Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-80
Thanh xuân không nuối tiếc - Chương 77
Chương 77:
Cô từ trong lòng anh ngước lên, giọt lệ vẫn chưa khô hết, đọng lại nơi khóe mắt, đôi mắt cô long lanh, trong trẻo. Cô cắn mạnh vào cánh tay đang vòng qua người mình của anh, sự đau đớn đột ngột truyền đến khiến anh kêu lên một tiếng, nhưng không nói gì, vẫn để cô cắn.
“Darling, em có sao không?” Anh lo lắng hỏi.
Cô ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
“Có, có sao đấy!”
Ngay sau đó, cô bị anh lần sờ khắp người, bàn tay rất thành thật, chỉ đơn giản là muốn biết cô bị thương chỗ nào, không có lấy một chút mờ ám nào cả. Thế nhưng, một cô gái như bạn học Tiểu Tịch của chúng ta da mặt rất mỏng, sao có thể không để ý đến được. Cô giữ hai tay anh lại, nói:
“Đừng sờ lung tung.”
Anh bất mãn nhìn cô, giọng nói như muốn biện bạch:
“Đừng lung tung, để anh xem em bị thương ở đâu.”
Cô ‘à’ một tiếng, sau đó buông tay anh ra, đặt về phía ngực trái, làm động tác như bị đau tim, ai oán nói:
“Đây, em bị thương ở đây này. Anh không phải tìm nữa. Con tim nhỏ bé của em bị anh làm cho tổn thương rồi.”
Cô vừa dứt lời, một tiếng cười liền vang lên trong phòng bệnh, âm lượng lớn đến nổi khiến cho Andrea đứng ngoài cửa cũng nghe thấy được. Cô ấy đẩy cửa ra, nói:
“Hạ Thiên Vũ tỉnh rồi….”
Chưa nói hết, nửa câu sau liền bị nuốt trở lại. Andrea cười gian một tiếng rồi quay người bước ra ngoài luôn, trước khi đi còn để lại một câu:
“Ahri, bạn trai cậu còn đang bị thương đó nha. Kiềm chế chút.”
Câu nói của Andrea thành công khiến cho khuôn mặt cô đỏ bừng. Andrea ngoài cửa thì bực tức trong lòng. Hai con người này sao lúc nào cũng để cô phải nhìn thấy cảnh ân ái vậy? Vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu chưa đến hai tiếng đồng hồ đó, vậy mà bây giờ lại bày ra cái không khí mờ ám như vậy luôn sao?
Mờ ám? Đúng, chính là mờ ám! Bước vào phòng, dù cô có không muốn nhìn thì cái hình ảnh đấy vẫn cứ đập vào mắt cẩu độc thân như cô. Bộ hán phục còn ướt máu trên người Hàn Tiểu Tịch xộc xệch, cả người cô như vô lực mà dựa vào lòng Hạ Thiên Vũ, một tay của anh còn vòng qua lưng cô, ôm chặt, cô ngồi trên đùi anh, mà anh thì nằm trên giường bệnh. Thử hỏi xem đó có phải là mờ ám hay không? Nếu không phải vậy cầu cao nhân nói cho cô biết, như thế nào mới là mờ ám?
Trong khi Andrea còn đang thầm oán thán ông trời, thì phía này, bạn học Tiểu Tịch đang lườm anh, lên án hành động ban nãy của anh, nhưng cũng vẫn không chú ý đến tư thế hiện giờ của hai người.
“Sao anh lại cười? Không được cười. Dừng lại, yên lặng ngay bây giờ. Aaa anh muốn chọc tức em đúng không? Anh còn cười nữa, em sẽ rời khỏi đây. Ngay lập tức!”
Vừa nghe cô sẽ rời đi, anh liền ngậm miệng lại. Anh không muốn cô đi, cô mà đi anh cũng sẽ xuất viện để đi cùng cô. Mà ai bảo tự nhiên ban nãy cô lại làm ra cái hành động kia. Cô không biết rằng lúc đó cô đáng yêu như nào sao? Nhìn bộ dáng dễ thương đó, anh sao mà không bật cười cho được. Vậy mà cô lại hiểu lầm là anh cười cô vì chê cô.
Điều chỉnh lại thái độ của mình, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể, nói:
“Em hát rất hay, cũng rất xinh đẹp.” Không biết nghĩ thế nào, anh lại thêm một câu: “Ý anh là khi em biểu diễn trên sân khấu ban nãy.”
Nếu là nghe một người đàn ông nào khác nói câu này, cô sẽ khinh bỉ mà mắng rằng: “Đồ nịnh bợ!” Nhưng đối diện với sự chân thành của anh, giọng điệu thành thật của anh, cô lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ thích câu nói ấy.
Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ lạnh lùng: “Đừng có dẻo miệng, ai biết trong lòng anh thật ra đang nghĩ gì.”
“Anh bảo đảm những gì mình nói đều là suy nghĩ thật sự của anh.”
Khóe môi cô khẽ nâng lên: “Tạm thời sẽ tin anh.”
Sau đó, cô thấy ánh mắt anh dừng trên nơi nào đó trên người cô, theo tầm mắt anh cúi xuống. Cô ngại ngùng một phen. Dây đai của bộ hán phục trên ngươi cô chẳng biết từ lúc nào đã bị tuột ra, khiến cho chiếc áo quây bó sát cùng màu ở bên trong hiện ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ, vòng em mảnh khảnh của cô. Kéo hai vạt áo lại, cô trừng mắt với anh:
“Đừng nhìn nữa.”
Anh gỡ tay cô ra, cũng cố tình kéo hai vạt áo của cô ra, để cảnh đẹp bên trong hiện rõ hơn cả khi nãy, anh cúi xuống, sát với vành tai cô, nói:
“Hôm nay em ra lệnh cho anh đừng thế này đừng thế kia nhiều quá rồi. Anh bị tổn thương rất nghiêm trọng, em muốn bù đắp thế nào đây?”
Nói rồi, khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm của cô, khiến cơ thể cô nảy lên phản ứng sinh lý, run nhẹ, giọng nói mềm hẳn đi:
“Không… em không bù đắp gì hết, em không sai, là anh á… ưm”
Môi anh dịch chuyển về má cô, hung hắn cắn một cái khiến cô hét lên, nhưng ngay sau đó, tiếng hét của cô lại bị anh nuốt vào, môi anh đặt trên môi cô dây dưa, triền miên, như đang thưởng thức vị ngọt ngào riêng biệt của cô.
Chương 77:
Cô từ trong lòng anh ngước lên, giọt lệ vẫn chưa khô hết, đọng lại nơi khóe mắt, đôi mắt cô long lanh, trong trẻo. Cô cắn mạnh vào cánh tay đang vòng qua người mình của anh, sự đau đớn đột ngột truyền đến khiến anh kêu lên một tiếng, nhưng không nói gì, vẫn để cô cắn.
“Darling, em có sao không?” Anh lo lắng hỏi.
Cô ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
“Có, có sao đấy!”
Ngay sau đó, cô bị anh lần sờ khắp người, bàn tay rất thành thật, chỉ đơn giản là muốn biết cô bị thương chỗ nào, không có lấy một chút mờ ám nào cả. Thế nhưng, một cô gái như bạn học Tiểu Tịch của chúng ta da mặt rất mỏng, sao có thể không để ý đến được. Cô giữ hai tay anh lại, nói:
“Đừng sờ lung tung.”
Anh bất mãn nhìn cô, giọng nói như muốn biện bạch:
“Đừng lung tung, để anh xem em bị thương ở đâu.”
Cô ‘à’ một tiếng, sau đó buông tay anh ra, đặt về phía ngực trái, làm động tác như bị đau tim, ai oán nói:
“Đây, em bị thương ở đây này. Anh không phải tìm nữa. Con tim nhỏ bé của em bị anh làm cho tổn thương rồi.”
Cô vừa dứt lời, một tiếng cười liền vang lên trong phòng bệnh, âm lượng lớn đến nổi khiến cho Andrea đứng ngoài cửa cũng nghe thấy được. Cô ấy đẩy cửa ra, nói:
“Hạ Thiên Vũ tỉnh rồi….”
Chưa nói hết, nửa câu sau liền bị nuốt trở lại. Andrea cười gian một tiếng rồi quay người bước ra ngoài luôn, trước khi đi còn để lại một câu:
“Ahri, bạn trai cậu còn đang bị thương đó nha. Kiềm chế chút.”
Câu nói của Andrea thành công khiến cho khuôn mặt cô đỏ bừng. Andrea ngoài cửa thì bực tức trong lòng. Hai con người này sao lúc nào cũng để cô phải nhìn thấy cảnh ân ái vậy? Vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu chưa đến hai tiếng đồng hồ đó, vậy mà bây giờ lại bày ra cái không khí mờ ám như vậy luôn sao?
Mờ ám? Đúng, chính là mờ ám! Bước vào phòng, dù cô có không muốn nhìn thì cái hình ảnh đấy vẫn cứ đập vào mắt cẩu độc thân như cô. Bộ hán phục còn ướt máu trên người Hàn Tiểu Tịch xộc xệch, cả người cô như vô lực mà dựa vào lòng Hạ Thiên Vũ, một tay của anh còn vòng qua lưng cô, ôm chặt, cô ngồi trên đùi anh, mà anh thì nằm trên giường bệnh. Thử hỏi xem đó có phải là mờ ám hay không? Nếu không phải vậy cầu cao nhân nói cho cô biết, như thế nào mới là mờ ám?
Trong khi Andrea còn đang thầm oán thán ông trời, thì phía này, bạn học Tiểu Tịch đang lườm anh, lên án hành động ban nãy của anh, nhưng cũng vẫn không chú ý đến tư thế hiện giờ của hai người.
“Sao anh lại cười? Không được cười. Dừng lại, yên lặng ngay bây giờ. Aaa anh muốn chọc tức em đúng không? Anh còn cười nữa, em sẽ rời khỏi đây. Ngay lập tức!”
Vừa nghe cô sẽ rời đi, anh liền ngậm miệng lại. Anh không muốn cô đi, cô mà đi anh cũng sẽ xuất viện để đi cùng cô. Mà ai bảo tự nhiên ban nãy cô lại làm ra cái hành động kia. Cô không biết rằng lúc đó cô đáng yêu như nào sao? Nhìn bộ dáng dễ thương đó, anh sao mà không bật cười cho được. Vậy mà cô lại hiểu lầm là anh cười cô vì chê cô.
Điều chỉnh lại thái độ của mình, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể, nói:
“Em hát rất hay, cũng rất xinh đẹp.” Không biết nghĩ thế nào, anh lại thêm một câu: “Ý anh là khi em biểu diễn trên sân khấu ban nãy.”
Nếu là nghe một người đàn ông nào khác nói câu này, cô sẽ khinh bỉ mà mắng rằng: “Đồ nịnh bợ!” Nhưng đối diện với sự chân thành của anh, giọng điệu thành thật của anh, cô lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ thích câu nói ấy.
Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ lạnh lùng: “Đừng có dẻo miệng, ai biết trong lòng anh thật ra đang nghĩ gì.”
“Anh bảo đảm những gì mình nói đều là suy nghĩ thật sự của anh.”
Khóe môi cô khẽ nâng lên: “Tạm thời sẽ tin anh.”
Sau đó, cô thấy ánh mắt anh dừng trên nơi nào đó trên người cô, theo tầm mắt anh cúi xuống. Cô ngại ngùng một phen. Dây đai của bộ hán phục trên ngươi cô chẳng biết từ lúc nào đã bị tuột ra, khiến cho chiếc áo quây bó sát cùng màu ở bên trong hiện ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ, vòng em mảnh khảnh của cô. Kéo hai vạt áo lại, cô trừng mắt với anh:
“Đừng nhìn nữa.”
Anh gỡ tay cô ra, cũng cố tình kéo hai vạt áo của cô ra, để cảnh đẹp bên trong hiện rõ hơn cả khi nãy, anh cúi xuống, sát với vành tai cô, nói:
“Hôm nay em ra lệnh cho anh đừng thế này đừng thế kia nhiều quá rồi. Anh bị tổn thương rất nghiêm trọng, em muốn bù đắp thế nào đây?”
Nói rồi, khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm của cô, khiến cơ thể cô nảy lên phản ứng sinh lý, run nhẹ, giọng nói mềm hẳn đi:
“Không… em không bù đắp gì hết, em không sai, là anh á… ưm”
Môi anh dịch chuyển về má cô, hung hắn cắn một cái khiến cô hét lên, nhưng ngay sau đó, tiếng hét của cô lại bị anh nuốt vào, môi anh đặt trên môi cô dây dưa, triền miên, như đang thưởng thức vị ngọt ngào riêng biệt của cô.
Bình luận facebook