• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thần Y Trở Lại (3 Viewers)

  • Chương 3067-3068

Chương 3067: Chủ nhân thực sự của Tàng Cơ

Chương 3067: Chủ nhân thực sự của Tàng Cơ

Hệ thống Thiên Đạo lấy trung tâm làm đầu mối then chốt, dùng Thiên Đạo để kết nối vạn vật trong trời đất, đưa tất cả mọi thứ vào trong trung tâm quản lý.

Trung tâm cũng không thuộc về kỷ nguyên này, hiện tại Ngô Bình muốn hấp thu năng lượng của kỷ nguyên này, giúp đỡ trung tâm tiến hóa. Đồng thời thiết lập các quy tắc và chế độ mới, chẳng hạn như hành vi nào được khen thưởng và hành vi nào sẽ bị trừng phạt, tất cả đều phải đưa vào quy tắc.

Tuy nhiên, anh cũng không giỏi việc này nên đã ra lệnh chiêu mộ hàng vạn nhân tài ở phương diện quản lý từ khắp mọi nơi và yêu cầu họ soạn thảo quy tắc.

Những người này không biết rằng sau này Ngô Bình sẽ quản lý thế giới bằng hệ thống Thiên Đạo, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hiệu suất của họ.

Trong lúc này, Ngô Bình đã thử sử dụng sức mạnh của trung tâm, anh nhận thấy rằng sức mạnh được tạo ra bằng cách kết hợp phúc lành của Thiên Đạo của anh với trung tâm là vô cùng đáng kinh ngạc.

Cảm thấy tu vi của mình đã ổn định, Ngô Bình quyết định tiến vào Tàng Cơ. Tu vi của anh đã đạt tới cảnh giới cường giả kỷ nguyên, có thể chính thức kích hoạt sức mạnh của Tàng Cơ. Tàng Cơ đã tồn tại trong nhiều kỷ nguyên và là một sát khí có uy lực mạnh mẽ, bây giờ cuối cùng nó cũng có thể xuất hiện trở lại.

Bên trong Tàng Cơ, Ngô Bình dùng hết sức lực kích hoạt nó.

"Bùm!"

Một vật thể hình tròn khổng lồ có đường kính trăm dặm xuất hiện trên Thiên giới, sức mạnh đáng sợ xé nát không gian, xung quanh xuất hiện vô số vết nứt không gian.

Lúc này, Ngô Bình đang ở trong Tàng Cơ, Tàng Cơ hóa thành một thiếu niên, mỉm cười nhìn thế giới bên ngoài và nói: "Từ kỷ nguyên thứ ba đến kỷ nguyên thứ mười hai, sức mạnh của ta đã tăng lên rất nhiều theo mỗi lần trải nghiệm. Đến hôm nay, cuối cùng ta cũng tìm được vật dẫn phù hợp.”

Dường như Ngô Bình cũng không có gì ngạc nhiên, anh liếc nhìn thiếu niên và nói: "Thật ra ngươi chính là chủ nhân của Tàng Cơ, ngươi cũng chưa chết đúng không?"

Thiếu niên chủ nhân của Tàng Cơ nhìn Ngô Bình, khẽ mỉm cười nói: “Thì ra là ngươi đã biết rồi.”

Ngô Bình: “Ta không biết nhiều về Tàng Cơ, nhưng đại khái có thể đoán được tác dụng của nó. Chắc ban đầu ngươi muốn dùng nó để vượt qua kiếp nạn kỷ nguyên đúng không?”

Tàng Cơ gật đầu: "Sức sát thương của Tàng Cơ rất lớn, bởi vì nguyên nhân này, nó không thể hòa nhập vào kỷ nguyên mới, ta phải im lặng ở trong hư vô cho đến tận bây giờ. Sự xuất hiện của ngươi đã cho ta hy vọng. Tiếp theo, ta sẽ cướp lấy ý thức và chiếm lấy cơ thể của ngươi.”

Ngô Bình cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi sẽ thành công sao?”

Chủ nhân Tàng Cơ cười "ha ha": "Đương nhiên là sẽ thành công. Tuy tu vi của ngươi đã đạt đến cảnh giới kỷ nguyên nhưng vẫn còn quá yếu. Theo tiêu chuẩn của ngươi, Tàng Cơ ít nhất cũng tương đương với cường giả cảnh giới thứ 20. Còn ngươi chẳng qua chỉ là một tu sĩ cảnh giới thứ 16 mà thôi.”

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, theo ngươi nói thì ta thực sự không có khả năng chống lại ngươi. Nhưng ngươi không thấy kỳ lạ sao? Nếu ta đã sớm biết ngươi có vấn đề thì tại sao còn quay lại đây?"

Chủ nhân của Tàng Cơ nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn phản kháng sao?”

Ngô Bình: "Hiện tại ngươi có thể ra tay."

Một sức mạnh kỳ lạ bao trùm lấy Ngô Bình. Nhưng anh chỉ vừa dậm chân, sức mạnh trung tâm đã bùng nổ, biến thành một quả cầu ánh sáng và bay vào trong Tàng Cơ.

Chủ nhân của Tàng Cơ tức giận gầm lên: "Đây là cái gì vậy! Trung tâm?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Chủ nhân Tàng Cơ, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng so với trung tâm thì vẫn còn kém xa."

"Công tử, ta có chuyện muốn nói..." Chủ nhân của Tàng Cơ còn định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, ý thức của hắn hoàn toàn bị tiêu diệt, trung tâm đã hoàn toàn khống chế Tàng Cơ.

Thiếu niên trước mặt Ngô Bình lập tức biến mất, biến thành bộ dạng của A Bạch. A Bạch nói: "Mặc dù Tàng Cơ này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng kết cấu tổng thể cũng không tệ, có thể dùng làm vật dẫn của trung tâm."

Vừa dứt lời, Tàng Cơ hình chiếc bánh đã thay đổi và cuối cùng biến thành một quả cầu khổng lồ.

Ma đầu và Đại Thiên Tôn bên trong Tàng Cơ đều có vẻ mặt kinh ngạc, bắt đầu lo lắng cho số phận của chính mình, ma đầu nói: "Công tử đã tìm được hang kho báu chưa?"

Ngô Bình liếc nhìn ma đầu, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa, tốt nhất là ngươi đừng lừa ta.”

Ma đầu nói: "Đó hoàn toàn là sự thật!"

Đại Thiên Tôn cũng nói: "Các hạ hoàn toàn có tư cách của Thiên Đế, ta có kinh nghiệm rất phong phú trong việc quản lý thiên hạ, nhất định có thể giúp đỡ được."

Ngô Bình nói “Ừ”: “Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Một lúc sau, Ngô Bình bước ra khỏi trung tâm Tàng Cơ, nó biến thành một hạt châu và được anh cất đi.

Sau khi được trung tâm luyện hóa, Ngô Bình đã có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Tàng Cơ, giờ đây khi gặp một cường giả kỷ nguyên, anh khá chắc chắn có thể giết được đối phương!

Lúc này anh cảm giác được hơi thở của Hoàng Đồ từ phía Tây Nam truyền đến, chẳng lẽ lại có một Hoàng Đồ ra đời sao? Anh lập tức bay đến nơi xảy ra sự việc.

Vài phút sau, anh đã xuất hiện phía trên một hồ nước khổng lồ, hồ nước hình thành một cánh cổng nước khổng lồ, dẫn đến một thời không khác. Lúc này, trước cánh cửa nước, hơn mười cao thủ Dị tộc và sinh linh hỗn độn đang cố gắng hết sức để ngăn cản bảy cao thủ Nhân tộc xông vào cánh cửa nước, trong những cao thủ Nhân tộc này có một người mà Ngô Bình biết, đó là Ngạo Nguyệt tiên tử mà anh đã từng gặp một lần.

Anh lập tức bước tới và vung tay lên, hơn mười tu sĩ phía đối diện đều bị đánh bật ra xa. Đám tu sĩ đều chấn động, họ cảm thấy dưới cái vung tay của Ngô Bình, một sức mạnh có thể hủy diệt họ hàng trăm ngàn lần ập đến, khiến họ không còn một chút ý thức kháng cự nào.

Bảy người vui mừng khôn xiết, khi Ngạo Nguyệt tiên tử nhìn thấy người tới là Ngô Bình, cô ta kinh ngạc nói: "Lý công tử, là ngươi!"

Ngô Bình gật đầu: “Tiên tử, chúng ta lại gặp nhau. Ở đây có Hoàng Đồ xuất hiện đúng không?”

Ngạo Nguyệt tiên tử gật đầu: "Vừa nhận được tin tức chúng ta liền vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước. Những cao thủ Dị tộc này đã phái thiên tài đi vào trước rồi, họ cũng để lại cao thủ ngăn cản chúng ta."

Ngô Bình liếc mắt nhìn các tu sĩ Dị tộc đang ngạc nhiên, nói: “Bọn họ không dám, ta sẽ đưa các ngươi vào.”

Bảy người vui mừng khôn xiết, lần lượt cảm ơn rồi theo Ngô Bình vào cánh cửa nước. Sắc mặt của hơn mười vị tu sĩ kia rất khó coi, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay, sức mạnh mà Ngô Bình thể hiện quá đáng sợ, ra tay chắc chắn là chết!

Bước vào cánh cửa nước, nơi đây là một không gian kỳ lạ, có một con phượng hoàng thần màu đỏ rực bay lượn trên bầu trời, tỏa ra hàng ngàn ngọn lửa. Những ngọn lửa này cực kỳ nguy hiểm, nhóm tu sĩ tiến vào trước căn bản không thể đến gần.

Ngạo Nguyệt tiên nữ nhìn thấy phượng hoàng thần, cảm khái nói: "Con phượng hoàng thần này là một trong những Hoàng Đồ, đáng tiếc nó quá mạnh mẽ."

Ngạo Nguyệt tiên nữ cũng là một trong mười đại mỹ nhân, Ngô Bình đã coi cô ta như người phụ nữ của mình, nói: “Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi.”

Ngạo Nguyệt tiên tử vui mừng khôn xiết: "Vậy thì tốt quá, đa tạ công tử!"

Ngay khi một nhóm tu sĩ còn đang nghĩ cách đến gần phượng hoàng thần, Ngô Bình bay lên không trung, biến thành một người khổng lồ và đưa tay ra nắm lấy cổ phượng hoàng. Con phượng hoàng thần này cao quý như vậy, nhưng lúc này nó cũng không thể làm gì được, nó oán hận liếc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó hóa thành bóng dáng của con phượng hoàng thần, xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.

Ngô Bình quay lại bên cạnh Ngạo Nguyệt tiên tử, giơ tay ấn bóng dáng của con phượng hoàng thần vào cơ thể cô ta. Ngạo Nguyệt tiên tử vốn là thiên tài, bây giờ có được phượng hoàng thần, cô ta lập tức ngồi xuống xếp bằng, dốc sức nghiên cứu.

Những tu sĩ kia vừa kinh ngạc vừa ghen tị khi nhìn thấy Ngô Bình thản nhiên khuất phục con phượng hoàng thần, trong đó có một tu sĩ đột nhiên vỗ vào gáy mình, trong miệng phun ra một luồng ánh sáng giết chóc màu vàng kim, lao tới tấn công đám người của Ngô Bình.
Chương 3068: Bắt đầu xây dựng Thiên Phật Tự

Ngô Bình đang hỗ trợ Ngạo Nguyệt tiên tử luyện hoá phượng hoàng thần, khi nhìn thấy ánh sáng giết chóc kia, anh thậm chí còn không thèm nhúc nhích ngón tay mà chỉ liếc nhìn một cái, ánh sáng giết chóc kia dường như bị đóng băng và đột nhiên ngừng di chuyển. Ánh sáng giết chóc run rẩy và giãy giụa một cách tuyệt vọng, dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.

Tu sĩ phát ra ánh sáng giết chóc vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn hét lớn, cắn đầu lưỡi, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đống máu kia bay về phía ánh sáng giết chốc, hắn thực sự muốn sử dụng máu bản mệnh của mình để kích hoạt ánh sáng giết chốc.

Ngô Bình vốn không định để ý đến hắn, nhưng thấy hắn còn không chịu dừng lại, liền giơ tay lên, một tia lửa bay ra, trong giây lát đã rơi thẳng vào đầu đối phương, hắn đưa tay chạm vào, toàn thân "bùm" một phát bốc cháy, hắn đau đến hét lên nhưng chưa được vài giây đã bị đốt thành tro bụi!

Những tu sĩ khác đều kinh ngạc biến sắc, lũ lượt bỏ đi, sợ bị Ngô Bình chỉ cho một cái.

Ở bên kia, Ngạo Nguyệt tiên tử được sự giúp đỡ của Ngô Bình đã nhanh chóng luyện hoá Hoàng Đồ và hiểu được một phần truyền thừa của Hoàng Đồ. Tuy nhiên, cô ta sẽ phải mất một thời gian để hiểu hết toàn bộ Hoàng Đồ.

Đây không phải là nơi có thể yên tâm tu luyện, sau bước đầu luyện hóa Hoàng Đồ, Ngạo Nguyệt tiên tử mở đôi mắt đẹp ra và nói: "Công tử, ân tình của công tử không có lời nào có thể cảm ơn hết được!"

Ngô Bình cười nói: “Ngươi đã luyện hóa xong Hoàng Đồ, chúng ta đi thôi.”

Cả nhóm người vừa bước ra khỏi cánh cửa nước đã nhìn thấy ba tu sĩ đang canh giữ ở cửa, trong đó có một tu sĩ đứng ở giữa, mặc áo bào màu đen và để râu đen.

Nhìn cách ăn mặc của người này, Ngô Bình biết hắn là người của Thiên Đạo Môn.

Tu sĩ râu đen liếc nhìn anh, hắn ta vốn đang rất kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng lùi lại một khoảng.

Ngô Bình là người đã phạt Thiên Quyền Tử quỳ gối ba ngày, thực lực cực kỳ mạnh mẽ và chắc chắn không phải là người mà hắn có thể xúc phạm được.

Hắn lập tức cúi đầu thật sâu: “Tiểu nhân tham kiến Huyền Bình Đại Đế!”

Ngô Bình nhướng mày, hỏi: “Các ngươi chặn cửa, đang đợi ta sao?”

Thiên Đạo Môn định ngư ông đắc lợi, vốn định canh giữ ở cửa, mặc kệ là ai lấy được đồ thì họ đều có thể trực tiếp cướp lấy. Suy cho cùng, trong thiên hạ có rất ít thế lực có thể cạnh tranh với Thiên Đạo Môn.

Nhưng họ không thể ngờ rằng mình sẽ chạm trán với một kẻ tàn nhẫn như Ngô Bình!

"Không không, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi." Trong lòng hắn cảm thấy chua xót, vội vàng giải thích.

Ngô Bình không để ý tới hắn nữa, nói với Ngạo Nguyệt tiên tử: “Tiên tử, Hoàng Đồ là bảo vật quan trọng, trước khi ngươi luyện hóa nó, không biết có bao nhiêu thế lực muốn tranh đoạt, không biết tiên tử là người của môn phái nào, có bản lĩnh giữ được Hoàng Đồ hay không?"

Điều mà Ngô Bình nói chính là điều Ngạo Nguyệt tiên tử lo lắng, cô ta nói: “Sư môn của ta là Thần Quang Môn, trong môn phái có một vị lão tổ cảnh giới Đạo Tôn.”

Ngô Bình: “Chỉ có một vị Đạo Tôn, e là không bảo vệ được ngươi. Hay là vậy đi, ngươi đến chỗ của ta một thời gian, khi nào luyện hoá xong Hoàng Đồ thì trở về cũng không muộn."

Ngạo Nguyệt tiên tữ mới chỉ gặp Ngô Bình có hai lần, nghe được lời mời của anh, cô ta hơi xấu hổ, nói: "Ta đã làm phiền ngươi nhiều rồi, không tiện làm phiền ngươi nữa."

Ngô Bình cười nói: “Một chuyện không cần phải nhờ đến hai người, ta đã giúp ngươi thì sẽ giúp đến cùng.”

Nhìn thấy Ngô Bình chân thành muốn giúp đỡ, Ngạo Nguyệt tiên tử nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy cảm ơn công tử rất nhiều."

Cứ như vậy, Ngô Bình đã đưa Ngạo Nguyệt tiên tử đến núi Nguyên Thủy và sắp xếp một toà nhà cho cô ta tu luyện.

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra ngoài một chuyến lại mang theo một cô gái trở về, Giang Sơ Nhan cười hỏi: "Lão gia, đây là con gái nhà ai vậy? Nhìn qua giống như một người trong sách mỹ nhân vậy."

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một người trên sách mỹ nhân, Ngạo Nguyệt tiên tử, Tô Tử Chân.”

Giang Sơ Nhan: "Cho nên, ngươi đã tập hợp đủ mười mỹ nhân trong sách mỹ nhân, may mắn là nhà chúng ta rất giàu có, nếu không cũng không nuôi nổi nhiều người như vậy."

Ngô Bình: “Vận mệnh đã an bài, đều do ý trời.”

Giang Sơ Nhan thở dài: "Ai nói không phải chứ, trong biển người rộng lớn này có rất nhiều phụ nữ, nhưng lão gia lại lần lượt gặp được từng người một, mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn."

Trò chuyện một lúc, Giang Sơ Nhan nói: "Lão gia, ngày mai ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Cha mẹ của ta biết được có cháu gái nên rất vui mừng, muốn gặp đứa bé."

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là nên đi, ta đưa hai mẹ con các ngươi đi.”

Trong sân, Ngạo Nguyệt tiên tử Tô Tử Chân vẫn đang luyện hóa Hoàng Đồ, tuy nhiên, dù có tư chất tốt nhưng có vẻ như cô ta vẫn không thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu của Hoàng Đồ. Sở dĩ cô ta có thể lấy được Hoàng Đồ đều là nhờ sự giúp đỡ của Ngô Bình, cho nên lúc này cô ta cảm thấy có chút bất lực.

Cố gắng hồi lâu vẫn không có tiến triển gì, cô ta không khỏi hơi thất vọng, lẩm bẩm: "Hay là vận mệnh đã định ta không có duyên với Hoàng Đồ?"

Đúng lúc cô ta đang chán nản muốn bỏ cuộc thì Ngô Bình gõ cửa, đặt vào tay cô ta một viên Thiên Đạo Chí Tôn Đan, cười nói: "Sau khi dùng đan dược này, hẳn là sẽ dễ dàng luyện hóa Hoàng Đồ hơn."

Tô Tử Chân kinh ngạc nhìn đan dược, hỏi: "Công tử, đây là loại đan dược gì?"

"Nó có thể nâng cao tư chất của ngươi, hẳn là có ích." Ngô Bình không giải thích nhiều, để lại đan dược rồi rời đi.

Sau một đêm im lặng, sáng sớm hôm sau anh đưa Giang Sơ Nhan về nhà mẹ đẻ. Khi con rể là một vị Thiên Đế tới nhà, cả tộc nhà họ Giang đều ra ngoài chào đón, họ ước gì có thể trải thảm đỏ ra cả trăm dặm, giăng đèn kết hoa, chiêng trống đồng thanh vang lên. Ngay cả Giang Đạo Sinh cũng đích thân đến đón Ngô Bình.

Thân phận hiện tại của Ngô Bình không tầm thường, sau khi đưa vợ con đến, anh uống một tách trà và đứng dậy chào tạm biệt.

Những người phụ nữ dường như đã bàn bạc trước với nhau, Hà Tử Trần, Nguyệt Thanh Ảnh và Lý Thuần Như đều muốn trở về nhà mẹ đẻ của họ, Ngô Bình trực tiếp tạo ra ba hóa thân đưa họ về nhà mẹ đẻ cùng một lúc.

Vợ con đều không ở nhà, anh được yên tĩnh tiếp tục nghiên cứu trung tâm.

Ngày hôm qua sau khi Tô Tử Chân dùng Thiên Đạo Chí Tôn Đan, tư chất của cô ta tăng lên rất nhiều, lần này Hoàng Đồ nhanh chóng chấp nhận cô ta, cô ta mất một đêm để giải mã nội dung trên Hoàng Đồ. Tuy nhiên, nếu muốn kiểm soát hoàn toàn quyền kế thừa của Hoàng Đồ sẽ phải mất một thời gian.

Ngay sau đó, Tô Tử Chân đã đến nói lời cảm ơn. Ngô Bình không chỉ giúp cô ta có được Hoàng Đồ mà còn đưa đan dược cho cô ta để giúp cô ta luyện hoá nó, ân đức lớn lao này cô ta thật sự không có gì có thể đền đáp được.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra ngươi đã hiểu rõ Hoàng Đồ, từ nay về sau không ai có thể lấy đi Hoàng Đồ, ngươi có thể yên tâm trở về.”

Tô Tử Chân cũng muốn sớm báo tin vui cho gia đình và sư môn, sau khi cảm ơn nhiều lần, cô ta nói lời tạm biệt và rời đi.

Tô Tử Chân vừa rời đi, Ngô Bình cũng không có việc gì làm, lập tức đi đến Thiên Phật Giáo xem tình huống nơi đó như thế nào. Nếu phát triển thuận lợi, anh sẽ tập hợp sức mạnh của các tín đồ để xây dựng Thiên Phật Tự.

Khi Ngô Bình đi đến khu vực của Thiên Phật Giáo, anh thấy nơi nơi đều có Phật tháp, khắp nơi đều là các nhà sư đang tụng kinh, một số quốc gia trong toàn khu vực đã lấy Thiên Phật Giáo làm quốc giáo.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ Thiên Phật Giáo lại phát triển nhanh như vậy!

Anh đến Thiên Phật Giáo, khi anh vừa xuất hiện thì Giáo chủ của Thiên Phật Giáo liền quỳ xuống đất, cung kính nói: "Hoan nghênh Phật sư!"

Ngô Bình “ừm” một tiếng: "Ngươi đã làm rất tốt, Thiên Phật Giáo phát triển rất tốt, đã đến lúc có thể xây dựng Thiên Phật Tử."

Anh bay cao lên trời, thị hiện chân thân vô lượng và phát ra Phật âm vô thượng. Tất cả tín đồ Phật tử trong thiên hạ đều nhìn thấy anh, đều thành kính quỳ xuống đất và niệm những lời giống như Ngô Bình.

Ngô Bình đã chọn địa điểm từ trước, lúc này anh đưa tay ra chỉ vào nơi đó, liền tập hợp sức mạnh ý chí thuần khiết của một tỷ tín đồ, từ không thành có, tạo ra một Thiên Phật Tự giống hệt như trong mảnh vỡ kỷ nguyên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom