-
Chương 27: Chương 14.2: Phó tiên sinh, Trung thu vui vẻ!
“Ủa? Đây không phải là Diệp Gia sao?” Đoàn Hiểu Quân qua khe cửa nhìn thấy cô, lại thấy trên tay cô là hộp quà bánh trung thu, liền cười trêu chọc: “Sao, cô cũng đến tặng bánh trung thu cho đội trưởng Phó à?”
Diệp Gia nhìn anh ta, trong miệng còn đang nhai bánh, nghĩ thầm bánh mà anh ta đang ăn hẳn là bánh của nhóm tình địch tặng cho Phó Tri Duyên. Diệp Gia liếc mắt nhìn phòng làm việc, hộp bánh trung thu đã bị mở ra chẳng còn mấy cái.
Ánh mắt của Đoàn Hiểu Quân rơi trên hộp bánh trong tay Diệp Gia: “Ôi, bánh trung thu này có nhân bánh gì vậy ta!”
Nhân gì thì liên quan gì tới anh! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Diệp Gia vội vàng đem hộp quà giấu ở sau lưng.
“Phó Tri Duyên đâu?” Cô hỏi.
“Tìm đội trưởng Phó có việc gì à?” Đoàn Hiểu Quân cười nói: “Bây giờ là giờ làm việc, đội trưởng Phó không gặp khách, có thể để lại đồ, còn người thì có thể rời đi.”
Xí! Nằm mơ đi!
Chắc vừa nãy cũng dùng cái cớ này để giữ lại bánh của nhóm tình địch đó đi.
Diệp Gia nghiến răng: “Tôi cũng không phải là khách.”
“Vậy cô đến đây làm gì!”
Đến cục cảnh sát thì có thể làm gì?
“Tôi đến tự thú!” Diệp Gia nói mà không suy nghĩ: “Có thể gặp không? Tôi chỉ giải thích tình hình với Phó Tri Duyên.”
Đoàn Hiểu Quân hơi kinh ngạc, anh ta dường như không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, trong phòng Mục Sâm cười cười: “Tiểu Quân, đừng làm khó người ta nữa, 10 giờ là đội trưởng Phó tan làm rồi, bây giờ cũng sắp tới giờ rồi, dẫn cô ấy vào đi.”
“Thương hoa tiếc ngọc cô đó.” Đoàn Hiểu Quân ném nửa cái bánh còn lại vào trong miệng rồi ra sức nhai, khó khăn nuốt xuống xong rồi đi ra cửa.
Diệp Gia đi theo Đoàn Hiểu Quân đến phòng làm việc của Phó Tri Duyên, Đoàn Hiểu Quân gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Mời vào.”
Anh ta xoay nắm cửa, nghiêng người nói với Diệp Gia: “Vào đi.”
Diệp Gia hít một hơi thật sâu, lướt qua khe cửa vào văn phòng của Phó Tri Duyên.
Phó Tri Duyên đang cúi đầu sắp xếp tài liệu trên bàn, ánh mặt trời lọt vào cửa sổ, như l*иg vào ánh hào quang trên người anh, anh cứ như vậy, yên tĩnh ngồi trong bụi không khí dưới ánh nắng mặt trời, thời gian như đứng yên lại.
Khóe mắt liếc nhìn người trước mặt, Phó Tri Duyên ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc: “Là cô?”
“Phó tiên sinh, Trung thu vui vẻ.” Diệp Gia nhanh chóng quơ quơ hộp quà trong tay lên: “Đây là em...”
“Tôi không nhận quà.” Phó Tri Duyên thẳng lời mà từ chối.
Biết ngay mà...
“Đây là... áo khoác của anh hôm bữa.” Diệp Gia vội giải thích: “Em giặt sạch rồi, trả lại cho anh.”
Ngày đó gặp phải tên lưu manh, anh đã khoác áo khoác lên người cô.
Có chút tự mình đa tình mẹ nó rồi...
Phó Tri Duyên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy... đặt ở bên kia đi.”
“Vâng.” Diệp Gia lấy hộp quà từ trong túi áo khoác anh ra và đặt trên bàn, rồi ngồi đối diện với bàn làm việc của anh, mở nắp hộp ra, hương thơm ngọt ngào nóng hổi ập vào mặt, Diệp Gia nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tự nói một mình: “Thơm quá đi! Còn nóng hổi luôn!”
Phó Tri Duyên không ngẩng đầu.
Diệp Gia nhanh gọn mà cầm một miếng bánh lên cắn một ngụm, vừa xốp vừa mềm.
“Ôi, ngon ghê.”
Phó Tri Duyên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đừng ăn ở đây.”
Diệp Gia nhanh chóng cầm cả hộp bánh lên dời đến bên tường, tiếp tục ăn.
Chóp chép chóp chép...
Phó Tri Duyên rốt cuộc cũng bất lực chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi ở bàn trà ăn đi, đừng làm bẩn sàn nhà.”
Diệp Gia cười vui vẻ ngoan ngoãn đến sô pha ngồi xuống, ăn được mấy miếng thì ngước mắt lên nhìn Phó Tri Duyên: “Phó tiên sinh, em làm là bánh trung thu nhân đậu trắng, bây giờ trên thị trường đủ kiểu đủ loại bánh trung thu, nào là bánh trung thu pha lê, bánh dẻo tuyết, bánh nhân đậu và lòng trứng đỏ, nhiều vô kể, có điều em nghĩ, vẫn là bánh truyền thống ngon, nó có hương vị đó. Em đến Vân Quế Trai để mua đậu thận trắng chất lượng cao, rồi xay nhuyễn bằng máy xay sinh tố, sau đó...”
Lảm nha lảm nhảm...
Phó Tri Duyên đặt tập tài liệu trong tay xuống, rất nhức đầu mà xoa xoa khóe mắt: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”
Cô dùng ánh mắt hơi ủy khuất mà nhìn anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Hay là, anh cũng ăn thử xem.”
Phó Tri Duyên ngó đồng hồ, đã mười giờ mười lăm, tan ca rồi.
Anh đứng dậy, đi tới chỗ móc áo, cởi bỏ đồng phục bên ngoài, Diệp Gia nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của anh lần lượt cởi từng cúc áo ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng không nếp gấp, đôi mắt nhìn thẳng trừng lớn.
Phó Tri Duyên đang thay đồ... trước mặt cô!
Vậy có phải là... cũng muốn thay quần luôn không đây!
Vuốt mặt một cái, mặt Diệp Gia đỏ bừng cả lên.
Nghĩ nhiều quá rồi!
Phó Tri Duyên mặc quần áo thường ngày, không hề có ý định thay quần, anh bước đến máy lọc nước, lấy ly giấy rót hai ly nước ấm, rồi đi đến bàn trà, dùng tay đẩy một ly nước đến trước mặt Diệp Gia.
Diệp Gia cầm ly nước lên uống một ngụm, nuốt xuống miếng bánh đang mắc kẹt trong cổ họng.
Phó Tri Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách ngồi của hai người không xa cũng không gần, Diệp Gia biết rằng anh ngại chủ động nên cô nhanh tay lấy giấy thấm dầu bọc miếng bánh rồi đưa đến trước mặt anh: “Phó tiên sinh, nếm thử, còn nóng lắm nha!”
Phó Tri Duyên nhận lấy, những đầu ngón tay lạnh chạm vào vỏ bánh, quả nhiên vẫn còn tản ra hơi nóng, bánh càng thơm hơn.
Tay phải anh cầm bánh trung thu, hai chân mở ra, cúi người nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, tay trái mở ra đón lấy những vụn bánh rơi xuống, biên độ nhai kỹ không lớn, môi mím chặt, hơi híp mắt, khi nuốt xuống thì yết hầu chuyển động, vòng cung tuyệt đẹp.
Diệp Gia ngơ ngác nhìn anh, dù chỉ là ăn bánh trung thu thôi, cũng có thể thành quốc sắc thiên hương như vậy!
“Ngon không...ạ?” Cô hỏi một cách rụt rè.
Phó Tri Duyên cảm nhận được vị ngọt nhưng không ngấy trên đầu lưỡi, nói "ừm" một tiếng.
Diệp Gia mãn nguyện nhìn anh ăn xong miếng bánh trung thu, cô lại vội vàng cầm một miếng khác đưa cho anh, cái bánh trung thu rất nhỏ, Phó Tri Duyên không chần chừ mà nhận lấy nó, sau đó ánh mắt anh nhìn xuống thấy chữ trên bánh, đó là bốn ký tự khắc tên cô và anh.
Gia Hành Tri Hiện.
Hô hấp của Diệp Gia đều muốn dừng lại luôn rồi, cô không dám thở mạnh.
Ánh mắt Phó Tri Duyên chỉ dừng lại một chút, liền dời đi, sau đó nghiêng người ngồi xuống, cắn một miếng nữa, khẽ lẩm bẩm nói: “Còn khá là tỉ mỉ.”
Diệp Gia nhìn anh ta, trong miệng còn đang nhai bánh, nghĩ thầm bánh mà anh ta đang ăn hẳn là bánh của nhóm tình địch tặng cho Phó Tri Duyên. Diệp Gia liếc mắt nhìn phòng làm việc, hộp bánh trung thu đã bị mở ra chẳng còn mấy cái.
Ánh mắt của Đoàn Hiểu Quân rơi trên hộp bánh trong tay Diệp Gia: “Ôi, bánh trung thu này có nhân bánh gì vậy ta!”
Nhân gì thì liên quan gì tới anh! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Diệp Gia vội vàng đem hộp quà giấu ở sau lưng.
“Phó Tri Duyên đâu?” Cô hỏi.
“Tìm đội trưởng Phó có việc gì à?” Đoàn Hiểu Quân cười nói: “Bây giờ là giờ làm việc, đội trưởng Phó không gặp khách, có thể để lại đồ, còn người thì có thể rời đi.”
Xí! Nằm mơ đi!
Chắc vừa nãy cũng dùng cái cớ này để giữ lại bánh của nhóm tình địch đó đi.
Diệp Gia nghiến răng: “Tôi cũng không phải là khách.”
“Vậy cô đến đây làm gì!”
Đến cục cảnh sát thì có thể làm gì?
“Tôi đến tự thú!” Diệp Gia nói mà không suy nghĩ: “Có thể gặp không? Tôi chỉ giải thích tình hình với Phó Tri Duyên.”
Đoàn Hiểu Quân hơi kinh ngạc, anh ta dường như không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, trong phòng Mục Sâm cười cười: “Tiểu Quân, đừng làm khó người ta nữa, 10 giờ là đội trưởng Phó tan làm rồi, bây giờ cũng sắp tới giờ rồi, dẫn cô ấy vào đi.”
“Thương hoa tiếc ngọc cô đó.” Đoàn Hiểu Quân ném nửa cái bánh còn lại vào trong miệng rồi ra sức nhai, khó khăn nuốt xuống xong rồi đi ra cửa.
Diệp Gia đi theo Đoàn Hiểu Quân đến phòng làm việc của Phó Tri Duyên, Đoàn Hiểu Quân gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Mời vào.”
Anh ta xoay nắm cửa, nghiêng người nói với Diệp Gia: “Vào đi.”
Diệp Gia hít một hơi thật sâu, lướt qua khe cửa vào văn phòng của Phó Tri Duyên.
Phó Tri Duyên đang cúi đầu sắp xếp tài liệu trên bàn, ánh mặt trời lọt vào cửa sổ, như l*иg vào ánh hào quang trên người anh, anh cứ như vậy, yên tĩnh ngồi trong bụi không khí dưới ánh nắng mặt trời, thời gian như đứng yên lại.
Khóe mắt liếc nhìn người trước mặt, Phó Tri Duyên ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc: “Là cô?”
“Phó tiên sinh, Trung thu vui vẻ.” Diệp Gia nhanh chóng quơ quơ hộp quà trong tay lên: “Đây là em...”
“Tôi không nhận quà.” Phó Tri Duyên thẳng lời mà từ chối.
Biết ngay mà...
“Đây là... áo khoác của anh hôm bữa.” Diệp Gia vội giải thích: “Em giặt sạch rồi, trả lại cho anh.”
Ngày đó gặp phải tên lưu manh, anh đã khoác áo khoác lên người cô.
Có chút tự mình đa tình mẹ nó rồi...
Phó Tri Duyên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy... đặt ở bên kia đi.”
“Vâng.” Diệp Gia lấy hộp quà từ trong túi áo khoác anh ra và đặt trên bàn, rồi ngồi đối diện với bàn làm việc của anh, mở nắp hộp ra, hương thơm ngọt ngào nóng hổi ập vào mặt, Diệp Gia nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tự nói một mình: “Thơm quá đi! Còn nóng hổi luôn!”
Phó Tri Duyên không ngẩng đầu.
Diệp Gia nhanh gọn mà cầm một miếng bánh lên cắn một ngụm, vừa xốp vừa mềm.
“Ôi, ngon ghê.”
Phó Tri Duyên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đừng ăn ở đây.”
Diệp Gia nhanh chóng cầm cả hộp bánh lên dời đến bên tường, tiếp tục ăn.
Chóp chép chóp chép...
Phó Tri Duyên rốt cuộc cũng bất lực chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi ở bàn trà ăn đi, đừng làm bẩn sàn nhà.”
Diệp Gia cười vui vẻ ngoan ngoãn đến sô pha ngồi xuống, ăn được mấy miếng thì ngước mắt lên nhìn Phó Tri Duyên: “Phó tiên sinh, em làm là bánh trung thu nhân đậu trắng, bây giờ trên thị trường đủ kiểu đủ loại bánh trung thu, nào là bánh trung thu pha lê, bánh dẻo tuyết, bánh nhân đậu và lòng trứng đỏ, nhiều vô kể, có điều em nghĩ, vẫn là bánh truyền thống ngon, nó có hương vị đó. Em đến Vân Quế Trai để mua đậu thận trắng chất lượng cao, rồi xay nhuyễn bằng máy xay sinh tố, sau đó...”
Lảm nha lảm nhảm...
Phó Tri Duyên đặt tập tài liệu trong tay xuống, rất nhức đầu mà xoa xoa khóe mắt: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”
Cô dùng ánh mắt hơi ủy khuất mà nhìn anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Hay là, anh cũng ăn thử xem.”
Phó Tri Duyên ngó đồng hồ, đã mười giờ mười lăm, tan ca rồi.
Anh đứng dậy, đi tới chỗ móc áo, cởi bỏ đồng phục bên ngoài, Diệp Gia nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của anh lần lượt cởi từng cúc áo ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng không nếp gấp, đôi mắt nhìn thẳng trừng lớn.
Phó Tri Duyên đang thay đồ... trước mặt cô!
Vậy có phải là... cũng muốn thay quần luôn không đây!
Vuốt mặt một cái, mặt Diệp Gia đỏ bừng cả lên.
Nghĩ nhiều quá rồi!
Phó Tri Duyên mặc quần áo thường ngày, không hề có ý định thay quần, anh bước đến máy lọc nước, lấy ly giấy rót hai ly nước ấm, rồi đi đến bàn trà, dùng tay đẩy một ly nước đến trước mặt Diệp Gia.
Diệp Gia cầm ly nước lên uống một ngụm, nuốt xuống miếng bánh đang mắc kẹt trong cổ họng.
Phó Tri Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách ngồi của hai người không xa cũng không gần, Diệp Gia biết rằng anh ngại chủ động nên cô nhanh tay lấy giấy thấm dầu bọc miếng bánh rồi đưa đến trước mặt anh: “Phó tiên sinh, nếm thử, còn nóng lắm nha!”
Phó Tri Duyên nhận lấy, những đầu ngón tay lạnh chạm vào vỏ bánh, quả nhiên vẫn còn tản ra hơi nóng, bánh càng thơm hơn.
Tay phải anh cầm bánh trung thu, hai chân mở ra, cúi người nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, tay trái mở ra đón lấy những vụn bánh rơi xuống, biên độ nhai kỹ không lớn, môi mím chặt, hơi híp mắt, khi nuốt xuống thì yết hầu chuyển động, vòng cung tuyệt đẹp.
Diệp Gia ngơ ngác nhìn anh, dù chỉ là ăn bánh trung thu thôi, cũng có thể thành quốc sắc thiên hương như vậy!
“Ngon không...ạ?” Cô hỏi một cách rụt rè.
Phó Tri Duyên cảm nhận được vị ngọt nhưng không ngấy trên đầu lưỡi, nói "ừm" một tiếng.
Diệp Gia mãn nguyện nhìn anh ăn xong miếng bánh trung thu, cô lại vội vàng cầm một miếng khác đưa cho anh, cái bánh trung thu rất nhỏ, Phó Tri Duyên không chần chừ mà nhận lấy nó, sau đó ánh mắt anh nhìn xuống thấy chữ trên bánh, đó là bốn ký tự khắc tên cô và anh.
Gia Hành Tri Hiện.
Hô hấp của Diệp Gia đều muốn dừng lại luôn rồi, cô không dám thở mạnh.
Ánh mắt Phó Tri Duyên chỉ dừng lại một chút, liền dời đi, sau đó nghiêng người ngồi xuống, cắn một miếng nữa, khẽ lẩm bẩm nói: “Còn khá là tỉ mỉ.”
Bình luận facebook