Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Lão già này ốm nhách nhưng tính thần quắc thước.
Lý Hàn Thu vừa trông đã biết là một tay hảo thủ nội gia. Chàng đưa mắt nhìn lão lạnh lùng nói:
- Tại hạ muốn kiếm Phương viện chúa.
Lão già chậm rãi đáp:
- Lão phu chính là Phương Tú.
Hai người đứng cách nhau bảy bậc đá. Lý Hàn Thu nhảy vọt lên bờ.
- Phương viện chúa có quen biết Trương Tử Thanh không?
Phương Tú nhìn lại chàng đáp:
- Lão phu có gặp y một lần, nhưng đả gần 20 năm không thấy y đâu nữa.
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
- Phương viện chúa! Tưởng viện chúa đã biết tại hạ là ai rồi.
Phương Tú nhìn Lý Hàn Thu từ đầu tới chân rồi lắc đầu đáp:
- Xin tha thứ cho lão phu mắt kém, chưa nhận được đại gia là ai?
Lý Hàn Thu nói:
- Tại hạ nhắc tới một người chắc viện chúa sẽ biết ngay.
Phương Tú hỏi:
- Không hiểu các hạ muốn nói vị anh hùng nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chắc Phương viện chúa có nhận biết Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần đại hiệp?
Phương Tú cười rồi đáp:
- Ngày Lý Thanh Trần còn sống ở thế gian, lão phu đã được gặp qua.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Tuy Lý Thanh Trần đã qua đời, nhưng con y hãy còn sống ở thế gian... Phương viện chúa đã sót một điều nhỏ cỏ không nhổ tận gốc.
Phương Tú vẻ mặt vẫn trấn tĩnh. Lão thủng thẳng hỏi:
- Các hạ là...
Lý Hàn Thu ngắt lời:
- Tại hạ con Lý Thanh Trần tên gọi là Lý Hàn Thu.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Té ra là Lý công tử! Cha hùm không sinh con chó. Khí thế của Lý công tử đúng là tác phong của lệnh tôn ngày trước.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lý công tử từ xa ngàn dậm tới đây hẳn có việc gì cần yếu. Xin vào trong sảnh đường để lão phu dâng trà kính khách.
Lỳ Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Thằng cha này vẫn trấn tĩnh tâm thần. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước thì tài nào giữ thái được thái độ ung dung như vậy?
Chàng ỷ mình võ nghệ cao cường, tuy đã trông thấy cách kiến trúc trong viện như một tòa thành cực kỳ kiên cố mà chàng vẫn thản nhiên chẳng sợ hãi gì.
Chàng vẫy tay nói:
- Tòa viện của Phương viện chúa tuy kiên cố như thành đồng vách sắt song Lý Hàn Thu này vẫn chẳng quan tâm.
Phương Tú nói:
- Oai phong của lệnh tôn ngày nay lại thấy ở trong người Lý công tử.
Ðoạn lão trở gót đi trước.
Lý Hàn Thu theo sau Phương Tú bước qua cửa vào sảnh đường thì thấy nơi đây âm thầm lạnh lẽo.
Nền nhà lát gạch xanh.
Bên ngoài bóng tịch dương hãy còn sáng lạn mà trong sảnh đường đã tối đen không nhìn rõ cảnh vật.
Phương Tú trầm giọng bảo gia nhân:
- Thắp đèn lên!
Hỏa quang lấp loáng từ tiền sảnh soi vào suốt một dãy hành lang, cách một trượng lại có cây đèn lồng rủ tua. Dãy hành lang dài chừng bốn năm trượng rồi chuyển sang phía hữu.
Lý Hàn Thu tự nhủ:
- Xem cách bố trí nơi đây tất có nhiều cửa ngỏ mai phục trùng trùng, ta phải cẩn thận lắm mới được.
Phương Tú vừa cất bước vừa nói:
- Lý công tử giá lâm hàn xá thật là hân hạnh. Xin mời vào sảnh đường ngồi chơi.
Lý Hàn Thu toan cất bước theo, đột nhiên chàng động tâm liền dừng lại lạnh lùng hỏi:
- Bất tất phải vào sảnh đường nữa. Viện chúa có biết bữa nay tại hạ tới đây vì việc gì không?
Phương Tú lắc đầu đáp:
- Lão phu không biết.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Tại hạ tưởng viện chúa đã biết rồi, có điều không muốn nói ra mà thôi.
Phương Tú nói:
- Lão phu không biết thiệt.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Phương viện chúa khá trầm tĩnh đó.
Rồi chàng đổi sang thanh âm nghiêm trọng tiếp:
- Khắp thiên hạ đều bảo gia phụ hại về tay Ngũ Quái, mà thiệt ra Ngũ Quái không phải là hung thủ chân chính.
Phương Tú khẻ hất chòm râu dài cười hỏi:
- Vậy hung thủ chân chính là ai?
Lý Hàn Thu đáp:
- Là Phương Tú ở Kim Lăng và Hàn Ðào ở Từ châu.
Phương Tú vẽ mặt trấn tĩnh, cười ruồi hỏi:
- Công tử nói vậy thì cả lão phu cũng dính vào đó ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Không phải tại hạ nói vô căn cứ. Hiện còn bức thư của Hàn Ðào viết cho Trương Tử Thanh.
Tại hạ đã công bố bức thư này trong Hội Võ Quán.
Phương Tú cười ha hả nói:
- Anh hùng thiên hạ còn ai không biết lệnh tôn bị sát hại về tay Ngủ Quái. Lý công tử đã mắc mưu kế của Trương Tử Thanh muốn đổ vạ cho Giang Ðông thì lão phu dù có trăm miệng cũng khó lòng giải thích được.
Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:
- Trong Hội Võ Quán đã có người nhận đúng bức thư này là thủ bút của Hàn Ðào.
Phương Tú hỏi:
- Người nào vậy? Hiện giờ ở đâu? Lão phu cho khoái mã đi suốt ngày kiếm Hàn Ðào và người đó tới để đương đối chất.
Lý Hàn Thu đáp:
- Người đó ư? Y đã chết rồi.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Nếu vậy thì Lý công tử đả ăn nói một cách hàm hồ chăng?
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
- Bức thư đó hiện ở trong mình tại hạ. Muốn điều tra coi có phải bút tích của Hàn đại hiệp hay không cũng chẳng khó gì.
Phương Tú nói:
- Bút tích của Hàn Ðào lão phu chỉ trông qua là biết. Vậy công tử hãy đưa bức thư đó cho lão phu coi, được chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ có thể đưa cho viện chúa được, nhưng không phải ở ngay đây.
Phương Tú lại hỏi:
- Công tử định đi đâu mới định giao thư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Phải đến Hội Võ Quán, tại hạ sẽ giao trước mặt mọi người.
Phương Tú trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giả tỷ lão phu ở vào địa vị công tử thì công tử giao bức thư đó ngay bây giờ.
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Tại sao vậy?
Phương Tú đáp:
- Lý công tử có chịu trao thơ mới có thể bình yên mà rời khỏi nơi đây.
Lý Hàn Thu xoay tay rút thanh trường kiếm đánh soạt một tiếng rồi nói:
- Mời viện chúa lấy binh khí đi!
Phương Tú cười khanh khách nói :
- Lão phu mà dùng binh khí thì động thủ với công tử thì dù thắng cũng là bất võ.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Khẩu khí Phương viện chúa có vẻ khoác lác?
Chàng rung tay một cái phóng kiếm ra veo véo luôn hai chiêu đâm tới. Hai chiêu kiếm này vừa đâm vừa chém rất kỳ ảo.
Phương Tú dường như không ngờ kiếm chiêu của Lý Hàn Thu ác độc đến thế. Lão kinh hãi vội vàng né tránh nhưng đã chậm mất một chút. Tay trái lão bị chém hớt trúng, áo rách, máu tươi chảy ra.
Lý Hàn Thu đột nhiên thu trường kiếm lại lạnh lùng nói:
- Lấy binh khí ra đi! Ta muốn hạ ngươi một cách đường hoàng để ngươi khẩu phục cũng như tâm phục.
Phương Tú mặt lạnh như tiền thò tay vào bọc rút ra một thứ binh khí hình thù quái dị trông như một chiếc tay người
Cây binh khí này dài không đầy một thước toàn thân trắng như tuyết. Một đầu chi làm năm ngón. Ngón trỏ và ngón giữa chỉa thẳng lên. Ngón út và ngón vô danh thì nữa co nữa duỗi. Còn ngón cái thì lại dựng ngược về phía sau. Năm ngón chia thành ba phương hướng khác nhau trông rất kỳ dị.
Món khí giới này lấy tên là Ngân Phật Thủ.
Phương Tú lấy binh khí ra rồi cười lạt một tiếng nói:
- Hơn mười năm nay lão phu chưa đụng đến khí giới. Bữa nay may gặp Lý công tử lão phu mới dùng tới.
Lý Hàn Thu cất giọng lạnh như băng:
- Hãy cẩn thận!
Chàng phóng kiếm đâm tới.
Phương Tú cầm cây Ngân phật thủ đưa ra đỡ lấy đánh choang một tiếng thanh trường kiếm trong tay Lý Hàn Thu bị hất trật sang một bên.
Kiếm chiêu của Lý Hàn Thu cực kỳ thần tốc, chàng không chờ Phương Tú phản kích đã thu kiếm về và đánh liền ba chiêu.
Phương Tú huy động cây Ngân phật thủ vừa gạt vừa che kín quanh mình. Một trận kim thiết đụng nhau bật lên những tiếng chát chúa rùng rợn. Lão gạt được ba chiêu kiếm liên hàn của Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
- Võ công lão thất phu này quả nhiên lợi hại. Bọn Trương Tú Thanh còn kém lão xa. Xem chừng muốn hạ lão tất phải trải qua một trường chiến đấu ác liệt.
Trong lòng nghĩ vậy, tay kiếm cũng đẫn đờ.
Phương Tú thừa cơ phản kích, phóng cân Ngân phật thủ đánh tới ba chiêu.
Lý Hàn Thu huy động trường kiếm gạt Ngân phật thủ rồi lại tấn công hai chiêu.
Thế là trong đại sảnh mở đầu cuộc chiến đấu khốc liệt. Thanh trường kiếm cũng như cây Ngân phật thủ, đều phóng ra những chiêu tuyệt ảo!
Cuộc ác đấu đã diễn tiến được hơn 20 hợp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Lý Hàn Thu mặt nổi sát khí, hú lên một tiếng dài. Chàng thay đổi thế kiếm tấn công ác liệt hơn.
Phương Tú dần dần chống không nổi nhưng lão là tay gian hoạt, biết rằng đã gặp phải tay cường địch, liền từ từ lui lại phía sao theo đường hẻm khá dài. Lão vừa đỡ vừa lùi.
Lý Hàn Thu tuy chiếm được ưu thế, nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào hạ Phương Tú ngay được.
Hai người đi sâu vào đường hẻm.
Khí giới của Lý Hàn Thu dài quá nên xoay khó. Những chiêu kiếm kỳ ảo mãnh liệt không thi triển được.
Phương Tú cầm khí giới ngắn hơn nên không bị vướng vấp. Nhưng lão không mượn thế đường hẻm chật hẹp để đem toàn lực ra kháng cự mà vẫn từ từ lùi lại phía sau.
Lý Hàn Thu cũng biết lão muốn dẫn mình vào trọng địa, nhưng một là vì nóng báo thù, hai là nghệ cao mật lớn, chàng vẫn tiếp tục tiến vào.
Phương Tú dĩ nhiên giữ thế thủ, chỉ đỡ gạt kiếm chiêu của đối phương chứ không phản kích.
Lùi đến đường hẻm lại đến một tòa đại sảnh khác.
Cửa đại sảnh đường rộng mở nhưng bên trong không thắp đèn lửa một màu tối om.
Phương Tú đột nhiên hồi thủ phản kích cây ngân thủ cấp công ba chiêu liền.
Lý Hàn Thu bị đối phương đem toàn lực phản kích, bức bách chàng phải lùi lại một bước và thu kiếm về chống đỡ.
Phương Tú thừa cơ nhảy vọt vào đại sảnh tối om.
Lý Hàn Thu bật tiếng cười lạt hỏi:
- Phương Tú! Ngươi cũng được kể là một nhân vật có tên tuổi trong võ lâm mà bây giờ lại trốn chui như vậy thì đâu phải là anh hùng hảo hán?
Tiếng Phương Tú cười lớn từ trong đại sảnh vọng ra rồi cất tiếng hỏi:
- Lão phu có giết ngươi ở trong Phương gia đại viện này thì ai mà biết được?
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
- Cách bố trí tại Thiết Hoa Bảo so với Phương gia đại viện của ngươi đây còn ghê gớm gấp mười mà cũng chẳng vây hãm được Lý Hàn Thu này...
Phương Tú lạnh lùng ngắt lời:
- Trương Tử Thanh là hạng người nào mà công tử lại đem ví với lão phu.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Hắn nói câu này quả đúng thật. Cứ lấy võ công mà bàn thì Trương Tử Thanh còn thua hắn xa.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong bụng rồi đáp:
- Phương Tú! Ngươi không chịu ra thì ta cũng đánh vào.
Chàng kêu lên mấy tiếng vẫn không thấy Phương Tú đáp lại.
Lý Hàn Thu ngưng tụ mục lực nhìn vào trong nhưng chỉ thấy tối om không trong rõ vật gì.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Cách kiến trúc Phương gia đại điện này rất cổ quái. Phía trong cửa đã không thấy ánh mặt trời. Ngoài sự kiên cố dễ bề thước phòng thủ e còn có mai phục khác nữa. Lấy sức một mình ta tỷ đấu với lão trong căn nhà hắc ám thì bất luận mình thắng hay bại cũng lâm vào bước đường nguy hiểm vô cùng. Chi bằng ta lùi ra ngoài kia để khiêu chiến với lão là thượng sách.
Chàng nghĩ vậy liền trở gót lui ra.
Bỗng thấy trong đường hẻm đèn đuốc đang sáng lòa liên tục bị tắt hết. Chỉ trong nháy mắt không đâu còn chút đèn lửa. Ðường hẻm thành tối om.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu trong đường hẻm có người ám toán thì khó lòng né tránh. Ta phải mượn sức ký ức chạy lẹ ra ngoài đường hẻm rồi dời khỏi tòa cổ bảo này.
Chàng vừa nghỉ vừa đi rất mau.
Ngờ đâu mới đi được chừng hai ba trượng, đột nhiên nghe đánh rầm một tiếng. Một cánh cửa hạ xuống ngăn chặn lối đi.
Lý Hàn Thu vung kiếm đâm vào nghe rõ một tiếng kim thiết chạm nhau, liền biết ngay cửa này đúc bằng sắt.
Trước tình cảnh này, Lý Hàn Thu bỗng nổi lòng liều mạng chiến đấu, liền trở gót chạy trở vào.
Ngờ đâu chàng vừa cất bước đầu trong cũng có một cánh cửa rớt xuống. hai đầu cửa đóng khoảng giữa dài chừng ba trượng. Chỗ này cũng không có gì khác lạ.
Lý Hàn Thu biết ngay trong quảng hẻm này tất có mai phục rất hiểm độc, nếu cơ quan phát động là mình khó sống mà thoát khỏi nơi đây.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài tự hối:
- Ðáng tiếc ta không nghe lời Lôi Phi, ỷ mình kiêu dũng nên gặp kết quả ngày nay.
Chàng đành ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt điều hòa hơi thở để cho tinh lực cùng tâm thần trở về tình trạng trấn tĩnh rồi sẽ tìm cách đối địch.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.
Bỗng bên tai nghe có tiếng người lạ nói vọng vào:
- Hãy hạ bảo kiếm xuống.
Lý Hàn Thu ngó thanh trường kiếm bên mình cất tiếng hỏi:
- Lão là ai?
Người lạ mặt cười khanh khách đáp:
- Lão phu ư? Lão phu chính là Hàn Ðào ở Từ Châu mà công tử đang muốn kiếm đây.
Lý Hàn Thu cười gằn nói:
- Hay lắm! Té ra là lão!
Hàn Ðào lạnh lùng nói:
- Lão phu đã đến Kim lăng từ lâu và đã gặp công tử ở trong Hội Võ Quán rồi.
Lý Hàn Thu nói:
- Chà! Không ngờ Hội Võ Quán lừng lẩy tiếng tăm lại là nanh vuốt của Giang Nam Song Hiệp.
Hàn Ðào cất giọng lạnh như băng nói:
- Bây giờ công tử mới rỏ ư? Ðáng tiếc là chậm mất rồi! Ðiều bí ẩn giấu ở trong thâm tâm công tử thì nay nó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn xuống dưới đất với thi thể công tử.
Lý Hàn Thu biết không phải là lời hăm dọa. Nơi đây tất có bố trí mai phục để đưa chàng vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Chàng liền hỏi:
- Họ Ðào kia! Tại hạ muốn hỏi một việc chẳng hiểu lão có dám nói không?
Hàn Ðào cười rộ đáp:
- Nhất định công tử phải chết thì còn điều gì là lão phu không dám nữa. Công tử cứ hỏi đi!
Lý Hàn Thu nghe thanh âm ở về phía hữu trong bức vách cách chỗ chàng đứng chừng một trượng thì nghĩ bụng:
- Trong Thiết Hoa Bảo của Trương Tử Thanh tuy có bố trí những quan ải hiểm yếu nhưng còn nhiều chỗ không đặt mai phục. Ở đây Phương Tú lại đặt mai phục khắp nơi ở trong trang viện.
Các phòng ốc đường hẻm chỗ nào cũng có cạm bẫy, so với cách bố trí của Trương Tử Thanh còn ghê gớm hơn chứ không phải kém.
Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa cất tiếng hỏi:
- Bức thư mà tại hạ đã công bố trong Hội Võ Quán có đúng là thủ bút của Hàn Ðào không?
Hàn Ðào đáp:
- Ðó chính là thủ bút của Hàn nhị gia.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Vậy ra gia phụ bị Giang Nam Song Hiệp các ngươi hạ sát ư?
Hàn Ðào cười khanh khách đáp:
- Ðúng thế! Nếu không có anh em lão phu ra tay thì bọn Ngũ Quái võ công tầm thường kia làm gì địch nổi lệnh tôn.
Lý Hàn Thu đột nhiên buông tiếng thở dài nói:
- Than ôi! Ðáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Hàn Ðào lấy làm kỳ hỏi:
- Công tử còn có điều chi đáng tiếc?
Lý Hàn Thu đáp:
- Ðáng tiếc là Lý Hàn Thu này chưa đâm chết được kẻ thù mà phải uổng mạng nơi đây, thật khó lòng nhắm mắt được.
Hàn Ðào hững hờ nói:
- Lệnh tôn cũng lệnh đường ở dưới suối vàng đang tịch mịch quạnh hiu thì công tử xuống đó hầu hạ dưới gối cũng tỏ được lòng hiếu thảo chứ sao?
Trong đường hầm này tối đen như mực.
Lý Hàn Thu chỉ nghe thanh âm để đoán vị trị chỗ Hàn Ðào đang đứng. Chàng từ từ lượm thanh trường kiếm lên toan nhảy lại tấn công thì đột nhiên nghe thanh âm một thiếu nữ lọt vào tai:
- Không nín nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Muốn toàn mạng chớ có vọng động.
Mấy câu nói này như mõ chiều chuông sớm khiến cho bầu nhiệt huyết trong ngực Lý Hàn Thu đang sủi lên sùng sục tự nhiên trấn tĩnh lại.
Chàng nghĩ thầm:
- Câu nói này quả đúng thật. Ta mà không nhẫn khí thôn thanh nhảy lại tập kích thì mười phần chắc đến tám là đâm không trúng, chỉ tổ làm cho chúng tức giận và đưa ta đến chỗ chết mau chóng hơn.
Chàng nghĩ vậy rồi tạm thòi bình tĩnh lại.
Một ý niệm khác lại nổi lên trong đầu óc. Chàng tự hỏi:
- Thanh âm cảnh cáo vừa rồi rõ ràng ở miệng một thiếu nữ thốt ra. Nhưng nàng là ai? Từ ngày ta dời khỏi sư môn chỉ đem hết tâm ý vào việc báo thù, luôn luôn giữ hành tung bí ẩn, chưa từng giao thiệp với bọn giang hồ. Bữa nay ở Hội Võ Quán mới giao kết với Thần Thâu Lôi Phi là người đầu tiên, còn đàn bà con gái thì ta có giao thiệp với ai đâu?
Chàng cố moi móc tìm trong ký ức xem thanh âm thiếu nữ này là ai nhưng chàng đã thất vọng, thủy chung không nhớ được là tiếng cô gái nào.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.
Ðột nhiên một ánh sáng lòa lóe lên chiếu thẳng vào.
Lý Hàn Thu bị ánh sáng mãnh liệt này làm cho hai mắt không mở ra được bản năng thiên nhiên muốn sống của con người thúc đẩy chàng cầm kiếm thế hộ vệ trước ngực.
Một tràng cười hô hố nổi lên, tiếp theo là một giọng nói lạnh như băng:
- Lão phu chỉ hạ lệnh một tiếng là lập tức bao nhiêu cơ quan đều phát động. Hàng trăm mũi tên tẩm độc đồng thời bắn ra. Dù võ công công tử có cao cường gấp mười cũng nhất định phải chết dưới làn tên đạn.
Lý Hàn Thu vừa nhe đã biết ngay là âm thanh Phương Tú. Những lời cảnh cáo vừa rồi của thiếu nữ lại hiện lên trong đầu óc chàng.
Chàng nghĩ thầm:
- Lúc này là lúc ta phải hết sức tranh thủ sinh cơ.
Chàng từ từ buông kiếm xuống hỏi:
- Có phải Phương viện chúa đó không?
Phương Tú đáp:
- Chính thị lão phu!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Viện chúa giam hãm ta ở chỗ này, giết thì không giết, tha cũng không tha, là có dụng ý gì?
Phương Tú lại hỏi:
- Phải chăng công tử là truyền nhân về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm?
Lý Hàn Thu không trả lời, chàng hỏi lại:
- Viện chúa hỏi câu này làm chi? Phải thì sao mà không phải thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tử đã bị hãm vào tử địa. Bây giờ chỉ có một đường thoát chết, lão phu không hiểu công tử có muốn sống chăng?
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ðường lối nào? Phương viện chúa nói cho tại hạ nghe.
Phương Tú đáp:
- Công tử chỉ có một quyết định muốn chết hay là muốn sống chẳng còn gì nữa mà phải lựa chọn.
Lý Hàn Thu nói:
- Tại hạ muốn biết trước đường lối nào, nếu sống không bằng chết thì thà rằng chết đi hay hơn.
Phương Tú chưa trả lời, ánh lửa đang mãnh liệt tự nhiên tắt phụt.
Hồi lâu chàng mới nghe Phương Tú vọng lại đáp:
- Lão phu yêu cầu công tử giết một người.
Lý Hàn Thu toan cự tuyệt thì sực nhớ tới lời cảnh cáo của thiếu nữ.
Chàng nghĩ thầm:
- Binh bất yếm trá. Hai bên ở vào tình thế đối địch dù ta có giả trá cũng không sao.
Nghĩ vậy chàng liền hỏi lại:
- Viện chúa bảo tại hạ giết ai?
Phương Tú lạnh lùng đáp:
- Lão phu đã nói rồi. Công tử không có quyền lựa chọn nữa. Lão phu chỉ hỏi công tử có chịu hay không?
Lý Hàn Thu trong lòng lửa giận cháy bừng bừng mà chàng phải cố nhẫn nại, cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Ưng thì sao mà không ưng thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tử mà ưng thì hãy uống một viên thuốc độc trước. Trong ba ngày chất độc mới phát tác. Chúng ta tha công tử dời khỏi nơi đây và đưa công tử đi giết một người.
Lý Hàn Thu cố dẹp cơn xúc động trong lòng hỏi lại:
- Sau khi tại hạ giết người thì sao?
Phương Tú đáp:
- Khi đó lão phu sẽ phế bỏ võ công của công tử rồi cho uống thuốc giải và đưa tới một chốn nông thôn để công tử di dưỡng tuổi trời.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nếu tại hạ không giết nổi người đó thì làm thế nào?
Phương Tú đáp:
- Công tử mà không giết được y thì dĩ nhiên công tử bị y hạ sát.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Tại hạ không chịu thì sao?
Phương Tú đáp:
- Giản dị lắm! Lão phu hạ lệnh phát động cơ quan cho trăm ngàn tên độc bắn ra hạ sát công tử ngay tức khắc.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Ðể tại hạ nghĩ lại coi.
Phương Tú nói:
- Ðược rồi! Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà lão phu sẽ trở lại để công tử trả lời dứt khoát.
Lý Hàn Thu nhìn về phía phát ra thanh âm, ngơ ngẩn xuất thần. Chàng không biết là mình đang phẫn nộ hay đang oán hận.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vọng lại:
- Ưng chịu hắn đi! Ta đã vì công tử mà tráo thuốc giả vào, công tử yên tâm nuốt xuống.
Phương Tú là kẻ rất đa nghi, công tử đừng tưởng ngậm thuốc trong miệng dấu dưới đầu lưỡi là hắn không phát giát ra được...
Thanh âm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Trước tình trạng này, công tử không còn đường nào khác để mà lựa chọn nửa. Chỉ có cách nghe lời ta mới yên được. Ta nói tới đây là hết lời, còn tin hay không là tùy ở nơi công tử. Thôi ta đi đây!
Lý Hàn Thu toan hỏi xem người này là ai, nhưng chưa thốt ra lời chàng đã dừng lại Một lúc sau, thanh âm Phương Tú lại vọng lên:
- Lý công tử! Công tử đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lý Hàn Thu không dám trả lời ưng thuận một cách mau lẹ, sợ đối phương sinh lòng nghi hoặc, chàng liền thủng thẳng hỏi:
- Sau khi tại hạ giết người kia mà Phương viện chúa vẫn không thực hành lời hứa lấy thuốc giải cho thì ra tại hạ nhọc sức vì Phương viện chúa mà mình chẳng được ích gì hay sao?
Phương Tú cười ha hả đáp:
- Sau khi phế bỏ võ công, công tử chẳng khác chi người tầm thường thì giết đi hay để sống cũng chẳng quan hệ gì.
Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi:
- Nhưng tại hạ còn có miệng nói. Viện chúa không sợ tiếng tăm Giang Nam Song Hiệp bị tiêu ma ư?
Phương Tú cười lạt đáp:
- Công tử đã đem bức thơ kia công bố trong Hội Võ Quán thì dĩ nhiên hiệp danh của chúng ta bị hoen ố rồi...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chỗ nông trang mà công tử trú ngụ sau này ở tại rừng sâu đầm lớn, ngoài việc ăn uống no đủ, quanh năm công tử khó lòng được gặp mặt mọi người. Công tử lại mất hết võ công đừng hòng dời khỏi chỗ đó.
Lý Hàn Thu lẳng lặng không nói gì, bụng bảo dạ:
- Ta không nên trả lời hắn một cách mau lẹ là đã ưng chịu điều kiện của hắn.
Ðột nhiên ánh sáng lòe lên, một tia sáng quắc chiếu vào. Tiếp theo một viên thuốc liệng xuống đất trước mặt Lý Hàn Thu
Bổng nghe âm thanh Phương Tú lại cất lên:
- Một đàng là chết uổng, một đàng là sống trộm, đối với công tử dĩ nhiên khó bề quyết định. Lão phu lịch duyệt đã nhiều. Những trường hợp hào kiệt cùng đường, anh hùng mạt lộ, ai chẳng ảm đạm thương thân? Lão phu không nói nhiều nữa. Bây giờ lão phu đếm từ một đến mười mà công tử không chịu nuốt thuốc độc tức là công tử coi chết như về, dĩ nhiên lão phu pháp động cơ quan bắn tên độc ra để hoàn thành chí nguyện tìm cái chết của công tử.
Hắn ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Có điều nếu công tử còn muốn thân sinh qua ngày thì phải thực lòng thực dạ nuốt thuốc độc vào, đừng hòng tìm kế để gạt lão phu. Lão phu mà bắt ra được sẽ dùng hình pháp thảm khốc nhất ở nhân gian để đưa công tử vào chỗ chết. Công tử nên biết rằng lão phu chỉ đứng cách không đầy một trượng lại dưới ánh sáng tỏ như ban ngày, dù là dây tơ sợi tóc cũng không qua mắt lão phu được. Chỉ có hai đường sống và chết. Tùy ý công tử chọn lấy một.
Lý Hàn Thu tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng xoay xở mấy câu cảnh cáo của thiếu nữ, bụng bảo dạ:
- Dù viên thuốc này của Phương Tú là thuốc độc thật nhưng sau khi uống ba ngày chất độc mới phác tác, biết đâu mình còn có cơ hội giết chết được Giang Nam Song Hiệp để báo thù cho song thân.
Quyết định rồi chàng nghe Phương Tú đếm đến tiếng thứ chín, liền cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt.
Lý Hàn Thu vừa trông đã biết là một tay hảo thủ nội gia. Chàng đưa mắt nhìn lão lạnh lùng nói:
- Tại hạ muốn kiếm Phương viện chúa.
Lão già chậm rãi đáp:
- Lão phu chính là Phương Tú.
Hai người đứng cách nhau bảy bậc đá. Lý Hàn Thu nhảy vọt lên bờ.
- Phương viện chúa có quen biết Trương Tử Thanh không?
Phương Tú nhìn lại chàng đáp:
- Lão phu có gặp y một lần, nhưng đả gần 20 năm không thấy y đâu nữa.
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
- Phương viện chúa! Tưởng viện chúa đã biết tại hạ là ai rồi.
Phương Tú nhìn Lý Hàn Thu từ đầu tới chân rồi lắc đầu đáp:
- Xin tha thứ cho lão phu mắt kém, chưa nhận được đại gia là ai?
Lý Hàn Thu nói:
- Tại hạ nhắc tới một người chắc viện chúa sẽ biết ngay.
Phương Tú hỏi:
- Không hiểu các hạ muốn nói vị anh hùng nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chắc Phương viện chúa có nhận biết Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần đại hiệp?
Phương Tú cười rồi đáp:
- Ngày Lý Thanh Trần còn sống ở thế gian, lão phu đã được gặp qua.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Tuy Lý Thanh Trần đã qua đời, nhưng con y hãy còn sống ở thế gian... Phương viện chúa đã sót một điều nhỏ cỏ không nhổ tận gốc.
Phương Tú vẻ mặt vẫn trấn tĩnh. Lão thủng thẳng hỏi:
- Các hạ là...
Lý Hàn Thu ngắt lời:
- Tại hạ con Lý Thanh Trần tên gọi là Lý Hàn Thu.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Té ra là Lý công tử! Cha hùm không sinh con chó. Khí thế của Lý công tử đúng là tác phong của lệnh tôn ngày trước.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lý công tử từ xa ngàn dậm tới đây hẳn có việc gì cần yếu. Xin vào trong sảnh đường để lão phu dâng trà kính khách.
Lỳ Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Thằng cha này vẫn trấn tĩnh tâm thần. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước thì tài nào giữ thái được thái độ ung dung như vậy?
Chàng ỷ mình võ nghệ cao cường, tuy đã trông thấy cách kiến trúc trong viện như một tòa thành cực kỳ kiên cố mà chàng vẫn thản nhiên chẳng sợ hãi gì.
Chàng vẫy tay nói:
- Tòa viện của Phương viện chúa tuy kiên cố như thành đồng vách sắt song Lý Hàn Thu này vẫn chẳng quan tâm.
Phương Tú nói:
- Oai phong của lệnh tôn ngày nay lại thấy ở trong người Lý công tử.
Ðoạn lão trở gót đi trước.
Lý Hàn Thu theo sau Phương Tú bước qua cửa vào sảnh đường thì thấy nơi đây âm thầm lạnh lẽo.
Nền nhà lát gạch xanh.
Bên ngoài bóng tịch dương hãy còn sáng lạn mà trong sảnh đường đã tối đen không nhìn rõ cảnh vật.
Phương Tú trầm giọng bảo gia nhân:
- Thắp đèn lên!
Hỏa quang lấp loáng từ tiền sảnh soi vào suốt một dãy hành lang, cách một trượng lại có cây đèn lồng rủ tua. Dãy hành lang dài chừng bốn năm trượng rồi chuyển sang phía hữu.
Lý Hàn Thu tự nhủ:
- Xem cách bố trí nơi đây tất có nhiều cửa ngỏ mai phục trùng trùng, ta phải cẩn thận lắm mới được.
Phương Tú vừa cất bước vừa nói:
- Lý công tử giá lâm hàn xá thật là hân hạnh. Xin mời vào sảnh đường ngồi chơi.
Lý Hàn Thu toan cất bước theo, đột nhiên chàng động tâm liền dừng lại lạnh lùng hỏi:
- Bất tất phải vào sảnh đường nữa. Viện chúa có biết bữa nay tại hạ tới đây vì việc gì không?
Phương Tú lắc đầu đáp:
- Lão phu không biết.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Tại hạ tưởng viện chúa đã biết rồi, có điều không muốn nói ra mà thôi.
Phương Tú nói:
- Lão phu không biết thiệt.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Phương viện chúa khá trầm tĩnh đó.
Rồi chàng đổi sang thanh âm nghiêm trọng tiếp:
- Khắp thiên hạ đều bảo gia phụ hại về tay Ngũ Quái, mà thiệt ra Ngũ Quái không phải là hung thủ chân chính.
Phương Tú khẻ hất chòm râu dài cười hỏi:
- Vậy hung thủ chân chính là ai?
Lý Hàn Thu đáp:
- Là Phương Tú ở Kim Lăng và Hàn Ðào ở Từ châu.
Phương Tú vẽ mặt trấn tĩnh, cười ruồi hỏi:
- Công tử nói vậy thì cả lão phu cũng dính vào đó ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Không phải tại hạ nói vô căn cứ. Hiện còn bức thư của Hàn Ðào viết cho Trương Tử Thanh.
Tại hạ đã công bố bức thư này trong Hội Võ Quán.
Phương Tú cười ha hả nói:
- Anh hùng thiên hạ còn ai không biết lệnh tôn bị sát hại về tay Ngủ Quái. Lý công tử đã mắc mưu kế của Trương Tử Thanh muốn đổ vạ cho Giang Ðông thì lão phu dù có trăm miệng cũng khó lòng giải thích được.
Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:
- Trong Hội Võ Quán đã có người nhận đúng bức thư này là thủ bút của Hàn Ðào.
Phương Tú hỏi:
- Người nào vậy? Hiện giờ ở đâu? Lão phu cho khoái mã đi suốt ngày kiếm Hàn Ðào và người đó tới để đương đối chất.
Lý Hàn Thu đáp:
- Người đó ư? Y đã chết rồi.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Nếu vậy thì Lý công tử đả ăn nói một cách hàm hồ chăng?
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
- Bức thư đó hiện ở trong mình tại hạ. Muốn điều tra coi có phải bút tích của Hàn đại hiệp hay không cũng chẳng khó gì.
Phương Tú nói:
- Bút tích của Hàn Ðào lão phu chỉ trông qua là biết. Vậy công tử hãy đưa bức thư đó cho lão phu coi, được chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ có thể đưa cho viện chúa được, nhưng không phải ở ngay đây.
Phương Tú lại hỏi:
- Công tử định đi đâu mới định giao thư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Phải đến Hội Võ Quán, tại hạ sẽ giao trước mặt mọi người.
Phương Tú trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giả tỷ lão phu ở vào địa vị công tử thì công tử giao bức thư đó ngay bây giờ.
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Tại sao vậy?
Phương Tú đáp:
- Lý công tử có chịu trao thơ mới có thể bình yên mà rời khỏi nơi đây.
Lý Hàn Thu xoay tay rút thanh trường kiếm đánh soạt một tiếng rồi nói:
- Mời viện chúa lấy binh khí đi!
Phương Tú cười khanh khách nói :
- Lão phu mà dùng binh khí thì động thủ với công tử thì dù thắng cũng là bất võ.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Khẩu khí Phương viện chúa có vẻ khoác lác?
Chàng rung tay một cái phóng kiếm ra veo véo luôn hai chiêu đâm tới. Hai chiêu kiếm này vừa đâm vừa chém rất kỳ ảo.
Phương Tú dường như không ngờ kiếm chiêu của Lý Hàn Thu ác độc đến thế. Lão kinh hãi vội vàng né tránh nhưng đã chậm mất một chút. Tay trái lão bị chém hớt trúng, áo rách, máu tươi chảy ra.
Lý Hàn Thu đột nhiên thu trường kiếm lại lạnh lùng nói:
- Lấy binh khí ra đi! Ta muốn hạ ngươi một cách đường hoàng để ngươi khẩu phục cũng như tâm phục.
Phương Tú mặt lạnh như tiền thò tay vào bọc rút ra một thứ binh khí hình thù quái dị trông như một chiếc tay người
Cây binh khí này dài không đầy một thước toàn thân trắng như tuyết. Một đầu chi làm năm ngón. Ngón trỏ và ngón giữa chỉa thẳng lên. Ngón út và ngón vô danh thì nữa co nữa duỗi. Còn ngón cái thì lại dựng ngược về phía sau. Năm ngón chia thành ba phương hướng khác nhau trông rất kỳ dị.
Món khí giới này lấy tên là Ngân Phật Thủ.
Phương Tú lấy binh khí ra rồi cười lạt một tiếng nói:
- Hơn mười năm nay lão phu chưa đụng đến khí giới. Bữa nay may gặp Lý công tử lão phu mới dùng tới.
Lý Hàn Thu cất giọng lạnh như băng:
- Hãy cẩn thận!
Chàng phóng kiếm đâm tới.
Phương Tú cầm cây Ngân phật thủ đưa ra đỡ lấy đánh choang một tiếng thanh trường kiếm trong tay Lý Hàn Thu bị hất trật sang một bên.
Kiếm chiêu của Lý Hàn Thu cực kỳ thần tốc, chàng không chờ Phương Tú phản kích đã thu kiếm về và đánh liền ba chiêu.
Phương Tú huy động cây Ngân phật thủ vừa gạt vừa che kín quanh mình. Một trận kim thiết đụng nhau bật lên những tiếng chát chúa rùng rợn. Lão gạt được ba chiêu kiếm liên hàn của Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
- Võ công lão thất phu này quả nhiên lợi hại. Bọn Trương Tú Thanh còn kém lão xa. Xem chừng muốn hạ lão tất phải trải qua một trường chiến đấu ác liệt.
Trong lòng nghĩ vậy, tay kiếm cũng đẫn đờ.
Phương Tú thừa cơ phản kích, phóng cân Ngân phật thủ đánh tới ba chiêu.
Lý Hàn Thu huy động trường kiếm gạt Ngân phật thủ rồi lại tấn công hai chiêu.
Thế là trong đại sảnh mở đầu cuộc chiến đấu khốc liệt. Thanh trường kiếm cũng như cây Ngân phật thủ, đều phóng ra những chiêu tuyệt ảo!
Cuộc ác đấu đã diễn tiến được hơn 20 hợp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Lý Hàn Thu mặt nổi sát khí, hú lên một tiếng dài. Chàng thay đổi thế kiếm tấn công ác liệt hơn.
Phương Tú dần dần chống không nổi nhưng lão là tay gian hoạt, biết rằng đã gặp phải tay cường địch, liền từ từ lui lại phía sao theo đường hẻm khá dài. Lão vừa đỡ vừa lùi.
Lý Hàn Thu tuy chiếm được ưu thế, nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào hạ Phương Tú ngay được.
Hai người đi sâu vào đường hẻm.
Khí giới của Lý Hàn Thu dài quá nên xoay khó. Những chiêu kiếm kỳ ảo mãnh liệt không thi triển được.
Phương Tú cầm khí giới ngắn hơn nên không bị vướng vấp. Nhưng lão không mượn thế đường hẻm chật hẹp để đem toàn lực ra kháng cự mà vẫn từ từ lùi lại phía sau.
Lý Hàn Thu cũng biết lão muốn dẫn mình vào trọng địa, nhưng một là vì nóng báo thù, hai là nghệ cao mật lớn, chàng vẫn tiếp tục tiến vào.
Phương Tú dĩ nhiên giữ thế thủ, chỉ đỡ gạt kiếm chiêu của đối phương chứ không phản kích.
Lùi đến đường hẻm lại đến một tòa đại sảnh khác.
Cửa đại sảnh đường rộng mở nhưng bên trong không thắp đèn lửa một màu tối om.
Phương Tú đột nhiên hồi thủ phản kích cây ngân thủ cấp công ba chiêu liền.
Lý Hàn Thu bị đối phương đem toàn lực phản kích, bức bách chàng phải lùi lại một bước và thu kiếm về chống đỡ.
Phương Tú thừa cơ nhảy vọt vào đại sảnh tối om.
Lý Hàn Thu bật tiếng cười lạt hỏi:
- Phương Tú! Ngươi cũng được kể là một nhân vật có tên tuổi trong võ lâm mà bây giờ lại trốn chui như vậy thì đâu phải là anh hùng hảo hán?
Tiếng Phương Tú cười lớn từ trong đại sảnh vọng ra rồi cất tiếng hỏi:
- Lão phu có giết ngươi ở trong Phương gia đại viện này thì ai mà biết được?
Lý Hàn Thu cười lạt đáp:
- Cách bố trí tại Thiết Hoa Bảo so với Phương gia đại viện của ngươi đây còn ghê gớm gấp mười mà cũng chẳng vây hãm được Lý Hàn Thu này...
Phương Tú lạnh lùng ngắt lời:
- Trương Tử Thanh là hạng người nào mà công tử lại đem ví với lão phu.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Hắn nói câu này quả đúng thật. Cứ lấy võ công mà bàn thì Trương Tử Thanh còn thua hắn xa.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong bụng rồi đáp:
- Phương Tú! Ngươi không chịu ra thì ta cũng đánh vào.
Chàng kêu lên mấy tiếng vẫn không thấy Phương Tú đáp lại.
Lý Hàn Thu ngưng tụ mục lực nhìn vào trong nhưng chỉ thấy tối om không trong rõ vật gì.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Cách kiến trúc Phương gia đại điện này rất cổ quái. Phía trong cửa đã không thấy ánh mặt trời. Ngoài sự kiên cố dễ bề thước phòng thủ e còn có mai phục khác nữa. Lấy sức một mình ta tỷ đấu với lão trong căn nhà hắc ám thì bất luận mình thắng hay bại cũng lâm vào bước đường nguy hiểm vô cùng. Chi bằng ta lùi ra ngoài kia để khiêu chiến với lão là thượng sách.
Chàng nghĩ vậy liền trở gót lui ra.
Bỗng thấy trong đường hẻm đèn đuốc đang sáng lòa liên tục bị tắt hết. Chỉ trong nháy mắt không đâu còn chút đèn lửa. Ðường hẻm thành tối om.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu trong đường hẻm có người ám toán thì khó lòng né tránh. Ta phải mượn sức ký ức chạy lẹ ra ngoài đường hẻm rồi dời khỏi tòa cổ bảo này.
Chàng vừa nghỉ vừa đi rất mau.
Ngờ đâu mới đi được chừng hai ba trượng, đột nhiên nghe đánh rầm một tiếng. Một cánh cửa hạ xuống ngăn chặn lối đi.
Lý Hàn Thu vung kiếm đâm vào nghe rõ một tiếng kim thiết chạm nhau, liền biết ngay cửa này đúc bằng sắt.
Trước tình cảnh này, Lý Hàn Thu bỗng nổi lòng liều mạng chiến đấu, liền trở gót chạy trở vào.
Ngờ đâu chàng vừa cất bước đầu trong cũng có một cánh cửa rớt xuống. hai đầu cửa đóng khoảng giữa dài chừng ba trượng. Chỗ này cũng không có gì khác lạ.
Lý Hàn Thu biết ngay trong quảng hẻm này tất có mai phục rất hiểm độc, nếu cơ quan phát động là mình khó sống mà thoát khỏi nơi đây.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài tự hối:
- Ðáng tiếc ta không nghe lời Lôi Phi, ỷ mình kiêu dũng nên gặp kết quả ngày nay.
Chàng đành ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt điều hòa hơi thở để cho tinh lực cùng tâm thần trở về tình trạng trấn tĩnh rồi sẽ tìm cách đối địch.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.
Bỗng bên tai nghe có tiếng người lạ nói vọng vào:
- Hãy hạ bảo kiếm xuống.
Lý Hàn Thu ngó thanh trường kiếm bên mình cất tiếng hỏi:
- Lão là ai?
Người lạ mặt cười khanh khách đáp:
- Lão phu ư? Lão phu chính là Hàn Ðào ở Từ Châu mà công tử đang muốn kiếm đây.
Lý Hàn Thu cười gằn nói:
- Hay lắm! Té ra là lão!
Hàn Ðào lạnh lùng nói:
- Lão phu đã đến Kim lăng từ lâu và đã gặp công tử ở trong Hội Võ Quán rồi.
Lý Hàn Thu nói:
- Chà! Không ngờ Hội Võ Quán lừng lẩy tiếng tăm lại là nanh vuốt của Giang Nam Song Hiệp.
Hàn Ðào cất giọng lạnh như băng nói:
- Bây giờ công tử mới rỏ ư? Ðáng tiếc là chậm mất rồi! Ðiều bí ẩn giấu ở trong thâm tâm công tử thì nay nó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn xuống dưới đất với thi thể công tử.
Lý Hàn Thu biết không phải là lời hăm dọa. Nơi đây tất có bố trí mai phục để đưa chàng vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Chàng liền hỏi:
- Họ Ðào kia! Tại hạ muốn hỏi một việc chẳng hiểu lão có dám nói không?
Hàn Ðào cười rộ đáp:
- Nhất định công tử phải chết thì còn điều gì là lão phu không dám nữa. Công tử cứ hỏi đi!
Lý Hàn Thu nghe thanh âm ở về phía hữu trong bức vách cách chỗ chàng đứng chừng một trượng thì nghĩ bụng:
- Trong Thiết Hoa Bảo của Trương Tử Thanh tuy có bố trí những quan ải hiểm yếu nhưng còn nhiều chỗ không đặt mai phục. Ở đây Phương Tú lại đặt mai phục khắp nơi ở trong trang viện.
Các phòng ốc đường hẻm chỗ nào cũng có cạm bẫy, so với cách bố trí của Trương Tử Thanh còn ghê gớm hơn chứ không phải kém.
Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa cất tiếng hỏi:
- Bức thư mà tại hạ đã công bố trong Hội Võ Quán có đúng là thủ bút của Hàn Ðào không?
Hàn Ðào đáp:
- Ðó chính là thủ bút của Hàn nhị gia.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Vậy ra gia phụ bị Giang Nam Song Hiệp các ngươi hạ sát ư?
Hàn Ðào cười khanh khách đáp:
- Ðúng thế! Nếu không có anh em lão phu ra tay thì bọn Ngũ Quái võ công tầm thường kia làm gì địch nổi lệnh tôn.
Lý Hàn Thu đột nhiên buông tiếng thở dài nói:
- Than ôi! Ðáng tiếc! Thật là đáng tiếc!
Hàn Ðào lấy làm kỳ hỏi:
- Công tử còn có điều chi đáng tiếc?
Lý Hàn Thu đáp:
- Ðáng tiếc là Lý Hàn Thu này chưa đâm chết được kẻ thù mà phải uổng mạng nơi đây, thật khó lòng nhắm mắt được.
Hàn Ðào hững hờ nói:
- Lệnh tôn cũng lệnh đường ở dưới suối vàng đang tịch mịch quạnh hiu thì công tử xuống đó hầu hạ dưới gối cũng tỏ được lòng hiếu thảo chứ sao?
Trong đường hầm này tối đen như mực.
Lý Hàn Thu chỉ nghe thanh âm để đoán vị trị chỗ Hàn Ðào đang đứng. Chàng từ từ lượm thanh trường kiếm lên toan nhảy lại tấn công thì đột nhiên nghe thanh âm một thiếu nữ lọt vào tai:
- Không nín nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Muốn toàn mạng chớ có vọng động.
Mấy câu nói này như mõ chiều chuông sớm khiến cho bầu nhiệt huyết trong ngực Lý Hàn Thu đang sủi lên sùng sục tự nhiên trấn tĩnh lại.
Chàng nghĩ thầm:
- Câu nói này quả đúng thật. Ta mà không nhẫn khí thôn thanh nhảy lại tập kích thì mười phần chắc đến tám là đâm không trúng, chỉ tổ làm cho chúng tức giận và đưa ta đến chỗ chết mau chóng hơn.
Chàng nghĩ vậy rồi tạm thòi bình tĩnh lại.
Một ý niệm khác lại nổi lên trong đầu óc. Chàng tự hỏi:
- Thanh âm cảnh cáo vừa rồi rõ ràng ở miệng một thiếu nữ thốt ra. Nhưng nàng là ai? Từ ngày ta dời khỏi sư môn chỉ đem hết tâm ý vào việc báo thù, luôn luôn giữ hành tung bí ẩn, chưa từng giao thiệp với bọn giang hồ. Bữa nay ở Hội Võ Quán mới giao kết với Thần Thâu Lôi Phi là người đầu tiên, còn đàn bà con gái thì ta có giao thiệp với ai đâu?
Chàng cố moi móc tìm trong ký ức xem thanh âm thiếu nữ này là ai nhưng chàng đã thất vọng, thủy chung không nhớ được là tiếng cô gái nào.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu.
Ðột nhiên một ánh sáng lòa lóe lên chiếu thẳng vào.
Lý Hàn Thu bị ánh sáng mãnh liệt này làm cho hai mắt không mở ra được bản năng thiên nhiên muốn sống của con người thúc đẩy chàng cầm kiếm thế hộ vệ trước ngực.
Một tràng cười hô hố nổi lên, tiếp theo là một giọng nói lạnh như băng:
- Lão phu chỉ hạ lệnh một tiếng là lập tức bao nhiêu cơ quan đều phát động. Hàng trăm mũi tên tẩm độc đồng thời bắn ra. Dù võ công công tử có cao cường gấp mười cũng nhất định phải chết dưới làn tên đạn.
Lý Hàn Thu vừa nhe đã biết ngay là âm thanh Phương Tú. Những lời cảnh cáo vừa rồi của thiếu nữ lại hiện lên trong đầu óc chàng.
Chàng nghĩ thầm:
- Lúc này là lúc ta phải hết sức tranh thủ sinh cơ.
Chàng từ từ buông kiếm xuống hỏi:
- Có phải Phương viện chúa đó không?
Phương Tú đáp:
- Chính thị lão phu!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Viện chúa giam hãm ta ở chỗ này, giết thì không giết, tha cũng không tha, là có dụng ý gì?
Phương Tú lại hỏi:
- Phải chăng công tử là truyền nhân về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm?
Lý Hàn Thu không trả lời, chàng hỏi lại:
- Viện chúa hỏi câu này làm chi? Phải thì sao mà không phải thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tử đã bị hãm vào tử địa. Bây giờ chỉ có một đường thoát chết, lão phu không hiểu công tử có muốn sống chăng?
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ðường lối nào? Phương viện chúa nói cho tại hạ nghe.
Phương Tú đáp:
- Công tử chỉ có một quyết định muốn chết hay là muốn sống chẳng còn gì nữa mà phải lựa chọn.
Lý Hàn Thu nói:
- Tại hạ muốn biết trước đường lối nào, nếu sống không bằng chết thì thà rằng chết đi hay hơn.
Phương Tú chưa trả lời, ánh lửa đang mãnh liệt tự nhiên tắt phụt.
Hồi lâu chàng mới nghe Phương Tú vọng lại đáp:
- Lão phu yêu cầu công tử giết một người.
Lý Hàn Thu toan cự tuyệt thì sực nhớ tới lời cảnh cáo của thiếu nữ.
Chàng nghĩ thầm:
- Binh bất yếm trá. Hai bên ở vào tình thế đối địch dù ta có giả trá cũng không sao.
Nghĩ vậy chàng liền hỏi lại:
- Viện chúa bảo tại hạ giết ai?
Phương Tú lạnh lùng đáp:
- Lão phu đã nói rồi. Công tử không có quyền lựa chọn nữa. Lão phu chỉ hỏi công tử có chịu hay không?
Lý Hàn Thu trong lòng lửa giận cháy bừng bừng mà chàng phải cố nhẫn nại, cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Ưng thì sao mà không ưng thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tử mà ưng thì hãy uống một viên thuốc độc trước. Trong ba ngày chất độc mới phát tác. Chúng ta tha công tử dời khỏi nơi đây và đưa công tử đi giết một người.
Lý Hàn Thu cố dẹp cơn xúc động trong lòng hỏi lại:
- Sau khi tại hạ giết người thì sao?
Phương Tú đáp:
- Khi đó lão phu sẽ phế bỏ võ công của công tử rồi cho uống thuốc giải và đưa tới một chốn nông thôn để công tử di dưỡng tuổi trời.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nếu tại hạ không giết nổi người đó thì làm thế nào?
Phương Tú đáp:
- Công tử mà không giết được y thì dĩ nhiên công tử bị y hạ sát.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Tại hạ không chịu thì sao?
Phương Tú đáp:
- Giản dị lắm! Lão phu hạ lệnh phát động cơ quan cho trăm ngàn tên độc bắn ra hạ sát công tử ngay tức khắc.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Ðể tại hạ nghĩ lại coi.
Phương Tú nói:
- Ðược rồi! Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà lão phu sẽ trở lại để công tử trả lời dứt khoát.
Lý Hàn Thu nhìn về phía phát ra thanh âm, ngơ ngẩn xuất thần. Chàng không biết là mình đang phẫn nộ hay đang oán hận.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vọng lại:
- Ưng chịu hắn đi! Ta đã vì công tử mà tráo thuốc giả vào, công tử yên tâm nuốt xuống.
Phương Tú là kẻ rất đa nghi, công tử đừng tưởng ngậm thuốc trong miệng dấu dưới đầu lưỡi là hắn không phát giát ra được...
Thanh âm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Trước tình trạng này, công tử không còn đường nào khác để mà lựa chọn nửa. Chỉ có cách nghe lời ta mới yên được. Ta nói tới đây là hết lời, còn tin hay không là tùy ở nơi công tử. Thôi ta đi đây!
Lý Hàn Thu toan hỏi xem người này là ai, nhưng chưa thốt ra lời chàng đã dừng lại Một lúc sau, thanh âm Phương Tú lại vọng lên:
- Lý công tử! Công tử đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lý Hàn Thu không dám trả lời ưng thuận một cách mau lẹ, sợ đối phương sinh lòng nghi hoặc, chàng liền thủng thẳng hỏi:
- Sau khi tại hạ giết người kia mà Phương viện chúa vẫn không thực hành lời hứa lấy thuốc giải cho thì ra tại hạ nhọc sức vì Phương viện chúa mà mình chẳng được ích gì hay sao?
Phương Tú cười ha hả đáp:
- Sau khi phế bỏ võ công, công tử chẳng khác chi người tầm thường thì giết đi hay để sống cũng chẳng quan hệ gì.
Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi:
- Nhưng tại hạ còn có miệng nói. Viện chúa không sợ tiếng tăm Giang Nam Song Hiệp bị tiêu ma ư?
Phương Tú cười lạt đáp:
- Công tử đã đem bức thơ kia công bố trong Hội Võ Quán thì dĩ nhiên hiệp danh của chúng ta bị hoen ố rồi...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chỗ nông trang mà công tử trú ngụ sau này ở tại rừng sâu đầm lớn, ngoài việc ăn uống no đủ, quanh năm công tử khó lòng được gặp mặt mọi người. Công tử lại mất hết võ công đừng hòng dời khỏi chỗ đó.
Lý Hàn Thu lẳng lặng không nói gì, bụng bảo dạ:
- Ta không nên trả lời hắn một cách mau lẹ là đã ưng chịu điều kiện của hắn.
Ðột nhiên ánh sáng lòe lên, một tia sáng quắc chiếu vào. Tiếp theo một viên thuốc liệng xuống đất trước mặt Lý Hàn Thu
Bổng nghe âm thanh Phương Tú lại cất lên:
- Một đàng là chết uổng, một đàng là sống trộm, đối với công tử dĩ nhiên khó bề quyết định. Lão phu lịch duyệt đã nhiều. Những trường hợp hào kiệt cùng đường, anh hùng mạt lộ, ai chẳng ảm đạm thương thân? Lão phu không nói nhiều nữa. Bây giờ lão phu đếm từ một đến mười mà công tử không chịu nuốt thuốc độc tức là công tử coi chết như về, dĩ nhiên lão phu pháp động cơ quan bắn tên độc ra để hoàn thành chí nguyện tìm cái chết của công tử.
Hắn ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Có điều nếu công tử còn muốn thân sinh qua ngày thì phải thực lòng thực dạ nuốt thuốc độc vào, đừng hòng tìm kế để gạt lão phu. Lão phu mà bắt ra được sẽ dùng hình pháp thảm khốc nhất ở nhân gian để đưa công tử vào chỗ chết. Công tử nên biết rằng lão phu chỉ đứng cách không đầy một trượng lại dưới ánh sáng tỏ như ban ngày, dù là dây tơ sợi tóc cũng không qua mắt lão phu được. Chỉ có hai đường sống và chết. Tùy ý công tử chọn lấy một.
Lý Hàn Thu tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng xoay xở mấy câu cảnh cáo của thiếu nữ, bụng bảo dạ:
- Dù viên thuốc này của Phương Tú là thuốc độc thật nhưng sau khi uống ba ngày chất độc mới phác tác, biết đâu mình còn có cơ hội giết chết được Giang Nam Song Hiệp để báo thù cho song thân.
Quyết định rồi chàng nghe Phương Tú đếm đến tiếng thứ chín, liền cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt.
Bình luận facebook