-
Phần II
5
Sau khi tan học, tôi đã nhìn thấy một bóng người qua khung cửa sổ.
Chiếc váy dài màu trắng, dáng người thướt tha yểu điệu trông rất dịu dàng và tao nhã.
Tôi huých cùi chỏ vào người Ngụy Viễn.
“Thẩm Ca Y kìa.”
“Tôi thấy rồi.” Ngụy Viễn gật đầu.
“Sao cậu lại để người ta tới tìm cậu vậy.”
Ngụy Viễn không nói chuyện với tôi nữa mà đi thẳng về phía Thẩm Ca Y.
Tôi đứng từ xa nhìn hai người họ.
Trước mặt người khác Ngụy Viễn luôn là một người rất đỗi lạnh lùng, dù là khi đứng trước crush của mình anh cũng vậy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Ca Y ngẩng đầu lên rồi mỉm cười với anh.
Hình như Ngụy Viễn đang nói chuyện gì đó với chị ấy, nhưng ánh mắt anh lại rất bình thản.
Đột nhiên Thẩm Ca Y quay sang nhìn tôi.
Sau đó tôi đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Ca Y đi về phía tôi, nụ cười của chị ấy vô cùng xinh đẹp.
“Em có thời gian ăn bữa tối với bọn chị không?”
“Em ạ?” Tôi chỉ tay vào người mình.
Tôi nghe người ta nói nụ cười ba mươi độ chính là nụ cười hoàn hảo nhất, Thẩm Ca Y không hổ là đội trưởng của đội nghi thức. Lúc chị ấy mỉm cười giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua vậy.
“Đi thôi.” Lúc này Ngụy Viễn cũng đã đi tới.
Vẻ mặt đó của anh, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ muốn tôi tham gia và cuộc hẹn của bọn họ lắm.
Tôi cười hai tiếng định bụng sẽ rời đi.
“Ờ… tối nay em còn có việc, em xin phép…”
Tôi còn chưa nói xong, cổ tay đã bị người ta nắm lấy rồi.
Ngụy Viễn hơi mạnh tay, anh nhíu chặt mày lại nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa.
“Cậu có việc gì?”
Tôi còn chưa nói xong nữa.
“A Viễn, em đừng dọa con gái nhà người ta như thế chứ.”
Cuối cùng Ngụy Viễn cũng buông tay, tôi đang định tiếp tục tìm cách lảng tránh thì Thẩm Ca Y lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
“Em là Lâm Dạng nhỉ? Em có thể cho chị một cơ hội làm quen em không?”
6
Đàn chị rất khéo nói, thú thật tôi không thể nào từ chối nụ cười dịu dàng đó của chị ấy được. Nhưng lúc ngồi trên bàn ăn tôi lại cảm thấy hơi hối hận.
Đàn chị và Ngụy Viễn ngồi một bên còn tôi ngồi một bên, hai người họ đang ngồi nghiên cứu menu.
“Lâm Dạng, em thích ăn món nào?”
“Em ăn gì cũng được ạ.”
“Vậy chị sẽ chọn món nhé.”
Thẩm Ca Y vén lọn tóc rủ xuống trước mặt ra sau tai, ngón tay thon dài của chị ấy lướt nhẹ trên thực đơn.
“Ừm… cá sốt cần tây nhé?”
“Cậu ấy không ăn được cần tây.”
Ngụy Viễn vẫn luôn ngồi im bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Gà xào hoa tiêu nhé?”
“Cậu ấy không ăn được cay.”
“Thịt kho tàu?”
“Cậu ấy không ăn thịt mỡ.”
“Sushi thì sao?”
“Dạo này cậu ấy đang kiêng đồ ăn sống.”
Thẩm Ca Y quay đầu lại nhìn Ngụy Viễn rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tôi thật sự không nhìn nổi nữa nên đã gọi tên anh.
“Ngụy Viễn, cái gì tôi cũng ăn được hết.”
Ngụy Viễn ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh sáng trong nhà hàng khiến đôi mắt của anh trở nên nâu hơn, một lúc lâu sau anh mới cong môi cười.
“Cậu hãy đối xử tốt với bản thân mình hơn một chút đi.”
“...”
Hôm nay không thể nào nói chuyện được rồi, bữa cơm này cũng khó mà nuốt trôi.
Tôi định bụng sẽ vùi đầu vào ăn cơm thôi, thế nhưng Thẩm Ca Y lại luôn tìm chủ đề để nói chuyện với tôi. Chị ấy hiểu biết rất nhiều điều, chị ấy luôn biết cách khơi gợi được sự hứng thú trong tôi, không hề khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng một chút nào cả.
Suốt cả bữa cơm Ngụy Viễn cứ như người tàng hình ý.
Bữa cơm này diễn ra trong vui vẻ nhưng tôi luôn cảm thấy Ngụy Viễn ăn cực kỳ nhiều.
Cuối cùng anh đặt đũa xuống rồi lười biếng chống cằm nghe chúng tôi trò chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng anh lại chế nhạo tôi mấy câu.
Sau cùng lúc về nhà, Thẩm Ca Y hỏi hai chúng tôi về nhà bằng cách nào.
“Gọi xe.” Ngụy Viễn vừa nghịch điện thoại vừa trả lời.
Tôi đẩy anh một cái, anh quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi muốn nói với Ngụy Viễn rằng suốt cả tối anh cứ dây dưa như thế sao đến cuối cùng lại không đưa Thẩm Ca Y về nhà chứ?
Hình như Ngụy Viễn không hiểu được ý của tôi, anh cúi người xuống, ghé sát tai vào người tôi.
Hình như tai của anh hơi đỏ, tôi cạn lời luôn.
Sau đó, Thẩm Ca Y lên xe về trước, chỉ còn lại hai chúng tôi đứng trong gió lặng lẽ đợi chiếc xe tiếp theo.
“Ngụy Viễn cậu chưa nghĩ thông chuyện gì sao, sao cậu lại bắt tôi đi ăn cùng hai người chứ.”
Tôi đá hòn đá ven đường.
Ngụy Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh đèn đường hắt lên đôi mắt anh. Người khác đều nói Ngụy Viễn không thích cười tôi lại cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng anh là một người rất thích cười mà.
Dường như sao trời đều tập trung hết vào đôi mắt của Ngụy Viễn, anh sáp lại gần tôi rồi nói với tôi bằng giọng lí nha lí nhí.
“Tôi căng thẳng.”
“Thế nên tôi mới cần có người đi cùng mình, nếu không tôi sẽ không dám nói chuyện với chị ấy mất.”
Anh cười híp mắt, nhìn thế nào trông anh cũng không giống một người sẽ tim đập chân run vì được ở bên crush.
Dù sao thì anh cũng dẻo mỏ lắm mà.
7
Tôi và Ngụy Viễn đợi một tiếng đồng hồ nhưng cũng không đợi được chiếc xe nào cả.
“...”
Hai chúng tôi ở cạnh nhau sao mà đen đủi vậy.
Ngụy Viễn thở dài thườn thượt, anh cụp mắt xuống nhìn tôi.
“Đi bộ về thôi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà xa lắm.”
“Không đi được thì tôi cõng cậu.”
Ngụy Viễn đã đi được mấy bước rồi, giọng nói của anh từ đằng xa vọng tới, tôi cũng không biết anh đang nói thật hay đùa nữa.
Ngụy Viễn sẽ không cõng tôi đâu.
Ngày trước anh học giỏi toán hơn tôi, lúc tôi chạy tới hỏi bài anh, anh luôn tỏ ra lạnh lùng rồi nói tôi ngốc.
Ngọn đèn chiếu sáng con đường, tôi và anh đi bên nhau, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với nhau, rõ ràng không nói mấy thế nhưng đi bên anh dường như tôi sẽ chưa bao giờ cảm thấy chán vậy.
Đột nhiên Ngụy Viễn lên tiếng.
“Lâm Dạng, tại sao cậu còn chưa tìm người yêu?”
Tôi sững sờ vì câu hỏi này của anh.
“Cậu muốn làm bạn trai tôi à?”
Tôi không suy nghĩ gì mà trả lời anh theo cái cách anh hỏi tôi luôn.
Ngụy Viễn im lặng một lúc rồi bật cười.
Ngụy Viễn có một chiếc răng khểnh, lúc anh cười để lộ nó, nụ cười của anh còn mang theo chút men say nữa.
“Cậu tự tin như thế là chuyện tốt.”
Anh cúi đầu xuống nhìn tôi, khóe miệng cong cong.
Tôi im bặt, tôi điên rồi nên mới nói chuyện với anh.
“Ý tôi là, ừm, tôi muốn làm bạn trai em.”
Giọng nói của anh dịu dàng khàn khàn, quanh quẩn bên tai quấn quýt.
Tôi đưa tay sờ lên trán anh.
“Cậu không bị sốt chứ?”
Ngụy Viễn cọ trán vào bàn tay tôi, mái tóc ngắn màu đen của anh chọc vào ngứa ngứa.
“Tôi không sốt, vẫn ổn.”
Anh đứng thẳng dậy rồi khôi phục lại dáng vẻ lúc bình thường.
“Tôi đùa đấy.”
Tất nhiên tôi biết là anh đùa rồi, lúc trước anh đã đùa kiểu này với tôi không biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi bước về phía trước, hình như hơi mệt một chút.
Tôi cứ tưởng rằng quán cơm cách trường không xa lắm nhưng xem ra tôi đã đánh giá mình quá cao rồi.
Hình như Ngụy Viễn cũng đã chú ý đến chuyện tôi bị anh bỏ lại đằng sau, anh nhướng mày lên nhìn tôi.
“Cậu mệt hả.”
Tôi gật đầu, muốn tìm cái ghế nào đó để nghỉ ngơi nhưng Ngụy Viễn lại ngồi xổm trước mặt tôi.
“Cậu leo lên đi.”
Dáng người Ngụy Viễn cao gầy nhưng bả vai của anh lại rộng rãi vững chắc đến thế, tôi do dự một chút rồi hỏi anh.
“Thật sao?”
“Thật gì cơ?”
“Cậu muốn cõng tôi thật sao? Tôi hơi nặng đấy, cậu sẽ không đột nhiên vứt tôi xuống đất hoặc là trêu đùa tôi chứ?”
“Lâm Dạng, rốt cuộc cậu có leo lên hay không?”
Tôi bĩu môi rồi leo lên lưng Ngụy Viễn, tôi rất quen thuộc với mùi hương trên người anh, anh cõng tôi trên lưng rồi chế nhạo tôi.
“Cậu béo lên rồi à.”
“Không, cậu nói như kiểu trước kia cậu đã từng cõng tôi vậy.”
“Tôi từng cõng cậu rồi mà.”
Giọng của anh rất nhỏ giống như cơn gió thoảng qua vậy.
“Lúc nào?”
Một lúc lâu sau Ngụy Viễn cũng không trả lời câu hỏi của tôi, đột nhiên có một giọng nói rất nhỏ vang lên.
“Lúc cậu uống say, cậu đã cầu xin tôi cõng cậu, cậu còn làm nũng với tôi nữa, cậu quên rồi sao? Lâm Dạng, cậu mau quên thật đấy.”
“...”
Tôi vờ như không nghe thấy, gẩy gẩy lọn tóc ngắn cũn cỡn của anh.
Thật ra Ngụy Viễn cũng đã quên, rất lâu về trước anh cũng từng cõng tôi một lần rồi.
8
Mười ba, mười bốn tuổi chính là độ đuổi nổi loạn nhất, mỗi năm đến kỳ nghỉ về quê tôi và Ngụy Viễn lại cùng nhau rong ruổi khắp nơi.
Con đường nhỏ ven ruộng bên sườn núi kéo dài đến tận chân trời, đám nhóc chúng tôi có khoảng năm sáu đứa, cả lũ sống chung trong một khu nên thường xuyên chơi đùa với nhau.
Lúc đó Ngụy Viễn còn chưa trổ mã, ngũ quan của anh thanh tú nhưng lại có chút trẻ con, dáng người bình thường nhưng lại có thể nhìn ra được những đường nét góc cạnh sau này trên gương mặt anh.
Gương mặt lạnh lùng cùng với làn da trắng nõn của anh luôn khiến cho người ta phải ghen tị.
Trong đám trẻ lớn lên cùng nhau đó có một người rất thích chơi với anh.
Cô ấy tên là Lâm Dao Dao, cái tên toát lên vẻ thông minh và tinh nghịch nhưng trên thực tế cô ấy lại là một đứa bé mũm mĩm có một làn da ngăm đen, và cô ấy không thích tôi lắm.
Lâm Dao Dao được lòng rất nhiều đứa trẻ ở trong khu, cô ấy đi học ở quê, gọi bạn gọi bè, vừa khỏe lại còn rất ngang ngược.
Cô ấy rất thích lôi kéo đám trẻ kia cô lập tôi.
Lâm Dao Dao không thích tôi bởi vì Ngụy Viễn vẫn luôn ỷ lại vào tôi.
Ngụy Viễn của lúc đó khác hẳn những đứa trẻ khác, anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ thơm tho, và cũng không thích chơi bời. Theo như những gì anh nói thì là, mùa hè nóng bức như thế anh không muốn động đậy.
Thế nhưng tôi đi đến đâu Ngụy Viễn cũng đi theo đến đó.
Mười ba, mười bốn tuổi là độ tuổi nhạy cảm cảm, tất nhiên cũng có đứa trẻ thích ghép cặp tôi và Ngụy Viễn.
Ban đầu lúc bọn họ trêu tôi tôi rất lúng túng, nhưng Ngụy Viễn lại không hề tỏ ra khó chịu, tôi cảm thấy rất mất mặt.
Cũng chính vì như thế mà Lâm Dao Dao ngứa mắt tôi.
Nhà cô ấy có mở một đại lý bán đồ ở quê, thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang kem que cho chúng tôi ăn, nhưng mà lúc nào cũng thiếu mất một cái, không có phần của tôi.
Que kem Lâm Dao Dao cho Ngụy Viễn còn là vị đặc biệt nữa.
Sau khi đứa nào về nhà đứa nấy, Ngụy Viễn ngậm que kem trong miệng rồi cùng về phòng với tôi ánh mắt đó của anh rõ ràng là đang cười nhạo tôi.
“Cậu đừng vào đây, không cho cậu dùng chùa điều hòa của tôi.”
Tôi nói với Ngụy Viễn.
“Đừng mà.”
Giọng con trai tuổi dậy thì khàn khàn, giống như cơn gió thỉnh thoảng lùa qua phòng vậy.
Ngụy Viễn cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt tôi.
Hình như hồi đó chiều cao của chúng tôi cũng không chênh nhau nhiều lắm, anh nói chuyện vẫn ngang ngược như thế.
“Cậu giận vì tôi có kem còn cậu thì không hả?”
Rầm một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại.
Không biết có đập vào mũi Ngụy Viễn không nữa.
Tôi chỉnh điều hòa về mức thấp nhất rồi nằm trong chăn ấm ức. Thú thật tôi cũng không biết mình đang ấm ức cái gì nữa, thế nhưng tôi lại càng ghét Lâm Dao Dao hơn.
Một lúc sau Ngụy Viễn lại gõ cửa phòng tôi.
“Lâm Dạng, tôi ăn kem xong rồi.”
???
Sau đó anh lại gõ cửa sổ phòng tôi.
Cửa sổ hơi cao, anh cố lắm mới ló được cái đầu của mình lên.
Tôi mở cửa sổ ra nói với Ngụy Viễn.
“Cậu biến đi.”
“Này Lâm Dạng cậu mở điều hòa thấp thế làm gì?”
“Liên quan gì đến cậu.”
Tôi nhoài người tới nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt của anh khi đó không được sắc sảo như hiện tại, nó có màu hổ phách giống như lúa mì đung đưa ở trên ruộng vậy.
“Sẽ bị ốm đó.”
“Tôi không quan tâm.”
Tôi không quan tâm là thật nhưng mẹ tôi để ý.
Bởi vì Ngụy Viễn đi mách lẻo nên tôi đã bị mẹ nhéo tai rồi bắt tắt điều hòa đi, hơn nữa người đầu têu bày ra trò này lại chạy biến mất dạng.
Mùa hè năm đó thật sự rất nóng, tôi bật chiếc quạt nhỏ ở trong phòng nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa ướt cả lưng áo
Lúc tôi đang tức nghiến răng nghiến lợi thì người nào đó lại chủ động gửi tin nhắn cho tôi.
“Cậu tới nhà tôi đi.”
“Nhà tôi có điều hòa.”
Tên hồ ly nham hiểm này, đã làm ra chuyện xấu xa như thế rồi còn dám khoe khoang nữa.
9
Cuối cùng tôi vẫn không kìm lòng được mà đi đến nhà của Ngụy Viễn, anh mỉm cười rồi uể oải đứng dậy lấy cho tôi một que kem.
“Tôi không ăn.”
Tôi lườm anh.
“Vậy tôi ăn nhé.”
Ngụy Viễn dịu giọng nói, những giọt nước còn đọng lại trên vỏ kem sượt qua gò má tôi, trong lời nói của anh có chút thâm ý nữa.
Tôi cũng không nghĩ nhiều mà cầm lấy que kem rồi nghiến răng nghiến lợi cắn một miếng.