Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-39
Thanh xuân không nuối tiếc - Chương 39: Đây là câu trả lời của em.
Chương 39:
Anh thấy cô im lặng, lòng cũng như lửa đốt. Nhận ra mình đã dùng sức ôm cô, liền thả tay ra, luôn miệng nói:
“Xin lỗi, tôi làm em khó chịu rồi, xin lỗi.”
Cả người cô được tự do, liền nhún chân, đặt lên môi anh một nụ hôn, rất nhẹ nhàng, chỉ như vừa chạm vào đã rời đi ngay. Anh đang bất ngờ trước hành động của cô thì giọng nói cô vang lên:
“Ai nói em sẽ ghét anh chứ, xin lỗi vì khiến anh hiểu lầm. Anh vừa tỏ tình với em đúng không?”
Anh đỏ mặt, khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó cô nói:
“Vậy thì đây là câu trả lời của em.”
Cô lại đặt đôi môi căng mọng, đỏ hồng của mình lên đôi môi lạnh của anh. Cô vòng tay ôm lấy đầu anh, còn anh, ghì chặt lấy sau ót cô, tay còn lại giữ chiếc eo mảnh khảnh của cô.
Trong lúc hai người đang ôm hôn nhau say đắm, không hề biết rằng có người đang nhìn chằm chằm hai người họ. Người kia đứng dưới tán cây, thân cây to lớn che khuất thân hình nhỏ của cô ta. Ánh mắt cô ta chứa đầy sự ghen tức, ác độc. Hai tay bất giác nắm chặt lại, cuộn thành một nắm đấm, như thể bao nhiêu sự tức giận trong người đều thể hiện ra đôi tay ấy. Đó không phải là đại tiểu thư giả Hàn Đồng Tư sao?
Nụ hôn sâu kia kết thúc, cả hai người đều thở dốc. Anh nhìn người con gái đang đỏ mặt trong lòng mình, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Như vậy là cô đã đồng ý làm bạn gái anh rồi, từ giờ anh không còn phải xuất hiện với thân phận bạn thân mà đã tăng lên một cấp là bạn trai rồi.
Hai người nắm tay nhau ra về. Trên đường ra đến cổng trường thôi mà hai người đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn học, họ để ý nhất là hai bàn tay đang nắm chặt kia kìa.
Nếu là những bạn học bình thường khác yêu nhau trong trường, thì cũng là chuyện thường tình. Nhưng cô và anh lại là người quá nổi bật, chỉ e là sự việc này sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai ông thầy giáo chủ nhiệm ác độc Quý Hải Thành thôi.
Nhưng bây giờ, tâm trí của cả hai vẫn còn như đang trên mây, đâu có để ý đến ánh mắt và những lời bàn tán xung quanh đâu cơ chứ. Trong mắt và trong đầu của hai người họ chỉ có hình ảnh của đối phương mà thôi.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng, không ai nói câu nào, nhưng ý cười lại lộ rõ trên mặt, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy họ đang thực sự rất vui vẻ.
Về đến nhà cô, cả hai lưu luyến chào tạm biệt. Lúc cô quay người, định bước vào nhà, bỗng có một lực kéo khiến cô quay người lại, sau đó trước mắt cô tối sầm, đôi môi chợt cảm nhận được một sự mềm mại, ươn ướt. Anh lại hôn cô!
Cô luống cuống, định ngăn cản anh, dù sao cũng đang ở trước nhà cô đó, nhỡ người khác thấy được thì làm sao? Nhưng cô lại bị anh mê hoặc, cơ thể thoáng chốc đã mềm nhũn, không có sức phản kháng.
Anh buông cô ra, liến liếm môi mình, ánh mắt ngập ý cười, anh dịu dàng nói:
“Mau vào nhà đi, trời đang lạnh dần rồi, nếu có ra ngoài nhớ mặc áo ấm, đừng để bị bệnh.”
Cô ngoan ngoãn chấp thuận, sau đó đi vào nhà, cứ đi hai bước lại quay đầu nhìn lại, vẫn thấy anh đứng đó, mỉm cười nhìn cô. Cô mới yên tâm bước vào nhà.
Nhưng, không biết từ bao giờ, chỉ cần đi về căn nhà này, cô lại cảm thấy rất cô đơn, rất lạnh lẽo, như thể đây không phải là nhà cô. Mặc dù tiếng cười đùa, nói chuyện vui vẻ của Chu Bạch Liên, ba cô và Hàn Đồng Tư luôn văng vẳng bên tai cô, nhưng nó lại càng khiến cô chán ghét căn nhà này hơn.
Cô chào dì Lâm rồi đi một mạch lên phòng, đóng cửa lại, có lẽ chỉ còn căn phòng này là còn có chút hơi ấm. Dù đã lâu như vậy rồi, nhưng cô vẫn như cảm nhận được mùi hương đặc biệt trên người mẹ cô, hình ảnh bà nhoẻn miệng cười xinh đẹp, hiền từ với cô cứ thế hiện lên.
Cô lại nhớ đến giấc mơ đó, nhưng tâm tình đã bình tĩnh. Hạ Thiên Vũ đã nói với cô rằng: Mọi chuyện dần dần sẽ sáng tỏ, chúng ta vội vàng cũng không có ích gì, dục tốc bất đạt. Trước tiên phải bình tĩnh, nhìn nhận vẫn đề rồi mới có thể đưa ra những giả thiết, từ đó mới có thể rút ra kết luận chính xác được.
Cô cảm thấy lời nói của anh rất có lý. Hơn nữa, bây giờ cô chỉ là một con nhóc học lớp 11, không có năng lực làm việc cũng như quyền lực để điều tả lại vụ tai nạn xe năm đó của mẹ cô. Tất cả mọi chuyện vẫn ở đó, chờ cô đến làm sáng tỏ mọi chuyện, cô không cần hấp tấp. Hàn Tiểu Tịch thầm nghĩ, cô phải xây dựng cho mình một thế lực, có quyền hành và năng lực mới có thể đưa chân tướng ra ngoài ánh sáng. Bởi vì hiện giờ, cô chắc chắn rằng, có người ở đằng sau thâu tóm mọi chuyện.
Cô phải bắt họ trả giá cho việc làm ngu xuẩn của mình, phải bắt chúng trả giá cho tội ác mà chúng đã gây ra.
Chương 39:
Anh thấy cô im lặng, lòng cũng như lửa đốt. Nhận ra mình đã dùng sức ôm cô, liền thả tay ra, luôn miệng nói:
“Xin lỗi, tôi làm em khó chịu rồi, xin lỗi.”
Cả người cô được tự do, liền nhún chân, đặt lên môi anh một nụ hôn, rất nhẹ nhàng, chỉ như vừa chạm vào đã rời đi ngay. Anh đang bất ngờ trước hành động của cô thì giọng nói cô vang lên:
“Ai nói em sẽ ghét anh chứ, xin lỗi vì khiến anh hiểu lầm. Anh vừa tỏ tình với em đúng không?”
Anh đỏ mặt, khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó cô nói:
“Vậy thì đây là câu trả lời của em.”
Cô lại đặt đôi môi căng mọng, đỏ hồng của mình lên đôi môi lạnh của anh. Cô vòng tay ôm lấy đầu anh, còn anh, ghì chặt lấy sau ót cô, tay còn lại giữ chiếc eo mảnh khảnh của cô.
Trong lúc hai người đang ôm hôn nhau say đắm, không hề biết rằng có người đang nhìn chằm chằm hai người họ. Người kia đứng dưới tán cây, thân cây to lớn che khuất thân hình nhỏ của cô ta. Ánh mắt cô ta chứa đầy sự ghen tức, ác độc. Hai tay bất giác nắm chặt lại, cuộn thành một nắm đấm, như thể bao nhiêu sự tức giận trong người đều thể hiện ra đôi tay ấy. Đó không phải là đại tiểu thư giả Hàn Đồng Tư sao?
Nụ hôn sâu kia kết thúc, cả hai người đều thở dốc. Anh nhìn người con gái đang đỏ mặt trong lòng mình, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Như vậy là cô đã đồng ý làm bạn gái anh rồi, từ giờ anh không còn phải xuất hiện với thân phận bạn thân mà đã tăng lên một cấp là bạn trai rồi.
Hai người nắm tay nhau ra về. Trên đường ra đến cổng trường thôi mà hai người đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn học, họ để ý nhất là hai bàn tay đang nắm chặt kia kìa.
Nếu là những bạn học bình thường khác yêu nhau trong trường, thì cũng là chuyện thường tình. Nhưng cô và anh lại là người quá nổi bật, chỉ e là sự việc này sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai ông thầy giáo chủ nhiệm ác độc Quý Hải Thành thôi.
Nhưng bây giờ, tâm trí của cả hai vẫn còn như đang trên mây, đâu có để ý đến ánh mắt và những lời bàn tán xung quanh đâu cơ chứ. Trong mắt và trong đầu của hai người họ chỉ có hình ảnh của đối phương mà thôi.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng, không ai nói câu nào, nhưng ý cười lại lộ rõ trên mặt, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy họ đang thực sự rất vui vẻ.
Về đến nhà cô, cả hai lưu luyến chào tạm biệt. Lúc cô quay người, định bước vào nhà, bỗng có một lực kéo khiến cô quay người lại, sau đó trước mắt cô tối sầm, đôi môi chợt cảm nhận được một sự mềm mại, ươn ướt. Anh lại hôn cô!
Cô luống cuống, định ngăn cản anh, dù sao cũng đang ở trước nhà cô đó, nhỡ người khác thấy được thì làm sao? Nhưng cô lại bị anh mê hoặc, cơ thể thoáng chốc đã mềm nhũn, không có sức phản kháng.
Anh buông cô ra, liến liếm môi mình, ánh mắt ngập ý cười, anh dịu dàng nói:
“Mau vào nhà đi, trời đang lạnh dần rồi, nếu có ra ngoài nhớ mặc áo ấm, đừng để bị bệnh.”
Cô ngoan ngoãn chấp thuận, sau đó đi vào nhà, cứ đi hai bước lại quay đầu nhìn lại, vẫn thấy anh đứng đó, mỉm cười nhìn cô. Cô mới yên tâm bước vào nhà.
Nhưng, không biết từ bao giờ, chỉ cần đi về căn nhà này, cô lại cảm thấy rất cô đơn, rất lạnh lẽo, như thể đây không phải là nhà cô. Mặc dù tiếng cười đùa, nói chuyện vui vẻ của Chu Bạch Liên, ba cô và Hàn Đồng Tư luôn văng vẳng bên tai cô, nhưng nó lại càng khiến cô chán ghét căn nhà này hơn.
Cô chào dì Lâm rồi đi một mạch lên phòng, đóng cửa lại, có lẽ chỉ còn căn phòng này là còn có chút hơi ấm. Dù đã lâu như vậy rồi, nhưng cô vẫn như cảm nhận được mùi hương đặc biệt trên người mẹ cô, hình ảnh bà nhoẻn miệng cười xinh đẹp, hiền từ với cô cứ thế hiện lên.
Cô lại nhớ đến giấc mơ đó, nhưng tâm tình đã bình tĩnh. Hạ Thiên Vũ đã nói với cô rằng: Mọi chuyện dần dần sẽ sáng tỏ, chúng ta vội vàng cũng không có ích gì, dục tốc bất đạt. Trước tiên phải bình tĩnh, nhìn nhận vẫn đề rồi mới có thể đưa ra những giả thiết, từ đó mới có thể rút ra kết luận chính xác được.
Cô cảm thấy lời nói của anh rất có lý. Hơn nữa, bây giờ cô chỉ là một con nhóc học lớp 11, không có năng lực làm việc cũng như quyền lực để điều tả lại vụ tai nạn xe năm đó của mẹ cô. Tất cả mọi chuyện vẫn ở đó, chờ cô đến làm sáng tỏ mọi chuyện, cô không cần hấp tấp. Hàn Tiểu Tịch thầm nghĩ, cô phải xây dựng cho mình một thế lực, có quyền hành và năng lực mới có thể đưa chân tướng ra ngoài ánh sáng. Bởi vì hiện giờ, cô chắc chắn rằng, có người ở đằng sau thâu tóm mọi chuyện.
Cô phải bắt họ trả giá cho việc làm ngu xuẩn của mình, phải bắt chúng trả giá cho tội ác mà chúng đã gây ra.
Bình luận facebook