn cô đơn lẻ bóng.
*số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, thường bị cô độc, khó gần gũi với người khác, và có thể tu tiên hoặc đọa ma.
Về phần tại sao một thiên sát cô tinh như vậy lại có thể nuôi lớn anh…
Đừng hỏi nữa, chính là cao số đi.
Lúc này, Trương Mặc Vũ lại liếc Thượng Quan Tuyết, thầm lầu bầu: “Một phần hồn phách của cô ấy đã tiến vào cơ thể mình, hiện tại đang lúc linh hồn suy yếu, cộng thêm việc gần đây dường như đang bị tiểu nhân tính kế, trời ạ, cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì đó chứ?”
Tất nhiên Trương Mặc Vũ cũng không chủ động mở lời.
Dù sao, linh hồn của cô gái này cũng đang bắt đầu bịn rịn không nỡ dứt với anh, phỏng chừng không bao lâu nữa sự tự mình chủ động cầu xin.
Vì vậy anh dứt khoát nói: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, đi thôi!”
Thượng Quan Tuyết cố gắng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, sau đó nói với giọng điệu mang theo chút sùng bái: “Anh Trương anh thật lợi hại!”
Chương 15: Bới lông tìm vết?
Sau đó Thượng Quan Tuyết nói tiếp: “Nếu chúng tôi đã đưa anh tới đây thì theo lý cũng nên tiễn anh trở về mới phải, Tư Ngữ!”
Nữ thư ký vội vàng đáp: “Đúng thế đúng thế, chúng tôi nên đưa anh về!”
Sau đó nữ thư ký lái xe, còn Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ thì ngồi ở hàng ghế sau.
Không hiểu sao Thượng Quan Tuyết có chút thận trọng, pha thêm vài phần dáng vẻ thục nữ, thậm chí thỉnh thoảng còn lén lút liếc Trương Mặc Vũ một cái, cũng không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì.
Không còn cách nào khác, người bị câu mất hồn phách sẽ không thể giải thích được mà muốn gắn bó với người khác, không chủ động sáp tới đã được tính là rất biết tiết chế rồi.
……
Chuyện trong ngày kết thúc, Thượng Quan Tuyết cùng thư ký từ biệt Trương Mặc Vũ cũng trở lại nhà Thượng Quan.
“Cô chủ, ngày mai chúng ta còn phải tới tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ không?”, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ dò hỏi.
Thượng Quan Tuyết không chút do dự đáp: “Tất nhiên rồi!”
Sau khi rời khỏi Trương Mặc Vũ, cô lại khôi phục lại tính cách mạnh mẽ vang dội quyết đoán của ngày thường.
“Cô chủ, gần đây không phải chị vẫn luôn ngủ không ngon giấc sao, còn luôn gặp ác mộng nữa, em cảm thấy Trương Mặc Vũ chắc chắn am hiểu những thứ này, hay là chị kêu anh ta nhìn thử xem sao?”.
Thượng Quan Tuyết mỉm cười: “Cái này em không cần lo lắng, tôi tự có tính toán”.
“Anh ta đúng là lợi hại mà!”, Lâm Tư Ngữ nói.
Thượng Quan Tuyết lập tức hỏi: “Cho nên chuyện anh ta nói em có hai người bạn trai là thật sao?”
Lâm Tư Ngữ ngay lập tức tỏ ra cay đắng: "Cô chủ, chị không thể nghe tên đó nói bậy bạ, em chỉ là chơi bời mà thôi, không hề có hai người bạn trai”.
Thượng Quan Tuyết hừ một tiếng: "Tư Ngữ, em làm việc ở bên cạnh tôi nên thân phận rất nhạy cảm, cũng nên chú ý một chút tới đời sống riêng tư của bản thân”.
“Những kẻ thân cận đó của em rốt cuộc ôm ý đồ gì, em tốt nhất nên tự mình tìm hiểu cho rõ, tôi không muốn có người làm ra những chuyện bất lợi cho nhà Thượng Quan thông qua em đâu”.
“Cô chủ yên tâm, sau này em sẽ không cùng bọn họ chơi đùa nữa!”, Lâm Tư Ngữ vội đáp.
……
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ đúng giờ có mặt tại tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết chính là người như vậy, nói được làm được, bất luận làm chuyện gì cũng sẽ không sai hẹn.
Sau khi chào hỏi, cô và Lâm Tư Ngữ tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống một bên.
Không thể không nói người đến người đi trên phố Phù Dung rất nhiều.
Sự việc vào công viên nhặt xác ngày hôm qua đã được lan truyền rộng khắp, rất nhiều người đã quay video và đăng tải lên nhiều hội nhóm địa phương.
Vì vậy hôm nay có không ít người biết đến trên phố Phù Dung vừa khai trương một tiệm bói toán.
Cửa tiệm mở cửa chưa được bao lâu đã có người tới xem bói rồi.
Những vị khách này ngày hôm nay tương đối bình thường, chỉ là có chút bát nháo.
Một người đàn ông trung niên có nhà hàng xóm mới đẻ thai đôi, muốn đặt tên cho đứa nhỏ mới sinh đó.
Có một người công nhân luôn bị bà chủ quấy rối, khăng khăng muốn anh ta tăng ca, yêu cầu anh ta phải tới nhà mình sửa máy tính. Anh ta không thể chịu đựng thêm nữa, đang có ý định xin nghỉ việc nói với ông chủ, đặc biệt tới đây xem lá số tử vi tương lai.
Cũng có một cô gái làm tình nhân mang thai tới hỏi vợ của gã chồng kia lúc nào thì quy thiên, cô ta đã không thể chờ đợi thêm để leo lên làm chính thất nữa rồi.
Còn có một cô gái xinh đẹp nói rằng ‘cha nuôi’ của mình gần đây không cung cấp đủ tiền sinh hoạt, muốn đổi một người ‘cha nuôi’ khác, còn chu đáo để lại thông tin liên lạc cho Trương Mặc Vũ, nói rằng ngộ lỡ anh gặp được người tới xem bói giàu có nào có thể giúp đỡ giới thiệu lại cho cô ta.
Thậm chí còn có một người cháu ‘hiếu thảo’, hỏi rằng có thể dùng cách gì khiến bà ngoại của hắn ta trở nên hồ đồ, thuận tiện chuyển nhượng lại vài căn nhà cho mình hay không?
……
Trương Mặc Vũ đều giải đáp cho từng người một, có thể đưa ra ý tưởng đều đưa, hầu hết khách hàng đều rất hài lòng.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ đã thu được ba ngàn tệ.
Tuy nhiên, vấn đề mà hầu hết khách hàng gặp phải đều tương đối đơn giản, cũng không thể nhìn ra trình độ thực sự của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và thư ký của mình ngược lại xem tới say mê, cảm thấy bộ môn bói toán này rất thú vị.
Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, vì nguyên nhân một phần hồn phách bị Trương Mặc Vũ câu mất đi nên càng nhìn anh lại càng cảm thấy có phong cách và tuấn tú lạ thượng, trái tim không kìm được nhảy loạn.
“Trời ạ, mình sẽ không phải thực sự thích anh ta đó chứ?”, Thượng Quan Tuyết không ngừng tự vấn.
Nếu Trương Mặc Vũ có thể nghe được tiếng lòng của cô thì có lẽ sẽ mặt không cảm xúc đáp một câu: “Không, không phải đâu, chỉ là ảo tưởng của cô sau khi bị tôi câu mất hồn phách mà thôi”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, trên tay xăm từng mảng đen xì, trên miệng còn ngậm điếu thuốc hút dở đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông trung niên này có vóc người cao lớn thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo dài, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.
Đôi mày Trương Mặc Vũ hơi chau lại, anh không thích mùi thuốc lá.
Chỉ thấy anh nghiêm mặt nói: “Hút thuốc thì ra ngoài hút”.
Gã đàn ông mặt sẹo tựa như không nghe thấy lời anh nói mà tiếp tục đi thẳng tới trước mặt anh với điếu thuốc trên miệng.
Lúc này gã ta còn cố ý nhả một ngụm khói về phía anh, tiếp đó dùng giọng điệu trịch thượng hỏi:
“Này, nghe nói cậu xem bói rất giỏi?”
“Bới lông tìm vết?”, Trương Mặc Vũ trong lòng phát lạnh, không ngờ mới mở hàng ngày thứ hai đã có du côn mò tới cửa.
Trương Mặc Vũ không nhân nhượng mà đanh mặt lại, quát một tiếng: “Cút ra ngoài!”
Gã mặt sẹo bất chợt cười gằn: “Nhãi con, tôi thấy cậu hình như không muốn bám trụ ở phố Phù Dung này nữa rồi thì phải, cũng không nghe ngóng thử xem ông đây là ai”.
Câu này của gã vừa vang lên, Thượng Quan Tuyết liền không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy nói: “Lưu sẹo, từ lúc nào mà phố Phù Dung này đến lượt anh quyết định rồi?”
Đúng vậy, Thượng Quan Tuyết quen biết gã mặt sẹo này.
Lưu sẹo, một kẻ du thủ du thực* không có công việc đàng hoàng, cả ngày gây lộn với người khác.
*chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
Trước đây gã còn hay tới phố Phù Dung chơi bời bịp bợm, muốn ăn quỵt uống quỵt dùng miễn phí.
Cuối cùng Thượng Quan Tuyết không chút kiêng dè, trực tiếp tìm người ấn đầu gã ta xuống bồn cầu, xém chút thì dìm chết gã.
Từ đó về sau, Lưu sẹo không dám bén mảng tới phố Phù Dung nữa.
Loại người này trong mắt Thượng Quan Tuyết chỉ giống như một con chó, làm người ta ghê tởm, hung hăng đánh một trận là được.
Mỗi lần Lưu sẹo chạm mặt Thượng Quan Tuyết thì đều giống như chuột thấy mèo, đến nửa cái rắm cũng không dám đánh.
Nhưng hôm nay gã ta dường như vực dậy được một chút tự tin.
Thấy cô lên tiếng, gã lập tức nặn ra một nụ cười giả tạo: “Ôi chao, thì ra là cô chủ nhà Thượng Quan, không ngờ cô cũng ở đây”.