-
Chương 1-5
Chương 1: Tôi cho cậu ngủ miễn phí ba năm
Mười giờ ba mươi phút tối, cửa phòng Trương Mặc Vũ bỗng biên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Cốc cốc cốc”.
Ngay sau đó là giọng nói mềm mại của bà chủ nhà truyền đến: "Trương Mặc Vũ, đã thay quần áo đi ngủ chưa? Nếu chưa thì tôi vào nhé, tôi có chuyện cần bàn bạc với cậu”.
Trương Mặc Vũ vội vàng ngồi dậy, đồng ý một tiếng: “Đến đây đến đây, tôi chưa ngủ!”
Cánh cửa hé mở.
Chủ nhà là chị Vương đang đứng ở ngoài.
Chị Vương khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng điệu thướt tha dịu dàng, ngũ quan tinh tế cùng mái tóc dài ngang vai mang đến cho người ta một loại cảm giác của chị hàng xóm thành thục.
Lúc này, chiếc váy ngủ bằng lụa màu vàng ngỗng của chị ta buông xuống đến đùi, trên gương mặt xinh đẹp không giấu nổi nét buồn bã.
Trương Mặc Vũ vội vã nói: “Chị Vương, chị yên tâm, tôi sắp gom đủ tiền phòng rồi”.
Thành thực mà nói, tuy Trương Mặc Vũ mặt dày nhưng kỳ thực cũng không muốn nợ tiền người khác, nhìn thấy chủ nợ đòi đến tận cũng thấy khó chịu toàn thân.
“Không phải là chuyện tiền thuê nhà, chị đây không thiếu chút tiền đó, cậu cứ yên tâm ở lại đi”, chị Vương dứt lời liền trực tiếp chen vào.
Trương Mặc Vũ ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy chị ta ngồi lên giường mình tự bao giờ, hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu thực sự biết xem bói à?”
Trương Mặc Vũ lập tức bừng tỉnh, xem ra chị Vương có tâm sự không kìm nén nổi, muốn tìm mình bói một quẻ đây mà.
Không sai, Trương Mặc Vũ là một thầy xem tướng số.
Lúc đầu khi tìm phòng ở gặp được chị Vương anh không có một xu dính túi, sau đó anh nói với chị Vương bản thân biết xem bói nên có thể nợ tiền thuê nhà trước được không.
Tình cờ là hôm đó khi hai người họ đang nói chuyện thì có một con rắn nhỏ màu vàng chui ra từ bồn hoa dọa chị Vương nhảy dựng.
Trương Mặc Vũ lập tức buột miệng nói: “Địa long (rồng đất) bỗng dưng làm người kinh hãi, cháu trai trong nhà chị sắp phải tham gia quân ngũ rồi”.
Kết quả lời này của Trương Mặc Vũ vừa dứt, chị Vương liền nhận được cuộc điện thoại từ anh trai mình, nói rằng cháu trai đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Công nghệ Quốc phòng, kêu chị ta tới dự tiệc ăn mừng.
Vì vậy chị Vương không chút chần chừ trực tiếp cho Trương Mặc Vũ dọn vào ở.
Lúc này chị Vương lại nói: “Trương Mặc Vũ, cậu tính cho chị một quẻ đi, nếu tính chuẩn, chị liền cho cậu ngủ miễn phí ba năm”.
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chị chiếm hời chiếm cũng quá đáng quá rồi đó, một chàng trai tuấn tú như tôi, thế nào gọi là ngủ miễn phí ba năm? Không lẽ chị không nên cho tôi chút tiền hay sao?”
Đương nhiên ngoài mặt anh vẫn vô cùng thờ ơ: “Chị Vương muốn tôi bói cái gì?”
“Bói chuyện kết hôn”.
Trương Mặc Vũ chỉ liếc thoáng qua một cái, tiếp đó liền nói: “Vầng trán có một nốt ruồi, năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường, cớ sao khuya về lại thê lương”.
Nếu có người thạo nghề nhìn thấy phương phép bói toán này của Trương Mặc Vũ chắc chắn sẽ kinh ngạc tới rớt hàm.
Bởi đây là dự đoán kiên quyết mà chuẩn xác!
Hầu hết các thầy xem tướng đều phải tính bát tự*, quan sát tướng mạo, tỉ mỉ suy diễn, không mất mười hai mươi phút tuyệt đối không thể đưa ra kết luận.
*(giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi)
Nhưng loại kỹ năng này chú trọng nhất tới linh cảm, xuất khẩu thành văn, không chỉ yêu cầu tốc độ nhanh, mà cũng đòi hỏi suy luận phải cực kỳ chính xác.
Trong số một trăm bậc thầy xem tướng chưa chắc đã có thể xuất hiện ra một người đạt tới trình độ này.
Tất nhiên, chị Vương không hiểu điều này, nhưng nó không hề ngăn cản chị ta nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Trương Mặc Vũ.
Sắc mặt chị ta thoắt cái thay đối: “Năm năm ba chồng đều số tận… cậu là nói, ba người chồng trong năm năm qua đều bị tôi khắc chết sao?”
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Chị Vương, nốt ruồi trên trán chị được gọi là nốt ruồi sát phu trong phong thủy, chị hẳn là đã từng nghe nói qua”.
Vẻ mặt chị Vương đột nhiên rơi vào mê man, chị ta đương nhiên có nghe nói qua.
Ba câu văn vần đó của Trương Mặc Vũ nói rất đúng.
Đặc biệt là hai câu cuối ‘năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường’, quả thực là miêu tả chân thật nhất về cuộc đời của chị ta.
Trên thực tế, chị Vương đã kết hôn ba lần trong năm năm qua.
Lần đầu tiên kết hôn, chồng chị ta là một thanh niên 24 tuổi, ba tháng sau liền chết dần chết mòn chỉ còn xác khô.
Cuộc hôn nhân thứ hai là với một người đàn ông 40 tuổi nhưng chưa kéo dài tới hai tháng, người đàn ông đó đã đột tử tại phòng tập gym và để lại khối tài sản ba triệu cho chị ta.
Người cuối cùng là một ông già sáu mươi tuổi, nhưng trong vòng nửa tháng ông ta đã bỏ mạng trong lúc xuống lầu.
Lần này còn vang dội hơn nữa, bởi ông ta đã để lại hơn chục căn nhà cho chị ta kế thừa.
Dựa vào ba cuộc hôn nhân bất hạnh, người phụ nữ này đã từ chị Vương lăn lộn thành chị chủ phòng.
Của cải như nước vỡ đê tràn tới nhưng câu cuối cùng mà Trương Mặc Vũ nói ‘cớ sao khuya về lại thê lương’ lại càng vạch rõ sự cô quạnh của chị ta.
Là một người phụ nữ bình thường đến độ tuổi này lại không có nổi nửa mụn con, cũng không có đàn ông kề bên, không phải chính là ‘khuya về lại thê lương’ sao?
Lần này chị Vương đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Chị ta lập tức lo lắng hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu nói, vận mệnh này của tôi có cách hóa giải không? Tôi không muốn cô độc tới cuối đời, phụ nữ một mình già đi đúng là quả thảm thương rồi”.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười: “Chị Vương chị đừng hoảng, chúng tôi bói toán xem tướng chính là để giải quyết khó khăn của khách hàng”.
“Trong tình huống này của chị, tôi có thượng, trung, hạ sách cho chị”.
Chị Vương hơi ngẩn người, nhìn Trương Mặc Vũ với ánh mắt không thể tin được: “Ba đối sách?”
Thực ra chị ta đã từng tìm gặp rất nhiều thầy xem tướng hoặc hòa thượng, phần lớn họ đều phán chị ta một đời này là tướng góa chồng, không có cách giải.
Nhưng bây giờ Trương Mặc Vũ lại nói có ba đối sách!
Chị ta lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút so hơn quản thiệt hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu đừng lấy chị ra làm trò đùa, thực sự có nhiều biện pháp như vậy sao?”
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Tất nhiên”.
“Hạ sách ấy à, chính là chị có thể tìm một người đàn ông quyền lực và giàu có”.
“Ý của cậu là, loại đàn ông này mệnh cứng, không sợ bị khắc?”, chị Vương vội hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Kiểu đàn ông này thường đều là tai vạ, chị Vương nếu khắc chết bọn họ có thể tích đức cho bản thân”.
Chị Vương nghe vậy thì trở nên rối rắm: “Trương Mặc Vũ, cậu là thầy xem tướng đàng hoàng đấy à?"
"Đưong nhiên là chính phái rồi, chị Vương, chị chưa từng nghe nói tới việc tích đức có thể đổi đời sao? Đợi khi công đức của chị đủ dày thì nốt ruồi trên trán kia tự nhiên sẽ mờ đi, mà vận mệnh của chị cũng sẽ có chuyển biến", Trương Mặc Vũ nghiêm túc đáp.
Chị Vương luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng những gì anh nói dường như cũng khá hợp lý.
"Trung sách thì sao?"
"Trung sách rất đơn giản, nốt ruồi khắc chồng này như đúng tên gọi chỉ khắc đàn ông, không khắc phụ nữ, chị Vương, nếu chị muốn tìm bạn đời, cũng không nhất thiết phải là nam giới, có đúng không?"
"Tìm phụ nữ?", chị Vương kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Trương Mặc Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc không đổi: "Tư tưởng xã hội hiện đại cởi mở, giới tính không thành vấn đề, kỹ thuật mới là mấu chốt".
"Cậu thế này còn tự nhận mình là thầy tướng số đàng hoàng à?",chị Vương ngỡ ngàng.
Chương 2: Đương tài lộc tới rồi
Nghe xem, đây là ý tưởng của con người sao?
Bà đây cho dù phải tìm chó cũng không động tới phụ nữ!
Nếu không phải dáng vẻ ngay thẳng này Trương Mặc Vũ còn bày ra đó thì e rằng chị Vương đã vung một bạt tai tặng anh rồi.
Nhưng không nói đến những thứ khác, riêng bộ dáng nghiêm nghị này của Trương Mặc Vũ vẫn thực sự có chút khí thế áp bách, nên chị ta cũng không dám hấp tấp.
Lúc này chị ta chỉ có thể hỏi: “Thế thượng sách thì sao?”
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Thượng sách lại càng đơn giản hơn, nốt ruồi khắc chồng đương nhiên là khắc chồng rồi”.
“Chị Vương, chị có thể tìm một ‘phi công’*, đừng để anh ta gọi chị là vợ, mà hãy kêu chị là mẹ, như vậy thì nốt ruồi khắc chồng cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh ta”.
*những chàng trai đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo - và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám.
! ! !
Chị Vương trợn mắt ngoác mồm kêu lên: “Trương Mặc Vũ, cậu quả nhiên là một tên thầy tướng không đứng đắn gì cho cam!”
“Nhưng đây đích xác là một thượng sách”, Trương Mặc Vũ vẫn nghiêm túc đáp.
Chị Vương suy nghĩ một lúc, vài phút sau bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ nói: “Gọi mẹ!”
Trương Mặc Vũ: ???
Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh đáp: “Dì à, cháu vẫn còn muốn cố gắng…”
"Ha ha ha...", chị Vương cười tới run rẩy cả người, tiếp đó liền đứng lên: “Đùa với cậu đó!”
Trương Mặc Vũ biết chị ta đã chấp nhất ‘thượng sách’ này rồi.
Một góa phụ trẻ tuổi vừa giàu có vừa xinh đẹp như chị ta muốn tìm một ‘phi công’ gọi mình là mẹ đúng là dễ như trở bàn tay.
Xong việc anh vẫn nhớ mãi không quên lời hứa hẹn lúc đầu: “Chị Vương, chuyện này đã thương lượng trước rồi đó nhé, quẻ này đáng giá ba năm tiền thuê nhà”.
Chị Vương phì cười: “Đừng nói là ba năm, nếu phương pháp này của cậu hiệu quả, tôi không chỉ cho cậu ở miễn phí ba mươi năm, còn cho cậu một phong bì lớn nữa kìa!”
Dứt lời liền rời khỏi.
Trương Mặc Vũ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vấn đề tiền thuê nhà coi như đã được giải quyết, cảm giác không nợ nần ai thật tốt!
Nhưng chẳng mấy chốc anh lại xoắn xuýt.
Trương Mặc Vũ tới thành phố Kim Lăng lần này là có nhiệm vụ trên người.
Trước khi mất tích, sư phụ ma nữ đã gửi cho anh một tin nhắn: “Phố Phù Dung, thành phố Kim Lăng, nếu còn không làm ra trò trống gì thì cứ đợi đó đi!”
Nghĩ đến thủ đoạn của sư phụ ma nữ Trương Mặc Vũ lại rùng mình, dường như có một thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu anh vậy.
Đợi để nếm thử thủ đoạn tra tấn của Thượng Huyền Nguyệt?
Đúng là nực cười, không biết danh hiệu ‘ma nữ đệ nhất thiên hạ’ của Thượng Huyền Nguyệt đến từ đâu sao?
Anh còn muốn sống thảnh thơi thêm hai năm nữa nên nhất định phải gây dựng ra thành tích trước khi bị sư phụ tới kiểm tra bài tập.
Thế nào được gọi là gây dựng ra thành tích?
Nói trắng ra không phải là có tiền tài cùng địa vị sao?
“Chết tiệt, bắt đầu từ ngày mai phải nghiêm túc kiếm tiền thôi!”, Trương Mặc Vũ hạ quyết tâm.
Sáng ngày hôm sau.
“Đã tới Kim Lăng được vài ngày rồi, theo lý mà nói thì đường tài lộc của mình cũng nên tới rồi chứ”, Trương Mặc Vũ vừa lẩm bẩm một mình vừa bước ra khỏi tòa nhà.
Vừa ra khỏi cửa anh liền nhìn thấy một con chó đen to lớn đang dụi dụi một chú mèo béo màu cam xuống mặt đất.
Chú mèo màu cam kêu meo meo không ngừng, không biết là đang đau đớn hay là hưởng thụ thích thú đây.
Trương Mặc Vũ thấy cảnh này liền vui sướng trong lòng.
Đây được gọi là ‘báo đen bắt hổ’ trong phong thủy, bất cứ ai nhìn thấy hiện tượng này chỉ cần lớn tiếng xua đuổi con chó đen, đánh tan nguy nan cho mèo cam thì hôm đó sẽ gặp được vận may.
Đương nhiên báo đen ở đây không phải là báo đen chân chính, mèo cũng không phải là hổ thật, vận may phát tài sẽ không quá ồ ạt ập tới, nhưng một khoản thu nhập đủ ăn vừa dùng trong nửa năm không thành vấn đề.
Vì vậy, Trương Mặc Vũ mới hét lên với con chó to kia: “Này, mau thả con mèo hoang đó ra!”
Con chó đen to xác nghe tiếng thì giật nảy mình, vội nhảy ra khỏi thân chú mèo cam.
Sau đó, nó quay đầu lại thấy được Trương Mặc Vũ đứng đó lập tức sủa inh ỏi vài tiếng, tựa hồ rất bất mãn.
Trương Mặc Vũ nửa ngồi xổm xuống đất.
Chó đen thấy vậy liền co cẳng sợ hãi bỏ chạy.
Chó đen chạy rồi chỉ còn mèo cam tủi thân lộn vài vòng trên mặt đất, như thể đang cảm ơn Trương Mặc Vũ theo cách riêng của mình.
Trương Mặc Vũ nghiêm chỉnh nói: “Không có gì, nếu lần sau còn gặp phải chó đen ức hiếp mày, mày liền nói ra tên của tao, tao là Trương Mặc Vũ, như vậy nó sẽ không dám bắt nạt mày nữa rồi”.
Làm việc thiện nhất định phải để lại tên, nếu không tiền tài sẽ lạc lối.
Tất nhiên nếu làm điều gì xấu xa, cũng nhất thiết phải lưu lại tên, nhưng là tên của người khác.
Phố Ngọc Bình.
Đây là một con phố đồ cũ, nơi tập trung đủ loại sạp hàng nhỏ.
Có ông lão bán đồ cổ bằng ngọc, mặt dây chuyền, sách cổ.
Có lao động nhập cư vừa đào được đồng xu cổ, kiếm cổ và bình đất từ công trường lên.
Có cả hòa thượng bán đồ bằng ngọc, thuận tiện khai quang cho khách.
Hay thầy tướng số đeo kính râm mắt tròn bói toán, xem tướng, đặt tên…
Có lang băm xiếc khỉ bán thuốc cao…
Trương Mặc Vũ liếc mắt liền thấy hòa thượng.
Hòa thượng này vô cùng trẻ trung, mặc một thân trang phục trắng tinh như tuyết, xem ra không dính chút bụi trần, toát lên vài phần phong thái thần tiên, trước mặt bày một gian hàng bán đồ bằng ngọc.
Pháp hiệu của anh ta là Bát Thập Bát, chuyên bán những món đồ bằng ngọc đã được khai quang ở con phố đồ cổ này.
Đồ ngọc của người khác mười đồng một món, đồ ngọc của anh ta hở ra là 188.388.998, nhưng công việc mua bán lại khá phát đạt.
Bát Thập Bát cũng được coi là bạn bè của Trương Mặc Vũ, gian hàng của hai người được dựng nằm cạnh nhau.
Nghe nói hòa thượng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, vì thích một nữ giáo sư sáu mươi tuổi, khăng khăng muốn lấy người ta làm vợ nhưng bị người nhà chồng của bà ấy phản đối, cuối cùng phẫn nộ quá đỗi mà lựa chọn xuất gia, không biết làm thế nào lại lưu lạc tới phố Ngọc Bình bày quầy hàng bán đồ ngọc khai quang.
“Chào buổi sáng, Bát Thập Bát!”, Trương Mặc Vũ chào hỏi.
Hòa thường khẽ gật đầu: “A dì đà phật, pháp hiệu của bần tăng thay đổi rồi, pháp hiệu hiện tại là Cửu Thập”.
???
Trong đầu Trương Mặc Vũ tràn ngập dấu hỏi chấm, pháp hiệu này còn có thể đổi được sao?
Lúc này hòa thượng nói: “Hôm qua tình cờ gặp được một cặp chị em muốn giúp đỡ khai quang, nên pháp hiệu hôm nay của bần tăng là Cửu Thập”.
Trương Mặc Vũ kinh ngạc: “Trời đất, khai quang của anh là khai quang đàng hoàng đấy à?”
“A di đà phật, người xuất gia chỉ luận về duyên phận”.
Trương Mặc Vũ thầm khinh bỉ: “Duyên phận quái quỷ gì, đúng là tên hòa thượng háo sắc!”
Lúc này Cửu Thập đẩy một phần cháo thịt bò bên cạnh cho Trương Mặc Vũ: “Ăn chút gì đi, đây là đồ một vị nữ thí chủ vừa tặng, tôi nói tôi không ăn thịt nhưng cô ấy nhất quyết để lại”.
Chương 3: Buổi trưa mời anh uống rượu ngon
Trương Mặc Vũ cũng không khách sáo mà cầm lấy ăn: “Cảm ơn, đợi hôm nay tôi kiếm được tiền buổi trưa sẽ mời anh uống rượu”.
Cửu Thập bật cười: “Hôm nay? Anh đã ba hôm không mở hàng rồi, lấy tiền đâu ra mời tôi uống rượu đây?”
Trương Mặc Vũ ngược lại rất tự tin: “Hòa thượng, đừng xem thường người khác, chúng ta làm nghề này hoặc là không mở hàng hoặc là kiếm được mối lớn đó!”
"Buổi trưa hôm nay tôi không chỉ mời anh uống rượu ngon mà hôm nay còn là ngày cuối cùng tôi tới phố Ngọc Bình!”
Cửu Thập lập tức lộ ra biểu cảm cổ quái: “Không tới phố Ngọc Bình thì đi đâu?”
“Đối với tôi mà nói phố Ngọc Bình chỉ là một phần của tài vận, hôm nay lấy được phần tài vận này xong tôi sẽ tới phố Phù Dung thuê một của tiệm, đó mới là nơi tôi nên ở”.
“Ha ha, khẩu khí còn khá lớn đó!”, hòa thượng Cửu Thập tựa hồ không quá tin tưởng.
Sau đó lại nói tiếp: “Tôi nghe nói mặt tiền của phố Phù Dung rẻ nhất cũng phải hai trăm ngàn một năm”.
"Coi như tiền thuê nhà trả theo quý cũng phải đặt cọc trước năm mươi ngàn, cộng thêm chi phí trang trí, hôm nay anh có thể kiếm được một trăm ngàn sao?”
"Đương nhiên!”, Trương Mặc Vũ không chút do dự đáp.
Phố Phù Dung chính là một trong những con phố phồn hoa nhất của Kim Lăng, ngày thường người qua kẻ lại tấp nập không ngừng nổi tiếng xa gần, thuộc khối kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố.
Nếu sư phụ ma nữ đã muốn Trương Mặc Vũ làm lên sự nghiệp tại phố Phù Dung thì Trương Mặc Vũ nhất định phải làm được.
Nửa giờ sau hòa thượng Cửu Thập đã bán được vài món đồ ngọc, nhưng Trương Mặc Vũ bên này vẫn im ắng không người ghé thăm.
Lúc này hoà thượng lại cười nói: “Trương Mặc Vũ à, hình như vận may đó của anh vẫn chưa tới đâu”.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Trương Mặc Vũ lại sáng rực như đèn pha.
Cách đó không xa, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang với mái tóc dài nhuộm màu nâu nhạt, trên miệng còn đang ngậm dở điếu thuốc đang sầu muộn đi tới.
Có vẻ như đây là một cô gái ‘phong trần’ (làng chơi).
Trương Mặc Vũ nói: “Mối làm ăn của tôi tới rồi!”
Cửu Thập thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, có chút nghi hoặc: “Cô ta?”
“Chính là cô ấy!”.
Cửu Thập khẽ nhíu mày: “Đây là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian, tôi nhận ra cô ấy, cô ấy chẳng phải người dư dả gì đâu”.
Biểu cảm Trương Mặc Vũ chớp mắt khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cửu Thập: “Tôi nói này hòa thượng, sao chuyện gì anh cũng biết thế?”
Cửu Thập ngồi ngay ngắn đáp: “A di đà phật, người xuất gia cũng có thể bấm quẻ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý”.
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chết tiệt, người xuất gia thực sự lợi hại như vậy sao, thứ nói dối không biết đỏ mặt!”
Đúng lúc này, nhân viên mát-xa số 17 kia đã đến trước gian hàng của Trương Mặc Vũ.
Cô ta miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ cợt nhả hỏi: “Anh là thầy xem tướng thật à?”
Trương Mặc Vũ đưa cho cô ta một chiếc ghế gập nhỏ: “Xem tướng đương nhiên là xem tướng đàng hoàng rồi, không biết cô muốn hỏi chuyện gì, có nghiêm túc hay không?”
Cô gái nghe vậy thì có chút sửng sốt trong giây lát, sau đó liền ngồi xuống.
Cô ta tên là Liễu Mộng Đình, giống như Cửu Thập nói, là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian.
Trên con phố này có không ít đàn ông đã từng được nếm thử qua bản lĩnh thực sự của cô ta.
Lúc này, một số người đi đường xung quanh đều tò mò dừng lại xem náo nhiệt.
Tại phố Ngọc Bình, xem tướng bói toán vẫn luôn là tiết mục thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Mộng Đình nói thẳng: “Đại sư, tôi vừa có một người bạn trai mới, anh giúp tôi tính xem, anh ta có thật lòng với tôi không”.
Nói xong liền lưu loát đặt một tờ một trăm đồng xuống trước mặt Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã biết, cô gái này có hiểu biết chút ít về nghề này.
Nghề bói toán này có một quy tắc, chính là trước khi gieo quẻ phải cọc một chút tiền lễ trước mặt thầy bói.
Đây chính là vốn để níu giữ phúc phần cho bản thân, bất luận thầy bói nói gì, phúc phần của bản thân đều sẽ không bị bỏ sót.
Trương Mặc Vũ vậy mà không lập tức đưa ra kết luận, cũng không hỏi ngày sinh tháng đẻ của Liễu Mộng Đình và bạn trai cô ta, chỉ hỏi ngược lại: “Bạn trai có đối xử thật lòng với mình hay không còn cần hỏi tôi sao?”
Câu hỏi này của Trương Mặc Vũ vừa vang lên, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình liền trở lên khó coi.
Kỳ thực chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã biết rằng người phụ nữ này đã dính phải một tên ‘bám váy phụ nữ’ rồi.
Cái được gọi là ‘bám váy phụ nữ’ là chỉ loại đàn ông chuyên dựa dẫm vào các cô gái làng chơi để sống qua ngày.
Loại người này hẹn hò với họ, ngoài miệng nói là không để tâm tới thân phận của họ, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành họ, ăn mặc ở đi đều để họ lo toan.
Nhưng cũng đặc biệt am hiểu thế giới nội tâm của các cô gái làng chơi này, có thể khiến họ cam tâm tình nguyện bao dưỡng mình.
Hơn nữa loại người này thường hẹn hò với nhiều cô gái cùng lúc để duy trì chất lượng cuộc sống.
Chân thành?
Ha ha, e rằng đến chính bản thân Liễu Mộng Đình cũng biết tên đàn ông đó chỉ một lòng muốn moi móc tiền của cô ta mà thôi.
Tới xin quẻ chỉ là muốn tìm một lời an ủi.
Nói chung, khi thầy bói gặp phải tình huống này đều sẽ phán vài câu tốt lành thuận lòng để đuổi khách.
Nhưng Trương Mặc Vũ không làm như vậy, bởi Liễu Mộng Đình hôm nay có một vận may phát tài, mà khoản thu nhập ngoài luồng kia của anh cũng phải phụ thuộc vào mối làm ăn này mới có thể hoàn thành.
Vì vậy anh phải thể hiện ra một chút kỹ năng, không cho cô gái làng chơi này câu trả lời mà cô ta mong muốn.
Liễu Mộng Đình thấy Trương Mặc Vũ không phối hợp thì lập tức đứng dậy, rút lại tờ tiền một trăm đồng vừa rồi.
Ngay sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Kẻ như anh cũng bày đặt làm thầy xem tướng? Một chút kỹ năng tùy mặt gửi lời cũng không có, bà đây chỉ là muốn nghe một lời cầu chúc mà thôi cũng không nhìn ra, còn gọi là thầy xem tướng cái thá gì!”
Cái gọi là ‘lời cầu chúc’ chính là một chút phúc lợi nhỏ trong ngành bói toán này.
Rất nhiều gia đình sau khi sinh con, lấy vợ hay có đứa nhỏ vào đại học đều sẽ tìm thầy tướng số tới để nhận được lời chúc may mắn, giúp tâm hồn thanh thản.
Gặp phải chuyện như vậy, thầy bói chỉ cần tùy ý nói vài câu cát tường là được, tiền tip đương nhiên sẽ tới tay, đây chính là quy tắc bất thành văn giữa thầy bói và khách hàng.
Chương 4: Vận tiền tài cần người chỉ điểm
Liễu Mộng Đình không được lợi ích gì nên đương nhiên là không vui.
Lúc này Liễu Mộng Đình hừ một tiếng: “Tiền mang đến tận cửa mà còn không lấy, đáng đời phải đi bày sạp!”
Xung quanh có rất nhiều người nghe vậy bật cười ha ha.
“Cậu trai trẻ, xét cho cùng thì đạo hạnh vẫn chưa đủ đâu”.
“Vẫn nên quay về tiếp tục đi theo thầy học đi, muốn kiếm được miếng cơm từ ngón nghề này thì còn phải hiểu thấu được nhân tình thế thái nữa”.
Hòa thượng Cửu Thập cũng lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Mặc Vũ buôn bán như vậy không ổn.
Thế nhưng Trương Mặc Vũ lại không hề hoang mang, thái độ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, gần như không hề bị những tiếng nói châm chọc kia làm dao động.
Liễu Mộng Đình xoay người muốn bỏ đi.
Bỗng nhiên, Trương Mặc Vũ thở dài: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc, có vàng ròng không lấy, lại đi tìm một người đàn ông thay cô tiêu tiền, đáng tiếc, ngu xuẩn!”
Liễu Mộng Đình thoáng quay đầu lại nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Vàng ròng?”
Đôi mắt Trương Mặc Vũ trong vắt nhìn thẳng Liễu Mộng Đình: “Không sai, hôm nay có hạc thần ban phúc, thần tài gõ cửa, ắt sẽ có tài vận bất ngờ, nhưng mà...”.
Giọng nói của Trương Mặc Vũ thay đổi: “Nhưng mà, nếu như không có quý nhân chỉ đường, thì ắt sẽ bỏ lỡ tài vận bất ngờ kia”.
Liễu Mộng Đình bật cười khinh thường: “À, con người anh thật là thú vị, tiền tài bất ngờ? Có phải muốn bảo tôi chuyển cho anh hai nghìn tệ, sau đó bảo tôi về nhà đợi thần tài đến gõ cửa không? Đây không phải là kiểu gọi điện thoại lừa tiền điển hình à”.
“Không tin?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình hừ mũi: “Thế thì anh hãy nói vài câu mà khiến tôi tin được ấy”.
Trương Mặc Vũ quét mắt nhìn Liễu Mộng Đình, một giây tiếp theo liền nói: “Mười sáu tuổi!”
Đơn giản ba chữ, Liễu Mộng Đình bỗng biến sắc, dường như Trương Mặc Vũ đã chạm đúng chỗ đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình lúc này bỗng nhiên trở nên bất an, trông cô ta có vẻ như khá là bối rối.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười, chỉ vào cái ghế gập nhỏ: “Ngồi!”
Sắc mặt Liễu Mộng Đình thay đổi liên tục, rất nhanh sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống chỗ chiếc ghế.
Cô ta tự đốt một điếu thuốc cho mình, rít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Lúc này, người đi đường vây xem xung quanh cũng bắt đầu thu lại vẻ giễu cợt ban nãy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, Trương Mặc Vũ chắc chắn đã nói trúng cái gì đó!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Trương Mặc Vũ và Liễu Mộng Đình, muốn nghe xem vận mệnh này đoán ra sao!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Liễu Mộng Đình lại hít sâu một hơi rồi đổi thành biểu cảm vô cùng thờ ơ: “Mười sáu tuổi thì sao? Nói đi”.
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ khá hờ hững, nhìn có vẻ vô cùng điềm tĩnh mà tự tin, anh nói với giọng hòa nhã:
“Sinh nhật năm mười sáu tuổi, là cột mốc đánh dấu sự thay đổi của cuộc đời cô”.
“Trước năm mười sáu tuổi, cô có gia đình đầm ấm đủ đầy, bố cô có quyền có thế, cô học hành giỏi giang, được thầy bạn yêu mến, cô là trung tâm của tất cả mọi người”.
“Sau mười sáu tuổi, gia đình cô tan nát”.
“Mười bảy tuổi, bố cô vào tù, bây giờ vẫn còn đang ở trong đó”.
“Năm đó, cô mất đi nguồn kinh tế, bỏ học, bước chân vào xã hội”.
Trương Mặc Vũ nói một câu, biểu cảm của Liễu Mộng Đình lại thay đổi một lần.
Vốn dĩ, cô ta nhìn có vẻ chẳng để tâm lắm, nhưng bây giờ thì điếu thuốc trên tay cô ta đang run run, thậm chí trên mặt còn có hai hàng lệ chảy dài.
Mấy câu nói của Trương Mặc Vũ đã khiến một chị gái phải rơi lệ.
Trong lòng Liễu Mộng Đình như rỉ máu, từ một cô gái con nhà giàu có trở thành gái tiếp rượu, người chưa từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được nỗi đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình nhớ rõ ràng rằng, lúc cô ta vừa mới lên thuyền, những người trước kia từng đến nhờ vả bố cô ta đã cố tình chọn cô ta để tiếp rượu như thế nào, đã từng không kiêng nể mà xỉ nhục cô ta ra sao.
Cảm giác uất ức đó khiến cả đời cô ta cũng không thể quên được,
Lúc này, Liễu Mộng Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh... anh thực sự biết xem bói?”
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ bình tĩnh: “Tôi đương nhiên biết xem bói, hơn nữa...”.
“Tôi còn có thể xem được, người bạn trai bây giờ của cô đang rất cần một khoản tiền lớn, cho nên cô mới đến hỏi tôi, anh ta có chân thành hay không”.
Liễu Mộng Đình nghe thấy câu nói này thì sắc mặt thoắt biến: “Đại sư, anh nói chuẩn quá!”
Tiếp sau đó Liễu Mộng Đình kể ra câu chuyện của mình: “Không sai, bạn trai của tôi nói, mẹ anh ta bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, tôi dự định bán căn nhà cũ đi để cho anh ta dùng tạm trước...”.
Trương Mặc Vũ không xem ra được là mẹ của bạn trai cô ta bị bệnh, anh chỉ có thể xem được người mà cô ta gọi là bạn trai, rất có khả năng là một tên nghiện cờ bạc.
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng không nhắc nhở Liễu Mộng Đình, bởi vì Liễu Mộng Đình không phải kiểu người ngu si, cô ta chắc chắn hiểu rất rõ chuyện này.
Cô ta chỉ đang tự lừa gạt chính mình, vậy thì ai có thể nói được gì?
Có lúc, tình cảm của những cô gái tiếp rượu lại tầm thường mà rẻ mạt như vậy.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ chỉ muốn hoàn thành xong cuộc mua bán này và kiếm được phần tiền mà mình xứng đáng có được.
Cho nên Trương Mặc Vũ hỏi: “Bây giờ tin rồi?”
“Tin tin tin!”, Liễu Mộng Đình vội vàng gật đầu.
Giờ phút này, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình đã trở nên kính cẩn hơn, cô ta dập tắt điếu thuốc, biểu cảm thành khẩn: “Đại sư, anh nói hôm nay tôi sẽ có vận tiền tài, xin hỏi, vận tiền tài này rốt cuộc là ở đâu?”
Bất kể là những người ở xung quanh hay là hòa thượng Cửu Thập đều cảm thấy hứng thú hẳn lên.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Mặc Vũ, muốn biết một cô gái phong trần như vậy thì có thể có được tài vận gì.
Trương Mặc Vũ lại nói: “Vận tiền tài này của cô cần có người chỉ điểm, tiền xem bói này...”.
Liễu Mộng Đình nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Chỉ cần là vận tiền tài đến bất ngờ thì anh muốn bao nhiêu cũng được”.
“Theo như quy định, tôi phải lấy hai mươi phần trăm trong tổng số tiền mà cô có được”, Trương Mặc Vũ nói.
“Được!”, Liễu Mộng Đình đáp ngay.
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Phàm là vận tiền tài đến bất ngờ thì ắt sẽ có điềm lành, cô thử nghĩ kỹ lại xem, gặp được điềm lành gì rồi”.
“Điềm lành?”, Liễu Mộng Đình nhíu mày: “Điềm lành gì? Tôi chẳng cảm thấy mình gặp được chuyện gì tốt cả, nhưng chuyện đen đủi thì có cả đống, tôi đã vứt đi hết nửa hộp bao cao su mà tôi mua cho bạn trai của tôi rồi”.
Tất cả mọi người: ???
Trương Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Liễu Mộng Đình, cẩn thận bấm đốt ngón tay tính toán.
Chương 5: Tài vận không thể để lộ
Mấy phút sau, Trương Mặc Vũ nói: “Sáng nay sáu giờ rưỡi cô gặp phải chuyện gì? Rất khác so với những việc trước đây, khiến cho cô có ấn tượng sâu sắc”.
“Sáu rưỡi sáng tôi vừa mới ngủ dậy... ơ, tôi nhớ ra rồi, sau khi ngủ dậy tôi gặp phải một việc đáng buồn nôn”.
“Nói!”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Sáng nay vừa ra khỏi nhà, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu có một con chim khách đang kêu”.
“Tôi vừa ngáp ngủ ngẩng đầu lên nhìn con chim, kết quả bẹt một cái, phân của con chim khách kia rơi thẳng vào miệng tôi, làm cho tôi buồn nôn muốn chết, vội vàng nhổ phân của con chim khách kia ra”.
“Nhổ rồi???”, Trương Mặc Vũ giật mình, như thể cô ta vừa làm một việc gì đó vô cùng kỳ lạ.
Liễu Mộng Đình nhìn vẻ mặt của Trương Mặc Vũ, thoáng hoài nghi, cẩn thận hỏi lại: “Không đúng sao?”
“Cô nên nuốt nó xuống!”, Trương Mặc Vũ hơi đau lòng nói.
“Hả?”, Liễu Mộng Đình há to miệng.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, nhổ thì nhổ rồi, có những việc, vốn dĩ là định mệnh”.
“Anh ơi, không phải anh định nói với tôi là, vì tôi đã nhổ phân của con chim khách kia đi, cho nên vận tiền tài kia của tôi cũng mất luôn rồi chứ?”, Liễu Mộng Đình thoáng căng thẳng hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Cũng không đến mức đó, nếu cô đã gặp được tôi thì vận tiền tài này vẫn sẽ là của cô”.
Chỉ là, nửa câu còn lại Trương Mặc Vũ không nói tiếp.
Nếu như cô ta nuốt phân chim thì cô ta mới giữ được vận tiền tài kia.
Nhưng cô ta lại nhổ phân chim đi rồi, thì vận tiền tài này vẫn sẽ có, nhưng cũng sẽ chỉ là qua tay cô ta mà thôi, cô ta sẽ không thể giữ được.
Nghĩ đến Liễu Mộng Đình có một người bạn trai ăn hại... thì cũng hợp logic thôi.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Được rồi, tôi sẽ nói cho cô trước, vận tiền tài kia ở đâu”.
“Xin đại sư chỉ điểm”, Liễu Mộng Đình dựng thẳng tai lên nghe.
Những người ở xung quanh đều tỏ ra vô cùng tò mò, muốn xem xem thầy tướng này có thực sự thần kỳ như vậy không.
Trương Mặc Vũ hỏi thẳng: “Chỗ cô ở là một căn nhà cũ?”
Liễu Mộng Đình vội gật đầu: “Không sai, căn nhà cũ đó của tôi ở rất gần với phố Ngọc Bình, chỉ là căn nhà quá cũ, mấy ngày gần đây tôi còn đang định bán nó đi”.
Vì để dồn tiền cho bạn trai, Liễu Mộng Đình cũng dốc hết gan ruột.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Đi đến chỗ mà cô há miệng nhận phân chim khách xem xem, điềm lành từ trên trời xuất hiện, tiền tài sẽ đến từ trên mặt đất, nếu như tôi đoán không nhầm, thì căn nhà cũ kia của cô có người giàu từng ở”.
Liễu Mộng Đình thoáng sững sờ vui sướng: “Chẳng lẽ...”.
Tiếp sau đó, Liễu Mộng Đình nói: “Đại sư, vậy anh hãy đi cùng tôi!”
Liễu Mộng Đình đứng dậy đi trước dẫn đường, Trương Mặc Vũ chuẩn bị đi theo Liễu Mộng Đình tìm số tiền kia.
Cửu Thập cũng chẳng có tâm trạng nào bày sạp nữa, anh ta cũng thu lại sạp hàng: “Tôi cũng đi, tôi còn chưa từng gặp được thầy tướng nào có bản lĩnh thật sự cả!”
Một số người đứng hóng chuyện xung quanh cũng muốn đi theo, nhưng mà Trương Mặc Vũ lại ngăn mọi người lại, anh chắp tay với mọi người:
“Các vị, tuyệt kỹ này của tôi không truyền ra ngoài, biển không lộ đáy, vợ lẽ vào cửa không được đi qua sảnh, tiền tài xuất hiện không được để nhiều người thấy, mọi người đừng đi theo nữa”.
Trương Mặc Vũ nói một câu mà đã khuyên được tất cả những người tò mò hóng chuyện xung quanh, chỉ đưa theo Cửu Thập, ba người đi đến căn nhà cũ bên trong thôn Thành Trung.
Trên đường đi, Trương Mặc Vũ đã được nghe Liễu Mộng Đình kể lại rõ ràng câu chuyện.
Bố của Liễu Mộng Đình vốn dĩ làm việc trong Liên đoàn người khuyết tật, nhưng lạm dụng chức quyền, thu lợi cho mình, đã chiếm đoạt không ít tiền của các nhà hảo tâm.
Có tiền rồi thì đi nuôi bồ, kết quả cái bụng của cô bồ không chịu thua kém mà sinh ra được một cậu con trai.
Cho nên, bố của Liễu Mộng Đình mới muốn ly hôn vợ.
Mẹ của Liễu Mộng Đình uất ức, quay ngược lại tố giác ông ta, chứng cứ rõ rành rành, cứ thế mà tống thẳng bố của Liễu Mộng Đình vào tù.
Mẹ của Liễu Mộng Đình xả được nỗi hận, nhưng bà ta cũng chẳng thu được lợi lộc gì, tiền được chia lúc ly hôn đều là tiền phi pháp nên đều bị tịch thu hết, vì vậy mà cuộc sống của hai mẹ con càng ngày càng sa sút.
Sau này, mẹ của Liễu Mộng Đình tái giá, Liễu Mộng Đình mới lên thuyền.
Xét cho cùng, gia đình của Liễu Mộng Đình cũng từng giàu có, căn nhà cũ có chôn một ít đồ thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
Rất nhanh, ba người đã đi đến căn nhà cũ.
“Cô nhận lộc trời từ chỗ nào?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình đi đến bên dưới gốc cây táo: “Ở đây!”
Trương Mặc Vũ bỗng nói: “Đi về phía Đông ba bước, lại đi về phía Nam chín bước, sau đó đào xuống sâu ba mét ba, ắt sẽ có tiền tài bất ngờ”.
Liễu Mộng Đình làm theo đúng chỉ dẫn của Trương Mặc Vũ, đi đến dưới một gốc cây mẫu đơn.
“Chẳng lẽ là ở đây?”, Liễu Mặc Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ gật đầu, liếc nhìn cửa chính: “Đóng chặt cửa lại, vận tiền tài không được để lộ”.
Liễu Mộng Đình vội vàng đi đóng cửa, cài chặt then sau đó còn khóa hai lớp.
Ngay sau đó, Trương Mặc Vũ cầm lấy một sợi dây thừng màu đỏ, buộc gọn tán lá của cây mẫu đơn.
“Tôi giữ tài vận, hai người dùng xẻng đào đi”, Trương Mặc Vũ nói.
Nửa tiếng sau, xẻng sắt của Cửu Thập bỗng đập vào một vật cứng, anh ta thoáng dừng lại: “Hử? Có đồ ở đây thật!”
Liễu Mộng Đình vui sướng: “Chẳng lẽ ông bố đáng băm của tôi thực sự đã trôn bảo bối ở đây?”
Rất nhanh, có một cái thùng đặc chế được đào lên.
Dùng đầu búa đập mạnh để phá khóa.
Từng xấp từng xấp tiền mệnh giá trăm tệ xếp ngay ngắn bỗng xuất hiện trước mắt ba người, chẵn một triệu tệ!
“Ông trời ơi, phát tài rồi!”, Liễu Mộng Đình sung sướng không thôi.
Lúc này, Liễu Mộng Đình đã vui đến mức nhảy lên choi choi.
Cô ta vì dồn tiền cho bạn trai mà dự định bán căn nhà cũ này đi, giá cả cũng đã đàm phán xong cả rồi, chỉ trong mấy ngày này thôi là bán.
Nếu như không vì có Trương Mặc Vũ thì số tiền này đã chẳng còn liên quan gì với cô ta nữa rồi.
Lúc này, ánh mắt Liễu Mộng Đình nhìn Trương Mặc Vũ đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ, cho dù bây giờ Trương Mặc Vũ có bảo đi lên giường để khai quang cho cô ta thì cô ta cũng sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Hiển nhiên, Trương Mặc Vũ không vừa mắt với kiểu phụ nữ phong trần này.
Mười giờ ba mươi phút tối, cửa phòng Trương Mặc Vũ bỗng biên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Cốc cốc cốc”.
Ngay sau đó là giọng nói mềm mại của bà chủ nhà truyền đến: "Trương Mặc Vũ, đã thay quần áo đi ngủ chưa? Nếu chưa thì tôi vào nhé, tôi có chuyện cần bàn bạc với cậu”.
Trương Mặc Vũ vội vàng ngồi dậy, đồng ý một tiếng: “Đến đây đến đây, tôi chưa ngủ!”
Cánh cửa hé mở.
Chủ nhà là chị Vương đang đứng ở ngoài.
Chị Vương khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng điệu thướt tha dịu dàng, ngũ quan tinh tế cùng mái tóc dài ngang vai mang đến cho người ta một loại cảm giác của chị hàng xóm thành thục.
Lúc này, chiếc váy ngủ bằng lụa màu vàng ngỗng của chị ta buông xuống đến đùi, trên gương mặt xinh đẹp không giấu nổi nét buồn bã.
Trương Mặc Vũ vội vã nói: “Chị Vương, chị yên tâm, tôi sắp gom đủ tiền phòng rồi”.
Thành thực mà nói, tuy Trương Mặc Vũ mặt dày nhưng kỳ thực cũng không muốn nợ tiền người khác, nhìn thấy chủ nợ đòi đến tận cũng thấy khó chịu toàn thân.
“Không phải là chuyện tiền thuê nhà, chị đây không thiếu chút tiền đó, cậu cứ yên tâm ở lại đi”, chị Vương dứt lời liền trực tiếp chen vào.
Trương Mặc Vũ ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy chị ta ngồi lên giường mình tự bao giờ, hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu thực sự biết xem bói à?”
Trương Mặc Vũ lập tức bừng tỉnh, xem ra chị Vương có tâm sự không kìm nén nổi, muốn tìm mình bói một quẻ đây mà.
Không sai, Trương Mặc Vũ là một thầy xem tướng số.
Lúc đầu khi tìm phòng ở gặp được chị Vương anh không có một xu dính túi, sau đó anh nói với chị Vương bản thân biết xem bói nên có thể nợ tiền thuê nhà trước được không.
Tình cờ là hôm đó khi hai người họ đang nói chuyện thì có một con rắn nhỏ màu vàng chui ra từ bồn hoa dọa chị Vương nhảy dựng.
Trương Mặc Vũ lập tức buột miệng nói: “Địa long (rồng đất) bỗng dưng làm người kinh hãi, cháu trai trong nhà chị sắp phải tham gia quân ngũ rồi”.
Kết quả lời này của Trương Mặc Vũ vừa dứt, chị Vương liền nhận được cuộc điện thoại từ anh trai mình, nói rằng cháu trai đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Công nghệ Quốc phòng, kêu chị ta tới dự tiệc ăn mừng.
Vì vậy chị Vương không chút chần chừ trực tiếp cho Trương Mặc Vũ dọn vào ở.
Lúc này chị Vương lại nói: “Trương Mặc Vũ, cậu tính cho chị một quẻ đi, nếu tính chuẩn, chị liền cho cậu ngủ miễn phí ba năm”.
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chị chiếm hời chiếm cũng quá đáng quá rồi đó, một chàng trai tuấn tú như tôi, thế nào gọi là ngủ miễn phí ba năm? Không lẽ chị không nên cho tôi chút tiền hay sao?”
Đương nhiên ngoài mặt anh vẫn vô cùng thờ ơ: “Chị Vương muốn tôi bói cái gì?”
“Bói chuyện kết hôn”.
Trương Mặc Vũ chỉ liếc thoáng qua một cái, tiếp đó liền nói: “Vầng trán có một nốt ruồi, năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường, cớ sao khuya về lại thê lương”.
Nếu có người thạo nghề nhìn thấy phương phép bói toán này của Trương Mặc Vũ chắc chắn sẽ kinh ngạc tới rớt hàm.
Bởi đây là dự đoán kiên quyết mà chuẩn xác!
Hầu hết các thầy xem tướng đều phải tính bát tự*, quan sát tướng mạo, tỉ mỉ suy diễn, không mất mười hai mươi phút tuyệt đối không thể đưa ra kết luận.
*(giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi)
Nhưng loại kỹ năng này chú trọng nhất tới linh cảm, xuất khẩu thành văn, không chỉ yêu cầu tốc độ nhanh, mà cũng đòi hỏi suy luận phải cực kỳ chính xác.
Trong số một trăm bậc thầy xem tướng chưa chắc đã có thể xuất hiện ra một người đạt tới trình độ này.
Tất nhiên, chị Vương không hiểu điều này, nhưng nó không hề ngăn cản chị ta nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Trương Mặc Vũ.
Sắc mặt chị ta thoắt cái thay đối: “Năm năm ba chồng đều số tận… cậu là nói, ba người chồng trong năm năm qua đều bị tôi khắc chết sao?”
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Chị Vương, nốt ruồi trên trán chị được gọi là nốt ruồi sát phu trong phong thủy, chị hẳn là đã từng nghe nói qua”.
Vẻ mặt chị Vương đột nhiên rơi vào mê man, chị ta đương nhiên có nghe nói qua.
Ba câu văn vần đó của Trương Mặc Vũ nói rất đúng.
Đặc biệt là hai câu cuối ‘năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường’, quả thực là miêu tả chân thật nhất về cuộc đời của chị ta.
Trên thực tế, chị Vương đã kết hôn ba lần trong năm năm qua.
Lần đầu tiên kết hôn, chồng chị ta là một thanh niên 24 tuổi, ba tháng sau liền chết dần chết mòn chỉ còn xác khô.
Cuộc hôn nhân thứ hai là với một người đàn ông 40 tuổi nhưng chưa kéo dài tới hai tháng, người đàn ông đó đã đột tử tại phòng tập gym và để lại khối tài sản ba triệu cho chị ta.
Người cuối cùng là một ông già sáu mươi tuổi, nhưng trong vòng nửa tháng ông ta đã bỏ mạng trong lúc xuống lầu.
Lần này còn vang dội hơn nữa, bởi ông ta đã để lại hơn chục căn nhà cho chị ta kế thừa.
Dựa vào ba cuộc hôn nhân bất hạnh, người phụ nữ này đã từ chị Vương lăn lộn thành chị chủ phòng.
Của cải như nước vỡ đê tràn tới nhưng câu cuối cùng mà Trương Mặc Vũ nói ‘cớ sao khuya về lại thê lương’ lại càng vạch rõ sự cô quạnh của chị ta.
Là một người phụ nữ bình thường đến độ tuổi này lại không có nổi nửa mụn con, cũng không có đàn ông kề bên, không phải chính là ‘khuya về lại thê lương’ sao?
Lần này chị Vương đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Chị ta lập tức lo lắng hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu nói, vận mệnh này của tôi có cách hóa giải không? Tôi không muốn cô độc tới cuối đời, phụ nữ một mình già đi đúng là quả thảm thương rồi”.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười: “Chị Vương chị đừng hoảng, chúng tôi bói toán xem tướng chính là để giải quyết khó khăn của khách hàng”.
“Trong tình huống này của chị, tôi có thượng, trung, hạ sách cho chị”.
Chị Vương hơi ngẩn người, nhìn Trương Mặc Vũ với ánh mắt không thể tin được: “Ba đối sách?”
Thực ra chị ta đã từng tìm gặp rất nhiều thầy xem tướng hoặc hòa thượng, phần lớn họ đều phán chị ta một đời này là tướng góa chồng, không có cách giải.
Nhưng bây giờ Trương Mặc Vũ lại nói có ba đối sách!
Chị ta lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút so hơn quản thiệt hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu đừng lấy chị ra làm trò đùa, thực sự có nhiều biện pháp như vậy sao?”
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Tất nhiên”.
“Hạ sách ấy à, chính là chị có thể tìm một người đàn ông quyền lực và giàu có”.
“Ý của cậu là, loại đàn ông này mệnh cứng, không sợ bị khắc?”, chị Vương vội hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Kiểu đàn ông này thường đều là tai vạ, chị Vương nếu khắc chết bọn họ có thể tích đức cho bản thân”.
Chị Vương nghe vậy thì trở nên rối rắm: “Trương Mặc Vũ, cậu là thầy xem tướng đàng hoàng đấy à?"
"Đưong nhiên là chính phái rồi, chị Vương, chị chưa từng nghe nói tới việc tích đức có thể đổi đời sao? Đợi khi công đức của chị đủ dày thì nốt ruồi trên trán kia tự nhiên sẽ mờ đi, mà vận mệnh của chị cũng sẽ có chuyển biến", Trương Mặc Vũ nghiêm túc đáp.
Chị Vương luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng những gì anh nói dường như cũng khá hợp lý.
"Trung sách thì sao?"
"Trung sách rất đơn giản, nốt ruồi khắc chồng này như đúng tên gọi chỉ khắc đàn ông, không khắc phụ nữ, chị Vương, nếu chị muốn tìm bạn đời, cũng không nhất thiết phải là nam giới, có đúng không?"
"Tìm phụ nữ?", chị Vương kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Trương Mặc Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc không đổi: "Tư tưởng xã hội hiện đại cởi mở, giới tính không thành vấn đề, kỹ thuật mới là mấu chốt".
"Cậu thế này còn tự nhận mình là thầy tướng số đàng hoàng à?",chị Vương ngỡ ngàng.
Chương 2: Đương tài lộc tới rồi
Nghe xem, đây là ý tưởng của con người sao?
Bà đây cho dù phải tìm chó cũng không động tới phụ nữ!
Nếu không phải dáng vẻ ngay thẳng này Trương Mặc Vũ còn bày ra đó thì e rằng chị Vương đã vung một bạt tai tặng anh rồi.
Nhưng không nói đến những thứ khác, riêng bộ dáng nghiêm nghị này của Trương Mặc Vũ vẫn thực sự có chút khí thế áp bách, nên chị ta cũng không dám hấp tấp.
Lúc này chị ta chỉ có thể hỏi: “Thế thượng sách thì sao?”
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Thượng sách lại càng đơn giản hơn, nốt ruồi khắc chồng đương nhiên là khắc chồng rồi”.
“Chị Vương, chị có thể tìm một ‘phi công’*, đừng để anh ta gọi chị là vợ, mà hãy kêu chị là mẹ, như vậy thì nốt ruồi khắc chồng cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh ta”.
*những chàng trai đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo - và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám.
! ! !
Chị Vương trợn mắt ngoác mồm kêu lên: “Trương Mặc Vũ, cậu quả nhiên là một tên thầy tướng không đứng đắn gì cho cam!”
“Nhưng đây đích xác là một thượng sách”, Trương Mặc Vũ vẫn nghiêm túc đáp.
Chị Vương suy nghĩ một lúc, vài phút sau bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ nói: “Gọi mẹ!”
Trương Mặc Vũ: ???
Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh đáp: “Dì à, cháu vẫn còn muốn cố gắng…”
"Ha ha ha...", chị Vương cười tới run rẩy cả người, tiếp đó liền đứng lên: “Đùa với cậu đó!”
Trương Mặc Vũ biết chị ta đã chấp nhất ‘thượng sách’ này rồi.
Một góa phụ trẻ tuổi vừa giàu có vừa xinh đẹp như chị ta muốn tìm một ‘phi công’ gọi mình là mẹ đúng là dễ như trở bàn tay.
Xong việc anh vẫn nhớ mãi không quên lời hứa hẹn lúc đầu: “Chị Vương, chuyện này đã thương lượng trước rồi đó nhé, quẻ này đáng giá ba năm tiền thuê nhà”.
Chị Vương phì cười: “Đừng nói là ba năm, nếu phương pháp này của cậu hiệu quả, tôi không chỉ cho cậu ở miễn phí ba mươi năm, còn cho cậu một phong bì lớn nữa kìa!”
Dứt lời liền rời khỏi.
Trương Mặc Vũ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vấn đề tiền thuê nhà coi như đã được giải quyết, cảm giác không nợ nần ai thật tốt!
Nhưng chẳng mấy chốc anh lại xoắn xuýt.
Trương Mặc Vũ tới thành phố Kim Lăng lần này là có nhiệm vụ trên người.
Trước khi mất tích, sư phụ ma nữ đã gửi cho anh một tin nhắn: “Phố Phù Dung, thành phố Kim Lăng, nếu còn không làm ra trò trống gì thì cứ đợi đó đi!”
Nghĩ đến thủ đoạn của sư phụ ma nữ Trương Mặc Vũ lại rùng mình, dường như có một thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu anh vậy.
Đợi để nếm thử thủ đoạn tra tấn của Thượng Huyền Nguyệt?
Đúng là nực cười, không biết danh hiệu ‘ma nữ đệ nhất thiên hạ’ của Thượng Huyền Nguyệt đến từ đâu sao?
Anh còn muốn sống thảnh thơi thêm hai năm nữa nên nhất định phải gây dựng ra thành tích trước khi bị sư phụ tới kiểm tra bài tập.
Thế nào được gọi là gây dựng ra thành tích?
Nói trắng ra không phải là có tiền tài cùng địa vị sao?
“Chết tiệt, bắt đầu từ ngày mai phải nghiêm túc kiếm tiền thôi!”, Trương Mặc Vũ hạ quyết tâm.
Sáng ngày hôm sau.
“Đã tới Kim Lăng được vài ngày rồi, theo lý mà nói thì đường tài lộc của mình cũng nên tới rồi chứ”, Trương Mặc Vũ vừa lẩm bẩm một mình vừa bước ra khỏi tòa nhà.
Vừa ra khỏi cửa anh liền nhìn thấy một con chó đen to lớn đang dụi dụi một chú mèo béo màu cam xuống mặt đất.
Chú mèo màu cam kêu meo meo không ngừng, không biết là đang đau đớn hay là hưởng thụ thích thú đây.
Trương Mặc Vũ thấy cảnh này liền vui sướng trong lòng.
Đây được gọi là ‘báo đen bắt hổ’ trong phong thủy, bất cứ ai nhìn thấy hiện tượng này chỉ cần lớn tiếng xua đuổi con chó đen, đánh tan nguy nan cho mèo cam thì hôm đó sẽ gặp được vận may.
Đương nhiên báo đen ở đây không phải là báo đen chân chính, mèo cũng không phải là hổ thật, vận may phát tài sẽ không quá ồ ạt ập tới, nhưng một khoản thu nhập đủ ăn vừa dùng trong nửa năm không thành vấn đề.
Vì vậy, Trương Mặc Vũ mới hét lên với con chó to kia: “Này, mau thả con mèo hoang đó ra!”
Con chó đen to xác nghe tiếng thì giật nảy mình, vội nhảy ra khỏi thân chú mèo cam.
Sau đó, nó quay đầu lại thấy được Trương Mặc Vũ đứng đó lập tức sủa inh ỏi vài tiếng, tựa hồ rất bất mãn.
Trương Mặc Vũ nửa ngồi xổm xuống đất.
Chó đen thấy vậy liền co cẳng sợ hãi bỏ chạy.
Chó đen chạy rồi chỉ còn mèo cam tủi thân lộn vài vòng trên mặt đất, như thể đang cảm ơn Trương Mặc Vũ theo cách riêng của mình.
Trương Mặc Vũ nghiêm chỉnh nói: “Không có gì, nếu lần sau còn gặp phải chó đen ức hiếp mày, mày liền nói ra tên của tao, tao là Trương Mặc Vũ, như vậy nó sẽ không dám bắt nạt mày nữa rồi”.
Làm việc thiện nhất định phải để lại tên, nếu không tiền tài sẽ lạc lối.
Tất nhiên nếu làm điều gì xấu xa, cũng nhất thiết phải lưu lại tên, nhưng là tên của người khác.
Phố Ngọc Bình.
Đây là một con phố đồ cũ, nơi tập trung đủ loại sạp hàng nhỏ.
Có ông lão bán đồ cổ bằng ngọc, mặt dây chuyền, sách cổ.
Có lao động nhập cư vừa đào được đồng xu cổ, kiếm cổ và bình đất từ công trường lên.
Có cả hòa thượng bán đồ bằng ngọc, thuận tiện khai quang cho khách.
Hay thầy tướng số đeo kính râm mắt tròn bói toán, xem tướng, đặt tên…
Có lang băm xiếc khỉ bán thuốc cao…
Trương Mặc Vũ liếc mắt liền thấy hòa thượng.
Hòa thượng này vô cùng trẻ trung, mặc một thân trang phục trắng tinh như tuyết, xem ra không dính chút bụi trần, toát lên vài phần phong thái thần tiên, trước mặt bày một gian hàng bán đồ bằng ngọc.
Pháp hiệu của anh ta là Bát Thập Bát, chuyên bán những món đồ bằng ngọc đã được khai quang ở con phố đồ cổ này.
Đồ ngọc của người khác mười đồng một món, đồ ngọc của anh ta hở ra là 188.388.998, nhưng công việc mua bán lại khá phát đạt.
Bát Thập Bát cũng được coi là bạn bè của Trương Mặc Vũ, gian hàng của hai người được dựng nằm cạnh nhau.
Nghe nói hòa thượng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, vì thích một nữ giáo sư sáu mươi tuổi, khăng khăng muốn lấy người ta làm vợ nhưng bị người nhà chồng của bà ấy phản đối, cuối cùng phẫn nộ quá đỗi mà lựa chọn xuất gia, không biết làm thế nào lại lưu lạc tới phố Ngọc Bình bày quầy hàng bán đồ ngọc khai quang.
“Chào buổi sáng, Bát Thập Bát!”, Trương Mặc Vũ chào hỏi.
Hòa thường khẽ gật đầu: “A dì đà phật, pháp hiệu của bần tăng thay đổi rồi, pháp hiệu hiện tại là Cửu Thập”.
???
Trong đầu Trương Mặc Vũ tràn ngập dấu hỏi chấm, pháp hiệu này còn có thể đổi được sao?
Lúc này hòa thượng nói: “Hôm qua tình cờ gặp được một cặp chị em muốn giúp đỡ khai quang, nên pháp hiệu hôm nay của bần tăng là Cửu Thập”.
Trương Mặc Vũ kinh ngạc: “Trời đất, khai quang của anh là khai quang đàng hoàng đấy à?”
“A di đà phật, người xuất gia chỉ luận về duyên phận”.
Trương Mặc Vũ thầm khinh bỉ: “Duyên phận quái quỷ gì, đúng là tên hòa thượng háo sắc!”
Lúc này Cửu Thập đẩy một phần cháo thịt bò bên cạnh cho Trương Mặc Vũ: “Ăn chút gì đi, đây là đồ một vị nữ thí chủ vừa tặng, tôi nói tôi không ăn thịt nhưng cô ấy nhất quyết để lại”.
Chương 3: Buổi trưa mời anh uống rượu ngon
Trương Mặc Vũ cũng không khách sáo mà cầm lấy ăn: “Cảm ơn, đợi hôm nay tôi kiếm được tiền buổi trưa sẽ mời anh uống rượu”.
Cửu Thập bật cười: “Hôm nay? Anh đã ba hôm không mở hàng rồi, lấy tiền đâu ra mời tôi uống rượu đây?”
Trương Mặc Vũ ngược lại rất tự tin: “Hòa thượng, đừng xem thường người khác, chúng ta làm nghề này hoặc là không mở hàng hoặc là kiếm được mối lớn đó!”
"Buổi trưa hôm nay tôi không chỉ mời anh uống rượu ngon mà hôm nay còn là ngày cuối cùng tôi tới phố Ngọc Bình!”
Cửu Thập lập tức lộ ra biểu cảm cổ quái: “Không tới phố Ngọc Bình thì đi đâu?”
“Đối với tôi mà nói phố Ngọc Bình chỉ là một phần của tài vận, hôm nay lấy được phần tài vận này xong tôi sẽ tới phố Phù Dung thuê một của tiệm, đó mới là nơi tôi nên ở”.
“Ha ha, khẩu khí còn khá lớn đó!”, hòa thượng Cửu Thập tựa hồ không quá tin tưởng.
Sau đó lại nói tiếp: “Tôi nghe nói mặt tiền của phố Phù Dung rẻ nhất cũng phải hai trăm ngàn một năm”.
"Coi như tiền thuê nhà trả theo quý cũng phải đặt cọc trước năm mươi ngàn, cộng thêm chi phí trang trí, hôm nay anh có thể kiếm được một trăm ngàn sao?”
"Đương nhiên!”, Trương Mặc Vũ không chút do dự đáp.
Phố Phù Dung chính là một trong những con phố phồn hoa nhất của Kim Lăng, ngày thường người qua kẻ lại tấp nập không ngừng nổi tiếng xa gần, thuộc khối kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố.
Nếu sư phụ ma nữ đã muốn Trương Mặc Vũ làm lên sự nghiệp tại phố Phù Dung thì Trương Mặc Vũ nhất định phải làm được.
Nửa giờ sau hòa thượng Cửu Thập đã bán được vài món đồ ngọc, nhưng Trương Mặc Vũ bên này vẫn im ắng không người ghé thăm.
Lúc này hoà thượng lại cười nói: “Trương Mặc Vũ à, hình như vận may đó của anh vẫn chưa tới đâu”.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Trương Mặc Vũ lại sáng rực như đèn pha.
Cách đó không xa, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang với mái tóc dài nhuộm màu nâu nhạt, trên miệng còn đang ngậm dở điếu thuốc đang sầu muộn đi tới.
Có vẻ như đây là một cô gái ‘phong trần’ (làng chơi).
Trương Mặc Vũ nói: “Mối làm ăn của tôi tới rồi!”
Cửu Thập thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, có chút nghi hoặc: “Cô ta?”
“Chính là cô ấy!”.
Cửu Thập khẽ nhíu mày: “Đây là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian, tôi nhận ra cô ấy, cô ấy chẳng phải người dư dả gì đâu”.
Biểu cảm Trương Mặc Vũ chớp mắt khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cửu Thập: “Tôi nói này hòa thượng, sao chuyện gì anh cũng biết thế?”
Cửu Thập ngồi ngay ngắn đáp: “A di đà phật, người xuất gia cũng có thể bấm quẻ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý”.
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chết tiệt, người xuất gia thực sự lợi hại như vậy sao, thứ nói dối không biết đỏ mặt!”
Đúng lúc này, nhân viên mát-xa số 17 kia đã đến trước gian hàng của Trương Mặc Vũ.
Cô ta miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ cợt nhả hỏi: “Anh là thầy xem tướng thật à?”
Trương Mặc Vũ đưa cho cô ta một chiếc ghế gập nhỏ: “Xem tướng đương nhiên là xem tướng đàng hoàng rồi, không biết cô muốn hỏi chuyện gì, có nghiêm túc hay không?”
Cô gái nghe vậy thì có chút sửng sốt trong giây lát, sau đó liền ngồi xuống.
Cô ta tên là Liễu Mộng Đình, giống như Cửu Thập nói, là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian.
Trên con phố này có không ít đàn ông đã từng được nếm thử qua bản lĩnh thực sự của cô ta.
Lúc này, một số người đi đường xung quanh đều tò mò dừng lại xem náo nhiệt.
Tại phố Ngọc Bình, xem tướng bói toán vẫn luôn là tiết mục thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Mộng Đình nói thẳng: “Đại sư, tôi vừa có một người bạn trai mới, anh giúp tôi tính xem, anh ta có thật lòng với tôi không”.
Nói xong liền lưu loát đặt một tờ một trăm đồng xuống trước mặt Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã biết, cô gái này có hiểu biết chút ít về nghề này.
Nghề bói toán này có một quy tắc, chính là trước khi gieo quẻ phải cọc một chút tiền lễ trước mặt thầy bói.
Đây chính là vốn để níu giữ phúc phần cho bản thân, bất luận thầy bói nói gì, phúc phần của bản thân đều sẽ không bị bỏ sót.
Trương Mặc Vũ vậy mà không lập tức đưa ra kết luận, cũng không hỏi ngày sinh tháng đẻ của Liễu Mộng Đình và bạn trai cô ta, chỉ hỏi ngược lại: “Bạn trai có đối xử thật lòng với mình hay không còn cần hỏi tôi sao?”
Câu hỏi này của Trương Mặc Vũ vừa vang lên, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình liền trở lên khó coi.
Kỳ thực chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã biết rằng người phụ nữ này đã dính phải một tên ‘bám váy phụ nữ’ rồi.
Cái được gọi là ‘bám váy phụ nữ’ là chỉ loại đàn ông chuyên dựa dẫm vào các cô gái làng chơi để sống qua ngày.
Loại người này hẹn hò với họ, ngoài miệng nói là không để tâm tới thân phận của họ, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành họ, ăn mặc ở đi đều để họ lo toan.
Nhưng cũng đặc biệt am hiểu thế giới nội tâm của các cô gái làng chơi này, có thể khiến họ cam tâm tình nguyện bao dưỡng mình.
Hơn nữa loại người này thường hẹn hò với nhiều cô gái cùng lúc để duy trì chất lượng cuộc sống.
Chân thành?
Ha ha, e rằng đến chính bản thân Liễu Mộng Đình cũng biết tên đàn ông đó chỉ một lòng muốn moi móc tiền của cô ta mà thôi.
Tới xin quẻ chỉ là muốn tìm một lời an ủi.
Nói chung, khi thầy bói gặp phải tình huống này đều sẽ phán vài câu tốt lành thuận lòng để đuổi khách.
Nhưng Trương Mặc Vũ không làm như vậy, bởi Liễu Mộng Đình hôm nay có một vận may phát tài, mà khoản thu nhập ngoài luồng kia của anh cũng phải phụ thuộc vào mối làm ăn này mới có thể hoàn thành.
Vì vậy anh phải thể hiện ra một chút kỹ năng, không cho cô gái làng chơi này câu trả lời mà cô ta mong muốn.
Liễu Mộng Đình thấy Trương Mặc Vũ không phối hợp thì lập tức đứng dậy, rút lại tờ tiền một trăm đồng vừa rồi.
Ngay sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói:
“Kẻ như anh cũng bày đặt làm thầy xem tướng? Một chút kỹ năng tùy mặt gửi lời cũng không có, bà đây chỉ là muốn nghe một lời cầu chúc mà thôi cũng không nhìn ra, còn gọi là thầy xem tướng cái thá gì!”
Cái gọi là ‘lời cầu chúc’ chính là một chút phúc lợi nhỏ trong ngành bói toán này.
Rất nhiều gia đình sau khi sinh con, lấy vợ hay có đứa nhỏ vào đại học đều sẽ tìm thầy tướng số tới để nhận được lời chúc may mắn, giúp tâm hồn thanh thản.
Gặp phải chuyện như vậy, thầy bói chỉ cần tùy ý nói vài câu cát tường là được, tiền tip đương nhiên sẽ tới tay, đây chính là quy tắc bất thành văn giữa thầy bói và khách hàng.
Chương 4: Vận tiền tài cần người chỉ điểm
Liễu Mộng Đình không được lợi ích gì nên đương nhiên là không vui.
Lúc này Liễu Mộng Đình hừ một tiếng: “Tiền mang đến tận cửa mà còn không lấy, đáng đời phải đi bày sạp!”
Xung quanh có rất nhiều người nghe vậy bật cười ha ha.
“Cậu trai trẻ, xét cho cùng thì đạo hạnh vẫn chưa đủ đâu”.
“Vẫn nên quay về tiếp tục đi theo thầy học đi, muốn kiếm được miếng cơm từ ngón nghề này thì còn phải hiểu thấu được nhân tình thế thái nữa”.
Hòa thượng Cửu Thập cũng lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Mặc Vũ buôn bán như vậy không ổn.
Thế nhưng Trương Mặc Vũ lại không hề hoang mang, thái độ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, gần như không hề bị những tiếng nói châm chọc kia làm dao động.
Liễu Mộng Đình xoay người muốn bỏ đi.
Bỗng nhiên, Trương Mặc Vũ thở dài: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc, có vàng ròng không lấy, lại đi tìm một người đàn ông thay cô tiêu tiền, đáng tiếc, ngu xuẩn!”
Liễu Mộng Đình thoáng quay đầu lại nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Vàng ròng?”
Đôi mắt Trương Mặc Vũ trong vắt nhìn thẳng Liễu Mộng Đình: “Không sai, hôm nay có hạc thần ban phúc, thần tài gõ cửa, ắt sẽ có tài vận bất ngờ, nhưng mà...”.
Giọng nói của Trương Mặc Vũ thay đổi: “Nhưng mà, nếu như không có quý nhân chỉ đường, thì ắt sẽ bỏ lỡ tài vận bất ngờ kia”.
Liễu Mộng Đình bật cười khinh thường: “À, con người anh thật là thú vị, tiền tài bất ngờ? Có phải muốn bảo tôi chuyển cho anh hai nghìn tệ, sau đó bảo tôi về nhà đợi thần tài đến gõ cửa không? Đây không phải là kiểu gọi điện thoại lừa tiền điển hình à”.
“Không tin?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình hừ mũi: “Thế thì anh hãy nói vài câu mà khiến tôi tin được ấy”.
Trương Mặc Vũ quét mắt nhìn Liễu Mộng Đình, một giây tiếp theo liền nói: “Mười sáu tuổi!”
Đơn giản ba chữ, Liễu Mộng Đình bỗng biến sắc, dường như Trương Mặc Vũ đã chạm đúng chỗ đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình lúc này bỗng nhiên trở nên bất an, trông cô ta có vẻ như khá là bối rối.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười, chỉ vào cái ghế gập nhỏ: “Ngồi!”
Sắc mặt Liễu Mộng Đình thay đổi liên tục, rất nhanh sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống chỗ chiếc ghế.
Cô ta tự đốt một điếu thuốc cho mình, rít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Lúc này, người đi đường vây xem xung quanh cũng bắt đầu thu lại vẻ giễu cợt ban nãy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, Trương Mặc Vũ chắc chắn đã nói trúng cái gì đó!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Trương Mặc Vũ và Liễu Mộng Đình, muốn nghe xem vận mệnh này đoán ra sao!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Liễu Mộng Đình lại hít sâu một hơi rồi đổi thành biểu cảm vô cùng thờ ơ: “Mười sáu tuổi thì sao? Nói đi”.
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ khá hờ hững, nhìn có vẻ vô cùng điềm tĩnh mà tự tin, anh nói với giọng hòa nhã:
“Sinh nhật năm mười sáu tuổi, là cột mốc đánh dấu sự thay đổi của cuộc đời cô”.
“Trước năm mười sáu tuổi, cô có gia đình đầm ấm đủ đầy, bố cô có quyền có thế, cô học hành giỏi giang, được thầy bạn yêu mến, cô là trung tâm của tất cả mọi người”.
“Sau mười sáu tuổi, gia đình cô tan nát”.
“Mười bảy tuổi, bố cô vào tù, bây giờ vẫn còn đang ở trong đó”.
“Năm đó, cô mất đi nguồn kinh tế, bỏ học, bước chân vào xã hội”.
Trương Mặc Vũ nói một câu, biểu cảm của Liễu Mộng Đình lại thay đổi một lần.
Vốn dĩ, cô ta nhìn có vẻ chẳng để tâm lắm, nhưng bây giờ thì điếu thuốc trên tay cô ta đang run run, thậm chí trên mặt còn có hai hàng lệ chảy dài.
Mấy câu nói của Trương Mặc Vũ đã khiến một chị gái phải rơi lệ.
Trong lòng Liễu Mộng Đình như rỉ máu, từ một cô gái con nhà giàu có trở thành gái tiếp rượu, người chưa từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được nỗi đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình nhớ rõ ràng rằng, lúc cô ta vừa mới lên thuyền, những người trước kia từng đến nhờ vả bố cô ta đã cố tình chọn cô ta để tiếp rượu như thế nào, đã từng không kiêng nể mà xỉ nhục cô ta ra sao.
Cảm giác uất ức đó khiến cả đời cô ta cũng không thể quên được,
Lúc này, Liễu Mộng Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh... anh thực sự biết xem bói?”
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ bình tĩnh: “Tôi đương nhiên biết xem bói, hơn nữa...”.
“Tôi còn có thể xem được, người bạn trai bây giờ của cô đang rất cần một khoản tiền lớn, cho nên cô mới đến hỏi tôi, anh ta có chân thành hay không”.
Liễu Mộng Đình nghe thấy câu nói này thì sắc mặt thoắt biến: “Đại sư, anh nói chuẩn quá!”
Tiếp sau đó Liễu Mộng Đình kể ra câu chuyện của mình: “Không sai, bạn trai của tôi nói, mẹ anh ta bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, tôi dự định bán căn nhà cũ đi để cho anh ta dùng tạm trước...”.
Trương Mặc Vũ không xem ra được là mẹ của bạn trai cô ta bị bệnh, anh chỉ có thể xem được người mà cô ta gọi là bạn trai, rất có khả năng là một tên nghiện cờ bạc.
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng không nhắc nhở Liễu Mộng Đình, bởi vì Liễu Mộng Đình không phải kiểu người ngu si, cô ta chắc chắn hiểu rất rõ chuyện này.
Cô ta chỉ đang tự lừa gạt chính mình, vậy thì ai có thể nói được gì?
Có lúc, tình cảm của những cô gái tiếp rượu lại tầm thường mà rẻ mạt như vậy.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ chỉ muốn hoàn thành xong cuộc mua bán này và kiếm được phần tiền mà mình xứng đáng có được.
Cho nên Trương Mặc Vũ hỏi: “Bây giờ tin rồi?”
“Tin tin tin!”, Liễu Mộng Đình vội vàng gật đầu.
Giờ phút này, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình đã trở nên kính cẩn hơn, cô ta dập tắt điếu thuốc, biểu cảm thành khẩn: “Đại sư, anh nói hôm nay tôi sẽ có vận tiền tài, xin hỏi, vận tiền tài này rốt cuộc là ở đâu?”
Bất kể là những người ở xung quanh hay là hòa thượng Cửu Thập đều cảm thấy hứng thú hẳn lên.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Mặc Vũ, muốn biết một cô gái phong trần như vậy thì có thể có được tài vận gì.
Trương Mặc Vũ lại nói: “Vận tiền tài này của cô cần có người chỉ điểm, tiền xem bói này...”.
Liễu Mộng Đình nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Chỉ cần là vận tiền tài đến bất ngờ thì anh muốn bao nhiêu cũng được”.
“Theo như quy định, tôi phải lấy hai mươi phần trăm trong tổng số tiền mà cô có được”, Trương Mặc Vũ nói.
“Được!”, Liễu Mộng Đình đáp ngay.
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Phàm là vận tiền tài đến bất ngờ thì ắt sẽ có điềm lành, cô thử nghĩ kỹ lại xem, gặp được điềm lành gì rồi”.
“Điềm lành?”, Liễu Mộng Đình nhíu mày: “Điềm lành gì? Tôi chẳng cảm thấy mình gặp được chuyện gì tốt cả, nhưng chuyện đen đủi thì có cả đống, tôi đã vứt đi hết nửa hộp bao cao su mà tôi mua cho bạn trai của tôi rồi”.
Tất cả mọi người: ???
Trương Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Liễu Mộng Đình, cẩn thận bấm đốt ngón tay tính toán.
Chương 5: Tài vận không thể để lộ
Mấy phút sau, Trương Mặc Vũ nói: “Sáng nay sáu giờ rưỡi cô gặp phải chuyện gì? Rất khác so với những việc trước đây, khiến cho cô có ấn tượng sâu sắc”.
“Sáu rưỡi sáng tôi vừa mới ngủ dậy... ơ, tôi nhớ ra rồi, sau khi ngủ dậy tôi gặp phải một việc đáng buồn nôn”.
“Nói!”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Sáng nay vừa ra khỏi nhà, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu có một con chim khách đang kêu”.
“Tôi vừa ngáp ngủ ngẩng đầu lên nhìn con chim, kết quả bẹt một cái, phân của con chim khách kia rơi thẳng vào miệng tôi, làm cho tôi buồn nôn muốn chết, vội vàng nhổ phân của con chim khách kia ra”.
“Nhổ rồi???”, Trương Mặc Vũ giật mình, như thể cô ta vừa làm một việc gì đó vô cùng kỳ lạ.
Liễu Mộng Đình nhìn vẻ mặt của Trương Mặc Vũ, thoáng hoài nghi, cẩn thận hỏi lại: “Không đúng sao?”
“Cô nên nuốt nó xuống!”, Trương Mặc Vũ hơi đau lòng nói.
“Hả?”, Liễu Mộng Đình há to miệng.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, nhổ thì nhổ rồi, có những việc, vốn dĩ là định mệnh”.
“Anh ơi, không phải anh định nói với tôi là, vì tôi đã nhổ phân của con chim khách kia đi, cho nên vận tiền tài kia của tôi cũng mất luôn rồi chứ?”, Liễu Mộng Đình thoáng căng thẳng hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Cũng không đến mức đó, nếu cô đã gặp được tôi thì vận tiền tài này vẫn sẽ là của cô”.
Chỉ là, nửa câu còn lại Trương Mặc Vũ không nói tiếp.
Nếu như cô ta nuốt phân chim thì cô ta mới giữ được vận tiền tài kia.
Nhưng cô ta lại nhổ phân chim đi rồi, thì vận tiền tài này vẫn sẽ có, nhưng cũng sẽ chỉ là qua tay cô ta mà thôi, cô ta sẽ không thể giữ được.
Nghĩ đến Liễu Mộng Đình có một người bạn trai ăn hại... thì cũng hợp logic thôi.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Được rồi, tôi sẽ nói cho cô trước, vận tiền tài kia ở đâu”.
“Xin đại sư chỉ điểm”, Liễu Mộng Đình dựng thẳng tai lên nghe.
Những người ở xung quanh đều tỏ ra vô cùng tò mò, muốn xem xem thầy tướng này có thực sự thần kỳ như vậy không.
Trương Mặc Vũ hỏi thẳng: “Chỗ cô ở là một căn nhà cũ?”
Liễu Mộng Đình vội gật đầu: “Không sai, căn nhà cũ đó của tôi ở rất gần với phố Ngọc Bình, chỉ là căn nhà quá cũ, mấy ngày gần đây tôi còn đang định bán nó đi”.
Vì để dồn tiền cho bạn trai, Liễu Mộng Đình cũng dốc hết gan ruột.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Đi đến chỗ mà cô há miệng nhận phân chim khách xem xem, điềm lành từ trên trời xuất hiện, tiền tài sẽ đến từ trên mặt đất, nếu như tôi đoán không nhầm, thì căn nhà cũ kia của cô có người giàu từng ở”.
Liễu Mộng Đình thoáng sững sờ vui sướng: “Chẳng lẽ...”.
Tiếp sau đó, Liễu Mộng Đình nói: “Đại sư, vậy anh hãy đi cùng tôi!”
Liễu Mộng Đình đứng dậy đi trước dẫn đường, Trương Mặc Vũ chuẩn bị đi theo Liễu Mộng Đình tìm số tiền kia.
Cửu Thập cũng chẳng có tâm trạng nào bày sạp nữa, anh ta cũng thu lại sạp hàng: “Tôi cũng đi, tôi còn chưa từng gặp được thầy tướng nào có bản lĩnh thật sự cả!”
Một số người đứng hóng chuyện xung quanh cũng muốn đi theo, nhưng mà Trương Mặc Vũ lại ngăn mọi người lại, anh chắp tay với mọi người:
“Các vị, tuyệt kỹ này của tôi không truyền ra ngoài, biển không lộ đáy, vợ lẽ vào cửa không được đi qua sảnh, tiền tài xuất hiện không được để nhiều người thấy, mọi người đừng đi theo nữa”.
Trương Mặc Vũ nói một câu mà đã khuyên được tất cả những người tò mò hóng chuyện xung quanh, chỉ đưa theo Cửu Thập, ba người đi đến căn nhà cũ bên trong thôn Thành Trung.
Trên đường đi, Trương Mặc Vũ đã được nghe Liễu Mộng Đình kể lại rõ ràng câu chuyện.
Bố của Liễu Mộng Đình vốn dĩ làm việc trong Liên đoàn người khuyết tật, nhưng lạm dụng chức quyền, thu lợi cho mình, đã chiếm đoạt không ít tiền của các nhà hảo tâm.
Có tiền rồi thì đi nuôi bồ, kết quả cái bụng của cô bồ không chịu thua kém mà sinh ra được một cậu con trai.
Cho nên, bố của Liễu Mộng Đình mới muốn ly hôn vợ.
Mẹ của Liễu Mộng Đình uất ức, quay ngược lại tố giác ông ta, chứng cứ rõ rành rành, cứ thế mà tống thẳng bố của Liễu Mộng Đình vào tù.
Mẹ của Liễu Mộng Đình xả được nỗi hận, nhưng bà ta cũng chẳng thu được lợi lộc gì, tiền được chia lúc ly hôn đều là tiền phi pháp nên đều bị tịch thu hết, vì vậy mà cuộc sống của hai mẹ con càng ngày càng sa sút.
Sau này, mẹ của Liễu Mộng Đình tái giá, Liễu Mộng Đình mới lên thuyền.
Xét cho cùng, gia đình của Liễu Mộng Đình cũng từng giàu có, căn nhà cũ có chôn một ít đồ thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
Rất nhanh, ba người đã đi đến căn nhà cũ.
“Cô nhận lộc trời từ chỗ nào?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình đi đến bên dưới gốc cây táo: “Ở đây!”
Trương Mặc Vũ bỗng nói: “Đi về phía Đông ba bước, lại đi về phía Nam chín bước, sau đó đào xuống sâu ba mét ba, ắt sẽ có tiền tài bất ngờ”.
Liễu Mộng Đình làm theo đúng chỉ dẫn của Trương Mặc Vũ, đi đến dưới một gốc cây mẫu đơn.
“Chẳng lẽ là ở đây?”, Liễu Mặc Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ gật đầu, liếc nhìn cửa chính: “Đóng chặt cửa lại, vận tiền tài không được để lộ”.
Liễu Mộng Đình vội vàng đi đóng cửa, cài chặt then sau đó còn khóa hai lớp.
Ngay sau đó, Trương Mặc Vũ cầm lấy một sợi dây thừng màu đỏ, buộc gọn tán lá của cây mẫu đơn.
“Tôi giữ tài vận, hai người dùng xẻng đào đi”, Trương Mặc Vũ nói.
Nửa tiếng sau, xẻng sắt của Cửu Thập bỗng đập vào một vật cứng, anh ta thoáng dừng lại: “Hử? Có đồ ở đây thật!”
Liễu Mộng Đình vui sướng: “Chẳng lẽ ông bố đáng băm của tôi thực sự đã trôn bảo bối ở đây?”
Rất nhanh, có một cái thùng đặc chế được đào lên.
Dùng đầu búa đập mạnh để phá khóa.
Từng xấp từng xấp tiền mệnh giá trăm tệ xếp ngay ngắn bỗng xuất hiện trước mắt ba người, chẵn một triệu tệ!
“Ông trời ơi, phát tài rồi!”, Liễu Mộng Đình sung sướng không thôi.
Lúc này, Liễu Mộng Đình đã vui đến mức nhảy lên choi choi.
Cô ta vì dồn tiền cho bạn trai mà dự định bán căn nhà cũ này đi, giá cả cũng đã đàm phán xong cả rồi, chỉ trong mấy ngày này thôi là bán.
Nếu như không vì có Trương Mặc Vũ thì số tiền này đã chẳng còn liên quan gì với cô ta nữa rồi.
Lúc này, ánh mắt Liễu Mộng Đình nhìn Trương Mặc Vũ đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ, cho dù bây giờ Trương Mặc Vũ có bảo đi lên giường để khai quang cho cô ta thì cô ta cũng sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Hiển nhiên, Trương Mặc Vũ không vừa mắt với kiểu phụ nữ phong trần này.