-
Chương 3069-3071
Chương 3069: Canh giữ chùa ba ngày
Chương 3069: Canh giữ chùa ba ngày
Khi Thiên Phật Tự xuất hiện, trật tự của Thiên Đạo lần lượt trấn áp nó, vô số sấm sét, lửa chảy, gió mạnh trút xuống muốn phá hủy Thiên Phật Tự. May mắn là mọi người đều có ý chí trong sáng nên có thể chịu đựng được.
Sau cơn bão, Thiên Phật Tự tỏa sáng rực rỡ, nhưng Ngô Bình lại cảm thấy có một sức mạnh mơ hồ đang ập đến, điều này không tốt cho anh. May mắn là anh có Tàng Cơ trung tâm và có phúc lành của Thiên Đạo nên sức mạnh tiêu cực này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến anh.
Thiên Phật Tự được xây xong, thanh âm của Diệu Âm vang lên: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất."
Ngô Bình: “Theo thỏa thuận, ta có thể lấy đi một bảo vật trong kho báu của nhà Phật.”
"Đương nhiên." Diệu Âm nói, sau đó vô số bảo vật của Phật môn xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
Sau khi nhìn quét qua anh đã xác định một Phật tháp. Phật tháp này có hàng vạn ánh sáng màu vàng kim, có tổng cộng mười ba tầng, trên mỗi tầng của Phật tháp đều có một vị Phật Đà và mười vạn vị Bồ Tát ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy Phật tháp, trong lòng Ngô Bình liền chuyển động, lập tức đưa tay ra chỉ và nói: “Ta muốn nó.”
Diệu Âm im lặng một lúc rồi nói: “Đây là Phật tháp mười ba kỷ nguyên, tượng trưng cho mười ba kỷ nguyên mà Phật Đà đã trải qua và các đệ tử mà Ngài giảng dạy trong mỗi kỷ nguyên. Đây là báu vật vô thượng của nhà Phật, lẽ ra sẽ không tặng cho người khác."
Ngô Bình: “Nếu ngươi không muốn tặng cũng không sao, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Diệu Âm: "Ta thật sự không phải là không nỡ." Nói xong, Phật tháp đột nhiên xuất hiện, xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn Phật tháp này, cảm thấy nó có được sức mạnh của quá khứ, hiện tại và tương lai, thật tuyệt vời.
Diệu Âm nói: "Phật tháp này không chỉ thuộc về hiện tại mà còn thuộc về tương lai, cho nên nó cũng có sức mạnh của tương lai, có vô số công dụng kỳ diệu, công tử có thể từ từ nghiên cứu."
Ngô Bình: “Phật tháp này có tên không?”
“Phật tháp tam thế!” Diệu Âm nói: “Ngay cả Phật Đà hiện tại cũng không thể sử dụng được tháp này, bởi vì nó không hoàn toàn thuộc về hiện tại.”
Ngô Bình gật đầu, hỏi Diệu Âm: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”
Diệu Âm: "Nhiệm vụ thứ hai khá khó khăn, ngươi cần phải canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày. Trong ba ngày này sẽ có rất nhiều thế lực mạnh mẽ đến để phá hoại Thiên Phật Tự, nhiệm vụ của ngươi là đuổi bọn họ đi."
Ngô Bình: “Chỉ canh giữ ba ngày thôi sao? Vậy nhiệm vụ thứ ba là gì?”
"Nhiệm vụ thứ ba là khó khăn nhất, sau ba ngày, ngươi phải giết chết vị Phật Đà đầu tiên đi ra từ Thiên Phật Tự." Diệu Âm nói.
Ngô Bình nheo mắt: "Giết vị Phật Đà đầu tiên? Tại sao?"
"Không có lý do gì cả, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được." Diệu Âm nói.
Thấy cô ta không muốn nói, Ngô Bình cũng không hỏi nữa, nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Anh liếc nhìn Thiên Phật Tự rồi ngồi trên không trung, đồng thời mở ra Tàng Cơ, bí mật thiết lập một sát trận. Có Tàng Cơ, anh không sợ bất kỳ một cường giả kỷ nguyên nào.
Ngày đầu tiên, sóng yên biển lặng, nhưng tín đồ tụ tập đến ngày càng nhiều, tất cả đều muốn chiêm ngưỡng Thiên Phật Tự.
Ngày hôm sau, trời đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa màu đỏ và có mùi máu. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn trời, mưa tạnh, mặt trời xuất hiện chiếu sáng mặt đất.
Ngày thứ ba, buổi sáng. Ngô Bình pha cho mình một bình trà, vừa uống trà vừa ăn đồ ăn nhẹ trái cây mang theo.
Gần trưa, bỗng có một bà lão lưng còng, tóc bạc trắng, chống một gậy có đầu rồng, đi từng bước tới. Bà ta vừa xuất hiện thì ánh sáng của Thiên Phật Tự đã tối đi ba phần, đồng thời bầu trời trở nên xám xịt, gió lốc thổi lên khắp nơi, các tín đồ run bần bật vì lạnh.
Bà lão với vẻ mặt đầy nếp nhăn nhìn Ngô Bình cười nói: “Nhóc con, bà lão này có ba kiếp nhân duyên với Phật Đà, không chết không ngừng. Hôm nay ta tới đây là mong ngươi đừng xen vào việc của người khác."
Ngô Bình nhìn bà lão này, rõ ràng bà ta không phải là Nhân tộc, hơi thở trên người bà ta vô cùng khủng bố. Hơn nữa, thân thể thật sự của bà ta cũng không có ở đây, đây chỉ là một hóa thân.
Anh nói: "Bà lão, ta đã hứa với Phật Đà sẽ canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày, hay là bà hãy quay lại vào ngày mai đi? Lúc đó ta nhất định sẽ không xen vào việc của người khác."
Sắc mặt bà lão tối sầm, nói: "Nhóc con, ngươi có biết những người chống đối ta sẽ có kết cuộc như thế nào không?"
Ngô Bình: “Không biết.”
Bà lão: “Ví dụ như ở kỷ nguyên thứ tư, từng có một con yêu hầu đã giết chết con cháu của ta, vì vậy ta đã giết cả tộc của hắn. Sau đó, hắn tái sinh chín lần liên tục, nên ta đã giết chín kiếp này của hắn. Ở kiếp thứ mười, ta đã luyện chế hắn thành một con rối, đến giờ vẫn đang làm việc ở bên cạnh ta.”
Ngô Bình thở dài: "Bà cụ, bà có hù dọa ta cũng vô dụng, ta đã hứa với đối phương thì nhất định phải thực hiện."
Bà lão nở nụ cười nham hiểm, bà ta gõ chiếc gậy chống xuống đất một cái thật mạnh, hư không rung chuyển, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, đi vào một cõi Quỷ Vực. Hơn nữa, đại đạo ở đây không còn thuộc về kỷ nguyên của Ngô Bình mà là của một kỷ nguyên khác!
Ngô Bình cau mày nói: “Bà lão, bà muốn giết vị Phật Đà thứ mấy đi ra khỏi Thiên Phật Tự?”
Bà lão nhìn thẳng vào Ngô Bình, nói: “Người đầu tiên bước ra chắc chắn là chấp niệm của Phật Đà ở kỷ nguyên trước biến thành, đó là Phật Nghiệp, ai giết hắn thì sẽ phải gánh chịu nghiệp quả vô lượng. Người thứ hai đi ra mới là bản ngã của Phật Đà, hắn chính là người ta muốn giết!”
Diệu Âm lập tức nói: "Công tử đừng nghe lời nói dối của bà ta, lời nói của mụ phù thủy già này không thể tin được."
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Nếu bà muốn giết Phật Đà thì phải đợi Phật Đà đi ra khỏi Thiên Phật Tự đúng không?”
Bà lão cười lạnh nói: “Hôm nay Phật Tự là một lối đi, ta có thể thông qua đó tìm được hang ổ của Phật Đà, tiêu diệt hắn!”
Ngô Bình: “Ta cũng từng nghiên cứu giáo lý của Phật giáo, ta cảm thấy Phật đáng tin cậy hơn bà.”
Bà lão tức giận: “Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi không nắm chắc, vậy thì đi chết đi!”
Ngô Bình ngay lập tức kích hoạt Tàng Cơ, một bức tường đen được tạo thành từ vô số áo giáp cứng xuất hiện, ngăn cách bà lão kia ở bên ngoài. Bên trong bộ giáp cứng là hơi thở đặc trưng của Tàng Cơ, đối phương rất khó xuyên thủng được.
Khi bà lão nhìn thấy bộ giáp cứng rắn, vẻ mặt bà ta thay đổi và nói: "Đây là Tàng Cơ! Ngươi lấy Tàng Cơ ở đâu ra? Tên nhóc ngươi có lai lịch gì?"
Ngô Bình cười nói: "Bà lão, đây là phòng ngự của Tàng Cơ, từng có vô số cường giả kỷ nguyên cố gắng đột phá, nhưng cuối cùng đều thất bại."
Bà lão giơ tay lên, mấy trăm vạn bóng đen xuất hiện, gầm lên và lao về phía bộ giáp cứng, nhưng tất cả đều bị đánh bật ra, sức phòng thủ của bộ giáp cứng thật đáng kinh ngạc.
Ngô Bình: "Bà lão, bà vẫn nên rút lui đi, nếu như bà còn tiếp tục quấy rầy thì ta đành phải đánh trả."
Lúc này, lại có một người xuất hiện, hắn không có đầu, mặc áo giáp đen nặng nề, cao hàng trăm trượng, trong tay cầm hai chiếc rìu khổng lồ, máu từ trên cổ không ngừng chảy ra ngoài. Đây là một người tàn nhẫn, vừa xuất hiện đã giơ rìu lên chém một cách tàn nhẫn.
"Bùm!"
Sau khi chiếc rìu giáng xuống hai đòn, trên bộ giáp cứng xuất hiện các vết nứt. Tuy nhiên, bộ giáp cứng có khả năng sửa chữa, sau một lúc nó lại trở lại trạng thái ban đầu, người không đầu này lại tiếp tục vung rìu.
Mỗi một nhát chém, Tàng Cơ lại run rẩy một chút, Ngô Bình bất đắc dĩ chỉ có thể kích hoạt pháp lực của mình để hỗ trợ Tàng Cơ phòng thủ.
Sau khi người không đầu chém mấy vạn rìu, lại có một con quái vật có đầu bò thân người xuất hiện, mang theo một thanh đao dài, không nói một lời, vừa xuất hiện đã chém ngay, sức mạnh còn lớn hơn một chút so với người không đầu.
Chương 3070: Phật Đà và thiếu niên
Chương 3070: Phật Đà và thiếu niên
Bà lão nói: “Nhóc con, ngươi không chịu nổi thì mau chóng đầu hàng đi.”
Ngô Bình: “Bà cụ à, có thể nói cho ta biết các người có thù oán gì với Phật Đà không, tại sao nhất định phải tới đây giết ông ta?”
Bà lão cười khẩy nói: “Năm đó khi con trai ta có được sự nghiệp vĩ đại, lão Phật Đà kia đã nhận nó làm đệ tử. Kể từ đó, con trai ta không bao giờ để ý đến ta nữa!”
Ngô Bình: "Vậy thì đó là lỗi của hắn, cho dù hắn có nhận sư phụ nhưng cũng phải nhận mẹ ruột. Vậy bà có biết tại sao hắn lại làm như vậy không?"
Bà lão hừ một tiếng: “Ta chỉ ăn người vợ thứ ba mà hắn cưới thôi, con dâu làm sao có thể thân hơn mẹ ruột được? Đám yêu tinh đó chỉ biết dụ dỗ con trai ta thôi, cái gì cũng không làm, ăn cho bớt việc.”
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, vậy mà lại ăn thịt con dâu, bà lão này thật tàn nhẫn!
Anh lại hỏi: “Còn vị đại ca đầu trâu này thì sao? Chẳng lẽ vợ hắn bỏ trốn theo Phật Đà?”
Quái vật đầu trâu tức giận, lạnh lùng nói: "Nhảm nhí! Phật Đà lão quỷ đã hại chết người vợ đang mang thai của ta, khiến dòng dõi ngưu ma của ta không còn người nối dõi, ta không để yên cho hắn đâu!"
Ngô Bình cảm thấy việc này đã đi quá xa, nói: "Thậm chí còn giết cả phụ nữ có thai à, tại sao Phật Đà lại làm như vậy?"
Quái vật đầu trâu: "Vợ ta thích ăn thịt trẻ con loài người để dưỡng thai. Lúc đó nàng chỉ mới ăn 30.000 đứa trẻ thôi, vậy mà lão Phật Đà lại giết chết vợ ta, nếu không thể trả mối thù này ta sẽ không bao giờ cưới ai khác nữa!"
Ngô Bình nheo mắt, ăn thịt người để dưỡng thai? Anh thở dài và nói: "Vợ của ngươi bị giết là đúng rồi. Nếu ta là Phật Đà, ta cũng sẽ giết nàng ta."
Quái vật đầu trâu càng tức giận và chém mạnh hơn.
Ngô Bình lại nhìn người không đầu, nghĩ hắn không nói được nên cũng không hỏi. Không ngờ từ trong lồng ngực của người không đầu lại vang lên một giọng nói: "Phật Đà chặt đầu ta, ta sẽ chiến đấu với hắn cho đến chết mới thôi!"
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tại sao Phật Đà lại muốn chặt đầu ngươi?”
Người không đầu: “Ta đã ăn thịt 10 vạn đệ tử của hắn.”
Ngô Bình thầm nói trong lòng ‘đáng đời’, anh không để ý tới những người này, toàn lực phòng thủ.
Phải nói rằng trạng thái phòng thủ của Tàng Cơ rất mạnh mẽ, dù những người này có dùng bao nhiêu thủ đoạn thì lớp giáp cứng vẫn chưa bị phá vỡ.
Thời gian trôi qua từng giây phút, trong lúc đó lại có thêm vài người đến nhưng họ vẫn bất lực.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, một tiếng chuông vang lên từ Thiên Phật Tự, bà lão, người không đầu và quái vật đầu trâu, v.v. biến mất ngay lập tức và mọi thứ trở lại như cũ.
Đúng lúc này, cửa Thiên Phật Tự mở ra, một thiếu niên bước ra với nụ cười trên môi.
Ngô Bình tính cho mình một quẻ, sau đó mỉm cười đi về phía thiếu niên và nói: "May mắn là nhiệm vụ không thất bại."
Thiếu niên khẽ gật đầu, nói: “Nếu không nhờ có ngươi canh giữ Thiên Phật Tự ba ngày thì ta cũng không có cơ hội ra ngoài.”
Ngô Bình nói với Diệu Âm: "Ta muốn chọn bảo vật thứ hai."
Diệu Âm im lặng không nói lời nào, nhưng những thứ trong kho tàng của nhà Phật vẫn hiện lên trong ý thức của Ngô Bình. Lần này, anh tìm thấy một bàn tay Phật bằng vàng với ngón trỏ duỗi ra, dường như hàm chứa ý nghĩa giác ngộ tối thượng.
Diệu Âm thấy anh đã chọn bàn tay của Phật, nói: "Đây là ngón tay của Phật Đại Thừa, có thể soi sáng tất cả chúng sinh, lập tức thành Phật."
Ngô Bình nói: "Là đồ tốt."
Diệu Âm: "Công tử, lập tức giết chết tên thiếu niên này, đón chào vị Phật Đà thực sự giáng thế."
Ngô Bình đột nhiên lắc đầu, ý thức của Diệu Âm đã bị ném ra ngoài, anh nhẹ nhàng nói: “Ta có thể phán đoán có phải là Phật Đà thật hay không.”
Sau đó, anh nói với thiếu niên: “Việc của Thiên Phật Tự không liên quan gì đến ta nữa, xin cáo từ.”
Thiếu niên muốn gọi anh lại, nhưng Ngô Bình đã quay đầu đi và biến mất, thiếu niên lắc đầu, nói: "Thằng nhóc này thật thông minh."
Ý thức của Diệu Âm lơ lửng trong không trung, cô ta nhìn thiếu niên rồi từ từ tiêu tan.
Sau khi rời khỏi Thiên Phật Tự, Ngô Bình chuẩn bị quay trở lại đại lục Thánh Cổ, nhưng trước khi rời đi, một ngọc phù trên người anh đã vỡ thành từng mảnh, ngọc phù này có một đôi, cái còn lại ở trong tay Tô Tử Chân. Ngọc phù vỡ vụn có nghĩa là Tô Tử Chân đã gặp rắc rối, rõ ràng cô ta đã hiểu rõ Hoàng Đồ, còn có thể gặp phải rắc rối gì chứ?
Lúc này, cơ thể Tô Tử Chân bị mười sợi dây thép gai xuyên qua, cô ta bị treo lơ lửng trên không, vẻ mặt đau đớn. Trước mặt cô ta, một người phụ nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: "Tử Chân, nếu ngươi giao ra Hoàng Đồ sẽ không phải chịu khổ như thế này."
Tô Tử Chân cầu xin: “Nhị nương, ta thật sự đã luyện hóa Hoàng Đồ, không thể giao ra được.”
Nhưng người phụ nữ này lại không tin, tức giận nói: “Nói nhảm! Phượng hoàng thần kia phi phàm cỡ nào, ngươi làm sao có thể luyện hóa nó? Ngươi không giao ra cũng không sao, ta sẽ hành hạ ngươi một thời gian để xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!”
Bên cạnh người phụ nữ này, một thiếu niên nhìn Tô Tử Chân bị hành hạ, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, nếu giao ra Hoàng Đồ, ngươi sẽ không cần phải chịu khổ nữa. Ngươi cũng biết ta mới là tương lai của gia tộc, cuối cùng thì ngươi cũng sẽ gả cho người khác, chúng ta không thể để ngươi lấy Hoàng Đồ đi được.”
Thiếu niên vừa nói vừa đưa tay kéo gai thép, gai thép xuyên vào trong xương thịt Tô Tử Chân, vẻ mặt cô ta đau đớn, cầu xin: “Lăng Hạo, ta thật sự đã luyện hóa Hoàng Đồ, ta không thể đưa nó cho ngươi được."
Thiếu niên cau mày: "Điều đó không sao cả, nghe nói Hoàng Đồ là bất tử, hiện tại sẽ thiêu chết ngươi, chỉ cần ngươi chết, Hoàng Đồ sẽ xuất hiện trở lại!"
Tô Tử Chân liên tục lắc đầu: "Lăng Hạo, ngươi không thể làm như vậy, ta cũng là người của nhà họ Tô."
Lăng Hạo lạnh lùng nói: “So với Hoàng Đồ, chỉ một mạng của nhà họ Tô như ngươi thì có ý nghĩa gì?”
Tô Tử Chân tuyệt vọng, cô ta lớn tiếng nói: "Phụ thân, ngài muốn trơ mắt nhìn con chết sao? Con cũng là con gái của ngài!"
Bên ngoài hang động, một người đàn ông trung niên nhắm mắt lại, ông ta đương nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Tử Chân nhưng không đi vào, chỉ khẽ thở dài.
Đột nhiên, một bóng người đáp xuống trước mặt ông ta, người đàn ông trung niên hơi giật mình, sau đó hỏi: "Ngươi là ai?”
Ngô Bình nhìn người đàn ông hỏi: “Tô Tử Chân ở trong đó sao?”
Người đàn ông trung niên cau mày: “Ngươi tìm Tử Chân có chuyện gì không?”
Lúc này, tiếng hét thảm thiết của Tô Tử Chân truyền ra. Sắc mặt Ngô Bình thay đổi, lập tức xông vào.
Trong một hang động khổng lồ, Tô Tử Chân bị gai thép đâm xuyên qua cơ thể, một người thiếu niên đang điều khiển một ngọn lửa bay về phía cô ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình tức giận giơ tay đánh ra một tia kiếm quang, bẻ gãy mười sợi gai thép, ngọn lửa kia cũng bị dập tắt. Anh đến bên cạnh Tô Tử Chân và đưa tay cầm những sợi gai thép, trong nháy mắt những sợi gai thép biến thành khói bay.
Nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện, Tô Tử Chân vừa cảm kích lại vừa tủi thân. Khi cô ta và Ngô Bình từ biệt, mỗi người giữ lại một khối ngọc, vào thời điểm khẩn cấp, cô ta đã bóp nát ngọc phù, nhưng không ngờ Ngô Bình thực sự đã đến cứu cô ta.
Ngô Bình dùng thủ đoạn, tay trái đánh vào người cô ta rồi chỉ vào thiếu niên kia. Trên người thiếu niên đột nhiên xuất hiện vô số vết thương bị đâm thủng, đây là Ngô Bình đang sử dụng quyền uy để dịch chuyển vết thương sang cho thiếu niên. Nhìn lại Tô Tử Chân, vết thương trên người cô ta đã biến mất không còn dấu vết.
Thiếu niên hét lên thảm thiết, đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất, người phụ nữ bàng hoàng, tức giận hỏi: "Ngươi là ai!"
Người đàn ông trung niên ở bên ngoài cũng lao vào, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của đứa con trai út, ông ta kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này Tô Tử Chân đã cực kỳ thất vọng về bọn họ, lạnh lùng nói: "Hắn chính là ân nhân giúp ta có được Hoàng Đồ, đương kim Huyền Bình Đại Đế!"
Lời này vừa nói ra, người đàn ông và người phụ nữ kia đều sợ hãi, vội vàng làm lễ, nói: "Đại Đế đến thăm, không được tiếp đón từ xa!"
Ngô Bình hỏi Tô Tử Chân: "Tại sao họ lại làm hại ngươi?"
Tô Tử Chân kể tóm tắt lại, Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Hoàng Đồ là do ta tặng, đó là thứ các ngươi có thể cướp đoạt được sao?"
Vừa dứt lời, anh đảo mắt qua, người phụ nữ đột nhiên hét lên, trên người mọc lên vô số khối u ác tính, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Chương 3071: Mang Vũ Thần đi
Chương 3071: Mang Vũ Thần đi
Ngô Bình lại nhìn người đàn ông trung niên, người này sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.
Ngô Bình: “Nể tình ngươi là cha ruột của Tử Chân, lần này ta sẽ tha cho ngươi!”
Vừa nói xong, căn cơ tu hành của người đàn ông trung niên sụp đổ, lập tức trở thành một người bình thường, lúc đầu ông ta giật mình, sau đó liền khóc lớn.
Ngô Bình kéo Tô Tử Chân ra khỏi hang động, sau khi bay lên không trung, vẻ mặt Tô Tử Chân bối rối, lẩm bẩm: “Thiên hạ này rộng lớn như vậy, nhưng ta lại không biết phải đi đâu.”
Sau đó cô ta nhẹ nhàng cúi đầu với Ngô Bình, nói: "Công tử, từ nay về sau Tử Chân bằng lòng làm trâu làm ngựa, hầu hạ bên cạnh công tử."
Ngô Bình cười nói: “Duyên phận giữa ta và ngươi là do trời định, nếu ngươi bằng lòng thì về sau cứ đi theo ta.”
Tô Tử Chân gật đầu, từ đó trở đi vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu rằng mặc dù anh đã tìm thấy mười mỹ nhân trong sách mỹ nhân, cũng có mối quan hệ rất thân thiết với họ, nhưng ngoại trừ Triệu Vân Cơ, anh vẫn chưa kết hôn với những người còn lại. Nếu không kết hôn, vận may sẽ không trọn vẹn, nên cảm giác hiện tại của anh cũng không rõ ràng. Anh muốn thử xem sau khi kết hôn với mười mỹ nhân, người được gọi là đứng đầu thiên hạ sẽ có bộ dạng như thế nào.
Vì vậy, Ngô Bình đã triệu tập Tần Vũ Sương, Bạch Tố Tâm, Tô Tử Chân, Triệu Vân Cơ cùng nhau đến đại lục Thánh Cổ.
Ở đại lục Thánh Cổ, có năm mỹ nhân: Liễu Mị, Thần Nguyệt, Bạch Chỉ Dung, Lăng Nhược Lan, Vũ Thần. Khi mười mỹ nhân có mặt đầy đủ, Ngô Bình quyết định lấy thân phận Đông Huyền Đại Đế cưới họ ở Huyền Kinh.
Đây là một việc lớn nên đương nhiên cần bàn bạc với mấy người vợ. Mọi người đều cảm thấy Tử Thanh Thánh Hoàng và Ngô Bình còn chưa tổ chức hôn lễ chính thức, hay là cùng tổ chức bù luôn.
Nhưng trong mười mỹ nhân, Vũ Thần có địa vị đặc biệt, cô ta không phải là Nhân tộc mà là Thần tộc. Cho dù Ngô Bình là Đông Huyền Đại Đế, nhưng muốn cưới Vũ Thần cũng không dễ dàng gì, chuyện này nhất định phải được những người đứng đầu của Thần tộc chấp thuận mới được.
Ngô Bình suy nghĩ một hồi, quyết định đi gặp Vũ Thần bàn chuyện hôn nhân. Mặc dù anh và Vũ Thần đã có quan hệ xác thịt, nhưng dù sao một bên là người, một bên là thần, nếu anh muốn cưới được Vũ Thần sẽ có rất nhiều trở ngại.
Vũ Thần sống ở đỉnh Diệu Nhạc, đây là nơi mà dòng dõi của Vũ Thần đã sinh sống nhiều đời, trước giờ không cho phép các tu sĩ bên ngoài tiến vào, chứ đừng nói đến Ngô Bình là một Nhân tộc. Khi đến gần đỉnh Diệu Nhạc, Ngô Bình mới liên lạc với Vũ Thần.
Bởi vì Vũ Thần hiện nay đã lĩnh hội được Thiên Vũ Cửu Khúc, đã là Thần tộc có địa vị cao nhất ở đỉnh Diệu Nhạc, có tiếng nói trong dòng dõi của Vũ Thần. Nhưng dù vậy, cô ta cũng không dám công khai mối quan hệ của mình với Ngô Bình.
Trên một ngọn đồi gần đỉnh Diệu Nhạc, Ngô Bình không đợi bao lâu thì Vũ Thần đã đến. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ta rất vui mừng, nhào vào trong ngực anh như chim nhỏ nép người, nói: "Lý lang, con đường Đại Đế của ngươi đã hoàn thành chưa?"
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã tiến vào cảnh giới thứ mười lăm, Vân Thường, ta tới bàn chuyện hôn sự với ngươi.” Sau đó anh nói ra kế hoạch.
Nghe được Ngô Bình muốn cùng lúc cưới mười một người phụ nữ, Vân Thường sửng sốt, lẩm bẩm: "Lý lang, ngươi giỏi thật, lần này cưới đến mười một người."
Ngô Bình liền kể lại câu chuyện về sách mỹ nhân, nghe xong, Vũ Thần trầm ngâm, nói: “Có thể cho ta xem sách mỹ nhân được không?”
Ngô Bình lấy ra bức tranh vẽ mỹ nhân, Vân Thường nhìn mỹ nhân trên đó sửng sốt nói: "Đây không phải là sách mỹ nhân, mà là tranh đế phi!"
Ngô Bình giật mình: “Tranh đế phi là cái gì?”
Vũ Thần nói: “Năm đó khi Thiên Đế ra đời, âm dương của Thiên Đạo tương giao, mười cô gái xinh đẹp nhất trong thiên địa sinh ra, trở thành phi tần của Thiên Đế. Tuy nhiên, trước khi những người phụ nữ này lớn lên, Thiên Đế đã qua đời, mười vị phi tần đều vì yêu mà chết, đồng thời hứa hẹn kiếp sau sẽ tiếp tục làm phi tần của Thiên Đế.”
Cô ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt trìu mến, nói: “Lý lang, vậy tương lai ngươi sẽ là Thiên Đế, nếu không mười người chúng ta sẽ không chọn ngươi, ngươi cũng sẽ không gặp được chúng ta.”
Ngô Bình sửng sốt, cảm thấy lời nói của Vũ Thần rất có lý.
"Vân Thường, vậy ngươi cũng là một trong mười đế phi rồi."
Vũ Thần: "Có thể lắm, nhưng có sao đâu, dù thế nào đi nữa, kiếp này ta cũng chỉ thuộc về Lý lang."
Ngô Bình cười nói: “Chỉ sợ bên phía Thần tộc sẽ không đồng ý ngươi gả cho ta.”
Vũ Thần: “Bọn họ đương nhiên không đồng ý. Ở Thần tộc có một quy định, nếu một người ngoài tộc muốn kết hôn với phụ nữ của Thần tộc thì phải chấp nhận lời thách đấu của ba cường giả Thần tộc. Trong lịch sử, rất nhiều nam tu sĩ của Nhân tộc đã bị cường giả của Thần tộc giết chết trong lúc khiêu chiến.”
Ngô Bình nghe nói là đánh nhau, lập tức yên tâm nói: "Cái khác thì khó nói, nhưng chuyện đánh nhau thì ta chưa bao giờ sợ ai cả."
Vũ Thần: “Đúng vậy, nên hiện tại ta có thể đi cùng ngươi. Nếu trong Thần tộc có ai không phục thì cứ việc đến khiêu chiến ngươi.”
Khi hai người đang nói chuyện, họ nhìn thấy một ánh sáng thần thánh rơi xuống, một nam tu sĩ của Thần tộc xuất hiện, hắn ta cao mười thước, với một con thần ưng đứng trên vai, trong tay dắt theo một con thần khuyển màu trắng.
Nhìn thấy hắn ta, Vũ Thần hơi kinh ngạc: "Liệp Thần! Ngươi theo dõi ta à?"
Liệp Thần liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi bình tĩnh nói: “Người này đã giết rất nhiều tướng sĩ của Thần tộc chúng ta, bên trên rất tức giận và ra lệnh cho ta phải chú ý đến tung tích của người này. Ngay khi hắn bước vào Thần vực, thần ưng của ta đã biết."
Ngô Bình nhìn chung quanh, bình tĩnh nói: “Nếu đã tới đây thì tất cả bước ra ngoài đi.”
Anh vừa dứt lời, rất nhiều cao thủ của Thần tộc liền xuất hiện xung quanh anh, có một số ẩn trong không trung. Một luồng sát khí đáng sợ khóa chặt lấy Ngô Bình, không khí trở nên nặng nề.
Vũ Thần tức giận: “Không ngờ các ngươi lại sử dụng Tru Thiên đại trận!”
Liệp Thần lạnh lùng nói: “Người này có thực lực rất mạnh mẽ, để đảm bảo có thể diệt trừ hắn, chúng ta phải sử dụng Tru Thiên đại trận! Vũ Thần, ngươi đừng cố chấp nữa, nhanh chóng rời đi ngay, nếu không thì ngay cả ngươi cũng sẽ bị trận pháp xóa sổ!"
Vũ Thần tức giận nói: “Muốn giết Lý lang thì giết luôn cả ta đi!”
Liệp Thần lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã sẵn lòng cùng hắn chết, chúng ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!"
"Bùm!"
Rất nhiều trận pháp xuất hiện trên chín tầng trời, một trận pháp giết chóc cũng xuất hiện trên mặt đất, giống như thiên la địa võng, bao vây Ngô Bình và Vũ Thần.
Cảm nhận được sự khủng bố của sát trận, Vũ Thần có chút buồn bã, nói: “Lý lang, không ngờ ta còn chưa gả cho ngươi thì đã bị bọn họ hại chết.”
Ngô Bình hỏi cô ta: “Vậy ngươi có hối hận không?”
Vũ Thần ôm thật chặt Ngô Bình, lẩm bẩm: “Ta không hối hận, được chết cùng một chỗ với Lý lang, ta đã mãn nguyện rồi.”
Ngô Bình cười nói: “Muốn giết chúng ta không dễ dàng như vậy.”
Sau đó, anh và Vũ Thần lập tức trốn vào không gian của Tàng Cơ. Các Thần tộc thấy Ngô Bình và Vũ Thần đột nhiên biến mất, chỉ để lại một hạt châu. Tru Thiên đại trận lại không thể khóa hạt châu được, ngay khi vừa định làm nó đứng yên thì hạt châu đã bay xuyên qua không khí và biến mất ngay tức khắc.
Các vị Thần tộc vô cùng tức giận, liều mạng tìm kiếm, nhưng dù thế nào đi nữa họ cũng không thể tìm thấy hạt châu kia!
Một lát sau, hạt châu đã trở lại Huyền Kinh, Ngô Bình và Vân Thường xuất hiện ở trong một toà nhà.
Anh bảo Vân Thường nghỉ ngơi trước, sau đó hỏi A Bạch: "Ngươi đã nói, sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ tối thượng, ta sẽ là Thiên Đế thực sự. Ba nhiệm vụ tối thượng là gì?"
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành một trong ba nhiệm vụ tối thượng, còn lại hai nhiệm vụ. Hai nhiệm vụ này đều rất khó khăn, nhiệm vụ thứ nhất trong đó là tìm kiếm mười đế phi, đạt được quyền uy tối cao mà Thiên Đế để lại! "
Ngô Bối trợn to hai mắt: "Vậy ra nhiệm vụ đầu tiên là sách mỹ nhân, sao ngươi không sớm nói cho ta biết!"
Chương 3069: Canh giữ chùa ba ngày
Khi Thiên Phật Tự xuất hiện, trật tự của Thiên Đạo lần lượt trấn áp nó, vô số sấm sét, lửa chảy, gió mạnh trút xuống muốn phá hủy Thiên Phật Tự. May mắn là mọi người đều có ý chí trong sáng nên có thể chịu đựng được.
Sau cơn bão, Thiên Phật Tự tỏa sáng rực rỡ, nhưng Ngô Bình lại cảm thấy có một sức mạnh mơ hồ đang ập đến, điều này không tốt cho anh. May mắn là anh có Tàng Cơ trung tâm và có phúc lành của Thiên Đạo nên sức mạnh tiêu cực này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến anh.
Thiên Phật Tự được xây xong, thanh âm của Diệu Âm vang lên: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất."
Ngô Bình: “Theo thỏa thuận, ta có thể lấy đi một bảo vật trong kho báu của nhà Phật.”
"Đương nhiên." Diệu Âm nói, sau đó vô số bảo vật của Phật môn xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
Sau khi nhìn quét qua anh đã xác định một Phật tháp. Phật tháp này có hàng vạn ánh sáng màu vàng kim, có tổng cộng mười ba tầng, trên mỗi tầng của Phật tháp đều có một vị Phật Đà và mười vạn vị Bồ Tát ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy Phật tháp, trong lòng Ngô Bình liền chuyển động, lập tức đưa tay ra chỉ và nói: “Ta muốn nó.”
Diệu Âm im lặng một lúc rồi nói: “Đây là Phật tháp mười ba kỷ nguyên, tượng trưng cho mười ba kỷ nguyên mà Phật Đà đã trải qua và các đệ tử mà Ngài giảng dạy trong mỗi kỷ nguyên. Đây là báu vật vô thượng của nhà Phật, lẽ ra sẽ không tặng cho người khác."
Ngô Bình: “Nếu ngươi không muốn tặng cũng không sao, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Diệu Âm: "Ta thật sự không phải là không nỡ." Nói xong, Phật tháp đột nhiên xuất hiện, xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn Phật tháp này, cảm thấy nó có được sức mạnh của quá khứ, hiện tại và tương lai, thật tuyệt vời.
Diệu Âm nói: "Phật tháp này không chỉ thuộc về hiện tại mà còn thuộc về tương lai, cho nên nó cũng có sức mạnh của tương lai, có vô số công dụng kỳ diệu, công tử có thể từ từ nghiên cứu."
Ngô Bình: “Phật tháp này có tên không?”
“Phật tháp tam thế!” Diệu Âm nói: “Ngay cả Phật Đà hiện tại cũng không thể sử dụng được tháp này, bởi vì nó không hoàn toàn thuộc về hiện tại.”
Ngô Bình gật đầu, hỏi Diệu Âm: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”
Diệu Âm: "Nhiệm vụ thứ hai khá khó khăn, ngươi cần phải canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày. Trong ba ngày này sẽ có rất nhiều thế lực mạnh mẽ đến để phá hoại Thiên Phật Tự, nhiệm vụ của ngươi là đuổi bọn họ đi."
Ngô Bình: “Chỉ canh giữ ba ngày thôi sao? Vậy nhiệm vụ thứ ba là gì?”
"Nhiệm vụ thứ ba là khó khăn nhất, sau ba ngày, ngươi phải giết chết vị Phật Đà đầu tiên đi ra từ Thiên Phật Tự." Diệu Âm nói.
Ngô Bình nheo mắt: "Giết vị Phật Đà đầu tiên? Tại sao?"
"Không có lý do gì cả, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được." Diệu Âm nói.
Thấy cô ta không muốn nói, Ngô Bình cũng không hỏi nữa, nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Anh liếc nhìn Thiên Phật Tự rồi ngồi trên không trung, đồng thời mở ra Tàng Cơ, bí mật thiết lập một sát trận. Có Tàng Cơ, anh không sợ bất kỳ một cường giả kỷ nguyên nào.
Ngày đầu tiên, sóng yên biển lặng, nhưng tín đồ tụ tập đến ngày càng nhiều, tất cả đều muốn chiêm ngưỡng Thiên Phật Tự.
Ngày hôm sau, trời đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa màu đỏ và có mùi máu. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn trời, mưa tạnh, mặt trời xuất hiện chiếu sáng mặt đất.
Ngày thứ ba, buổi sáng. Ngô Bình pha cho mình một bình trà, vừa uống trà vừa ăn đồ ăn nhẹ trái cây mang theo.
Gần trưa, bỗng có một bà lão lưng còng, tóc bạc trắng, chống một gậy có đầu rồng, đi từng bước tới. Bà ta vừa xuất hiện thì ánh sáng của Thiên Phật Tự đã tối đi ba phần, đồng thời bầu trời trở nên xám xịt, gió lốc thổi lên khắp nơi, các tín đồ run bần bật vì lạnh.
Bà lão với vẻ mặt đầy nếp nhăn nhìn Ngô Bình cười nói: “Nhóc con, bà lão này có ba kiếp nhân duyên với Phật Đà, không chết không ngừng. Hôm nay ta tới đây là mong ngươi đừng xen vào việc của người khác."
Ngô Bình nhìn bà lão này, rõ ràng bà ta không phải là Nhân tộc, hơi thở trên người bà ta vô cùng khủng bố. Hơn nữa, thân thể thật sự của bà ta cũng không có ở đây, đây chỉ là một hóa thân.
Anh nói: "Bà lão, ta đã hứa với Phật Đà sẽ canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày, hay là bà hãy quay lại vào ngày mai đi? Lúc đó ta nhất định sẽ không xen vào việc của người khác."
Sắc mặt bà lão tối sầm, nói: "Nhóc con, ngươi có biết những người chống đối ta sẽ có kết cuộc như thế nào không?"
Ngô Bình: “Không biết.”
Bà lão: “Ví dụ như ở kỷ nguyên thứ tư, từng có một con yêu hầu đã giết chết con cháu của ta, vì vậy ta đã giết cả tộc của hắn. Sau đó, hắn tái sinh chín lần liên tục, nên ta đã giết chín kiếp này của hắn. Ở kiếp thứ mười, ta đã luyện chế hắn thành một con rối, đến giờ vẫn đang làm việc ở bên cạnh ta.”
Ngô Bình thở dài: "Bà cụ, bà có hù dọa ta cũng vô dụng, ta đã hứa với đối phương thì nhất định phải thực hiện."
Bà lão nở nụ cười nham hiểm, bà ta gõ chiếc gậy chống xuống đất một cái thật mạnh, hư không rung chuyển, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, đi vào một cõi Quỷ Vực. Hơn nữa, đại đạo ở đây không còn thuộc về kỷ nguyên của Ngô Bình mà là của một kỷ nguyên khác!
Ngô Bình cau mày nói: “Bà lão, bà muốn giết vị Phật Đà thứ mấy đi ra khỏi Thiên Phật Tự?”
Bà lão nhìn thẳng vào Ngô Bình, nói: “Người đầu tiên bước ra chắc chắn là chấp niệm của Phật Đà ở kỷ nguyên trước biến thành, đó là Phật Nghiệp, ai giết hắn thì sẽ phải gánh chịu nghiệp quả vô lượng. Người thứ hai đi ra mới là bản ngã của Phật Đà, hắn chính là người ta muốn giết!”
Diệu Âm lập tức nói: "Công tử đừng nghe lời nói dối của bà ta, lời nói của mụ phù thủy già này không thể tin được."
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Nếu bà muốn giết Phật Đà thì phải đợi Phật Đà đi ra khỏi Thiên Phật Tự đúng không?”
Bà lão cười lạnh nói: “Hôm nay Phật Tự là một lối đi, ta có thể thông qua đó tìm được hang ổ của Phật Đà, tiêu diệt hắn!”
Ngô Bình: “Ta cũng từng nghiên cứu giáo lý của Phật giáo, ta cảm thấy Phật đáng tin cậy hơn bà.”
Bà lão tức giận: “Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi không nắm chắc, vậy thì đi chết đi!”
Ngô Bình ngay lập tức kích hoạt Tàng Cơ, một bức tường đen được tạo thành từ vô số áo giáp cứng xuất hiện, ngăn cách bà lão kia ở bên ngoài. Bên trong bộ giáp cứng là hơi thở đặc trưng của Tàng Cơ, đối phương rất khó xuyên thủng được.
Khi bà lão nhìn thấy bộ giáp cứng rắn, vẻ mặt bà ta thay đổi và nói: "Đây là Tàng Cơ! Ngươi lấy Tàng Cơ ở đâu ra? Tên nhóc ngươi có lai lịch gì?"
Ngô Bình cười nói: "Bà lão, đây là phòng ngự của Tàng Cơ, từng có vô số cường giả kỷ nguyên cố gắng đột phá, nhưng cuối cùng đều thất bại."
Bà lão giơ tay lên, mấy trăm vạn bóng đen xuất hiện, gầm lên và lao về phía bộ giáp cứng, nhưng tất cả đều bị đánh bật ra, sức phòng thủ của bộ giáp cứng thật đáng kinh ngạc.
Ngô Bình: "Bà lão, bà vẫn nên rút lui đi, nếu như bà còn tiếp tục quấy rầy thì ta đành phải đánh trả."
Lúc này, lại có một người xuất hiện, hắn không có đầu, mặc áo giáp đen nặng nề, cao hàng trăm trượng, trong tay cầm hai chiếc rìu khổng lồ, máu từ trên cổ không ngừng chảy ra ngoài. Đây là một người tàn nhẫn, vừa xuất hiện đã giơ rìu lên chém một cách tàn nhẫn.
"Bùm!"
Sau khi chiếc rìu giáng xuống hai đòn, trên bộ giáp cứng xuất hiện các vết nứt. Tuy nhiên, bộ giáp cứng có khả năng sửa chữa, sau một lúc nó lại trở lại trạng thái ban đầu, người không đầu này lại tiếp tục vung rìu.
Mỗi một nhát chém, Tàng Cơ lại run rẩy một chút, Ngô Bình bất đắc dĩ chỉ có thể kích hoạt pháp lực của mình để hỗ trợ Tàng Cơ phòng thủ.
Sau khi người không đầu chém mấy vạn rìu, lại có một con quái vật có đầu bò thân người xuất hiện, mang theo một thanh đao dài, không nói một lời, vừa xuất hiện đã chém ngay, sức mạnh còn lớn hơn một chút so với người không đầu.
Chương 3070: Phật Đà và thiếu niên
Chương 3070: Phật Đà và thiếu niên
Bà lão nói: “Nhóc con, ngươi không chịu nổi thì mau chóng đầu hàng đi.”
Ngô Bình: “Bà cụ à, có thể nói cho ta biết các người có thù oán gì với Phật Đà không, tại sao nhất định phải tới đây giết ông ta?”
Bà lão cười khẩy nói: “Năm đó khi con trai ta có được sự nghiệp vĩ đại, lão Phật Đà kia đã nhận nó làm đệ tử. Kể từ đó, con trai ta không bao giờ để ý đến ta nữa!”
Ngô Bình: "Vậy thì đó là lỗi của hắn, cho dù hắn có nhận sư phụ nhưng cũng phải nhận mẹ ruột. Vậy bà có biết tại sao hắn lại làm như vậy không?"
Bà lão hừ một tiếng: “Ta chỉ ăn người vợ thứ ba mà hắn cưới thôi, con dâu làm sao có thể thân hơn mẹ ruột được? Đám yêu tinh đó chỉ biết dụ dỗ con trai ta thôi, cái gì cũng không làm, ăn cho bớt việc.”
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, vậy mà lại ăn thịt con dâu, bà lão này thật tàn nhẫn!
Anh lại hỏi: “Còn vị đại ca đầu trâu này thì sao? Chẳng lẽ vợ hắn bỏ trốn theo Phật Đà?”
Quái vật đầu trâu tức giận, lạnh lùng nói: "Nhảm nhí! Phật Đà lão quỷ đã hại chết người vợ đang mang thai của ta, khiến dòng dõi ngưu ma của ta không còn người nối dõi, ta không để yên cho hắn đâu!"
Ngô Bình cảm thấy việc này đã đi quá xa, nói: "Thậm chí còn giết cả phụ nữ có thai à, tại sao Phật Đà lại làm như vậy?"
Quái vật đầu trâu: "Vợ ta thích ăn thịt trẻ con loài người để dưỡng thai. Lúc đó nàng chỉ mới ăn 30.000 đứa trẻ thôi, vậy mà lão Phật Đà lại giết chết vợ ta, nếu không thể trả mối thù này ta sẽ không bao giờ cưới ai khác nữa!"
Ngô Bình nheo mắt, ăn thịt người để dưỡng thai? Anh thở dài và nói: "Vợ của ngươi bị giết là đúng rồi. Nếu ta là Phật Đà, ta cũng sẽ giết nàng ta."
Quái vật đầu trâu càng tức giận và chém mạnh hơn.
Ngô Bình lại nhìn người không đầu, nghĩ hắn không nói được nên cũng không hỏi. Không ngờ từ trong lồng ngực của người không đầu lại vang lên một giọng nói: "Phật Đà chặt đầu ta, ta sẽ chiến đấu với hắn cho đến chết mới thôi!"
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tại sao Phật Đà lại muốn chặt đầu ngươi?”
Người không đầu: “Ta đã ăn thịt 10 vạn đệ tử của hắn.”
Ngô Bình thầm nói trong lòng ‘đáng đời’, anh không để ý tới những người này, toàn lực phòng thủ.
Phải nói rằng trạng thái phòng thủ của Tàng Cơ rất mạnh mẽ, dù những người này có dùng bao nhiêu thủ đoạn thì lớp giáp cứng vẫn chưa bị phá vỡ.
Thời gian trôi qua từng giây phút, trong lúc đó lại có thêm vài người đến nhưng họ vẫn bất lực.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, một tiếng chuông vang lên từ Thiên Phật Tự, bà lão, người không đầu và quái vật đầu trâu, v.v. biến mất ngay lập tức và mọi thứ trở lại như cũ.
Đúng lúc này, cửa Thiên Phật Tự mở ra, một thiếu niên bước ra với nụ cười trên môi.
Ngô Bình tính cho mình một quẻ, sau đó mỉm cười đi về phía thiếu niên và nói: "May mắn là nhiệm vụ không thất bại."
Thiếu niên khẽ gật đầu, nói: “Nếu không nhờ có ngươi canh giữ Thiên Phật Tự ba ngày thì ta cũng không có cơ hội ra ngoài.”
Ngô Bình nói với Diệu Âm: "Ta muốn chọn bảo vật thứ hai."
Diệu Âm im lặng không nói lời nào, nhưng những thứ trong kho tàng của nhà Phật vẫn hiện lên trong ý thức của Ngô Bình. Lần này, anh tìm thấy một bàn tay Phật bằng vàng với ngón trỏ duỗi ra, dường như hàm chứa ý nghĩa giác ngộ tối thượng.
Diệu Âm thấy anh đã chọn bàn tay của Phật, nói: "Đây là ngón tay của Phật Đại Thừa, có thể soi sáng tất cả chúng sinh, lập tức thành Phật."
Ngô Bình nói: "Là đồ tốt."
Diệu Âm: "Công tử, lập tức giết chết tên thiếu niên này, đón chào vị Phật Đà thực sự giáng thế."
Ngô Bình đột nhiên lắc đầu, ý thức của Diệu Âm đã bị ném ra ngoài, anh nhẹ nhàng nói: “Ta có thể phán đoán có phải là Phật Đà thật hay không.”
Sau đó, anh nói với thiếu niên: “Việc của Thiên Phật Tự không liên quan gì đến ta nữa, xin cáo từ.”
Thiếu niên muốn gọi anh lại, nhưng Ngô Bình đã quay đầu đi và biến mất, thiếu niên lắc đầu, nói: "Thằng nhóc này thật thông minh."
Ý thức của Diệu Âm lơ lửng trong không trung, cô ta nhìn thiếu niên rồi từ từ tiêu tan.
Sau khi rời khỏi Thiên Phật Tự, Ngô Bình chuẩn bị quay trở lại đại lục Thánh Cổ, nhưng trước khi rời đi, một ngọc phù trên người anh đã vỡ thành từng mảnh, ngọc phù này có một đôi, cái còn lại ở trong tay Tô Tử Chân. Ngọc phù vỡ vụn có nghĩa là Tô Tử Chân đã gặp rắc rối, rõ ràng cô ta đã hiểu rõ Hoàng Đồ, còn có thể gặp phải rắc rối gì chứ?
Lúc này, cơ thể Tô Tử Chân bị mười sợi dây thép gai xuyên qua, cô ta bị treo lơ lửng trên không, vẻ mặt đau đớn. Trước mặt cô ta, một người phụ nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: "Tử Chân, nếu ngươi giao ra Hoàng Đồ sẽ không phải chịu khổ như thế này."
Tô Tử Chân cầu xin: “Nhị nương, ta thật sự đã luyện hóa Hoàng Đồ, không thể giao ra được.”
Nhưng người phụ nữ này lại không tin, tức giận nói: “Nói nhảm! Phượng hoàng thần kia phi phàm cỡ nào, ngươi làm sao có thể luyện hóa nó? Ngươi không giao ra cũng không sao, ta sẽ hành hạ ngươi một thời gian để xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!”
Bên cạnh người phụ nữ này, một thiếu niên nhìn Tô Tử Chân bị hành hạ, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, nếu giao ra Hoàng Đồ, ngươi sẽ không cần phải chịu khổ nữa. Ngươi cũng biết ta mới là tương lai của gia tộc, cuối cùng thì ngươi cũng sẽ gả cho người khác, chúng ta không thể để ngươi lấy Hoàng Đồ đi được.”
Thiếu niên vừa nói vừa đưa tay kéo gai thép, gai thép xuyên vào trong xương thịt Tô Tử Chân, vẻ mặt cô ta đau đớn, cầu xin: “Lăng Hạo, ta thật sự đã luyện hóa Hoàng Đồ, ta không thể đưa nó cho ngươi được."
Thiếu niên cau mày: "Điều đó không sao cả, nghe nói Hoàng Đồ là bất tử, hiện tại sẽ thiêu chết ngươi, chỉ cần ngươi chết, Hoàng Đồ sẽ xuất hiện trở lại!"
Tô Tử Chân liên tục lắc đầu: "Lăng Hạo, ngươi không thể làm như vậy, ta cũng là người của nhà họ Tô."
Lăng Hạo lạnh lùng nói: “So với Hoàng Đồ, chỉ một mạng của nhà họ Tô như ngươi thì có ý nghĩa gì?”
Tô Tử Chân tuyệt vọng, cô ta lớn tiếng nói: "Phụ thân, ngài muốn trơ mắt nhìn con chết sao? Con cũng là con gái của ngài!"
Bên ngoài hang động, một người đàn ông trung niên nhắm mắt lại, ông ta đương nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Tử Chân nhưng không đi vào, chỉ khẽ thở dài.
Đột nhiên, một bóng người đáp xuống trước mặt ông ta, người đàn ông trung niên hơi giật mình, sau đó hỏi: "Ngươi là ai?”
Ngô Bình nhìn người đàn ông hỏi: “Tô Tử Chân ở trong đó sao?”
Người đàn ông trung niên cau mày: “Ngươi tìm Tử Chân có chuyện gì không?”
Lúc này, tiếng hét thảm thiết của Tô Tử Chân truyền ra. Sắc mặt Ngô Bình thay đổi, lập tức xông vào.
Trong một hang động khổng lồ, Tô Tử Chân bị gai thép đâm xuyên qua cơ thể, một người thiếu niên đang điều khiển một ngọn lửa bay về phía cô ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình tức giận giơ tay đánh ra một tia kiếm quang, bẻ gãy mười sợi gai thép, ngọn lửa kia cũng bị dập tắt. Anh đến bên cạnh Tô Tử Chân và đưa tay cầm những sợi gai thép, trong nháy mắt những sợi gai thép biến thành khói bay.
Nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện, Tô Tử Chân vừa cảm kích lại vừa tủi thân. Khi cô ta và Ngô Bình từ biệt, mỗi người giữ lại một khối ngọc, vào thời điểm khẩn cấp, cô ta đã bóp nát ngọc phù, nhưng không ngờ Ngô Bình thực sự đã đến cứu cô ta.
Ngô Bình dùng thủ đoạn, tay trái đánh vào người cô ta rồi chỉ vào thiếu niên kia. Trên người thiếu niên đột nhiên xuất hiện vô số vết thương bị đâm thủng, đây là Ngô Bình đang sử dụng quyền uy để dịch chuyển vết thương sang cho thiếu niên. Nhìn lại Tô Tử Chân, vết thương trên người cô ta đã biến mất không còn dấu vết.
Thiếu niên hét lên thảm thiết, đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất, người phụ nữ bàng hoàng, tức giận hỏi: "Ngươi là ai!"
Người đàn ông trung niên ở bên ngoài cũng lao vào, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của đứa con trai út, ông ta kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này Tô Tử Chân đã cực kỳ thất vọng về bọn họ, lạnh lùng nói: "Hắn chính là ân nhân giúp ta có được Hoàng Đồ, đương kim Huyền Bình Đại Đế!"
Lời này vừa nói ra, người đàn ông và người phụ nữ kia đều sợ hãi, vội vàng làm lễ, nói: "Đại Đế đến thăm, không được tiếp đón từ xa!"
Ngô Bình hỏi Tô Tử Chân: "Tại sao họ lại làm hại ngươi?"
Tô Tử Chân kể tóm tắt lại, Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Hoàng Đồ là do ta tặng, đó là thứ các ngươi có thể cướp đoạt được sao?"
Vừa dứt lời, anh đảo mắt qua, người phụ nữ đột nhiên hét lên, trên người mọc lên vô số khối u ác tính, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Chương 3071: Mang Vũ Thần đi
Chương 3071: Mang Vũ Thần đi
Ngô Bình lại nhìn người đàn ông trung niên, người này sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.
Ngô Bình: “Nể tình ngươi là cha ruột của Tử Chân, lần này ta sẽ tha cho ngươi!”
Vừa nói xong, căn cơ tu hành của người đàn ông trung niên sụp đổ, lập tức trở thành một người bình thường, lúc đầu ông ta giật mình, sau đó liền khóc lớn.
Ngô Bình kéo Tô Tử Chân ra khỏi hang động, sau khi bay lên không trung, vẻ mặt Tô Tử Chân bối rối, lẩm bẩm: “Thiên hạ này rộng lớn như vậy, nhưng ta lại không biết phải đi đâu.”
Sau đó cô ta nhẹ nhàng cúi đầu với Ngô Bình, nói: "Công tử, từ nay về sau Tử Chân bằng lòng làm trâu làm ngựa, hầu hạ bên cạnh công tử."
Ngô Bình cười nói: “Duyên phận giữa ta và ngươi là do trời định, nếu ngươi bằng lòng thì về sau cứ đi theo ta.”
Tô Tử Chân gật đầu, từ đó trở đi vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu rằng mặc dù anh đã tìm thấy mười mỹ nhân trong sách mỹ nhân, cũng có mối quan hệ rất thân thiết với họ, nhưng ngoại trừ Triệu Vân Cơ, anh vẫn chưa kết hôn với những người còn lại. Nếu không kết hôn, vận may sẽ không trọn vẹn, nên cảm giác hiện tại của anh cũng không rõ ràng. Anh muốn thử xem sau khi kết hôn với mười mỹ nhân, người được gọi là đứng đầu thiên hạ sẽ có bộ dạng như thế nào.
Vì vậy, Ngô Bình đã triệu tập Tần Vũ Sương, Bạch Tố Tâm, Tô Tử Chân, Triệu Vân Cơ cùng nhau đến đại lục Thánh Cổ.
Ở đại lục Thánh Cổ, có năm mỹ nhân: Liễu Mị, Thần Nguyệt, Bạch Chỉ Dung, Lăng Nhược Lan, Vũ Thần. Khi mười mỹ nhân có mặt đầy đủ, Ngô Bình quyết định lấy thân phận Đông Huyền Đại Đế cưới họ ở Huyền Kinh.
Đây là một việc lớn nên đương nhiên cần bàn bạc với mấy người vợ. Mọi người đều cảm thấy Tử Thanh Thánh Hoàng và Ngô Bình còn chưa tổ chức hôn lễ chính thức, hay là cùng tổ chức bù luôn.
Nhưng trong mười mỹ nhân, Vũ Thần có địa vị đặc biệt, cô ta không phải là Nhân tộc mà là Thần tộc. Cho dù Ngô Bình là Đông Huyền Đại Đế, nhưng muốn cưới Vũ Thần cũng không dễ dàng gì, chuyện này nhất định phải được những người đứng đầu của Thần tộc chấp thuận mới được.
Ngô Bình suy nghĩ một hồi, quyết định đi gặp Vũ Thần bàn chuyện hôn nhân. Mặc dù anh và Vũ Thần đã có quan hệ xác thịt, nhưng dù sao một bên là người, một bên là thần, nếu anh muốn cưới được Vũ Thần sẽ có rất nhiều trở ngại.
Vũ Thần sống ở đỉnh Diệu Nhạc, đây là nơi mà dòng dõi của Vũ Thần đã sinh sống nhiều đời, trước giờ không cho phép các tu sĩ bên ngoài tiến vào, chứ đừng nói đến Ngô Bình là một Nhân tộc. Khi đến gần đỉnh Diệu Nhạc, Ngô Bình mới liên lạc với Vũ Thần.
Bởi vì Vũ Thần hiện nay đã lĩnh hội được Thiên Vũ Cửu Khúc, đã là Thần tộc có địa vị cao nhất ở đỉnh Diệu Nhạc, có tiếng nói trong dòng dõi của Vũ Thần. Nhưng dù vậy, cô ta cũng không dám công khai mối quan hệ của mình với Ngô Bình.
Trên một ngọn đồi gần đỉnh Diệu Nhạc, Ngô Bình không đợi bao lâu thì Vũ Thần đã đến. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ta rất vui mừng, nhào vào trong ngực anh như chim nhỏ nép người, nói: "Lý lang, con đường Đại Đế của ngươi đã hoàn thành chưa?"
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã tiến vào cảnh giới thứ mười lăm, Vân Thường, ta tới bàn chuyện hôn sự với ngươi.” Sau đó anh nói ra kế hoạch.
Nghe được Ngô Bình muốn cùng lúc cưới mười một người phụ nữ, Vân Thường sửng sốt, lẩm bẩm: "Lý lang, ngươi giỏi thật, lần này cưới đến mười một người."
Ngô Bình liền kể lại câu chuyện về sách mỹ nhân, nghe xong, Vũ Thần trầm ngâm, nói: “Có thể cho ta xem sách mỹ nhân được không?”
Ngô Bình lấy ra bức tranh vẽ mỹ nhân, Vân Thường nhìn mỹ nhân trên đó sửng sốt nói: "Đây không phải là sách mỹ nhân, mà là tranh đế phi!"
Ngô Bình giật mình: “Tranh đế phi là cái gì?”
Vũ Thần nói: “Năm đó khi Thiên Đế ra đời, âm dương của Thiên Đạo tương giao, mười cô gái xinh đẹp nhất trong thiên địa sinh ra, trở thành phi tần của Thiên Đế. Tuy nhiên, trước khi những người phụ nữ này lớn lên, Thiên Đế đã qua đời, mười vị phi tần đều vì yêu mà chết, đồng thời hứa hẹn kiếp sau sẽ tiếp tục làm phi tần của Thiên Đế.”
Cô ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt trìu mến, nói: “Lý lang, vậy tương lai ngươi sẽ là Thiên Đế, nếu không mười người chúng ta sẽ không chọn ngươi, ngươi cũng sẽ không gặp được chúng ta.”
Ngô Bình sửng sốt, cảm thấy lời nói của Vũ Thần rất có lý.
"Vân Thường, vậy ngươi cũng là một trong mười đế phi rồi."
Vũ Thần: "Có thể lắm, nhưng có sao đâu, dù thế nào đi nữa, kiếp này ta cũng chỉ thuộc về Lý lang."
Ngô Bình cười nói: “Chỉ sợ bên phía Thần tộc sẽ không đồng ý ngươi gả cho ta.”
Vũ Thần: “Bọn họ đương nhiên không đồng ý. Ở Thần tộc có một quy định, nếu một người ngoài tộc muốn kết hôn với phụ nữ của Thần tộc thì phải chấp nhận lời thách đấu của ba cường giả Thần tộc. Trong lịch sử, rất nhiều nam tu sĩ của Nhân tộc đã bị cường giả của Thần tộc giết chết trong lúc khiêu chiến.”
Ngô Bình nghe nói là đánh nhau, lập tức yên tâm nói: "Cái khác thì khó nói, nhưng chuyện đánh nhau thì ta chưa bao giờ sợ ai cả."
Vũ Thần: “Đúng vậy, nên hiện tại ta có thể đi cùng ngươi. Nếu trong Thần tộc có ai không phục thì cứ việc đến khiêu chiến ngươi.”
Khi hai người đang nói chuyện, họ nhìn thấy một ánh sáng thần thánh rơi xuống, một nam tu sĩ của Thần tộc xuất hiện, hắn ta cao mười thước, với một con thần ưng đứng trên vai, trong tay dắt theo một con thần khuyển màu trắng.
Nhìn thấy hắn ta, Vũ Thần hơi kinh ngạc: "Liệp Thần! Ngươi theo dõi ta à?"
Liệp Thần liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi bình tĩnh nói: “Người này đã giết rất nhiều tướng sĩ của Thần tộc chúng ta, bên trên rất tức giận và ra lệnh cho ta phải chú ý đến tung tích của người này. Ngay khi hắn bước vào Thần vực, thần ưng của ta đã biết."
Ngô Bình nhìn chung quanh, bình tĩnh nói: “Nếu đã tới đây thì tất cả bước ra ngoài đi.”
Anh vừa dứt lời, rất nhiều cao thủ của Thần tộc liền xuất hiện xung quanh anh, có một số ẩn trong không trung. Một luồng sát khí đáng sợ khóa chặt lấy Ngô Bình, không khí trở nên nặng nề.
Vũ Thần tức giận: “Không ngờ các ngươi lại sử dụng Tru Thiên đại trận!”
Liệp Thần lạnh lùng nói: “Người này có thực lực rất mạnh mẽ, để đảm bảo có thể diệt trừ hắn, chúng ta phải sử dụng Tru Thiên đại trận! Vũ Thần, ngươi đừng cố chấp nữa, nhanh chóng rời đi ngay, nếu không thì ngay cả ngươi cũng sẽ bị trận pháp xóa sổ!"
Vũ Thần tức giận nói: “Muốn giết Lý lang thì giết luôn cả ta đi!”
Liệp Thần lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã sẵn lòng cùng hắn chết, chúng ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!"
"Bùm!"
Rất nhiều trận pháp xuất hiện trên chín tầng trời, một trận pháp giết chóc cũng xuất hiện trên mặt đất, giống như thiên la địa võng, bao vây Ngô Bình và Vũ Thần.
Cảm nhận được sự khủng bố của sát trận, Vũ Thần có chút buồn bã, nói: “Lý lang, không ngờ ta còn chưa gả cho ngươi thì đã bị bọn họ hại chết.”
Ngô Bình hỏi cô ta: “Vậy ngươi có hối hận không?”
Vũ Thần ôm thật chặt Ngô Bình, lẩm bẩm: “Ta không hối hận, được chết cùng một chỗ với Lý lang, ta đã mãn nguyện rồi.”
Ngô Bình cười nói: “Muốn giết chúng ta không dễ dàng như vậy.”
Sau đó, anh và Vũ Thần lập tức trốn vào không gian của Tàng Cơ. Các Thần tộc thấy Ngô Bình và Vũ Thần đột nhiên biến mất, chỉ để lại một hạt châu. Tru Thiên đại trận lại không thể khóa hạt châu được, ngay khi vừa định làm nó đứng yên thì hạt châu đã bay xuyên qua không khí và biến mất ngay tức khắc.
Các vị Thần tộc vô cùng tức giận, liều mạng tìm kiếm, nhưng dù thế nào đi nữa họ cũng không thể tìm thấy hạt châu kia!
Một lát sau, hạt châu đã trở lại Huyền Kinh, Ngô Bình và Vân Thường xuất hiện ở trong một toà nhà.
Anh bảo Vân Thường nghỉ ngơi trước, sau đó hỏi A Bạch: "Ngươi đã nói, sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ tối thượng, ta sẽ là Thiên Đế thực sự. Ba nhiệm vụ tối thượng là gì?"
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành một trong ba nhiệm vụ tối thượng, còn lại hai nhiệm vụ. Hai nhiệm vụ này đều rất khó khăn, nhiệm vụ thứ nhất trong đó là tìm kiếm mười đế phi, đạt được quyền uy tối cao mà Thiên Đế để lại! "
Ngô Bối trợn to hai mắt: "Vậy ra nhiệm vụ đầu tiên là sách mỹ nhân, sao ngươi không sớm nói cho ta biết!"
Bình luận facebook