• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Thanh xuân vội vã! (2 Viewers)

  • Chương 3

Nói xong Nam cũng đi về lớp chỉ còn cô vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó. Cô rất khó chịu khi người khác biết chuyện anh đi du học mà cô lại ko biết một tý gì về chuyện này là sao? Trở về chỗ ngồi, thì cô thấy anh bước vào lớp, thấy thế cô như gió chạy lại lôi anh ra ngoài hỏi cho ra lẽ.
- Anh... anh tại sao lại không nói cho em biết chuyện anh đi du học.
- Tại sao em biết chuyện này, ai đã nói cho em biết?
- Anh còn hỏi lại em nữa hả trong lòng anh phải tự biết là ai chứ, nếu em mà ko nghe đc chuyện này thì anh tính giấu em đến khi nào hay anh định không nói cho em biết mà lẳng lặng đi hả đồ độc ác này
Nói đến đây An vừa khóc vừa đánh vào người anh. Anh sót xa ôm cô vào lòng an ủi
- Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên nói với em sớm hơn. Vì chuyện này anh chưa chắc chắn nên mới không dám nói sợ em sẽ suy nghĩ lung tung.
An không trả lời để mặc cho anh ôm, nước mắt đã thấm ướt một mảng áo trước ngực anh. Cả buổi sáng hai người chỉ im lặng, cho đến lúc anh đèo cô trên đường về cô mới ấp úng hỏi:
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
- Bắt đầu từ đầu năm lớp 12
- Khi nào thì đi?
- Sau khi tốt nghiệp xong anh sẽ qua đó
- Anh đi bao lâu?
- Theo dự tính là 5 năm nhưng cũng có thể lâu hơn
An im lặng không hỏi gì thêm nữa.
Xe dừng trước cửa nhà cô, lần này cô không cầm theo mũ vào nhà nữa mà cởi ra đưa cho anh
- Chúng ta dừng lại đi!
Lâm cầm chắc mũ bảo hiểm hít thở thật sâu lấy hết can đảm để nói ra những lời này.
- Tại sao?
- Chỉ vì đi du học 5 năm mà anh cũng không có dũng khí để yêu xa sao?
- Anh xin lỗi
- Không cần phải xin lỗi tôi, anh về đi.
Nói xong An xoay người đi thẳng vào nhà, Lâm nhìn theo cô cho tới khi cánh cửa đóng lại mới lên xe trở về nhà
Sáng sớm, An ra khỏi nhà và đi bộ tới trường. Đang băng qua đường thì cô vô tình nhìn thấy hình ảnh quen thuộc vẫn chàng trai ấy, vẫn chiếc xe ấy nhưng người ngồi sau không còn là cô nữa mà là một cô gái khác. Lúc này An đã biết lý do anh muốn dừng lại , anh đã yêu người khác rồi.
Ở lớp, cô và anh vẫn ngồi chung bàn nhưng không còn như trước nữa, không còn vui đùa với nhau, không còn được anh mua đồ ăn sáng cho, không còn được ngồi sau lưng anh hàng ngày nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên cô xuống căng tin một mình, mỗi lần đều là cô lôi kéo anh đi cùng nhưng bây giờ không còn lý do để rủ anh nữa rồi. Vừa đi đến gần căng tin cô thấy anh đang đi cùng cô gái lúc sáng, cô gái còn ôm lấy cánh tay của anh nữa. Cô bé này trông có vẻ nhỏ tuổi hơn anh, mặt mũi ưa nhìn, trắng trẻo.
Cô định đi về lớp nhưng bụng lại réo lên, cuối cùng vẫn phải quay lại đi vào căng tin mua sáng.
Vẫn là món bánh sữa mà cô thích anh mua 2 cái định để dưới gầm bàn cho cô nhưng thấy cô cũng xuống mua nên anh đành đưa bánh cho cô gái đi cùng, đúng lúc cô nhìn thấy ghen lắm nhưng không làm được gì nên cô đã mua nhiều hơn cho bỏ tức.Nhưng mua nhiều quá ăn không hết cô quay xuống cho thằng bạn ngồi bàn dưới,thấy cô không cho mình mà cho thằng bàn dưới anh ghen lắm. Đúng lúc đánh trống vào tiết,anh giật cái bánh trên tay thằng bàn dưới ném vào thùng rác thản nhiên nói:
-Trong giờ học được không ăn quà vặt
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh mà cậu bạn chẳng nói được gì .
Cô nhìn thấy hành động của anh mà cô ngơ ngác trước đây anh có bao giờ lo chuyện bao đồng thế đâu, đúng là lạ mà
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom