• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full THĂNG CHỨC THÀNH BẢO BỐI CỦA TRÙM TRƯỜNG (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Sau khi lồm cồm nhảy lên xe buýt, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rồi hít sâu một hơi.

Lúc này tôi mới để ý hàng ghế sau còn trống hai chỗ.

Đang hân hoan chuẩn bị đeo cặp sách lên lưng, tôi nhìn thấy một nam sinh quen thuộc ngồi ở phía bên kia chiếc ghế đôi.

Khương Vương.

Bạn cùng lớp của tôi, cũng là trùm trường khét tiếng.

Đẹp trai và bắt mắt, cậu ấy đánh gục mọi trái tim ở bất cứ nơi đâu cậu đi qua, nhưng Khương Vương thực sự là một kẻ ngỗ nghịch và nổi loạn.

Vì gia thế giàu có và quyền lực của cậu, tất cả các giáo viên luôn đóng vai rùa rụt cổ, làm ngơ mặc cậu ấy phá trường phá lớp.

Học cùng lớp ba năm rồi, một nữ sinh bình thường như tôi lại càng không dám đến gần cậu ấy, sợ đám côn đồ đàn em của cậu dìm tôi ngay tại chỗ.

Bây giờ nhìn thấy cậu, tôi thực sự sửng sốt.

Ờ thì, từ khi nào trùm trường lại cùng đường với tôi vậy?

Nhưng tôi không còn thời gian để nghĩ về vấn đề này, đầu óc tôi đang khủng hoảng với tình huống khó khăn trước mắt.

Tôi có nên ngồi xuống không?

Nếu không ngồi, tôi thật sự không chịu nổi vì bà dì cả giày vò tôi đã hai ngày rồi, bụng tê cứng còn thắt lưng nhức nhối.

Nếu ngồi, tôi sợ rằng máu của tôi sẽ bắn xa mười thước, thấm đẫm ghế ngồi!

Khả năng này khiến bắp chân vốn luôn đau nhức của tôi vô tình run lên.

Hai phe đối lập tranh cãi nảy lửa trong tâm trí tôi giây lát, tôi thu hết can đảm rồi từ từ vượt qua cơn sóng gió này.

Chắc cậu ấy không để ý rằng tôi đang cẩn thận ngồi xuống, Khương Vương đeo tai nghe, mắt nhắm nghiền trong cơn mơ màng.

Không sao, tôi sẽ đứng dậy và chuồn nhanh trước khi cậu ấy tỉnh dậy.

Tôi vừa thầm khen mình thông minh thì bác tài xế đột nhiên nói to.

“Trai đẹp, không phải cậu vừa mới xuống xe à?”

Xuống?

"Không phải, cám ơn chú."

Bên cạnh tôi truyền đến giọng nói lười biếng.

Tôi đơ người.

Hả??

Khương Vương tỉnh rồi?

2.

Ngay khi tôi đang run rẩy và định đứng dậy với chiếc cặp sách trong tay, Khương Vương ngồi bên cạnh tôi đã mở mắt ra

Cậu ấy liếc xéo tôi, hơi nhướng mi và tặc lưỡi ra chiều khó hiểu.

“Sao phải trốn? Cậu không muốn ngồi cạnh tôi? Cậu kinh thường tôi à?”

Tôi rụt cổ lại, lí nhí, “Không… Ý tôi không phải vậy… “

“Vậy ngồi xuống đi.”

Ra lệnh xong, trùm trường uể oải khép mi, bắt đầu ngủ.

Tâm tư thằng cha này e là thâm sâu khó lường, như kim đáy biển.

Tôi bĩu môi cay đắng, không còn lựa chọn nào khác đành run rẩy cầm cặp sách tiếp tục ngồi cạnh cậu.

Đúng lúc này, cái bụng trống rỗng của tôi réo rắt đòi ăn.

Âm thanh to bất thường.

Tôi ngượng ngùng vội vàng trộm liếc Khương Vương, hình như cậu ấy không nghe thấy, vẫn đang ngủ ngon lành.

Cậu chỉ khẽ cau mày, như thể mất kiên nhẫn vì tiếng ồn ào trong xe.

Thở phào một hơi, tôi che đi cái bụng đang đánh lô tô của mình.

Để không làm vướng mắt vị đại ca này, ngay khi vừa cập bến, tôi vội nhảy xuống trước.

Bước vào cổng trường tôi không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện Khương Vương không hề vội vã mà thong dong đến nhà ăn.

Quả nhiên, không phụ mong đợi ở hình tượng trùm trường, ngay cả khi sắp muộn học cậu ấy vẫn giữ phong thái thong thả.

Nhưng tôi ngồi xuống chưa kịp ấm mông thì Khương Vương bước vào lớp với một túi đồ ăn sáng căng phồng.

Cậu ngồi xuống phía sau tôi và bắt đầu ăn.

Đúng vậy, tôi và cái tên tai tiếng này không chỉ học cùng lớp mà còn ngồi trước sau, những thường dân xung quanh như tôi luôn bị quyền lực chuyên quyền của kẻ này áp bức, ngày ngày như ngồi trên kim châm.

Còn giờ, tôi đang lao vào ăn như quỷ đói đầu thai, không màng thế sự.

Khi tôi vẫn đang điên cuồng, ai đó đã chọc vào lưng tôi một cách lười biếng.

Tôi sững sờ, chậm rãi quay người lại, chưa kịp nở nụ cười chân chó cầu tài thì một túi đồ ăn sáng đã đậu ngay trước mặt tôi.

???

Tôi hỏi chấm.

Tôi chết lặng.

Trùm trường, Khương Vương, nhìn tôi đang không nói nên lời.

"Đồ ăn gì mà dở tệ, cậu ăn gì thì lấy đi, đừng lãng phí."

Tôi nhìn vào những thứ trong tay mình: bánh nướng và bánh bao nổi tiếng của trường, sữa đậu nành mới nấu nóng hổi.

Những món này … dở tệ sao???

3.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Khương Vương đã leo lên bàn bắt đầu ngủ.

Chẳng biết có phải tức giận hay không, vành tai cậu ấy có chút ửng đỏ.

Tôi khó xử nhìn bữa sáng mà vị đại ca kia mới gán cho.

Nếu bây giờ tôi từ chối sẽ không khác gì một cái tát vào mặt trùm trường, còn vị đại ca này có lẽ sẽ tát thẳng vào mặt tôi.

Sau khi rùng mình một lúc, tôi thì thầm.

Kẻ ăn mày này xin chân thành cảm ơn!

Rồi vội vã quay đầu lại.

Đây chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh, nhận được than ngày tuyết sao.

Tôi ăn hai chiếc bánh ngon lành, bụng rỗng liền được lấp đầy, và tôi lập tức cảm thấy thỏa mãn.

Xem ra vị đại ca này dù xa cách xã hội nhưng vẫn tiếp thu nền giáo dục rất tốt nha.

Biết không lãng phí thức ăn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom