Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Cuối cùng nhất Tần Mục đạt được tám ngàn đồng của Lý Kim Bưu bồi thường, mặc dù không bằng mức Tần Mục yêu cầu nhưng mà Tần Mục cũng biết tám ngàn đồng này chính là cắt một khối thịt to trên người Lý Kim Bưu đấy. Phải biết rằng nhân viên cơ quan nhà nước hiện tại, mỗi nhân viên làm một tháng chỉ được ba trăm đồng.
Lần này giao tiếp nhanh, Lý Kim Bưu bảo vợ của mình đưa tiền tới thật nhanh, còn nhìn qua Tần Mục nói tốt. Lý Kim Bưu hai mắt như phóng hỏa nhìn qua Tần Mục, hận không thể chém giết Tần Mục.
Tần Mục cũng mặc kệ chuyện khác, lễ phép cáo từ Lý Đại Đồng, lại nhảy lên xe Jeep tiến về núi.
- Chú, cơn tức này chẳng lẽ nhịn sao?
Nhìn thấy bóng lưng Tần Mục rời đi, Lý Kim Bưu nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Nhịn sao? Đương nhiên không thể nào rồi.
Lý Đại Đồng cảm giác mình bị tên tiểu thôn trưởng này tát một cái, hắn làm sao bỏ qua được? Nhưng mà hắn cũng biết trong khoảng thời gian ngắn các đầu lĩnh của trấn đang quan sát Tần Mục, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền dặn dò Lý Kim Bưu:
- Mày trong những ngày này nên an tĩnh một chút, đừng làm ra những chuyện đường ngang ngõ tắt, muốn trị tiểu tử này phải làm theo quy củ.
- Chú, con không nhịn được!
Lý Kim Bưu oán hận nói ra.
- Không chỉ mày nghẹn đâu, tao cũng nghẹn đấy, không nín được cũng phải nín.
Nói xong câu đó Lý Đại Đồng tức giận rời đi.
Lý Kim Bưu ngẩn người cả buổi, kêu lên:
- Tần Mục, lão tử không để yên ày đâu!
Sắc trời đã tối, Tần Mục sờ soạng trở lại thôn Tây Sơn, tất cả các nhà đã ăn cơm tối xong rồi, hương thân nhà quê bắt đầu đi ngủ.
Lưu Đại Hữu lái xe chở Tần Mục quay về, Tần Mục cũng nhiệt tình chúc tế Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu cười nói một chút rồi quay xe rời đi.
Sau khi Tần Mục về tới nhà thì phát hiện có hai thân ảnh xinh đẹp đang chờ trong nhà.
- Anh đã về!
Trông thấy Tần Mục đẩy cửa tiến vào, hai nhân đồn thời đứng lên, trăm miệng một lời ân cần thăm hỏi. Sau đó hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chiến ý rành rành.
- Không ở trong nhà ăn lễ mừng năm mới, tại sao chạy tới đây?
Tần Mục gật đầu chào các nàng, liếc mắt nhìn qua trên bàn bày hai cái chén, bên trong sủi cảo đang bốc hơi nóng.
- Tần Mục, tôi làm sủi cảo, anh ăn khi còn nóng, tôi hâm lại nhiều lần rồi.
Chu Tiểu Mai đoạt lời trước, đi đến bên người Tần Mục kéo cánh tay Tần Mục. Hà Tinh cũng không có mạnh mẽ như Chu Tiểu Mai, chỉ đứng đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua Tần Mục, trên tay bưng một mân sủi cảo.
Trong lòng Tần Mục hiểu được, hai nha đầu này đoán chừng muốn làm đồ ăn ình, đều làm sủi cảo mang tới, không nghĩ tới còn có cô gái khác đi tới. Một loại cảm giác hiện ra trong lòng Tần Mục, hắn có cảm giác giương giương đắc ý.
- Thực không khéo, tôi vừa ăn trên thị trấn rồi.
Tần Mục giả bộ nhìn qua đám sủi cảo.
- Nếu không các cô đặt ở đây đi, buổi sáng ngày mai tôi hâm nóng ăn?
- Phi! Sủi cảo năm nay làm sao qua năm ăn dược?
Chu Tiểu Mai không có thuận theo, vươn tay nhéo lỗ tai Tần Mục:
- Như thế nào, sủi cảo của Tiểu Mai tỷ anh cũng dám không ăn? Gan lớn rồi nhỉ. Nhanh lên, tôi gắp cho anh ăn.
Nói xong trực tiếp kéo Tần Mục ngồi vào bàn, ấn hắn xuống ghếvà nhìn qua Hà Tinh tươi cười đắc ý, hấp tấp đi vào buồng trong.
Tần Mục chỉ vào ghế nói:
- Tiểu Hà ah, ngồi đi, đứng đấy làm gì.
- Tần thôn trưởng, tôi...
Hà Tinh bưng cái chén, thấy Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục thân mật, cũng không biết vì sao trong lòng chua xót, trong mắt có hơi nước hiện ra. Hà Tinh cắn chặt môi, cố gắng lắc đầu, không cho nước mắt rơi xuống.
Tần Mục phát giác dị trạng, hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn làm sao không nhìn ra hai nữ nhân đang ám chiến cơ chứ.
Chu Tiểu Mai trong chốc lát cầm chén đũa ra, nét mặt tươi cười chạy tới, nhìn qua Tần Mục kêu lên:
- Nhanh ăn thôi nào, vừa vặn tôi chưa có ăn, dù sao anh cũng phải ăn, dù ăn không nhiều cũng không sao.
Nói xong lời này mới giống như phát giác cái gì đó, nói ra:
- Thật xấu hổ, Hà đại muội tử, quên cầm đũa cho cô rồi, chính cô đi cầm đi.
Nghe Chu Tiểu Mai nói lời này, nước mắt Hà Tinh không khống chế nổi chảy xuống.
Tần Mục nhíu mày nói ra:
- Tiểu Hà, dùng đũa của tôi này, cô cũng chưa ăn đúng không? Nhanh ăn đi, tôi ăn không vô.
Nói xong Tần Mục còn làm tư thế xoa bụng.
Hà Tinh vẫn không nói gì, Chu Tiểu Mai không thuận theo nói:
- Tần Mục, đói bụng không phải thói quen tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tôi còn không rõ anh sao? Ăn hay chưa ăn nhìn tinh thần là đủ.
Nói xong gắp một chén sủi cảo đưa đến miệng của Tần Mục, nói:
- Ah... Há mồm.
Tần Mục bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Hà Tinh cũng chịu không nổi nữa, đem bát to "Phanh" gõ lên mặt bàn, đầu cúi xuống, nước mắt óng ánh chảy xuống. Cũng không đợi Tần Mục nói chuyện, mang theo tiếng khóc rời khỏi nhà Tần Mục.
Tần Mục nhìn qua bóng lưng Hà Tinh, cũng không có ngăn cản, quay đầu cười khổ nhìn qua Chu Tiểu Mai, kỳ quái nói ra:
- Tiểu Mai tỷ, hôm nay không bình thường nha, cô không phải người cay nghiệt như vậy.
Chu Tiểu Mai bĩu môi nói ra:
- Hừ, tiểu nha đầu có chút tâm tư tôi còn không nhìn thấu? Nhưng mà thì sao, tôi cũng ở thị trấn nhìn thấy các mặt xã hội, con bé này không hợp với anh, nàng xuất thân...
Tần Mục cười nói:
- Cô đấy, nghĩ quá nhiều, cô ta chính là trợ thủ của tôi, chính là người đặt viên hạch kiến thiết thôn Tây Sơn đấy.
Chu Tiểu Mai đấm vào lưng Tần Mục, cười mắng:
- Ơ, mới làm thôn trưởng vài ngày đã dùng giọng điệu quan viên rồi. Nói cho anh biết, trước mặt Tiểu Mai tỷ này không dùng được.
Tần Mục bắt được cổ tay của Chu Tiểu Mai, bắt đầu ôm nàng lại, nội tâmTần Mục rung động, ngón tay thuận thế vuốt ve mu bàn tay Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai đỏ mặt, ra sức rút bàn tay ra khỏi vuốt ve của Tần Mục, trên mặt như cười mà không cười:
- Tốt Tần Mục, tâm địa gian xảo hơn nhiều đấy, ngay cả đậu hủ của Tiểu Mai tỷ cũng dám ăn, ân?
Tần Mục cười, trong ánh mắt có hào quang ranh mãnh hiện ra:
- Cũng không biết đêm hôm đó...
Tay Chu Tiểu Mai đột nhiên che miệng Tần Mục, thẹn thùng nói ra:
- Không cho phép anh nói!
Trong lổ mũi truyền đến hương hoa từ bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Mai, nương theo nhiệt khí của bàn tay, làm cho tâm tư của Tần Mục lung lay. Môi hắn tìm kiếm cảm xúc từ bàn tay của Chu Tiểu Mai, một cảm giác chát chát truyền tới, thì ra bàn tay của Chu Tiểu Mai đổ ra một ít mồ hôi.
Lần này giao tiếp nhanh, Lý Kim Bưu bảo vợ của mình đưa tiền tới thật nhanh, còn nhìn qua Tần Mục nói tốt. Lý Kim Bưu hai mắt như phóng hỏa nhìn qua Tần Mục, hận không thể chém giết Tần Mục.
Tần Mục cũng mặc kệ chuyện khác, lễ phép cáo từ Lý Đại Đồng, lại nhảy lên xe Jeep tiến về núi.
- Chú, cơn tức này chẳng lẽ nhịn sao?
Nhìn thấy bóng lưng Tần Mục rời đi, Lý Kim Bưu nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Nhịn sao? Đương nhiên không thể nào rồi.
Lý Đại Đồng cảm giác mình bị tên tiểu thôn trưởng này tát một cái, hắn làm sao bỏ qua được? Nhưng mà hắn cũng biết trong khoảng thời gian ngắn các đầu lĩnh của trấn đang quan sát Tần Mục, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền dặn dò Lý Kim Bưu:
- Mày trong những ngày này nên an tĩnh một chút, đừng làm ra những chuyện đường ngang ngõ tắt, muốn trị tiểu tử này phải làm theo quy củ.
- Chú, con không nhịn được!
Lý Kim Bưu oán hận nói ra.
- Không chỉ mày nghẹn đâu, tao cũng nghẹn đấy, không nín được cũng phải nín.
Nói xong câu đó Lý Đại Đồng tức giận rời đi.
Lý Kim Bưu ngẩn người cả buổi, kêu lên:
- Tần Mục, lão tử không để yên ày đâu!
Sắc trời đã tối, Tần Mục sờ soạng trở lại thôn Tây Sơn, tất cả các nhà đã ăn cơm tối xong rồi, hương thân nhà quê bắt đầu đi ngủ.
Lưu Đại Hữu lái xe chở Tần Mục quay về, Tần Mục cũng nhiệt tình chúc tế Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu cười nói một chút rồi quay xe rời đi.
Sau khi Tần Mục về tới nhà thì phát hiện có hai thân ảnh xinh đẹp đang chờ trong nhà.
- Anh đã về!
Trông thấy Tần Mục đẩy cửa tiến vào, hai nhân đồn thời đứng lên, trăm miệng một lời ân cần thăm hỏi. Sau đó hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chiến ý rành rành.
- Không ở trong nhà ăn lễ mừng năm mới, tại sao chạy tới đây?
Tần Mục gật đầu chào các nàng, liếc mắt nhìn qua trên bàn bày hai cái chén, bên trong sủi cảo đang bốc hơi nóng.
- Tần Mục, tôi làm sủi cảo, anh ăn khi còn nóng, tôi hâm lại nhiều lần rồi.
Chu Tiểu Mai đoạt lời trước, đi đến bên người Tần Mục kéo cánh tay Tần Mục. Hà Tinh cũng không có mạnh mẽ như Chu Tiểu Mai, chỉ đứng đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua Tần Mục, trên tay bưng một mân sủi cảo.
Trong lòng Tần Mục hiểu được, hai nha đầu này đoán chừng muốn làm đồ ăn ình, đều làm sủi cảo mang tới, không nghĩ tới còn có cô gái khác đi tới. Một loại cảm giác hiện ra trong lòng Tần Mục, hắn có cảm giác giương giương đắc ý.
- Thực không khéo, tôi vừa ăn trên thị trấn rồi.
Tần Mục giả bộ nhìn qua đám sủi cảo.
- Nếu không các cô đặt ở đây đi, buổi sáng ngày mai tôi hâm nóng ăn?
- Phi! Sủi cảo năm nay làm sao qua năm ăn dược?
Chu Tiểu Mai không có thuận theo, vươn tay nhéo lỗ tai Tần Mục:
- Như thế nào, sủi cảo của Tiểu Mai tỷ anh cũng dám không ăn? Gan lớn rồi nhỉ. Nhanh lên, tôi gắp cho anh ăn.
Nói xong trực tiếp kéo Tần Mục ngồi vào bàn, ấn hắn xuống ghếvà nhìn qua Hà Tinh tươi cười đắc ý, hấp tấp đi vào buồng trong.
Tần Mục chỉ vào ghế nói:
- Tiểu Hà ah, ngồi đi, đứng đấy làm gì.
- Tần thôn trưởng, tôi...
Hà Tinh bưng cái chén, thấy Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục thân mật, cũng không biết vì sao trong lòng chua xót, trong mắt có hơi nước hiện ra. Hà Tinh cắn chặt môi, cố gắng lắc đầu, không cho nước mắt rơi xuống.
Tần Mục phát giác dị trạng, hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn làm sao không nhìn ra hai nữ nhân đang ám chiến cơ chứ.
Chu Tiểu Mai trong chốc lát cầm chén đũa ra, nét mặt tươi cười chạy tới, nhìn qua Tần Mục kêu lên:
- Nhanh ăn thôi nào, vừa vặn tôi chưa có ăn, dù sao anh cũng phải ăn, dù ăn không nhiều cũng không sao.
Nói xong lời này mới giống như phát giác cái gì đó, nói ra:
- Thật xấu hổ, Hà đại muội tử, quên cầm đũa cho cô rồi, chính cô đi cầm đi.
Nghe Chu Tiểu Mai nói lời này, nước mắt Hà Tinh không khống chế nổi chảy xuống.
Tần Mục nhíu mày nói ra:
- Tiểu Hà, dùng đũa của tôi này, cô cũng chưa ăn đúng không? Nhanh ăn đi, tôi ăn không vô.
Nói xong Tần Mục còn làm tư thế xoa bụng.
Hà Tinh vẫn không nói gì, Chu Tiểu Mai không thuận theo nói:
- Tần Mục, đói bụng không phải thói quen tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tôi còn không rõ anh sao? Ăn hay chưa ăn nhìn tinh thần là đủ.
Nói xong gắp một chén sủi cảo đưa đến miệng của Tần Mục, nói:
- Ah... Há mồm.
Tần Mục bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Hà Tinh cũng chịu không nổi nữa, đem bát to "Phanh" gõ lên mặt bàn, đầu cúi xuống, nước mắt óng ánh chảy xuống. Cũng không đợi Tần Mục nói chuyện, mang theo tiếng khóc rời khỏi nhà Tần Mục.
Tần Mục nhìn qua bóng lưng Hà Tinh, cũng không có ngăn cản, quay đầu cười khổ nhìn qua Chu Tiểu Mai, kỳ quái nói ra:
- Tiểu Mai tỷ, hôm nay không bình thường nha, cô không phải người cay nghiệt như vậy.
Chu Tiểu Mai bĩu môi nói ra:
- Hừ, tiểu nha đầu có chút tâm tư tôi còn không nhìn thấu? Nhưng mà thì sao, tôi cũng ở thị trấn nhìn thấy các mặt xã hội, con bé này không hợp với anh, nàng xuất thân...
Tần Mục cười nói:
- Cô đấy, nghĩ quá nhiều, cô ta chính là trợ thủ của tôi, chính là người đặt viên hạch kiến thiết thôn Tây Sơn đấy.
Chu Tiểu Mai đấm vào lưng Tần Mục, cười mắng:
- Ơ, mới làm thôn trưởng vài ngày đã dùng giọng điệu quan viên rồi. Nói cho anh biết, trước mặt Tiểu Mai tỷ này không dùng được.
Tần Mục bắt được cổ tay của Chu Tiểu Mai, bắt đầu ôm nàng lại, nội tâmTần Mục rung động, ngón tay thuận thế vuốt ve mu bàn tay Chu Tiểu Mai.
Chu Tiểu Mai đỏ mặt, ra sức rút bàn tay ra khỏi vuốt ve của Tần Mục, trên mặt như cười mà không cười:
- Tốt Tần Mục, tâm địa gian xảo hơn nhiều đấy, ngay cả đậu hủ của Tiểu Mai tỷ cũng dám ăn, ân?
Tần Mục cười, trong ánh mắt có hào quang ranh mãnh hiện ra:
- Cũng không biết đêm hôm đó...
Tay Chu Tiểu Mai đột nhiên che miệng Tần Mục, thẹn thùng nói ra:
- Không cho phép anh nói!
Trong lổ mũi truyền đến hương hoa từ bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Mai, nương theo nhiệt khí của bàn tay, làm cho tâm tư của Tần Mục lung lay. Môi hắn tìm kiếm cảm xúc từ bàn tay của Chu Tiểu Mai, một cảm giác chát chát truyền tới, thì ra bàn tay của Chu Tiểu Mai đổ ra một ít mồ hôi.
Bình luận facebook