-
Chương 3141: Đi đến thành cấp 9
Đi đến thành cấp 9
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nên chôn cùng hắn đi!"
Cô ta phất tay, bốn vị cao thủ từ phía sau bước ra, hình như đều là tu sĩ cảnh giới thứ tám!
Ngô Bình không hề động đậy, anh lấy huy hiệu của luyện đan sư ra và treo lên ngực. Nhìn thấy huy hiệu, bốn người đều giật mình, lập tức quỳ xuống đất: "Tham kiến luyện đan sư đại nhân!"
Trên huy hiệu của Ngô Bình có đánh dấu rất rõ ràng, anh là luyện đan sư cấp 19! Luyện đan sư cấp 19 là ai? Đó là một nhân vật lớn có thể tận hưởng mọi vinh dự ngay cả khi ở thành cấp mười, làm sao những người như họ có thể khiêu khích được?
Ngô Bình "ừm" một tiếng, nói: "Lui ra đi."
Hai người quay người rời đi không nói một lời!
Người phụ nữ sửng sốt và lẩm bẩm: "Không thể nào! Làm sao ngươi có thể là luyện đan sư được, hơn nữa còn là một luyện đan sư cấp 19!"
Trong mắt Ngô Bình có chút thương hại nhìn người phụ nữ này, nói: “Người đàn ông của ngươi gieo gió gặt bão, ta không so đo với ngươi, lui ra đi.”
Người phụ nữ che mặt khóc lóc, cô ta thật sự không có cơ hội báo thù nữa, so với luyện đan sư cấp 19, cô ta và gia tộc của mình chẳng là gì cả!
Tin tức Ngô Bình trở thành luyện đan sư cấp 19 cứ như vậy mà truyền đi, vô số người đến nhà thăm viếng đều muốn gặp mặt anh, nhưng đều bị anh từ chối. Chỉ có Dương Đạo Mẫn vẫn ở bên ngoài tiếp đón đủ loại khách khứa.
Gần trưa, một nhóm kèn trống xuất hiện, do Võ Duyệt Văn một trong bảy trưởng lão của thành Nam Nguyệt dẫn đầu. Nhìn thấy Võ Duyệt Văn, sắc mặt Dương Đạo Mẫn có chút khó coi.
Thì ra ông ta và Võ Duyệt Văn từng là bạn tốt, hai người đã từng sắp xếp hôn nhân cho các con của mình, một bên là con trai út của Dương Đạo Mẫn, Dương Tử Minh, còn bên kia là con gái của Võ Duyệt Văn, Võ Thiến Nhi.
Sau đó, Dương Tử Minh vẫn không có tiến bộ, nên Võ Duyệt Văn đã đến gặp Dương Đạo Mẫn và muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng ông ta từ chối. Dương Đạo Mẫn không thể chấp nhận việc hủy bỏ hôn ước, ông ta không thể để mất mặt như vậy được.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi, không ngờ Dương Tử Minh lại trở thành luyện đan sư cấp 19, khi biết tin này, Võ Duyệt Văn rất hối hận, lập tức chuẩn bị những món quà quý giá, đến xin lỗi, thuận tiện bàn chuyện kết hôn.
"Dương huynh, Dương huynh!" Võ Duyệt Văn đi tới, nắm tay Dương Đạo Mẫn một cách thân thiết, dường như quan hệ của hai người thân đến không thể thân hơn được.
Dương Đạo Mẫn cau mày: "Võ Duyệt Văn, ngươi đang làm gì vậy?"
Võ Duyệt Văn nghiêm túc nói: “Dương huynh, có phải chúng ta nên hoàn thành hôn ước giữa con gái ta và con trai ngươi không?”
Dương Đạo Mẫn cười lạnh: "Hôn ước? Không phải ngươi muốn hủy bỏ hôn ước sao? Sao vậy, bây giờ biết con trai ta có triển vọng, ngươi lại hối hận?"
Võ Duyệt Văn không hề tức giận, ông ta không sợ Dương Đạo Mẫn chế giễu mình, càng chế giễu thì ông ta càng vui mừng, chờ ông ta trút cơn giận xong, ông ta sẽ thỏa thuận chuyện hôn nhân của con gái!
"Thông gia, trước đây ta làm như vậy, không phải là để khích lệ Tử Minh sao? Ngươi xem Tử Minh bây giờ xuất sắc và huy hoàng cỡ nào! Ta nghĩ sự khích lệ của ta ít nhất chiếm một nửa hiệu quả!"
Dương Đạo Mẫn lập tức nhìn người bạn cũ này với ánh mắt khác, ông ta nói: "Họ Võ, ta không ngờ ngươi lại mặt dày như vậy! Nhà họ Dương của ta không trèo cao nổi con gái của ngươi đâu, ta nghĩ thôi quên đi."
Võ Duyệt Văn vẫn không tức giận, nắm lấy tay Dương Đạo Mẫn, nói: “Thông gia, chúng ta mới quen nhau một hai năm sao? Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết con người ta sao? Lúc trước, ta thực sự có chút thất vọng với Tử Minh, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy hắn sẽ trưởng thành, ngươi nhìn đi, dự đoán của ta là đúng, Tử Minh thật sự không làm ta và ngươi thất vọng."
Dương Đạo Mẫn thầm nghĩ liên quan gì tới ngươi! Ông ta xụ mặt, nói: "Võ Duyệt Văn, ngươi cho rằng con gái của ngươi còn xứng với Tử Minh sao? Nếu nó là luyện đan sư cấp hai hoặc luyện đan sư cấp năm, nhà họ Võ của ngươi cố hết sức nhảy lên thì có thể vẫn với tới được, nhưng bây giờ, điều đó là không thể!”
Dương Đạo Mẫn biết rất rõ rằng con trai mình sẽ không cưới con gái nhà họ Võ, hai bên đã không còn ở cùng một thế giới, việc cố kết hợp sẽ không phải là điều tốt cho con trai ông ta.
Võ Duyệt Văn thở dài một hơi, trên mặt lộ ra bi thương và tức giận, nói: "Ta đã sớm biết nhà họ Dương các ngươi nhất định sẽ coi thường cuộc hôn nhân này. Đúng vậy, hiện tại các ngươi giàu có, hay rồi, nên có thể coi thường người khác!"
Ông ta nói như vậy, Dương Đạo Mẫn lại có chút sửng sốt, nói: "Võ Duyệt Văn, ngươi nói những lời như vậy mà được sao?"
Võ Duyệt Văn nói: “Nhà họ Dương các ngươi có thể hủy bỏ hôn ước, nhưng dù thế nào cũng phải bồi thường cho nhà họ Võ của ta một ít!”
Nhận thấy không thể làm được gì, Võ Duyệt Văn quyết định chọn phương án tốt tiếp theo, tập trung vào lợi ích!
Ngô Bình nghe được cuộc nói chuyện, bước ra ngoài, trực tiếp ném bốn viên Thần Hình Câu Diệu Đan cho Võ Duyệt Văn, nói: “Đây là đan dược cực phẩm, coi như đền bù đi.”
Sau khi lấy được đan dược, Võ Duyệt Văn vui mừng khôn xiết nói: "Tử Minh, vậy bá bá đa tạ ngươi! Nếu ngươi có rảnh thì đến nhà ta uống trà."
Võ Duyệt Văn thấy tốt thì nhận lấy, đây chỉ là lần đầu tiên, sau này ông ta có thể thường xuyên đến tống tiền, xin vài viên đan dược.
Sau khi tiễn Võ Duyệt Văn đi, Dương Đạo Mẫn cảm thán: "Nhà chúng ta có quá nhiều bà con nghèo, nếu con ở nhà lâu hơn, có lẽ ngay cả ngưỡng cửa cũng sẽ bị đạp vỡ."
Ngô Bình: “Phụ thân, ngày mai con sẽ xuất phát đi thành cấp chín.”
Dương Đạo Mẫn gật đầu: “Cũng được, chỉ e là phụ thân không thể đi cùng con được nữa.”
Thành cấp chín, không phải là nơi mà những người như Dương Đạo Mẫn có thể tùy tiện bước vào, ông ta đi theo không những không thể giúp đỡ mà còn trở thành gánh nặng.
Ngô Bình: “Phụ thân yên tâm, con tự lo liệu được.”
Ngày hôm sau, Ngô Bình ngồi thuyền bay, đi đến thành cấp chín gần nhất, thành Thiên Tế, cách đó 108.000 dặm.
Thuyền bay đến thành Thiên Tế không nhiều lắm, không phải mọi người không muốn đi, mà là không có tư cách đi, cho nên Ngô Bình chỉ có thể thuê một thuyền bay đi đến đó. Cũng may là số tiền ít ỏi này chẳng là gì với anh cả.
Trên thuyền bay, ngoài anh thì còn có một cô gái, mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mặc váy trắng, lặng lẽ ngồi ở phía sau. Vì thuyền bay đã được thuê nên cô ta chỉ có thể đi nhờ.
Hơn 100.000 dặm, phải bay mất vài canh giờ, Ngô Bình vô cùng buồn chán và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói của cô gái kia vang lên từ phía sau: "Luyện đan sư đại nhân, ngài có thể giúp ta một việc nữa được không?"
Ngô Bình mở mắt ra, anh cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái: “Ta đến thành Thiên Tế là để tìm phụ thân của ta, nhưng ta không có tư cách vào thành, đại nhân có thể nhận ta làm tùy tùng được không, như vậy thì ta có thể vào thành.”
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi? Nếu mỗi người đều nhờ ta đưa vào thành, người nào ta cũng phải giúp sao?"
Cô gái hít sâu một hơi, nói: "Phụ thân của ta là một nhân vật lớn ở thành Thiên Tế. Đến đó ta nhất định sẽ cảm ơn đại nhân!"
Ngô Bình cười lạnh: “Ta không có hứng thú với bánh vẽ.”
Cô gái: “Ta có thể làm người hầu của đại nhân, bưng trà rót nước, dọn giường gấp chăn.”
Ngô Bình lại nhắm mắt lại, mấy giây sau mới nói: “Được rồi.”
Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn đại nhân, ta là Quý Nhược Trần."
Trong suốt cuộc hành trình dài, Quý Nhược Trần thực sự rất chu đáo, rất tinh tế trong việc bưng trà rót nước.
Cuối cùng, chiếc thuyền bay đã hạ cánh gần thành Thiên Tế, Ngô Bình trả tiền và xuống thuyền bay.
Đây là nơi hạ cánh của thuyền bay, cách vài dặm chính là thành Thiên Tế, nhưng lại có rất nhiều người trông giống như binh lính ở gần đó, tra hỏi tất cả những người xuống thuyền bay.
Khi một nhóm binh lính đi đến trước mặt Ngô Bình, định thẩm vấn anh, họ bất ngờ nhìn thấy đồng phục và huy hiệu luyện đan sư của anh, họ đều kinh ngạc, sau đó tất cả đều quỳ xuống: "Tham kiến luyện đan sư đại nhân!"
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nên chôn cùng hắn đi!"
Cô ta phất tay, bốn vị cao thủ từ phía sau bước ra, hình như đều là tu sĩ cảnh giới thứ tám!
Ngô Bình không hề động đậy, anh lấy huy hiệu của luyện đan sư ra và treo lên ngực. Nhìn thấy huy hiệu, bốn người đều giật mình, lập tức quỳ xuống đất: "Tham kiến luyện đan sư đại nhân!"
Trên huy hiệu của Ngô Bình có đánh dấu rất rõ ràng, anh là luyện đan sư cấp 19! Luyện đan sư cấp 19 là ai? Đó là một nhân vật lớn có thể tận hưởng mọi vinh dự ngay cả khi ở thành cấp mười, làm sao những người như họ có thể khiêu khích được?
Ngô Bình "ừm" một tiếng, nói: "Lui ra đi."
Hai người quay người rời đi không nói một lời!
Người phụ nữ sửng sốt và lẩm bẩm: "Không thể nào! Làm sao ngươi có thể là luyện đan sư được, hơn nữa còn là một luyện đan sư cấp 19!"
Trong mắt Ngô Bình có chút thương hại nhìn người phụ nữ này, nói: “Người đàn ông của ngươi gieo gió gặt bão, ta không so đo với ngươi, lui ra đi.”
Người phụ nữ che mặt khóc lóc, cô ta thật sự không có cơ hội báo thù nữa, so với luyện đan sư cấp 19, cô ta và gia tộc của mình chẳng là gì cả!
Tin tức Ngô Bình trở thành luyện đan sư cấp 19 cứ như vậy mà truyền đi, vô số người đến nhà thăm viếng đều muốn gặp mặt anh, nhưng đều bị anh từ chối. Chỉ có Dương Đạo Mẫn vẫn ở bên ngoài tiếp đón đủ loại khách khứa.
Gần trưa, một nhóm kèn trống xuất hiện, do Võ Duyệt Văn một trong bảy trưởng lão của thành Nam Nguyệt dẫn đầu. Nhìn thấy Võ Duyệt Văn, sắc mặt Dương Đạo Mẫn có chút khó coi.
Thì ra ông ta và Võ Duyệt Văn từng là bạn tốt, hai người đã từng sắp xếp hôn nhân cho các con của mình, một bên là con trai út của Dương Đạo Mẫn, Dương Tử Minh, còn bên kia là con gái của Võ Duyệt Văn, Võ Thiến Nhi.
Sau đó, Dương Tử Minh vẫn không có tiến bộ, nên Võ Duyệt Văn đã đến gặp Dương Đạo Mẫn và muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng ông ta từ chối. Dương Đạo Mẫn không thể chấp nhận việc hủy bỏ hôn ước, ông ta không thể để mất mặt như vậy được.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi, không ngờ Dương Tử Minh lại trở thành luyện đan sư cấp 19, khi biết tin này, Võ Duyệt Văn rất hối hận, lập tức chuẩn bị những món quà quý giá, đến xin lỗi, thuận tiện bàn chuyện kết hôn.
"Dương huynh, Dương huynh!" Võ Duyệt Văn đi tới, nắm tay Dương Đạo Mẫn một cách thân thiết, dường như quan hệ của hai người thân đến không thể thân hơn được.
Dương Đạo Mẫn cau mày: "Võ Duyệt Văn, ngươi đang làm gì vậy?"
Võ Duyệt Văn nghiêm túc nói: “Dương huynh, có phải chúng ta nên hoàn thành hôn ước giữa con gái ta và con trai ngươi không?”
Dương Đạo Mẫn cười lạnh: "Hôn ước? Không phải ngươi muốn hủy bỏ hôn ước sao? Sao vậy, bây giờ biết con trai ta có triển vọng, ngươi lại hối hận?"
Võ Duyệt Văn không hề tức giận, ông ta không sợ Dương Đạo Mẫn chế giễu mình, càng chế giễu thì ông ta càng vui mừng, chờ ông ta trút cơn giận xong, ông ta sẽ thỏa thuận chuyện hôn nhân của con gái!
"Thông gia, trước đây ta làm như vậy, không phải là để khích lệ Tử Minh sao? Ngươi xem Tử Minh bây giờ xuất sắc và huy hoàng cỡ nào! Ta nghĩ sự khích lệ của ta ít nhất chiếm một nửa hiệu quả!"
Dương Đạo Mẫn lập tức nhìn người bạn cũ này với ánh mắt khác, ông ta nói: "Họ Võ, ta không ngờ ngươi lại mặt dày như vậy! Nhà họ Dương của ta không trèo cao nổi con gái của ngươi đâu, ta nghĩ thôi quên đi."
Võ Duyệt Văn vẫn không tức giận, nắm lấy tay Dương Đạo Mẫn, nói: “Thông gia, chúng ta mới quen nhau một hai năm sao? Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết con người ta sao? Lúc trước, ta thực sự có chút thất vọng với Tử Minh, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy hắn sẽ trưởng thành, ngươi nhìn đi, dự đoán của ta là đúng, Tử Minh thật sự không làm ta và ngươi thất vọng."
Dương Đạo Mẫn thầm nghĩ liên quan gì tới ngươi! Ông ta xụ mặt, nói: "Võ Duyệt Văn, ngươi cho rằng con gái của ngươi còn xứng với Tử Minh sao? Nếu nó là luyện đan sư cấp hai hoặc luyện đan sư cấp năm, nhà họ Võ của ngươi cố hết sức nhảy lên thì có thể vẫn với tới được, nhưng bây giờ, điều đó là không thể!”
Dương Đạo Mẫn biết rất rõ rằng con trai mình sẽ không cưới con gái nhà họ Võ, hai bên đã không còn ở cùng một thế giới, việc cố kết hợp sẽ không phải là điều tốt cho con trai ông ta.
Võ Duyệt Văn thở dài một hơi, trên mặt lộ ra bi thương và tức giận, nói: "Ta đã sớm biết nhà họ Dương các ngươi nhất định sẽ coi thường cuộc hôn nhân này. Đúng vậy, hiện tại các ngươi giàu có, hay rồi, nên có thể coi thường người khác!"
Ông ta nói như vậy, Dương Đạo Mẫn lại có chút sửng sốt, nói: "Võ Duyệt Văn, ngươi nói những lời như vậy mà được sao?"
Võ Duyệt Văn nói: “Nhà họ Dương các ngươi có thể hủy bỏ hôn ước, nhưng dù thế nào cũng phải bồi thường cho nhà họ Võ của ta một ít!”
Nhận thấy không thể làm được gì, Võ Duyệt Văn quyết định chọn phương án tốt tiếp theo, tập trung vào lợi ích!
Ngô Bình nghe được cuộc nói chuyện, bước ra ngoài, trực tiếp ném bốn viên Thần Hình Câu Diệu Đan cho Võ Duyệt Văn, nói: “Đây là đan dược cực phẩm, coi như đền bù đi.”
Sau khi lấy được đan dược, Võ Duyệt Văn vui mừng khôn xiết nói: "Tử Minh, vậy bá bá đa tạ ngươi! Nếu ngươi có rảnh thì đến nhà ta uống trà."
Võ Duyệt Văn thấy tốt thì nhận lấy, đây chỉ là lần đầu tiên, sau này ông ta có thể thường xuyên đến tống tiền, xin vài viên đan dược.
Sau khi tiễn Võ Duyệt Văn đi, Dương Đạo Mẫn cảm thán: "Nhà chúng ta có quá nhiều bà con nghèo, nếu con ở nhà lâu hơn, có lẽ ngay cả ngưỡng cửa cũng sẽ bị đạp vỡ."
Ngô Bình: “Phụ thân, ngày mai con sẽ xuất phát đi thành cấp chín.”
Dương Đạo Mẫn gật đầu: “Cũng được, chỉ e là phụ thân không thể đi cùng con được nữa.”
Thành cấp chín, không phải là nơi mà những người như Dương Đạo Mẫn có thể tùy tiện bước vào, ông ta đi theo không những không thể giúp đỡ mà còn trở thành gánh nặng.
Ngô Bình: “Phụ thân yên tâm, con tự lo liệu được.”
Ngày hôm sau, Ngô Bình ngồi thuyền bay, đi đến thành cấp chín gần nhất, thành Thiên Tế, cách đó 108.000 dặm.
Thuyền bay đến thành Thiên Tế không nhiều lắm, không phải mọi người không muốn đi, mà là không có tư cách đi, cho nên Ngô Bình chỉ có thể thuê một thuyền bay đi đến đó. Cũng may là số tiền ít ỏi này chẳng là gì với anh cả.
Trên thuyền bay, ngoài anh thì còn có một cô gái, mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mặc váy trắng, lặng lẽ ngồi ở phía sau. Vì thuyền bay đã được thuê nên cô ta chỉ có thể đi nhờ.
Hơn 100.000 dặm, phải bay mất vài canh giờ, Ngô Bình vô cùng buồn chán và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói của cô gái kia vang lên từ phía sau: "Luyện đan sư đại nhân, ngài có thể giúp ta một việc nữa được không?"
Ngô Bình mở mắt ra, anh cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái: “Ta đến thành Thiên Tế là để tìm phụ thân của ta, nhưng ta không có tư cách vào thành, đại nhân có thể nhận ta làm tùy tùng được không, như vậy thì ta có thể vào thành.”
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi? Nếu mỗi người đều nhờ ta đưa vào thành, người nào ta cũng phải giúp sao?"
Cô gái hít sâu một hơi, nói: "Phụ thân của ta là một nhân vật lớn ở thành Thiên Tế. Đến đó ta nhất định sẽ cảm ơn đại nhân!"
Ngô Bình cười lạnh: “Ta không có hứng thú với bánh vẽ.”
Cô gái: “Ta có thể làm người hầu của đại nhân, bưng trà rót nước, dọn giường gấp chăn.”
Ngô Bình lại nhắm mắt lại, mấy giây sau mới nói: “Được rồi.”
Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn đại nhân, ta là Quý Nhược Trần."
Trong suốt cuộc hành trình dài, Quý Nhược Trần thực sự rất chu đáo, rất tinh tế trong việc bưng trà rót nước.
Cuối cùng, chiếc thuyền bay đã hạ cánh gần thành Thiên Tế, Ngô Bình trả tiền và xuống thuyền bay.
Đây là nơi hạ cánh của thuyền bay, cách vài dặm chính là thành Thiên Tế, nhưng lại có rất nhiều người trông giống như binh lính ở gần đó, tra hỏi tất cả những người xuống thuyền bay.
Khi một nhóm binh lính đi đến trước mặt Ngô Bình, định thẩm vấn anh, họ bất ngờ nhìn thấy đồng phục và huy hiệu luyện đan sư của anh, họ đều kinh ngạc, sau đó tất cả đều quỳ xuống: "Tham kiến luyện đan sư đại nhân!"